Chương : 144
Chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tên đàn ông đang đi ra khỏi quán Bowling, hắn lặng lẽ đi tìm bóng dáng của Dạ Thiên Ưng sau những cái cây.
Dạ Thiên Ưng cau mày, thô lỗ bịt miệng Tịch Dạ lại, lẳng lặng dựa sát phía sau cái cây to.
Lúc tên đàn ông kia đi ngang qua cái cây mà Dạ Thiên Ưng đang trốn, tay hắn cầm súng chỉa vào ót của tên đàn ông kia, giọng nói lạnh lẽo thốt ra: "Đi theo như vậy cũng cực khổ nhỉ !"
Khi Dạ Thiên Ưng vừa đến cửa quán Bowling này, đã phát hiện có một chiếc xe đi phía sau đang theo dõi hắn, hắn dám khẳng định đây là người của tổ chức xã hội đen Nhật Bản!
Tên đàn ông bị Dạ Thiên Ưng chỉa súng vào đầu, giờ hai tên lên trên đầu, toàn thân không ngừng run rẩy: "Dạ lão đại, tôi chỉ là một thuộc hạ mà thôi, xin ngài bỏ qua cho tôi!"
Nở nụ cười tà ác, hắn đẩy Thước Tịch Dạ sang một bên, không nhanh không chậm mà hỏi: "Ngươi, là thuộc hạ của ai hả ?" Tốc độ nhã chữ của hắn không nhanh không chậm, nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng ai cũng đều biết, hắn càng như vậy lại càng kinh khủng!
Người đàn ông kia nghe xong, sợ đến mức hai chân mềm nhũn như sắp ngã đến nơi vậy: "Là Cao lão đại phái tôi đến đây."
Tên đàn ông này biết Dạ Thiên Ưng là người như thế nào, cũng biết hắn độc ác ra sao, một khi bản thân hắn đã rơi vào tay Dạ lão đại sẽ bị giết chết ngay lập tức, không thì hắn sẽ bị hành hạ đến chết tươi. Cho nên hắn tình nguyện nói hết chuyện mình biết cho người đàn ông tàn ác này, có thể Dạ Thiên Ưng bỏ qua tội tử hình là được rồi.
Sau khi Dạ Thiên Ưng nghe câu trả lời của hắn, hài lòng mỉm cười: "Người đi cùng người đã chụp ảnh rồi hả?"
Thoáng sửng sốt một giây, tên đàn ông phát hiện ra năng lực quan sát của Dạ Thiên Ưng cực kỳ tốt, ngay cả việc bọn họ phái bao nhiêu người cũng đều biết rõ? !
Hắn được Cao lão đại phái tới giám sát những người phụ nữ bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Quả thật hôm nay bọn họ có hai hai người được phái đi làm nhiệm vụ, trong đó có một người đẫ cầm hình chụp được rời đi trước. Thì sẽ có ngay 1 triệu tiền mặt trao tay.
Mà hắn thì xem thử có may mắn giết được tên Dạ Thiên Ưng này không, dù sao bây giờ Dạ Thiên Ưng cũng đi vào con đường chân chính rồi, còn tham gia giới chính trị ở Nhật Bản nữa, vốn cho rằng hắn sẽ không đem súng theo bên người, nhưng lại không thể ngờ được. . . . . .
Nhất thời bị cái khôn vặt mà hại đến thân, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong giới xã hội đen Dạ Thiên Ưng được mệnh danh là người thông minh, mưu kế song toàn.
A, cũng không thể không nhắc đến việc, Dạ Thiên Ưng thật sự quá cơ trí, hắn không giết mình ở trong quán Bowling, mà dụ mình đến nơi vắng vẻ như vậy để ra tay diệt khẩu.
Tên đàn ông bị tóm thật sự khâm phục bản lĩnh của Dạ Thiên Ưng. Cho dù hắn chết bởi tay Dạ Thiên Ưng cũng cam lòng!
"Đúng, đúng Dạ lão đại." Tên đàn ông run rẩy gật đầu một cái.
Giọng điệu Dạ Thiên Ưng không có lấy một tia tức giận, mà là tràn đầy tà mị cùng nhu hòa: "Hả? Vậy các mấy người nghĩ ai mới là người phụ nữ của ta?”. . . . . .
Tên đàn ông kia nghe được câu hỏi của hắn, không do dự đáp trả: "Nữ minh tinh Thước Tịch Dạ."
Dạ Thiên Ưng nghe xong, trong nháy mắt lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười nhìn hắn ta, hắn kề miệng sát tai tên đàn ông kia, giọng nói vừa nỉ non vừa êm ái du dương: "Sai rồi. . . . . ."
Tên đàn ông ngẩn người, nhưng thoáng qua, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại. . . . . .
Nhiệm vụ lần này hắn thất bại, tự dâng mạng nhỏ của mình cho hắn, ngay cả nhiệm vụ cũng không hoàn thành nổi, thì ra cô gái bị Dạ Thiên Ưng đuổi đi mới là người phụ nữ chân chính của hắn, Tần Lâm này đã thật sự cúi đầu bội phục Dạ Thiên Ưng . . . . . .
"—–Pằng———-"
Trong rừng cây âm u tĩnh lặng vang lên một tiếng súng, cái ót của tên đàn ông kia bị cây súng của Dạ Thiên Ưng tạo thành một lỗ hổng nho nhỏ, máu của hắn theo dấu tích trên ót chảy ra ngoài, cả người ngã trên mặt đất. . . . . .
Thước Tịch Dạ đứng một bên, sau khi nghe túng súng thì hét lên một tiếng: "A —-"
Dạ Thiên Ưng đem súng đút vào túi, mỉm cười nhìn về hướng Thước Tịch Dạ đang đứng, than thở nói với cô ta: "Tịch Dạ, coi như cô cũng là người lập công lớn, tính muốn nhận thưởng gì đây hả?"
Thước Tịch Dạ sợ hãi, cả người ngã quỵ xuống đất, cô hiểu! Cô đã hiểu! Thì ra Dạ Thiên Ưng lợi dung cô để làm bia đỡ đạn cho cô gái kiaq? ?
"Thiên. . . . . . Thiên Ưng, làm thế nào đây? Làm thế nào đây hả? Nếu như bọn họ tìm em...em nên làm cái gì? ?" Mặt Thước Tịch Dạ nhuộm đầy nước mắt nhìn thẳng vào Dạ Thiên Ưng.
Thoáng chốc, vẻ mặt vui vẻ của hắn chuyển dang âm trầm, trong con ngươi lóe ra ánh mắt lạnh lẽo, khẽ ngồi xổm xuống rồi nhìn chằm chằm vào mặt Thước Tịch Dạ: "Không sao, tôi sẽ cho người bảo vệ cô, cô có thể đi ra bên ngoài khua chiên gõ trống nói mình là phụ nữ của tôi, nhưng. . . . . . Nếu như cô dám nói loạn, tôi sẽ giết cô ngay đấy! !"
Nhìn nét mặt tàn ác của Dạ Thiên Ưng, đầu óc Thước Tịch Dạ trống rỗng: "Biết, biết rồi."
"Uh, lúc này mới ngoan." Dạ Thiên Ưng đưa tay lên, dịu dàng sờ má Thước Tịch Dạ.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn cực thâm trầm, bàn tay đang sờ má cô ta chợt giơ lên cao rồi “bốp” một tiếng, một cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt cô ta.
Khóe miệng Thước Tịch Dạ loang lổ vết máu: "Thiên . . . . ." Còn chưa đợi cô ta nói xong, Dạ Thiên Ưng liền giơ tay lên rồi “bốp” một cái thứ hai lên mặt ả.
Đánh xong, hắn mới hài lòng đứng lên: "Thật ra thì tôi định chặt tay của cô, nhưng giá trị lợi dụng của cô cũng còn rất cao, cho nên, tôi dùng hai cái tát này nhắc nhỏ cô, biết thân phận mình là gì! ! ! !" Dám đánh bảo bối của hắn? Thước Tịch Dạ chán sống rồi đấy. Nói trắng ra là, dù Dạ Thiên Ưng với Ngô Hiểu Dao trở thành người lạ, thì hắn cũng không cho phép bất kỳ người nào khinh thường bảo bối của hắn.
Dứt lời, hai mắt Dạ Thiên Ưng chợt lóe lên, một bàn tay thò vào trong túi áo, móc điện thoại ra khỏi túi, gọi điện thoại rồi xoay người rời đi. . . . . .
"Tuấn Hi, Dao Dao bây giờ đang ở nhà tôi à?" Dạ Thiên Ưng lo lắng hỏi, cũng không biết vì sao, lúc nãy nhìn thấy bóng lưng bi thương của bé con rời đi khỏi quán, hắn có gì đó không thể giải thích được, loại cảm giác này, trước kia hắn chưa bao giờ biết đến! Coi như đối diện với kẻ thù lợi hại như thế nào, hắn cũng chưa bao giờ khủng hoảng như vậy, mà nay lại vì một cô bé con, thật là vô dụng quá đi.
"Cô ấy về nhà."
Hàn Tuấn Hi đầu dây điện thoại bên kia hồi báo tình hình, đôi mắt Dạ Thiên Ưng trợn to, giọng nói đầy sự tức giận rống to: "Ai bảo cậu đưa cô ấy về nhà hả? ? Hả? ? ! ! !"
"Là do cô ấy yêu cầu."
Mày cau lại, Dạ Thiên Ưng không nói tiếp, mà tức giận cúp điện thoại, dùng sức ném điện thoại đi ra xa. . . . . .
Dạ Thiên Ưng cau mày, thô lỗ bịt miệng Tịch Dạ lại, lẳng lặng dựa sát phía sau cái cây to.
Lúc tên đàn ông kia đi ngang qua cái cây mà Dạ Thiên Ưng đang trốn, tay hắn cầm súng chỉa vào ót của tên đàn ông kia, giọng nói lạnh lẽo thốt ra: "Đi theo như vậy cũng cực khổ nhỉ !"
Khi Dạ Thiên Ưng vừa đến cửa quán Bowling này, đã phát hiện có một chiếc xe đi phía sau đang theo dõi hắn, hắn dám khẳng định đây là người của tổ chức xã hội đen Nhật Bản!
Tên đàn ông bị Dạ Thiên Ưng chỉa súng vào đầu, giờ hai tên lên trên đầu, toàn thân không ngừng run rẩy: "Dạ lão đại, tôi chỉ là một thuộc hạ mà thôi, xin ngài bỏ qua cho tôi!"
Nở nụ cười tà ác, hắn đẩy Thước Tịch Dạ sang một bên, không nhanh không chậm mà hỏi: "Ngươi, là thuộc hạ của ai hả ?" Tốc độ nhã chữ của hắn không nhanh không chậm, nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng ai cũng đều biết, hắn càng như vậy lại càng kinh khủng!
Người đàn ông kia nghe xong, sợ đến mức hai chân mềm nhũn như sắp ngã đến nơi vậy: "Là Cao lão đại phái tôi đến đây."
Tên đàn ông này biết Dạ Thiên Ưng là người như thế nào, cũng biết hắn độc ác ra sao, một khi bản thân hắn đã rơi vào tay Dạ lão đại sẽ bị giết chết ngay lập tức, không thì hắn sẽ bị hành hạ đến chết tươi. Cho nên hắn tình nguyện nói hết chuyện mình biết cho người đàn ông tàn ác này, có thể Dạ Thiên Ưng bỏ qua tội tử hình là được rồi.
Sau khi Dạ Thiên Ưng nghe câu trả lời của hắn, hài lòng mỉm cười: "Người đi cùng người đã chụp ảnh rồi hả?"
Thoáng sửng sốt một giây, tên đàn ông phát hiện ra năng lực quan sát của Dạ Thiên Ưng cực kỳ tốt, ngay cả việc bọn họ phái bao nhiêu người cũng đều biết rõ? !
Hắn được Cao lão đại phái tới giám sát những người phụ nữ bên cạnh Dạ Thiên Ưng. Quả thật hôm nay bọn họ có hai hai người được phái đi làm nhiệm vụ, trong đó có một người đẫ cầm hình chụp được rời đi trước. Thì sẽ có ngay 1 triệu tiền mặt trao tay.
Mà hắn thì xem thử có may mắn giết được tên Dạ Thiên Ưng này không, dù sao bây giờ Dạ Thiên Ưng cũng đi vào con đường chân chính rồi, còn tham gia giới chính trị ở Nhật Bản nữa, vốn cho rằng hắn sẽ không đem súng theo bên người, nhưng lại không thể ngờ được. . . . . .
Nhất thời bị cái khôn vặt mà hại đến thân, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong giới xã hội đen Dạ Thiên Ưng được mệnh danh là người thông minh, mưu kế song toàn.
A, cũng không thể không nhắc đến việc, Dạ Thiên Ưng thật sự quá cơ trí, hắn không giết mình ở trong quán Bowling, mà dụ mình đến nơi vắng vẻ như vậy để ra tay diệt khẩu.
Tên đàn ông bị tóm thật sự khâm phục bản lĩnh của Dạ Thiên Ưng. Cho dù hắn chết bởi tay Dạ Thiên Ưng cũng cam lòng!
"Đúng, đúng Dạ lão đại." Tên đàn ông run rẩy gật đầu một cái.
Giọng điệu Dạ Thiên Ưng không có lấy một tia tức giận, mà là tràn đầy tà mị cùng nhu hòa: "Hả? Vậy các mấy người nghĩ ai mới là người phụ nữ của ta?”. . . . . .
Tên đàn ông kia nghe được câu hỏi của hắn, không do dự đáp trả: "Nữ minh tinh Thước Tịch Dạ."
Dạ Thiên Ưng nghe xong, trong nháy mắt lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười nhìn hắn ta, hắn kề miệng sát tai tên đàn ông kia, giọng nói vừa nỉ non vừa êm ái du dương: "Sai rồi. . . . . ."
Tên đàn ông ngẩn người, nhưng thoáng qua, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại. . . . . .
Nhiệm vụ lần này hắn thất bại, tự dâng mạng nhỏ của mình cho hắn, ngay cả nhiệm vụ cũng không hoàn thành nổi, thì ra cô gái bị Dạ Thiên Ưng đuổi đi mới là người phụ nữ chân chính của hắn, Tần Lâm này đã thật sự cúi đầu bội phục Dạ Thiên Ưng . . . . . .
"—–Pằng———-"
Trong rừng cây âm u tĩnh lặng vang lên một tiếng súng, cái ót của tên đàn ông kia bị cây súng của Dạ Thiên Ưng tạo thành một lỗ hổng nho nhỏ, máu của hắn theo dấu tích trên ót chảy ra ngoài, cả người ngã trên mặt đất. . . . . .
Thước Tịch Dạ đứng một bên, sau khi nghe túng súng thì hét lên một tiếng: "A —-"
Dạ Thiên Ưng đem súng đút vào túi, mỉm cười nhìn về hướng Thước Tịch Dạ đang đứng, than thở nói với cô ta: "Tịch Dạ, coi như cô cũng là người lập công lớn, tính muốn nhận thưởng gì đây hả?"
Thước Tịch Dạ sợ hãi, cả người ngã quỵ xuống đất, cô hiểu! Cô đã hiểu! Thì ra Dạ Thiên Ưng lợi dung cô để làm bia đỡ đạn cho cô gái kiaq? ?
"Thiên. . . . . . Thiên Ưng, làm thế nào đây? Làm thế nào đây hả? Nếu như bọn họ tìm em...em nên làm cái gì? ?" Mặt Thước Tịch Dạ nhuộm đầy nước mắt nhìn thẳng vào Dạ Thiên Ưng.
Thoáng chốc, vẻ mặt vui vẻ của hắn chuyển dang âm trầm, trong con ngươi lóe ra ánh mắt lạnh lẽo, khẽ ngồi xổm xuống rồi nhìn chằm chằm vào mặt Thước Tịch Dạ: "Không sao, tôi sẽ cho người bảo vệ cô, cô có thể đi ra bên ngoài khua chiên gõ trống nói mình là phụ nữ của tôi, nhưng. . . . . . Nếu như cô dám nói loạn, tôi sẽ giết cô ngay đấy! !"
Nhìn nét mặt tàn ác của Dạ Thiên Ưng, đầu óc Thước Tịch Dạ trống rỗng: "Biết, biết rồi."
"Uh, lúc này mới ngoan." Dạ Thiên Ưng đưa tay lên, dịu dàng sờ má Thước Tịch Dạ.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn cực thâm trầm, bàn tay đang sờ má cô ta chợt giơ lên cao rồi “bốp” một tiếng, một cái tát mạnh mẽ rơi lên mặt cô ta.
Khóe miệng Thước Tịch Dạ loang lổ vết máu: "Thiên . . . . ." Còn chưa đợi cô ta nói xong, Dạ Thiên Ưng liền giơ tay lên rồi “bốp” một cái thứ hai lên mặt ả.
Đánh xong, hắn mới hài lòng đứng lên: "Thật ra thì tôi định chặt tay của cô, nhưng giá trị lợi dụng của cô cũng còn rất cao, cho nên, tôi dùng hai cái tát này nhắc nhỏ cô, biết thân phận mình là gì! ! ! !" Dám đánh bảo bối của hắn? Thước Tịch Dạ chán sống rồi đấy. Nói trắng ra là, dù Dạ Thiên Ưng với Ngô Hiểu Dao trở thành người lạ, thì hắn cũng không cho phép bất kỳ người nào khinh thường bảo bối của hắn.
Dứt lời, hai mắt Dạ Thiên Ưng chợt lóe lên, một bàn tay thò vào trong túi áo, móc điện thoại ra khỏi túi, gọi điện thoại rồi xoay người rời đi. . . . . .
"Tuấn Hi, Dao Dao bây giờ đang ở nhà tôi à?" Dạ Thiên Ưng lo lắng hỏi, cũng không biết vì sao, lúc nãy nhìn thấy bóng lưng bi thương của bé con rời đi khỏi quán, hắn có gì đó không thể giải thích được, loại cảm giác này, trước kia hắn chưa bao giờ biết đến! Coi như đối diện với kẻ thù lợi hại như thế nào, hắn cũng chưa bao giờ khủng hoảng như vậy, mà nay lại vì một cô bé con, thật là vô dụng quá đi.
"Cô ấy về nhà."
Hàn Tuấn Hi đầu dây điện thoại bên kia hồi báo tình hình, đôi mắt Dạ Thiên Ưng trợn to, giọng nói đầy sự tức giận rống to: "Ai bảo cậu đưa cô ấy về nhà hả? ? Hả? ? ! ! !"
"Là do cô ấy yêu cầu."
Mày cau lại, Dạ Thiên Ưng không nói tiếp, mà tức giận cúp điện thoại, dùng sức ném điện thoại đi ra xa. . . . . .