Chương : 153
Tuyên thệ xong, Ngô Hiểu Dao đứng ở sân trường và đang có ý muốn đi hết chung quanh. Dù sao cô cũng học sinh mới, cho nên phải làm quen một chút với ngôi trường mới này.
Lúc cô đang đi tới vừa hoa nhỏ trong khuôn viên trường, bỗng nhiên có một đôi bàn tay từ phía sau che lấy mắt cô.
Cô ngẩn người một lát! Sẽ là ai đây? ? ? Mình không quen biết ai trong trường này cơ mà! ?
"Ai vậy? ?" Ngô Hiểu Dao tò mò hỏi. . . . . .
Nghe thấy câu hỏi sợ hãi của cô, đôi tay đang che lấy mắt cô không hề bỏ xuống, mà phía sau cô lại truyền đến tiếng cười ‘ khanh khách ’.
Từ tiếng cười ấy, cô biết đây là do một cô gái nào đó phát ra, nhưng ở Nhật Bản mình không có bạn bè mà? Lần này cô càng thêm tò mò: "Rốt cuộc là ai hả?"
Đang lúc này, đôi bàn tay ấy tự nhiên bỏ xuống. . . . .
Ngay lúc Ngô Hiểu Dao xoay người nhìn thấy người kia thì khuôn mặt thoáng thất thần, nét mặt của cô chuyển sang sự kích động, ôm chặt lấy người che mắt cô: "Bích Nghi. . . . . ."
Tại sao? Tại sao La Bích Nghi xuất hiện tại đây? Hai người bọn họ đã không gặp nhau một tháng nay rồi, mình nhớ cô ấy đến chết đi mất.
"Hì hì, không ngờ phải không? Mặc dù thành tích của mình hơi kém, nhưng mà mình cũng đã thi đậu vô trường này rồi đấy." La Bích Nghi kiêu ngạo nói với cô bạn.
Ngô Hiểu Dao coi như đã sáng tỏ mọi chuyện, không trách khi bọn họ chia tay cô ấy lại không có một chút đau lòng? Thì ra cô ấy đã đạu vào trường này rồi sao? ? !
Thật tốt quá! Thật tốt quá! Đây đúng là chuyện ý nghĩa mà. . . . . . Bốn năm đại học này Bích Nghi vẫn sẽ làm bạn với mình rồi? ! !
Mặc dù trong lòng cô đầy sựu vui mừng, nhưng vẻ mặt. . . . . .Nhu cái miệng nhỏ nhắn lên, trần đầy oán giận: "Hừ, cậu xấu xa lắm!"
Nhìn thấy Ngô Hiểu Dao kích động đến như vậy, lại ngoài ý muốn lộ ra điệu bộ ấy, trên khuôn mặt La Bích Nghi không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa: "Hắc hắc, mình không làm chuyện xấu với cậu mà bậy giờ cậu kích động làm chi vậy hả?"
Cô thả cơ thể La Bích Nghi ra, nước mắt trong hốc mắt của Ngô Hiểu Dao từ từ rơi xuống theo động tác của cô. . . . . .La Bích Nghi là chị em tốt nhất của cô, là bạn tốt của cô, cô nghĩ đến cô ấy, nhớ cô ấy muốn chết đi được. . . . .
Nhưng đối mặt với La Bích Nghi, sựu uất ức trong suốt kỳ nghĩ hè lại vọt lên đầu cô, thật sự cô đã nín nó quá lâu, quá lâu, không có ai có thể giúp cô bày tỏ nỗi lòng mình. . . . . .
Mà bây giờ. . . . . .
Cô sẽ cùng chị em tốt của mình chia sẻ hết nỗi buồn khổ ấy, La Bích Nghi đột nhiên xuất hiện như vậy, cô đau khổ rơi nước mắt, sự kích động cùng nước mắt dâng lên đầy khóe mắt. . . . . .
"Dao Dao, sao cậu khóc vậy?" La Bích Nghi biết Ngô Hiểu Dao không phải là loại con gái thích khóc như người ta, trừ lần bị Lam Cẩn Hiên phản bôi ra thì, những lần sau dù gặp khó khắn đến mấy cô cũng không bao giờ rơi nước mắt.
Bây giờ, cô ấy rơi nước mắt , có phải có tên đàn ông nào lại khi dễ cô ấy . . . . . .
La Bích Nghi chuẩn bị lên tiếng hỏi han Ngô Hiểu Dao, sao đoán được, từ phía sau cô vang lên âm thanh giàu từ tình: "Sao mỗi lần tôi gặp em, em đều khóc vậy?"
Nhìn người đàn ông bất thình lình xuất hiện trước mặt họ chợt ngẩn người một lát, tùy theo, cặp mắt La Bích Nghi như nổi đầy hoa đào mùa xuân, mà miệng Ngô Hiểu Dao mở to rất khoa trương, lại chưa chịu khép lại. . . . . .
Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ?
Đã là lần thứ ba mình gặp lại người đàn ông này rồi, mà người này xuất hiện ở trường học vậy là có nghãi gì đây? ? ?
"Anh là sinh viên trường này sao? ? ?" Ngô Hiểu Dao tò mò hỏi người đàn ông trước mặt mình.
Người đàn ông kia hơi gật đầu một cái, thong thả cười: "So với em tôi lớn hơn hai khóa, tôi tên là Bắc Thiên Thần."
Lớn hơn hai khóa? ? ? ? Vậy hai năm trước, sau khi bọn họ gặp nhau, học trưởng Bắc Thiên Thần đã đến Nhật Bản học ư? ! !
Thật là trùng hợp! Thế giới to lớn như vậy cũng có chuyện lạ đời! ! ! Cách xa nhau hai nơi vậy mà có thể gặp nhau những ba lẫn, thật là khéo. . . . . .
A, khéo hơn nữa không chỉ có mình chuyện của Bắc Thiên Thần này. Cô và Dạ Thiên Ưng cũng rất khéo mới có thể trùng hợp gặp được nhau như vậy?
Nếu không nhắc đến Dạ Thiên Ưng, cô sẽ không biết đến Bắc Thiên Thấn, hình như mỗi lần mình bị Dạ Thiên Ưng tổn thương đều thấy Bắc Thiên Thần xuất hiện trước mặt mình! ?
Ah? Mình lại bị sao vậy, sao lại nghĩ đến Dạ Thiên Ưng nữa chứ? ? ?
Thôi, sau này sẽ tốt hơn rồi, sau này sẽ không gặp mặt nữa, sau này mình cũng không còn bị Dạ Thiên Ưng khi dễ. . . . .
Chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu, Ngô Hiểu Dao lễ phép chào Bắc Thiên Thần: "Học trưởng Bắc Thiên Thần, Xin chào, em tên là Ngô Hiểu Dao."
Liếc nhìn qua Ngô Hiểu Dao trước mặt, trên mặt Bắc Thiên Thần hiện lên tia mỉm cười: "Tôi đi trước, nhớ trả quần áo cho tôi." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. . . . . .
Ha ha, mỗi lần gặp Bắc Thiên Thần đều thấy anh ta nở nụ cười dịu dàng, mà mỗi lần sự dịu dàng ấy như ánh nắng mặt trời rọi sáng đáy lòng bị tổn thương của cô.
Xem ra trời cao vẫn còn công bằng, sau khi bị ác ma khi dễ, trên trời xanh lại đưa đến cho cô một thiên thần xinh đẹp. ( Bỉ Bỉ: ác ma đấy chị , haizzzzz)
Ánh mặt trời hắt lên bóng lưng rộng của Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao thoáng nhìn qua đã thấy trần đầy sựu hy vọng lãn ấm áp trong lòng. . . . . .
"Ở đâu mà cậu biết hoàng tử u buồn hả? ?" La Bích Nghi cắt đứt suy nghĩ của Ngô Hiểu Dao, nhìn nét mặt và đôi mắt của La Bích Nghi bây giờ, chắc chắn cũng bị Bắc Thiên Thần mê hoặc rồi đây.
Ha ha, cô không biết làm sao giải thích cho La Bích Nghi hiểu đây, bởi vì chuyện này quá mức phức tạp. Ngồi trên chiếc ghế dài trên khuôn viên trường học, hai chị em bắt đầu cuộc nói chuyện………
Ngô Hiểu Dao đem đầu đuôi chuyện tình hai năm trước kể cho La Bích Nghi hay, về phần chuyện tình hai năm sau của cô thì chỉ kể một nửa. . . . . .
Cô cũng không kể chuyện mình bị Dạ Thiên Ưng khi dễ như thế nào cho cô ấy biết, cũng cũng không nói cặn kẽ chi tiết về nó. . . . . .
La Bích Nghi nghe cô bạn mình tường thuật xong, giận dữ đứng lên: "Mẹ kiếp! Không phải đâu, Dao Dao, mình có cảm thấy cậu sao khổ như vậy hả? Bị Lam Cẩn Thiên phản bội lại bị tên đàn ông xấu xa kia tổn thương? Cai tên đó là ai nói cho mình biết đi, mình thay cậu dạy dỗ hắn!"
Tính cách La Bích Nghi từ trước đến giờ đều phóng khoáng như vậy, cũng tương đối thẳng tính, đối với Ngô Hiểu Dao lại rất nghĩa khí. Chỉ là. . . . . .
Tâm ý của của La Bích Nghi cô xin đón nhận. Cô chỉ muốn cùng bạn bè mình chia sẻ đau thương mà thôi, cũng không hy vọng lấy lại công bằng như thế này. Lời tuyên thệ chỉ làm mờ mắt cô mà thôi.
Cô cảm thấy nói hết mọi chuyện với La Bích Nghi thật thoải mái, ha ha, trong lòng khó chịu cũng đã vơi đi rất nhiều. Có bạn bè thật là tốt. . . . . .
Cô bây giờ, chỉ nghĩ đến chuyện sau này là tốt lắm rồi: "Không cần, ha ha, đều là chuyện đã qua rồi!"
Ngô Hiểu Dao vốn là như vậy, vốn là như vậy. . . . . .
Mỗi lần đều chịu đựng sự bắt nạt của người khác mà nuốt nó xuống bùng, duy nhất chỉ có La Bích Nghi chịu nghe cô kể khổ mà thôi.
Đối với chuyện này, La Bích Nghi cô tình nguyện, rất nguyện ý tiếp nhận nó, bạn bè chính là như thế, không phải sao?
Nhất thời La Bích Nghi lộ ra nụ cười xấu xa, phá vỡ không khí nặng nề: "Hắc hắc, dù sao thì sau này cậu cũng nên tìm một đối tượng đi, không bằng theo đuổi hoàng tử u buồn lúc nãy đi ?"
Lúc cô đang đi tới vừa hoa nhỏ trong khuôn viên trường, bỗng nhiên có một đôi bàn tay từ phía sau che lấy mắt cô.
Cô ngẩn người một lát! Sẽ là ai đây? ? ? Mình không quen biết ai trong trường này cơ mà! ?
"Ai vậy? ?" Ngô Hiểu Dao tò mò hỏi. . . . . .
Nghe thấy câu hỏi sợ hãi của cô, đôi tay đang che lấy mắt cô không hề bỏ xuống, mà phía sau cô lại truyền đến tiếng cười ‘ khanh khách ’.
Từ tiếng cười ấy, cô biết đây là do một cô gái nào đó phát ra, nhưng ở Nhật Bản mình không có bạn bè mà? Lần này cô càng thêm tò mò: "Rốt cuộc là ai hả?"
Đang lúc này, đôi bàn tay ấy tự nhiên bỏ xuống. . . . .
Ngay lúc Ngô Hiểu Dao xoay người nhìn thấy người kia thì khuôn mặt thoáng thất thần, nét mặt của cô chuyển sang sự kích động, ôm chặt lấy người che mắt cô: "Bích Nghi. . . . . ."
Tại sao? Tại sao La Bích Nghi xuất hiện tại đây? Hai người bọn họ đã không gặp nhau một tháng nay rồi, mình nhớ cô ấy đến chết đi mất.
"Hì hì, không ngờ phải không? Mặc dù thành tích của mình hơi kém, nhưng mà mình cũng đã thi đậu vô trường này rồi đấy." La Bích Nghi kiêu ngạo nói với cô bạn.
Ngô Hiểu Dao coi như đã sáng tỏ mọi chuyện, không trách khi bọn họ chia tay cô ấy lại không có một chút đau lòng? Thì ra cô ấy đã đạu vào trường này rồi sao? ? !
Thật tốt quá! Thật tốt quá! Đây đúng là chuyện ý nghĩa mà. . . . . . Bốn năm đại học này Bích Nghi vẫn sẽ làm bạn với mình rồi? ! !
Mặc dù trong lòng cô đầy sựu vui mừng, nhưng vẻ mặt. . . . . .Nhu cái miệng nhỏ nhắn lên, trần đầy oán giận: "Hừ, cậu xấu xa lắm!"
Nhìn thấy Ngô Hiểu Dao kích động đến như vậy, lại ngoài ý muốn lộ ra điệu bộ ấy, trên khuôn mặt La Bích Nghi không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa: "Hắc hắc, mình không làm chuyện xấu với cậu mà bậy giờ cậu kích động làm chi vậy hả?"
Cô thả cơ thể La Bích Nghi ra, nước mắt trong hốc mắt của Ngô Hiểu Dao từ từ rơi xuống theo động tác của cô. . . . . .La Bích Nghi là chị em tốt nhất của cô, là bạn tốt của cô, cô nghĩ đến cô ấy, nhớ cô ấy muốn chết đi được. . . . .
Nhưng đối mặt với La Bích Nghi, sựu uất ức trong suốt kỳ nghĩ hè lại vọt lên đầu cô, thật sự cô đã nín nó quá lâu, quá lâu, không có ai có thể giúp cô bày tỏ nỗi lòng mình. . . . . .
Mà bây giờ. . . . . .
Cô sẽ cùng chị em tốt của mình chia sẻ hết nỗi buồn khổ ấy, La Bích Nghi đột nhiên xuất hiện như vậy, cô đau khổ rơi nước mắt, sự kích động cùng nước mắt dâng lên đầy khóe mắt. . . . . .
"Dao Dao, sao cậu khóc vậy?" La Bích Nghi biết Ngô Hiểu Dao không phải là loại con gái thích khóc như người ta, trừ lần bị Lam Cẩn Hiên phản bôi ra thì, những lần sau dù gặp khó khắn đến mấy cô cũng không bao giờ rơi nước mắt.
Bây giờ, cô ấy rơi nước mắt , có phải có tên đàn ông nào lại khi dễ cô ấy . . . . . .
La Bích Nghi chuẩn bị lên tiếng hỏi han Ngô Hiểu Dao, sao đoán được, từ phía sau cô vang lên âm thanh giàu từ tình: "Sao mỗi lần tôi gặp em, em đều khóc vậy?"
Nhìn người đàn ông bất thình lình xuất hiện trước mặt họ chợt ngẩn người một lát, tùy theo, cặp mắt La Bích Nghi như nổi đầy hoa đào mùa xuân, mà miệng Ngô Hiểu Dao mở to rất khoa trương, lại chưa chịu khép lại. . . . . .
Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ?
Đã là lần thứ ba mình gặp lại người đàn ông này rồi, mà người này xuất hiện ở trường học vậy là có nghãi gì đây? ? ?
"Anh là sinh viên trường này sao? ? ?" Ngô Hiểu Dao tò mò hỏi người đàn ông trước mặt mình.
Người đàn ông kia hơi gật đầu một cái, thong thả cười: "So với em tôi lớn hơn hai khóa, tôi tên là Bắc Thiên Thần."
Lớn hơn hai khóa? ? ? ? Vậy hai năm trước, sau khi bọn họ gặp nhau, học trưởng Bắc Thiên Thần đã đến Nhật Bản học ư? ! !
Thật là trùng hợp! Thế giới to lớn như vậy cũng có chuyện lạ đời! ! ! Cách xa nhau hai nơi vậy mà có thể gặp nhau những ba lẫn, thật là khéo. . . . . .
A, khéo hơn nữa không chỉ có mình chuyện của Bắc Thiên Thần này. Cô và Dạ Thiên Ưng cũng rất khéo mới có thể trùng hợp gặp được nhau như vậy?
Nếu không nhắc đến Dạ Thiên Ưng, cô sẽ không biết đến Bắc Thiên Thấn, hình như mỗi lần mình bị Dạ Thiên Ưng tổn thương đều thấy Bắc Thiên Thần xuất hiện trước mặt mình! ?
Ah? Mình lại bị sao vậy, sao lại nghĩ đến Dạ Thiên Ưng nữa chứ? ? ?
Thôi, sau này sẽ tốt hơn rồi, sau này sẽ không gặp mặt nữa, sau này mình cũng không còn bị Dạ Thiên Ưng khi dễ. . . . .
Chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu, Ngô Hiểu Dao lễ phép chào Bắc Thiên Thần: "Học trưởng Bắc Thiên Thần, Xin chào, em tên là Ngô Hiểu Dao."
Liếc nhìn qua Ngô Hiểu Dao trước mặt, trên mặt Bắc Thiên Thần hiện lên tia mỉm cười: "Tôi đi trước, nhớ trả quần áo cho tôi." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. . . . . .
Ha ha, mỗi lần gặp Bắc Thiên Thần đều thấy anh ta nở nụ cười dịu dàng, mà mỗi lần sự dịu dàng ấy như ánh nắng mặt trời rọi sáng đáy lòng bị tổn thương của cô.
Xem ra trời cao vẫn còn công bằng, sau khi bị ác ma khi dễ, trên trời xanh lại đưa đến cho cô một thiên thần xinh đẹp. ( Bỉ Bỉ: ác ma đấy chị , haizzzzz)
Ánh mặt trời hắt lên bóng lưng rộng của Bắc Thiên Thần, Ngô Hiểu Dao thoáng nhìn qua đã thấy trần đầy sựu hy vọng lãn ấm áp trong lòng. . . . . .
"Ở đâu mà cậu biết hoàng tử u buồn hả? ?" La Bích Nghi cắt đứt suy nghĩ của Ngô Hiểu Dao, nhìn nét mặt và đôi mắt của La Bích Nghi bây giờ, chắc chắn cũng bị Bắc Thiên Thần mê hoặc rồi đây.
Ha ha, cô không biết làm sao giải thích cho La Bích Nghi hiểu đây, bởi vì chuyện này quá mức phức tạp. Ngồi trên chiếc ghế dài trên khuôn viên trường học, hai chị em bắt đầu cuộc nói chuyện………
Ngô Hiểu Dao đem đầu đuôi chuyện tình hai năm trước kể cho La Bích Nghi hay, về phần chuyện tình hai năm sau của cô thì chỉ kể một nửa. . . . . .
Cô cũng không kể chuyện mình bị Dạ Thiên Ưng khi dễ như thế nào cho cô ấy biết, cũng cũng không nói cặn kẽ chi tiết về nó. . . . . .
La Bích Nghi nghe cô bạn mình tường thuật xong, giận dữ đứng lên: "Mẹ kiếp! Không phải đâu, Dao Dao, mình có cảm thấy cậu sao khổ như vậy hả? Bị Lam Cẩn Thiên phản bội lại bị tên đàn ông xấu xa kia tổn thương? Cai tên đó là ai nói cho mình biết đi, mình thay cậu dạy dỗ hắn!"
Tính cách La Bích Nghi từ trước đến giờ đều phóng khoáng như vậy, cũng tương đối thẳng tính, đối với Ngô Hiểu Dao lại rất nghĩa khí. Chỉ là. . . . . .
Tâm ý của của La Bích Nghi cô xin đón nhận. Cô chỉ muốn cùng bạn bè mình chia sẻ đau thương mà thôi, cũng không hy vọng lấy lại công bằng như thế này. Lời tuyên thệ chỉ làm mờ mắt cô mà thôi.
Cô cảm thấy nói hết mọi chuyện với La Bích Nghi thật thoải mái, ha ha, trong lòng khó chịu cũng đã vơi đi rất nhiều. Có bạn bè thật là tốt. . . . . .
Cô bây giờ, chỉ nghĩ đến chuyện sau này là tốt lắm rồi: "Không cần, ha ha, đều là chuyện đã qua rồi!"
Ngô Hiểu Dao vốn là như vậy, vốn là như vậy. . . . . .
Mỗi lần đều chịu đựng sự bắt nạt của người khác mà nuốt nó xuống bùng, duy nhất chỉ có La Bích Nghi chịu nghe cô kể khổ mà thôi.
Đối với chuyện này, La Bích Nghi cô tình nguyện, rất nguyện ý tiếp nhận nó, bạn bè chính là như thế, không phải sao?
Nhất thời La Bích Nghi lộ ra nụ cười xấu xa, phá vỡ không khí nặng nề: "Hắc hắc, dù sao thì sau này cậu cũng nên tìm một đối tượng đi, không bằng theo đuổi hoàng tử u buồn lúc nãy đi ?"