Chương : 163
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Mọi chuyện rồi cũng trở lại bình thường sau cơn sóng gió, Ngô Hiểu Dao tuy ngoài mặt bình thản như không có gì nhưng lòng thấy nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, yên lặng ngồi ở hàng ghế cao.
"Dao Dao, thầy ấy đối với cậu quả thực rất tốt." Lúc này, La Bích Nghi ngồi cạnh nói nhỏ với cô.
Ngô Hiểu Dao trầm mặc không nói , cúi đầu nhìn sách, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác áy náy. . . . . .
Lúc nãy, chính bản thân còn nghi ngờ chuyện xảy ra là do Dạ Thiên Ưng cố tình làm khó dễ mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như không phải vậy. Với lại, Dạ Thiên Ưng còn giúp cô làm sáng tỏ hiểu nhầm với các bạn học. Cô ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn Dạ Thiên Ưng, lập tức lại cúi đầu. . . . . .
Bởi vì. . . . . .
Trong khoảnh khắc cô lén nhìn, thật trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu chiều của Dạ Thiên Ưng nhìn mình, gương mặt cô đột nhiên ửng đỏ.
Cô không muốn để Dạ Thiên Ưng nhìn thấy hay biết, rằng mình giờ đây nhìn hắn khiến khuôn mặt cô ửng đỏ, nhịp tim. . . . . .
Một giờ học nhanh chóng trôi qua, thực ra Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao chưa bao giờ có bất kỳ trao đổi riêng, ngay cả khi tan tiết học, hắn cũng là cũng không quay đầu nhìn lại lớp học.
Đối với kiểu thái độ này của Dạ Thiên Ưng, cô lại có một cảm giác bứt rứt khó diễn tả trong lòng, rõ ràng hai người bọn họ nên là như vậy, nhưng vì sao trong lòng cô lại thấy trống trải thế này *rung động* *là rung động* rồi!? Một giọng nói phá vỡ bầu không khí im lặng.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, là Lăng Thánh Quân: " Lăng Thánh Quân. . . . . ."
Cô ấp a ấp úng hét lớn, Lăng Thánh Quân giả bộ mặt tò mò nhìn về phía cô: "Làm sao thế?"
"Sao lại ở đây. . . . . . Không phải anh với. . . . . . thầy Bắc phải đi làm sao?"
Cô nói lí nhí, nhỏ tựa hồ như đang nói thầm với bản thân, cô biết mình không thể quên tất cả về Dạ Thiên Ưng, nếu quên được rồi, cô đã không hỏi hắn vì sao hôm trước không đi dạy.
Hỏi xong điều cần hỏi, Ngô Hiểu Dao xấu hổ cúi đầu.
Lăng Thánh Quân căn bản không biết rằng quan hệ giữa cô và Dạ Thiên Ưng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình vừa nãy chắc là bọn họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh: "Thiên Ưng vì chuyện của cô nên đã nghỉ phép 10 ngày."
Cô nghe xong những lời Lăng Thánh Quân vừa nói, trong lòng khẽ phập phồng, không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải làm như vậy?
Hắn là Chủ tịch, có tiền, lại rất tiền nhiều là đằng khác, mà cũng vô cùng đẹp trai. Tại sao lại lãng phí thời gian như vậy? Nếu là để trả thù chuyện tình cảm hai năm trước thì hắn đã đạt được mục đích rồi còn gì? Vậy bây giờ là gì cái gì chứ??
Tiếp tục trả thù? Hay là. . . . . .
Không muốn nghĩ thêm, cũng không dám nghĩ, cô không muốn để mình nảy sinh bất kỳ ảo tưởng mơ mộng nào đối với hắn, hiện tại con tim cô không còn nghe lời cô nữa, nếu động lòng, cố sẽ lại rơi vào bẫy của Dạ Thiên Ưng một lần nữa.
“ Tỉnh táo lại đi, phải dùng lý trí đi, Ngô Hiểu Dao mày có gì xuất chúng chứ? Ngoại hình xinh đẹp, không có, khí chất, cũng không thấy đâu, hắn có thể có ý gì với ngươi chứ?” Cô luôn tự nhủ với mình trong lòng như vậy, cần hiểu rõ vị trí của mình bây giờ.
Cả buổi trưa trôi qua rất nhanh, cô với Dạ Thiên Ưng cũng chạm mặt nhau ngoài hành lang mấy lần, cả hai bên đều coi nhau như là người lạ qua đường.
Nhưng không thể phủ nhận ánh mắt hai người không nỡ rời đối phương. . . . . .
Buổi chiều. . . . . .
"Tân Minh, có mấy em năm nhất kìa , cũng xinh đẹp đấy chứ?" ba tên con trai ngoại hình tầm thường đang ngồi trên sân chỉ trỏ bình phẩm.
Ba tên này đích thị là những tên lưu manh quanh khu vực này, chuyên tới các trường học trong khu vực để chọc ghẹo nữ sinh xinh đẹp, bọn chúng cũng từng bị đuổi học vài lần, nhưng chẳng bao giờ khiến chúng sợ hay bận tâm, đã vậy còn ba lần bốn lượt chạy tới trường học gây sự.
Trong nhóm Tân Minh là tên mập ú, cũng là kẻ cầm đầy bọn. Bọn họ hoa chân múa tay chỉ chỏ, khi nhìn đến Ngô Hiểu Dao, hai mắt gã Tân Minh bỗng sáng rực, dục vọng nổi lên, hắn nuốt nước miếng rồi bước đến chỗ cô đứng.
Lúc này, Ngô Hiểu Dao đang cùng La Bích Nghi ngồi trên băng ghế sân trường đọc sách, đột nhiên ba tên lưu manh kia không hiểu ở đâu xuất hiện, cô và La Bích Nghi đặt sách xuống nhìn ba tên kia.
Gã Tân Minh nhìn hai cô gái rồi đi đến ngồi giữa Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi.
Chuyện gì thế này?? Hắn định giở trò gì sao??
Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi nhìn nhau không nhiểu chuyện gì, hai người vừa định đứng lên, hai tên đi theo liền đứng trước mặt hai cô đã chặn lại rồi ép ngồi xuống.
"Các ngươi muốn gì?" La Bích Nghi tức giận nhìn bọn chúng hỏi.
Tên Tân Minh liền đưa tay quàng vai Ngô Hiểu Dao.
Cô nhíu mày, hất tay tên mập khỏi người nhưng không có một chút tác dụng nào, "Bỏ tay ra khỏi người tôi ngay!" Cô hơi tức giận hét lên.
Theo như tình thế hiện giờ, cô đoán ba tên này không phải sinh viên của trường mà là mấy tên lưu manh quanh đây. Bọn chúng cũng gan lớn thật, giữa ban ngày như vậy mà dám công khai trêu chọc nữ sinh??
"Cô em." Ánh mắt chỉ thấy sự bỉ ổi vô sỉ trong đó, buông lời ong bướm rồi nhìn một lượt thân hình cô từ trên xuống dưới, đang nói thì ngưng lại. Gã Tân Minh này nhìn chằm chằm khuôn ngực cô nuốt nước bọt: "Cô em làm anh thích rồi đấy." Hắn vừa nói xong bàn tay lập tức lao đến tiếp cận khuôn ngực cô.
Ngô Hiểu Dao theo phản xạ lấy tay che lại, vừa định đứng lên, gã Tân Minh lại ghì vai cô không cho đi, nhìn quanh sân bóng chỉ thưa thớt mấy sinh viên, chả trách ba tên này ngang nhiên lộng hành như vậy!
"Mau buông tôi ra! Nếu không ta kêu người tới đó!!!" Cô nói một cách dứt khoát với tên Tân Minh.
Song những câu này không làm hắn thấy bị uy hiếp chút nào, hắn còn ra hiệu bằng mắt cho hai gã còn lại, một người trong bọn chúng kéo La Bích Nghi lại.
"Đừng đụng vào tôi!!" La Bích Nghi tức giận cố gắng hất tay tên kia ra nhưng chẳng thấm gì với sức hắn.
"Tân Minh, để em này lại cho anh em đi chứ." Hắn nói giọng đầy đê tiện, rồi kéo La Bích Nghi đứng lên.
"Các ngươi không được phép làm tổn thương Bích Nghi!!" Thấy bạn mình bị bọn hèn hạ định làm hại, Ngô Hiểu Dao tức giận cố gắng hô hoán thật to về phía sân trường......
Mọi chuyện rồi cũng trở lại bình thường sau cơn sóng gió, Ngô Hiểu Dao tuy ngoài mặt bình thản như không có gì nhưng lòng thấy nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, yên lặng ngồi ở hàng ghế cao.
"Dao Dao, thầy ấy đối với cậu quả thực rất tốt." Lúc này, La Bích Nghi ngồi cạnh nói nhỏ với cô.
Ngô Hiểu Dao trầm mặc không nói , cúi đầu nhìn sách, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác áy náy. . . . . .
Lúc nãy, chính bản thân còn nghi ngờ chuyện xảy ra là do Dạ Thiên Ưng cố tình làm khó dễ mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như không phải vậy. Với lại, Dạ Thiên Ưng còn giúp cô làm sáng tỏ hiểu nhầm với các bạn học. Cô ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn Dạ Thiên Ưng, lập tức lại cúi đầu. . . . . .
Bởi vì. . . . . .
Trong khoảnh khắc cô lén nhìn, thật trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu chiều của Dạ Thiên Ưng nhìn mình, gương mặt cô đột nhiên ửng đỏ.
Cô không muốn để Dạ Thiên Ưng nhìn thấy hay biết, rằng mình giờ đây nhìn hắn khiến khuôn mặt cô ửng đỏ, nhịp tim. . . . . .
Một giờ học nhanh chóng trôi qua, thực ra Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao chưa bao giờ có bất kỳ trao đổi riêng, ngay cả khi tan tiết học, hắn cũng là cũng không quay đầu nhìn lại lớp học.
Đối với kiểu thái độ này của Dạ Thiên Ưng, cô lại có một cảm giác bứt rứt khó diễn tả trong lòng, rõ ràng hai người bọn họ nên là như vậy, nhưng vì sao trong lòng cô lại thấy trống trải thế này *rung động* *là rung động* rồi!? Một giọng nói phá vỡ bầu không khí im lặng.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, là Lăng Thánh Quân: " Lăng Thánh Quân. . . . . ."
Cô ấp a ấp úng hét lớn, Lăng Thánh Quân giả bộ mặt tò mò nhìn về phía cô: "Làm sao thế?"
"Sao lại ở đây. . . . . . Không phải anh với. . . . . . thầy Bắc phải đi làm sao?"
Cô nói lí nhí, nhỏ tựa hồ như đang nói thầm với bản thân, cô biết mình không thể quên tất cả về Dạ Thiên Ưng, nếu quên được rồi, cô đã không hỏi hắn vì sao hôm trước không đi dạy.
Hỏi xong điều cần hỏi, Ngô Hiểu Dao xấu hổ cúi đầu.
Lăng Thánh Quân căn bản không biết rằng quan hệ giữa cô và Dạ Thiên Ưng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình vừa nãy chắc là bọn họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh: "Thiên Ưng vì chuyện của cô nên đã nghỉ phép 10 ngày."
Cô nghe xong những lời Lăng Thánh Quân vừa nói, trong lòng khẽ phập phồng, không hiểu tại sao Dạ Thiên Ưng phải làm như vậy?
Hắn là Chủ tịch, có tiền, lại rất tiền nhiều là đằng khác, mà cũng vô cùng đẹp trai. Tại sao lại lãng phí thời gian như vậy? Nếu là để trả thù chuyện tình cảm hai năm trước thì hắn đã đạt được mục đích rồi còn gì? Vậy bây giờ là gì cái gì chứ??
Tiếp tục trả thù? Hay là. . . . . .
Không muốn nghĩ thêm, cũng không dám nghĩ, cô không muốn để mình nảy sinh bất kỳ ảo tưởng mơ mộng nào đối với hắn, hiện tại con tim cô không còn nghe lời cô nữa, nếu động lòng, cố sẽ lại rơi vào bẫy của Dạ Thiên Ưng một lần nữa.
“ Tỉnh táo lại đi, phải dùng lý trí đi, Ngô Hiểu Dao mày có gì xuất chúng chứ? Ngoại hình xinh đẹp, không có, khí chất, cũng không thấy đâu, hắn có thể có ý gì với ngươi chứ?” Cô luôn tự nhủ với mình trong lòng như vậy, cần hiểu rõ vị trí của mình bây giờ.
Cả buổi trưa trôi qua rất nhanh, cô với Dạ Thiên Ưng cũng chạm mặt nhau ngoài hành lang mấy lần, cả hai bên đều coi nhau như là người lạ qua đường.
Nhưng không thể phủ nhận ánh mắt hai người không nỡ rời đối phương. . . . . .
Buổi chiều. . . . . .
"Tân Minh, có mấy em năm nhất kìa , cũng xinh đẹp đấy chứ?" ba tên con trai ngoại hình tầm thường đang ngồi trên sân chỉ trỏ bình phẩm.
Ba tên này đích thị là những tên lưu manh quanh khu vực này, chuyên tới các trường học trong khu vực để chọc ghẹo nữ sinh xinh đẹp, bọn chúng cũng từng bị đuổi học vài lần, nhưng chẳng bao giờ khiến chúng sợ hay bận tâm, đã vậy còn ba lần bốn lượt chạy tới trường học gây sự.
Trong nhóm Tân Minh là tên mập ú, cũng là kẻ cầm đầy bọn. Bọn họ hoa chân múa tay chỉ chỏ, khi nhìn đến Ngô Hiểu Dao, hai mắt gã Tân Minh bỗng sáng rực, dục vọng nổi lên, hắn nuốt nước miếng rồi bước đến chỗ cô đứng.
Lúc này, Ngô Hiểu Dao đang cùng La Bích Nghi ngồi trên băng ghế sân trường đọc sách, đột nhiên ba tên lưu manh kia không hiểu ở đâu xuất hiện, cô và La Bích Nghi đặt sách xuống nhìn ba tên kia.
Gã Tân Minh nhìn hai cô gái rồi đi đến ngồi giữa Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi.
Chuyện gì thế này?? Hắn định giở trò gì sao??
Ngô Hiểu Dao và La Bích Nghi nhìn nhau không nhiểu chuyện gì, hai người vừa định đứng lên, hai tên đi theo liền đứng trước mặt hai cô đã chặn lại rồi ép ngồi xuống.
"Các ngươi muốn gì?" La Bích Nghi tức giận nhìn bọn chúng hỏi.
Tên Tân Minh liền đưa tay quàng vai Ngô Hiểu Dao.
Cô nhíu mày, hất tay tên mập khỏi người nhưng không có một chút tác dụng nào, "Bỏ tay ra khỏi người tôi ngay!" Cô hơi tức giận hét lên.
Theo như tình thế hiện giờ, cô đoán ba tên này không phải sinh viên của trường mà là mấy tên lưu manh quanh đây. Bọn chúng cũng gan lớn thật, giữa ban ngày như vậy mà dám công khai trêu chọc nữ sinh??
"Cô em." Ánh mắt chỉ thấy sự bỉ ổi vô sỉ trong đó, buông lời ong bướm rồi nhìn một lượt thân hình cô từ trên xuống dưới, đang nói thì ngưng lại. Gã Tân Minh này nhìn chằm chằm khuôn ngực cô nuốt nước bọt: "Cô em làm anh thích rồi đấy." Hắn vừa nói xong bàn tay lập tức lao đến tiếp cận khuôn ngực cô.
Ngô Hiểu Dao theo phản xạ lấy tay che lại, vừa định đứng lên, gã Tân Minh lại ghì vai cô không cho đi, nhìn quanh sân bóng chỉ thưa thớt mấy sinh viên, chả trách ba tên này ngang nhiên lộng hành như vậy!
"Mau buông tôi ra! Nếu không ta kêu người tới đó!!!" Cô nói một cách dứt khoát với tên Tân Minh.
Song những câu này không làm hắn thấy bị uy hiếp chút nào, hắn còn ra hiệu bằng mắt cho hai gã còn lại, một người trong bọn chúng kéo La Bích Nghi lại.
"Đừng đụng vào tôi!!" La Bích Nghi tức giận cố gắng hất tay tên kia ra nhưng chẳng thấm gì với sức hắn.
"Tân Minh, để em này lại cho anh em đi chứ." Hắn nói giọng đầy đê tiện, rồi kéo La Bích Nghi đứng lên.
"Các ngươi không được phép làm tổn thương Bích Nghi!!" Thấy bạn mình bị bọn hèn hạ định làm hại, Ngô Hiểu Dao tức giận cố gắng hô hoán thật to về phía sân trường......