Chương : 165
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Nhìn người trước mặt không bị tổn thương nào, Ngô Hiểu Dao thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối phương cũng có tới tận 3 người, mà hắn thì chỉ có một mình, nếu lơ như hắn có bị gì thì cô sẽ trách mình đến chết mất?
"Không ngờ anh còn biết đánh nhau?" La Bích Nghi khâm phục Lăng Thánh Quân.
"Tôi cũng không giỏi mấy đâu." Anh này bỏ qua quá khứ huy hoàng của mình, khiêm tốn nói: "Chồng của Ngô Hiểu Dao còn giỏi hơn đấy, một người đánh mười người cũng không thành vấn đề!"
"Khụ!" Ngô Hiểu Dao nghe xong suýt nữa hộc máu mà chết, cái tên Lăng Thánh Quân này thật cahr bao giờ nghiêm túc cả, lúc nào cũng trêu chọc mình.
Nhưng lần này cô không so đo, dù sao lần này Lăng Thánh Quân cũng là người cứu cô khỏi đó, mặc dù người cô hy vọng nhất đã không xuất hiện. . . . .
Dạ Thiên Ưng!
"Trai đẹp, làm sao anh xuất hiện ở đây vậy ?"
Câu hỏi của La Bích Nghi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Ngô Hiểu Dao, tại sao Lăng Thánh Quân lại xuất hiện đúng lúc hai người họ bị ăn hiếp?
"Hắc hắc, là do chồng của Dao Dao ấy..., bảo tôi đi theo Hiểu Dao, lúc nãy ở trước sân thể dục không thể ra tay được, cho nên phải đi vào trong kia."
Bây giờ dù sao cũng là ở sân trường, lLăng Thánh Quân tuyệt đối không thể gây ra tai tiếng gì, nếu không rất dễ gây phiền phức cho Dạ Thiên Ưng.
Ngô Hiểu Dao nghe câu nói của Lăng Thánh Quân, vẻ mặt rất là nghiêm túc: "Lăng Thánh Quân, anh đừng có ở đó nói xằng nói bậy được không! Tôi và anh ta đã không có bất kỳ quan hệ nào rồi! !" Nói xong cô mang La Bích Nghi rời khỏi chỗ đó.
Cô hận Dạ Thiên Ưng. . . . . . Vô cùng hận hắn. . . . . .
Có lẽ vĩnh viên cô cũng không bao giờ quên được chuyện trong quán Bowlling được!
Mang trên lưng sự tổn thương, cô đã tỉnh ngộ và sẽ không để Dạ Thiên Ưng làm nhiễu loạn cuộc sống của mình.
Nghe câu nói vừa rồi của Lăng Thánh Quân, không thể không thừa nhận, cô đã bị cảm động.
Nói xác thực hơn, kể từ khi Dạ Thiên Ưng tới trường học của cô, bất cứ chuyện gì dành cho cô, cô đều cảm động!
Nhưng là, cô trốn tránh, dưới sự nhiệt tình của Dạ Thiên Ưng, cô chỉ là một cô gái bình thường, càng không phải là một cô gái có năng lực chống đỡ, đối mặt với mọi hành động của Dạ Thiên Ưng, cô có thể trầm mê mình vào đó. . . . .
☆★☆★☆★☆★
"Bích Nghi, Nhật Bản là nơi mua sắm lớn nhất đúng không?" Ngô Hiểu Dao đã hẹn La Bích Nghi hôm nay đi chơi.
Bây giờ họ đang đi dạo trên khu phố nổi tiếng nhất Nhật Bản. Nhìn những cửa hàng đồ trang sức và quần áo, Ngô Hiểu Dao chỉ có thể giải khát chúng trong mơ thôi, vì cô không có tiền nên chỉ có thể ngắm chúng tại đây.
"Dao Dao! Cái túi này đẹp không?" La Bích Nghi cầm lên một chiếc túi làm bằng xa rất đẹp, cô chọn trúng thứ tuyệt với như thế này nên quay lại đằng sau hỏi ý kiến Ngô Hiểu Dao, nhưng. . . . . .
Ngô Hiểu Dao lại biến mất. . . . . .
"Dao Dao? ? ?" La Bích Nghi cứ đứng giữa khu phố tìm bóng dáng Ngô Hiểu Dao trong vô vọng, rõ ràng cô ấy mới ở bên cạnh mình mà, chỉ đảo mắt một cái mà một người sống sờ sờ lại không thấy tăm hơi ở đâu? ?
Chỉ một thoáng, La Bích Nghi không khỏi thấy chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
☆★☆★☆★☆★
Lắc lư trong xe tải, toàn thân Ngô Hiểu Dao bị dây thừng chặt và hai mắt thì nhắm nghiền
Cô dần dần khôi phục được ý thức, ở trong ấn tượng, cô nhớ mình đang đi dạo phố với La Bích Nghi, nhưng có một đôi tay bịt miệng cô lại, cô ngất đi.
Hiện tại vừa mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh. . . . . .
"Ư, ư …” Miệng bị bịt lại, chỉ đành phải phát tiếng ậm ừ.
Tình huống bây giờ là như thế nào đây? Cô óc cô thật sự hoảng loạn, chẳng lẽ bị bắt cóc? ? ?
"Tiểu thư, an phận một chút! !" Người đàn ông người đằng trước nói với cô.
Nằm bên trong xe, cô không thể nào thấy được diện mạo của người ngồi phía trước, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó chờ thời gian trôi qua.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên đối diện với nguy hiểm cô lại bình tĩnh như vậy, cô cảm thấy chuyện bắt cóc lần này, bọn lưu manh này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cô đột nhiên ngất xỉu lè do chất Đy-ê-te, đối với loại chất này thì một tên lưu manh bình thường không thể nào lấy được.
(Đy-ê-te: Diethyl ether C2H5OC2H5, một chất thuộc dòng họ nhà ete, có thể gây mê trong thời gian ngắn, chất này rất hiếm tìm được trong các cửa hàng thuốc, chủ yếu là bên nước ngoài. MỌi người có thể tìm thêm thông tin, Bỉ Bỉ chỉ biết vậy thôi ).
Thấy người này có lai lịch không rõ, nguyên nhân bắt cóc cô tuyệt đối không phải là vì tiền!
Về phần nguyên nhân, xem ra một hồi nữa có thể biết! Xe dần ngừng lại, hai người đàn ông ngồi trước lôi cô xuống xe.
Nhìn quần áo trên người của hai người này, chắc hẳn rất có lai lịch! Ngô Hiểu Dao bị hai tên này dẫn vào trong một kho chứa hàng bên trong, liền thấy trong kho có 8-9 người đa đứng đó , chính giữa kho hàng có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, có một cô gái quỳ trước mặt ông ta, trên người đều bị trói chặt.
Lúc cô đi vào, cô gái ấy quay lại nhìn cô . . . . . . .
Là Thước Tịch Dạ! Sao lại là cô ta? Sao cô ta lại bắt tới đây? VỤ này hình như quá kỳ lạ, chắc liên quan đến Dạ Thiên Ưng rồi đây.
Giờ phút này, Ngô Hiểu Dao không ngừng tỏ vẻ tỉnh táo, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo, cô an phận để hai tên kia dẫn cô vào trong kho hàng, nhưng lập tức cửa kho hàng đóng lại, bên trong một mảnh tối thui chợt hiện lên. . . . . .
Nhìn người trước mặt không bị tổn thương nào, Ngô Hiểu Dao thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối phương cũng có tới tận 3 người, mà hắn thì chỉ có một mình, nếu lơ như hắn có bị gì thì cô sẽ trách mình đến chết mất?
"Không ngờ anh còn biết đánh nhau?" La Bích Nghi khâm phục Lăng Thánh Quân.
"Tôi cũng không giỏi mấy đâu." Anh này bỏ qua quá khứ huy hoàng của mình, khiêm tốn nói: "Chồng của Ngô Hiểu Dao còn giỏi hơn đấy, một người đánh mười người cũng không thành vấn đề!"
"Khụ!" Ngô Hiểu Dao nghe xong suýt nữa hộc máu mà chết, cái tên Lăng Thánh Quân này thật cahr bao giờ nghiêm túc cả, lúc nào cũng trêu chọc mình.
Nhưng lần này cô không so đo, dù sao lần này Lăng Thánh Quân cũng là người cứu cô khỏi đó, mặc dù người cô hy vọng nhất đã không xuất hiện. . . . .
Dạ Thiên Ưng!
"Trai đẹp, làm sao anh xuất hiện ở đây vậy ?"
Câu hỏi của La Bích Nghi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Ngô Hiểu Dao, tại sao Lăng Thánh Quân lại xuất hiện đúng lúc hai người họ bị ăn hiếp?
"Hắc hắc, là do chồng của Dao Dao ấy..., bảo tôi đi theo Hiểu Dao, lúc nãy ở trước sân thể dục không thể ra tay được, cho nên phải đi vào trong kia."
Bây giờ dù sao cũng là ở sân trường, lLăng Thánh Quân tuyệt đối không thể gây ra tai tiếng gì, nếu không rất dễ gây phiền phức cho Dạ Thiên Ưng.
Ngô Hiểu Dao nghe câu nói của Lăng Thánh Quân, vẻ mặt rất là nghiêm túc: "Lăng Thánh Quân, anh đừng có ở đó nói xằng nói bậy được không! Tôi và anh ta đã không có bất kỳ quan hệ nào rồi! !" Nói xong cô mang La Bích Nghi rời khỏi chỗ đó.
Cô hận Dạ Thiên Ưng. . . . . . Vô cùng hận hắn. . . . . .
Có lẽ vĩnh viên cô cũng không bao giờ quên được chuyện trong quán Bowlling được!
Mang trên lưng sự tổn thương, cô đã tỉnh ngộ và sẽ không để Dạ Thiên Ưng làm nhiễu loạn cuộc sống của mình.
Nghe câu nói vừa rồi của Lăng Thánh Quân, không thể không thừa nhận, cô đã bị cảm động.
Nói xác thực hơn, kể từ khi Dạ Thiên Ưng tới trường học của cô, bất cứ chuyện gì dành cho cô, cô đều cảm động!
Nhưng là, cô trốn tránh, dưới sự nhiệt tình của Dạ Thiên Ưng, cô chỉ là một cô gái bình thường, càng không phải là một cô gái có năng lực chống đỡ, đối mặt với mọi hành động của Dạ Thiên Ưng, cô có thể trầm mê mình vào đó. . . . .
☆★☆★☆★☆★
"Bích Nghi, Nhật Bản là nơi mua sắm lớn nhất đúng không?" Ngô Hiểu Dao đã hẹn La Bích Nghi hôm nay đi chơi.
Bây giờ họ đang đi dạo trên khu phố nổi tiếng nhất Nhật Bản. Nhìn những cửa hàng đồ trang sức và quần áo, Ngô Hiểu Dao chỉ có thể giải khát chúng trong mơ thôi, vì cô không có tiền nên chỉ có thể ngắm chúng tại đây.
"Dao Dao! Cái túi này đẹp không?" La Bích Nghi cầm lên một chiếc túi làm bằng xa rất đẹp, cô chọn trúng thứ tuyệt với như thế này nên quay lại đằng sau hỏi ý kiến Ngô Hiểu Dao, nhưng. . . . . .
Ngô Hiểu Dao lại biến mất. . . . . .
"Dao Dao? ? ?" La Bích Nghi cứ đứng giữa khu phố tìm bóng dáng Ngô Hiểu Dao trong vô vọng, rõ ràng cô ấy mới ở bên cạnh mình mà, chỉ đảo mắt một cái mà một người sống sờ sờ lại không thấy tăm hơi ở đâu? ?
Chỉ một thoáng, La Bích Nghi không khỏi thấy chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
☆★☆★☆★☆★
Lắc lư trong xe tải, toàn thân Ngô Hiểu Dao bị dây thừng chặt và hai mắt thì nhắm nghiền
Cô dần dần khôi phục được ý thức, ở trong ấn tượng, cô nhớ mình đang đi dạo phố với La Bích Nghi, nhưng có một đôi tay bịt miệng cô lại, cô ngất đi.
Hiện tại vừa mở mắt, nhìn mọi thứ xung quanh. . . . . .
"Ư, ư …” Miệng bị bịt lại, chỉ đành phải phát tiếng ậm ừ.
Tình huống bây giờ là như thế nào đây? Cô óc cô thật sự hoảng loạn, chẳng lẽ bị bắt cóc? ? ?
"Tiểu thư, an phận một chút! !" Người đàn ông người đằng trước nói với cô.
Nằm bên trong xe, cô không thể nào thấy được diện mạo của người ngồi phía trước, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó chờ thời gian trôi qua.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên đối diện với nguy hiểm cô lại bình tĩnh như vậy, cô cảm thấy chuyện bắt cóc lần này, bọn lưu manh này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cô đột nhiên ngất xỉu lè do chất Đy-ê-te, đối với loại chất này thì một tên lưu manh bình thường không thể nào lấy được.
(Đy-ê-te: Diethyl ether C2H5OC2H5, một chất thuộc dòng họ nhà ete, có thể gây mê trong thời gian ngắn, chất này rất hiếm tìm được trong các cửa hàng thuốc, chủ yếu là bên nước ngoài. MỌi người có thể tìm thêm thông tin, Bỉ Bỉ chỉ biết vậy thôi ).
Thấy người này có lai lịch không rõ, nguyên nhân bắt cóc cô tuyệt đối không phải là vì tiền!
Về phần nguyên nhân, xem ra một hồi nữa có thể biết! Xe dần ngừng lại, hai người đàn ông ngồi trước lôi cô xuống xe.
Nhìn quần áo trên người của hai người này, chắc hẳn rất có lai lịch! Ngô Hiểu Dao bị hai tên này dẫn vào trong một kho chứa hàng bên trong, liền thấy trong kho có 8-9 người đa đứng đó , chính giữa kho hàng có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, có một cô gái quỳ trước mặt ông ta, trên người đều bị trói chặt.
Lúc cô đi vào, cô gái ấy quay lại nhìn cô . . . . . . .
Là Thước Tịch Dạ! Sao lại là cô ta? Sao cô ta lại bắt tới đây? VỤ này hình như quá kỳ lạ, chắc liên quan đến Dạ Thiên Ưng rồi đây.
Giờ phút này, Ngô Hiểu Dao không ngừng tỏ vẻ tỉnh táo, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo, cô an phận để hai tên kia dẫn cô vào trong kho hàng, nhưng lập tức cửa kho hàng đóng lại, bên trong một mảnh tối thui chợt hiện lên. . . . . .