Chương : 207
Hai đội bạn tranh tôi đoạt đã bắt đầu trận chiến.
Độ trưởng đội cổ động của đại học Luật phất cờ hô vang: "Học trưởng Bắc Thiên Thần cố lên!Đại học Luật cố lên!"
Nữ sinh của Đại học Y cũng không chịu yếu thế: "Học trưởng Diệp Tử Thuyền cố lên, Đại học Y cố lên!"
Ngô Hiểu Dao ngồi ở hàng ghế đầu tiên cười khanh khách vì vui: "Mình thấy rồi, trong thì hai đội tranh tài, bên ngoài thì cổ động viên hai bên tranh tài, đúng là biết điều mà!"
"Ha ha, Dao Dao, chút nữa cậu cũng cỗ vũ cho em chồng mình đi kìa!"
Nghe xong câu nói của Kiều Hồng Na thì mặt cô đỏ bừng, trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm vào trận đấu.
Trong sân đấu giờ như nước sôi lửa bỏng vậy.
Con ngươi đen của Bắc Thiên Thần dường như bất định, giống như đang nhìn chăm chú vào quả bóng, giống như . . . . . .
Đang nhìn chăm chú hướng khán đài.
Tiếng còi lại vang lên, giải lao 15 phút.
Diệp Tử Thuyền của Đại học y nhìn khiêu khích Bắc Thiên Thần: "Xem thường tôi sao?"
Bắc Thiên Thần không thích mấy người có tính cách như Diệp Tử Thuyền nên im lặng không nói gì, xoay người tới chỗ nghỉ ngơi.
Diệp Tử Thuyền nhất thời cảm thấy mình không được nể mặt, nhìn về hướng mà Bắc Thiên Thần chăm chú nhì nãy giờ trên khán đài.
Anh ta hướng về phía Ngô Hiểu Dao: "A, thì ra chính là nữ sinh kia." Anh ta nhỏ giọng lầm bầm một câu, sân đấu bắt đầu bàn luận về hiệp vừa rồi, ai ngờ anh ta dùng lực, khiến trái bóng bay thật nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao.
Bắc Thiên Thần nhanh chóng đứng lên, muốn chạy đi chặn lại.
Nhưng quy luật thì con người làm sao nhanh bằng bóng được chứ, quả bóng ấy đập chính xác lên mặt Ngô Hiểu Dao. Nhất thời khiến cô hoa mắt chóng mặt.
"Dao Dao?" Bắc Thiên Thần vội vã chạy tới rồi gọi tên cô
Cô dùng sức lắc đầu một cái, khiến cho mình tỉnh táo hơn, rồi mỉm cười nhìn Bắc Thiên Thần: "Không sao mà." Nhưng cô vừa nói câu này xong thì máu mũi đang tuôn ra.
Bắc Thiên Thần nhíu mày, vội vàng dùng khăn quàng cổ của cô chặn máu lại.
"Ôi, thực sự xin lỗi, ban nãy tay mình bị trơn quá." Diệp Tử Thuyền dùng cách nói như vậy nên mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Bắc Thiên Thần vừa nghe là biết anh ta cố ý.
"Không sao đâu, không sao đâu mà." Ngô Hiểu Dao tốt bụng lắc đầu một cái
Bắc Thiên Thần đem khăn giao cho La Bích Nghi, tức giận đứng dậy rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Thuyền.
"Trừng tôi làm gì vậy? Tôi cũng đâu có cố ý." Diệp Tử Thuyền nói xong thì khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.
Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần lóe lên một cái, anh không nói bất cứ lời nào, tiến lên rồi dùng chân đạp Diệp Tử Thuyền nằm chình ình trên mặt đất.
Bắc Thiên Thần khẳng định mình không thể đánh lại bọn người của Dạ Thiên Ưng, nhưng so sánh tài năng thì tên Diệp Tử Thuyền này không là vấn đề.
Không đợi Diệp Tử Thuyền đứng dậy thì Bắc Thiên Thần ngồi lên người anh ta rồi vung tay đánh thật mạnh.
Cả sân bóng rổ rơi vào một mảnh hỗn loạn, hai đội trưởng đánh nhau.
Thành viên còn lại của hai đội thấy đội trưởng đánh nhau thì cũng ra tay.
Ngô Hiểu Dao nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt thì biến thành đứa ngốc.
Chỉ bị một trái bóng đập vào mặt, vậy mà lại có một sự kiện bạo lực tầm cỡ đại học sao?
"Dao Dao, mình đã từng hỏi Bắc Thiên Thần thích cậu đúng không?" La Bích Nghi nói nhỏ bên tai cô.
Không phải vậy! Không phải vậy!
Bắc Thiên Thần đối xử tốt với mình là do Dạ Thiên Ưng, khẳng định nhưng suy nghĩ của La Bích Nghi đâu: "Không phải vậy đâu, là Thiên Ưng bảo Thiên Thần chăm sóc cho mình mà." Nói xong cô nhanh chóng chạy tới chỗ Bắc Thiên Thần và Diệp Tử Thuyền, cô dùng sức kéo cánh tay Bắc Thiên Thần lại: "Học trưởng Thiên Thần, đừng đánh nữa."
Bắc Thiên Thần không để ý đến cô, một phen hất tay cô ra rồi tiếp tục vung tay đánh Diệp Tử Thuyền.
Nhưng mà lúc anh vừa hất tay cô, thì Ngô Hiểu Dao bị trẹo chân khiến cả người ngã nhào xuống đất.
Và ngay sau đó, Bắc Thiên mới ngưng công kích Diệp Tử Thuyền, vội vàng chạy tới trước người cô: "Dao Dao, em không sao chứ?"
Gọi cái [bad word] gì vậy hả, đi ra ngoài xem bóng rổ mà khiến mọi thứ thành ra vậy, chuyện này hình như quá khinh thường rồi?
Nghĩ xong, cô nhíu mày nhìn Bắc Thiên Thần: "Học trưởng Thiên Thần, nếu như anh đánh nhau ở đây thì sẽ bị hủy tư cách trong đoàn trường, hơn nữa người kia chẳng may lỡ tay đánh banh vào mặt em thôi mà."
"Ha ha, không sao, anh là anh hai bảo tôi chăm sóc cho em, coi như bị khai trừ tư cách tham gia đoàn trường thì không chơi bóng rổ nữa, có quan hệ gì đâu chứ?"
Bắc Thiên Thần biết, bây giờ anh đang nói dối, hoàn toàn nói dối.
Chỉ vì Dạ Thiên Ưng nhờ anh chăm sóc cho Ngô Hiểu Dao, nên anh mới tận lực chăm sóc cho cô hay sao?
Anh biết rõ, so với ai anh đều hiểu rõ bản thân mình hơn! Anh thích Ngô Hiểu Dao mất rồi.
Giữa tình anh em này anh không thể thổ lộ lòng mình, căn bản cũng không thể thổ lộ được, anh chỉ có thể mượn thời gian Dạ Thiên Ưng đi vắng mà đối xử tốt với cô. Cộng thêm vào đó anh vẫn chưa chia tay với Tiết Hân Nhiên, dùng hai cái trói buộc này để anh có thể quản lý được tình cảm của mình với Ngô Hiểu Dao.
Lúc này mà nghe Bắc Thiên Thần nói như vậy, coi như cô đã yên tâm hơn , chí ít không giống như lời La Bích Nghi nói, Bắc Thiên Thần thích cô.
Nhưng cô thật sự không ngờ sau khi Bắc Thiên Thần làm hòa với Dạ Thiên ƯNg, anh có thể bán mạng nghe theo sự sắp xếp của Dạ Thiên Ưng như vậy?
"Tôi dẫn em đi phòng y tế xem sao nhé."
" Vết thương có xíu xiu này thì quan trọng gì đâu. Đến lúc đó anh làm sao đây?" Ngô Hiểu Dao nói xong, liếc nhìn cục diện trước mắt mình thì thở dài một hơi. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
2 tháng sau. . . . . .
Paris, Pháp, 9 giờ tối
Dạ Thiên Ưng cùng tổng giám đốc của LV là bá tước Arnaud đã bắt đầu bàn bạc kế hoạch hợp tác, và chờ đợi ngày lý lết hợp đồng quyết định lần trước.
Đối với lần hợp tác này thì người trong cuộc không biết bao giờ mới kết thúc.
Nhưng Dạ Thiên Ưng đoán cỡ trong thời gian 3 tháng thì việc này mới kết thúc được, bởi vì anh đến Pháp ký hợp đồng này là một kế hoạc bí mật vô cùng, cho nên thời gian này chắc vừa đủ.
"Anh Thiên Ưng" Và cô gái nhỏ kia được Dạ Thiên Ưng nhặt về vẫn đi bên cạnh anh như cũ. . . . . . . .
Độ trưởng đội cổ động của đại học Luật phất cờ hô vang: "Học trưởng Bắc Thiên Thần cố lên!Đại học Luật cố lên!"
Nữ sinh của Đại học Y cũng không chịu yếu thế: "Học trưởng Diệp Tử Thuyền cố lên, Đại học Y cố lên!"
Ngô Hiểu Dao ngồi ở hàng ghế đầu tiên cười khanh khách vì vui: "Mình thấy rồi, trong thì hai đội tranh tài, bên ngoài thì cổ động viên hai bên tranh tài, đúng là biết điều mà!"
"Ha ha, Dao Dao, chút nữa cậu cũng cỗ vũ cho em chồng mình đi kìa!"
Nghe xong câu nói của Kiều Hồng Na thì mặt cô đỏ bừng, trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm vào trận đấu.
Trong sân đấu giờ như nước sôi lửa bỏng vậy.
Con ngươi đen của Bắc Thiên Thần dường như bất định, giống như đang nhìn chăm chú vào quả bóng, giống như . . . . . .
Đang nhìn chăm chú hướng khán đài.
Tiếng còi lại vang lên, giải lao 15 phút.
Diệp Tử Thuyền của Đại học y nhìn khiêu khích Bắc Thiên Thần: "Xem thường tôi sao?"
Bắc Thiên Thần không thích mấy người có tính cách như Diệp Tử Thuyền nên im lặng không nói gì, xoay người tới chỗ nghỉ ngơi.
Diệp Tử Thuyền nhất thời cảm thấy mình không được nể mặt, nhìn về hướng mà Bắc Thiên Thần chăm chú nhì nãy giờ trên khán đài.
Anh ta hướng về phía Ngô Hiểu Dao: "A, thì ra chính là nữ sinh kia." Anh ta nhỏ giọng lầm bầm một câu, sân đấu bắt đầu bàn luận về hiệp vừa rồi, ai ngờ anh ta dùng lực, khiến trái bóng bay thật nhanh về hướng Ngô Hiểu Dao.
Bắc Thiên Thần nhanh chóng đứng lên, muốn chạy đi chặn lại.
Nhưng quy luật thì con người làm sao nhanh bằng bóng được chứ, quả bóng ấy đập chính xác lên mặt Ngô Hiểu Dao. Nhất thời khiến cô hoa mắt chóng mặt.
"Dao Dao?" Bắc Thiên Thần vội vã chạy tới rồi gọi tên cô
Cô dùng sức lắc đầu một cái, khiến cho mình tỉnh táo hơn, rồi mỉm cười nhìn Bắc Thiên Thần: "Không sao mà." Nhưng cô vừa nói câu này xong thì máu mũi đang tuôn ra.
Bắc Thiên Thần nhíu mày, vội vàng dùng khăn quàng cổ của cô chặn máu lại.
"Ôi, thực sự xin lỗi, ban nãy tay mình bị trơn quá." Diệp Tử Thuyền dùng cách nói như vậy nên mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng Bắc Thiên Thần vừa nghe là biết anh ta cố ý.
"Không sao đâu, không sao đâu mà." Ngô Hiểu Dao tốt bụng lắc đầu một cái
Bắc Thiên Thần đem khăn giao cho La Bích Nghi, tức giận đứng dậy rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Thuyền.
"Trừng tôi làm gì vậy? Tôi cũng đâu có cố ý." Diệp Tử Thuyền nói xong thì khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa.
Đôi mắt u buồn của Bắc Thiên Thần lóe lên một cái, anh không nói bất cứ lời nào, tiến lên rồi dùng chân đạp Diệp Tử Thuyền nằm chình ình trên mặt đất.
Bắc Thiên Thần khẳng định mình không thể đánh lại bọn người của Dạ Thiên Ưng, nhưng so sánh tài năng thì tên Diệp Tử Thuyền này không là vấn đề.
Không đợi Diệp Tử Thuyền đứng dậy thì Bắc Thiên Thần ngồi lên người anh ta rồi vung tay đánh thật mạnh.
Cả sân bóng rổ rơi vào một mảnh hỗn loạn, hai đội trưởng đánh nhau.
Thành viên còn lại của hai đội thấy đội trưởng đánh nhau thì cũng ra tay.
Ngô Hiểu Dao nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt thì biến thành đứa ngốc.
Chỉ bị một trái bóng đập vào mặt, vậy mà lại có một sự kiện bạo lực tầm cỡ đại học sao?
"Dao Dao, mình đã từng hỏi Bắc Thiên Thần thích cậu đúng không?" La Bích Nghi nói nhỏ bên tai cô.
Không phải vậy! Không phải vậy!
Bắc Thiên Thần đối xử tốt với mình là do Dạ Thiên Ưng, khẳng định nhưng suy nghĩ của La Bích Nghi đâu: "Không phải vậy đâu, là Thiên Ưng bảo Thiên Thần chăm sóc cho mình mà." Nói xong cô nhanh chóng chạy tới chỗ Bắc Thiên Thần và Diệp Tử Thuyền, cô dùng sức kéo cánh tay Bắc Thiên Thần lại: "Học trưởng Thiên Thần, đừng đánh nữa."
Bắc Thiên Thần không để ý đến cô, một phen hất tay cô ra rồi tiếp tục vung tay đánh Diệp Tử Thuyền.
Nhưng mà lúc anh vừa hất tay cô, thì Ngô Hiểu Dao bị trẹo chân khiến cả người ngã nhào xuống đất.
Và ngay sau đó, Bắc Thiên mới ngưng công kích Diệp Tử Thuyền, vội vàng chạy tới trước người cô: "Dao Dao, em không sao chứ?"
Gọi cái [bad word] gì vậy hả, đi ra ngoài xem bóng rổ mà khiến mọi thứ thành ra vậy, chuyện này hình như quá khinh thường rồi?
Nghĩ xong, cô nhíu mày nhìn Bắc Thiên Thần: "Học trưởng Thiên Thần, nếu như anh đánh nhau ở đây thì sẽ bị hủy tư cách trong đoàn trường, hơn nữa người kia chẳng may lỡ tay đánh banh vào mặt em thôi mà."
"Ha ha, không sao, anh là anh hai bảo tôi chăm sóc cho em, coi như bị khai trừ tư cách tham gia đoàn trường thì không chơi bóng rổ nữa, có quan hệ gì đâu chứ?"
Bắc Thiên Thần biết, bây giờ anh đang nói dối, hoàn toàn nói dối.
Chỉ vì Dạ Thiên Ưng nhờ anh chăm sóc cho Ngô Hiểu Dao, nên anh mới tận lực chăm sóc cho cô hay sao?
Anh biết rõ, so với ai anh đều hiểu rõ bản thân mình hơn! Anh thích Ngô Hiểu Dao mất rồi.
Giữa tình anh em này anh không thể thổ lộ lòng mình, căn bản cũng không thể thổ lộ được, anh chỉ có thể mượn thời gian Dạ Thiên Ưng đi vắng mà đối xử tốt với cô. Cộng thêm vào đó anh vẫn chưa chia tay với Tiết Hân Nhiên, dùng hai cái trói buộc này để anh có thể quản lý được tình cảm của mình với Ngô Hiểu Dao.
Lúc này mà nghe Bắc Thiên Thần nói như vậy, coi như cô đã yên tâm hơn , chí ít không giống như lời La Bích Nghi nói, Bắc Thiên Thần thích cô.
Nhưng cô thật sự không ngờ sau khi Bắc Thiên Thần làm hòa với Dạ Thiên ƯNg, anh có thể bán mạng nghe theo sự sắp xếp của Dạ Thiên Ưng như vậy?
"Tôi dẫn em đi phòng y tế xem sao nhé."
" Vết thương có xíu xiu này thì quan trọng gì đâu. Đến lúc đó anh làm sao đây?" Ngô Hiểu Dao nói xong, liếc nhìn cục diện trước mắt mình thì thở dài một hơi. . . . . .
☆★☆★☆★☆★
2 tháng sau. . . . . .
Paris, Pháp, 9 giờ tối
Dạ Thiên Ưng cùng tổng giám đốc của LV là bá tước Arnaud đã bắt đầu bàn bạc kế hoạch hợp tác, và chờ đợi ngày lý lết hợp đồng quyết định lần trước.
Đối với lần hợp tác này thì người trong cuộc không biết bao giờ mới kết thúc.
Nhưng Dạ Thiên Ưng đoán cỡ trong thời gian 3 tháng thì việc này mới kết thúc được, bởi vì anh đến Pháp ký hợp đồng này là một kế hoạc bí mật vô cùng, cho nên thời gian này chắc vừa đủ.
"Anh Thiên Ưng" Và cô gái nhỏ kia được Dạ Thiên Ưng nhặt về vẫn đi bên cạnh anh như cũ. . . . . . . .