Chương : 213
Dạ Thiên Ưng đã hiểu, Bắc Thiên Thân vừa gặp Ngô Hiểu Dao đã yêu, mà anh còn ngu ngốc hiến dâng 3 tháng vừa qua cho nó.
Rõ ràng anh nhìn người rất chuẩn, nhưng tạo sao lần này anh lại nhìn không ra tình cảm của em trai mình dành cho người yêu cơ chứ?
Nếu như Bắc Thiên Thần yêu phải người khác, anh có thể tự tay mang cô ấy đến cho nó, nhưng đây lại là người yêu của anh. Và Bắc Thiên Thần cũng là đứa em trai anh yêu thương nhất.
Anh căn bản không thể chắp tay dâng Ngô Hiểu Dao cho người khác, cho dù đối phương là em trai của mình thì bản thân anh cũng làm không được.
"Anh." Bắc Thiên Thần, người luôn được Dạ Thiên Ưng yêu thương chăm sóc, lần này cậu quyết định nhượng bộ: "Lòng em không thể ngừng thích Hiểu Dao, nhưng tuyệt đối, em không bộc lộ nó ra bên ngoài, được không anh?"
Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ, thật sự rất bất đắc dĩ, phụ nữ trên trái đất này nhiều như vậy, nhưng tại sao Bắc Thiên Thần vừa gặp Hiểu Dao đã yêu ngay?
Là lỗi của Dạ Thiên Ưng anh, nếu như hôm đó anh không nhốt Hiểu Dao lại, cô đã không gặp Bắc Thiên Thần! Nếu như không phải do thân thế của anh gây hại cho Ngô Hiểu Dao, thì cô cũng không gặp Bắc Thiên Thần lần hai.
"Tùy!" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng nói xong, lập tức đi ra khỏi trường.
"Thiên Ưng." Đúng lúc này, Ngô Hiểu Dao ở phía xa xa lớn tiếng gọi Thiên Ưng lại, nhưng anh không dừng bước, tiếp tục lên xe.
Mặt cô đầy nước mắt, chạy tới bên cạnh xe Dạ Thiên Ưng, kéo cảnh cửa: "Thiên Ưng, em xin lỗi. . . . . ."
Ngay lúc Thiên Ưng vừa đi, cô nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ bảo có một người đàn ông tên là Dạ Thiên Ưng, tối hôm qua đã chuyển ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viên, và cô đã hiểu mọi chuyện.
Dạ Thiên Ưng cái gì anh cũng biết cả. Mặc dù bản thân cô không hi vọng nhận được sự trợ giúp từ anh nhưng chính cô lại lừa dối anh.
"Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi anh vừa nói xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Anh nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần đã đi, anh khởi động xe.
Dọc đường đi, Dạ Thiên Ưng không nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói câu gì với Dạ Thiên Ưng.
không bao lâu, xa đã đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.
đi xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, anh lớn tiếng quát tháo: "Còn không xuống xe? "
một câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, cô vội vàng mở cửa bước xuống xe.
CŨng không phải cô sợ Dạ Thiên Ưng, mà cô biết mình sai thật rồi, bây giờ bị anh la mắng cũng không thành vấn đề. cô theo sát bước chân anh đi vào phòng.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay cô lôi vào trong phòng ngủ.
"Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn cô, tay còn lại nới lỏng cổ áo.
Bây giờ cả người anh ngập lửa, không thể dịu dàng với cô như nước.
Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô cúi đầu bướng bỉnh nói thầm một câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc đi ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo đã chạy theo hắn, bây giờ thì tốt rồi, còn bị hắn mắng nữa chứ.
Nghe được câu mạnh miệng của cô, cơn tức của anh sôi lên sùng sục, đi tới trước
ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viện, và cô đã hiểu mọi chuyện.
Dạ Thiên Ưng cái gì anh cũng biết cả. Mặc dù bản thân cô không hi vọng nhận được sự trợ giúp từ anh nhưng chính cô lại lừa dối anh.
"Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi anh vừa nói xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Anh nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần đã đi, anh khởi động xe.
Dọc đường đi, Dạ Thiên Ưng không nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói câu gì với Dạ Thiên Ưng.
không bao lâu, xe đã đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.
đi xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, anh lớn tiếng quát tháo: "Còn không xuống xe?"
một câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, cô vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Cũng không phải cô sợ Dạ Thiên Ưng, mà cô biết mình sai thật rồi, bây giờ bị anh la mắng cũng không thành vấn đề. cô theo sát bước chân anh đi vào phòng.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay cô lôi vào trong phòng ngủ.
"Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn cô, tay còn lại nới lỏng cổ áo.
Bây giờ cả người anh ngập lửa, không thể dịu dàng với cô như nước.
Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô cúi đâu bướng bỉnh nói thầm một câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc đi ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo đã chạy theo hắn, bây giờ thì tốt rồi, còn bị hắn mắng nữa chứ.
Nghe được câu mạnh miệng của cô, cơn tức của anh sôi lên sùng sục, đi tới trước mặt cô, kéo cô đến giường.
Dạ Thiên Ưng đè lên người cô, môi anh cuồng dã chiếm lĩnh môi cô, không có một tia dịu dàng. Thậm chí gần như cắn xé môi cô một cách điên cuồng.
cô nhíu hàng lông mày, nụ hôn lúc này của Dạ Thiên Ưng khiến cô đau.
"Ừm!!!" cô ra sức tránh né: "Thiên Ưng, anh làm em đau!"
Nhìn cái người lừa dối trước mắt mình, lửa giận trong đôi mắt anh không hề biến mất. Dùng sức xé hết áo ngủ rồi đẩy cô lên giường.
cô biết bây giờ Thiên Ưng đang giận, nhưng cô đã lên tiếng xin lỗi rồi, tại sao anh lại còn tức giận đến mức như thế này. cô đưa tay kéo áo.
"không được phép mặc lại!" Dạ Thiên Ưng lớn tiếng gào lên, kéo cô một cái, đem chiếc áo ngủ màu hồng trên người cô ném xuống mặt đất.
Thân hình lõa lồ không che giấu chút gì của cô hiện ra trước mắt anh.
Hôm nay bị Dạ Thiên Ưng đối xử nhu thế này, nhưng cô lại không có hồi hộp, tim đập thình thịch hay đỏ mặt, mà có cảm giác không vui: "Anh làm gì thế hả? Em chỉ không muốn mượn tiền của anh nên mới không muốn cho anh biết chuyện ông ngoại, như vậy mà anh có thể giận sao?"
Hôm nay, Dạ Thiên Ưng không chỉ tức giận chuyện Ngô Hiểu Dao lừa dối anh, mà còn cả chuyện của Bắc Thiên Thần.
Anh không để ý đến cô nữa, đưa tay tháo cà vạt trên cổ xuống, cánh tay còn lại bắt lấy bàn tay cô.
cô hoảng hốt, vội giùng giằng: "không được trói em, không đươc trói em!"
Chút sức nho nhỏ của cô không làm được gì Dạ Thiên Ưng cả, qua không bao lâu anh đã cột hai cánh tay cô lên trên đầu giường.
Dáng vẻ bây giờ của cô, giống như đang chờ đợi người khác đến ăn mình vậy, cả người trần truồng, không mảnh vải che thân. Xấu hổ cùng nhục nhã lưu lại trong nước mắt của cô.
Hôm nay Dạ Thiên Ưng quá đáng sợ, hình như rất giống với lần đầu tiên hắn đối xử với cô...
Thấy đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô nhưng Dạ Thiên Ưng lại không có chút xúc cảm để ý, anh vội vã đè lên người cô.
Trước kia, vành môi của Dạ Thiên Ưng khiến cô si mê trong nó, hôm nay nó giống như một hung khí kinh khủng vậy, mỗi lần anh chạm vào cổ, ngực hay bụng đều khiến cô đau đớn.
cô cất tiếng khóc bất lực, cũng chẳng để ý da thịt trắng nõn nà của mình hiện tại đang biến thành cái gì.
Dạ Thiên Ưng từ từ ngừng lại.
Nhìn chằm chằm vào từng vết hôn chằn chịt trên thân thể Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng anh cũng nguội dần đi.
Bởi vì, anh đã thành công việc đem "Nhãn" ấn lên toàn bộ người cô rồi (= = anh Bỉ ổi)
"Thiên Ưng, buông em ra mau!" cô chợt lên tiếng cầu xin tha mạng.
Nhưng Dạ Thiên Ưng không mở trói cho cô, anh muốn trói cô cả đời. Người đàn ông trói người con gái kia lại, đây chính là cách họ bộc lộ khát vọng trói buộc một ai đó mà thôi. Anh muốn trói cô lại, trói cô chặt chẽ. Rồi vây hãm cô trong tòa nhà của mình.
Dạ Thiên Ưng lại vồ lên người cô lần thứ hai, nhưng lần này...
Đôi mắt của anh đã trở nên mềm mại hơn, ngay cả đôi môi cũng nhẹ nhàng hơn, anh từ từ mơn trớn đôi môi cô, và sự tức giận trong lòng cô cũng dịu đi.
Cảm giác Dạ Thiên Ưng quay trở lại, trở về với hình anh Dạ Thiên Ưng thâm tình dịu dàng, nhưng tại sao anh vẫn chưa cởi trói cho mình?
Rõ ràng anh nhìn người rất chuẩn, nhưng tạo sao lần này anh lại nhìn không ra tình cảm của em trai mình dành cho người yêu cơ chứ?
Nếu như Bắc Thiên Thần yêu phải người khác, anh có thể tự tay mang cô ấy đến cho nó, nhưng đây lại là người yêu của anh. Và Bắc Thiên Thần cũng là đứa em trai anh yêu thương nhất.
Anh căn bản không thể chắp tay dâng Ngô Hiểu Dao cho người khác, cho dù đối phương là em trai của mình thì bản thân anh cũng làm không được.
"Anh." Bắc Thiên Thần, người luôn được Dạ Thiên Ưng yêu thương chăm sóc, lần này cậu quyết định nhượng bộ: "Lòng em không thể ngừng thích Hiểu Dao, nhưng tuyệt đối, em không bộc lộ nó ra bên ngoài, được không anh?"
Dạ Thiên Ưng bất đắc dĩ, thật sự rất bất đắc dĩ, phụ nữ trên trái đất này nhiều như vậy, nhưng tại sao Bắc Thiên Thần vừa gặp Hiểu Dao đã yêu ngay?
Là lỗi của Dạ Thiên Ưng anh, nếu như hôm đó anh không nhốt Hiểu Dao lại, cô đã không gặp Bắc Thiên Thần! Nếu như không phải do thân thế của anh gây hại cho Ngô Hiểu Dao, thì cô cũng không gặp Bắc Thiên Thần lần hai.
"Tùy!" Dạ Thiên Ưng lạnh lùng nói xong, lập tức đi ra khỏi trường.
"Thiên Ưng." Đúng lúc này, Ngô Hiểu Dao ở phía xa xa lớn tiếng gọi Thiên Ưng lại, nhưng anh không dừng bước, tiếp tục lên xe.
Mặt cô đầy nước mắt, chạy tới bên cạnh xe Dạ Thiên Ưng, kéo cảnh cửa: "Thiên Ưng, em xin lỗi. . . . . ."
Ngay lúc Thiên Ưng vừa đi, cô nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ bảo có một người đàn ông tên là Dạ Thiên Ưng, tối hôm qua đã chuyển ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viên, và cô đã hiểu mọi chuyện.
Dạ Thiên Ưng cái gì anh cũng biết cả. Mặc dù bản thân cô không hi vọng nhận được sự trợ giúp từ anh nhưng chính cô lại lừa dối anh.
"Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi anh vừa nói xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Anh nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần đã đi, anh khởi động xe.
Dọc đường đi, Dạ Thiên Ưng không nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói câu gì với Dạ Thiên Ưng.
không bao lâu, xa đã đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.
đi xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, anh lớn tiếng quát tháo: "Còn không xuống xe? "
một câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, cô vội vàng mở cửa bước xuống xe.
CŨng không phải cô sợ Dạ Thiên Ưng, mà cô biết mình sai thật rồi, bây giờ bị anh la mắng cũng không thành vấn đề. cô theo sát bước chân anh đi vào phòng.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay cô lôi vào trong phòng ngủ.
"Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn cô, tay còn lại nới lỏng cổ áo.
Bây giờ cả người anh ngập lửa, không thể dịu dàng với cô như nước.
Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô cúi đầu bướng bỉnh nói thầm một câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc đi ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo đã chạy theo hắn, bây giờ thì tốt rồi, còn bị hắn mắng nữa chứ.
Nghe được câu mạnh miệng của cô, cơn tức của anh sôi lên sùng sục, đi tới trước
ông sang khoa điều trị cao cấp ở bệnh viện, và cô đã hiểu mọi chuyện.
Dạ Thiên Ưng cái gì anh cũng biết cả. Mặc dù bản thân cô không hi vọng nhận được sự trợ giúp từ anh nhưng chính cô lại lừa dối anh.
"Lên xe." Dạ Thiên Ưng cất giọng lạnh lùng, khi anh vừa nói xong, Ngô Hiểu Dao ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Anh nhìn trường học từ cửa kính, Bắc Thiên Thần đã đi, anh khởi động xe.
Dọc đường đi, Dạ Thiên Ưng không nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói câu gì với Dạ Thiên Ưng.
không bao lâu, xe đã đến dưới căn hộ Dạ Thiên Ưng.
đi xuống xe, đứng ở bên ngoài, đưa mắt nhìn Ngô Hiểu Dao vẫn còn trong xe, anh lớn tiếng quát tháo: "Còn không xuống xe?"
một câu này khiến Ngô Hiểu Dao giật mình, cô vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Cũng không phải cô sợ Dạ Thiên Ưng, mà cô biết mình sai thật rồi, bây giờ bị anh la mắng cũng không thành vấn đề. cô theo sát bước chân anh đi vào phòng.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Dạ Thiên Ưng thô bạo kéo cánh tay cô lôi vào trong phòng ngủ.
"Em ra cửa đều mặc áo ngủ hả? Hả?" Dạ Thiên Ưng tức giận chất vấn cô, tay còn lại nới lỏng cổ áo.
Bây giờ cả người anh ngập lửa, không thể dịu dàng với cô như nước.
Nghe câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô cúi đâu bướng bỉnh nói thầm một câu: "Gào cái gì mà gào? Áo ngủ này có thể mặc đi ra ngoài chứ bộ." Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, vì thế chưa kịp thay quần áo đã chạy theo hắn, bây giờ thì tốt rồi, còn bị hắn mắng nữa chứ.
Nghe được câu mạnh miệng của cô, cơn tức của anh sôi lên sùng sục, đi tới trước mặt cô, kéo cô đến giường.
Dạ Thiên Ưng đè lên người cô, môi anh cuồng dã chiếm lĩnh môi cô, không có một tia dịu dàng. Thậm chí gần như cắn xé môi cô một cách điên cuồng.
cô nhíu hàng lông mày, nụ hôn lúc này của Dạ Thiên Ưng khiến cô đau.
"Ừm!!!" cô ra sức tránh né: "Thiên Ưng, anh làm em đau!"
Nhìn cái người lừa dối trước mắt mình, lửa giận trong đôi mắt anh không hề biến mất. Dùng sức xé hết áo ngủ rồi đẩy cô lên giường.
cô biết bây giờ Thiên Ưng đang giận, nhưng cô đã lên tiếng xin lỗi rồi, tại sao anh lại còn tức giận đến mức như thế này. cô đưa tay kéo áo.
"không được phép mặc lại!" Dạ Thiên Ưng lớn tiếng gào lên, kéo cô một cái, đem chiếc áo ngủ màu hồng trên người cô ném xuống mặt đất.
Thân hình lõa lồ không che giấu chút gì của cô hiện ra trước mắt anh.
Hôm nay bị Dạ Thiên Ưng đối xử nhu thế này, nhưng cô lại không có hồi hộp, tim đập thình thịch hay đỏ mặt, mà có cảm giác không vui: "Anh làm gì thế hả? Em chỉ không muốn mượn tiền của anh nên mới không muốn cho anh biết chuyện ông ngoại, như vậy mà anh có thể giận sao?"
Hôm nay, Dạ Thiên Ưng không chỉ tức giận chuyện Ngô Hiểu Dao lừa dối anh, mà còn cả chuyện của Bắc Thiên Thần.
Anh không để ý đến cô nữa, đưa tay tháo cà vạt trên cổ xuống, cánh tay còn lại bắt lấy bàn tay cô.
cô hoảng hốt, vội giùng giằng: "không được trói em, không đươc trói em!"
Chút sức nho nhỏ của cô không làm được gì Dạ Thiên Ưng cả, qua không bao lâu anh đã cột hai cánh tay cô lên trên đầu giường.
Dáng vẻ bây giờ của cô, giống như đang chờ đợi người khác đến ăn mình vậy, cả người trần truồng, không mảnh vải che thân. Xấu hổ cùng nhục nhã lưu lại trong nước mắt của cô.
Hôm nay Dạ Thiên Ưng quá đáng sợ, hình như rất giống với lần đầu tiên hắn đối xử với cô...
Thấy đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô nhưng Dạ Thiên Ưng lại không có chút xúc cảm để ý, anh vội vã đè lên người cô.
Trước kia, vành môi của Dạ Thiên Ưng khiến cô si mê trong nó, hôm nay nó giống như một hung khí kinh khủng vậy, mỗi lần anh chạm vào cổ, ngực hay bụng đều khiến cô đau đớn.
cô cất tiếng khóc bất lực, cũng chẳng để ý da thịt trắng nõn nà của mình hiện tại đang biến thành cái gì.
Dạ Thiên Ưng từ từ ngừng lại.
Nhìn chằm chằm vào từng vết hôn chằn chịt trên thân thể Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng anh cũng nguội dần đi.
Bởi vì, anh đã thành công việc đem "Nhãn" ấn lên toàn bộ người cô rồi (= = anh Bỉ ổi)
"Thiên Ưng, buông em ra mau!" cô chợt lên tiếng cầu xin tha mạng.
Nhưng Dạ Thiên Ưng không mở trói cho cô, anh muốn trói cô cả đời. Người đàn ông trói người con gái kia lại, đây chính là cách họ bộc lộ khát vọng trói buộc một ai đó mà thôi. Anh muốn trói cô lại, trói cô chặt chẽ. Rồi vây hãm cô trong tòa nhà của mình.
Dạ Thiên Ưng lại vồ lên người cô lần thứ hai, nhưng lần này...
Đôi mắt của anh đã trở nên mềm mại hơn, ngay cả đôi môi cũng nhẹ nhàng hơn, anh từ từ mơn trớn đôi môi cô, và sự tức giận trong lòng cô cũng dịu đi.
Cảm giác Dạ Thiên Ưng quay trở lại, trở về với hình anh Dạ Thiên Ưng thâm tình dịu dàng, nhưng tại sao anh vẫn chưa cởi trói cho mình?