Chương : 255
Vừa tiến vào phòng, Dạ Thiên Ưng vội vã ôm thân hình nhỏ nhắn của cô từ phía sau lưng.
Cô lộ ra một nụ cười xấu xa, xoay người đẩy ngực anh ra: "Thiên Ưng, hôm nay chúng ta chơi trò chơi mới nhé?"
Nhìn bộ dạng kiều mỵ của cô, anh đã bị mê hoặc đến chết mê chết mệt rồi. Anh buông lỏng cà vạt ra, ngồi xuống ghế sa lon, tà tà cười: "Trò chơi mới gì?"
Cô chạy tới tủ quần áo lộn xộn lấy ra một sợi dây thô, đi tới trước mặt của anh: "Anh cởi quần áo ra, em sẽ buộc anh lại."
Nghe cô hồn nhiên nói, hai gò má Dạ Thiên Ưng phủ lên một chút ửng hồng, đây chính là lời cô vừa nói ra sao?
Chơi loại trò chơi này? Cô có biết loại trò chơi này tên gọi là gì hay không?
Sao cô lại dám mạnh miệng như vậy chứ? ?
"Bảo bối, thì ra là em thích SM đấy."
Cái gì SM? Cô hoàn toàn không hiểu, không để ý tới câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô không nhịn được thúc giục anh: "Anh dám chơi không?"
"Hừ." Anh cười tà mị, nhanh chóng cởi áo ra: "Có cái gì anh không dám chơi?"
"Tốt lắm, không cần cởi quần!" Nói xong, cô nhanh chóng cầm sợi dây chắc chắn ở trên ghế sô pha cột vào người với tay anh, rồi buộc sợi dây thừng vào ghế sô pha.
Trong nháy mắt, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bây giờ Dạ Thiên Ưng chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt.
Chỉ là,vừa nhìn thấy lồng ngực rộng rãi của Dạ Thiên Ưng, gương mặt của cô vẫn sẽ không khống chế được mà nổi lên một chút ửng hồng.
Cô nhắm hai mắt lại, trước mặt Dạ Thiên Ưng từ từ cởi áo choàng của mình, mở mắt ra, Dạ Thiên Ưng vẫn cười tà, chăm chú nhìn cô.
Cô nắm chặt tay,khẽ cắn môi dưới.
Từ từ. . . . . .tiến tới một cách kiều mị.
Từ từ. . . . . .
Cô kéo món dạ phục màu hồng phấn ra.
Cánh tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng kéo móc đeo trên cổ , trong nháy mắt. . . . . .
Nửa thân trên trần trụi không một chút che giấu của cô phơi bày ra trước mặt của anh.
Vẻ mặt anh giống như một người quan sát đang thưởng thức cô cởi từng cái quần áo một,nhưng dường như thân thể cô lại đang hơi run run.
Còn một món đồ cuối cùng!
Dù sao cũng đã đến mức này rồi !Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho xong, tất cả đều cởi đi!
Cô cười quyến rũ, cởi bỏ món nội y cuối cùng còn trên người.
Lần đầu tiên ở trước mặt anh cô lớn mật bày ra dáng người gây hứng thú như thế, bộ phận nào đó khẽ dấy lên, ánh mắt của anh dừng lại ở nửa thân trên hoàn mỹ của cô: "Bảo bối, hôm nay em cũng thật to gan."
"A." Cô đưa tay lấy một ngón tay đẩy ngã anh. Khiến cho anh dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân ngồi giữa chân của anh, môi từ từ gần sát bên tai của anh, êm ái nói: "Còn lớn gan hơn nữa đấy!"
Cô đưa đầu lưỡi tinh xảo ra, nhẹ nhàng mút dưới vành tai của anh.
Cô gái này, anh cũng đã cảm nhận được cảm giác trước kia cô bị anh trêu chọc.
Có chút thở phào nhẹ nhõm, âm thanh đại diện cho sự vui sướng phát ra từ anh.
Đầu lưỡi tinh xảo của cô di chuyển ở vành tai mẫn cảm của anh, nhưng chỉ dừng lại tại chỗ, cũng không cảm thấy kích thích cho lắm: "Chỉ là thế này sao?". Anh như đang khích tướng , ngược lại đưa môi tới gần bên tai của cô thổi nhẹ một hơi.
Chỉ là một hơi thở thôi, cũng đã làm cho lỗ chân lông trên toàn thân cô dựng lên.
Tại sao như vậy, hai tay của anh đều bị trói lại, còn có thể dùng miệng đùa cô?
Không được! Cô không cam lòng!
"Đừng có gấp mà."
Cô vừa nói mập mờ xong, đầu lưỡi từ từ trượt xuống bả vai rộng rãi của anh,đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve lửa nóng trong ngực.
Cảm giác được da thịt trắng nõn cùng bỏng cháy của anh, bàn tay nhỏ bé của cô hơi run run.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thân hình mê người của anh.
Có chút ngượng ngùng, hơn nữa là yêu thích không muốn buông tay.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, hình như cố gắng của cô có chút hiệu quả.
Hôn môi sao, có lẽ là quên đi, nếu đón nhận nụ hôn của anh thì chắc chắn là cô thua, trốn tránh đôi môi anh, đầu lưỡi của cô đến trước lửa nóng trong ngực anh.
Đầu lưỡi ướt át ở trước cơ ngực trắng nõn hiếm gặp của anh xoay một vòng, gương mặt của anh vốn trắng dần dần phủ lên chút đỏ.
Đầu lưỡi linh hoạt trượt một đường tới cơ bụng rõ ràng của anh, theo nhấp nhô trên đó, là có thể cảm giác được hô hấp của anh đang dần dần rối loạn.
Đối với người phụ nữ khác dùng miệng trêu chọc trên da như vậy anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng đây là dùng miệng của cô khiêu khích, bộ phận nào đó đã sớm bành trướng, chỉ cần nhìn thấy thân hình xinh đẹp của cô anh cũng đã không thể kiềm chế lại được ham muốn.
Hai tay của cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của anh, mắt anh hơi nhắm lại, hơi thở khàn đục, lẽ nào cảm giác sẽ càng tăng thêm khi cô dùng miệng trêu đùa anh: “ Bảo bối, thả anh ra đi.”
“Hì hì.” Môi của cô rời khỏi cơ thể anh, khóe miệng hiện lên một chút tà mị ngồi giữa hai chân của anh, hai tay ôm lấy cổ anh: “ Thiên Ưng, có cảm giác sao?”
Bị cô hỏi như vậy, gò má của anh lại ửng hồng lên: “ Công phu của em còn quá kém, làm sao có thể làm cho anh có cảm giác?”
Cô giở trò xấu chạm vào chóp mũi anh, cười quyến rũ: "Anh không nói thật nha."
Những điều này cô học được từ đâu? Đều là do anh dạy cho cô sao?
"Thả anh ra, nhanh lên.".Giọng nói của anh đã đầy vội vã, bộ phận nào đó bị hù dọa đã sớm trướng đau làm cho anh khó chịu.
"Cầu xin em đi, cầu xin em, em sẽ mở cho anh."
Tiểu ác ma đang gây chuyện, cô cười xấu xa, cùng với sự chủ động của cô hôm nay tất cả đều là chờ thời khắc này.
Chờ đợi anh cầu xin tha thứ!
Trả thù anh trước kia dày vò cô.
"Được, bảo bối, mau thả anh ra đi." Anh có chút bất đắc dĩ, hôm nay coi như anh hoàn toàn mắc bẫy, bị cô chỉnh cho rồi.
Nghe trong lời nói của anh có chút thành khẩn, cô hài lòng cười, đứng dậy. . . . . .
Mặc áo sơ mi của Dạ Thiên Ưng vào, làm sao cô có thể thả anh ra?
Nếu thả anh ra, cô còn có thể có quả ngon để ăn sao?
Trước tiên đành phải bảo anh nhẫn nại một đêm.
"Thiên Ưng, trước hết anh cứ như vậy nghỉ ngơi một đêm đi, em đi ngủ đây."
". . . . . . . . . . . ." Anh bị đùa giỡn, lại bị cô đùa giỡn, khóe miệng của anh phủ lên một chút ý cười âm u: "Bảo bối, anh cho em cơ hội lần nữa, cởi dây thừng của anh nhanh lên, nếu để anh tự cởi ra, cho dù lát nữa em có khóc anh cũng sẽ không dừng tay."
Thôi đi, anh muốn lừa bịp ai?
Sợi dây thừng to như vậy trói trên người của anh anh có thể cởi bỏ sao? Đã là miếng thịt nằm trên thớt mà còn mạnh miệng cãi lại!
Hôm nay cô sẽ không chịu để anh uy hiếp.
“Anh hù dọa ai? Anh cởi ra cho em xem xem ? ? ?” Cô kiêu ngạo đứng trước mặt anh, anh cởi sợi dây dây thừng to như vậy.
Đợi một lát, cô không kiên nhẫn xoay người đi đến phía phòng ngủ: “Xong rồi chứ? Tiếp tục khoác lác đi? Em đi ngủ, sáng sớm ngày mai anh chờ em mở dây thừng cho anh nhé.”
Chỉ là lời này của cô vừa nói xong, tiếng dây thừng văng tung tóe vang lên, cô khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy dây thừng trói trên người anh đã bị giãy đứt rồi.
Anh? ? Thậm chí còn có loại sức lực này ? ? ?
Sợi dây thừng to như vậy anh cũng có thể giãy đứt ? ?
“Bảo bối, em xem thường sức lực của anh rồi đó.” Anh cười tà mị, đứng dậy đi về phía cô.
Cô lộ ra một nụ cười xấu xa, xoay người đẩy ngực anh ra: "Thiên Ưng, hôm nay chúng ta chơi trò chơi mới nhé?"
Nhìn bộ dạng kiều mỵ của cô, anh đã bị mê hoặc đến chết mê chết mệt rồi. Anh buông lỏng cà vạt ra, ngồi xuống ghế sa lon, tà tà cười: "Trò chơi mới gì?"
Cô chạy tới tủ quần áo lộn xộn lấy ra một sợi dây thô, đi tới trước mặt của anh: "Anh cởi quần áo ra, em sẽ buộc anh lại."
Nghe cô hồn nhiên nói, hai gò má Dạ Thiên Ưng phủ lên một chút ửng hồng, đây chính là lời cô vừa nói ra sao?
Chơi loại trò chơi này? Cô có biết loại trò chơi này tên gọi là gì hay không?
Sao cô lại dám mạnh miệng như vậy chứ? ?
"Bảo bối, thì ra là em thích SM đấy."
Cái gì SM? Cô hoàn toàn không hiểu, không để ý tới câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, cô không nhịn được thúc giục anh: "Anh dám chơi không?"
"Hừ." Anh cười tà mị, nhanh chóng cởi áo ra: "Có cái gì anh không dám chơi?"
"Tốt lắm, không cần cởi quần!" Nói xong, cô nhanh chóng cầm sợi dây chắc chắn ở trên ghế sô pha cột vào người với tay anh, rồi buộc sợi dây thừng vào ghế sô pha.
Trong nháy mắt, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bây giờ Dạ Thiên Ưng chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt.
Chỉ là,vừa nhìn thấy lồng ngực rộng rãi của Dạ Thiên Ưng, gương mặt của cô vẫn sẽ không khống chế được mà nổi lên một chút ửng hồng.
Cô nhắm hai mắt lại, trước mặt Dạ Thiên Ưng từ từ cởi áo choàng của mình, mở mắt ra, Dạ Thiên Ưng vẫn cười tà, chăm chú nhìn cô.
Cô nắm chặt tay,khẽ cắn môi dưới.
Từ từ. . . . . .tiến tới một cách kiều mị.
Từ từ. . . . . .
Cô kéo món dạ phục màu hồng phấn ra.
Cánh tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng kéo móc đeo trên cổ , trong nháy mắt. . . . . .
Nửa thân trên trần trụi không một chút che giấu của cô phơi bày ra trước mặt của anh.
Vẻ mặt anh giống như một người quan sát đang thưởng thức cô cởi từng cái quần áo một,nhưng dường như thân thể cô lại đang hơi run run.
Còn một món đồ cuối cùng!
Dù sao cũng đã đến mức này rồi !Không làm thì thôi đã làm thì phải làm cho xong, tất cả đều cởi đi!
Cô cười quyến rũ, cởi bỏ món nội y cuối cùng còn trên người.
Lần đầu tiên ở trước mặt anh cô lớn mật bày ra dáng người gây hứng thú như thế, bộ phận nào đó khẽ dấy lên, ánh mắt của anh dừng lại ở nửa thân trên hoàn mỹ của cô: "Bảo bối, hôm nay em cũng thật to gan."
"A." Cô đưa tay lấy một ngón tay đẩy ngã anh. Khiến cho anh dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân ngồi giữa chân của anh, môi từ từ gần sát bên tai của anh, êm ái nói: "Còn lớn gan hơn nữa đấy!"
Cô đưa đầu lưỡi tinh xảo ra, nhẹ nhàng mút dưới vành tai của anh.
Cô gái này, anh cũng đã cảm nhận được cảm giác trước kia cô bị anh trêu chọc.
Có chút thở phào nhẹ nhõm, âm thanh đại diện cho sự vui sướng phát ra từ anh.
Đầu lưỡi tinh xảo của cô di chuyển ở vành tai mẫn cảm của anh, nhưng chỉ dừng lại tại chỗ, cũng không cảm thấy kích thích cho lắm: "Chỉ là thế này sao?". Anh như đang khích tướng , ngược lại đưa môi tới gần bên tai của cô thổi nhẹ một hơi.
Chỉ là một hơi thở thôi, cũng đã làm cho lỗ chân lông trên toàn thân cô dựng lên.
Tại sao như vậy, hai tay của anh đều bị trói lại, còn có thể dùng miệng đùa cô?
Không được! Cô không cam lòng!
"Đừng có gấp mà."
Cô vừa nói mập mờ xong, đầu lưỡi từ từ trượt xuống bả vai rộng rãi của anh,đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve lửa nóng trong ngực.
Cảm giác được da thịt trắng nõn cùng bỏng cháy của anh, bàn tay nhỏ bé của cô hơi run run.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thân hình mê người của anh.
Có chút ngượng ngùng, hơn nữa là yêu thích không muốn buông tay.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, hình như cố gắng của cô có chút hiệu quả.
Hôn môi sao, có lẽ là quên đi, nếu đón nhận nụ hôn của anh thì chắc chắn là cô thua, trốn tránh đôi môi anh, đầu lưỡi của cô đến trước lửa nóng trong ngực anh.
Đầu lưỡi ướt át ở trước cơ ngực trắng nõn hiếm gặp của anh xoay một vòng, gương mặt của anh vốn trắng dần dần phủ lên chút đỏ.
Đầu lưỡi linh hoạt trượt một đường tới cơ bụng rõ ràng của anh, theo nhấp nhô trên đó, là có thể cảm giác được hô hấp của anh đang dần dần rối loạn.
Đối với người phụ nữ khác dùng miệng trêu chọc trên da như vậy anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng đây là dùng miệng của cô khiêu khích, bộ phận nào đó đã sớm bành trướng, chỉ cần nhìn thấy thân hình xinh đẹp của cô anh cũng đã không thể kiềm chế lại được ham muốn.
Hai tay của cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của anh, mắt anh hơi nhắm lại, hơi thở khàn đục, lẽ nào cảm giác sẽ càng tăng thêm khi cô dùng miệng trêu đùa anh: “ Bảo bối, thả anh ra đi.”
“Hì hì.” Môi của cô rời khỏi cơ thể anh, khóe miệng hiện lên một chút tà mị ngồi giữa hai chân của anh, hai tay ôm lấy cổ anh: “ Thiên Ưng, có cảm giác sao?”
Bị cô hỏi như vậy, gò má của anh lại ửng hồng lên: “ Công phu của em còn quá kém, làm sao có thể làm cho anh có cảm giác?”
Cô giở trò xấu chạm vào chóp mũi anh, cười quyến rũ: "Anh không nói thật nha."
Những điều này cô học được từ đâu? Đều là do anh dạy cho cô sao?
"Thả anh ra, nhanh lên.".Giọng nói của anh đã đầy vội vã, bộ phận nào đó bị hù dọa đã sớm trướng đau làm cho anh khó chịu.
"Cầu xin em đi, cầu xin em, em sẽ mở cho anh."
Tiểu ác ma đang gây chuyện, cô cười xấu xa, cùng với sự chủ động của cô hôm nay tất cả đều là chờ thời khắc này.
Chờ đợi anh cầu xin tha thứ!
Trả thù anh trước kia dày vò cô.
"Được, bảo bối, mau thả anh ra đi." Anh có chút bất đắc dĩ, hôm nay coi như anh hoàn toàn mắc bẫy, bị cô chỉnh cho rồi.
Nghe trong lời nói của anh có chút thành khẩn, cô hài lòng cười, đứng dậy. . . . . .
Mặc áo sơ mi của Dạ Thiên Ưng vào, làm sao cô có thể thả anh ra?
Nếu thả anh ra, cô còn có thể có quả ngon để ăn sao?
Trước tiên đành phải bảo anh nhẫn nại một đêm.
"Thiên Ưng, trước hết anh cứ như vậy nghỉ ngơi một đêm đi, em đi ngủ đây."
". . . . . . . . . . . ." Anh bị đùa giỡn, lại bị cô đùa giỡn, khóe miệng của anh phủ lên một chút ý cười âm u: "Bảo bối, anh cho em cơ hội lần nữa, cởi dây thừng của anh nhanh lên, nếu để anh tự cởi ra, cho dù lát nữa em có khóc anh cũng sẽ không dừng tay."
Thôi đi, anh muốn lừa bịp ai?
Sợi dây thừng to như vậy trói trên người của anh anh có thể cởi bỏ sao? Đã là miếng thịt nằm trên thớt mà còn mạnh miệng cãi lại!
Hôm nay cô sẽ không chịu để anh uy hiếp.
“Anh hù dọa ai? Anh cởi ra cho em xem xem ? ? ?” Cô kiêu ngạo đứng trước mặt anh, anh cởi sợi dây dây thừng to như vậy.
Đợi một lát, cô không kiên nhẫn xoay người đi đến phía phòng ngủ: “Xong rồi chứ? Tiếp tục khoác lác đi? Em đi ngủ, sáng sớm ngày mai anh chờ em mở dây thừng cho anh nhé.”
Chỉ là lời này của cô vừa nói xong, tiếng dây thừng văng tung tóe vang lên, cô khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy dây thừng trói trên người anh đã bị giãy đứt rồi.
Anh? ? Thậm chí còn có loại sức lực này ? ? ?
Sợi dây thừng to như vậy anh cũng có thể giãy đứt ? ?
“Bảo bối, em xem thường sức lực của anh rồi đó.” Anh cười tà mị, đứng dậy đi về phía cô.