Chương : 264
Cô cúi đầu, nếu như Dạ Thiên Ưng thật sự không cần cô, cô cũng sẽ không trách anh, nhưng mà nếu như Dạ Thiên Ưng chỉ là vì đền ơn mà gượng gạo chấp nhận chuyện của cô, như vậy cô thực sự không thể chịu đựng được.
“Dù cho. . . . . .”
“Mày nói cái gì?”
Nước mắt rơi xuống lả chả, mặt của cô phủ lên căm phẫn tột cùng, từ trên giường ngồi dậy hét lớn ở trong phòng: “Dù cho Thiên Ưng không quan tâm tao cũng không sao cả, giá trị của tao không chỉ ở trong mối quan hệ nam nữ, tao có thể giúp Thiên Ưng! Tiếu Thiên Dạ, tao cho mày biết, trừ phi hôm nay mày giết tao, một khi mày thả tao ra, tao sẽ làm cho mày chết không có chỗ chôn! ! ! !”
Hắn cười, nụ cười khinh thường: “Bây giờ mày nói mạnh miệng, nhưng mà tao là cảnh sát đấy, mày có khả năng đụng đến tao thử xem?” 14967626
Cô cũng cười, nụ cười quỷ dị, cô cũng không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng của cô đã sớm nghĩ đến nên làm thế nào để xử tử kẻ ác ma này!
“Tại sao Hàn Tuấn Hi không nói vài lời? Đúng rồi, có lẽ Dạ Thiên Ưng sẽ giúp mày nuôi dưỡng đứa nhỏ đấy.”
Anh ta không trả lời, chưa hề phản kích, đôi mắt lệ đã mơ hồ.
Anh ta thực sự rất quan tâm Dạ Thiên Ưng, quan tâm đến anh ấy thậm chí có thể vì Dạ Thiên Ưng bỏ đi mạng sống.
Anh ta nguyện mãi mãi, mãi mãi chăm sóc ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Nhưng mà. . . . . .
Bây giờ xem ra không có khả năng, anh ta biết, anh ta hoàn toàn không thể đối mặt Dạ Thiên Ưng.
Giữa ba người họ căn bản ai cũng không thể đối mặt ai.
Có lẽ chỉ có tách ra mới là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.
“Anh Tuấn Hi, em sẽ chia tay với Thiên Ưng.” Tình bạn giữa anh ta và anh ấy đã giữ 12 năm, cô sẽ lui từng bước, giữ tròn tình bạn giữa anh em họ.
“Không cần, anh sẽ ra đi.” Giữa cô và cậu ấy ràng buộc sâu đậm anh hiểu được, anh cũng sẽ lui từng bước, giữ tròn tình cảm giữa họ.
Chợt cửa sắt rất lớn bị đẩy ra, Tiếu Thiên Dạ mặt tươi cười nghênh ngang bước vào. Cô cúi đầu phẫn nộ cực điểm.
Hàn Tuấn Hi giận dữ bật dậy, xoay người về phía Tiếu Thiên Dạ chạy nhanh tới, nhưng Tiếu Thiên Dạ lại dễ dàng đánh một quyền vào bụng của Hàn Tuấn Hi: “Tao biết mày có thể đánh, dẫu sao ngày hôm qua mày với người yêu của anh em chơi sáu lần, bây giờ thế nào? Có phải chơi đến chân nhũn ra phải không?”
“Hèn hạ!” Vào lúc này miệng Ngô Hiểu Dao khạc ra mẫy chữ này, đôi mắt trừng lên đầy phẫn nộ nhìn Tiếu Thiên Dạ.
Hắn bước nhanh tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô: "Hèn hạ? Tao muốn hèn hạ trong lời nói sẽ làm cho anh em chúng mày lần lượt thay nhau chết!”
“Hừ.” Cô khẽ hừ khinh thường: “Làm sao mày có thể làm như vậy? Như thế, tao không phải sẽ tự sát sao? Mày làm sao có thể bảo tao tự sát? Hạnh phúc lớn nhất của mày không phải là nhìn bọn tao trong lòng phải chịu đựng đau khổ sao?”
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của Tiếu Thiên Dạ, 12 năm trước, cô thậm chí không biết đến Dạ Thiên Ưng, nhưng mà cô lại hiểu rất rõ Tiếu Thiên Dạ.
Ác ma! Mười phần ác ma! Nhìn tâm can con người ta bị giày vò là vui sướng lớn nhất của hắn!
“Đúng vậy, tao sẽ nhìn xem ba người chúng mày từ nay về sau sẽ đối mặt với nhau làm sao!”
“Mày không được như ý rồi. . . . . .”
“Bốp” Tiếu Thiên Dạ tát một cái vào mặt cô, hắn không thích nhìn thấy bộ dạng không sợ hãi kia của cô, 12 năm trước thì cũng giống thế, khuôn mặt vẫn đang mang nụ cười đáp trả lại hắn từng câu!
“Đem hai người bọn chúng đến đường lớn!”
“Vâng!”
Hàn Tuấn Hi và Ngô Hiểu Dao bị mang đi, thời khắc đang đi đó, trong đôi mắt của cô không có một chút sợ hãi, cô hận hắn, hận chết hắn!
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
Ngã tư đường đông đúc, nhưng hôm nay người lại rất là thưa thớt.
Dòng người như thoi đưa cũng trở nên thưa thớt.
Lái xe chở Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi cảm thấy mọi thứ lúc này có hơi kỳ lạ.
“Mày không thấy là hình như quá ít người phải không?”
“Mặc kệ nó.” Người đàn ông phụ lái nói xong, nhảy xuống chỗ ngồi phía sau xe, kéo Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi trên mặt che vải bố lập tức thả liền xuống.
Kéo cửa ra, lấy một tay đẩy bọn họ xuống xe.
Hai người họ cúi đầu không nói, Hàn Tuấn Hi đứng dậy chắn ở trước người Ngô Hiểu Dao.
Ở ngã tư đường đấy, ngã tư đường đông đúc biết bao.
Nam nữ trần truồng không có gì che đậy cứ như vậy bị ném xuống xe, có bao nhiêu mất mặt? Có bao nhiêu lung túng?
Nhưng mà, lần này ngã tư đường lại tĩnh lặng có hơi dọa người.
Vốn là còn khoảng hai ba người đi lại, thế nhưng bây giờ lại không có một bóng người.
Ngay cả cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Lúc này, bên đường một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông nhanh chóng bước xuống, chỉ có một mình anh, người kia chính là Dạ Thiên Ưng.
Vẻ mặt của anh có chút thương cảm, tim của anh lại càng tê liệt đau đớn.
Bước nhanh đi đến trước mặt bọn họ, cầm trong tay hai cái bao bố che trên mặt của họ.
Cởi sợi dây thừng trên người họ, hai người họ đang còn im lặng.
Không chống đỡ được. . . . . .
Cô không dám nhìn anh, anh ta cũng không dám nhìn anh.
Lòng của họ thật khó chịu, rất hy vọng nếu mà Tiếu Thiên Dạ thật sự đem họ hành quyết đã tốt rồi, có lẽ họ có thể mãi mãi không gặp Dạ Thiên Ưng.
“Không việc gì.” Dạ Thiên Ưng gượng gạo phủ lên một nụ cười yếu ớt.
Ngoài miệng nói không việc gì, là vì anh cố gắng giữ lại cuộc sống trước kia, nhưng mà trong lòng anh thật sự không sao sao?
Phất tay xuống, Lăng Thánh Long cũng đi xuống xe, đỡ Hàn Tuấn Hi dậy.
Dạ Thiên Ưng đưa tay định ôm Ngô Hiểu Dao dậy, nhưng cô lại theo bản năng né tránh, tự mình đứng lên.
“Thánh Long, đưa Tuấn Hi về trước đi."
Lăng Thánh Long lôi kéo bên Hàn Tuấn Hi, nhưng anh ta không đi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn vào mắt Dạ Thiên Ưng: “Rất xin lỗi, Thiên Ưng.”
“Tuấn Hi, loại chuyện này cậu không có lỗi với tôi.” Đúng vậy, câu này là lời nói thực, ba người họ ai cũng không sai, dưới loại tình huống này hoàn toàn không có cách nào kiểm soát trí óc, không sai, ai cũng không sai. . . . . . “Quên chuyện tình vừa rồi đi, chúng ta vẫn là anh em.” Thật khó khăn để lại nói tiếp, nhưng anh không nói như vậy, với Hàn Tuấn Hi có loại tính cách băng giá này, không biết sẽ làm ra chuyện thế nào.
Anh ta thực sự không nghĩ tới Dạ Thiên Ưng vậy mà không trách mình. . . . . .
Anh em sao? 10nlk.
Thật không cần rời khỏi Dạ Thiên Ưng, tiếp tục làm anh em sao?
Anh ta không nói gì, trong đôi mắt lại lần nữa ươn ướt, xoay người cùng Lăng Thánh Long rời đi.
Hai tay Dạ Thiên Ưng bỏ vào trong túi áo, đứng ở phía sau Ngô Hiểu Dao.
Nên đi an ủi cô như thế nào đây?
Cô quay đầu lại, hai gò má nước mắt từ lâu đã ướt đẫm.
Cô không nên làm khó anh, cô cũng không cần sự an ủi của anh.
Bởi vì ba người bọn họ đều cần an ủi!
Nhưng cô lại không biết nên mở lời như thế nào, lời nói thật giống như có có gì đó mắc kẹt ở trong cổ họng.
“Thiên Ưng. . . . . .”
Dạ Thiên Ưng bước lên hai bước, đưa tay ở trong túi áo ra, nhân tiện lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra là một cái nhẫn sáng lấp lánh: “Dao Dao, lấy anh nhé. . . . . .”
“Dù cho. . . . . .”
“Mày nói cái gì?”
Nước mắt rơi xuống lả chả, mặt của cô phủ lên căm phẫn tột cùng, từ trên giường ngồi dậy hét lớn ở trong phòng: “Dù cho Thiên Ưng không quan tâm tao cũng không sao cả, giá trị của tao không chỉ ở trong mối quan hệ nam nữ, tao có thể giúp Thiên Ưng! Tiếu Thiên Dạ, tao cho mày biết, trừ phi hôm nay mày giết tao, một khi mày thả tao ra, tao sẽ làm cho mày chết không có chỗ chôn! ! ! !”
Hắn cười, nụ cười khinh thường: “Bây giờ mày nói mạnh miệng, nhưng mà tao là cảnh sát đấy, mày có khả năng đụng đến tao thử xem?” 14967626
Cô cũng cười, nụ cười quỷ dị, cô cũng không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng của cô đã sớm nghĩ đến nên làm thế nào để xử tử kẻ ác ma này!
“Tại sao Hàn Tuấn Hi không nói vài lời? Đúng rồi, có lẽ Dạ Thiên Ưng sẽ giúp mày nuôi dưỡng đứa nhỏ đấy.”
Anh ta không trả lời, chưa hề phản kích, đôi mắt lệ đã mơ hồ.
Anh ta thực sự rất quan tâm Dạ Thiên Ưng, quan tâm đến anh ấy thậm chí có thể vì Dạ Thiên Ưng bỏ đi mạng sống.
Anh ta nguyện mãi mãi, mãi mãi chăm sóc ở bên cạnh Dạ Thiên Ưng.
Nhưng mà. . . . . .
Bây giờ xem ra không có khả năng, anh ta biết, anh ta hoàn toàn không thể đối mặt Dạ Thiên Ưng.
Giữa ba người họ căn bản ai cũng không thể đối mặt ai.
Có lẽ chỉ có tách ra mới là biện pháp giải quyết tốt nhất rồi.
“Anh Tuấn Hi, em sẽ chia tay với Thiên Ưng.” Tình bạn giữa anh ta và anh ấy đã giữ 12 năm, cô sẽ lui từng bước, giữ tròn tình bạn giữa anh em họ.
“Không cần, anh sẽ ra đi.” Giữa cô và cậu ấy ràng buộc sâu đậm anh hiểu được, anh cũng sẽ lui từng bước, giữ tròn tình cảm giữa họ.
Chợt cửa sắt rất lớn bị đẩy ra, Tiếu Thiên Dạ mặt tươi cười nghênh ngang bước vào. Cô cúi đầu phẫn nộ cực điểm.
Hàn Tuấn Hi giận dữ bật dậy, xoay người về phía Tiếu Thiên Dạ chạy nhanh tới, nhưng Tiếu Thiên Dạ lại dễ dàng đánh một quyền vào bụng của Hàn Tuấn Hi: “Tao biết mày có thể đánh, dẫu sao ngày hôm qua mày với người yêu của anh em chơi sáu lần, bây giờ thế nào? Có phải chơi đến chân nhũn ra phải không?”
“Hèn hạ!” Vào lúc này miệng Ngô Hiểu Dao khạc ra mẫy chữ này, đôi mắt trừng lên đầy phẫn nộ nhìn Tiếu Thiên Dạ.
Hắn bước nhanh tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô: "Hèn hạ? Tao muốn hèn hạ trong lời nói sẽ làm cho anh em chúng mày lần lượt thay nhau chết!”
“Hừ.” Cô khẽ hừ khinh thường: “Làm sao mày có thể làm như vậy? Như thế, tao không phải sẽ tự sát sao? Mày làm sao có thể bảo tao tự sát? Hạnh phúc lớn nhất của mày không phải là nhìn bọn tao trong lòng phải chịu đựng đau khổ sao?”
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấu mưu kế của Tiếu Thiên Dạ, 12 năm trước, cô thậm chí không biết đến Dạ Thiên Ưng, nhưng mà cô lại hiểu rất rõ Tiếu Thiên Dạ.
Ác ma! Mười phần ác ma! Nhìn tâm can con người ta bị giày vò là vui sướng lớn nhất của hắn!
“Đúng vậy, tao sẽ nhìn xem ba người chúng mày từ nay về sau sẽ đối mặt với nhau làm sao!”
“Mày không được như ý rồi. . . . . .”
“Bốp” Tiếu Thiên Dạ tát một cái vào mặt cô, hắn không thích nhìn thấy bộ dạng không sợ hãi kia của cô, 12 năm trước thì cũng giống thế, khuôn mặt vẫn đang mang nụ cười đáp trả lại hắn từng câu!
“Đem hai người bọn chúng đến đường lớn!”
“Vâng!”
Hàn Tuấn Hi và Ngô Hiểu Dao bị mang đi, thời khắc đang đi đó, trong đôi mắt của cô không có một chút sợ hãi, cô hận hắn, hận chết hắn!
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
Ngã tư đường đông đúc, nhưng hôm nay người lại rất là thưa thớt.
Dòng người như thoi đưa cũng trở nên thưa thớt.
Lái xe chở Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi cảm thấy mọi thứ lúc này có hơi kỳ lạ.
“Mày không thấy là hình như quá ít người phải không?”
“Mặc kệ nó.” Người đàn ông phụ lái nói xong, nhảy xuống chỗ ngồi phía sau xe, kéo Ngô Hiểu Dao và Hàn Tuấn Hi trên mặt che vải bố lập tức thả liền xuống.
Kéo cửa ra, lấy một tay đẩy bọn họ xuống xe.
Hai người họ cúi đầu không nói, Hàn Tuấn Hi đứng dậy chắn ở trước người Ngô Hiểu Dao.
Ở ngã tư đường đấy, ngã tư đường đông đúc biết bao.
Nam nữ trần truồng không có gì che đậy cứ như vậy bị ném xuống xe, có bao nhiêu mất mặt? Có bao nhiêu lung túng?
Nhưng mà, lần này ngã tư đường lại tĩnh lặng có hơi dọa người.
Vốn là còn khoảng hai ba người đi lại, thế nhưng bây giờ lại không có một bóng người.
Ngay cả cửa hàng cũng đã đóng cửa.
Lúc này, bên đường một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông nhanh chóng bước xuống, chỉ có một mình anh, người kia chính là Dạ Thiên Ưng.
Vẻ mặt của anh có chút thương cảm, tim của anh lại càng tê liệt đau đớn.
Bước nhanh đi đến trước mặt bọn họ, cầm trong tay hai cái bao bố che trên mặt của họ.
Cởi sợi dây thừng trên người họ, hai người họ đang còn im lặng.
Không chống đỡ được. . . . . .
Cô không dám nhìn anh, anh ta cũng không dám nhìn anh.
Lòng của họ thật khó chịu, rất hy vọng nếu mà Tiếu Thiên Dạ thật sự đem họ hành quyết đã tốt rồi, có lẽ họ có thể mãi mãi không gặp Dạ Thiên Ưng.
“Không việc gì.” Dạ Thiên Ưng gượng gạo phủ lên một nụ cười yếu ớt.
Ngoài miệng nói không việc gì, là vì anh cố gắng giữ lại cuộc sống trước kia, nhưng mà trong lòng anh thật sự không sao sao?
Phất tay xuống, Lăng Thánh Long cũng đi xuống xe, đỡ Hàn Tuấn Hi dậy.
Dạ Thiên Ưng đưa tay định ôm Ngô Hiểu Dao dậy, nhưng cô lại theo bản năng né tránh, tự mình đứng lên.
“Thánh Long, đưa Tuấn Hi về trước đi."
Lăng Thánh Long lôi kéo bên Hàn Tuấn Hi, nhưng anh ta không đi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn vào mắt Dạ Thiên Ưng: “Rất xin lỗi, Thiên Ưng.”
“Tuấn Hi, loại chuyện này cậu không có lỗi với tôi.” Đúng vậy, câu này là lời nói thực, ba người họ ai cũng không sai, dưới loại tình huống này hoàn toàn không có cách nào kiểm soát trí óc, không sai, ai cũng không sai. . . . . . “Quên chuyện tình vừa rồi đi, chúng ta vẫn là anh em.” Thật khó khăn để lại nói tiếp, nhưng anh không nói như vậy, với Hàn Tuấn Hi có loại tính cách băng giá này, không biết sẽ làm ra chuyện thế nào.
Anh ta thực sự không nghĩ tới Dạ Thiên Ưng vậy mà không trách mình. . . . . .
Anh em sao? 10nlk.
Thật không cần rời khỏi Dạ Thiên Ưng, tiếp tục làm anh em sao?
Anh ta không nói gì, trong đôi mắt lại lần nữa ươn ướt, xoay người cùng Lăng Thánh Long rời đi.
Hai tay Dạ Thiên Ưng bỏ vào trong túi áo, đứng ở phía sau Ngô Hiểu Dao.
Nên đi an ủi cô như thế nào đây?
Cô quay đầu lại, hai gò má nước mắt từ lâu đã ướt đẫm.
Cô không nên làm khó anh, cô cũng không cần sự an ủi của anh.
Bởi vì ba người bọn họ đều cần an ủi!
Nhưng cô lại không biết nên mở lời như thế nào, lời nói thật giống như có có gì đó mắc kẹt ở trong cổ họng.
“Thiên Ưng. . . . . .”
Dạ Thiên Ưng bước lên hai bước, đưa tay ở trong túi áo ra, nhân tiện lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra là một cái nhẫn sáng lấp lánh: “Dao Dao, lấy anh nhé. . . . . .”