Chương 15: 15: Làng Đồng Môn 2
Lạc Tư Thần cùng Nghê Hiên và Đông Phương Danh đi theo đường núi lên tới cửa động.
Nghê Hiên đi quanh xem xét, nơi này nằm ở vị trí khá cao, lúc này trời cũng sắp tối, nhiệt độ giảm xuông sương mờ che phủ khiến cho không nhìn rõ được cảnh vật dưới núi.
Theo lời trưởng làng thì ngôi miếu kia nằm ở bên trong hang động này, bên trong không có ánh sáng, Lạc Tư Thần lấy ra một cái hỏa lạp tử, ánh lửa lập tức lập lòe trong không gian tối đen.
Đi vào khoảng hai mươi bước chân thì trước mắt bọn họ xuất hiện một ngôi miếu bị lá cây che phủ, nhìn vào sự đơn giản và vết tích thì nó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, dựa theo cấu trúc thì khi còn nguyên vẹn thì ngôi miếu này cũng phải được dựng lên rất công phu.
Hiện tại thì ba trên bốn cột trụ đã bị phá hủy, mái che rơi đè lên phần bàn thờ, mặc dù đã được người dân dọn dẹp bớt trước kia, nhưng sau một tháng bỏ không nó lại bị lá cây bay từ ngoài động vào phủ kín.
Đông Phương Danh nhặt một bó củi đem vào trong động, Lạc Tư Thần đốt lửa lên, cả động liền sáng lên.
Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực, tiếng động vật kêu khiến lòng người căng thẳng lên.
Vẫn chưa phát hiện bất kì sự khác thường nào bọn họ chỉ có thể chờ ở đó.
Qua một lúc, Lạc Tư Thần bỗng dưng cảm thấy như có cái thứ gì đang kêu gọi y, trái tim y đập nhanh hơn.
Lạc Tư Thần đứng dậy đi loanh quanh tìm kiếm.
Y đứng trước ngôi miếu kia rồi đi vòng ra đằng sau, vẫn không có gì bất thường, nhưng tại sao lại cảm giác như có thứ gì đó đang thôi thúc như vậy.
Lạc Tư Thần đi vòng lại đằng trước, y chớp mắt một cái, bỗng dưng hang động tàn nát trước mắt biến thành một nơi sáng sủa, ngôi miếu trước mắt cũng biến thành dáng vẻ nguyên trạng của nó lúc ban đầu, trên cột có khắc dòng chữ " Tế cho chính mình, mong sớm buông bỏ".
Lạc Tư Thần nghe tiếng chân, y vội quay người lại rồi sửng sốt nhìn thấy một người có dung nhan y hệt chính mình ở thời hiện đại mặc cổ phục màu đen, đầu tóc rối bời đi tới quỳ trước mặt y, thực tế là đang quỳ trước ngôi miếu này.
Y nói " Ta sẽ không để cho hắn tìm thấy ngươi, cứ yên tâm an nghỉ tại nơi này đi".
Lạc Tư Thần nhíu mi, y không hiểu gì cả nhưng trong thâm tâm như có cảm xúc gì đó đang rục rịch khiến y mất bình tĩnh.
" Ta đã dùng mười vạn linh hồn trấn áp con sông này, chờ ngày hai chúng ta hợp lại làm một" nói xong người kia liền rời đi.
Lạc Tư Thần muốn đuổi theo nhưng vừa ra khỏi cửa động thì y đột nhiên giật mình mở mắt, nhìn khung cảnh tàn tạ xung quanh, còn có Nghê Hiên và Đông Phương Danh ngồi gần đó, Lạc Tư Thần thở dốc " Thì ra chỉ là mơ".
Bóng mây trôi qua, lộ ra ánh trắng sáng chiếu xuống nơi này.
Lạc Tư Thần vẫn phân vân không biết những thứ y thấy trong mơ rốt cuộc là gì.
Y quyết định thử giống như trong mơ mà đi vòng ra phía sau ngôi miếu rồi lại vòng ra phía trước, cảm tưởng như những thứ trong mơ kia là sự thực đã xảy ra vậy.
Lạc Tư Thần quỳ tại đúng vị trí mà người kia đã quỳ trong giấc mơ, y ngước mắt lên nhìn vào ngôi miếu.
Nghê Hiên để ý thấy sự khác thường của Lạc Tư Thần nên đi tới hỏi " Có chuyện gì vậy?".
Nhưng Lạc Tư Thần không hề hồi đáp, y cứ đơ ra như người mất hồn.
Đông Phương Danh lập tức chạy tới xem xét " Không xong rồi, hồn đã rời thể rồi".
Nghê Hiên kinh ngạc " Không phải nói chỉ tiểu bào tử mới bị bắt hồn đi sao, tại sao...?".
Đông Phương Danh lắc đầu " Ta cũng không biết, có thể đệ ấy đã phát hiện ra điều gì đó, cứ chờ xem sao".
Lạc Tư Thần bị hút vào bên trong ngôi miếu kia, linh hồn y bị kéo thẳng xuống đất sâu, không biết qua bao lâu thì rồi cuộc lối ra cũng xuất hiện.
Linh hồn y lơ lửng trong không trung, nơi này giống như bên dưới một con sông, xung quanh còn có vô số những linh hồn khác đang lơ lửng kéo tới.
" Ở nơi này 20 vạn năm, linh hồn của ta sắp cạn kiệt năng lượng rồi".
" Linh hồn trẻ con ăn ngon thật, ta cảm giác như trẻ lại cả trăm tuổi".
" Vừa rồi có rung động, có phải là lão Triệu lại bắt được linh hồn tới cho chúng ta bổ sung năng lượng hay không?".
" Mau, mau tới, không là sẽ mất phần!".
Lạc Tư Thần nghe vang vảng tiếng nói, y nhìn thấy có hàng vạn linh hồn xa lạ đang xông tới chỗ này nên hơi hoảng hốt.
Một tên trong số đó thắc mắc nói " Không phải lão Triệu chỉ có thể bắt được linh hồn nhỏ yếu của tiểu hài tử thôi sao, tại sao lại xuất hiện một thiếu niên ở đây?".
Một tên khác linh hồn đã teo tóp tới mờ nhạt thân ảnh đáp " Dù là gì cũng không quan trọng, còn không mau thì không có phần cho ngươi đâu".
Đám linh hồn kia như hổ đói mười ngày mà lao tới, một đám giữ chặt lấy Lạc Tư Thần khiến y không tài nào cử động nổi, căn bản không kịp thi triển bất kì chiêu thức nào " Các ngươi mau thả ta ra, thả ra!!!".
Đúng là xui xẻo, y chỉ là thử đưa thần thức vào dò tìm ngôi miếu kia, nào ngờ lại phát sinh ra chuyện như vậy, chẳng lẽ hành trình tu luyện của y chỉ có thể dừng lại tại đây thôi hay sao, Lạc Tư Thần tự trách bản thân quá chủ quan trong cái thế giới đầy sự nguy hiểm này.
Rõ ràng chỉ là nhiệm vụ cấp thấp, tại sao lại xuất hiện nhiều linh hồn mạnh mẽ ở nơi này như vậy, y nhìn hàm răng sắp cắn nát bản thân kia mà nhắm chặt mắt lại.
Nghê Hiên đi quanh xem xét, nơi này nằm ở vị trí khá cao, lúc này trời cũng sắp tối, nhiệt độ giảm xuông sương mờ che phủ khiến cho không nhìn rõ được cảnh vật dưới núi.
Theo lời trưởng làng thì ngôi miếu kia nằm ở bên trong hang động này, bên trong không có ánh sáng, Lạc Tư Thần lấy ra một cái hỏa lạp tử, ánh lửa lập tức lập lòe trong không gian tối đen.
Đi vào khoảng hai mươi bước chân thì trước mắt bọn họ xuất hiện một ngôi miếu bị lá cây che phủ, nhìn vào sự đơn giản và vết tích thì nó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, dựa theo cấu trúc thì khi còn nguyên vẹn thì ngôi miếu này cũng phải được dựng lên rất công phu.
Hiện tại thì ba trên bốn cột trụ đã bị phá hủy, mái che rơi đè lên phần bàn thờ, mặc dù đã được người dân dọn dẹp bớt trước kia, nhưng sau một tháng bỏ không nó lại bị lá cây bay từ ngoài động vào phủ kín.
Đông Phương Danh nhặt một bó củi đem vào trong động, Lạc Tư Thần đốt lửa lên, cả động liền sáng lên.
Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực, tiếng động vật kêu khiến lòng người căng thẳng lên.
Vẫn chưa phát hiện bất kì sự khác thường nào bọn họ chỉ có thể chờ ở đó.
Qua một lúc, Lạc Tư Thần bỗng dưng cảm thấy như có cái thứ gì đang kêu gọi y, trái tim y đập nhanh hơn.
Lạc Tư Thần đứng dậy đi loanh quanh tìm kiếm.
Y đứng trước ngôi miếu kia rồi đi vòng ra đằng sau, vẫn không có gì bất thường, nhưng tại sao lại cảm giác như có thứ gì đó đang thôi thúc như vậy.
Lạc Tư Thần đi vòng lại đằng trước, y chớp mắt một cái, bỗng dưng hang động tàn nát trước mắt biến thành một nơi sáng sủa, ngôi miếu trước mắt cũng biến thành dáng vẻ nguyên trạng của nó lúc ban đầu, trên cột có khắc dòng chữ " Tế cho chính mình, mong sớm buông bỏ".
Lạc Tư Thần nghe tiếng chân, y vội quay người lại rồi sửng sốt nhìn thấy một người có dung nhan y hệt chính mình ở thời hiện đại mặc cổ phục màu đen, đầu tóc rối bời đi tới quỳ trước mặt y, thực tế là đang quỳ trước ngôi miếu này.
Y nói " Ta sẽ không để cho hắn tìm thấy ngươi, cứ yên tâm an nghỉ tại nơi này đi".
Lạc Tư Thần nhíu mi, y không hiểu gì cả nhưng trong thâm tâm như có cảm xúc gì đó đang rục rịch khiến y mất bình tĩnh.
" Ta đã dùng mười vạn linh hồn trấn áp con sông này, chờ ngày hai chúng ta hợp lại làm một" nói xong người kia liền rời đi.
Lạc Tư Thần muốn đuổi theo nhưng vừa ra khỏi cửa động thì y đột nhiên giật mình mở mắt, nhìn khung cảnh tàn tạ xung quanh, còn có Nghê Hiên và Đông Phương Danh ngồi gần đó, Lạc Tư Thần thở dốc " Thì ra chỉ là mơ".
Bóng mây trôi qua, lộ ra ánh trắng sáng chiếu xuống nơi này.
Lạc Tư Thần vẫn phân vân không biết những thứ y thấy trong mơ rốt cuộc là gì.
Y quyết định thử giống như trong mơ mà đi vòng ra phía sau ngôi miếu rồi lại vòng ra phía trước, cảm tưởng như những thứ trong mơ kia là sự thực đã xảy ra vậy.
Lạc Tư Thần quỳ tại đúng vị trí mà người kia đã quỳ trong giấc mơ, y ngước mắt lên nhìn vào ngôi miếu.
Nghê Hiên để ý thấy sự khác thường của Lạc Tư Thần nên đi tới hỏi " Có chuyện gì vậy?".
Nhưng Lạc Tư Thần không hề hồi đáp, y cứ đơ ra như người mất hồn.
Đông Phương Danh lập tức chạy tới xem xét " Không xong rồi, hồn đã rời thể rồi".
Nghê Hiên kinh ngạc " Không phải nói chỉ tiểu bào tử mới bị bắt hồn đi sao, tại sao...?".
Đông Phương Danh lắc đầu " Ta cũng không biết, có thể đệ ấy đã phát hiện ra điều gì đó, cứ chờ xem sao".
Lạc Tư Thần bị hút vào bên trong ngôi miếu kia, linh hồn y bị kéo thẳng xuống đất sâu, không biết qua bao lâu thì rồi cuộc lối ra cũng xuất hiện.
Linh hồn y lơ lửng trong không trung, nơi này giống như bên dưới một con sông, xung quanh còn có vô số những linh hồn khác đang lơ lửng kéo tới.
" Ở nơi này 20 vạn năm, linh hồn của ta sắp cạn kiệt năng lượng rồi".
" Linh hồn trẻ con ăn ngon thật, ta cảm giác như trẻ lại cả trăm tuổi".
" Vừa rồi có rung động, có phải là lão Triệu lại bắt được linh hồn tới cho chúng ta bổ sung năng lượng hay không?".
" Mau, mau tới, không là sẽ mất phần!".
Lạc Tư Thần nghe vang vảng tiếng nói, y nhìn thấy có hàng vạn linh hồn xa lạ đang xông tới chỗ này nên hơi hoảng hốt.
Một tên trong số đó thắc mắc nói " Không phải lão Triệu chỉ có thể bắt được linh hồn nhỏ yếu của tiểu hài tử thôi sao, tại sao lại xuất hiện một thiếu niên ở đây?".
Một tên khác linh hồn đã teo tóp tới mờ nhạt thân ảnh đáp " Dù là gì cũng không quan trọng, còn không mau thì không có phần cho ngươi đâu".
Đám linh hồn kia như hổ đói mười ngày mà lao tới, một đám giữ chặt lấy Lạc Tư Thần khiến y không tài nào cử động nổi, căn bản không kịp thi triển bất kì chiêu thức nào " Các ngươi mau thả ta ra, thả ra!!!".
Đúng là xui xẻo, y chỉ là thử đưa thần thức vào dò tìm ngôi miếu kia, nào ngờ lại phát sinh ra chuyện như vậy, chẳng lẽ hành trình tu luyện của y chỉ có thể dừng lại tại đây thôi hay sao, Lạc Tư Thần tự trách bản thân quá chủ quan trong cái thế giới đầy sự nguy hiểm này.
Rõ ràng chỉ là nhiệm vụ cấp thấp, tại sao lại xuất hiện nhiều linh hồn mạnh mẽ ở nơi này như vậy, y nhìn hàm răng sắp cắn nát bản thân kia mà nhắm chặt mắt lại.