Chương 18: 18: Làng Đồng Môn 4
Linh hồn Lạc Tư Thần bừng tỉnh, y có thể cảm nhận được biến hóa trong cơ thể mình, một tay khẽ vuốt lọn tóc dài mà thơ thẩn.
Lạc Tư Thần vẫn cảm nhận được có thứ gì đó đang kêu gọi y giống như lúc quỳ trước ngôi miếu vậy.
Luồng sáng thăng cấp biến mất, Lạc Tư Thần đi theo tiếng gọi mà tới một nơi sâu tận cùng dưới đáy sông Mặc.
Nơi đó có một phong ấn hình vòm giống như kim cương lấp lánh, Lạc Tư Thần tò mò không biết nơi đó rốt cuộc có thứ gì.
Y bay lại gần nhưng không tài nào xuyên qua được phong ấn kia, khi Lạc Tư Thần chạm vào nó thì đột nhiên phong ấn trở nên trong suốt để y có thể nhìn xuyên vào bên trong.
Không ngờ ở trong đó lại chưa một cỗ quan tài băng, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai.
" Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi tới đây".
Lạc Tư Thần sửng sốt nhìn quanh nhưng không thấy ai " Ngươi là ai?".
Giọng nói kia lại vang lên " Ta là ai? tới lúc cần biết thì ngươi sẽ biết, có điều kể từ khi ngươi hấp thu hết những linh hồn kia thì rắc rối chính thức tới rồi".
Lạc Tư Thần khó hiểu nhăn mày " Rốt cuộc là sao?".
Giọng nói kia đáp " Ngươi thử nhắm mắt lại cảm nhận linh khí xung quanh xem".
Lạc Tư Thần thử làm theo, y nhắm mắt lại điều động kinh mạch cảm thụ linh khí, y trừng to mắt kinh ngạc " Linh khí đều phát ra từ nơi này?".
" Đúng vậy, linh khí mà nhân loại dùng để tu luyện đều từ cơ thể trong cỗ quan tài của ta phát ra, mười vạn linh hồn kia là ma tôn đã dùng để trấn áp tránh cho người bên ngoài phát hiện ra nơi này, nhưng đều bị ngươi hấp thu hết rồi".
" Vậy ta phải làm sao?" Lạc Tư Thần cảm giác bản thân phải có trách nhiệm với chuyện này.
Tuy nói người tu luyện và tiên nhân đều tâm thanh tịnh nhưng nếu bọn họ biết được nơi như thế này có tồn tại thì nhất định sẽ không bỏ qua.
" Người phải tu luyện thật tốt, mau chóng phi thăng, chỉ khi ngươi phi thăng thành tiên thì mới có thể mở ra phong ấn của ta".
" Hả" Lạc Tư Thần càng nghe càng khó hiểu " Không phải là phải che giấu sao? Tại sao lại mở ra?".
" Cái đó tới lúc đó ngươi sẽ tự khắc hiểu, nhưng ngươi yên tâm, nơi này chỉ có ngươi mới mở được, người khác có tới đây cũng không tìm ra được nơi này, cũng không thể mở được ra, cả thế gian này chỉ có ngươi mới mở được, ta sẽ chờ, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được".
Sau đó Lạc Tư Thần có nói thêm điều gì thì cũng không được hồi đáp nữa, giống như chuyện chỉ là ảo tưởng do y tưởng tượng ra vậy.
Rõ ràng y chỉ là một người xa lạ từ thế giới khác đến đây nhưng tại sao người đó lại nói như kiểu y rất liên quan tới nơi này vậy, còn có cái người áo đen trong giấc mơ có khuôn mặt y hệt bản thân mình nữa, thật sự nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là tại sao.
Xác đứa bé nằm ở đằng sau ngôi miếu đã tự động thẫn thờ đi ra trước cửa miếu.
Nghê Hiên và Đông Phương Danh chờ mãi không thấy cái người khả nghi kia quay lại nên chạy ra điều tra đứa bé kia, quả đúng là giống như con rối gỗ, chỉ biết chớp mắt nhìn vào khoảng không.
Nghê Hiên đốt một ngọn lửa nhỏ đưa tới rồi kinh ngạc hô " Đây chẳng phải là đứa con gái của trưởng làng mà chúng ta mới gặp lúc chiều sao?".
Đông Phương Danh nhíu mày " Nhìn tình trạng này có vẻ như hồn đã bị đưa đi mất rồi".
Qua một lúc, trời đã hửng sáng, lão Triệu đột nhiên xuất hiện trở lại cạnh ngôi miếu, ông ta bất ngờ khi nhìn thấy có hai người vẫn còn ở đây.
Đông Phương Danh nghe có tiếng động nên mở mắt ra quan sát, Nghê Hiên vốn cũng đang đứng ngay gần đó nên vừa hay nhìn thấy toàn cảnh lão Triệu đột nhiên xuất hiện, vậy thì thủ phạm không ai khác chính là ông ta rồi.
Nghê Hiên nhìn lão già trước mắt thốt lên " Ông chẳng phải là ông lão câu cá bên bờ sông hôm qua sao?".
Lão Triệu cảm thấy thật xui xẻo nhưng cũng thật may mắn, một dòng khí đen từ lòng bàn tay ông ta thoát ra đánh thẳng vào ngực Nghê Hiên khiến cậu ta lăn ra ngất " Chỉ là đám vắt mũi chưa sạch cũng muốn ngáng đường ta à?".
Đông Phương Danh sửng sốt rút kiếm ra đỡ lấy một chiêu của ông ta nhưng do tu vi chênh lệch nên chưa tới ba chiêu đã bị đánh bay ra, dòng khí đen kia xuyên vết thương đang chảy máu mà xâm nhập vào cơ thể.
Lão ta vừa định rời đi thì lúc này mới để ý tới một người đang ngồi xếp bằng ở trong góc, lão ta không cảm nhận được hơi thở của người đó nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một chưởng đánh ra bay tới thân xác của Lạc Tư Thần.
Chỉ còn cách một gang tay nữa thì Lạc Tư Thần mở mắt ra, dòng khí đen kia xuyên qua cơ thể y nhưng không hề tạo ra tổn thương gì, thậm chí còn bị hấp thu lấy.
Lão Triệu nhìn một màn này mà cả người run rẩy " Ma tôn...!ngươi là Ma tôn tái thế!".
Lạc Tư Thần không hiểu ông ta có ý gì cho lắm nhưng nhìn tới hai người Nghê Hiên, Đông Phương Danh đang đau đớn nằm trên đất thì lạnh giọng nói " Bọn họ là do ông đánh?".
Lão Triệu sợ hãi lùi lại chối cãi " Không, không phải ta, không phải ta!!!".
Đông Phương Danh may mắn còn chưa ngất xỉu, y gọi " Tùy Y Ngọc, là ông ta, ông ta chính là hung thủ".
Đã lâu không nghe thấy cái tên Tùy Y Ngọc, Lạc Tư Thần suýt đã quên mất bản thân là linh hồn mượn xác, y không nói nhiều lời liền xông lên đánh nhau với lão Triệu.
Tu vi lão Triệu ở trúc cơ cảnh hậu kỳ, Lạc Tư Thần thỉ chỉ mới vừa trúc cơ không lâu, điều y ngạc nhiên là bản thân đã lơ ngơ ở nơi đó 2 ngày nhưng ra tới bên ngoài lại mới chỉ trôi qua 2 canh giờ mà thôi.
Lão Triệu sử dụng chính là ma khí, ông ta tu luyện chính là ma đạo, luồng ma khí của ông ta và luồng linh khí của Lạc Tư Thần chạm vào nhau, không bên nào chịu thua bên nào.
Qua một hồi, may mắn Lạc Tư Thần có khả năng hấp thu linh khí liên tục mới có thể duy trì tới bây giờ, mặc dù chỉ cách nhau 2 cấp bậc nhỏ nhưng sự khác biệt vẫn rất là rõ rệt.
Lạc Tư Thần không thể lại duy trì thêm nữa, một nửa linh lực trong người đã tiêu hao mất rồi.
Luồng ma khí ập lên người y, Lạc Tư Thần nhắm mắt đón nhận sự đau đớn nhưng ngoài việc y bị đánh bay ra một đoạn vì căn bản ma khí kia không thể gây tổn thương lên cơ thể của y.
Lão Triệu cũng nhận thức được điều này.
Lạc Tư Thần lập tức bấm pháp quyết, vài giây sau một quả cầu nước xuất hiện " Tại sao ngươi lại đi hại những đứa nhỏ?".
Lão Triệu cười khểnh " Còn không phải tại ngươi, tại ngươi mà cả Triệu gia ta lụi bại như hiện tại, tại ngươi mà ta mới phải làm như vậy".
" Nói xằng nói bậy!" Lạc Tư Thần phóng chiêu tới trước mặt lão Triệu, ông ta thấy bóng nước kia tới cũng chẳng sợ gì, Ma Tôn tái thế nhưng lúc này cũng chỉ là còn non, nếu ông ta có thể hạ được tên này thì cũng coi như trả thù được cho cả Triệu gia.
Nhìn bóng nước nhẹ nhàng sóng sánh kia Lão Triệu khinh thường tránh né.
Không ngờ tới khi Lạc Tư Thần hô một tiếng " Bạo!", cầu nước liền tạo ra một vụ nổ áp lực vô cùng lớn làm cho cả ngọn núi hơi rung chuyển, cái động đá này cũng bị đổ sụp mất một nửa, thân thể lão Triệu văng ra đập vào tường, một ngụm máu phụt ra, hai mắt lão trừng lớn không tin nổi một người tu luyện hệ thủy lại có sức công phá lớn tới như vậy.
Tranh thủ lúc lão ta bị thương, Lạc Tư Thần đi tới bên Nghê Hiên và Đông Phương Danh, dùng tay hút lấy ma khí đang ăn mòn bọn họ vào cơ thể mình.
Lúc này, Lão Triệu nắm lấy thời cơ mà chạy trốn đi mất.
Lạc Tư Thần vẫn cảm nhận được có thứ gì đó đang kêu gọi y giống như lúc quỳ trước ngôi miếu vậy.
Luồng sáng thăng cấp biến mất, Lạc Tư Thần đi theo tiếng gọi mà tới một nơi sâu tận cùng dưới đáy sông Mặc.
Nơi đó có một phong ấn hình vòm giống như kim cương lấp lánh, Lạc Tư Thần tò mò không biết nơi đó rốt cuộc có thứ gì.
Y bay lại gần nhưng không tài nào xuyên qua được phong ấn kia, khi Lạc Tư Thần chạm vào nó thì đột nhiên phong ấn trở nên trong suốt để y có thể nhìn xuyên vào bên trong.
Không ngờ ở trong đó lại chưa một cỗ quan tài băng, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai.
" Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi tới đây".
Lạc Tư Thần sửng sốt nhìn quanh nhưng không thấy ai " Ngươi là ai?".
Giọng nói kia lại vang lên " Ta là ai? tới lúc cần biết thì ngươi sẽ biết, có điều kể từ khi ngươi hấp thu hết những linh hồn kia thì rắc rối chính thức tới rồi".
Lạc Tư Thần khó hiểu nhăn mày " Rốt cuộc là sao?".
Giọng nói kia đáp " Ngươi thử nhắm mắt lại cảm nhận linh khí xung quanh xem".
Lạc Tư Thần thử làm theo, y nhắm mắt lại điều động kinh mạch cảm thụ linh khí, y trừng to mắt kinh ngạc " Linh khí đều phát ra từ nơi này?".
" Đúng vậy, linh khí mà nhân loại dùng để tu luyện đều từ cơ thể trong cỗ quan tài của ta phát ra, mười vạn linh hồn kia là ma tôn đã dùng để trấn áp tránh cho người bên ngoài phát hiện ra nơi này, nhưng đều bị ngươi hấp thu hết rồi".
" Vậy ta phải làm sao?" Lạc Tư Thần cảm giác bản thân phải có trách nhiệm với chuyện này.
Tuy nói người tu luyện và tiên nhân đều tâm thanh tịnh nhưng nếu bọn họ biết được nơi như thế này có tồn tại thì nhất định sẽ không bỏ qua.
" Người phải tu luyện thật tốt, mau chóng phi thăng, chỉ khi ngươi phi thăng thành tiên thì mới có thể mở ra phong ấn của ta".
" Hả" Lạc Tư Thần càng nghe càng khó hiểu " Không phải là phải che giấu sao? Tại sao lại mở ra?".
" Cái đó tới lúc đó ngươi sẽ tự khắc hiểu, nhưng ngươi yên tâm, nơi này chỉ có ngươi mới mở được, người khác có tới đây cũng không tìm ra được nơi này, cũng không thể mở được ra, cả thế gian này chỉ có ngươi mới mở được, ta sẽ chờ, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được".
Sau đó Lạc Tư Thần có nói thêm điều gì thì cũng không được hồi đáp nữa, giống như chuyện chỉ là ảo tưởng do y tưởng tượng ra vậy.
Rõ ràng y chỉ là một người xa lạ từ thế giới khác đến đây nhưng tại sao người đó lại nói như kiểu y rất liên quan tới nơi này vậy, còn có cái người áo đen trong giấc mơ có khuôn mặt y hệt bản thân mình nữa, thật sự nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra là tại sao.
Xác đứa bé nằm ở đằng sau ngôi miếu đã tự động thẫn thờ đi ra trước cửa miếu.
Nghê Hiên và Đông Phương Danh chờ mãi không thấy cái người khả nghi kia quay lại nên chạy ra điều tra đứa bé kia, quả đúng là giống như con rối gỗ, chỉ biết chớp mắt nhìn vào khoảng không.
Nghê Hiên đốt một ngọn lửa nhỏ đưa tới rồi kinh ngạc hô " Đây chẳng phải là đứa con gái của trưởng làng mà chúng ta mới gặp lúc chiều sao?".
Đông Phương Danh nhíu mày " Nhìn tình trạng này có vẻ như hồn đã bị đưa đi mất rồi".
Qua một lúc, trời đã hửng sáng, lão Triệu đột nhiên xuất hiện trở lại cạnh ngôi miếu, ông ta bất ngờ khi nhìn thấy có hai người vẫn còn ở đây.
Đông Phương Danh nghe có tiếng động nên mở mắt ra quan sát, Nghê Hiên vốn cũng đang đứng ngay gần đó nên vừa hay nhìn thấy toàn cảnh lão Triệu đột nhiên xuất hiện, vậy thì thủ phạm không ai khác chính là ông ta rồi.
Nghê Hiên nhìn lão già trước mắt thốt lên " Ông chẳng phải là ông lão câu cá bên bờ sông hôm qua sao?".
Lão Triệu cảm thấy thật xui xẻo nhưng cũng thật may mắn, một dòng khí đen từ lòng bàn tay ông ta thoát ra đánh thẳng vào ngực Nghê Hiên khiến cậu ta lăn ra ngất " Chỉ là đám vắt mũi chưa sạch cũng muốn ngáng đường ta à?".
Đông Phương Danh sửng sốt rút kiếm ra đỡ lấy một chiêu của ông ta nhưng do tu vi chênh lệch nên chưa tới ba chiêu đã bị đánh bay ra, dòng khí đen kia xuyên vết thương đang chảy máu mà xâm nhập vào cơ thể.
Lão ta vừa định rời đi thì lúc này mới để ý tới một người đang ngồi xếp bằng ở trong góc, lão ta không cảm nhận được hơi thở của người đó nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một chưởng đánh ra bay tới thân xác của Lạc Tư Thần.
Chỉ còn cách một gang tay nữa thì Lạc Tư Thần mở mắt ra, dòng khí đen kia xuyên qua cơ thể y nhưng không hề tạo ra tổn thương gì, thậm chí còn bị hấp thu lấy.
Lão Triệu nhìn một màn này mà cả người run rẩy " Ma tôn...!ngươi là Ma tôn tái thế!".
Lạc Tư Thần không hiểu ông ta có ý gì cho lắm nhưng nhìn tới hai người Nghê Hiên, Đông Phương Danh đang đau đớn nằm trên đất thì lạnh giọng nói " Bọn họ là do ông đánh?".
Lão Triệu sợ hãi lùi lại chối cãi " Không, không phải ta, không phải ta!!!".
Đông Phương Danh may mắn còn chưa ngất xỉu, y gọi " Tùy Y Ngọc, là ông ta, ông ta chính là hung thủ".
Đã lâu không nghe thấy cái tên Tùy Y Ngọc, Lạc Tư Thần suýt đã quên mất bản thân là linh hồn mượn xác, y không nói nhiều lời liền xông lên đánh nhau với lão Triệu.
Tu vi lão Triệu ở trúc cơ cảnh hậu kỳ, Lạc Tư Thần thỉ chỉ mới vừa trúc cơ không lâu, điều y ngạc nhiên là bản thân đã lơ ngơ ở nơi đó 2 ngày nhưng ra tới bên ngoài lại mới chỉ trôi qua 2 canh giờ mà thôi.
Lão Triệu sử dụng chính là ma khí, ông ta tu luyện chính là ma đạo, luồng ma khí của ông ta và luồng linh khí của Lạc Tư Thần chạm vào nhau, không bên nào chịu thua bên nào.
Qua một hồi, may mắn Lạc Tư Thần có khả năng hấp thu linh khí liên tục mới có thể duy trì tới bây giờ, mặc dù chỉ cách nhau 2 cấp bậc nhỏ nhưng sự khác biệt vẫn rất là rõ rệt.
Lạc Tư Thần không thể lại duy trì thêm nữa, một nửa linh lực trong người đã tiêu hao mất rồi.
Luồng ma khí ập lên người y, Lạc Tư Thần nhắm mắt đón nhận sự đau đớn nhưng ngoài việc y bị đánh bay ra một đoạn vì căn bản ma khí kia không thể gây tổn thương lên cơ thể của y.
Lão Triệu cũng nhận thức được điều này.
Lạc Tư Thần lập tức bấm pháp quyết, vài giây sau một quả cầu nước xuất hiện " Tại sao ngươi lại đi hại những đứa nhỏ?".
Lão Triệu cười khểnh " Còn không phải tại ngươi, tại ngươi mà cả Triệu gia ta lụi bại như hiện tại, tại ngươi mà ta mới phải làm như vậy".
" Nói xằng nói bậy!" Lạc Tư Thần phóng chiêu tới trước mặt lão Triệu, ông ta thấy bóng nước kia tới cũng chẳng sợ gì, Ma Tôn tái thế nhưng lúc này cũng chỉ là còn non, nếu ông ta có thể hạ được tên này thì cũng coi như trả thù được cho cả Triệu gia.
Nhìn bóng nước nhẹ nhàng sóng sánh kia Lão Triệu khinh thường tránh né.
Không ngờ tới khi Lạc Tư Thần hô một tiếng " Bạo!", cầu nước liền tạo ra một vụ nổ áp lực vô cùng lớn làm cho cả ngọn núi hơi rung chuyển, cái động đá này cũng bị đổ sụp mất một nửa, thân thể lão Triệu văng ra đập vào tường, một ngụm máu phụt ra, hai mắt lão trừng lớn không tin nổi một người tu luyện hệ thủy lại có sức công phá lớn tới như vậy.
Tranh thủ lúc lão ta bị thương, Lạc Tư Thần đi tới bên Nghê Hiên và Đông Phương Danh, dùng tay hút lấy ma khí đang ăn mòn bọn họ vào cơ thể mình.
Lúc này, Lão Triệu nắm lấy thời cơ mà chạy trốn đi mất.