Chương 40: 40: Đại Hội Môn Phái 4
Toàn bộ đệ tử các môn phái tham gia thí luyện lần này đều đang hướng về phía trung tâm đi tới, có những cuộc chiến xảy ra, cũng có những người đầu tiên bị mất đi tính mạng.
Lạc Tư Thần chìm sâu dưới đáy hồ, y dùng hết sức lực để bơi lên nhưng lực hút của cái hồ này quá lớn, mặc cho tay chân mỏi nhừ thì Lạc Tư Thần vẫn cố gắng nắm lấy một tia hy vọng.
Không khí bên trong lớp linh khí phòng hộ không còn nhiều, Lạc Tư Thần mất đi ý thức mà nằm dưới đáy hồ.
Bản năng y không cho phép mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, Lạc Tư Thần mở mắt, y phát hiện dưới đáy hồ hình như có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng màu xanh lam sẫm màu.
Xung quanh y có rất nhiều bộ xương trắng, xem ra có không ít người đã bỏ mạng tại nơi quỷ quái này.
Lạc Tư Thần bám ngón tay vào lớp bùn đất mà rướn người về phía trước, trọng lực quá mạnh khiến cả người y như nằm bẹp dí xuống đáy hồ, vô cùng khó khăn để di chuyển.
Ở bên trên, Tiểu Đằng Xà vô cùng lo lắng thử thả một thân dây leo xuống hồ tìm kiếm Lạc Tư Thần nhưng cái hồ này rất sâu, đã kéo ra hết cỡ cũng không tìm thấy, chẳng lẽ mấy trăm năm nó mới tìm được một người bạn, chưa được bao lâu đã phải thấy y chết đi như vậy sao? Tiểu Đằng Xà kéo dây leo lên nhưng vô cùng khó khăn, lực hút mạnh tới nỗi nó suýt nữa bị kéo ngược trở lại hồ.
Hắc xà thấy vậy liền vội vàng bò tới cắn đứt khúc dây đó của Tiểu Đằng Xà, cả hai bị bắn ngược đập vào vách đá trong hang.
Bọn chúng nhìn nhau, trong lòng đều hiểu được Lạc Tư Thần lành ít dữ nhiều, cầu mong kì tích sẽ xảy ra.
Lạc Tư Thần bò tới được gần nơi phát ra ánh sáng đó, hai bàn tay của y đã nhuốm máu đỏ.
Y cố ngẩng đầu lên nhìn " Tại sao ở dưới đáy hồ có lực hút mạnh lại mọc ra một cây hoa thẳng đứng như vậy được?".
Lạc Tư Thần lại gần thêm một chút, dưỡng khí đã gần như cạn kiệt, hai mắt cũng bắt đầu mờ đi.
Y giơ tay với lấy đóa hoa đó nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa, không tài nào chạm vào được.
Lạc Tư Thần mất đi ý thức, tay đang giơ trên cũng rơi xuống dưới, lớp linh khí bảo hộ tan biến khiến cho áp lực của nước trực tiếp tác động lên cơ thể của Lạc Tư Thần, tiếng xương gãy răng rắc vang lên liên tục.
Lúc này, nơi ngón tay Lạc Tư Thần bị thương chảy ra một luồng máu lẫn vào với dòng nước chảy tới chỗ bông hoa màu xanh lam quỷ dị kia.
Tia máu chạm vào cánh hoa, bông hoa đột nhiên sáng bừng lên sau đó nó bay lên hạ xuống trên thân thể của Lạc Tư Thần rồi tiến nhập vào trong thân thể của y.
Ngay sau khi lam hoa tiến vào thì dòng nước xung quanh cũng đột nhiên tạo thành một cái lốc xoáy lấy Lạc Tư Thần làm trung tâm rồi hóa thành linh khí tự động bị y hấp thu lấy.
Bên trong đan điền của Lạc Tư Thần, dịch linh khí dày đặc dần được lấp đầy rồi sau đó tạo thành một luồng xoáy.
Rắc một tiếng, toàn bộ dịch linh khí tụ lại với nhau tạo thành một viên đan màu trắng cứng rắn.
Xung quanh thân thể Lạc Tư Thần hiện lên một luồng sáng thăng cấp, điều này chứng tỏ y đã đột phá lên kết đan kỳ, nhưng kì lạ là thực lực biểu hiện ra bên ngoài của y chỉ dừng ở Trúc cơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Chưa dừng lại ở đó, luồng linh khí khổng lồ kia vẫn cứ tiến nhập vào thân thể Lạc Tư Thần, bên trong đan điền, một viên đan nữa hình thành, hết một viên lại một viên khác xuất hiện.
Ở bên trên, Hắc xà phát hiện mực nước trong hồ hình như có xịt giảm, lúc đầu còn không dám tin nhưng dần dần lượng nước đã giảm so với ban đầu tận ba tấc, Tiểu Đằng Xà liền cảm giác có hy vọng, Lạc Tư Thần nhất định là còn sống.
Hắc xà, bạch xà và Tiểu Đằng Xà thay nhau canh gác cửa động phòng có người khác phát hiện.
Dần dần thời gian đã qua hai tuần, mực nước trong hồ cũng giảm đi rất nhiều, có thể nhìn rõ trên mặt nước xuất hiện một lốc xoáy nhỏ nơi Lạc Tư Thần đang hấp thu linh khí.
Tiểu Đằng Xà muốn đưa dây leo xuống thăm dò nhưng hễ tới gần Lạc Tư Thần thì sẽ bị một luồng linh lực đánh bay ra.
Bạch xà có nhãn quang rất tốt, nó có thể nhìn ra cơ thể của Lạc Tư Thần đang phình to ra như sắp nổ, nhân loại này phải hấp thu quá nhiều linh khí, cơ thể không chịu đựng nổi nữa, phải mau chóng nghĩ cách.
Bạch xà dùng xà ngữ nói cho hắc xà biết, dẫu sao nhân loại kia là ân nhân cứu mạng của nó, nếu để lâu thêm nữa sợ rằng Lạc Tư Thần sẽ chết vì nổ tung mất.
Tiểu Đằng Xà không nói nhiều, nó nhảy thẳng vào hồ tiền lại gần Lạc Tư Thần, mặc cho luồng linh lực kia đánh tới thì vẫn cố bám vào y phục của Lạc Tư Thần, một phần dây leo quấn quanh cổ tay y, hút bớt linh khí trong cơ thể Lạc Tư Thần ra, thế nhưng qua một hồi đến cả nó cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, tu vi của Tiểu Đằng Xà dùng tốc độ khó tin mà tăng lên.
Bạch xà và hắc xà thấy vậy cũng liền nhảy xuống bám vào Tiểu Đằng Xà, giúp nó hút bớt linh khí ra.
Qua khoảng một tuần sau, mặc cho bên ngoài xảy ra chuyện gì thì bên trong hang động vẫn tĩnh lặng như vậy, lượng nước trong hồ chỉ còn cao khoảng một mét nữa thôi.
Bên ngoài hang động, ở một nơi gần đó, đệ tử của các môn phái hầu như đều đã tìm thấy nhau, một đám đệ tử Ngũ Hành Tông đang đối đầu với đệ tử của Linh Quan Thượng Môn.
Tùy Kiệt dẫn đầu bên Ngũ Hành Tông lớn lối nói " Còn không mau giao Tùy Y Ngọc cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng".
Bên Linh Quan Thượng Môn, người lợi hại nhất lúc này chính là Nhã Nguyệt, nàng ta vốn không liên gì tới ân oán của bọn họ nhưng đám người quá coi thường đệ tử Linh Quan Thượng Môn, khiến nàng ta có chút bất bình.
Nghê Hiên quát lại " Các ngươi giở trò nhiều ngày như vậy với bọn ta để tìm Tùy Y Ngọc? Ha! bọn ta không có ai tên như vậy hết".
Tùy Kiệt cười nhếch mép, hắn hiện tại chính là người mạnh nhất cho nên chẳng phải kiêng dè ai hết " À, hắn nói hắn đổi tên thành cái gì mà Lạc Tư Thần, có đổi tên cũng không thay đổi được cốt cách rách nát của hắn đâu, mau giao người ra đây!".
Nhã Nguyệt lên tiếng " Ta đã nói rồi, bọn ta không gặp được y, ngươi có nói nữa cũng vô ích mà thôi".
Tùy Kiệt rút kiếm ra " Vậy thì đừng trách ta ra tay ác độc, mau tấn công bọn họ cho ta, mang vinh quang về cho môn phái!".
Đám đệ tử của Ngũ Hành Tông có Tùy Kiệt là trúc cơ cảnh đỉnh phong chống lưng nên cũng không sợ gì, lập tức xông lên vô cùng hiếu chiến.
Đệ tử Linh Quan Thượng Môn cũng rút vũ khí ra chống trả, mấy chục người đánh nhau tạo ra khí thế rất lớn.
Chỉ riêng Nhã Nguyệt thi triển tia sét cũng đã giúp đánh bại không ít đối thủ, mặc dù tu vi kém hơn nhưng hệ lôi hoàn toàn có thể tạo ra đột phá.
Dù vậy thì cũng có không ít đệ tử Linh Quan Thượng Môn bị Tùy Kiệt đả thương.
Bên trong hang động, lượng nước hiện tại chỉ còn khoảng một gang tay nữa, Tiểu Đằng Xà cảm nhận được rung động lớn ở bên ngoài liền dừng lại việc hấp thu linh khí mà đi ra cửa động nghe ngóng.
Nó nhìn thấy Nghê Hiên và Đông Phương Danh đang chiến đấu rất khó khăn, Tiểu Đằng Xà chỉ chú ý tới hai người này vì nó biết đây chính là huynh đệ sư môn của Lạc Tư Thần.
Nghê Hiên đang giao đấu với một đệ tử Ngũ Hành Tông, đột nhiên có người đánh lén ở phía sau khiến y không kịp tránh, Đông Phương Danh nhìn thấy nhưng lại không làm gì được vì đang bị hai người khác chặn đường.
Nghê Hiên tưởng chừng như sẽ phải chết tại đây, mũi kiếm chỉ còn cách y một gang tay thì lúc này đột nhiên xuất hiện một thiếu niên mặc lục y lao tới đánh bay kẻ đánh lén.
Thiếu niên này mắt ngọc mày ngài, vô cùng thanh tú, trên người còn có hương thơm của cây cỏ, y tấn công bất ngờ làm không ít đệ tử Ngũ Hành Tông bị đánh bay, sau khi giải trừ nguy cơ xong thì lại biến mất.
Tùy Kiệt đang giao đấu với Nhã Nguyệt.
Nhã Nguyệt bị thương không nhẹ, may có Nghê Hiên là luyện đan sư cung cấp tới đan dược trị thương giúp cho bọn họ gắng gượng thêm một lúc.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, mây đen từ khắp nơi đổ về, những tia sét nhỏ từ trên trời đánh xuống đám đệ tử của Ngũ Hành Tông, tuy không đủ để kết liễu bọn họ nhưng đủ để giúp cho đồng môn dễ dàng ứng phó hơn khi đối thủ liên tục phải tránh né tia sét.
Tùy Kiệt tranh thủ cơ hội tấn công khiến cho Nhã Nguyệt bị thương, mất đi năng lực chiến đấu.Toàn bộ đệ tử Linh Quan Thượng Môn bị dồn lại vào một góc, bị bao vây ở xung quanh.
Tùy Kiệt cười khà khà nói " Thế nào, biết thế nào là cách biệt tu vi tuyệt đối chưa, cho dù các ngươi tư chất tốt hơn ta thì cũng đều bại trong tay ta cả thôi".
Một tên đệ tử Ngũ Hành Tông định hạ kiếm xuống giết một người của Linh Quan Thượng Môn thì đúng lúc này một giọt nước nhỏ bay nhanh tới, giống như viên đạn bắn xuyên qua cổ tay hắn, kiếm rơi xuống mặt đất đầy sỏi đá.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên đệ tử kia kêu lên đau đớn lăn ra đất.
Tùy Kiệt cảnh giác nhìn quanh " Là ai?! mau ra đây!".
Lạc Tư Thần đứng ở cửa động cách đó không xa nhìn sang, trên trán y xuất hiện ấn ký hình bông hoa màu lam, các vết thương trên cơ thể đã hồi phục lại.
Ba tuần trôi qua nhưng với y giường như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lạc Tư Thần đáp lời " Là ta!".
Tùy Kiệt nhìn sang hướng này, phát hiện Lạc Tư Thần liền kinh ngạc nhưng nhiều hơn là đắc ý, lần trước bị tên phế vật này đánh bại, lần này hắn nhất định sẽ trả lại mối thù này " Cuối cùng con chuột này cũng chịu chui đầu ra rồi!".
Nhóm đệ tử Linh Quan Thượng Môn thấy Lạc Tư Thần xuất hiện không hiểu sao trong lòng liền có cảm giác tin tưởng, tin tưởng y sẽ có thể cứu bọn họ.
Lạc Tư Thần chìm sâu dưới đáy hồ, y dùng hết sức lực để bơi lên nhưng lực hút của cái hồ này quá lớn, mặc cho tay chân mỏi nhừ thì Lạc Tư Thần vẫn cố gắng nắm lấy một tia hy vọng.
Không khí bên trong lớp linh khí phòng hộ không còn nhiều, Lạc Tư Thần mất đi ý thức mà nằm dưới đáy hồ.
Bản năng y không cho phép mọi chuyện cứ như vậy kết thúc, Lạc Tư Thần mở mắt, y phát hiện dưới đáy hồ hình như có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng màu xanh lam sẫm màu.
Xung quanh y có rất nhiều bộ xương trắng, xem ra có không ít người đã bỏ mạng tại nơi quỷ quái này.
Lạc Tư Thần bám ngón tay vào lớp bùn đất mà rướn người về phía trước, trọng lực quá mạnh khiến cả người y như nằm bẹp dí xuống đáy hồ, vô cùng khó khăn để di chuyển.
Ở bên trên, Tiểu Đằng Xà vô cùng lo lắng thử thả một thân dây leo xuống hồ tìm kiếm Lạc Tư Thần nhưng cái hồ này rất sâu, đã kéo ra hết cỡ cũng không tìm thấy, chẳng lẽ mấy trăm năm nó mới tìm được một người bạn, chưa được bao lâu đã phải thấy y chết đi như vậy sao? Tiểu Đằng Xà kéo dây leo lên nhưng vô cùng khó khăn, lực hút mạnh tới nỗi nó suýt nữa bị kéo ngược trở lại hồ.
Hắc xà thấy vậy liền vội vàng bò tới cắn đứt khúc dây đó của Tiểu Đằng Xà, cả hai bị bắn ngược đập vào vách đá trong hang.
Bọn chúng nhìn nhau, trong lòng đều hiểu được Lạc Tư Thần lành ít dữ nhiều, cầu mong kì tích sẽ xảy ra.
Lạc Tư Thần bò tới được gần nơi phát ra ánh sáng đó, hai bàn tay của y đã nhuốm máu đỏ.
Y cố ngẩng đầu lên nhìn " Tại sao ở dưới đáy hồ có lực hút mạnh lại mọc ra một cây hoa thẳng đứng như vậy được?".
Lạc Tư Thần lại gần thêm một chút, dưỡng khí đã gần như cạn kiệt, hai mắt cũng bắt đầu mờ đi.
Y giơ tay với lấy đóa hoa đó nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa, không tài nào chạm vào được.
Lạc Tư Thần mất đi ý thức, tay đang giơ trên cũng rơi xuống dưới, lớp linh khí bảo hộ tan biến khiến cho áp lực của nước trực tiếp tác động lên cơ thể của Lạc Tư Thần, tiếng xương gãy răng rắc vang lên liên tục.
Lúc này, nơi ngón tay Lạc Tư Thần bị thương chảy ra một luồng máu lẫn vào với dòng nước chảy tới chỗ bông hoa màu xanh lam quỷ dị kia.
Tia máu chạm vào cánh hoa, bông hoa đột nhiên sáng bừng lên sau đó nó bay lên hạ xuống trên thân thể của Lạc Tư Thần rồi tiến nhập vào trong thân thể của y.
Ngay sau khi lam hoa tiến vào thì dòng nước xung quanh cũng đột nhiên tạo thành một cái lốc xoáy lấy Lạc Tư Thần làm trung tâm rồi hóa thành linh khí tự động bị y hấp thu lấy.
Bên trong đan điền của Lạc Tư Thần, dịch linh khí dày đặc dần được lấp đầy rồi sau đó tạo thành một luồng xoáy.
Rắc một tiếng, toàn bộ dịch linh khí tụ lại với nhau tạo thành một viên đan màu trắng cứng rắn.
Xung quanh thân thể Lạc Tư Thần hiện lên một luồng sáng thăng cấp, điều này chứng tỏ y đã đột phá lên kết đan kỳ, nhưng kì lạ là thực lực biểu hiện ra bên ngoài của y chỉ dừng ở Trúc cơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Chưa dừng lại ở đó, luồng linh khí khổng lồ kia vẫn cứ tiến nhập vào thân thể Lạc Tư Thần, bên trong đan điền, một viên đan nữa hình thành, hết một viên lại một viên khác xuất hiện.
Ở bên trên, Hắc xà phát hiện mực nước trong hồ hình như có xịt giảm, lúc đầu còn không dám tin nhưng dần dần lượng nước đã giảm so với ban đầu tận ba tấc, Tiểu Đằng Xà liền cảm giác có hy vọng, Lạc Tư Thần nhất định là còn sống.
Hắc xà, bạch xà và Tiểu Đằng Xà thay nhau canh gác cửa động phòng có người khác phát hiện.
Dần dần thời gian đã qua hai tuần, mực nước trong hồ cũng giảm đi rất nhiều, có thể nhìn rõ trên mặt nước xuất hiện một lốc xoáy nhỏ nơi Lạc Tư Thần đang hấp thu linh khí.
Tiểu Đằng Xà muốn đưa dây leo xuống thăm dò nhưng hễ tới gần Lạc Tư Thần thì sẽ bị một luồng linh lực đánh bay ra.
Bạch xà có nhãn quang rất tốt, nó có thể nhìn ra cơ thể của Lạc Tư Thần đang phình to ra như sắp nổ, nhân loại này phải hấp thu quá nhiều linh khí, cơ thể không chịu đựng nổi nữa, phải mau chóng nghĩ cách.
Bạch xà dùng xà ngữ nói cho hắc xà biết, dẫu sao nhân loại kia là ân nhân cứu mạng của nó, nếu để lâu thêm nữa sợ rằng Lạc Tư Thần sẽ chết vì nổ tung mất.
Tiểu Đằng Xà không nói nhiều, nó nhảy thẳng vào hồ tiền lại gần Lạc Tư Thần, mặc cho luồng linh lực kia đánh tới thì vẫn cố bám vào y phục của Lạc Tư Thần, một phần dây leo quấn quanh cổ tay y, hút bớt linh khí trong cơ thể Lạc Tư Thần ra, thế nhưng qua một hồi đến cả nó cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, tu vi của Tiểu Đằng Xà dùng tốc độ khó tin mà tăng lên.
Bạch xà và hắc xà thấy vậy cũng liền nhảy xuống bám vào Tiểu Đằng Xà, giúp nó hút bớt linh khí ra.
Qua khoảng một tuần sau, mặc cho bên ngoài xảy ra chuyện gì thì bên trong hang động vẫn tĩnh lặng như vậy, lượng nước trong hồ chỉ còn cao khoảng một mét nữa thôi.
Bên ngoài hang động, ở một nơi gần đó, đệ tử của các môn phái hầu như đều đã tìm thấy nhau, một đám đệ tử Ngũ Hành Tông đang đối đầu với đệ tử của Linh Quan Thượng Môn.
Tùy Kiệt dẫn đầu bên Ngũ Hành Tông lớn lối nói " Còn không mau giao Tùy Y Ngọc cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng".
Bên Linh Quan Thượng Môn, người lợi hại nhất lúc này chính là Nhã Nguyệt, nàng ta vốn không liên gì tới ân oán của bọn họ nhưng đám người quá coi thường đệ tử Linh Quan Thượng Môn, khiến nàng ta có chút bất bình.
Nghê Hiên quát lại " Các ngươi giở trò nhiều ngày như vậy với bọn ta để tìm Tùy Y Ngọc? Ha! bọn ta không có ai tên như vậy hết".
Tùy Kiệt cười nhếch mép, hắn hiện tại chính là người mạnh nhất cho nên chẳng phải kiêng dè ai hết " À, hắn nói hắn đổi tên thành cái gì mà Lạc Tư Thần, có đổi tên cũng không thay đổi được cốt cách rách nát của hắn đâu, mau giao người ra đây!".
Nhã Nguyệt lên tiếng " Ta đã nói rồi, bọn ta không gặp được y, ngươi có nói nữa cũng vô ích mà thôi".
Tùy Kiệt rút kiếm ra " Vậy thì đừng trách ta ra tay ác độc, mau tấn công bọn họ cho ta, mang vinh quang về cho môn phái!".
Đám đệ tử của Ngũ Hành Tông có Tùy Kiệt là trúc cơ cảnh đỉnh phong chống lưng nên cũng không sợ gì, lập tức xông lên vô cùng hiếu chiến.
Đệ tử Linh Quan Thượng Môn cũng rút vũ khí ra chống trả, mấy chục người đánh nhau tạo ra khí thế rất lớn.
Chỉ riêng Nhã Nguyệt thi triển tia sét cũng đã giúp đánh bại không ít đối thủ, mặc dù tu vi kém hơn nhưng hệ lôi hoàn toàn có thể tạo ra đột phá.
Dù vậy thì cũng có không ít đệ tử Linh Quan Thượng Môn bị Tùy Kiệt đả thương.
Bên trong hang động, lượng nước hiện tại chỉ còn khoảng một gang tay nữa, Tiểu Đằng Xà cảm nhận được rung động lớn ở bên ngoài liền dừng lại việc hấp thu linh khí mà đi ra cửa động nghe ngóng.
Nó nhìn thấy Nghê Hiên và Đông Phương Danh đang chiến đấu rất khó khăn, Tiểu Đằng Xà chỉ chú ý tới hai người này vì nó biết đây chính là huynh đệ sư môn của Lạc Tư Thần.
Nghê Hiên đang giao đấu với một đệ tử Ngũ Hành Tông, đột nhiên có người đánh lén ở phía sau khiến y không kịp tránh, Đông Phương Danh nhìn thấy nhưng lại không làm gì được vì đang bị hai người khác chặn đường.
Nghê Hiên tưởng chừng như sẽ phải chết tại đây, mũi kiếm chỉ còn cách y một gang tay thì lúc này đột nhiên xuất hiện một thiếu niên mặc lục y lao tới đánh bay kẻ đánh lén.
Thiếu niên này mắt ngọc mày ngài, vô cùng thanh tú, trên người còn có hương thơm của cây cỏ, y tấn công bất ngờ làm không ít đệ tử Ngũ Hành Tông bị đánh bay, sau khi giải trừ nguy cơ xong thì lại biến mất.
Tùy Kiệt đang giao đấu với Nhã Nguyệt.
Nhã Nguyệt bị thương không nhẹ, may có Nghê Hiên là luyện đan sư cung cấp tới đan dược trị thương giúp cho bọn họ gắng gượng thêm một lúc.
Nhã Nguyệt bấm pháp quyết, mây đen từ khắp nơi đổ về, những tia sét nhỏ từ trên trời đánh xuống đám đệ tử của Ngũ Hành Tông, tuy không đủ để kết liễu bọn họ nhưng đủ để giúp cho đồng môn dễ dàng ứng phó hơn khi đối thủ liên tục phải tránh né tia sét.
Tùy Kiệt tranh thủ cơ hội tấn công khiến cho Nhã Nguyệt bị thương, mất đi năng lực chiến đấu.Toàn bộ đệ tử Linh Quan Thượng Môn bị dồn lại vào một góc, bị bao vây ở xung quanh.
Tùy Kiệt cười khà khà nói " Thế nào, biết thế nào là cách biệt tu vi tuyệt đối chưa, cho dù các ngươi tư chất tốt hơn ta thì cũng đều bại trong tay ta cả thôi".
Một tên đệ tử Ngũ Hành Tông định hạ kiếm xuống giết một người của Linh Quan Thượng Môn thì đúng lúc này một giọt nước nhỏ bay nhanh tới, giống như viên đạn bắn xuyên qua cổ tay hắn, kiếm rơi xuống mặt đất đầy sỏi đá.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên đệ tử kia kêu lên đau đớn lăn ra đất.
Tùy Kiệt cảnh giác nhìn quanh " Là ai?! mau ra đây!".
Lạc Tư Thần đứng ở cửa động cách đó không xa nhìn sang, trên trán y xuất hiện ấn ký hình bông hoa màu lam, các vết thương trên cơ thể đã hồi phục lại.
Ba tuần trôi qua nhưng với y giường như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lạc Tư Thần đáp lời " Là ta!".
Tùy Kiệt nhìn sang hướng này, phát hiện Lạc Tư Thần liền kinh ngạc nhưng nhiều hơn là đắc ý, lần trước bị tên phế vật này đánh bại, lần này hắn nhất định sẽ trả lại mối thù này " Cuối cùng con chuột này cũng chịu chui đầu ra rồi!".
Nhóm đệ tử Linh Quan Thượng Môn thấy Lạc Tư Thần xuất hiện không hiểu sao trong lòng liền có cảm giác tin tưởng, tin tưởng y sẽ có thể cứu bọn họ.