Chương : 126
Edit: Minh mập
Beta: Iris & Phong Vũ
Tả Phán Tình nhất thời sửng sốt, tay cầm điện thoại cứng ngắc, hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Sao vậy? Đầu lưỡi bị mèo nuốt mất rồi à?” Cô mãi không nói năng gì, làm cho Cố Học Văn có tí nghi hoặc, cư xử thế này không giống cô chút nào.
“Anh, anh không phải đang làm nhiệm vụ sao?” Sao lại gọi điện thoại được.
“Uh” Cố Học Văn gật đầu: “Tạm thời nhàn rỗi, không có việc gì”.
“Ờ.” Tả Phán Tình khẽ trả lời, không biết nói gì tiếp theo nữa. Đầu óc cô hôm nay hơi bị rối loạn, giọng nói kia làm cho trái tim vốn yên bình của cô bỗng chốc lại xáo động.Cô không biết phải đối mặt với Cố Học Văn như thế nào, nếu anh biết…..
“Phán Tình?” Bên kia nhẹ giọng kêu lên làm Tả Phán Tình giật mình: “Đây”
“Em làm sao vậy, buồn ngủ hả?”
“Đúng vậy.” Hiện tại Tả Phán Tình thực sự không thoải mái: “Mai tôi còn phải đi làm, tôi muốn ngủ.”
“Uhm, vậy thì em đi ngủ đi” Cố Học Văn thản nhiên nói, nghe không ra cảm xúc là vui hay giận. Tả Phán Tình đột nhiên giật mình, ngờ ngợ hỏi: “Lúc nãy, anh có nói gì phải không?”
Hình như vừa nãy, cô có nghe thấy anh nói gì đó, nhưng không chú tâm nên không rõ là câu gì.
“Em không nghe thấy?” Giọng anh đột nhiên cao lên
“Tôi…” Tả Phán Tình xấu hổ: “Xin lỗi”
Cô vừa nãy thất thần
“Thật là ngốc đến chết mất” Cố Học Văn không chút khách khí châm chọc, mặt cô đỏ lựng lên, theo bản năng phản bác lại: “Ai ngốc chứ? Tôi không tin anh không có lúc không chú ý.”
“Được rồi.” Khóe môi Cố Học Văn giuơng lên, lúc này mới giống Tả Phán Tình mà anh biết: “Em ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa anh sẽ về.”
Thật ra, khi đi làm nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng anh không chịu được. Đêm nay trời rất lạnh, nhìn lên trời thấy trăng tròn vành vạnh, anh lại nghĩ đến cô nhóc kia giờ này đang làm gì, có phải đang ngủ hay không???
“Uhm.” Tả Phán Tình gật gật đầu, đang chuẩn bị ngắt máy thì tự nhiên cô nói thêm: “À, anh cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn”
Cô không rõ anh đang làm nhiệm vụ gì, nhưng cô nghĩ chắc chắn là 1 vụ lớn, rất nguy hiểm, bằng không sao anh lại đi lâu như vậy.
Trong lòng có 1 tia lo lắng, cô không quan tâm gì cả, chỉ mong anh bình yên vô sự quay về.
Bên kia sửng sốt 1 chút, khóe môi Cố Học Văn giơ lên thành một đường cung rất đẹp: “Anh biết rồi, ngủ ngon”
“Ngủ ngon.” Tả Phán Tình cúp điện thoại, trong lòng bỗng thấy bình yên. Cô ôm chiếc gối mà Cố Học Văn hay gối vào lòng, cô vuốt ve, vùi mặt vào gối, hình như nó vẫn còn vấn vương hơi thở của Cố Học Văn.
Nhắm mắt, cô ôm gối thật chặt rồi ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng hôm sau, Tả Phán Tình giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra mình ngủ rất sâu, xém chút nữa là trễ giờ, cô vội vã xách túi chạy ra cửa, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Ở trạm xe bus, cô vội vàng chen lên xe. Phù, may quá, vẫn còn kịp. Nhẹ nhàng thở ra, may mắn không bị muộn, nếu không, mới đi làm có vài ngày mà đã đi muốn, chắc cô sớm bị đuổi quá.
Vào công ty, vừa mới ngồi vào bàn làm việc, trưởng phòng Vương đã đứng trước cửa gọi cô.
“Phán Tình.”
“Dạ.” cô bật dậy, chỉnh trang phục, nhìn cô nghiêm túc đứng thẳng trưởng phòng bật cười: “Đừng lo, tôi chỉ muốn thông báo với cô 1 chút, tí nữa cùng tôi đến phòng họp, hôm nay tổng giám đốc mới đến nhậm chức, 10h sẽ có 1 bữa liên hoan nhỏ”
“Dạ, em biết rồi.” Tổng giám đốc cũ là người Pháp, vậy không biết người mới tới là người nước nào nhỉ? Tả Phán Tình có chút tò mò, nhưng mặc kệ là ai, mình chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.
Chưa tới 10h mà phòng họp lớn đã gần chật ních người.
Tả Phán Tình ngồi trong một góc khuất nhất, hôm nay là ngày đầu tiên Tổng giám đốc mới nhậm chức, nguyên tắc của cô là, có thể không để người khác chú ý, thì sẽ không để người khác chú ý.
Cửa phòng mở ra, người bước vào là tổng giám đốc Vivian, nhìn thấy bên trong đã đầy người, ai nấy đều nhiệt liệt vỗ tay.
“Chào buổi sáng.” Tiếng Trung của Vivian rất lạ, mỗi lần nghe xong Tả Phán Tình đều muốn cười, nhưng mà lúc này cô muốn cười lại cười không được.
“Mọi người đều biết, tôi sắp kết hôn, phải quay về Pháp, Vậy ai sẽ là tổng giám đốc mới?”
Cách bắt đầu không hài hước cho lắm, tả Phán Tình thật sự muốn cười, nhưng nhìn quanh ai nấy đều nghiêm túc nên cô đành nhịn
“Người này thật sự rất giỏi, là một người Trung Quốc rất tài ba. Đúng chính là người Trung Quốc các bạn. Ba năm trước anh ta giành giải thưởng thiết kế ở nước ngoài. Chúng ta rất vui mừng khi anh ta đến đây làm việc, anh ấy sẽ là tổng giám đốc mới của chúng ta. Xin giới thiệu Mr. Kỷ Vân Triển……”
Mọi người vỗ tay không ngớt, Tả Phán Tình lại bất động, thân thể cứng ngắc, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Vivian nói tiếng phổ thông không chuẩn, nhất định là cô đã nghe lầm, không phải người ấy, không phải người ấy, nhất định không phải là anh ấy.
Cô muốn ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ ràng, thế nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cô cũng không có. Tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, sau đó dừng lại: “Xin chào mọi người”
Âm thanh cực kì dễ nghe vang khắp phòng họp
“Tên tôi là Kỷ Vân Triển, thời gian sắp tới tôi sẽ cùng với mọi người làm cho công ty chúng ta ngày càng phát triển. Hy vọng mọi người cùng giúp đỡ nhau, đem công ty cũng như bản thân mình vươn lên một tầm ới”
“Clap clap clap” Mọi người lại vỗ tay rào rào, nhưng Tả Phán Tình không thể nghe được gì, ngoài cái giọng nói ấy: Kỷ Vân Triển, Kỷ Vân Triển.
Là anh ấy, thật sự là anh ấy.
Ngày hôm qua cô sơ ý gặp anh, ngày hôm nay anh lại biến thành sếp của cô, thật là, thật là trùng hợp.
Sau đó đã xảy ra việc gì, cô ra khỏi phòng họp như thế nào, cô về văn phòng như thế nào. Tất cả đều không có cảm giác gì, cô chỉ biết, khi cô ngồi vào bàn của mình, trước mặt cô là màn hình vi tính.
Cô đột nhiên tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là mở máy, bắt đầu gõ:
“Đơn xin thôi việc…”
Mới đánh vài chữ, Tả Phán Tình dừng lại, cô còn đang thử việc, căn bản là không cần viết đơn
Được rồi, bỏ của chạy lấy người thôi. Nhưng mà, công việc này cô rất thích, trưởng phòng Vương rất thân thiện, đồng nghiệp ai ai cũng tốt bụng, mỗi ngày cô chỉ việc vẽ, không áp lực gì cả.
Tả Phán Tình ngồi ở đó, nhìn máy tính đến ngẩn người, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Cửa phòng bị gõ 2 tiếng, thì ra là cô trợ lí tiểu Muội, nhìn Tả Phán Tình cười: “Thiết kế Tả, tổng giám đốc muốn gặp chị.”
“Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt, phản ứng chậm chạm đến nỗi hỏi ngược lại cô trợ lí: “Em nói ai?”
“Dạ, tổng giám đốc mới, Kỷ tổng ạ, vừa rồi ngài ấy gọi điện thoại nội tuyến cho thư ký, nói muốn gặp chị ạ.”
Thư ký? Tả Phán Tình lướt qua chiếc điện thoại trên bàn, thật muốn cười to, sao anh ta không gọi điện cho cô, mà phải nhờ trợ lí tiểu Muội đến nói hộ.
Tả Phán Tình lập tức cảm thấy khó thở, mờ mịt gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đi lên ngay”
Tiểu Muội không rời đi, mà còn nhìn cô với ánh mắt rạng ngời: “Chị Tả, Kỷ tổng thực sự xem trọng chị nha, chưa gì đã muốn gặp chị, sau này có gì đừng quên tiểu Muội em nha.”
Tả Phán Tình xấu hổ cười cười, muốn che dấu nội tâm không được tự nhiên kia. Nhìn thấy trợ lí rời đi, cô đứng lên, rồi lại nhanh chóng ngồi xuống.
Đi gặp anh ấy, đi gặp anh ấy?
Đi tới cũng là một đao, đi lui cũng là một đao, Có gì phải sợ? Tả Phán Tình thở sâu, hướng lên phòng tổng giám đốc trên tầng hai mà đi đến.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Học Võ xuống xe, đi đến đại sảnh phòng hội nghị, hôm nay là ngày khai mạc hội nghị hành chính, anh phải chủ trì. 10h hội nghị mới khai mạc, hiện tại mới 9h30, anh luôn có thói quen đến sớm.
Chưa kịp đi đến cửa phòng hội nghị, anh đã nhìn thấy bóng dáng có chút quen mắt đang ngồi xổm trên mặt đất hình như đang kiếm cái gì đó.
“Đang làm gì vậy?”
“Hả” Người đang ngồi xổm kia giật mình, té bệt xuống đất, ngẩng đầu lên mới biết người nói vừa nãy là Cố Học Võ, Trần Tâm Y lập tức đỏ mặt.
“Cố, thị trưởng Cố?” Trời ạ, sao lại là anh ấy? Vì sao mỗi lần cô chật vật, đều bị anh ấy bắt gặp chứ?
“Cô bị sao vậy?” Đây là hành lang phòng họp, người đến người đi, ai muốn đến phòng họp đều đi ngang qua đây, cô muốn gây chú ý sao?
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lần trước bị anh khiển trách, Trần Tâm Y đã cảm thấy rất xấu hổ, không nghĩ đến anh lại nhìn thấy cái bộ dạng chật vật này của cô.
Cố Học Võ nhăn mặt, anh dọa cô rồi sao?
“Cô còn chưa nói cô ở đây làm gì?”
“Tôi, tôi đang tìm máy ghi âm bị rớt.” Trần Tâm Y xấu hổ nói: “Hôm nay khai mạc hội nghị hŕnh chính, tòa soạn cử tôi tới phỏng vấn, tôi–”
Nhưng cô lại làm rơi mất bút, cô không nghĩ ra mình có thể làm rơi ở đâu, nên chỉ có thể tìm loanh quanh ở đây, lúc cô xuống xe cô còn thấy nó mà.
Vẻ mặt xấu hổ của cô làm tâm tình của Cố Học Văn vui vẻ lên 1 chút, ánh mắt quét qua, cuối cùng dừng trên mặt cô.
“Cô xác định, nó rớt ở đây sao?”
“Tôi, hình như lúc xuống xe tôi còn cầm nó mà” Mặt Trần Tâm Y ngày càng đỏ.
Cố Học Võ gật gật đầu: “Sau khi xuống xe, cô có đi đâu không?”
“Tôi, tôi không đi đâu cả.” Trần Tâm Y nhíu mày, đột nhiên nghĩ ra: “Tôi, tôi hình như có đi toilet.”
Bởi vì thời gian hội nghị rất dài, cô sợ mình sẽ không nhịn được cái chuyện tế nhị kia.
“Vậy tới đó tìm đi.” Cố Học Võ thản nhiên nói. Mấy cục trưởng cùng thị ủy lúc này đều đã đến, nhìn thấy Cố Học Võ liền chào hỏi:
“Thị trưởng Cố.”
“Thị trưởng Cố, ngài đến sớm vậy?”
“Uhm.” Cô Học Võ gật đầu, lặng lẽ chắn trước người Trần Tâm Y, ngăn không ọi người nhìn thấy cô, anh vươn tay về phía phòng họp: “Đi thôi, hội nghị sắp bắt đầu rồi”.
“Mời Thị trưởng, xin mời.” Mọi người nói.
Mấy cục trưởng khách sáo một hồi, cuối cùng cũng lục tục theo Cố Học Võ vào phòng họp, chỉ có cục trưởng cục xây dựng trước khi bước vào cửa, liếc nhìn Trần Tâm Y một cái, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Mà Trần Tâm Y vẫn hồn nhiên chẳng hay biết gì, cô đang nghĩ đến lời Cố Học Võ nói, nhanh chóng chạy đến toilet.