Chương : 135
Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình dường như đã trải qua một giấc mộng thật dài, trong mơ cô thấy mình ôm vai Kỷ Vân Triển, nhõng nhẽo đòi anh cõng mình đi.
“Em muốn ăn kem, em muốn ăn bánh ngọt, em còn muốn tới Hatch ăn đồ ngọt —”
“Được, cho dù em muốn ăn cái gì, anh cũng sẽ ăn cùng em.”
Kỷ Vân Triển cười dịu dàng, nụ cười như vậy Tả Phán Tình vẫn không có cách nào kháng cự nổi.
“Vân Triển, anh thật tốt.” Nhẹ nhàng mỉm cười, Tả Phán Tình vươn tay ôm lấy anh, thế nhưng ôm vào trong lòng lại chỉ là một khoảng tối tăm.
“Vân Triển, anh ở đâu? Vân Triển ——”
Vì sao lại không thấy anh ? Tả Phán Tình căng thẳng, không ngừng tìm kiếm. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật, quái vật nhìn cô: “Tả Phán Tình, em là vợ của tôi.”
“Tôi không phải, tôi không phải ——”
Cô không phải vợ một con quái vật. Cô không phải. Tả Phán Tình muốn chống cự, muốn chạy trốn, nhưng con quái vật đó không cho cô cơ hội, đè thân thể nặng nề của nó lên bắt đầu ngược đãi cô.
Cô đau đớn cầu xin tha thứ, khóc lóc kêu la, nhưng cũng không hề mảy may lay động con quái vật.
Nhìn quái vật lại một lần nữa xâm nhập, cô liều mạng khóc hét lên. Cảm giác đau thấu xương khiến cho cô mở to đôi mắt, lúc này mới phát hiện, hóa ra là mình đang nằm mơ.
Trong phòng không thấy bóng dáng Cố Học Văn đâu. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã lên cao vô cùng chói mắt, xuyên qua bức rèm có thể nhìn thấy bên ngoài bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Không biết bây giờ là mấy giờ rồi. Cô đột nhiên nhớ ra, hôm nay cô còn phải đi làm.
Suy nghĩ đấu tranh muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân không có chỗ nào là thoải mái, nhất là… chỉ hơi động một chút là đau giống như là bị dao cắt vậy.
“Cầm thú.” Mệt mỏi bỏ suy nghĩ muốn đứng dậy, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt phát cuồng của Cố Học Văn ngày hôm qua. Anh ta tức giận? Dùng phương pháp như vậy để trừng phạt mình?
Cố Học Văn, anh thật tàn nhẫn. Cho dù có tức giận đến đây cũng đừng có vô liêm sỉ vậy chứ, chỉ có người đàn ông dã man hoang dã mới có thể dùng cách đó để chinh phục phụ nữ. Người đàn ông chân chính, thì phải giống như Kỷ Vân Triển ——
Nhận ra mình lại muốn lấy Kỷ Vân Triển ra so sánh, đôi mắt Tả Phán Tình khẽ nhắm lại, khóe mắt rơm rớm nước mắt. Trong lòng chua xót, đau đớn.
Cô là một cô gái tính tình rất tùy hứng. Cô vẫn luôn như vậy. Thật ra cô vẫn luôn nghĩ rằng, có một ngày Kỷ Vân Triển sẽ quay về, thực hiện lời hứa là sẽ cưới cô. Thế nhưng sau những chuỗi ngày chờ đợi mỏi mòn, cô lại phải thất vọng.
Ba năm, cô đợi anh ba năm. Từ năm thứ hai đại học cho đến khi đi làm. Sau khi vào Lý thị mới gặp Chương Kiến Nguyên.
Lần đầu tiên Chương Kiến Nguyên cất tiếng nói, cô liền hoảng sợ, giọng nói ấy chỉ thuộc về một mình Vân Triển ấy khiến cho cô bàng hoàng. Sau đó anh ta lại chủ động bày tỏ. Tả Phán Tình dường như không chút do dự mà đồng ý qua lại cùng anh ta, sau đó ——
Nghĩ lại đủ loại chuyện phát sinh sau này, nếu không phải vì Chương Kiến Nguyên không bằng cầm thú, sao cô lại phải tới quán bar uống rượu say, tới KTV hát hò sau đó dây dưa với Cố Học Văn?
Như thế này, gọi là số phận sao? Hay gọi là kết cục đã định trước?
Trừng mắt nhìn, ép nước mắt phải thu vào trong, không cần phải khóc vì Cố Học Văn, anh ta không đáng. Về phần Kỷ Vân Triển cũng đã bỏ lỡ rồi. Cô từ lâu đã không còn là tiểu Tình Tình của anh nữa.
Thở dài, đè nén cảm xúc rối loạn phức tạp trong lòng. Cảm giác trên người nhớp nháp khó chịu. Cô nhíu mày, không cần nhìn cũng biết, da thịt trên người nhất định không có chỗ nào là nguyên vẹn.
Cô đã trêu phải loại dã thú gì vậy?
Ánh mắt bất lực nhìn xuống mặt đất, ở nơi nào đó, điện thoại di động của cô đã bị phá hỏng, cũng không biết có thể dùng được hay không nữa.
Nhíu mày, nghĩ đến trưởng phòng Vương vẫn luôn chiếu cố với mình mà cố gắng đứng dậy, không nhìn đến những dấu tay, dấu hôn rải rác tràn ngập trên người. Hai chân chỉ hơi chạm đất một chút, cơ thể liền mềm nhũn, ngã mạnh xuống nền.
“Úi da.”
Hóa ra cơ thể lại đau đớn đến như vậy, đau càng thêm đau. Tả Phán Tình cắn răng, lại cố gắng đứng dậy, khoảng cách chỉ hai ba thước ngắn ngủn, lại khiến cô vất vả vô cùng.
Ngồi xổm xuống nhặt di động, chỉ động tác đơn giản, lại động đến n những vết thương trên người, thân thể mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống dưới đất.
Màn hình di động đã bị vỡ, cô thử khởi động máy, màn hình cũng chỉ là một màu trắng xóa.
“Hỏng rồi.” Trong lòng đau đớn, vừa mới dùng không được bao lâu. Cơ thể vô lực tựa vào tường, suy nghĩ phải làm như thế nào liên lạc với trưởng phòng Vương để xin phép.
Cửa phòng lúc này mở ra. Cố Học Văn đứng ở cửa, nhìn động tác Tả Phán Tình khom lưng nhặt di động, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lẽo.
Áo sơ mi trắng cắt may tinh xảo, quần dài đen phẳng phiu, thẳng thớm. Anh càng chỉnh chu bao nhiêu, thì cô càng chật vật bấy nhiêu.
Bước về phía trước, từng bước một tiến về phía cô. Tả Phán Tình không nhúc nhích, không phải cô không sợ, không phải cô không muốn chạy trốn, mà lúc này cô căn bản không có khả năng trốn. Trốn thế nào đây.
Những vết gặm cắm anh để lại, bầm tính, còn có sự tủi nhục nơi riêng tư nhất, không chỗ nào là không đau. Đau đớn này khiến cô không thể động đậy, nhìn anh đến gần, vươn tay dùng sức giằng lấy di động trên tay cô vung lên.
Di động đập mạnh vào tường, lúc này đây, không chỉ màn hình bị vỡ, mà cả cái di động đều bị đập nát, lập tức trở nên tàn tạ đến không chịu nổi, giống như cơ thể của cô vậy.
Xoay người cúi xuống, vươn tay ôm lấy cô. Hàng mi thanh tú của Tả Phán Tình gắt gao nhíu cùng một chỗ, cuối cùng nhìn Cố Học Văn, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười kia, cười đến vô cùng mệt mỏi, vô cùng tiều tụy. Cô chắc rằng bộ dạng mình lúc này nhất định là đã chật vật, xấu hổ hết mức rồi.
“Cố Học Văn.” Cô mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi: “Chúng ta ly hôn đi.”
Cánh tay đang ôm lấy cô, bỗng chốc siết chặt, anh trừng mắt nhìn cô, đôi mắt như chim ưng, dường như đang toát ra lửa giận.
“Đừng có mơ.”
Đau, thật sự rất đau, Tả Phán Tình cười không nổi. Chống lại ánh mắt của anh, vẻ mặt cô đầy châm chọc: “Sao nào? Suốt cả ngày hôm qua mà anh còn chơi chưa đủ hay sao?”
Anh thì chưa nhưng cô đã chịu đựng đủ rồi. Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có cả vẻ châm chọc kia. Mi tâm nhíu lại hết mức, anh ôm cô bước vào phòng tắm.
Một tay giữ cô, tay kia thì vặn nước. Thử độ ấm của nước, anh đem Tả Phán Tình thả vào bồn tắm, cởi nút áo định bước vào, Tả Phán Tình vội lên tiếng.
“Xin anh đấy, đi ra ngoài được không?”
Cô cảm thấy rất nhục nhã, bối rối. Nếu không vì chẳng còn chút sức lực nào, cô chắc chắn sẽ tìm một nơi không ai biết để trốn đi, thế nhưng lại không có cách nào trốn chạy, vậy cô có thể lựa chọn không nhìn đến anh hay không?
Cố Học Văn đứng bất động, thân thể cứng ngắc tới cực điểm, quanh thân tỏa ra khí thế áp lực bị kìm nén.
Tả Phán Tình mặc kệ, cô bây giờ, đã không còn gì phải e ngại. Những thứ tồi tệ nhất đều đã trải qua, còn có gì tệ hơn được nữa hay sao?
Cảm giác nước ấm vỗ về quanh người khiến cơ thể thư thái không ít, cô thở một hơi thật dài, mí mắt khép lại đem cơ thể dựa vào vào bồn tắm.
“Để tôi ở một mình, cám ơn.”
Lời nói đầy khách khí, thái độ lạnh lùng mà xa cách, Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ánh mắt lướt qua những dấu vết trên người cô, so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém.
Trong mắt hiện lên một tia ảo não, lại dường như là hối hận, thế nhưng cảm xúc kháng cự trên khuôn mặt Tả Phán Tình lại khiến anh buồn bực. Tay nắm chặt thành đấm, anh nhìn cô một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
Tả Phán Tình ngâm mình hơn nửa tiếng, cảm giác thân thể cũng thoải mái hơn. Dùng khăn tắm quấn lấy người, chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng, không thấy bóng dáng Cố Học Văn đâu. Tả Phán Tình bỏ qua ý định đi làm, cô muốn quay về giường ngủ một giấc, chợt nhìn thấy dấu vết trên giường, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.
Cố gắng chống đỡ thân thể không thoải mái, cô lấy ga trải giường, vỏ chăn mới ra thay. Việc này lại tiêu hao không ít thể lực, thân thể mỏi mệt khiến cho cô sau khi sửa sang xong liền leo lên giường nằm xuống.
Lúc này Cố Học Văn bước vào, trên tay cầm một cái khay, phía trên là một chén cháo, đặt xuống phía đầu giường.
“Ăn chút cháo đi.”
Tả Phán Tình nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Cố Học Văn vươn tay định chạm vào cô, cô dường như cũng cảm nhận được: “Đừng đụng vào tôi.”
Cánh tay đang vươn ra dừng ở giữa khoảng không, trên khuôn mặt cương nghị mang theo vài phần ẩn nhẫn: “Ngồi dậy ăn cháo.”
“Không đói.” Tả Phán Tình kéo cao chăn trùm lên người: “Tôi muốn ngủ, phiền anh đi ra ngoài.”
“Tả Phán Tình.” Nghiến răng gọi tên của cô, Tả Phán Tình cũng không buồn để ý. Cánh tay anh vừa định kéo cô dậy, lúc này di động lại vang lên. Tiếng chuông đặc biệt khiến sắc mặt Cố Học Văn khẽ giật mình, nhanh chóng nghe điện thoại.
“Là tôi… Tôi tới ngay.”
Cúp điện thoại, hẳn là Cố Học Văn phải đi ngay lập tức, thế nhưng nhìn Tả Phán Tình nằm trên giường, anh phát hiện mình không nỡ bỏ đi như vậy.
“Tả Phán Tình, anh phải ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn ăn hết cháo. Nghe không vậy?”
Tả Phán Tình nhắm mắt lại giả vờ ngủ, cơ thể bất động, sau đó cô cảm giác được hơi thở lạnh lùng đột nhiên xuất hiện sau lưng, giọng nói trầm thấp lạnh lùng mang theo phần cảnh cáo truyền đến, xuyên qua màng tai cô.
“Tả Phán Tình. Anh sẽ không ly hôn với em, vĩnh viễn không.”
Liếc nhìn cô đang cuộn mình trên giường một cái, Cố Học Văn xoay người rời đi.
Sẽ không ly hôn sao?
Anh muốn cùng cô dây dưa như vậy cả đời? Tâm trạng tốt thì sẽ đối với cô tốt một chút, tâm trạng không tốt lại dùng cái cách này để trừng phạt cô?
Cố Học Văn, đây chính là cuộc hôn nhân của tôi và anh về sau sao? Nếu là như vậy, tôi thật sự không biết, tôi phải tiếp tục kiên trì như thế nào.
Anh đi ra ngoài? Không thể không đi có phải anh lại có nhiệm vụ hay không?
Như vậy cũng tốt, nếu như lúc này anh không ở nhà. Ít nhất, thân thể của cô không cần phải lo lắng.
Chén cháo đặt nơi đầu giường, thoang thoảng hương thơm. Thật sự là cô có chút đói bụng, nửa ngồi dậy, nhìn bát cháo kia, Tả Phán Tình đưa lên húp một thìa.
Tay nghề nấu nướng của Cố Học Văn không tồi. Nấu ăn so với cô thì ngon hơn. Cẩn thận suy nghĩ lại, hình như Cố Học Văn chỉ có ưu điểm này thôi?
Trong đầu bất giác lại hiện lên khuôn mặt Kỷ Vân Triển, thật ra trong lòng cô có một chút hận.
Nếu 5 năm trước, không từ mà biệt. Thì tại sao 5 năm sau anh lại quay trở về?
Không phải là anh chắc chắn rằng cô nhất định sẽ chờ anh chứ? Nếu là như vậy, Kỷ Vân Triển anh quả thật quá tự tin.
Đúng là cô không có khả năng chờ anh, hơn nữa anh biết rõ tính cách của cô, thì tại sao 5 năm sau lại dây dưa không rõ với mình?
Anh vẫn yêu cô? Thật nực cười. Nếu thật sự yêu, vì sao 5 năm lại không liên lạc với cô một lần? 5 năm không cho cô biết anh ở đâu, trải qua những chuyện gì?
Số điện thoại di động của cô, vẫn chưa bao giờ thay đổi. Trong lòng kỳ thật vẫn có một chút chờ mong, chờ mong Kỷ Vân Triển sẽ liên lạc với cô. Ít nhất anh có thể nói cho cô một chút là anh ở đâu, đang làm gì.
Thế nhưng anh lại không làm vậy. Nếu đã không muốn quan tâm, vậy tại sao không tiếp tục như vậy? Vì sao lại phải đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống của cô?
Kỷ Vân Triển, anh có biết không tôi rất hận anh?
Nếu không phải vì anh, cô làm sao lại bị Cố Học Văn hiểu lầm? Lại làm sao bị Cố Học Văn đối xử như vậy?
Lời tác giả:
Chương này hôm nay. Kỳ thật, tôi có chút thông cảm với bạn nhỏ tiểu Kỷ, vì sao lại níu kéo như vậy. Bởi vì trong tình yêu, không có đúng sai, chỉ có thể nói mỗi người đối mặt với sự chờ đợi trong tình yêu cũng không nhất định giải quyết như vậy. Mối tình đầu dù sao cũng thật đẹp.
Hai chương này có chút ngược, qua được thì tốt rồi. 冏. Tôi là mẹ ruột. Xin lặp lại một vạn lần.