Chương : 142
Edit: Iris
Beta: Sa & Phong Vũ
Từ rạp chiếu phim đi ra, Đỗ Lợi Tân rất chu đáo đưa Trịnh Thất Muội về nhà. Xe đến trước khu nhà trọ của Trịnh Thất Muội thì dừng lại.
Trịnh Thất Muội ngồi trên xe, có chút không muốn xuống, tuy thời gian cô và anh quen nhau chưa lâu, nhưng cô phát hiện mình thật sự rất thích Đỗ Lợi Tân, xoay người đưa mắt nhìn anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi màu xám đơn giản, quần áo được cắt may rất vừa vặn càng làm tôn lên dáng người cao ráo hoàn mỹ vô cùng mê hoặc của anh. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị, rất gợi cảm.
Trước kia khi quen với cái gã đê tiện kia, anh ta đã không ít lần đòi hỏi chuyện đó, nhưng Trịnh Thất Muội cùng lắm cũng chỉ cho anh ta hôn môi thôi, cho dù như thế nào cũng không chịu tiến thêm một bước.
Ngày cưới cũng đã quyết định rồi, không ngờ lại bị tiện nhân ngáng cẳng.
Còn lúc này, gặp được Đỗ Lợi Tân, cô thật sự rất muốn để cho lần đầu tiên của mình lưu lại 1 kỷ niệm đẹp.
“Lợi Tân. Ngày mai là trung thu rồi. Anh có phải về nhà với ba mẹ không?”
Nếu không đi, vậy thì tết trung thu này anh ấy có thể ở đây với cô không?
“Không.” Ba mẹ bận rộn công việc. Trung thu cũng chưa chắc đã ở nhà.
“Uhm, vậy tối mai anh đến nhà em ăn cơm nhé?” Trịnh Thất Muội nói xong, lại cảm thấy có chỗ không ổn: “Ba mẹ em là người rất tốt. Nhưng nếu anh để ý, thì em với anh đi nơi khác ăn cơm cũng được.”
Nhìn thấy ánh mắt anh hơi ngạc nhiên, Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng cất giọng: “Em muốn cùng anh đón trung thu, có được không?”
Đỗ Lợi Tân nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt, vẻ mặt có phần cảm động, vươn tay kéo Trịnh Thất Muội vào lòng,không nói gì thêm. Anh đột nhiên cũng không biết phải nói gì.
Thật lâu sau, anh vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đi.” Buông cô ra, ngay cả một nụ hôn cũng không có, dịu dàng mở cửa xe giúp cô. Nhìn thấy trong mắt Trịnh Thất Muội có phần mất mát, anh cũng có chút bất đắc dĩ, do dự một hồi, anh nhẹ vuốt mái tóc của cô: “Thế này đi, để anh xem ngày mai ba mẹ anh có ở nhà không, nếu không có anh sẽ đến gặp em, được chứ?”
“Thật không?” Hai mắt Trịnh Thất Muội sáng ngời, vẻ mặt vô cùng sung sướng, Đỗ Lợi Tân cũng bị cuốn hút bởi sự vui vẻ của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Thật.”
“Anh thật là tốt.” Trịnh Thất Muội nhỏ giọng nói, sau đó hôn một cái lên môi anh, lại ôm lấy anh, lúc này mới đỏ mặt quay người, chỉ chỉ lên lầu.
“Em về đây.”
“Ừ.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn cô lên lầu, xoay người lên xe. Không vội vã khởi động xe rời đi, mà mở mui xe, nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu.
Hôm nay trăng rất tròn, rất lớn. Ngày mai hẳn là sẽ càng tròn hơn nữa.
“Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên!”
(“Chỉ nguyên người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu” trích trong bài Thủy Điệu Ca Đầu – Trung Thu, tác giả: Tô Thức)
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Cố Học Mai, ba năm, anh ở bên cạnh cô, nhưng chưa một lần được cùng nhau đón Trung thu. Mỗi năm đến ngày Trung thu, cô nhất định sẽ quay về nhà cũ, cho dù anh cầu xin như thế nào, cô cũng chỉ nói: “Đừng ép em, cho em chút thời gian.”
Vì một câu nói của cô, mà anh đã đợi cô suốt ba năm, nhưng thật ra lại không chỉ là ba năm. Năm ấy ở trong đại viện, cô gái bướng bỉnh ấy, là công chúa nhỏ của Cố gia. Đã ba đời nay, Cố gia chỉ có duy nhất Cố Học Mai là con gái, vì vậy người trong nhà đều cưng cô như cưng trứng.
Cố Học Mai là cô bé rất kiêu ngạo. Cô muốn cái gì, là có cái đó. Đỗ Lợi Tân nhỏ tuổi hơn Cố Học Mai, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô, lúc thì bướng bỉnh, lúc thì dễ thương. Tuy cô là con gái nhưng so với những cậu con trai lại được chiều chuộng hơn.
Một năm nọ, anh đang học lớp ba, còn cô học lớp sáu. Đi học thì luôn cùng với tên nhóc Tống Thần Vân ầm ĩ chọc phá không chịu nghe giảng, nên có một đề toán khó không giải được.
Trên chiếc bàn đá trong đại viện, lúc anh và Tống Thần Vân không làm được đề toán kia thì thật trùng hợp đúng lúc Cố Học Mai đi qua. Ánh mắt lướt qua trang vở, vẻ mặt khinh thường.
“Dốt, một đề đơn giản như vậy mà cũng không làm được.”
Lòng tự trọng của một thằng con trai bị cô đả kích tới cực điểm, Đỗ Lợi Tân đứng lên, giơ nắm đấm về phía cô, nhưng lại phát hiện mình còn thấp hơn cô.
Lúc đó anh đâu có biết, các bé gái thường phát triển sớm hơn các bé trai.
Anh chỉ cảm thấy xấu hổ, nhớ lại những gì mọi người nói về Cố Học Mai, cô công chúa của Cố gia. Cô thấy anh giơ nắm đấm, nghĩ là cậu muốn đánh mình. Cô liền vung tay đẩy ngã Đỗ Lợi Tân.
“Ha ha ha ha.” Mấy đứa nhỏ khác đang chơi đùa trong đại viện thấy vậy liền rủ nhau cười xòa. Đỗ Lợi Tân xấu hổ vô cùng, từ đó bắt đầu ghi hận trong lòng với Cố Học Mai.
Vì trả thù, anh thường xuyên bày ra những trò trêu chọc cô. Bắt sâu róm bỏ vào cặp sách của Cố Học Mai, dùng keo dán hai mặt vở của cô lại với nhau, cố ý đem giầy của cô giấu đi.
Bởi vì thường xuyên chơi cùng với anh Cố Học Văn, nên không hiếm cơ hội tiếp cận Cố Học Mai để bày những trò chơi ấu trĩ đó. Lại bởi vì có thể thấy Cố Học Mai thay đổi sắc mặt mà anh lại thoải mái cười to. Lần nào trêu Cố Học Mai, cũng không bị cô phát hiện, vì vậy anh lại càng vui sướng vô bờ bến.
Mãi đến một lần, anh lén lút bỏ đinh vào giày của Cố Học Mai. Lần đó, Cố Học Mai không phòng bị gì, lòng bàn chân của cô bị thương chảy máu. Cả người mềm nhũn, đau đến rớt nước mắt.
Đỗ Lợi Tân sợ hãi, muốn chạy trốn. Nhưng Cố Học Mai đã sớm thấy được anh đang lén lén lút lút ở bên ngoài.
“Đỗ Lợi Tân, cậu lăn ra đây cho tôi”
Đỗ Lợi Tân sợ tới mức không dám động đậy, Cố Học Mai nổi đóa: “Nếu cậu không vào, tôi sẽ mách chú Đỗ để chú ấy dạy dỗ cậu một trận nên thân đấy.”
Đỗ Lợi Tân sợ hãi, chạy ngay đến, Cố Học Mai trừng mắt với cậu, hai mắt cô như đang bốc hỏa: “Nhanh đi lấy hộp thuốc đến đây. Có nghe thấy không?”
“A.” Đỗ Lợi Tân mang hộp thuốc đên. Cố Học Mai để chân ra trước mặt cậu nói: “Bôi thuốc cho tôi.”
“Em không bôi.” Để người ta biết mình chạm vào chân của một nữ sinh thì còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa chứ.
“Cậu không bôi hả?” Cố Học Mai uy hiếp: “Cậu tưởng mấy trò vặt vãnh này của cậu tôi không biết sao? Hừ. Chẳng qua là tôi nể mặt của chú Đỗ thôi.”
Đỗ Lợi Tân xấu hổ, đứng ở nơi đó không dám động đậy: “Chị, chị đã biết là em làm sao?”
“Vớ vẩn.” Cố Học Mai khinh khỉnh: “Một chút tâm địa gian xảo này của cậu, tôi lại còn không biết cậu đang nghĩ gì sao? Được rồi, mau bôi thuốc cho tôi đi, nếu không tôi đem chuyện này nói cho chú Đỗ biết. Xem cậu có chịu nổi không.”
Đỗ Lợi Tân thành thật, không dám chạy đi. Ngoan ngoãn ngồi xuống, bôi thuốc cho Cố Học Mai. Khi đó anh còn nhỏ, nhìn cái chân trắng như tuyết của Cố Học Mai, đột nhiên cảm thấy hô hấp có phần không thông.
Chân của mấy thằng trong lớp mỗi khi cởi giầy ra thì hôi đến không chịu nỗi. Còn chân của Cố Học Mai lại trắng nõn mịn màng, lại không hề hôi chút nào.
Nhưng lúc này lòng bàn chân của cô bị đâm thành nhiều lỗ nhỏ, lại có vài vết xước, máu đang thấm ra ngoài.
“Xin lỗi chị.” Vết máu đỏ, ở trên đôi chân trắng như tuyết, hai màu hoàn toàn đối lập, vô cùng chói mắt.
Lau sạch sẽ vết máu, bôi thuốc mỡ, Đỗ Lợi Tân có chút ngượng ngùng: “Chị Học Mai, lần sau em không dám nữa.”
“Hừ. Còn biết gọi tôi là chị Học Mai.” Cố Học Mai dùng sức vỗ vỗ gáy anh một chút: “Tên tiểu tử đáng chết này, lần sau còn như vậy, xem chị đây chỉnh cậu như thế nào.”
“Không dám, em không dám nữa.” Không chỉ là sợ cô nói cho ba biết, mà là do đột nhiên cậu phát hiện những việc mình làm thật ấu trĩ.
Từ sau ngày đó, Đỗ Lợi Tân không dám trêu chọc Cố Học Mai nữa, nhưng thi thoảng khi nhớ đến đôi chân trắng bóc kia, liền phát hiện trái tim mình đập rất nhanh. Anh cảm thấy được mình không bình thường, hay lén chạy tới chỗ nữ sinh lớp anh học giờ thể dục, nhìn dáng họ đổi giày.
(Iris : cái này có được gọi là biến thái không ta ??? Sa : *Gật gật* biến thái giai đoạn đầu !!!)
Nhưng lại phát hiện chân của những nữ sinh này không được đẹp, ít nhất là không đep bằng chân của Cố Học Mai.
Loáng một cái đã nhiều năm trôi qua, anh cũng không còn giống như trước, không có việc gì là lại chạy tới nhà của Cố Học Văn, người khác đều nói tình cảm giữa anh và Cố Học Văn rất tốt, nhưng thật ra là vì, anh nghĩ mỗi lần đến đó là có thể nhìn thấy Cố Học Mai.
Nhưng Cố Học Mai đã trưởng thành, khi học năm nhất trung học, cô ấy vô cùng xinh đẹp, tình tình phóng khoáng. Gia thế lại tốt, khiến cho rất nhiều nam sinh yêu thích.
Trong lòng Đỗ Lợi Tân rất phức tạp, anh phát hiện mỗi lần nhìn thấy những nam sinh khác thích Cố Học Mai, tìm cô để thổ lộ, anh đều không thể bình tĩnh được. May là Cố Học Mai tuyết đối không để những nam sinh này vào mắt. Lại khiến cho anh nhẹ nhàng thở ra.
Một năm nọ, Cố Học Mai lên đại học. Không hay ở nhà, anh cũng không có cách nào để thường xuyên đến gặp cô. Trong lòng tự nhiên lại có phần mất mát mà cũng không biết vì sao lại như vậy.
Sau đó cũng là Trung thu, Cố Học Mai về nhà ăn Trung thu, lại vừa vặn anh tìm Cố Học Văn có việc. Vội vã muốn vào WC nên anh cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế bước vào phòng vệ sinh.
Lại không biết ngày đó hệ thống nước nóng trong phòng của Học Mai có chút vấn đề, nên cô ở trong phòng của Cố Học Văn tắm rửa. Lúc anh tiến vào, liền nhìn thấy Cố Học Mai đứng ở dưới vòi hoa sen. Hình ảnh lúc đó khiến Đỗ Lợi Tân ngây ngẩn cả người.
Nhìn thân thể xinh đẹp mỹ lệ đứng ở dưới vòi hoa sen, từng giọt nước long lanh chảy qua làn da trắng như tuyết của cô. Đột nhiên anh cảm thấy khó thở, cương cứng ở nơi nào, muốn nhúc nhích cũng không thể di chuyển được.
“Cậu còn nhìn nữa.” Cố Học Mai bảo anh đi ra ngoài, phát hiện anh vẫn bất động, tức điên người, cầm lấy chai sữa tắm ném vào người anh: “Lưu manh, cút ra ngoài.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đỗ Lợi Tân lúng túng, giống như là đang chạy trốn vậy. Cũng không dám đi, cũng không thể bỏ toàn bộ được. Vẫn chờ Cố Học Mai tắm xong, anh đứng ở trong phòng vẻ mặt xấu hổ.
“Chị Học Mai, em thực xin lỗi. Em tưởng anh Học Văn ở đây.”
“Được rồi.” Cố Học Mai sảng khoái phất phất tay: “Tôi biết cậu không cố ý. Chuyện này cứ như vậy cho qua đi, không được tái phạm nữa.”
“Chị Học Mai.” Đỗ Lợi Tân xấu hổ: “Em, cái đó, em thật sự không cố ý. Xin lỗi.”
“Được rồi.” Tóc Cố Học Mai còn đang ướt, cô cũng không rảnh mà cùng anh dong dài: “Cậu cũng gọi tôi là chị. Đương nhiên tôi cũng xem cậu là em trai, bị cậu nhìn một chút, cũng không có gì. Cậu đi đi.”
“Em trai?” Hai từ kia, lần đầu tiên khiến cho Đỗ Lợi Tân cảm thấy chói tai: “Em cũng không phải là em trai của chị.”
“Cậu còn nhỏ tuổi hơn Học Văn , nên ở trong mắt tôi, cậu cũng giống như em trai tôi vậy.” Cố Học Mai cũng không để ý lắm vỗ vỗ bờ vai của anh: “Được rồi, chuyện này tôi cũng không so đo với cậu nữa, thế nên cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, đem những gì cậu vừa nhìn thấy quên hết đi, có nghe không?”
Nhìn anh không nói lời nào, Cố Học Mai kéo cố áo của anh uy hiếp: “Nghe đây, nếu cậu dám nói ra một chữ, tôi sẽ giết chết cậu đấy.”
Cô cũng không thèm để ý đến phản ứng của Đỗ Lợi Tân, Cố Học Mai đi về phòng của mình. Để lại một mình Đỗ Lợi Tân ngơ ngác đứng ở đó, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nhẹ nhàng trên người cô. Tâm tình anh lại vô cùng tồi tệ.
Tất nhiên anh sẽ không nói ra chuyện anh đã nhìn thấy người Cố Học Mai. Nhưng sao chị ấy lại nói anh là em trai làm gì chứ? Vì sao trong lòng anh lại khó chịu như vậy?
Buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Lợi Tân lần đầu tiên mất ngủ, mà trong đầu anh đều tràn ngập hình ảnh của Cố Học Mai. Là đôi chân trắng như tuyết của cô khi còn nhỏ, và còn thân thể mê người của cô ban ngày anh vừa nhìn thấy.
Trằn trọc, miên man suốt một đêm, mãi cho đến gần sáng mới lơ mơ ngủ được, đến lúc Đỗ Lợi Tân thức giấc, lại phát hiện, lần đầu tiên trên cơ thể người thanh niên chỗ đó ướt sũng.
Mà ở trong mộng anh lại đang dây dưa cùng một người cả đêm, người đó lại chính là Cố Học Mai.
(Iris : òa òa ta có làm gì đâu mà toàn edit đúng những cảnh này vậy)
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả : Có thể nói tiểu Đỗ có gốc rễ si tình không nhỉ? Tôi viết đến độ muốn khóc rồi. Các tình yêu thân mến. Muốn viết về Văn ca quay trở về bồi đắp tình cảm với Tình Tình hôm Trung thu quá.