Chương : 154
Edit: Phong Vũ
Beta: Iris
Nghĩ nghĩ một chút, anh nhanh chân bước vào thư phòng, mở cửa ra, Tả Phán Tình đang ngồi trên cửa sổ thư phòng. Hai chân gập lại, phía trên đặt một cái giá vẽ thật to.
Cô cúi đầu, tay đang vẽ cái gì đó.
Cô vẽ rất chăm chú, không có chú ý đến việc có người đi vào. Ánh trời chiều từ bên ngoài chiếu vào, khiến con ngươi đen nhánh của cô nhuốm ánh vàng, lấp lánh như hổ phách. Lông mi thật dài hơi cong lên, phủ bóng lên đầu mũi, đôi môi đầy khẽ mìm, khóe môi hơi hơi nhếch lên, hình như là đang cười.
Cố Học Văn đi lên trước từ phía sau ôm lấy người cô. Tả Phán Tình giật mình làm rớt cây trên tay xuống cửa sổ.
Xoay người nhìn thấy là Cố Học Văn, cô vươn tay dùng sức chọc chọc ngực anh: “Hù người khác cũng có thể làm chết người đó, anh không biết hả?”
Cố Học Văn không để ý tới, đem cô ôm thật chặt, cũng không nói gì.
Chu Thất Thành chưa chắc sẽ ra tay với Tả Phán Tình, nhưng anh dường như vẫn phải chuẩn bị sẵn.
Chỉ là tình hình anh em trong đội đang rất căng thẳng, anh cũng không thể điều riêng người đến bảo vệ cô. Lỡ như. . . . . .
Dáng vẻ khác thường đó làm cho Tả Phán Tình có chút bất ngờ, nâng mắt lên nhìn anh, cảm giác vẻ mặt anh hình như rất nghiêm túc.
“Sao vậy?” Hôm nay không phải anh có nhiệm vụ à? Sao nhanh như vậy đã về rồi?
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu, thoáng lùi xuống một chút, nhưng không buông cô ra, mắt nhìn bức tranh cô vừa vẽ, là phác hoạ phong cảnh.
“Em còn có tài này nữa hả?”
“Please.” Tả Phán Tình nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của anh: “Với một nhà thiết kế trang sức mà nói, phác hoạ chính là kỹ năng căn bản nhất, có thể không biết được sao?”
Bức tranh cô vẽ cũng không tồi, trước kia lúc còn học đại học, thầy cô giáo lúc nào cũng khen cô có nét vẽ tinh tế, chỉ là mấy năm rồi không có động bút vẽ được mấy bức.
“Vậy em cũng biết vẽ người chứ?”
“Đương nhiên.” Tả Phán Tình hất cằm, vẻ mặt có chút đắc ý: “Mỹ thuật tạo hình của tôi không tồi à nha. Vừa sáng ý lại đẹp nữa. Nếu như không phải thích thiết kế trang sức, nói không chừng bây giờ tôi đã làm hoạ sĩ rồi.”
Vẻ đắc ý trong mắt cô tựa như là một luồng sáng chói mắt khiến Cố Học Văn không thể rời mắt, lấy bảng màu trên tay cô: “Vậy xin hỏi Tả đại hoạ sĩ, hiện tại em có đói bụng không, có cần vi phu cùng em đi dùng bữa hay không?”
“Được.” Tả Phán Tình thật đúng là có hơi đói bụng. Định nhảy xuống từ cửa sổ, thì anh lại nhanh một bước bế cô xuống. Hai tay cô choàng qua cổ anh.
“Không phải anh định cứ như vậy mà bế tôi đi đó chứ?”
“Có gì không thể?” Cô cũng không nặng, bế cô với anh mà nói, dễ ợt.
“Vậy tôi sẽ không chạm chân xuống đất.” Tả Phán Tình chơi xỏ: “Tiểu Cố tử, phiền ngươi đưa ai gia đi lấy túi đi.”
“Dạ.” Cố Học Văn bật cười, bế cô vào phòng, Tả Phán Tình cầm lấy túi, nhét điện thoại di động vào rồi nhìn Cố Học Văn: “Đi thôi.”
. . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . .
Ôn Tuyết Phượng mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, phải đi chợ mua đồ ăn, hôm nay mang theo đồ ăn đi vào cửa tiểu khu, lúc gần đến nhà thì một giọng nói gọi bà lại.
“Chị. Chị đã về.”
Ôn Tuyết Phượng từ lúc nghe được tiếng chị kia thì ngây ngẩn cả người, đồ ăn mang trên tay rơi bịch xuống đất, đứng ở đó bất động. Trước mặt xuất hiện một bóng dáng, lông mày chau lại nhìn bà đứng đó ngẩn người.
“Chị thân yêu của em, sao, chị nhìn thấy em thì không vui như thế sao?”
Dáng vẻ đúng là khiến người ta ghen tị. Ôn Tuyết Kiều nay đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vóc dáng vẫn được duy trì rất tốt. Cả người trang phục đắt đỏ hợp mốt, đầu tóc uốn xoăn lọn lớn, nhìn bà ta như chỉ mới vừa ba mươi mà thôi.
“Ôn, Ôn Tuyết Kiều.” Ngực Ôn Tuyết Phượng kịch liệt phập phồng, gương mặt khó tin nhìn chằm chằm người mới tới: “Em, em không phải đã ra nước ngoài rồi sao? Sao còn quay về?”
“Chị bất ngờ lắm sao?” Ôn Tuyết Kiều xoay mặt qua, đi đến đứng trước mặt Ôn Tuyết Phượng: “Chị chỉ mong em đừng về nữa đúng không? Như vậy, chị mới có thể tiếp tục chiếm đoạt Tả Chính Cương đúng không?”
“Em, em nói lung tung cái gì vậy?” Ôn Tuyết Phượng đỏ gay cả mặt: “Năm đó rõ ràng chính em tự bỏ đi. Cũng chính là em muốn ly hôn với Chính Cương.”
“Đúng vậy. Đó là bởi vì em biết, chị yêu anh ấy. Cho nên em mới thành toàn chị.” Ôn Tuyết Kiều ra vẻ rộng lượng: “Nếu em không nhường cho chị, chị nghĩ Tả Chính Cương sẽ yêu chị sao?”
“Em ——” Ôn Tuyết Phượng nổi giận: “Em đã ở nước ngoài rất vui vẻ, bây giờ lại quay về làm gì?”
“Sợ rồi sao?” Ôn Tuyết Kiều vươn tay chọc vào ngực của bà, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Hai mươi mấy năm này, chị chiếm đoạt chồng của em, chiếm đoạt con gái em. Chị nói xem, món nợ này, chúng ta phải tính thế nào đây?”
Gương mặt Ôn Tuyết Phượng lập tức từ đỏ chuyển sang trắng, móng tay quặp mạnh vào lòng bàn tay, bà vẫn hoàn toàn chưa thể nào tỉnh lại được. Chỉ thấy gương mặt đang đứng phía trước mình này có nửa phần giống bà lúc còn trẻ: “Chồng và con gái đều là tự em vứt bỏ. Chị không hề tước đoạt của em.”
“Nhưng bây giờ em lại muốn.” Ôn Tuyết Kiều rất bốc đồng mở miệng: “Tả Chính Cương, em không tranh với chị. Nhưng Phán Tình là con gái em. Em phải nhận lại nó.”
“Không có khả năng.” Ôn Tuyết Phượng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Phán Tình sinh ra chưa được trăm ngày, em đã vứt bỏ nó. Bỏ lại Chính Cương một mình với con nhỏ, vất vả nói không nên lời. Nếu không có chị giúp chăm sóc, Phán Tình nói không chừng đã…… Bây giờ em có tư cách gì mà đến nhận nó chứ?”
“Em đương nhiên là có tư cách để nhận rồi.” Ôn Tuyết Kiều cười: “Con gái là em nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, trong người nó đang chảy dòng máu của em. Chị nói xem nó có thể không nhận em không?”
“Ôn Tuyết Kiều ——”
Ôn Tuyết Phượng hoàn toàn chấn động, sau đó Ôn Tuyết Kiều nói cái gì, bà cũng không nghe được, vẻ mặt mờ mịt về đến nhà, Tả Chính Cương cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy bộ dáng của bà thì vô cùng lo lắng: “Bà làm sao vậy?”
“. . . . . .” Một nỗi mất mát to lớn trào lên trong lòng Ôn Tuyết Phượng, bà đột nhiên ôm chặt lấy Tả Chính Cương: “Chính Cương. Chính Cương phải làm sao bây giờ? Em rất sợ. Em thật sự rất sợ.”
“Tuyết Phượng?” Kết hôn đã hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bà như vậy.
“Nó đã trở lại. Vậy là nó đã trở lại ——”
Cả người không ngừng run rẩy, giọng nói sợ hãi đó khiến Tả Chính Cương lập tức hiểu ra “nó” mà bà nói là ai, sắc mặt ông cũng lập tức biến đổi.
“Bà đang nói ‘cô ta’?”
Ôn Tuyết Phượng gật đầu, người lại càng run rẩy hơn: “Chính Cương, nó nói, nó muốn Phán Tình. Nó muốn Phán Tình. . . . . .”
Tả Chính Cương sắc mặt lập tức như tro tàn, giật mình đứng bất động.
Một trận phong ba đang lặng yên không một tiếng động tiến tới gần Tả gia, còn ở một nơi khác của thành phố C Tả Phán Tình vẫn hoàn toàn chưa biết gì.
. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . .
Đem scan bức họa đã vẽ xong rồi lưu vào máy tính. Một lúc sau thì di động lại vang lên, thuận tay vừa cầm lấy vừa bắt máy.
“Alo.”
“Về chưa?”
“Chưa.” Lại đem một bức khác vào scan. Ấn phím.
“Anh tới đón em về.” Cố Học Văn cất giọng cố chấp không cho cô cự tuyệt.
“Ừ. Được rồi.” Có lái xe miễn phí, sao lại không cần chứ, nhưng mà anh gần đây không phải là ra ngoài làm nhiệm vụ sao?
“Đúng rồi. Trước khi anh tới đó, em không được chạy lung tung đâu đó, ngoan ngoãn ở công ty chờ anh, nghe chưa?”
“Biết rồi.”
Mấy ngày nay ngày nào cũng nói câu đó, anh không chán, nhưng mà tôi chán đó. Cúp máy, Tả Phán Tình chau mày lại.
Chuyện này hình như có gì đó là lạ. Tại sao lại bảo cô không được chạy lung tung?
Cô có thể chạy đi đâu chứ? Đào hôn cũng bị anh bắt lại, có chạy nữa cũng chỉ là châu chấu trong bình, nhảy nhót được bao xa cơ chứ.
Đem bức vẽ cuối cùng vào scan, lưu vào máy tính xong, Tả Phán Tình thè lưỡi vô cùng nhàm chán nghĩ: “Có khi nào tên kia đi làm nhiệm vụ đã chọc vào băng đảng xã hội đen nào đó. Sợ về sau người ta sẽ tới tìm mình trả thù đó chứ?”
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Tả Phán Tình liền lắc đầu tự cười mình, xì. Có phải là phim cảnh sát bắt cướp đâu mà lắm xã hội đen vậy chứ?
Tới gần giờ tan tầm. Tả Phán Tình thu dọn xong vừa định đi ra thì cửa đã bị người ta gõ hai cái, Kỷ Vân Triển bước vào. Nhìn túi xách trên tay cô.
“Chuẩn bị tan tầm?”
Tả Phán Tình nhìn thấy thời gian chau mày: “Chắc tôi không về sớm chứ?”
“Không.” Kỷ Vân Triển lắc lắc đầu, đi đến đứng trước mặt Tả Phán Tình: “Em đang vội sao?”
“À. Có việc gì không?”
“Là như thế này, tôi hôm nay tám giờ, có một triển lãm trang sức trưng bày sản phẩm hoàn mỹ nhất của các công ty. Anh nghĩ em nên đi xem một chút.”
Triển lãm trang sức? Tả Phán Tình có chút dao động: “Có những công ty nào?”
“Đều là mấy công ty nổi tiếng.” Kỷ Vân Triển cười cười: “Thiết kế chính của tập đoàn CK dịp này cũng mang tác phẩm mới nhất của bà ấy đến tham gia triển lãm. Chỉ có một buổi tối, cũng chỉ mời một ít nhân vật nổi tiếng. Cơ hội rất hiếm có.”
Rất muốn đi, nhưng mà ——
“Sao bây giờ anh mới nói với tôi?” Vậy vừa rồi cô sẽ nói Cố Học Văn đừng tới đón mình.
“Các đồng nghiệp đều có mặt ở công ty, em không sợ bọn họ nói em. . . . . .”
Câu nói kế tiếp không cần phải nói, Kỷ Vân Triển tin cô hiểu được. Tả Phán Tình thè lưỡi, dáng vẻ cười khẽ y chang năm đó, đường cong mi tâm Kỷ Vân Triển nháy mắt dịu hẳn, nhìn vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng.
“Sao? Muốn đi không?”
“Tôi ——” Tả Phán Tình muốn đi, chỉ là không muốn Kỷ Vân Triển hiểu lầm: “Cái này không phải là tôi với anh đi công tác. Nhưng cũng không phải hẹn hò với anh.”
“Chỉ là đi xem triển lãm châu báu một chút thôi.” Thái độ Kỷ Vân Triển rất chân thành: “Xem xong rồi anh lập tức đưa em về nhà. Được chứ?”
“Được.” Tả Phán Tình gật đầu, cầm lấy di động gọi điện cho Cố Học Văn: “Alô. Anh tới chưa? Chưa hả? Vậy vừa lúc, tôi có chút việc. Phải đi trước. Anh đừng tới đón nhé.”
“Em đang ở đâu?” Giọng Cố Học Văn lập tức khẩn trương hẳn lên.
“Tôi đi xem một triển lãm trang sức, xem xong rồi sẽ về.”
Sợ Cố Học Văn không đồng ý, Tả Phán Tình cúp máy, sau đó nhìn Kỷ Vân Triển: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vẫn còn sớm, có thể đi ăn một chút gì trước.” Kỷ Vân Triển nhìn cô: “Anh mời.”
“Không.” Tả Phán Tình lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: “Tôi mời.”
“Đi thôi.” Kỷ Vân Triển dẫn đầu đi ra ngoài. Tả Phán Tình tắt đèn, cầm túi xách, khóa cửa, rời đi.
Cùng Kỷ Vân Triển xuống đến bãi đỗ xe ngầm. Cùng nhau rời khỏi công ty. Tâm trạng không tệ nên cô không nhìn thấy. Xe Cố Học Văn lúc này đang đứng ở phía sau công ty, vừa rẽ vào, đã rõ ràng nhìn thấy Tả Phán Tình ngồi trên xe Kỷ Vân Triển rời đi.
Bàn tay đặt ở trên tay lái phút chốc nắm chặt lại.
. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . .
Xe Kỷ Vân Triển dừng ở trước nhà Tả Phán Tình, Tả Phán Tình mở cửa xuống xe, xoay người liếc nhìn Kỷ Vân Triển: “Cám ơn anh. Nếu không phải anh có giấy mời, tôi căn bản sẽ không được vào.”
“Không sao.” Kỷ Vân Triển cười:”Em là nhân viên của anh, anh coi như là giúp nhân viên phát triển thôi.”
“Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Dù sao vẫn muốn cám ơn anh.”
“Nếu thật sự muốn cám ơn anh thì ột cái kiss ngủ ngon thì sao?”
“Kỷ Vân Triển.” Cả buổi tối đều rất ổn, Tả Phán Tình không ngờ anh lại đột nhiên như vậy.
“Đùa thôi. Nhìn em sợ chưa kìa.” Kỷ Vân Triển cong khóe miệng, áp chế nội tâm chua sót: “Nếu em thật muốn cám ơn anh thì lần sau mời anh ăn cơm đi.”
“Không thành vấn đề.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, mời ăn cơm thì dễ rồi: “Vậy lần sau chờ tôi có thời gian sẽ mời anh ăn cơm, cứ như vậy đi.”
Nhanh chóng xuống xe chạy lấy người, cô ít nhiều có hơi sợ, sợ Kỷ Vân Triển lại nói đến chuyện trước kia. Những chuyện đó cô đã không muốn nghe, cũng không nhớ lại.
Lên lầu, Cố Học Văn không ở nhà. Trong lòng có chút bất ngờ. Nghĩ lại có thể anh lại có nhiệm vụ, Tả Phán Tình tự thu dọn một chút, rồi lên giường ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm thì cảm giác bên cạnh có người, mở to mắt, Cố Học Văn đã về. Hình như anh uống rượu, sắc mặt có hơi thâm.
“Tránh ra.” Ngửi thấy mùi rượu là lại tức giận, Tả Phán Tình không chút khách khí đạp anh một cước: “Cả người đầy mùi rượu, tránh xa tôi ra một chút.”
“. . . . . .” Từ miệng phun ra mấy chữ gì đó, Tả Phán Tình nghe không rõ lắm, chỉ cảm giác bàn tay anh bắt đầu tuột áo ngủ của cô.
“Này. Cố Học Văn. Anh làm gì vậy ——”
“Anh. . . . . .”
“Cố Học Văn. . . . . .”
“Không được gặp hắn.”
“Anh nói ai hả. Cố Học Văn anh buông ra.” Được lắm, uống rượu vào lại phát điên hả?
“Em là của anh. Có nghe không?”
“Cố Học Văn.” Cô là cô, không phải là của bất cứ ai. Nhưng mà như thế nào cũng không địch nổi sức lực của Cố Học Văn?
Giãy dụa cũng không mạnh. Kháng cự cũng không có sức, kết quả cuối cùng tất nhiên là lại bị anh ăn sạch sẽ. Sau đó ——
. . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . .
Cả một đêm Tả Phán Tình mệt mỏi không mơ thấy bình minh, lúc tỉnh lại, Cố Học Văn đã đi rồi. Nhìn thấy người mình đầy dấu hôn xanh tím. Tả Phán Tình tức mà không có chỗ trút.
Tên kia càng ngày càng quá đáng. Lão không ở nhà thì thôi, về nhà là lại bắt cô làm rồi lại làm. Không ngờ anh cưới cô về nhà, chính là tìm ình một con búp bê cao su thật sự vậy sao?
Vào phòng tắm nhìn dấu vết rõ ràng trên cổ kia, Tả Phán Tình lại oán thầm một trận. “Cố Học Văn. Anh đúng là đồ dê già, đại lưu manh.”
May mắn hiện tại thời tiết chuyển lạnh, bằng không sẽ rất mất mặt.
Tả Phán Tình tìm một cái áo cao cổ dệt kim, lúc nhìn mấy dấu vết cũng không lộ ra nữa thì nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới đi làm. Bước chân vội vàng rời đi, cô không chú ý tới sau khi cô lên xe bus, có một chiếc xe vẫn đi theo phía sau cô, mãi cho đến xe bus dùng ở gần công ty, cô xuống xe.
Cửa kính xe hạ xuống, Ôn Tuyết Kiều ngồi trên ghế phụ lái nhìn thấy bóng dáng đó biến mất, rồi đưa mắt nhìn lái xe: “Chúng ta đi về trước, buổi chiều lại đến.”
“Dạ”
Cửa kính xe lại chạy lên, xe rất nhanh biến mất ở giao lộ.
Tả Phán Tình còn chưa tan tầm, thì nhận được điện thoại Cố Học Văn, nói có việc phải nói với cô.
Cúp máy, Tả Phán Tình bĩu môi, nghĩ đến đêm qua anh say khướt trong lòng lại không hài lòng. Cũng chẳng muốn anh tới đón, đúng giờ thì cầm túi rời đi. Bước chân mới vừa ra khỏi công ty, một chiếc RV màu đen dừng lại ở trước mặt cô, bên trong một phụ nữ nhô đầu ra cười với cô.
“Phán Tình. . . . . .”