Chương : 161
Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
Cô lùi từng bước, cho dù Ôn Tuyết Kiều thật sự sinh ra cô, vậy thì thế nào?
Cho dù là vì sao Ôn Tuyết Phượng trở thành mẹ cô, nhưng chính bà đã cho cô cuộc sống thứ hai. Cứu sống cô.
Thật ra dù Ôn Tuyết Phượng có phải là kẻ thứ ba xen vào giữa Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Kiều hay không, đều không quan trọng.
Quan trọng là, hai mươi mấy năm nay, bà vẫn luôn luôn che chở cho cô, để cô cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, có một tuổi thơ vui vẻ đầy đủ.
Sao cô có thể nói như vậy với Ôn Tuyết Phượng? Cô thật sự quá đáng mà. Tả Phán Tình nghĩ đến đau lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Cố Học Văn cũng cảm giác được nên thở dài: “Đừng khóc. Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ trước đã. Sáng mai dậy sớm một chút, đến nhà ba mẹ xin lỗi họ.”
“Em sợ.” Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn anh: “Em sợ ba mẹ sẽ không tha thứ cho em.”
“Ngốc quá.” Cố Học Văn nhẹ vuốt tóc cô: “Ba mẹ sẽ không trách em.”
“Thật không?”
“Em không tin anh sao?”
“Tin.” Tả Phán Tình cắn môi: “Em tin ngày mai ba sẽ lại đánh em ra nữa.”
“Em phải hiểu tấm lòng của ba mẹ. Ba mẹ nhất định sẽ tha thứ cho em.”
Lắc đầu, Tả Phán Tình nói ra một câu mà làm cho Cố Học Văn thiếu chút nữa là ói máu: “Anh cũng chưa bao giờ làm ba, sao anh lại có thể hiểu được lòng ba mẹ?”
Nói thì ai mà không nói được chứ? Nếu như anh ấy cũng bị như mình, mình không tin anh ấy có thể giữ được bình tĩnh.
Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, đột nhiên bế cô đi vào phòng. Thân thể thoáng mất trọng lượng làm Tả Phán Tình hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy?”
Lúc này cô đang phiền lắm rồi, anh lại muốn làm sao?
Cố Học Văn nở nụ cười, lúc này anh đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã thông suốt rồi: “Chế tạo trẻ con.”
“Cái, cái gì?”
Tả Phán Tình sửng sốt: “Cố Học Văn, anh, anh không phải nói tạm thời chưa muốn có con sao?”
“Anh nghĩ rồi.” Cố Học Văn đã bế cô vào phòng, thả cô nằm lên giường: “Thật ra có một đứa con cũng không tệ lắm.”
“Không được.” Tả Phán Tình luống cuống, cô cô còn chưa chuẩn bị tốt nữa. Lúc này lại đang loạn như vậy, cô đã phiền lắm rồi.
“Em muốn ngủ, anh tránh ra.”
Cố Học Văn nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô: “Đừng ồn.”
Thân thể Tả Phán Tình không động đậy, nhìn khuôn mặt đang phóng đại của anh, cảm giác được bàn tay to đang dao động trên người mình. Nỗi buồn lúc đầu tự nhiên biến mất.
“Cố Học Văn. Anh–” Bác bỏ ý nghĩ ban đầu, người này, đúng là một tên háo sắc.
Lời nói ra đều bị anh hôn mất, rõ ràng tâm tình còn đang rất sa sút, thế nhưng tay anh tựa như có ma lực. Cảm giác thân thể không thể ngăn lại được.
Dường như bụng dưới đang nóng dần lên. Làm cô cảm thấy thật có lỗi, rõ ràng vừa rồi cô còn đang thương tâm, vì sao lúc này bị anh đụng chạm, cô lại cảm thấy thân thể bắt đầu run rẩy dần lên chứ?
Hôn, từng chút lại từng chút, áo ngủ đã sớm rời khỏi người cô. Cơ bắp nam tính mạnh mẽ rắn chắc đẹp như một pho tượng đang phô trương sức mạnh. Cùng cô khiêu vũ, khơi gợi phản ứng của cô. Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, hai con người nhiệt tình quấn lấy nhau, dây dưa không ngớt.
Đêm dần khuya.
Tả Phán Tình mơ một giấc mộng thật dài. Ở trong mơ, mặt đất toàn là máu. Ở trong mơ, Ôn Tuyết Kiều há to miệng nhào tới, cắn đứt cổ cô.
“A–”
Thở dốc kinh ngạc. Cô bật tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt.
Bên giường là Cố Học Văn, đang mở to mắt nhìn cô. Hai tay ôm lấy cô: “Mơ thấy ác mộng?”
“Mấy giờ rồi?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm đồng hồ, vậy mà mới hơn sáu giờ thôi.
“Còn sớm, em có muốn ngủ tiếp không?”
Tả Phán Tình lắc đầu. Cô ngủ không được, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, quay sang nhìn Cố Học Văn: “Chúng ta dậy về nhà mẹ được không?”
Cô muốn xin lỗi mẹ. Ngày hôm qua cô đã rất quá đáng.
“Đi thì chắc chắn là phải đi rồi.” Cố Học Văn nhìn sắc mặt không tốt của cô: “Em mơ thấy gì vậy?”
“Em–” Tả Phán Tình cắn môi, nhìn mắt anh một lúc lâu, rốt cuộc cũng gật gật đầu: “Em mơ thấy người phụ nữ kia biến thành quỷ hút máu, cắn đứt cổ của em.”
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng được cô nói người phụ nữ kia là ai.
Trong mắt hiện lên một tia nghiêm túc, rất nhanh khóe môi cong lên,vỗ vỗ lưng cô: “Chỉ là mơ thôi, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Thật không?” Tả Phán Tình không có cách nào nghĩ được như vậy: “Tại sao lúc nào em cũng cảm thấy người phụ nữ kia không phải là người tốt vậy?”
Một người có thể đi hãm hại chị ruột của mình như vậy, lòng dạ nhất định là rất ác độc. Bà ta đột nhiên muốn nhận cô, mục đích trong lòng bà ta là gì?
Tả Phán Tình không biết, suy nghĩ phức tạp này làm cô không ngủ được. Cố Học Văn nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt cô, anh không đem sự thật ngày hôm qua mình điều tra được nói cho cô biết, nắm lấy tay cô đưa lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
“Em đã ngủ không được, vậy chúng ta về nhà em đi.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình chắc chắn sẽ đi, nhưng mà: “Anh nói xem, người phụ nữ kia rốt cuộc là muốn gì?”
Hiện tại cô càng nghĩ càng giận. Chuẩn bị một đoạn ghi âm đưa cho cô nghe, làm cô rối đến thế này, còn làm tổn thương tấm lòng của ba mẹ.
“Anh không biết.” Cố Học Văn lắc đầu, mục đích thật sự của Ôn Tuyết Kiều anh vẫn còn đang điều tra: “Nếu em không thích, lần sau đừng cho bà ta tiếp cận là được rồi.”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em nhất định sẽ không để ý đến bà ta nữa, bây giờ, cho dù bà ta nói gì em cũng sẽ không tin.”
“Vậy là đúng rồi.” Loại phụ nữ có mưu mô như bà ta, mặc kệ mục đích của bà ta là gì, anh cũng không hi vọng Tả Phán Tình và bà ta tiếp xúc nhiều quá.
Hai người dù sao cũng ngủ không được nữa, rửa mặt ăn sáng xong liền lên xe. Giữa đường Tả Phán Tình kêu Cố Học Văn dừng lại một chút. Mua ẹ bánh hoa hồng mà bà thích nhất, lại mua cho ba món kho ông thích nhất.
Tuy rằng không mắc tiền, nhưng đều là món ba mẹ thích. Xách trên tay, nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có phần lo lắng: “Cố Học Văn, anh nói ba mẹ thật sự sẽ không trách em sao?”
“Sẽ không trách.” Cố Học Văn hết sức khẳng định: “Đi thôi, nếu em không đi, ba mẹ mới trách em đấy.”
“Ưm.”
Không nói nữa, hai người đi một mạch đến nhà Tả Phán Tình, lên lầu. Ôn Tuyết Phượng đã dậy từ sớm, nhìn bà như nghỉ ngơi không được tốt, dưới mắt đã thâm quầng. Vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi.
Suy nghĩ một buổi tối, Tả Phán Tình cũng không gọi điện một lần nào, có lẽ là đã hạ quyết tâm muốn đi theo Ôn Tuyết Kiều rồi, ý niệm này làm bà cả đêm không thể ngủ yên.
Nhìn thấy Tả Phán Tình vào cửa, trong lòng bà rất vui, cuối cùng con gái vẫn thương bà, nhưng lại nghĩ đến những lời nói hôm qua của cô. Lại một trận đau lòng, đứng lên muốn bỏ đi.
Tả Phán Tình quýnh lên, đi đến kéo tay bà: “Mẹ, con xin lỗi. Con sai rồi.”
Ôn Tuyết Phượng không nói lời nào, trong hốc mắt rất nhanh đã dâng lên một tầng nước. Hốc mắt Tả Phán Tình cũng ẩm ướt, hít hít cái mũi, cô quỳ xuống trước mặt Ôn Tuyết Phượng: “Con xin lỗi, mẹ. Ngày hôm qua là con khốn nạn. Con sai rồi.”
Ôn Tuyết Phượng vẫn trầm mặc. Hai mươi lăm năm, bà xem Tả Phán Tình như con ruột, cô thật sự đã làm tổn thương lòng bà.
“Mẹ–”
Tả Chính Cương đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng động thì đi ra, nhìn thấy Tả Phán Tình đang quỳ, tức giận kéo đến, ông chộp lấy cây chổi lông gà bên cạnh đánh lên người cô.
“Mày còn về đây làm gì? Bọn ta nhà nghèo. Mày đi tìm người đàn bà kia đi. Bà ta có tiền. Bà ta mới là mẹ ruột của mày đó.”
Người Tả Phán Tình nhận lấy hai roi, đau nhức co rụt lại. Tả Chính Cương cũng không dừng tay, lúc muốn đánh roi thứ ba, Cố Học Văn đã chắn trước mặt Tả Phán Tình.
“Ba. Cô ấy đã biết mình sai rồi. Ba tha thứ cho cô ấy đi.”
“Tha thứ?” Tả Chính Cương nổi giận, chỉ tay vào Tả Phán Tình vẻ mặt vô cùng kích động: “Mày không cần xin ba tha thứ, mày đi xin mẹ mày kìa.”
“Ba–” Tả Phán Tình quýnh quáng khóc òa lên, đau nhức trên người cũng không thể bì nỗi đau đớn trong lòng: “Con sai rồi, ba muốn đánh con thì đánh đi. Con chỉ xin ba tha lỗi cho con.”
“Ba nói rồi. Mày không cần xin ba tha thứ. Mày đi mà xin mẹ mày kia kìa.” Tả Chính Cương cả đêm không ngủ được, đôi mắt toàn tơ đỏ, chỉ vào Tả Phán Tình giọng nói vô cùng kích động: “Mày là đồ vô lương tâm, sao mày không thử nghĩ lại xem? Mày mới được sinh ra có năm mươi ngày, cô ta sinh ra mày là liền mặc kệ bỏ mày mà đi. Chân ba bị thương, xuống giường cũng khó khăn. Là nhờ mẹ mày. Mẹ mày ôm mày, ày uống từng ngụm từng ngụm sữa. Là nhờ mẹ mày. Che chở ày, chăm sóc mày mấy ngày mấy đêm.”
“Khi nhỏ mày hay bệnh. Mẹ mày ngày này qua ngày khác không chợp mắt chăm sóc mày. Mày hơi bị cảm thôi, mà mẹ mày còn thấy khó chịu hơn mày. Mày xem mẹ mày đã mấy chục tuổi rồi, người ta thì thi nhau mà giảm béo, còn trên người mẹ mày cũng không có miếng thịt nào, chỉ thấy càng lúc càng gầy, còn không phải là vì cái thứ vô liêm sỉ như mày sao? Mày còn nói những câu vô lương tâm như thế à? Mày còn mặt mũi quay về sao? Mày cút ra ngoài cho ba.”
Ông càng nói, Tả Phán Tình càng khóc nức nở, lê gối đến trước mặt Tả Chính Cương nắm lấy tay ông: “Ba, con sai rồi, ba tha thứ cho con.”
“Ba không có đứa con như mày.” Tả Chính Cương hất tay cô ra: “Tả Chính Cương tôi không có nuôi ra một đứa con như mày, mày cút đi cho ba.”
Mắt Tả Phán Tình cũng hoa lên rồi, nhìn Ôn Tuyết Phượng đứng bên cạnh không nói một câu đang khóc thút thít, vô cùng khó chịu, xoay người kéo tay bà.
“Mẹ, con sai rồi. Ngày hôm qua do con rối rắm. Con xin mẹ tha thứ cho con. Mẹ–”
Giọng nói của bà nghẹn ngào, một câu nói cũng không nên lời. Ôn Tuyết Phương lắc đầu, trong lòng vô cùng khổ sở. Lý trí nói cho bà biết Tả Phán Tình vì bị kích động mới như thế, thế nhưng trái tim lại thật sự không thể chấp nhận đứa con gái mình nuôi mấy mươi năm lại xem mình là người như vậy.
“Tả Phán Tình. Năm đó mẹ muốn gả cho ba con. Bà ngoại sống chết không đồng ý. Nói con không phải do mẹ sinh ra, nuôi không được. Còn nói hai chị em mà gả ột người đàn ông, sẽ thành chuyện để cho thiên hạ chê cười. Những việc đó mẹ không quan tâm. Mẹ chỉ thấy con đáng thương. Còn nhỏ như vậy, không có mẹ ruột, phải chịu bao nhiêu đau khổ đây? Mẹ đối tốt với con, là nên như vậy. Trước không nói đến chuyện mẹ gả cho ba con. Theo huyết thống, con cũng phải gọi mẹ một tiếng ‘dì’. Mẹ thương đứa cháu gái này, là sai sao? Bây giờ mẹ ruột của con đến, con sẽ không nhìn bọn ta nữa. Vậy con đi theo cô ta đi, còn gọi mẹ làm gì?”
Tả Phán Tình nói cũng nói không được. Nói bị kích động là ma quỷ, kích động của cô lại làm cô hối hận không kịp nghĩ đến trở ngại.
“Mẹ. Con cầu xin mẹ. Đừng nói vậy nữa. Mẹ tha thứ cho con. Tùy ý mẹ đánh con, mắng chửi con, sao cũng được hết. Nhưng đừng đuổi con đi. Con là con gái của mẹ.”
Ôn Tuyết Phượng khóc đến đau đớn, Tả Chính Cương đi đến vỗ vai bà, lúc này ông cũng đã tỉnh táo lại: “Đừng khóc nữa. Coi như đã nuôi ra một con sói. Nó làm tổn hại vài chục năm của bà.”
Ông vừa nói, Tả Phán Tình lại càng khóc dữ dội. Cố Học Văn nhìn bộ dạng cô khóc đến lê hoa đái vũ, ngực âm ỷ đau, đi đến bên cạnh Tả Phán Tình quỳ gối đánh bộp một cái.
………………