Chương : 177
Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Còn Tả Phán Tình và người đàn ông kia có quan hệ gì?
Sếp thật đúng là lợi hại có thể rộng lượng như vậy quả thực xứng đáng là thần tượng của cô nha.
Cố Học Văn đem áo vest cởi ra trả lại cho Kỷ Vân Triển sau đó mặc lại áo khoác cho Tả Phán Tình, từ đầu tới cuối một câu cũng không nói với cô một câu, trong mắt hiện lên một tia chần chờ anh quay sang nhìn Tiểu Trương một cái.
“Mọi người áp tải bọn họ về đi, tôi sẽ lập tức về ngay, nhớ là phải hết sức chú ý trông coi cho tốt, tôi sợ Ngô Đạt có đồng bọn, đừng để cho bọn chúng thoát.”
“Sếp hình như thuộc hạ của hắn bị thương.”
“Vậy đưa đi bệnh viện” Cố Học Văn bình tĩnh nói: “Phái thêm vài người nữa giám sát, đừng để bọn chúng trốn mất, đặc biệt là Ngô Đạt.”
“Rõ.”
Tiểu Trương gật gật đầu lại nhìn Tả Phán Tình một cái, trong mắt có phần không tán thành. Đã có đội trưởng Cố vừa đẹp trai vừa anh tuấn tài giỏi thế mà còn đi thích người đàn ông khác, thật đúng là ——
Suy nghĩ của Tiểu Trương đột nhiên dừng lại, sao có thể nghĩ như vậy, chẳng phải cô cũng không rõ sự việc là thế nào mà. Hơn nữa đây là việc của Cố Học Văn xử lý, cô nhún vai, lắc đầu rời đi.
Kỷ Vân Triển đứng bất động ở đó, anh có phần lo lắng khi thấy Tả Phán Tình từ lúc nghe thấy tiếng súng đến giờ vẫn không nói lời nào, chỉ là cái bộ dạng ngơ ngác như mất hồn đó của cô làm anh thấy rất lo lắng.
“Phán Tình.”
“Tôi nói anh có thể đi rồi.” Cố Học Văn tức giận trừng mắt nhìn anh: “Nghe rõ chưa?”
Kỷ Vân Triển vẫn không hề động đậy, áo vest trên tay bị nắm thật chặt, liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, lại nhìn nhìn Tả Phán Tình: “Hình như cô ấy bị dọa rồi thì phải.”
Lúc này Cố Học Văn mới phát hiện Tả Phán Tình đang dựa vào trong lòng mình có chút không ổn, ánh mắt của cô giống như không có tiêu điểm, rất mờ mịt cứ đứng ở nơi đó bất động.
Vỗ vỗ hai má Tả Phán Tình, tầm mắt có phần mờ mịt của Tả Phán Tình từng chút từng chút một bắt đầu có tiêu cự, cuối cùng ngẩng đầu dừng ở trên mặt Cố Học Văn.
“Cố Học Văn.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, mang theo vài phần không xác định.
Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn qua mặt rồi trước ngực, bụng. Ánh mắt quét một vòng trên người anh, cô đột nhiên vươn tay dùng sức ôm lấy anh: “Cố Học Văn, anh không sao chứ?”
Tiếng súng, vừa rồi cô lại nghe thấy tiếng súng. Trời ạ, đừng nói với cô là mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ đều là như vậy chứ. Những chuyện nguy hiểm như vậy, làm sao mà anh có thể chịu được.
Cố Học Văn sửng sốt một chút, những lời chất vấn vốn đã chuẩn bị tốt trong đầu, lại bởi cái ôm kia của cô mà dừng lại. Cảm giác được sự dựa sát của cô, sợ hãi của cô, giang tay ra ôm thân hình mềm mại vào lòng.
“Anh không sao.”
“Anh làm em sợ muốn chết” Tả Phán Tình có chút kinh sợ chưa kịp hoàn hồn, cô ôm anh thật chặt. khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn mạnh mẽ, cảm nhận hơi thở nam tính mạnh mẽ toát ra từ người anh, còn có bả vai rộng lớn mà cô đã vô cùng quen thuộc này nữa.
Vốn trong lòng đang mất cân bằng nay đột nhiên có cảm giác được thả lỏng, cô đưa cánh tay ôm chặt lấy anh, cứ như vậy không buông, lời nói của cô còn có chút ngập ngừng:
“Anh không có việc gì thì tốt rồi.”
Đây là cô đang lo lắng cho anh sao? Cố Học Văn vì hiểu ra điều đó mà trong ngực bỗng có vài phần sung sướng, dường như rất thỏa mãn.
Đầu óc Tả Phán Tình còn có chút hỗn độn nên cô không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô biết vừa rồi Cố Học Văn có nguy hiểm mà hiện tại anh đã không còn nguy hiểm nữa.
Thật tốt quá, Cố Học Văn, anh không có việc gì rồi, viên đạn kia không bắn vào người anh, vậy là tốt rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cứ như một chú mèo con mềm mại cọ cọ ở trong ngực anh. Trong lòng Cố Học Văn dâng lên một phần nhu tình, cũng không quan tâm xung quanh còn có những người khác anh liền cúi đầu kéo cô vào trong lòng, đôi tay như gông cùm xiềng xích gắt gao ôm cô, sau đó cúi đầu thật chuẩn xác hôn lên môi cô.
Ý thức Tả Phán Tình còn đang u mê nhưng nụ hôn quen thuộc làm cô theo thói quen nâng tay đặt lên cổ Cố Học Văn. Hai người giống như đang đôi ‘thiên nga đang lồng cổ vào’ quấn quít lấy nhau.
Đôi môi bá đạo ngông cuồng đoạt lấy môi cô, gần như muốn thiêu đốt cô, từng bước xâm chiếm lấy cô. Cô không cảm thấy chán ghét mà nâng tay ôm chặt thêm, tim đập ngày càng nhanh hơn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài run run nhè nhẹ sẵn sàng tiếp nhận và đáp lại.
Chủ động tìm kiếm lưỡi anh cùng anh vui đùa, gắn kết dây dưa.
Nhiệt độ trong không khí dần tăng lên cao. Những ngày cuối tháng mười một, cơn từng cơn khí lạnh theo gió ùa vào hành lang, nhưng hai người lại chỉ cảm thấy lửa nóng.
Cố Học Văn hôn đến động tình, xoay người bế Tả Phán Tình đặt ở trên tường, để khuôn mặt của cô càng gần sát với mình.
Kỷ Vân Triển vẫn đứng ở bên cạnh không hề động đậy, tay nắm thật chặt cái áo vest, tất cả sự quan tâm dường như đều biến thành châm chọc, Phán Tình của anh – người phụ nữ mà anh yêu lúc này lại đang ở trong lòng người đàn ông khác mà lo lắng mà suốt ruột vì anh ta như vậy.
Thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn mình, một chút ánh mắt đảo qua cũng không có, chỉ tập trung tinh thần mà hôn nhau, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh còn có một người khác.
Trong lòng không phải không chua sót không phải không đau khổ. Đoạn tình cảm này thật ra đã sớm không còn nữa rồi, cũng chỉ có anh vẫn mãi không buông được mà thôi.
Không cam lòng sao? Nhưng mình có thể làm gì được chứ?
Nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau như vậy, buộc lòng áp chế nội tâm chua sót, anh không cần ở lại đây, anh có thể đi rồi, anh tin Cố Học Văn sẽ chăm sóc tốt cho Tả Phán Tình.
Xoay người rời đi, trong hành lang chỉ còn lại hai người Cố Học Văn và Tả Phán Tình.
Rốt cuộc nụ hôn cũng dừng lại, rốt cuộc hai người đã tách ra, hai khuôn mặt đều ửng hồng, tự kiềm chế nhiệt ý đang ào ào như vũ bão trong cơ thể, Cố Học Văn hít một hơi thật sâu.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực đang đỏ ửng mà không nhịn được lại hôn xuống môi cô một chút. Lúc này mới buông ra, áp chế khát vọng trong lòng, anh tin nếu đây không phải là ở khách sạn thì anh đã lập tức ăn cô rồi.
“Vì sao em lại đi cùng với Kỷ Vân Triển?” Không phải anh không để ý, nhất là vừa rồi theo bản năng Tả Phán Tình làm nhiều động tác tín nhiệm Kỷ Vân Triển làm cho anh vô cùng không vui
Không phải không tức giận, nhưng vừa rồi cô gắt gao ôm anh nói ‘anh không có việc gì’, rồi nhẹ nhàng thở ra. Bộ dáng lúc đó của cô thậm chí hoàn toàn không chú ý tới cô đang ở cùng Kỷ Vân Triển.
Nhận thức này làm cho trái tim anh vốn dĩ đang bị áp lực nặng nề bỗng trở nên sung sướng nhìn đôi mắt Tả Phán Tình tìm kiếm một đáp án
“A.” Lý trí Tả Phán Tình từ từ trở lại, vừa rồi sự lo lắng cho Cố Học Văn đã áp đảo tất cả làm cho cô quên mất Kỷ Vân Triển.
Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Lúc này mới phát hiện thế giới xung quanh đã im lặng, chỗ rẽ của hành lang chỉ còn lại có hai người là cô và Cố Học Văn.
Chần chờ một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn một cái: “Anh ấy đi rồi?”
Cô nhớ vừa rồi anh còn ở đây mà, bây giờ sao đã đi mất rồi.
“Đi rồi.” Nhắc đến Kỷ Vân Triển, trong lòng Cố Học Văn có phần khó chịu: “Vì sao đã trễ thế này rồi em còn ở cùng anh ta?”
“Em ——“ Tả Phán Tình muốn giải thích thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác. Cầm lấy vạt áo Cố Học Văn vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“Tiền đâu? Tiền của mẹ em đâu?”
Cố Học Văn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mang theo một tia khinh thường: “Em xác định là…”
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nửa ngày mới có phản ứng. Nhưng khí thế vừa nãy lập tức yếu đi: “Em, mẹ ruột của em.”
Vừa rồi nhất thời vội quá nên buột miệng nói ra, cúi đầu không biết nên nói gì. Thấy cô không nói gì Cố Học Văn đành nói trước.
“Vì sao đã trễ thế này rồi em còn ở cùng Kỷ Vân Triển?”
Lần thứ ba hỏi vấn đề này, nếu cô lại chuyển đề tài, anh cũng không ngại dạy dỗ cô một chút.
“Em, anh ấy…” Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào: “Em nhận được điện thoại của người phụ nữ kia, bà ấy nói bà ấy khó chịu, nên em lo lắng muốn đi xem thế nào thì lúc đi ra trùng hợp là anh ấy đang ở đó.”
‘Trùng hợp anh ta ở đó.’ Cố Học Văn nhướn mày nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, một lúc lâu sau mới nói: “Buổi tối anh ta ở bên ngoài nhà của chúng ta? Hay em phải nói là căn bản anh ta vẫn ở trong nhà của chúng ta?”
“Cố Học Văn anh có ý gì?” Tả Phán Tình trừng mắt, ánh mắt dường như không dám tin vào những lời mình vừa nghe được: “Ý của anh muốn nói em ở sau lưng anh lén lút cùng người đàn ông khác?”
“Đây là do em nói.” Giọng Cố Học Văn cực lạnh nhưng vẻ mặt còn lạnh hơn: “Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Tả Phán Tình bây giờ là rạng sáng rồi đấy, em cùng một người đàn ông đến khách sạn. Em hy vọng anh sẽ nghĩ như thế nào?”
“Em, em chỉ là đến đây đưa đồ thôi mà.”
“Đưa đồ.” Cố Học Văn hừ lạnh: “Đưa cái gì mà lại đưa tiền? Nửa đêm nửa hôm em không ngủ mà chạy tới đây đưa tiền, em có đầu óc không hả? Có nghĩ tới một người con gái nửa đêm mang theo một vali đầy tiền như thế, ở ngoài đường lại lộn xộn. Chẳng lẽ em không sợ bị người ta cướp mất hả?”
Tả Phán Tình bị anh mắng ột trận, khí thế lại trầm xuống hơn, cắn môi nửa ngày không biết phải nói như thế nào: “Làm gì mà có nhiều người xấu như vậy, hơn nữa em cũng chỉ là đưa đồ một chút thôi mà, đưa xong em lại lập tức về nhà.”
“Đã đêm rồi mà còn đi đưa tiền”. Cố Học Văn thật muốn bổ đầu Tả Phán Tình ra xem trong đó chứa cái gì: “Chẳng lẽ ở thành phố C không có ngân hàng sao? Không thể để ngày mai chuyển khoản được à? Vì sao cứ phải để em đưa tiền giữa đêm hôm thế này, chẳng lẽ em không nghĩ đến à?”
“Em.”
Tả Phán Tình thực sự không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nhìn thấy rõ ràng Ôn Tuyết Kiều đến đứng còn không vững mà lại cố chấp muốn đi đưa tiền trả lại người chồng trước, nên trong lòng cô cũng thấy đồng tình, cũng có cảm động. Bởi mẹ ruột của cô không phải là người tham tiền nên cách nhìn của cô với bà đã thay đổi trở nên tốt hơn.
“Tả Phán Tình, đầu óc của em làm sao mà lớn lên được vậy?” Cố Học Văn thật sự là bị cô làm cho tức chết mà: “Sao em lại lên xe của Kỷ Vân Triển? Sao lại cùng với anh ta đến đây?”
Chẳng lẽ cô không biết Kỷ Vân Triển đối với cô còn chưa hết hi vọng sao?
“Em, em có trả tiền xe cho anh ta mà.” Tả Phán Tình cúi đầu, chuyện này là cô lại làm sai, cô đuối lý, nhưng: “Em cũng không muốn để anh ta đưa đi, nhưng anh ta nói lúc đó khó gọi xe hơn nữa anh ta nói nếu em không muốn nghĩ nhiều thì có thể trả tiền xe coi anh ta như tài xế, thực sự em cũng có đưa tiền cho anh ta mà.”
Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, cô nóng lòng giải thích, không biết vì sao lại không muốn làm cho Cố Học Văn hiểu lầm, nên lại càng muốn giải thích rõ ràng:
“Cố Học Văn, em hy vọng anh tin tưởng em. Em không phải người phản bội hôn nhân, em thật sự không có làm chuyện có lỗi với anh.”
Cố Học Văn thở dài, không có làm chuyện gì có lỗi vậy còn việc vận chuyển ma túy thì sao.
“Tả Phán Tình, em có biết, nếu hôm nay anh không ngăn cản em thì vừa rồi em đã làm cái gì, em có nghĩ tới không?”
Có thể cô sẽ chết.