Chương : 194
Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
Một đường trầm mặc trở về nhà. Tả Phán Tình vừa vào cửa liền đi về phía phòng tắm. Cô thấy hơi lạnh, hiện tại muốn ngâm nước nóng. Sau đó đi ngủ.
Cánh tay lại bị Cố Học Văn giữ chặt, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Nét mặt có phần tái đi vì tức giận.
“Tả Phán Tình, người đàn ông kia là ai?”
“Buông tôi ra, tôi mệt chết được, muốn nghỉ ngơi.” Cô thật sự rất mệt, thật sự muốn nghỉ ngơi.
“Mệt?” Tay Cố Học Văn siết chặt: “Nếu em mệt, thì đã không tham gia tiệc tùng, đã không cùng người đàn ông kia khiêu vũ rồi.”
Tả Phán Tình không dám tin mở to hai mắt, nhìn thấy tức giận trong mắt anh, chỉ cảm thấy hài hước.
“Cố Học Văn. Rốt cuộc là ai mới là người vô liêm sỉ đây?”
Không để cho Cố Học Văn có cơ hội phản ứng, cô thả chiếc ví nhỏ trên tay về hướng huyền quan, đưa một ngón tay đâm đâm lên ngực anh. Vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
“Rõ ràng là anh và người phụ nữ khác có gian tình, anh lại đến chỉ trích tôi khiêu vũ với người đàn ông khác sao? Tôi hỏi anh, ai vô sỉ hơn ai?”
“Em có ý gì?” Sắc mặt thay đổi, giọng nói của Cố Học Văn mang theo vài phần ngưng trọng: “Em nói bậy gì đó?”
“Bậy chỗ nào?”
Tả Phán Tình muốn rống lên, muốn chửi người, lời nói ra lại cực kỳ nhẹ: “Người phụ nữ kia là ai? Học Văn, uhm, gọi mới thân thiết làm sao. Thắt cravat cho anh, cùng khiêu vũ với anh. Các người còn từng có một đoạn thời gian bên nhau. Tôi không hiểu nỗi rồi. Cố Học Văn, nếu anh thật sự yêu cô ta như vậy. Sao anh lại cưới tôi chứ?”
“Sắc mặt Cố Học Văn lập tức thay đổi: “Em thấy rồi?”
“Tôi thấy thì rất lạ sao?” Tả Phán Tình thấy sự chột dạ trên mặt anh, lại chỉ cảm thấy buồn cười: “Hai người đứng ở nơi công cộng làm chuyện như vậy, không phải là vì muốn để cho người khác thấy sao?”
“Tả Phán Tình. Anh với cô ấy không có gì cả.”
“Đúng vậy. Không có gì cả.” Tả Phán Tình cười càng lúc càng rực rỡ: “Anh với cô ta đương nhiên là không có gì rồi. Chỉ là có một đoạn quá khứ, hơn nữa đến giờ vẫn còn chưa kết thúc.”
“Bọn anh đã chia tay rồi.”
“Bọn anh. Chia tay.” Ý cười trên mặt Tả Phán Tình biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh băng: “Chia tay rồi thì hối hận, muốn nối lại nhưng đã kết hôn rồi. Cho nên phải làm sao đây? Âm thầm qua lại thôi. Dẫu lìa ngõ ý còn vươn tơ lòng? Cố Học Văn, không phải lần đầu tiên tôi gặp đàn ông vô liêm sỉ, nhưng mà sự vô liêm sỉ của anh, lại làm cho tôi thấy ghê tởm nhất.”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nắm chặt tay lại, kiềm chế lửa giận trong lòng: “Em đừng nói lung tung. Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Đúng vậy. Anh không làm gì có lỗi với tôi. Anh chỉ là ném tôi ngoài đường, sau đó đi đón người phụ nữ khác, anh chỉ là cưới tôi nhưng lại còn yêu người phụ nữ khác. Mắt tôi không bị mù, anh không cần giải thích.”
“Em không tin anh?” Cố Học Văn hít sâu, muốn làm cô tỉnh táo lại: “Anh với cô ấy không giống như em nói.”
“Vậy thì như thế nào?” Tả Phán Tình tin rằng khuôn mặt mình lúc này nhất định là nhìn rất xấu xí, có lẽ là mười phần giống một người đàn bà chanh chua.
Cho dù không phải, cũng là một người phụ nữ ghen tuông, nhưng mà cô nhịn không được nữa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Văn, tức giận trên mặt càng sâu.
“Cố Học Văn. Anh nói đi. Hai người như vậy là thế nào?”
Cố Học Văn sửng sốt một chút, bất thình lình không tìm được từ nào để nói về mình và Lâm Thiên Y. Vẻ mặt chần chừ của anh bị Tả Phán Tình nhìn thành mười phần chột dạ.
“Không nói được sao? Căn bản trong lòng anh có quỷ. Cố Học Văn, chúng ta ly hôn.”
Hai chữ kia, tựa như một trái bom. Lời Cố Học Văn vừa rồi định giải thích tan biến mất, đem Tả Phán Tình bên cạnh kéo về phía mình.
Tả Phán Tình bị anh kéo vào trong lòng, không đợi cô giãy giụa, môi anh đã ép đến.
Không cho cô chút cơ hội mà đoạt lấy, chui vào khoang miệng cô, ngang ngược mà bá đạo. Tả Phán Tình không thở nổi, thân thể bị anh ôm rất chặt.
Cảm giác được bàn tay anh nắm chặt eo cô, đè ép thân thể cô dán lên người anh. Tả Phán Tình rõ ràng cảm giác được anh kích động.
“Ô ô.” Cô không ngừng giãy giụa, đưa tay muốn đẩy anh ra, động tác này lại làm cho Cố Học Văn càng thêm kích động hơn. Cô có ý gì chứ?
Có người đàn ông khác nên không muốn anh chạm vào sao?
“Ly hôn? Đừng hòng.”
Lực trên môi mang theo mạnh mẽ. Làm đau môi cô. Cô muốn kêu lên, lại chỉ cho anh cơ hội tiến quân thần tốc.
Giãy giụa yếu ớt, trốn tránh kiềm hãm của anh. Từ lúc nãy, khi nhìn thấy cô mặc váy trắng tiến vào, anh đã muốn làm như vậy.
Lúc này, chỉ là hoàn thành ý nghĩ vừa rồi thôi.
Bàn tay đặt trên mông cô, bước, mang cô đi vào phòng. Động tác của Cố Học Văn có thể nói là không được dịu dàng, hơi có chút thô lỗ, nhiều hơn chính là vội vàng.
“Không được.” Khi thân thể thoáng chạm phải chiếc giường, Tả Phán Tình phản kháng lại. Cô chống thân muốn thoát đi, lại thoát không khỏi bàn tay của Cố Học Văn, anh hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn thoát.
Cho dù là hơi khó một chút. Lễ phục sang trọng đã bị bàn tay của anh xé xuống, xé thành hai mảnh, rồi một đường mạnh mẽ từ xương quai xanh của cô chạy xuống, tràn ra, hôn khắp toàn thân cô.
Tả Phán Tình muốn kháng cự, nhưng qua mấy tháng hai người triền miên, anh đã quá rõ những điểm mẫn cảm trên người cô.
Mỗi một động tác, đều làm cho cô run rẩy. Co người, cô muốn trốn nhưng lại không có chỗ nào để trốn.
“Cố Học Văn, anh buông tôi ra.” Không có gì làm cô thấy ác cảm hơn sự đụng chạm của anh. Muốn anh rời khỏi, nhưng lời nói ra cũng không mang theo chút sức lực nào, ngược lại như đang gọi mời.
“Tả Phán Tình. Em là của anh.” Cố Học Văn cởi hết quần áo trên người cô, nhìn thân thể xinh đẹp của cô. Trong mắt hiện lên một nét mãnh liệt.
“Cố Học Văn.” Giọng nói của Tả Phán Tình vỡ vụn: “Tôi bảo anh buông tôi ra.”
“Không thể nào.” Anh đã nhịn cả buổi tối rồi. Bàn tay to tùy ý xé quần áo trên người mình. Ngay cả áo sơ mi anh cũng không kịp cởi, cởi bỏ dây nịt, cảm giác được cơ thể cô đã ẩm ướt, trơn mượt mới thẳng tiến vào.
“A–” Cho dù là không muốn, thân thể vẫn theo bản năng mà theo anh, nâng người, đón ý hùa theo đòi hỏi của anh.
Dây dưa đã biến thành một loại bản năng. Mỗi một động tác bên dưới của Cố Học Văn đều làm cô nói không nên lời. Đến cuối cùng, chỉ có thể đón nhận.
Một hồi dây dưa, hai người đều mồ hôi đầm đìa.
Thân thể Tả Phán Tình như nhũn ra, tứ chi vô lực. Nhìn chằm chằm Cố Học Văn đang từ trên người mình xoay người xuống, trong đôi mắt nước hiện lên vài phần xấu hổ và giận dữ: “Cố Học Văn, anh là đồ vô lại.”
Nếu đã không yêu cô, tại sao lại muốn chạm vào cô?
“Cút đi. Tìm người cũ của anh đi. Tôi không thèm.”
Xoay người không muốn nhìn trên mặt anh có thể sẽ có sự đắc ý. Trong lòng Tả Phán Tình dâng lên vô số bi thương. Nước mắt không khống chế được rơi xuống, theo hai má rơi xuống gối nằm.
Cô đột nhiên rất hận Cố Học Văn, càng hận bản thân mình hơn. Anh rõ ràng có người yêu mà còn cưới cô. Cô càng đê tiện hơn, rõ ràng trong lòng chán ghét anh, lại vẫn cùng anh phát sinh quan hệ.
“Em–” Cố Học Văn chống người, mắt nhìn chằm chằm trên cánh tay cô có một vết bầm tím, đó là vừa rồi bị anh siết, tức giận không biết tại sao lại tiêu tán.
Vươn tay muốn ôm Tả Phán Tình vào lòng, cô cũng cực lực kháng cự việc anh tới gần.
“Cút đi, anh cách xa tôi một chút.” Trong lòng Tả Phán Tình vô cùng căm phẫn: “Cố Học Văn. Anh cút ngay, tôi ghê tởm anh, tôi muốn nôn.”
“Tả Phán Tình.” Cầm lấy tay cô, Cố Học Văn làm cho cô bình tĩnh lại: “Anh với cô ấy, không phải như em nghĩ.”
“Vậy thì thế nào?”
“Bọn anh chia tay rồi, anh nói rồi, anh sẽ trung thành với hôn nhân, sẽ không phản bội em.”
“Anh đã phản bội rồi.” Tả Phán Tình gỡ tay anh ra không được, cô cảm thấy mệt, toàn thân đều không có sức lực, thế nhưng giọng nói lại vẫn bén nhọn như cũ: “Cố Học Văn, tôi xin anh bây giờ cách xa tôi ra một chút, được không?”
“Anh đã nói rồi, anh với cô ấy đã chia tay rồi.”
Chia tay? Tả Phán Tình chìn chằm chằm khuôn mặt anh, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, mọi chuyện đến cùng lúc làm cô hoàn toàn không kịp tiêu hóa.
Kéo cao chăn che cơ thể của mình lại, vẻ mặt cô mệt mỏi.
“Cố Học Văn, tại sao anh lại cưới tôi? Người phụ nữ kia, mới là người anh yêu đúng không?”
Cố Học Văn trầm mặc, nằm xuống bên cạnh Tả Phán Tình, không biết phải nói như thế nào.
Tả Phán Tình cảm giác được anh đến gần, muốn tránh ra, trên eo lại xuất hiện một bàn tay. Anh ôm eo cô không cho cô rời khỏi cái ôm của mình.
“Anh và cô ấy, trước kia cùng lớn lên trong đại viện. Cho nên.”
“Ôi, thanh mai trúc mã sao?” Tả Phán Tình không muốn chanh chua như vậy, thế nhưng cô lại không khống chế được lời nói.
“Tả Phán Tình.” Không phải lần đầu tiên Cố Học Văn lĩnh giáo được lời nói cay độc của cô, thế nhưng lại lần đầu tiên tức giận như vậy: “Em muốn nghe hay không?”
“Không muốn.” Đột nhiên Tả Phán Tình không muốn biết: “Mặc kệ anh như thế nào. Tôi không quan tâm.”
Nếu Cố Học Văn không rõ cái gì gọi là khẩu thị tâm phi, vậy thì anh cũng phí công lăn lộn nhiều năm như vậy: “Anh nói lại với em lần nữa, anh với cô ấy đã kết thúc rồi.”
Tả Phán Tình trầm mặc, đã kết thúc mà còn cùng người phụ nữa kia ôm ấp sao? Vậy đó là cái gì chứ?
“Tả Phán Tình. Em tin anh đi.”
“Cố Học Văn. Anh và cô ấy tại sao lại chia tay?”
Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh nháy mắt trở nên trầm mặc, khăng khăng muốn một đáp án: “Nói đi, tại sao lại chia tay?”
Đôi mắt Cố Học Văn tối lại vài phần, bỗng nhiên không tìm được lời để nói.
Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên dùng sức đẩy anh ra: “Cút đi. Tránh xa tôi ra.”
Cánh tay Cố Học Văn quấn càng chặt hơn, thế nào cũng không cho cô thoát ra.
“Cô ấy phản đối anh tham gia quân đội, sau đó lại không ủng hộ anh đến thành phố C. Cho nên bọn anh chia tay.”
“Chỉ là như vậy?” Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, sự tình tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhàn nhạt trả lời, lại vô cùng chắc chắn.
Tả Phán Tình nghe không ra là thật hay giả, lại không muốn truy hỏi nữa. Bụng dưới truyền đến từng trận khó chịu, đột nhiên cô thả lỏng người, cảm giác vô cùng mệt.
Nghĩ chắc là đến kỳ kinh nguyệt rồi, cô nhắm hai mắt lại, không muốn lại vướng mắc nữa.
“Tả Phán Tình. Cô ấy đến thành phố C bàn việc, sẽ lập tức trở về.” Cố Học Văn cằm lấy tay cô: “Anh và cô ấy thật sự không có gì, nếu chúng ta đã kết hôn, anh sẽ trung thành với em.”
Trung thành?
Thật là buồn cười, là chỉ thân thể? Hay là nói trái tim?
Tả Phán Tình không muốn biết, cơ thể anh có lẽ là ở nơi cô, vậy còn trái tim thì sao?
Không khí trầm mặc mà áp lực, độ ấm trong phòng dường như rơi xuống đóng băng. Vẻ mặt Cố Học Văn có tia rối rắm, suy xét nửa ngày môi giật giật, muốn nói gì đó, lại phát hiện Tả Phán Tình bên cạnh đang truyền đến tiếng hít thở bình ổn.
“Tả Phán Tình?” Nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, không được cô đáp lại, sắc mặt cô có chút tái nhợt, cô ấy hẳn là mệt mỏi quá rồi?
Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc, đột nhiên phát hiện, mình còn chưa hỏi rõ ràng, người đàn ông kia là ai?
“Tả Phán Tình?” Lại gọi một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời, Cố Học Văn nhẹ nhàng buông tay, sau đó đi tắm rửa.
Anh vừa rời giường. Đôi mắt Tả Phán Tình liền mở ra, mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng trên đầu.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Kỷ Vân Triển. Không biết bắt đầu từ khi nào, khi cô nghĩ hay nhìn thấy Kỷ Vân Triển, đã không còn cảm giác nữa.
Người đã từng làm cô đau lòng rối rắm không chịu nổi, không biết từ khi nào đã không thể làm lòng cô gợn sóng.
Ngược lại là Cố Học Văn, không hiểu sao lại bắt đầu quan tâm anh, không hiểu sao đã muốn vì anh làm cái gì đó.
Vào lúc cô không biết, trong mắt trong đáy lòng đã tràn đầy hình bóng anh. Cô không quan tâm, cũng không để ý. Cô nghĩ có lẽ vì là vợ chồng?
Cô gả cho Cố Học Văn, sẽ cố gắng thực hiện nghĩa vụ của người vợ, chỉ như vậy mà thôi. Thậm chí nhiều khi, cô buồn phiền Cố Học Văn, cảm thấy anh quản lý thật nhiều, lại bá đạo, lại dã man.
Rất nhiều khi hận không thể thoát khỏi anh.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Học Văn cùng người phụ nữ kia vô cùng thân thiết, nhìn bóng dáng bọn họ ôm nhau, lòng cô lại đau đớn.
Đau đớn kia đến thật mau, mau đến cô căn bản không kịp ngăn cản.
Cố Học Văn. Vì sao anh muốn cưới em? Cưới lâu như vậy, ở trong lòng anh, em là một người vợ, hay đối với anh có gì đặc biệt không?
Suy nghĩ bị hai tiếng ting ting cực nhỏ cắt ngang. Ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, bên trong truyền đến từng trận tiếng nước. Tả Phán Tình cắn môi, lần đầu tiên trong đời, cô xúc động muốn xem tin nhắn của Cố Học Văn.
Ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc quần bị anh ném xuống đất, tầm mắt nhìn về phía phòng tắm, tim đập thật sự kịch liệt. Dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị là Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y? Đây là tên người phụ nữ kia sao? Người cũng như tên. Tinh tế như chim nhỏ nép vào người. Ngón tay lướt lên màn hình.
Trên màn hình hiện ra một hàng chữ.
“Học Văn, ví của anh rơi ở chỗ em. Ngày mai anh đến lấy nhé. Nếu có thể thì cùng nhau ăn cơm, em bảo dì Phương mua vài món ăn. Ăn tại nhà, được không?”
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, trước khi đại não phản ứng được, cô đã xóa đi tin nhắn kia. Ngẩng đầu, tiếng nước trong phòng tắm lúc này vừa vặn ngừng lại, cô không chút nghĩ ngợi nhét điện thoại về lại trong túi quần.
Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại giường nằm xuống. Thân thể cứng ngắt không nhúc nhích. Lúc này Cố Học Văn mở cửa phòng tắm đi ra.
Tả Phán Tình co người. Rõ ràng trên người có đắp chăn, mà cô lại cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh này bắt đầu từ lòng bàn chân, lan tràn đến toàn thân, thậm chí cô cảm giác cả đầu ngón tay mình cũng lạnh ngắt.
Ví của Cố Học Văn rơi ở chỗ của cô gái kia? Dì Phương? Dì Phương nào? Cố Học Văn, nếu Lâm Thiên Y đến thành phố C làm việc, lập tức trở về vậy dì Phương là sao chứ? Không thể trùng hợp như vậy. Là cô ấy đúng lúc quen biết sao?
Bên kia giường lún xuống, cô cảm giác được Cố Học Văn nằm xuống giường. Thân thể run nhè nhẹ, cô hơi sợ, sợ anh tới gần mình, sợ anh biết mình đang giả vờ ngủ.
Thế nhưng anh không có tới gần cô, dày vò hơn nữa đêm, anh cũng đã mệt, nhắm mắt liền ngủ mất.
Còn Tả Phán Tình, trợn mắt đến bình minh, nhìn trần nhà màu trắng, đột nhiên có chút hiếu kì, nếu Cố Học Văn biết mình xóa mất tin nhắn của anh thì sẽ làm gì đây?