Chương : 203
Edit: Phong Vũ
Beta: Iris
“Đi tìm Cố Học Võ.”
“Chị nói gì?” Trần Tâm Y thoáng sửng sốt: “Anh ta, anh ta là thị trưởng đó. Anh ta mà lại để ý đến chuyện như vậy sao?”
“Sao lại không?” Nét mặt Tả Phán Tình lúc này tỏ ra vẻ đúng lý mà làm: “Em phải làm rõ ràng một việc. Anh ấy là thị trưởng thành phố C, có việc đương nhiên phải nhờ anh ấy giải quyết, chứ không lẽ để chúng ta giải quyết?”
Hơn nữa, bọn cô cũng chỉ là hai người phụ nữ, nếu đối phương thực sự có suy nghĩ như vậy thì e là bọn cô có muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được. Đến lúc đó nói không chừng còn tự kéo mình vào hố cũng nên.
“Đi thôi.” Thời gian cấp bách. Tả Phán Tình cũng không lo được nhiều: “Em theo chị đi tìm anh ấy.”
“Em á?” Trần Tâm Y có chút do dự. Nghĩ đến vẻ mặt lạnh như tiền lần trước của Cố Học Võ, cô bỗng có chút sợ hãi, có chút rối rắm: “Chị đi được thì đi? Em không đi.”
“Đương nhiên phải đi.” Tả Phán Tình không hiểu cô ấy đang nghĩ cái gì nữa: “Chuyện như vậy, em đương nhiên là phải tự mình nói với anh ấy thì mới rõ ràng được. Ví dụ như tên công ty, còn có những thứ mà em đã nhìn thấy nữa. Em không tự mình đi nói, thì làm sao mà chị biết được?”
“Em có thể nói cho chị mà.”
“Đừng có lôi thôi nữa, đi thôi.” Tả Phán Tình không có tâm trạng mà nghĩ nhiều, kéo tay Trần Tâm Y, ra cửa quán cà phê gọi xe rồi đi về hướng tòa thị chính.
Vô cùng may mắn là Cố Học Võ vẫn chưa ra về, còn ở trong phòng thị trưởng xem văn kiện.
Nhìn thấy Trần Tâm Y, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng chỉ trong một thoáng lại nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tả Phán Tình.
Từ lần đi chơi Trung thu đến bây giờ, anh đã một thời gian không gặp Tả Phán Tình. Lúc này nhìn cô, hình như có chút khang khác. Nhưng mà khác ở chỗ nào thì chỉ một hai lời anh không thể nào diễn tả được.
“Có việc gì?”
“Có. Có chuyện lớn.” Tả Phán Tình kéo Trần Tâm Y, để cô ấy nói rõ ràng với Cố Học Võ.
Trần Tâm Y nhìn Cố Học Võ. Trong mắt hiện lên vài cảm xúc không rõ là thế nào, nhất thời lại không biết phải nói gì.
Qua vài lần chớp nhoáng ở bên cạnh Cố Học Võ, cô dần có một hảo cảm khó nói rõ đối với anh. Mỗi lần gặp anh, anh lại giải quyết rắc rối cho cô. Cứ như vậy, cô ngoài cảm kích, còn nảy sinh một tâm tư khác.
Một vị thị trưởng còn trẻ như vậy, một người đàn ông đầy hứa hẹn như vậy, một người tốt rất có trách nhiệm như vậy ——
“Tâm Y, em nói đi.” Tả Phán Tình nghĩ là cô ấy bị dọa cho choáng váng nên không dám nói nên mới vỗ vỗ vai cô: “Chuyện khẩn cấp, em nói mau đi. Nếu để xảy ra chuyện thì e là không kịp nữa đâu.”
“Chuyện gì?” Giọng nói Cố Học Võ vô cùng nhẹ nhàng, nhìn Trần Tâm Y, ý bảo cô ấy nói rõ ràng. Trần Tâm Y đành phải một lần nữa nói lại chuyện mình đã nhìn thấy. Lần này thì rõ ràng, mạch lạc hơn so với vừa nãy cô kể cho Tả Phán Tình.
Tên công ty cô nghe thấy. Dường như còn có một người khác nữa hẹn tối nay sẽ gặp.
Một hơi nói xong, cô vô cùng vội vàng nhìn Cố Học Võ: “Thị trưởng Cố, anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Đừng làm tổn thương đến người vô tội.”
Cố Học Văn nhíu mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Cấp trên nhiều lần phản đối nhất quyết phải triệt phá, nhưng mà tới lúc thi hành, thì luôn luôn có một số công ty, luôn luôn một số người dường như không bị rành buộc.
“Tôi biết rồi.” Anh thản nhiên gật đầu, nhìn hai cô gái: “Các cô về đi. Tôi sẽ xử lý.”
“Xử lý như thế nào?” Tả Phán Tình muốn biết rõ ràng một chút: “Bọn em có quyền biết rõ tình hình chứ? Bọn em dù sao cũng muốn biết rõ nhân viên chính phủ các anh sẽ làm như thế nào?”
“Chuyện này em không cần lo.” Cố Học Võ nhìn Trần Tâm Y: “Chỉ cần cô khẳng định người mà cô nhìn thấy là người phụ trách công ty đó là được.”
“Đúng là người phụ trách công ty đó mà.” Trần Tâm Y nhìn thấy rất rõ ràng: “Tôi đã đi qua đó rất nhiều lần, cho nên mới dám xác nhận, còn nữa hắn ta vẫn chưa đồng ý cho tòa soạn bọn tôi phỏng vấn. Cho nên tôi mới có thể chú ý tới hơn.”
“Được rồi, hai người đi đi.”
“Không được.” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Em muốn tham gia.”
“Tôi cũng muốn.” Trần Tâm Y cũng mở miệng: “Vụ việc là do tôi phát hiện, tôi có quyền được biết.”
“Hai người đừng có náo loạn lên nữa.” Giọng điệu của Cố Học Võ đã có chút không kiên nhẫn: “Hai người phụ nữ thì có thể làm cái gì chứ? Về hết cho tôi.”
“Xí. Anh đừng có mà khinh thường phụ nữ.” Tả Phán Tình không phục: “Nếu không có bọn em cung cấp tin tức, anh biết được sao? Còn đuổi bọn em đi.”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Võ vô cùng đau đầu: “Em ở trong này cũng giúp không được gì đâu.”
“Sao lại không thể giúp gì?” Tả Phán Tình không quen nhìn thái độ khinh thường phụ nữ của Cố Học Võ: “Có bọn em ở đây có khi còn giúp được việc.”
“Đừng gây thêm phiền phức là được.” Cố Học Võ cũng không nhìn hai cô nàng này nữa, cầm điện bấm mấy con số: “Là tôi. Giúp tôi điều tra, gần đây công ty bất động sản ** đang khai phá mảnh đất nào? Năm phút sau, tôi muốn thấy kết quả. Uh.”
Cúp máy, Cố Học Võ liếc nhìn hai người một cái: “Các cô về đi. Các cô ở trong này thực sự là giúp không được gì.”
“Nhưng mà ——” Tả Phán Tình muốn nói cái gì đó, Cố Học Võ liền trừng mắt lườm cô một cái: “Học Văn vắng nhà, em muốn để cho nó phải lo lắng sao?”
“. . . . .” Tả Phán Tình im bặt, quả thật Cố Học Văn đang vắng nhà, nếu để Cố Học Văn biết việc mình đi làm việc nguy hiểm như vậy. Chỉ sợ không muốn chọc giận anh cũng không được.
Cố Học Võ đưa mắt nhìn về phía Trần Tâm Y, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm khó lường, khẽ gật đầu: “Cô cũng về đi, tôi đồng ý với các cô, một khi có tin tức liền lập tức thông báo cho các cô. Được chưa?”
“Vậy anh nhất định phải nhanh chóng ngăn cản đấy.” Trần Tâm Y không hy vọng sẽ tổn thương đến người vô tội.
“Tôi biết rồi.” Cố Học Võ nhíu mày thật nhanh. Phá dỡ, đánh người. E là lúc này không riêng gì công ty bất động sản có trách nhiệm đâu? Sau lưng nếu không có bàn tay bí ẩn, vậy thì rất kỳ quái.
Hai cô gái đều muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi. Các cô đi rồi. Cố Học Võ mới tiện triển khai công việc.
Liên tiếp gọi vài cú điện thoại, điều mấy nhóm người. Lúc này vừa vặn cũng có điện thoại gọi về. Anh tập trung vào mục tiêu, thả lỏng mày, cầm lấy áo khoác đang định rời đi thì cửa phòng bị đẩy ra. Trần Tâm Y lại đến.
“Thị trưởng Cố?” Cô đứng ở cửa, vẻ mặt có chút do dự, Cố Học Võ thoáng sửng sốt, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
“Sao cô còn chưa đi?”
“Tôi. Tôi muốn tham gia chuyện này.” Thái độ của Trần Tâm Y rất kiên định: “Xin anh cho tôi tham gia đi.”
“Cô không giúp được gì đâu.” Cố Học Võ hoàn toàn cự tuyệt, đối với Trần Tâm Y, trong lòng anh có một tia kháng cự mà chính anh cũng không rõ.
“Nhưng mà, tôi là phóng viên.” Vẻ mặt Trần Tâm Y rất kiên định: “Xin cho phép tôi được đưa chuyện này ra ánh sáng. Đây là yêu cầu của tôi.”
Cố Học Võ nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng gật gật đầu: “Cô đi theo tôi. Không được chạy lung tung.”
“Vâng. Tôi sẽ như vậy.” Tim Trần Tâm Y đập càng lúc càng nhanh, vừa rồi ở ngoài cửa, cô và Tả Phán Tình đã mỗi người đi một ngả. Nhưng cô không hiểu sao lại quay trở lại. Chỉ là muốn một cơ hội.
Mặc kệ là bởi vì công việc, hay là ——
Lắc đầu, cô buộc mình phải chuyên tâm, có một số việc, chỉ cần anh chủ động bước ra trước thì con đường còn lại liền trở nên đơn giản.
Tả Phán Tình ngủ không được. Nằm ở trên giường trằn trọc hồi lâu mà vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.
Chuyện Trần Tâm Y nói hôm nay làm cô có chút lo lắng, có chút rối rắm. Sau khi trở về nghĩ thật kỹ thì cô lại có chút hối hận.
Phải biết rằng Cố Học Võ là thị trưởng thành phố C, một công ty bất động sản nho nhỏ làm sao dám kiêu ngạo? Còn không phải chứng minh phía sau có hậu thuẫn?
Cố Học Võ kéo công ty bất động sản đó xuống ngựa, là công hay là tội. Nhưng mà lỡ như đắc tội với cái người đứng đằng sau kia có phải tiền đồ của Cố Học Võ sẽ ——
“Đáng ghét.” Sao mình lại phải xen vào việc của người khác chứ? Để Trần Tâm Y làm như không thấy không phải là được rồi sao?
Nhưng mà như vậy tuyệt đối không phải tính cách của cô. Khẽ thở dài một tiếng, cô trở mình, nghĩ tới Cố Học Văn. Nếu anh ấy ở đây thì tốt rồi, anh ấy nhất định sẽ nói ình biết phải làm sao bây giờ.
“Cố Học Văn ——” xoay người, nhìn về chỗ trống phía bên kia giường, cô chợt phát hiện hình như lúc có anh ở bên cô cảm thấy rất an tâm.
“Xí.” Đó là bởi vì anh ấy là chồng mày đó được không?
Nếu Cố Học Văn không phải chồng mày, mày có thể có cảm giác an tâm như vậy sao?
Tả Phán Tình trả lời không được cái vấn đề nếu không này. Bởi vì cô đã gả cho Cố Học Văn, đã là vợ anh .
“Phiền quá đi.” Đáng ghét, vì sao Cố Học Văn lại không ở nhà? Vì sao anh cứ luôn nhằm vào lúc cô cần anh mà vắng nhà vậy?
“Em sao vậy?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe lại có vài phần khó hiểu. Tả Phán Tình giật mình, xoay người, phát hiện Cố Học Văn không biết đã về khi nào, đang hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt cô, trong mắt có chút nghi hoặc.
Trên người anh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, nhìn cô quay sang, thì ngồi xuống bên giường, kéo tay cô qua, cảm giác lòng bàn tay cô hơi lạnh thì khẽ nhíu mày.
“Sao tay lại lạnh thế này?” Nhìn khắp phòng, hai ngày này trời chuyển gió, không khí lạnh tràn về lại trở nên rét buốt vô cùng: “Sao không mở điều hòa?”
“A?” Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện, lắc lắc đầu: “Quên.”
“Đồ ngốc.” Chuyện này mà cũng quên được? Mở điều hòa lên, không chú ý tới trong mắt Tả Phán Tình gợn lên làn sóng sung sướng. Rõ ràng là bị anh mắng mà cô lại thấy sự quan tâm của anh rất dễ chịu.
Điều hòa mở, Cố Học Văn cởi áo khoác, lại ngồi bên giường.
“Nói đi, vừa rồi là phiền cái gì vậy?”
Tả Phán Tình nhìn anh, suy nghĩ trong đầu vừa rồi lập tức quên đâu mất mà lại nghĩ đến vấn đề khác: “Anh không phải là có nhiệm vụ sao? Sao đã trở lại?”
“Ừ.”
Ôn Tuyết Kiều không bắt được, giam một ngày một đêm rồi lại để cho bà ta chạy mất. Trong lòng Cố Học Văn có chút uể oải. Người của anh theo dõi Chu Thất Thành một ngày, phát hiện hắn vẫn bình thản ung dung chơi đùa vui vẻ, dường như không có một chút động tĩnh.
Anh có thể khẳng định, Ôn Tuyết Kiều nhất định đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành. Cho nên Chu Thất Thành không thể không che chở cho bà ta.
Mà hiện tại lại tìm không thấy Ôn Tuyết kiều, thành phố C tuy rằng không lớn, nhưng muốn giấu một người cũng khá dễ dàng. Điều anh sợ nhất là, Ôn Tuyết Kiều chưa từ bỏ ý định, lại xuống tay với Tả Phán Tình.
“Cố Học Văn?” Tả Phán Tình gọi anh hai tiếng, lại phát hiện anh không có một chút động tĩnh, vươn tay huơ huơ ở trước mặt anh.
“Anh không sao chứ?”
Cố Học Văn đang chìm vào suy nghĩ sâu xa nên không có nghe thấy, mãi đến khi mu bàn tay bị người ta đập một cái thật mạnh:
“Hở?”
“Anh đang ngẩn người.” Giọng Tả Phán Tình có một chút trách móc: “Nghĩ cái gì vậy?”
Nghĩ đến xuất thần như vậy. Cô gọi anh mấy tiếng mà cũng không nghe thấy, không phải là nghĩ đến người phụ nữ nào đó chứ?