Chương : 210
Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Vũ: Tình hình là do các editor khá bận nên có thể tiến độ chap tuần tới sẽ không được đều như trước, các tình yêu thông cảm nhé.
Cố Học Văn đọc báo cáo được đưa đến, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ở hiện trường, ngoại trừ những người ở trong phòng, thì còn có người khác nữa, bước chân cũng rất phức tạp. Ở bên ngoài cách đó không xa, còn có dấu vết bánh xe phanh gấp.
Xem phân tích cơ bản, có người dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện tại căn nhà đó, giết hai mươi mấy người bảo vệ kia, sau đó mang Tả Phán Tình đi. Và cả Ôn Tuyết Kiều nữa.
Dấu vết của lốp xe sau khi đi ra đến quốc lộ thì không thấy tung tích gì nữa. Còn toàn bộ thi thể phát hiện ở căn nhà đó theo Cường Tử đã đối chiếu thì đều có tiền án. Không cần hoài nghi, nhất định là Ôn Tuyết Kiều đã cho bọn chúng tiền, thuê bọn chúng bán mạng cho bà ta.
Nhưng vấn đề chính là, rốt cuộc là ai, ai đã giết những người đó rồi mang Tả Phán Tình đi?
Anh cũng không nhận được điện thoại uy hiếp gì, vậy là có ý gì đây?
Cố Học Văn còn đang suy tư. Lúc này ở phía trời đông mặt trời đã bắt đầu lấp ló. Nhưng anh lại không có chút buồn ngủ.
Trước kia lúc huấn luyện, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt cũng là chuyện thường xuyên. Nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ, làm cho lòng anh nóng như lửa đốt lo lắng vạn phần.
Xoa xoa mi tâm, trên khuôn mặt luôn luôn cương nghị nay đã nhiễm vài phần mỏi mệt. Anh căm thù cái loại cảm giác bất lực này. Anh đột nhiên nghĩ đến một người. Nắm lấy chiếc chìa khóa xe, nhanh chóng rời đi.
Cường Tử cùng Tiểu Trương hai mắt nhìn nhau, không rõ sếp bị làm sao.
Ký túc xá tòa Thị chính.
“Sớm như vậy đã tới tìm anh?” Cố Học Võ mới vừa rời giường, anh vừa mới rửa mặt xong, Cố Học Văn đã tới rồi.
“Có việc.”
“Hử?” Mắt Cố Học Võ nhìn cánh cửa, Kiều Tâm Uyển vẫn còn đang ngủ: “Ngồi xuống nói đi.”
“Không cần, cứ như vậy nói cũng được.” Cố Học Văn không chờ đợi được. Đem toàn bộ chuyện ngày hôm qua xảy ra nói hết cho Cố Học Võ nghe: “Tả Phán Tình không tìm thấy, Ôn Tuyết Kiều cũng không thấy. Ôn Tuyết Kiều đã đi đâu em mặc kệ. Nhưng còn Tả Phán Tình nhất định em phải tìm được cô ấy. Anh hiểu ý của em chứ?”
Cố Học Võ gật gật đầu: “Người này rất lợi hại.”
Tay chân nhanh nhẹn, thủ pháp làm việc sạch sẽ lưu loát. Cố Học Võ ở thành phố C thật sự là chưa từng nghe qua có người lợi hại như vậy.
“Phải. Rất lợi hại.” Lợi hại đến nỗi anh hoàn toàn không có một chút manh mối nào. Cứ mờ mịt như một con ruồi không đầu vậy.
Cố Học Võ gật đầu, nhìn lại vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Cố Học Văn, trong mắt có một tia không đồng ý: “Mấy ngày không ngủ rồi?”
“Hai ngày.” Cái đó có là gì.
“Cậu vào thư phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
“Em không mệt.”
“Cậu vẫn nên đi ngủ một chút, tra tư liệu cần thời gian. Anh cũng không xác định được phải mất bao lâu.” Cố Học Võ nhìn anh. Cho dù anh có tin tức ngay, anh cũng hy vọng Cố Học Văn có thể nghỉ ngơi một chút.
“Anh còn phải đi làm, cậu ngủ một chút đi, có kết quả, anh sẽ đến tìm cậu.”
“Anh ——” Chẳng lẽ ngay bây giờ không thể cho anh một đáp án sao?
“Đừng tranh cãi với anh nữa, cậu không ngủ được, thì cũng đừng mong nhận được cái gì. Mà anh cũng sẽ không cho cậu đi điều tra.”
Cố Học Võ rất cố chấp, cũng không xem phản ứng của Học Văn, trực tiếp đi về phía tòa thị chính đi làm.
Lúc này làm sao Cố Học Văn có thế ngủ được, mắt nhìn trong phòng, thở dài, vào thư phòng ở trên sô pha nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cũng thực sự mệt mỏi. Vậy nên bất tri bất giác liền ngủ. Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, mãi đến khi nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, anh mới ngồi bật dậy.
Mở cửa ra, vừa lúc Cố Học Võ từ cửa đi vào. Anh nhìn thấy Cố Học Văn đã tỉnh, trong mắt có phần bất đắc dĩ: “Sao không ngủ thêm một chút?”
“Đã có kết quả rồi sao?” Cố Học Văn vươn tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đưa cho em.”
Hai tay Cố Học Võ khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm sự vội vàng trên mặt Cố Học Văn: “Bảy năm trước, anh bảo cậu cùng làm việc với anh, thì cậu không chịu. Cậu cho rằng tham gia quân ngũ là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng trên thực tế thì sao? Có đôi khi các biện pháp cực đoan sẽ dễ dàng hơn so với phương tiện hợp pháp.”
“Em đến không phải để nghe anh nói những lời này.” Cố Học Văn không chút khách khí cắt ngang lời anh: “Nói cho em những gì em muốn biết.”
“Anh biết.” Cố Học Võ thở dài: “Bất cứ khi nào, anh cũng chờ cậu gia nhập. Cậu thật sự quá cố chấp, tại sao cậu không nghĩ theo hướng khác. Cậu làm cảnh sát, đến ba năm mới bắt được một tên Chu Thất Thành. Mà nếu như cậu dùng một phương thức khác, có lẽ từ ba năm trước, cậu đã giải quyết hắn xong rồi.”
“Em thích dùng phương thức của chính mình.”
Mỗi người đều tự giải quyết thù hận riêng tư, vậy thì pháp luật để làm gì?
“Cậu thật cứng đầu.” Cố Học Võ đã không biết phải nói gì. Thở dài, anh ngồi xuống sofa, ý bảo Cố Học Văn ngồi ở đối diện mình: “Cậu đã nghe qua Long đường chưa?”
“Long đường?” Ánh mắt Cố Học Văn chợt lóe lên, vẻ mặt có một tia khiếp sợ: “Anh nói là Long đường ở Mĩ.”
“Đúng.” Cố Học Võ gật đầu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: “Đó là gia tộc đã rất lâu đời, Long đường ở Mĩ dường như nắm trong tay hơn phân nửa thế lực hắc bang.”
“. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc, Cố Học Võ lúc này đem vài tờ giấy đưa vào trong tay anh: “Đây là tư liệu về Long đường. Người của anh nhận được tin. Tiểu đương gia của Long đường đã đến thành phố C. Chưa rõ mục đích. Nhưng theo như anh biết ở Trung Quốc, nhất định Long Đường cũng có thế lực nhất định.”
“Từ lúc trước, địa bàn của Chu Thất Thành còn có hơn phân nửa bị hắn phá hủy.”
“Không đúng.” Cố Học Văn nghĩ đến điều vô lý: “Chu Thất Thành chỉ ở thành phố C, vậy làm sao lại gặp phải người của Long đường?”
“Cái này phải nói từ một năm trước.” Cố Học Võ nhớ tới tư liệu mình có được: “Một năm trước. Chu Thất Thành cùng một hắc bang ở Mĩ tên là JK giao dịch. Nhưng JK lại trêu chọc đến Long đường, để tỏ thành ý, Chu Thất Thành chủ động ra tay, giúp đỡ JK đối phó Long đường, chọc giận lão đại của Long Đường. Một năm nay, cả hai bên không ngừng có động tác. Bởi vì ở thành phố C là địa bàn của Đông bang, lại có JK giúp đỡ cho nên tuy rằng hắn không chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không tổn thất quá lớn.”
“Mọi chuyện là như vậy.” Trách không được hành động gần đây nhất, thuận lợi tới nỗi làm cho bọn họ phải sợ hãi, hóa ra là có người hỗ trợ? Như vậy chứng cứ lần trước. Còn có việc Ôn Tuyết Kiều bị trừng phạt lần đó. Đều là người này làm?
“Em xem xem.” Cố Học Văn lấy tư liệu qua. Ánh mắt đảo qua cái họ kia thì liền mở to hai mắt: “Hiên Viên?”
“Ừ. Họ này cũng không gặp nhiều.” Cố Học Võ gật đầu: “Cũng bởi vì như vậy, nên gia tộc Hiên Viên vẫn rất tự hào là người thừa kế huyết thống của hoàng đế. Cả gia tộc bọn họ đều lấy họ Hiên Viên là vinh quang.”
Hiên Viên? Hiên Viên Diêu ——
Trong đầu Cố Học Văn hiện lên tên của gã đàn ông kia. Ông chủ của Tả Phán Tình, bộ dạng và khuôn mặt cực kỳ yêu nghiệt. Chẳng lẽ lại là hắn ta?
“Ở đây không có ảnh chụp.” Không thể xác định rốt cuộc có phải là người đó hay không. Trong lòng Cố Học Văn đã hiểu được, nhưng vẫn cần xác định nhiều hơn nữa.
“Cậu hợp tác với anh.” Dường như Cố Học Võ biết trong lòng anh đang nghĩ gì: “Bên trong đó đều là cơ mật. Cậu không phải thành viên của bọn anh, không có tư cách xem tư liệu bọn anh tra được.”
“Anh, anh cố ý?” Cố Học Văn cầm tư liệu trong tay siết chặt, nhìn lại lời mời thành khẩn trong mắt Cố Học Võ: “Anh không được quên thân phận của chúng ta, nếu để cho người khác biết ——”
Đến lúc đó ảnh hưởng, không riêng gì hai anh em bọn họ, mà là cả gia tộc Cố thị. Đây là lý do mà Cố Học Văn nhất định phải dùng những phương pháp quang minh chính đại để bắt Chu Thất Thành, mà không phải trực tiếp làm theo ý mình.
“Không có khả năng có người biết.” Cố Học Võ vô cùng chắc chắc nói: “Thừa nhận đi, Học Văn, có đôi khi, tốc độ đạt mục đích bằng đường ngang ngõ tắt so với cái cậu gọi là phương pháp quang minh chính đại thì nhanh hơn nhiều lắm.”
“Anh muốn em làm cái gì?” Gia nhập tổ chức của anh, sau đó thì sao?
“Tạm thời không cần cậu làm gì cả.” Cố Học Võ thản nhiên nói: “Chờ cậu giải quyết chuyện của cậu đã rồi sau đó mới nói tiếp. Đương nhiên, cậu cũng có thể tiếp tục quay về quân đội, gia nhập cùng bọn anh. Ít nhất trước mắt. Bọn anh là thế lực phi chính phủ, là thế lực duy nhất có năng lực đối đầu với Long đường.”
Cố Học Văn không nói gì, trong lòng đã thừa nhận, một tổ chức khổng lồ như Long đường, không phải người bình thường có thể chống lại được.
“Hoan nghênh gia nhập.” Cố Học Võ vươn tay ra bắt tay với Cố Học Văn: “Tin tưởng anh, cậu sẽ không hối hận.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, bắt tay Cố Học Võ. Hai anh em cùng bắt tay, lúc này đã đạt đến sự đồng thuận.
Mà Cố Học Võ cũng như Cố Học Văn mong muốn, đem tài liệu cơ mật mà bọn họ tra được của Long đường cho anh xem.
Trên màn hình, là hình ảnh Hiên Viên Diêu đang cong khóe môi lên, dường như biết có camera ở đối diện với anh ta, nên ánh mắt mang theo một tia trào phúng.
Người đàn ông này không đơn giản. Cố Học Văn vẫn có cảm giác như thế, nhưng lúc này đây, anh ta đang hơn vài phần phần thắng.
“Điểm dừng chân ở thành phố C của hắn là ở đâu?”
“Có một biệt thự bên bờ biển.” Mày Cố Học Võ hơi hơi nhăn lại: “Nhưng anh không nghĩ là em đi bây giờ thì có thể tìm được hắn ta.”
“Tả Phán Tình thì sao?” Cố Học Văn chỉ quan tâm điều này: “Cô ấy bị hắn giấu ở đâu?”
“Cậu đừng nói người ta như vậy chứ.” Cố Học Võ nghĩ đến lúc mình nhận được tư liệu, cũng vô cùng khiếp sợ, anh thật sự không thể tin được, đường đường là thiếu gia của Long đường, mà lại có thể coi trọng một cô gái đã kết hôn: “Tả Phán Tình cũng không phải là bị hắn giấu đi. Ngày hôm qua đã được hắn ta đưa đến bệnh viện.”
“Tả Phán Tình ở bệnh viện?” Cố Học Văn ngồi không yên. Cầm chìa khóa xe lên định rời đi. Thì tay bị Cố Học Võ kéo lại.
“Cậu chạy nhanh vậy, cậu có biết cô ấy ở bệnh viện nào không?”
“Em ——” Lúc này Cố Học Văn mới phát hiện mình đang kích động: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”
“Cậu đó.” Cố Học Võ thật đúng là không biết, sao em mình lại để tâm đến Tả Phán Tình như vậy: “Anh thật không biết phải nói như thế nào với cậu. Nhưng anh khuyên cậu, tạm thời đừng trực tiếp đối đầu với Hiên Viên Diêu. Trước mắt mà nói, hắn ta cũng không có làm ra chuyện gì nguy hại đến lợi ích của cậu.”
Liều lĩnh chống lại Long đường, anh cũng không chắc chắn. Cố Học Võ rõ ràng điểm này, tạm thời không tính đối đầu cùng Long đường.
“Em sẽ có chừng mực.” Chỉ cần hắn ta không làm gì vợ anh. Anh sẽ không đối đầu với Hiên Viên Diêu, có được địa chỉ bệnh viện. Cố Học Văn cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Để lại Cố Học Võ ngồi ở trong phòng khách, vẻ mặt vẫn ngưng trọng như cũ.
Hiên Viên Diêu đến thành phố C rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chỉ là phát triển thế lực của mình thôi hay còn có âm mưu lớn hơn nữa?
Trời đã sáng. Hiên Viên Diêu ngủ không được sâu, nghe được tiếng kêu yếu ớt của người nằm trên giường bệnh, anh ta nhanh chóng đứng dậy, đến bên giường bệnh, lông mày Tả Phán Tình nhíu chặt lại, thoạt nhìn như là vô cùng khó chịu.
Vươn tay nắm tay cô, Hiên Viên Diêu nhẹ nhàng nói: “Tả Phán Tình, em tỉnh chưa?”