Chương : 241
Edit: Phong Vũ
Beta: Iris
“Bây giờ em thật sự chưa thể xuất viện được.” Cố Học Văn biết nghỉ ngơi lúc này đối với Tả Phán Tình là rất quan trọng, nghĩ tới lời Hiên Viên Diêu uy hiếp ngày hôm qua, hai hàng lông mày của anh khẽ nhíu lại: “Em lại lo lắng Trịnh Thất Muội à?”
Tả Phán Tình nhìn anh, anh cũng không đến nỗi ngốc lắm cũng hiểu mình đấy chứ.
“Uhm. Em sợ tên thuộc hạ của Hiên Viên Diêu sẽ ức hiếp Thất Thất. Anh giúp em tìm cô ấy đi.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, lúc quay sang lại thấy sắc mặt Cố Học Mai dường như trở nên rất khó coi, anh sửng sốt một chút: “Chị, chị sao vậy? Có phải khó chịu gì không?”
“Chị không sao.” Trịnh Thất Muội? Không phải là cô gái mà Phán Tình đã nhắc tới khi đến tìm Đỗ Lợi Tân sao? Cô ấy và Đỗ Lợi Tân ——
“Chị, chị không sao chứ?” Tả Phán Tình cũng phát hiện sắc mặt Cố Học Mai không ổn. Vẻ mặt nhuốm lên một chút lo lắng: “Có phải là do mới sáng sớm đã đến thăm em không? Hay là chị về nghỉ ngơi trước đi?”
“Không, không cần.” Cố Học Mai gượng gạo vuốt tóc, liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái: “Em, có việc thì cứ đi trước đi. Chị ở cùng Phán Tình cũng được mà.”
“Ừ.” Cố Học Văn đúng là có việc phải làm, dù sao cũng không thể để Hiên Viên Diêu lợi dụng Trịnh Thất Muội mà uy hiếp Tả Phán Tình được.
“Cố Học Văn.” Thấy anh định rời đi, Tả Phán Tình bèn gọi anh lại: “À, anh cẩn thận một chút.”
Cái tên Hiên Viên Diêu kia từ trước đến nay đều rất tráo trở. Thái độ làm người ích kỷ tùy hứng. Cô ít nhiều cũng hơi sợ Cố Học Văn bị làm hại.
Sự quan tâm của cô làm lòng anh thấy ấm áp, cười cười với cô, lại liếc mắt nhìn Cố Học Mai một cái: “Chị, chị ở đây với Phán Tình nhé, nếu có việc gì thì chị gọi điện cho Đỗ Lợi Tân ha. Bọn Tống Thần Vân hiện tại không ở thành phố C nên trước mắt cũng chỉ có cậu ta.”
“Hả?” Cố Học Mai thoáng sửng sốt, còn chưa kịp gật đầu, Tả Phán Tình đã lên tiếng trước: “Xì. Bọn em thì có việc gì chứ, cần gì phải tìm cái kẻ bạc tình kia? Quả đúng là đồ khốn nạn.”
“Phán Tình.” Chuyện tình cảm của người khác mà cô cứ sấn vào. Cố Học Văn tin Đỗ Lợi Tân không phải là người như vậy.
“Anh đừng có nói thay anh ta. Nói trắng ra, đàn ông các người đều là giống nhau, ăn trong bát, nghĩ trong nồi.” Đỗ Lợi Tân đối với Thất Thất như vậy. Bắt cá hai tay, quả thực đúng là vô sỉ hạ lưu.
Sắc mặt Cố Học Mai càng khó coi, cứ cúi đầu, không nói một câu.
Cố Học Văn cũng bị Tả Phán Tình chặn họng không biết phải nói gì. Nếu còn nói thêm nữa thì không khéo cô lại muốn kéo luôn anh vào, mà anh thì không muốn như vậy.
“Anh đi trước.” Cất bước thật nhanh rời đi. Ở trong lòng thầm than. Phụ nữ đúng là sinh vật không thể trêu vào, chỉ cần anh chọc vào cô ấy một lần, thì sau này chắc chắn sẽ là phiền toái vô cùng.
“Đạo đức giả.” Tính khí Tả Phán Tình rất nóng nảy. Chắc chắn sẽ không thể như vậy mà buông tha Cố Học Văn, nhưng Đỗ Lợi tân cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ngẩng đầu thấy Cố Học Mai dường như đang ngẩn người, cô thè lưỡi: “Chị, chắc chị cũng biết Đỗ Lợi Tân chứ?”
“Hả?” Không rõ Tả Phán Tình vì sao lại hỏi mình như vậy, Cố Học Mai nhẹ nhàng cười cười, nụ cười kia mang theo vài phần không được tự nhiên.
“Cậu ta là bạn của Học Văn, chị đương nhiên cũng biết rồi.”
“Vậy chị có biết anh ta thích ai hay không?” Tả Phán Tình rất tò mò mở miệng.
“Chị. Sao mà chị biết được?” Cố Học Mai cười có chút xấu hổ, cô bị Tả Phán Tình hỏi mà có chút không đỡ được. Tả Phán Tình vỗ vỗ giường, vẻ tức giận trên mặt không hề thuyên giảm.
“Cái tên đó đúng là không đàng hoàng. Rõ ràng đã thích người khác rồi, còn cố tình vui vẻ đi dụ dỗ Thất Thất. À đúng rồi. Thất Thất là một người bạn của em. Lần trước chị cũng gặp rồi đó.”
“Là cô gái có dáng vẻ rất đẹp đó hả.”
“Đúng phải không chị? Dáng vẻ Thất Thất rất xinh đẹp đúng không?” Tả Phán Tình cứ như là tìm được tri kỷ: “Chị xem cái tên Đỗ Lợi Tân kia, suốt ngày mặt lạnh như là mặt than ấy. Khó lắm Thất Thất mới không chê mà đá anh ta, anh ta còn làm bộ làm tịch. Thế này thế nọ. Nói cái gì mà cô đơn mới quen với Thất Thất. Bây giờ cô gái anh ta yêu đã trở lại, nên không cần Thất Thất nữa. Chị nói xem người như thế có khốn nạn không cơ chứ?”
“Không, không đến mức đó chứ?” Cố Học Mai thật sự không muốn tin như vậy, trên thực tế, ngày hôm qua cô ở nhà trọ đợi một buổi tối như vậy, chính là chờ Đỗ Lợi Tân quay trở về, giải thích với cô một lần nữa.
Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin tưởng.
Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là Đỗ Lợi Tân vẫn không về. Cô đợi cho đến khi trời tối mà Đỗ Lợi Tân cũng không về.
Cố Học Mai mất đi kiên nhẫn, cũng không muốn đợi thêm nữa. Cho nên mới đến chỗ Cố Học Văn, lại không ngờ Tả Phán Tình xảy ra chuyện.
Thở dài, cô không biết phải tin ai.
“Chị?” Tả Phán Tình nói vừa xong, lúc này mới phát hiện Cố Học Mai căn bản không có phản ứng. Cô không được tự nhiên thè lưỡi, vẻ mặt có chút rối rắm: “Ngại quá. Đỗ Lợi Tân là bạn của mọi người, em nói anh ta như vậy, mọi người có bực không?”
“Làm gì có?” Có cái gì mà bực chứ? Rõ ràng là sự thật. Nếu không phải Tả Phán Tình tìm tới cửa, chỉ sợ cô bây giờ còn không biết.
“Em không nói, chị còn không biết đấy.”
Lúng ta lúng túng mở miệng, cô đối với mình rất tự tin, tin vào tình cảm của Đỗ Lợi Tân, nghĩ cô không ở thành phố C , Đỗ Lợi Tân vẫn quan tâm cô, chờ cô.
Nhưng sao có thể chứ? Cô bây giờ lại ở tình trạng này ——
Bên kia thành phố.
Trịnh Thất Muội mơ mơ màng màng ngủ, bị động tác mạnh mẽ của người đàn ông phía trên làm cho bừng tỉnh, sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng mở to mắt, cái gã đàn ông không ngừng vận động như một cái pít-tông ở trên người cô kia, không phải Nam mặt sẹo thì còn ai nữa?
“Anh, anh tránh ra.” Cô bị kích động, bụng dưới không tự giác mà thắt chặt, kẹp lấy người đàn ông, trong mắt đàn ông hiện lên một màu đỏ rực.
Nhưng cô lại không cảm thấy. Vươn tay đẩy gã đàn ông xấu xí kia ra: “Anh cút ngay, đừng có gặp mặt tôi nữa, anh mà gặp tôi, tôi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”
Thang Á Nam nhíu mày, nhìn cô gái đang lải nhải dưới thân. Vào lúc này rồi mà còn có thời gian nói mấy chuyện đó, có phải chứng minh hôm qua anh còn chưa ra đủ sức không?
Có thể vậy. Nghĩ như vậy, bàn tay to của anh ta lướt xuống, kéo cao chân của cô quắp lên lưng mình. Ưỡn lưng một cái, ra sức tiến vào.
“A ——” Trịnh Thất Muội bị động tác của anh ta chỉnh cho phải la lên. Oán hận trừng người đàn ông trên người.
“Khốn nạn.”
“Hừ ——” Thang Á Nam bị cô mắng, lại càng thêm kích động, mỗi lần thúc vào, dường như đều thẳng tới đáy. Cái cảm giác này làm cho Trịnh Thất Muội hoàn toàn không thể phản kháng, cũng nói không ra lời. Chỉ có thể là bị động phản ứng.
Sự tình sao lại thành thế này?
Thời gian quay trở lại đêm qua, Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam khiêng ra khỏi bệnh viện, dọc đường đi cô đều quyền đấm cước đá làm thế nào cũng không chịu dừng tay.
Nhưng toàn bộ động tác của cô đều như là kiến bò ngoài vỏ cây, không thể mảy may động đến Thang Á Nam.
“Đồ khốn nạn nhà anh, buông ra. Anh buông ra có nghe không?” Không biết Phán Tình thế nào, Trịnh Thất Muội không thể không lo lắng.
Thang Á Nam lại khiêng cô, trực tiếp đi tới một khách sạn cách bệnh viện không xa. Giữa ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên phục vụ, anh ta cứ như vậy khiêng cô vào phòng.
Trịnh Thất Muội bị anh ta thô lỗ ném lên giường, vì giường rất mềm nên không làm cô bị thương, chỉ có đầu hơi choáng váng, cô cố sức muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông kia lại vào lúc này đè lên người cô, bắt đầu ra tay cởi quần áo cô.
“Đồ khốn kiếp, anh dừng tay, anh muốn làm gì hả?” Bị anh chạm vào một lần là ngoài ý muốn, cô cũng không muốn bị anh chạm vào lần hai. Trịnh Thất Muội muốn giãy dụa nhưng hai chân còn không kịp đá thì đã bị anh chặn lại.
Bàn tay to của anh ta kéo áo khoác của cô, vẻ mặt cương nghị không một chút cảm xúc: “Tôi sẽ lấy em.”
“Anh cút ngay đi.” Trịnh Thất Muội nổi giận, gã đàn ông này đang xem mình là cái gì chứ: “Anh muốn kết hôn, thì tôi sẽ làm vậy sao? Anh tránh ra. Anh có nghe không. Lão nương không thèm anh. Tôi đây không muốn gả cho anh.”
“Chúng ta nhất định phải kết hôn.” Nếu đây là ý của Hiên Viên Diêu. Động tác của Thang Á Nam cực nhanh, mới vài cái thôi đã cởi hết quần áo của cô.
“Không được ——” nhìn thấy tay anh ta bắt đầu hướng về phía quần mình, Trịnh Thất Muội liều mạng vùng vẫy: “Anh tránh ra. Đồ lưu manh nhà anh. Ai muốn gả cho anh? Anh buông ra.”
“Roẹt ——” Cái quần bò chắc chắn thế mà cũng bị Thang Á Nam xé rách. Trịnh Thất Muội bị hù cho hết hồn, người đàn ông này quả thực không phải người mà.
“Anh buông ra, anh có nghe không. Ngay cả tên anh là gì, anh là ai tôi cũng không biết, tôi không muốn lấy anh.”
“Thang Á Nam. Tên tiếng Anh là Seman.” Thang Á Nam lại là một lần nữa kéo quần lót của Trịnh Thất Muội, tấm vải mỏng manh kia lập tức rách thành mảnh nhỏ.
“Đồ điên.” Gã này đúng là điên mà. Ai muốn kết hôn với người đàn ông như vậy chứ. Trịnh Thất Muội đã không còn mảnh vải che thân, nhưng vẫn ương ngạnh chống cự. Hai tay không ngừng đánh vào ngực Thang Á Nam, tuy rằng chân không thể động đậy, nhưng người thì cứ ra sức lắc.
Động tác của cô tuy rằng không có khả năng đụng tới Thang Á Nam, nhưng quả thật khiến cho anh ta có chút bị làm phiền.
Nhíu mày, anh ta nghĩ nghĩ, kéo cravat xuống, trói hai tay Trịnh Thất Muội lên.
“Khốn kiếp.” Cô quả thực không thể tin được mình lại gặp phải một người biến thái như vậy: “Đồ biến thái nhà anh, tôi phải kiện anh, tôi phải kiện anh tội cưỡng hiếp, anh có nghe không? Nếu anh còn không buông ra, tôi sẽ cho anh ngồi tù đấy. Đồ điên, đồ quái dị. Anh buông ra.”
Ầm ĩ muốn chết.
Thang Á Nam nhướng mày, khom thắt lưng, không chút nghĩ ngợi bịt kín đôi môi của cô.
“Uhm uhm ——” môi của cô bị anh ta hôn lấy. Hơi thở nam tính nồng đậm đập vào mặt, tràn ngập chóp mũi của cô, cô gần như hít thở không thông.
Muốn giãy dụa. Muốn nói cái gì đó. Nhưng cơ thể lại không thể động đậy. Hai tay bị trói lên đỉnh đầu. Chân bị anh ta đè nặng, tư thế xấu hổ như thế làm cho Trịnh Thất Muội hận không thể xé nát Thang Á Nam.
Thang Á Nam vẫn mặc kệ, hôn đôi môi đỏ mọng của người bên dưới, bàn tay to xoa nơi đầy đặn của cô. Vặn, nắm, xoa. Động tác không chút dịu dàng cứ như là có được một món đồ chơi mới vậy.
“Uhm Uhm.” Biến thái, đại biến thái. Buông ra.
Trịnh Thất Muội tức điên rồi. Bàn tay của đàn ông lại bắt đầu lướt xuống nơi u cốc của cô. Cô căng thẳng, hai chân theo bản năng kẹp chặt, kẹp tay anh ta ở giữa hai chân.
“Ô ô ——” Trịnh Thất Muội rơi lệ đầy mặt. Buông ra cũng không được, không buông cũng không được. Những cũng không cần cô lựa chọn. Tên Nam xấu xí kia đã chọn cho cô.
Một chân anh ta cường thế thọc vào giữa chân cô tách hai chân ra, bàn tay to ở trong đó đùa vài cái, cảm giác cơ thể cô vẫn khô khốc.
Mi tâm khẽ nhíu, làm nụ hôn trên môi càng sâu, cùng tay kia vỗ về chơi đùa. Trịnh Thất Muội vừa thẹn vừa sợ. Lần trước là bởi vì uống rượu mới để tên này đụng vào mình, lúc này nói cái gì cũng không thể để anh đụng vào.
Hạ quyết tâm, cô đột nhiên dùng sức động thân, đập mạnh đàu về phía người đàn ông kia.