Chương 19
Lâm Đạt cầm điện thoại, gọi ai đó lên phòng. Ngắt máy, anh ta hất nhẹ hàm, nói với tôi:
– Cô ngồi kia chờ đi!
Sau đó, Đạt lại tập trung vào chiếc laptop màu bạc siêu mỏng trước mặt. Thở hắt một hơi, tôi bước ra sofa ngồi. Trên bàn kính có ấm trà pha sẵn. Ai pha giúp anh ta đây nhỉ? Là Linh San… hay ai khác?
Tôi không cần thắc mắc lâu. Từ ngoài cửa, một thanh niên trẻ tầm hai tư hai lăm tuổi bước vào phòng. Vóc dáng anh ta cao gầy, khuôn mặt tươi tỉnh, trên cổ đeo một tấm thẻ ghi chức vụ trợ lý phó tổng giám đốc. Anh ta khá lanh lợi, nhận ngay ra tôi là ai, cung kính rót trà mời tôi:
– Chị Hoài Phương, mời chị uống trà!
Tôi mỉm cười lịch sự đón lấy chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Mùi bạc hà rất thơm, hương vị lại ngòn ngọt, cõi lòng lạnh lẽo trong tôi bất giác có chút ấm áp. Có phải vì… biết Linh San không phải thư ký hay trợ lý gì cho Lâm Đạt, tâm trạng tôi tốt hơn hay không? Ừm, việc San không phải trợ lý của Đạt cũng dễ hiểu, bọn họ muốn giấu giếm tất cả mọi người kia mà. Thế nên, cô ta cũng sẽ chỉ chấp nhận một nam trợ lý hỗ trợ cho Đạt mà thôi.
Hiểu chuyện tôi liền thở hắt ra, vị trà tự nhiên lại đắng ngắt, nghèn nghẹn nơi cuống họng. Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Đạt nhẹ giọng:
– Mời vào!
Người vừa mở cửa… không ai khác, chính là Hải, người tôi vừa gặp trong thang máy. Anh ta vui vẻ nhướng mày, lướt ánh mắt qua tôi, giơ tay chào Đạt:
– Nhân viên đặc biệt của Mạnh Phát lại làm ở bộ phận anh à? Thế này anh biết phải chỉ dẫn thế nào đây?
Đạt thờ ơ đáp:
– Ai cũng như ai, không phân biệt.
Hải gật đầu, định mở miệng nói với tôi câu gì đó. Lời chưa kịp nói, nào ngờ tảng băng kia đã trầm giọng nói tiếp:
– Nhờ anh giúp đỡ!
Tôi có chút ngỡ ngàng, liền trấn giữ nhịp tim bất chợt đập dồn dập, trấn giữ cả khóe miệng đang cong lên. Lâm Đạt vừa thay tôi nói lời nhờ vả, dù chỉ là phép lịch sự, chỉ là lớp vỏ, nhưng cũng đủ khiến tôi vui đến điên lên rồi. Có lời của anh ta, chắc hẳn cuộc sống của tôi ở nơi này sẽ dễ thở hơn.
Tôi đứng dậy, lên tiếng với sếp mới của tôi:
– Hóa ra anh Hải là trưởng phòng Chăm sóc khách hàng ạ?
Lâm Đạt thoáng chau mày nhìn về tôi, nhưng ngay sau đó, coi như không có gì, tiếp tục làm việc. Hải cười, gật đầu xác nhận:
– Ừ, sếp phó tổng bảo anh đưa em xuống bộ phận mình để chỉ dẫn công việc cho em đấy! Giờ chúng ta đi thôi!
Khẽ gật đầu với Hải, tôi nhìn về phía Đạt, muốn nói một câu từ biệt với anh ta. Có thể… một nhân viên nhỏ bé như tôi sẽ chẳng có lúc nào lên gặp phó tổng cao cao tại thượng là anh ta ở nơi này.
Tôi nhỏ giọng:
– Anh Đạt, em xuống bộ phận Chăm sóc khách hàng đây.
– Ừ.
Đạt lịch sự đáp lại, chỉ một lời đơn giản. Tôi còn chờ đợi gì nữa chứ? Hít sâu một hơi, tôi bước theo sau Hải.
Tôi để ý họ tên trên thẻ nhân viên của Hải là Phạm Hoàng Hải, không có họ “Lâm”, khẽ thắc mắc:
– Anh Hải… là người họ ngoại của anh Đạt ạ?
– Ừ, sao em biết?
Hải nói xong, nhận ra điều gì, lại gãi gãi đầu cười:
– Em thấy tên anh trên thẻ nhỉ? Bố anh là anh trai của mẹ Đạt. Người nhà họ Lâm thì không cần phải bắt đầu thấp như anh đâu! Bọn họ toàn đi lên từ giám đốc bộ phận thôi.
Xuống đến tầng 4, Hải mở cửa một phòng làm việc khá rộng, bên trong có nhiều bàn trực điện thoại ngăn cách riêng biệt với nhau bằng các ô kính. Nhiều chỗ đã có người, một số chỗ còn để trống. Các nhân viên thấy Hải liền mỉm cười chào đón, ánh mắt họ có chút soi mói về tôi nhưng cũng nhanh chóng quay lại công việc của mình.
Hải kéo ghế một bàn trực trống, trên bức kính ngăn cách đề số 35, bảo tôi:
– Chồng em dặn anh xếp cho em vị trí trực điện thoại, em ngồi ở máy 35 này nhé! Tập đoàn chúng ta sản xuất và kinh doanh các loại máy cơ khí, từ cỡ nhỏ đến siêu trọng, cái này chắc anh không cần nói nhiều nữa nhỉ? Nhiệm vụ của em là tiếp nhận thắc mắc của khách hàng, phân loại và báo về các bộ phận tương ứng để xử lý vấn đề cho khách. Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần nhanh nhạy khéo léo một chút, cũng cần biết thêm cả tiếng Anh giao tiếp. Những thứ này em làm được phải không?
Sâu trong lòng, có thể Hải đang thắc mắc tại sao Lâm Đạt lại để tôi làm thứ công việc này trong công ty, nhưng anh ta không thể nói thẳng. Với tôi mà nói, có công việc là quá tốt rồi, hơn nữa thực tình tôi không có bằng cấp, kiến thức chuyên môn ngành ngôn ngữ Anh tôi học cũng chưa đâu vào đâu. Có chút may mắn tôi là dân chuyên Anh, không ngại phải làm các công việc liên quan đến ngoại ngữ. Ngay từ ban đầu, có lẽ người của Hoài Phương chọn tôi cũng vì nguyên nhân này.
– Cô ngồi kia chờ đi!
Sau đó, Đạt lại tập trung vào chiếc laptop màu bạc siêu mỏng trước mặt. Thở hắt một hơi, tôi bước ra sofa ngồi. Trên bàn kính có ấm trà pha sẵn. Ai pha giúp anh ta đây nhỉ? Là Linh San… hay ai khác?
Tôi không cần thắc mắc lâu. Từ ngoài cửa, một thanh niên trẻ tầm hai tư hai lăm tuổi bước vào phòng. Vóc dáng anh ta cao gầy, khuôn mặt tươi tỉnh, trên cổ đeo một tấm thẻ ghi chức vụ trợ lý phó tổng giám đốc. Anh ta khá lanh lợi, nhận ngay ra tôi là ai, cung kính rót trà mời tôi:
– Chị Hoài Phương, mời chị uống trà!
Tôi mỉm cười lịch sự đón lấy chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Mùi bạc hà rất thơm, hương vị lại ngòn ngọt, cõi lòng lạnh lẽo trong tôi bất giác có chút ấm áp. Có phải vì… biết Linh San không phải thư ký hay trợ lý gì cho Lâm Đạt, tâm trạng tôi tốt hơn hay không? Ừm, việc San không phải trợ lý của Đạt cũng dễ hiểu, bọn họ muốn giấu giếm tất cả mọi người kia mà. Thế nên, cô ta cũng sẽ chỉ chấp nhận một nam trợ lý hỗ trợ cho Đạt mà thôi.
Hiểu chuyện tôi liền thở hắt ra, vị trà tự nhiên lại đắng ngắt, nghèn nghẹn nơi cuống họng. Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Đạt nhẹ giọng:
– Mời vào!
Người vừa mở cửa… không ai khác, chính là Hải, người tôi vừa gặp trong thang máy. Anh ta vui vẻ nhướng mày, lướt ánh mắt qua tôi, giơ tay chào Đạt:
– Nhân viên đặc biệt của Mạnh Phát lại làm ở bộ phận anh à? Thế này anh biết phải chỉ dẫn thế nào đây?
Đạt thờ ơ đáp:
– Ai cũng như ai, không phân biệt.
Hải gật đầu, định mở miệng nói với tôi câu gì đó. Lời chưa kịp nói, nào ngờ tảng băng kia đã trầm giọng nói tiếp:
– Nhờ anh giúp đỡ!
Tôi có chút ngỡ ngàng, liền trấn giữ nhịp tim bất chợt đập dồn dập, trấn giữ cả khóe miệng đang cong lên. Lâm Đạt vừa thay tôi nói lời nhờ vả, dù chỉ là phép lịch sự, chỉ là lớp vỏ, nhưng cũng đủ khiến tôi vui đến điên lên rồi. Có lời của anh ta, chắc hẳn cuộc sống của tôi ở nơi này sẽ dễ thở hơn.
Tôi đứng dậy, lên tiếng với sếp mới của tôi:
– Hóa ra anh Hải là trưởng phòng Chăm sóc khách hàng ạ?
Lâm Đạt thoáng chau mày nhìn về tôi, nhưng ngay sau đó, coi như không có gì, tiếp tục làm việc. Hải cười, gật đầu xác nhận:
– Ừ, sếp phó tổng bảo anh đưa em xuống bộ phận mình để chỉ dẫn công việc cho em đấy! Giờ chúng ta đi thôi!
Khẽ gật đầu với Hải, tôi nhìn về phía Đạt, muốn nói một câu từ biệt với anh ta. Có thể… một nhân viên nhỏ bé như tôi sẽ chẳng có lúc nào lên gặp phó tổng cao cao tại thượng là anh ta ở nơi này.
Tôi nhỏ giọng:
– Anh Đạt, em xuống bộ phận Chăm sóc khách hàng đây.
– Ừ.
Đạt lịch sự đáp lại, chỉ một lời đơn giản. Tôi còn chờ đợi gì nữa chứ? Hít sâu một hơi, tôi bước theo sau Hải.
Tôi để ý họ tên trên thẻ nhân viên của Hải là Phạm Hoàng Hải, không có họ “Lâm”, khẽ thắc mắc:
– Anh Hải… là người họ ngoại của anh Đạt ạ?
– Ừ, sao em biết?
Hải nói xong, nhận ra điều gì, lại gãi gãi đầu cười:
– Em thấy tên anh trên thẻ nhỉ? Bố anh là anh trai của mẹ Đạt. Người nhà họ Lâm thì không cần phải bắt đầu thấp như anh đâu! Bọn họ toàn đi lên từ giám đốc bộ phận thôi.
Xuống đến tầng 4, Hải mở cửa một phòng làm việc khá rộng, bên trong có nhiều bàn trực điện thoại ngăn cách riêng biệt với nhau bằng các ô kính. Nhiều chỗ đã có người, một số chỗ còn để trống. Các nhân viên thấy Hải liền mỉm cười chào đón, ánh mắt họ có chút soi mói về tôi nhưng cũng nhanh chóng quay lại công việc của mình.
Hải kéo ghế một bàn trực trống, trên bức kính ngăn cách đề số 35, bảo tôi:
– Chồng em dặn anh xếp cho em vị trí trực điện thoại, em ngồi ở máy 35 này nhé! Tập đoàn chúng ta sản xuất và kinh doanh các loại máy cơ khí, từ cỡ nhỏ đến siêu trọng, cái này chắc anh không cần nói nhiều nữa nhỉ? Nhiệm vụ của em là tiếp nhận thắc mắc của khách hàng, phân loại và báo về các bộ phận tương ứng để xử lý vấn đề cho khách. Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần nhanh nhạy khéo léo một chút, cũng cần biết thêm cả tiếng Anh giao tiếp. Những thứ này em làm được phải không?
Sâu trong lòng, có thể Hải đang thắc mắc tại sao Lâm Đạt lại để tôi làm thứ công việc này trong công ty, nhưng anh ta không thể nói thẳng. Với tôi mà nói, có công việc là quá tốt rồi, hơn nữa thực tình tôi không có bằng cấp, kiến thức chuyên môn ngành ngôn ngữ Anh tôi học cũng chưa đâu vào đâu. Có chút may mắn tôi là dân chuyên Anh, không ngại phải làm các công việc liên quan đến ngoại ngữ. Ngay từ ban đầu, có lẽ người của Hoài Phương chọn tôi cũng vì nguyên nhân này.