Chương 23
Mùi quế hồi thơm lừng lan tỏa khắp căn hộ, thổi bừng sinh khí của một ngày mới. Đêm qua tôi đã ninh xương bò trước, sáng dậy chỉ cần làm nhanh. Đạt từ phòng ngủ bước ra, sắc mặt anh ta có chút khó coi. Chuyện này là dễ hiểu, vì trên sống mũi mịn màng trắng trẻo của anh ta, có một vết bầm nhỏ, nguyên nhân xuất phát từ… hàm răng của tôi!
Cảm giác nóng ran từ đầu đến chân, tôi tìm cách chữa cháy:
– Chốc nữa… em thoa chút phấn vào mũi cho anh nhé! Trình độ hóa trang của em hơi bị cao đấy!
– Khỏi.
Đạt cau mày, có vẻ đã ngoan ngoãn chấp nhận sự thật, không cần che giấu thiên hạ. Tôi cười cười, áy náy nói:
– Vết bầm cũng mờ thôi, một hai ngày là hết thôi ý! Anh ngồi đi, em mang phở ra bàn cho anh ăn sáng!
Nhanh tay bưng một bát phở đầy đủ đặt trước mặt Đạt, trong lòng tôi không khỏi hồi hộp. Bỏ qua mọi cảm xúc ngớ ngẩn vô lý, anh ta là kẻ thuê tôi làm việc, dù là nấu ăn hay làm ở Mạnh Phát. Nhiệm vụ của tôi, là phải làm tốt công việc!
Đạt yên lặng ăn. Bưng cho mình một bát phở nhỏ, tôi cũng bắt đầu ăn sáng. Lén lút ngẩng lên soi vết bầm trên mũi Đạt, tự nhiên hai má tôi lại nóng ran. Nom rất giống… một dấu hôn mạnh mẽ! Á… Tôi nghĩ cái gì thế không biết! Vừa tự trách bản thân, tôi vừa tự đập vào đầu mình một cái, cúi xuống chú tâm ăn bát phở của mình.
Kết thúc bữa sáng, hai mắt tôi lập tức mở to, trái tim bất giác reo vui. Bát phở tôi làm cho Đạt, đã hết sạch sành sanh!
Là một lời khen rõ ràng nhất, có phải không?
Dù sao tôi cũng nên có lời hỏi han “thực khách đặc biệt” này. Nghĩ vậy, vừa dọn bát, tôi vừa hỏi Đạt:
– Phở có vừa miệng anh không để từ sau em điều chỉnh?
– Cứ nấu thế đi.
Tuyệt vời!
Tôi còn chưa tiêu hóa hết niềm vui, người kia đã bỏ vào phòng ngủ. Sau mười phút, một thân chỉnh tề áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi trắng và quần vest đen lịch lãm như mọi lúc, Đạt bước ra. Tôi pha xong cà phê, liền mời Đạt: .
– Còn sớm, anh uống tách cà phê em mới pha nhé, em có chút chuyện cần nhờ anh!
Đạt nhìn tôi bằng ánh mắt dò ý. Dường như anh ta luôn có suy nghĩ tôi muốn giở mưu mẹo gì với anh ta thì phải. Chẳng thể nào khác, tôi khẽ thở ra một hơi, đưa tách cà phê bốc khói tỏa hương nồng nàn vào tay Đạt, nhẹ giọng:
– Chuyện hồ sơ của em… Em có thể không cần nộp cho bộ phận Nhân sự của Mạnh Phát không? Giấy trắng mực đen như vậy, em sẽ gặp nhiều rủi ro khi bị phát hiện anh à!
Khóe miệng trước tôi khẽ nhếch:
– Cũng biết sợ thế cơ à?
Cách nói của Lâm Đạt luôn xiên xóc làm tôi nóng mặt, nóng mũi, nóng toàn thân, như lúc này! Tôi xấu hổ, gật gật đầu thừa nhận, khẽ cúi mặt không dám nhìn ánh mắt giễu cợt của anh ta.
– Có được không anh?
– Ừm.
Đạt “ừm” khẽ trong cổ họng. Vậy là… đồng ý rồi! Thực ra tôi còn muốn hỏi Đạt sẽ trả tôi lương thế nào khi tôi không nộp hồ sơ, không ký hợp đồng với Mạnh Phát, thế nhưng cảm thấy không tiện hỏi, sâu trong lòng chỉ sợ anh ta đổi ý. Anh ta trả tôi bao nhiêu, tôi có thể mặc cả được sao? Vốn dĩ bước vào cuộc hôn nhân này, tôi đã là con chim trong lồng, con cá trong chậu của anh ta rồi.
Đạt đứng dậy, có vẻ không muốn mất thời gian hơn với tôi, định xoay người bỏ đi. Tôi vớt vát hỏi thêm:
– Tối nay… anh có về ăn tối không để em chờ cơm?
Đã biết rõ câu trả lời rồi mà vẫn cứ chờ đợi, thật ngốc nghếch!
Người kia chau mày im lặng. Tôi quyết định không chờ thêm, hai mắt cụp xuống, nhấc tách cà phê mới nhấp một ngụm của Lâm Đạt lên tay, quay người về bồn rửa.
– Tối nay sẽ về.
Hai tai tôi vô thức dỏng lên, một cảm giác dễ chịu lan truyền từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Ngay sau câu nói trầm trầm, Đạt bước nhanh, cứ như anh ta chờ đợi giây phút thoát khỏi tôi thì phải.
Thình thịch…
Tiếng trái tim tôi lại tăng nhịp đập không sao ngăn lại. Hai mắt dõi theo tấm lưng cao lớn dần khuất sau cánh cửa, trong đầu tôi cứ lẩm nhẩm câu nói của Đạt. “Tối nay sẽ về.” “Tối nay sẽ về.”… Ý là… anh ta sẽ về ăn tối với tôi, có đúng không? Trí não đã kịp thời phân tích và tin sái cổ phân tích này rồi, tôi vui vẻ thay đồ để còn đi làm.
Tinh thần ngày mới tràn đầy hứng khởi, dù vẫn hiểu mình ngu ngốc đến mức nào, tôi nghiên cứu tài liệu vào hơn hẳn. Mới mười giờ, tập ghi chép của tôi đã lật sang trang thứ ba mươi, một nửa số tài liệu đọc xong xếp vào một góc bàn, sếp trực tiếp ngồi góc kia cũng ngỡ ngàng.
– Nhanh thế này thì anh yên tâm rồi, bao giờ em đọc xong chỗ tài liệu này, anh sẽ giao thêm một bộ tài liệu các thắc mắc thường gặp của khách hàng nhé!
Hải đưa tách cà phê giấy nhỏ thơm lừng ra trước mặt mời tôi. Con người ấm áp này quả thực làm người khác dễ chịu. Tôi ngẩng lên nhìn Hải, nhấp một ngụm cà phê, cười nói:
– Sếp chu đáo quá, thế này nhân viên chỉ biết nỗ lực làm việc thôi!
Cảm giác nóng ran từ đầu đến chân, tôi tìm cách chữa cháy:
– Chốc nữa… em thoa chút phấn vào mũi cho anh nhé! Trình độ hóa trang của em hơi bị cao đấy!
– Khỏi.
Đạt cau mày, có vẻ đã ngoan ngoãn chấp nhận sự thật, không cần che giấu thiên hạ. Tôi cười cười, áy náy nói:
– Vết bầm cũng mờ thôi, một hai ngày là hết thôi ý! Anh ngồi đi, em mang phở ra bàn cho anh ăn sáng!
Nhanh tay bưng một bát phở đầy đủ đặt trước mặt Đạt, trong lòng tôi không khỏi hồi hộp. Bỏ qua mọi cảm xúc ngớ ngẩn vô lý, anh ta là kẻ thuê tôi làm việc, dù là nấu ăn hay làm ở Mạnh Phát. Nhiệm vụ của tôi, là phải làm tốt công việc!
Đạt yên lặng ăn. Bưng cho mình một bát phở nhỏ, tôi cũng bắt đầu ăn sáng. Lén lút ngẩng lên soi vết bầm trên mũi Đạt, tự nhiên hai má tôi lại nóng ran. Nom rất giống… một dấu hôn mạnh mẽ! Á… Tôi nghĩ cái gì thế không biết! Vừa tự trách bản thân, tôi vừa tự đập vào đầu mình một cái, cúi xuống chú tâm ăn bát phở của mình.
Kết thúc bữa sáng, hai mắt tôi lập tức mở to, trái tim bất giác reo vui. Bát phở tôi làm cho Đạt, đã hết sạch sành sanh!
Là một lời khen rõ ràng nhất, có phải không?
Dù sao tôi cũng nên có lời hỏi han “thực khách đặc biệt” này. Nghĩ vậy, vừa dọn bát, tôi vừa hỏi Đạt:
– Phở có vừa miệng anh không để từ sau em điều chỉnh?
– Cứ nấu thế đi.
Tuyệt vời!
Tôi còn chưa tiêu hóa hết niềm vui, người kia đã bỏ vào phòng ngủ. Sau mười phút, một thân chỉnh tề áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi trắng và quần vest đen lịch lãm như mọi lúc, Đạt bước ra. Tôi pha xong cà phê, liền mời Đạt: .
– Còn sớm, anh uống tách cà phê em mới pha nhé, em có chút chuyện cần nhờ anh!
Đạt nhìn tôi bằng ánh mắt dò ý. Dường như anh ta luôn có suy nghĩ tôi muốn giở mưu mẹo gì với anh ta thì phải. Chẳng thể nào khác, tôi khẽ thở ra một hơi, đưa tách cà phê bốc khói tỏa hương nồng nàn vào tay Đạt, nhẹ giọng:
– Chuyện hồ sơ của em… Em có thể không cần nộp cho bộ phận Nhân sự của Mạnh Phát không? Giấy trắng mực đen như vậy, em sẽ gặp nhiều rủi ro khi bị phát hiện anh à!
Khóe miệng trước tôi khẽ nhếch:
– Cũng biết sợ thế cơ à?
Cách nói của Lâm Đạt luôn xiên xóc làm tôi nóng mặt, nóng mũi, nóng toàn thân, như lúc này! Tôi xấu hổ, gật gật đầu thừa nhận, khẽ cúi mặt không dám nhìn ánh mắt giễu cợt của anh ta.
– Có được không anh?
– Ừm.
Đạt “ừm” khẽ trong cổ họng. Vậy là… đồng ý rồi! Thực ra tôi còn muốn hỏi Đạt sẽ trả tôi lương thế nào khi tôi không nộp hồ sơ, không ký hợp đồng với Mạnh Phát, thế nhưng cảm thấy không tiện hỏi, sâu trong lòng chỉ sợ anh ta đổi ý. Anh ta trả tôi bao nhiêu, tôi có thể mặc cả được sao? Vốn dĩ bước vào cuộc hôn nhân này, tôi đã là con chim trong lồng, con cá trong chậu của anh ta rồi.
Đạt đứng dậy, có vẻ không muốn mất thời gian hơn với tôi, định xoay người bỏ đi. Tôi vớt vát hỏi thêm:
– Tối nay… anh có về ăn tối không để em chờ cơm?
Đã biết rõ câu trả lời rồi mà vẫn cứ chờ đợi, thật ngốc nghếch!
Người kia chau mày im lặng. Tôi quyết định không chờ thêm, hai mắt cụp xuống, nhấc tách cà phê mới nhấp một ngụm của Lâm Đạt lên tay, quay người về bồn rửa.
– Tối nay sẽ về.
Hai tai tôi vô thức dỏng lên, một cảm giác dễ chịu lan truyền từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Ngay sau câu nói trầm trầm, Đạt bước nhanh, cứ như anh ta chờ đợi giây phút thoát khỏi tôi thì phải.
Thình thịch…
Tiếng trái tim tôi lại tăng nhịp đập không sao ngăn lại. Hai mắt dõi theo tấm lưng cao lớn dần khuất sau cánh cửa, trong đầu tôi cứ lẩm nhẩm câu nói của Đạt. “Tối nay sẽ về.” “Tối nay sẽ về.”… Ý là… anh ta sẽ về ăn tối với tôi, có đúng không? Trí não đã kịp thời phân tích và tin sái cổ phân tích này rồi, tôi vui vẻ thay đồ để còn đi làm.
Tinh thần ngày mới tràn đầy hứng khởi, dù vẫn hiểu mình ngu ngốc đến mức nào, tôi nghiên cứu tài liệu vào hơn hẳn. Mới mười giờ, tập ghi chép của tôi đã lật sang trang thứ ba mươi, một nửa số tài liệu đọc xong xếp vào một góc bàn, sếp trực tiếp ngồi góc kia cũng ngỡ ngàng.
– Nhanh thế này thì anh yên tâm rồi, bao giờ em đọc xong chỗ tài liệu này, anh sẽ giao thêm một bộ tài liệu các thắc mắc thường gặp của khách hàng nhé!
Hải đưa tách cà phê giấy nhỏ thơm lừng ra trước mặt mời tôi. Con người ấm áp này quả thực làm người khác dễ chịu. Tôi ngẩng lên nhìn Hải, nhấp một ngụm cà phê, cười nói:
– Sếp chu đáo quá, thế này nhân viên chỉ biết nỗ lực làm việc thôi!