Chương 38
Thực tình sau đêm qua, cái nhìn của tôi về Lâm Đạt đã hoàn toàn khác! Lúc trước, tôi cứ nghĩ anh là một chú sư tử được thuần hóa, sẽ vô hại. Nằm bên cạnh anh, tuy có lạnh lẽo thật, còn có cả chút bức xúc, nhưng mà… an tâm ngủ kỹ. Còn lúc này… vừa nhìn thấy ai kia, cơ thể lập tức bủn rủn vô lực!
Ngắm mình trong gương, dường như… đôi mắt tôi long lanh hơn, gò má ửng hồng hơn. Đàn bà được “yêu” hình như cũng có khác. Tôi đã được Lâm Đạt “sờ đến” như mong đợi, lẽ ra phải hạnh phúc lắm chứ, vậy mà… cuộc đời này đâu phải là một giấc mơ màu hồng. Hiểu những gì ẩn phía sau, tôi làm sao có thể ngu ngốc hi vọng rồi thất vọng! Nghĩ lại thấy cay… cay như vừa xúc cả thìa tương ớt vào họng!
Mái tóc uốn lọn ngang lưng để hờ một bên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ với màu son cam đỏ, tôi bước theo Lâm Đạt xuống xe. Tấm lưng rộng lớn ưu nhã kia… vẫn mãi ở phía trước tôi. Sự khác biệt giữa tôi và một người vợ thực sự của anh, đó là… anh không yêu tôi, và tôi lại phải phụ thuộc anh, không thể bỏ đi, cũng không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì.
Cuộc sống là vô số những lựa chọn. Được, hãy lựa chọn niềm vui đi! Buồn bã đòi hỏi chỉ mệt mỏi vô nghĩa!
Từ khu chung cư Moon Light, Lâm Đạt đánh lái chiếc xe sang trọng hòa vào dòng người đông đúc trên đường lớn. Khoang xe tĩnh lặng ngột ngạt dường như là sở thích của anh, nhưng tôi thì không thích, thế nên khẽ mở lời:
– Chúng ta… đang đến đâu vậy anh?
– Khách sạn Lisa, phố M.
– Có những ai… được mời vậy?
– Một bữa tiệc đứng, nên có thể sẽ khá đông.
Tôi khẽ gật. Hít sâu một hơi, hỏi tiếp điều mà tôi đau lòng nhất:
– Tình hình sức khỏe của Linh San… thế nào rồi hả anh?
Đạt nhắm hờ mắt, lắc đầu:
– Cô ấy sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ hai buồng trứng. Chờ sức khỏe ổn định một chút sẽ tiến hành.
– Liệu… có ảnh hưởng đến… khả năng làm mẹ sau này không?
– Có thể trữ đông trứng trước khi phẫu thuật. Cô ấy vẫn có thể làm mẹ.
Tôi sững sờ, nhất thời khựng lại. Có nghĩa là… San vẫn có thể làm mẹ đứa con của chính mình? Thình thịch… trái tim tôi… lại ngu ngốc reo vui. Lâm Đạt… thực sự muốn có một đứa con với tôi, không phải vì Linh San không thể mang thai?
Vội cúi mặt, hai gò má tôi nóng ran. Tại sao? Không phải… anh không yêu tôi sao? Vì lý do gì… anh lại muốn có con với tôi, đứa con không phải của anh và Linh San?
Tôi muốn hỏi anh câu này, nhưng lời đến miệng lại không thể nào bật ra. Lâm Đạt luôn lựa chọn chia sẻ thông tin cho tôi có chủ ý, nếu như chạm phải điều anh không muốn nói, có cậy miệng anh cũng không bao giờ nói. Lần trước, tôi đã chạm phải điều làm anh tức giận, nhưng tôi thực sự không hiểu, anh tức giận vì cái gì? Ừm, không thể cái gì cũng hỏi được.
Dù sao… tâm trạng hiện tại của tôi, rất là tốt! Linh San có thể làm mẹ, tôi rất vui!
Quãng đường đến nhà hàng cũng theo đó mà gần hơn hẳn. Thỉnh thoảng, tôi lại tủm tỉm cười. Người bên cạnh, dù đang tập trung lái xe, vẫn đôi lúc quay sang, cau mày khó hiểu trước thái độ hớn hở của tôi, ánh nhìn như kiểu: tôi đang chở người hay chở một con tinh tinh nhe nhởn vậy?
Bữa tiệc buffet diễn ra ở đỉnh tòa nhà mười tám tầng, thuộc khách sạn Lisa. Xa hoa như bữa tiệc của vua chúa, toàn những món mà tôi thậm chí không biết tên, chỉ thoáng nhìn đã biết giá trên trời! Có vẻ Lê Hoàng là một kẻ thích phô trương.
Trong cuộc đời này, tôi chưa từng tham gia một bữa tiệc lóa mắt đến thế, nhưng thân là tiểu thư Hoài Phương, còn là vợ của Lâm Đạt, tôi chỉ có thể coi như bản thân đã quá quen với những gì trước mắt.
Nhất định, Đạt đi một bước, tôi bám theo một bước. Đạt làm gì, tôi làm theo đó. Không thể để bất cứ ai chê cười được!
Lâm Đạt vừa cùng tôi tiến vào bữa tiệc, chủ nhân của bữa tiệc, Lê Hoàng nghe nhân viên báo cáo, liền xoay người. Người phụ nữ trang điểm sắc sảo đứng cạnh anh ta cũng ngoái đầu theo.
Tôi thoáng ngờ ngợ rồi nhận ra, đứa con gái mặc chiếc đầm dài nhung đỏ bẹt vai đứng bên anh ta, là một người quen cũ, có oán thù nho nhỏ. Cúc Hoa. Sắc mặt cô ta cũng lập tức đen lại khi nhận ra tôi bước sau Lâm Đạt.
Ngắm mình trong gương, dường như… đôi mắt tôi long lanh hơn, gò má ửng hồng hơn. Đàn bà được “yêu” hình như cũng có khác. Tôi đã được Lâm Đạt “sờ đến” như mong đợi, lẽ ra phải hạnh phúc lắm chứ, vậy mà… cuộc đời này đâu phải là một giấc mơ màu hồng. Hiểu những gì ẩn phía sau, tôi làm sao có thể ngu ngốc hi vọng rồi thất vọng! Nghĩ lại thấy cay… cay như vừa xúc cả thìa tương ớt vào họng!
Mái tóc uốn lọn ngang lưng để hờ một bên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ với màu son cam đỏ, tôi bước theo Lâm Đạt xuống xe. Tấm lưng rộng lớn ưu nhã kia… vẫn mãi ở phía trước tôi. Sự khác biệt giữa tôi và một người vợ thực sự của anh, đó là… anh không yêu tôi, và tôi lại phải phụ thuộc anh, không thể bỏ đi, cũng không có quyền đòi hỏi bất cứ điều gì.
Cuộc sống là vô số những lựa chọn. Được, hãy lựa chọn niềm vui đi! Buồn bã đòi hỏi chỉ mệt mỏi vô nghĩa!
Từ khu chung cư Moon Light, Lâm Đạt đánh lái chiếc xe sang trọng hòa vào dòng người đông đúc trên đường lớn. Khoang xe tĩnh lặng ngột ngạt dường như là sở thích của anh, nhưng tôi thì không thích, thế nên khẽ mở lời:
– Chúng ta… đang đến đâu vậy anh?
– Khách sạn Lisa, phố M.
– Có những ai… được mời vậy?
– Một bữa tiệc đứng, nên có thể sẽ khá đông.
Tôi khẽ gật. Hít sâu một hơi, hỏi tiếp điều mà tôi đau lòng nhất:
– Tình hình sức khỏe của Linh San… thế nào rồi hả anh?
Đạt nhắm hờ mắt, lắc đầu:
– Cô ấy sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ hai buồng trứng. Chờ sức khỏe ổn định một chút sẽ tiến hành.
– Liệu… có ảnh hưởng đến… khả năng làm mẹ sau này không?
– Có thể trữ đông trứng trước khi phẫu thuật. Cô ấy vẫn có thể làm mẹ.
Tôi sững sờ, nhất thời khựng lại. Có nghĩa là… San vẫn có thể làm mẹ đứa con của chính mình? Thình thịch… trái tim tôi… lại ngu ngốc reo vui. Lâm Đạt… thực sự muốn có một đứa con với tôi, không phải vì Linh San không thể mang thai?
Vội cúi mặt, hai gò má tôi nóng ran. Tại sao? Không phải… anh không yêu tôi sao? Vì lý do gì… anh lại muốn có con với tôi, đứa con không phải của anh và Linh San?
Tôi muốn hỏi anh câu này, nhưng lời đến miệng lại không thể nào bật ra. Lâm Đạt luôn lựa chọn chia sẻ thông tin cho tôi có chủ ý, nếu như chạm phải điều anh không muốn nói, có cậy miệng anh cũng không bao giờ nói. Lần trước, tôi đã chạm phải điều làm anh tức giận, nhưng tôi thực sự không hiểu, anh tức giận vì cái gì? Ừm, không thể cái gì cũng hỏi được.
Dù sao… tâm trạng hiện tại của tôi, rất là tốt! Linh San có thể làm mẹ, tôi rất vui!
Quãng đường đến nhà hàng cũng theo đó mà gần hơn hẳn. Thỉnh thoảng, tôi lại tủm tỉm cười. Người bên cạnh, dù đang tập trung lái xe, vẫn đôi lúc quay sang, cau mày khó hiểu trước thái độ hớn hở của tôi, ánh nhìn như kiểu: tôi đang chở người hay chở một con tinh tinh nhe nhởn vậy?
Bữa tiệc buffet diễn ra ở đỉnh tòa nhà mười tám tầng, thuộc khách sạn Lisa. Xa hoa như bữa tiệc của vua chúa, toàn những món mà tôi thậm chí không biết tên, chỉ thoáng nhìn đã biết giá trên trời! Có vẻ Lê Hoàng là một kẻ thích phô trương.
Trong cuộc đời này, tôi chưa từng tham gia một bữa tiệc lóa mắt đến thế, nhưng thân là tiểu thư Hoài Phương, còn là vợ của Lâm Đạt, tôi chỉ có thể coi như bản thân đã quá quen với những gì trước mắt.
Nhất định, Đạt đi một bước, tôi bám theo một bước. Đạt làm gì, tôi làm theo đó. Không thể để bất cứ ai chê cười được!
Lâm Đạt vừa cùng tôi tiến vào bữa tiệc, chủ nhân của bữa tiệc, Lê Hoàng nghe nhân viên báo cáo, liền xoay người. Người phụ nữ trang điểm sắc sảo đứng cạnh anh ta cũng ngoái đầu theo.
Tôi thoáng ngờ ngợ rồi nhận ra, đứa con gái mặc chiếc đầm dài nhung đỏ bẹt vai đứng bên anh ta, là một người quen cũ, có oán thù nho nhỏ. Cúc Hoa. Sắc mặt cô ta cũng lập tức đen lại khi nhận ra tôi bước sau Lâm Đạt.