Chương 40
Lâm Đạt… lúc này, tôi lại nghĩ đến anh. Tôi đã trở thành kẻ dựa dẫm vào anh từ bao giờ?
Không chậm trễ, tôi cũng bước nhanh trở lại bữa tiệc, kéo tay Đạt:
– Anh… có chút chuyện, mình ra ngoài kia một lát.
Mặt mũi một màu xám ngoét của tôi không thể qua được mắt Đạt. Bỏ dở câu chuyện, anh bước theo tôi.
Đến một góc vắng, hai hốc mắt tôi cay xè, nước mắt lo lắng thoát ra lăn dài. Đứng trước con người trầm ổn này, bất giác tôi như được thả lỏng, long đôi mắt đỏ hoe nhìn anh:
– Cúc Hoa… cô ta đã biết em không phải Trần Hoài Phương, còn dọa đêm nay sẽ tung tin lên các mặt báo. Cô ta là một kẻ rất ghê gớm, lại có mối hận với em.
Lâm Đạt sững lại, vẻ căng thẳng lập tức hiện lên trên khuôn mặt vốn dĩ bình thản lạnh lùng. Tôi như được an ủi, cảm giác nhẹ nhõm giúp tôi bình tĩnh trở lại.
– Cô đã thừa nhận với cô ta?
Tôi lắc đầu. Đôi mắt sẫm lại, vẻ tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt Lâm Đạt làm tôi thoáng rùng mình:
– Được rồi, cô không cần lo. Cứ coi như không có chuyện gì hết.
Tôi sụt sịt gật đầu. Theo Lâm Đạt trở lại bữa tiệc, thái độ anh không có gì thay đổi, vẫn nhẹ nhàng tiếp chuyện với những người khác. Còn tôi… sâu trong lòng, lại thêm một lần cảm kích, nỗi lo lắng từ lúc nào đã vơi đi. Nhìn về vẻ đắc ý của Cúc Hoa, tôi coi như không quan tâm. Cô ta muốn chơi tôi ư, vậy cô ta không biết đã đụng phải ai rồi!
Chỉ một lát sau, Lê Hoàng nói gì đó vào tai cô ta. Mặt mũi chuyển sang màu đỏ tía, cô ta hừ một tiếng, trừng trừng hai mắt chiếu về tôi. Cô ta có thể làm gì, ngậm bồ hòn ấm ức hay sẽ phản kháng? Nếu cô ta khôn ngoan, tốt hơn hết, nên ngậm bồ hòn!
Tiếc rằng, ngậm bồ hòn không phải tính cách của Cúc Hoa. Cô ta tức tối, bước nhanh đến giật micro của nữ ca sĩ đang biểu diễn opera trong bữa tiệc. Âm giọng cô ta vừa ngọt ngào châm biếm vừa đan xen tiếng nghiến răng:
– Mọi người ở đây có muốn nghe tôi kể chuyện hay không ạ? Câu chuyện này rất hay… về một tiểu thư giả mạo, lừa dối tất cả thế giới này!
Những tiếng “Ồ” hiếu kỳ vang lên, toàn thể mọi người trong bữa tiệc đều hướng mắt về phía cô ta chờ đợi. Tôi long đôi mắt nhìn cô ta, không hiểu sao, trước đôi mắt nheo nheo lại của Lâm Đạt, trái tim nhảy như thỏ trong lồng ngực bất giác đập điều hòa trở lại.
– À, người mà tôi muốn nói… chính là…
Chưa kịp nói hết câu, cô ta bỗng ngất xỉu ngay tại chỗ. Lê Hoàng bước nhanh về phía cô ta, hất hàm cho nhân viên đưa cô ta ra ngoài. Tôi không rõ Lâm Đạt đã nói gì với anh ta, chỉ biết, lợi ích kinh tế được anh ta đặt lên hàng đầu. Anh ta chẳng dại vì việc nhỏ như con thỏ không đáng mà ảnh hưởng đến đại cục! Hơn thế nữa, cách anh ta nhìn tôi bằng con mắt thèm thuồng cũng chứng tỏ, Cúc Hoa vốn chẳng là cái gì trong mắt anh ta, có chăng chỉ vui chơi qua đường.
Lê Hoàng đón lấy micro, cười cười áy náy nói với tất cả những người vừa được chứng kiến một màn hết sức kỳ quặc:
– Tôi rất xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra. Có người nói với tôi thần kinh của Cúc Hoa không được ổn định, thật chẳng ngờ tối nay cô ấy lại gây chuyện. Mong các vị thứ lỗi. Mời các vị tiếp tục thưởng thức bữa tiệc với những món ăn ngon nhất mới được mang ra!
Đám phóng viên có mặt trong bữa tiệc chỉ chờ có thế, lập tức xâu xé thông tin nóng hổi. Chắc hẳn ngay đêm nay, báo chí khắp cõi mạng sẽ nhanh chóng đưa tin về Cúc Hoa: Một kẻ thần kinh không bình thường phá rối bữa tiệc chiêu đãi của Phượng Vũ. Mọi lời của cô ta từ lúc này, ai sẽ tin? Chỉ sợ… cô ta còn chẳng có cơ hội lên tiếng.
Bần thần chứng kiến tất cả những gì diễn ra trước mắt, tôi biết rằng… thêm một lần, Lâm Đạt đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Thêm một lần, tôi nợ anh. Anh đối phó với Hoa dễ dàng như đối với một con kiến là sự thật! Gọn gàng, dứt khoát áp bức kẻ khác không chút lưu tình. Nếu như… kẻ mà anh muốn bức ép đến sụp đổ… là tôi? Khẽ rùng mình, tôi lập tức nhắm hờ hai mắt.
Bất chợt, âm giọng trầm trầm vang lên bên tai tôi:
– Điều hòa quá lạnh?
Sự quan tâm tinh tế này… Lâm Đạt… anh xấu xa như vậy, tại sao… cứ từng bước khiến tôi chìm đắm, đến mức lý trí cũng chẳng thể ngăn cản trái tim đang đập rộn ràng vì anh?
– Em mệt rồi, mình về đi!
Tôi mím môi, mệt mỏi giục Lâm Đạt. Sau những phút giây căng cứng như dây đàn, tôi thực sự không muốn phải diễn trước thế giới này thêm một phút nào. Tôi chỉ muốn được ở riêng bên anh thôi, dù cho… anh coi tôi là cái gì đi chăng nữa!
Không chậm trễ, tôi cũng bước nhanh trở lại bữa tiệc, kéo tay Đạt:
– Anh… có chút chuyện, mình ra ngoài kia một lát.
Mặt mũi một màu xám ngoét của tôi không thể qua được mắt Đạt. Bỏ dở câu chuyện, anh bước theo tôi.
Đến một góc vắng, hai hốc mắt tôi cay xè, nước mắt lo lắng thoát ra lăn dài. Đứng trước con người trầm ổn này, bất giác tôi như được thả lỏng, long đôi mắt đỏ hoe nhìn anh:
– Cúc Hoa… cô ta đã biết em không phải Trần Hoài Phương, còn dọa đêm nay sẽ tung tin lên các mặt báo. Cô ta là một kẻ rất ghê gớm, lại có mối hận với em.
Lâm Đạt sững lại, vẻ căng thẳng lập tức hiện lên trên khuôn mặt vốn dĩ bình thản lạnh lùng. Tôi như được an ủi, cảm giác nhẹ nhõm giúp tôi bình tĩnh trở lại.
– Cô đã thừa nhận với cô ta?
Tôi lắc đầu. Đôi mắt sẫm lại, vẻ tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt Lâm Đạt làm tôi thoáng rùng mình:
– Được rồi, cô không cần lo. Cứ coi như không có chuyện gì hết.
Tôi sụt sịt gật đầu. Theo Lâm Đạt trở lại bữa tiệc, thái độ anh không có gì thay đổi, vẫn nhẹ nhàng tiếp chuyện với những người khác. Còn tôi… sâu trong lòng, lại thêm một lần cảm kích, nỗi lo lắng từ lúc nào đã vơi đi. Nhìn về vẻ đắc ý của Cúc Hoa, tôi coi như không quan tâm. Cô ta muốn chơi tôi ư, vậy cô ta không biết đã đụng phải ai rồi!
Chỉ một lát sau, Lê Hoàng nói gì đó vào tai cô ta. Mặt mũi chuyển sang màu đỏ tía, cô ta hừ một tiếng, trừng trừng hai mắt chiếu về tôi. Cô ta có thể làm gì, ngậm bồ hòn ấm ức hay sẽ phản kháng? Nếu cô ta khôn ngoan, tốt hơn hết, nên ngậm bồ hòn!
Tiếc rằng, ngậm bồ hòn không phải tính cách của Cúc Hoa. Cô ta tức tối, bước nhanh đến giật micro của nữ ca sĩ đang biểu diễn opera trong bữa tiệc. Âm giọng cô ta vừa ngọt ngào châm biếm vừa đan xen tiếng nghiến răng:
– Mọi người ở đây có muốn nghe tôi kể chuyện hay không ạ? Câu chuyện này rất hay… về một tiểu thư giả mạo, lừa dối tất cả thế giới này!
Những tiếng “Ồ” hiếu kỳ vang lên, toàn thể mọi người trong bữa tiệc đều hướng mắt về phía cô ta chờ đợi. Tôi long đôi mắt nhìn cô ta, không hiểu sao, trước đôi mắt nheo nheo lại của Lâm Đạt, trái tim nhảy như thỏ trong lồng ngực bất giác đập điều hòa trở lại.
– À, người mà tôi muốn nói… chính là…
Chưa kịp nói hết câu, cô ta bỗng ngất xỉu ngay tại chỗ. Lê Hoàng bước nhanh về phía cô ta, hất hàm cho nhân viên đưa cô ta ra ngoài. Tôi không rõ Lâm Đạt đã nói gì với anh ta, chỉ biết, lợi ích kinh tế được anh ta đặt lên hàng đầu. Anh ta chẳng dại vì việc nhỏ như con thỏ không đáng mà ảnh hưởng đến đại cục! Hơn thế nữa, cách anh ta nhìn tôi bằng con mắt thèm thuồng cũng chứng tỏ, Cúc Hoa vốn chẳng là cái gì trong mắt anh ta, có chăng chỉ vui chơi qua đường.
Lê Hoàng đón lấy micro, cười cười áy náy nói với tất cả những người vừa được chứng kiến một màn hết sức kỳ quặc:
– Tôi rất xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra. Có người nói với tôi thần kinh của Cúc Hoa không được ổn định, thật chẳng ngờ tối nay cô ấy lại gây chuyện. Mong các vị thứ lỗi. Mời các vị tiếp tục thưởng thức bữa tiệc với những món ăn ngon nhất mới được mang ra!
Đám phóng viên có mặt trong bữa tiệc chỉ chờ có thế, lập tức xâu xé thông tin nóng hổi. Chắc hẳn ngay đêm nay, báo chí khắp cõi mạng sẽ nhanh chóng đưa tin về Cúc Hoa: Một kẻ thần kinh không bình thường phá rối bữa tiệc chiêu đãi của Phượng Vũ. Mọi lời của cô ta từ lúc này, ai sẽ tin? Chỉ sợ… cô ta còn chẳng có cơ hội lên tiếng.
Bần thần chứng kiến tất cả những gì diễn ra trước mắt, tôi biết rằng… thêm một lần, Lâm Đạt đã cứu tôi một bàn thua trông thấy. Thêm một lần, tôi nợ anh. Anh đối phó với Hoa dễ dàng như đối với một con kiến là sự thật! Gọn gàng, dứt khoát áp bức kẻ khác không chút lưu tình. Nếu như… kẻ mà anh muốn bức ép đến sụp đổ… là tôi? Khẽ rùng mình, tôi lập tức nhắm hờ hai mắt.
Bất chợt, âm giọng trầm trầm vang lên bên tai tôi:
– Điều hòa quá lạnh?
Sự quan tâm tinh tế này… Lâm Đạt… anh xấu xa như vậy, tại sao… cứ từng bước khiến tôi chìm đắm, đến mức lý trí cũng chẳng thể ngăn cản trái tim đang đập rộn ràng vì anh?
– Em mệt rồi, mình về đi!
Tôi mím môi, mệt mỏi giục Lâm Đạt. Sau những phút giây căng cứng như dây đàn, tôi thực sự không muốn phải diễn trước thế giới này thêm một phút nào. Tôi chỉ muốn được ở riêng bên anh thôi, dù cho… anh coi tôi là cái gì đi chăng nữa!