Chương 7
Nghĩ chán nghĩ chê, cuối cùng tôi quyết định… không nghĩ nữa. Có câu: đã không thể trốn tránh, chi bằng… tận hưởng đi!
Lâm Đạt có một ngoại hình hoàn hảo. Nếu anh ta mà vào showbiz, nhất định sẽ… ừm… theo ngôn ngữ của giới trẻ, chính là hai chữ: đỉnh lưu! Đẹp trai chết người, nam tính phong độ ngút ngàn, lại thêm vẻ lạnh lùng trầm mặc. Đàn bà con gái say mê chạy theo anh ta chắc chắn nhiều không đếm xuể. Nếu kết hôn với anh ta, hàng ngày được nhìn ngắm, cùng ăn, cùng ngủ, cùng… xyz với một kẻ như vậy… Không có gì để tiếc!
Xoa xoa hai bầu má, tôi nhìn lại mình trong gương, cười hắc hắc. Phấn chấn lên, Quyên! Anh ta muốn lấy mày kia mà, biết đâu chừng… đã bị mày hạ gục rồi! Hơn nữa, các cụ có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, cơ hội chinh phục Lâm Đạt đang treo trên đầu. Phải tận dụng, dù chỉ một phần trăm cơ hội!
Nghĩ vậy, tinh thần cũng khá hơn, tôi hít sâu vài hơi, mở điện thoại gọi về cho gia đình. Nghe những câu chúc mừng của mẹ, của em gái mà lòng tôi có hơi nhoi nhói. Nhất định, trong một năm tới, thỉnh thoảng tôi sẽ trốn đâu đó gọi về cho mọi người để đỡ nhớ và cũng để mọi người yên tâm.
Chuyển khoản lại tiền đạo diễn, xin lỗi n lần, dù ông ấy bực mình quát qua điện thoại thì cũng xong. Vai diễn đầu tiên của tôi, không phải cô gái đi tự tử ở sông, mà là… Thôi, không nói nữa!
Dọn dẹp nhanh đồ đạc, tôi chỉ mang theo những gì cần nhất, còn lại, đem cho hết. Sáng hôm sau, đúng tám giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi trả lại chìa khóa, thanh toán hợp đồng thuê nhà cùng điện nước cho chủ nhà ở tầng một, gửi cả chìa khóa chiếc xe máy số ở đó để em tôi lên lấy về. Quay lại nhìn một lượt nơi đã gắn bó suốt ba năm qua, thở hắt một hơi, tôi quay đầu bước vào chiếc xe hơi Mercerdes chờ sẵn bên ngoài.
Xe hơi đưa tôi ra ngoại ô thành phố thoáng đãng. Nhà họ Trần, chủ nhân tập đoàn Hải Thành giàu có nổi tiếng hiện ra trước mắt tôi. Khu biệt phủ tráng lệ trồng rất nhiều cây tùng la hán đan xen những khóm hoa rực rỡ.
Bà Mai ra cổng đón tôi, dù ghét tôi đến hắt nước đổ đi nhưng bà ta cũng đành phục vụ cho “tiểu thư Hoài Phương”. Tôi nhìn ngó xung quanh, không khỏi trầm trồ, rảo bước phía sau bà ta trên hành lang gỗ. Một bên là vườn cây xanh ngát, một bên là vách tường gỗ lim quý giá.
– Từ nay cô ở đây!
Bà ta mở cửa một gian nhà gỗ tỏa mùi thơm nồng nàn, bên trong trang hoàng nội thất giống như trang hoàng cho một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc. Chiếc giường chạm trổ hoa văn, ga gối cũng là loại cao cấp nhất. Một bàn gương đồng bộ đặt cạnh giường, bên trên bày sẵn một bộ mỹ phẩm có mức giá luôn làm tôi há hốc mồm. Trong chiếc tủ gỗ lớn, những bộ đồ hàng hiệu sang chảnh treo sẵn… Mọi thứ đều sẵn sàng để tôi vào vai cô tiểu thư danh giá Trần Hoài Phương.
– Ông bà chủ của bà… có nhà không?
Tôi e dè hỏi, thực lòng chẳng muốn đụng mặt bọn họ. Bà ta lạnh nhạt nhún vai:
– Cô không cần quan tâm. Chiều nay sẽ có người đến dạy dỗ quy tắc cho cô.
– Bao giờ thì… tôi xuất giá?
– Một tháng nữa. Thời gian này cô hãy chú ý học tập sao cho giống với một tiểu thư.
Tôi gật nhẹ. Vậy là tôi còn một tháng tương đối thoải mái ở nơi này, trước khi thực sự bước chân vào nhà họ Lâm.
– Nếu cô khôn ngoan ra, thì hãy cố mà có con với Lâm Đạt.
Bà Mai bỏ lại một câu trước khi bước ra ngoài. Tôi mím chặt môi, nhìn theo người đàn bà có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt cau có thường trực đến tận khi bà ta đi khỏi…
Một tháng tưởng lâu mà hóa nhanh, tôi cũng đã nhớ được những gì cần nhớ, dù thỉnh thoảng vẫn bị bà Mai cốc vào đầu. Làm tiểu thư xem ra phức tạp hơn tôi tưởng. Ăn nói nhỏ nhẹ, từ tướng ngồi cũng phải duyên dáng. Mệt…
Suốt một tháng, tôi không gặp ông Vĩnh bà Liên một lần nào. Bọn họ khinh người ra mặt, không thèm bớt thêm chút thời gian nào dành cho tôi, mọi chuyện đều để bà Mai giải quyết. Tôi sinh hoạt hoàn toàn tách biệt ở khu nhà phía đông, cơm bưng nước rót tận miệng, rất giống… vỗ béo cho ngỗng trước khi đưa vào nồi!
Tôi cũng không gặp Lâm Đạt thêm một lần nào. Anh ta giống như những kẻ kia, không muốn lãng phí một phút giây nào cho tôi. Việc đăng ký kết hôn giữa Trần Hoài Phương và Lâm Đạt cũng thông qua luật sư. Lạnh lùng đến hóa đá. Suy nghĩ Lâm Đạt bị tôi “hạ gục” đã sớm tan biến từ lúc nào. Mục đích hôn nhân của anh ta là gì? Tôi lắc đầu, chịu không thể kết luận được. Trên cương vị một tiểu thư, tôi không thể chủ động gọi anh ta mà hỏi: “Hey, ông cưới tôi làm gì thế?”
Ngày cưới cuối cùng cũng đến. Bữa tiệc kết hôn chỉ diễn ra trong nội bộ, vừa ý cả hai nhà.
Lâm Đạt có một ngoại hình hoàn hảo. Nếu anh ta mà vào showbiz, nhất định sẽ… ừm… theo ngôn ngữ của giới trẻ, chính là hai chữ: đỉnh lưu! Đẹp trai chết người, nam tính phong độ ngút ngàn, lại thêm vẻ lạnh lùng trầm mặc. Đàn bà con gái say mê chạy theo anh ta chắc chắn nhiều không đếm xuể. Nếu kết hôn với anh ta, hàng ngày được nhìn ngắm, cùng ăn, cùng ngủ, cùng… xyz với một kẻ như vậy… Không có gì để tiếc!
Xoa xoa hai bầu má, tôi nhìn lại mình trong gương, cười hắc hắc. Phấn chấn lên, Quyên! Anh ta muốn lấy mày kia mà, biết đâu chừng… đã bị mày hạ gục rồi! Hơn nữa, các cụ có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, cơ hội chinh phục Lâm Đạt đang treo trên đầu. Phải tận dụng, dù chỉ một phần trăm cơ hội!
Nghĩ vậy, tinh thần cũng khá hơn, tôi hít sâu vài hơi, mở điện thoại gọi về cho gia đình. Nghe những câu chúc mừng của mẹ, của em gái mà lòng tôi có hơi nhoi nhói. Nhất định, trong một năm tới, thỉnh thoảng tôi sẽ trốn đâu đó gọi về cho mọi người để đỡ nhớ và cũng để mọi người yên tâm.
Chuyển khoản lại tiền đạo diễn, xin lỗi n lần, dù ông ấy bực mình quát qua điện thoại thì cũng xong. Vai diễn đầu tiên của tôi, không phải cô gái đi tự tử ở sông, mà là… Thôi, không nói nữa!
Dọn dẹp nhanh đồ đạc, tôi chỉ mang theo những gì cần nhất, còn lại, đem cho hết. Sáng hôm sau, đúng tám giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi trả lại chìa khóa, thanh toán hợp đồng thuê nhà cùng điện nước cho chủ nhà ở tầng một, gửi cả chìa khóa chiếc xe máy số ở đó để em tôi lên lấy về. Quay lại nhìn một lượt nơi đã gắn bó suốt ba năm qua, thở hắt một hơi, tôi quay đầu bước vào chiếc xe hơi Mercerdes chờ sẵn bên ngoài.
Xe hơi đưa tôi ra ngoại ô thành phố thoáng đãng. Nhà họ Trần, chủ nhân tập đoàn Hải Thành giàu có nổi tiếng hiện ra trước mắt tôi. Khu biệt phủ tráng lệ trồng rất nhiều cây tùng la hán đan xen những khóm hoa rực rỡ.
Bà Mai ra cổng đón tôi, dù ghét tôi đến hắt nước đổ đi nhưng bà ta cũng đành phục vụ cho “tiểu thư Hoài Phương”. Tôi nhìn ngó xung quanh, không khỏi trầm trồ, rảo bước phía sau bà ta trên hành lang gỗ. Một bên là vườn cây xanh ngát, một bên là vách tường gỗ lim quý giá.
– Từ nay cô ở đây!
Bà ta mở cửa một gian nhà gỗ tỏa mùi thơm nồng nàn, bên trong trang hoàng nội thất giống như trang hoàng cho một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc. Chiếc giường chạm trổ hoa văn, ga gối cũng là loại cao cấp nhất. Một bàn gương đồng bộ đặt cạnh giường, bên trên bày sẵn một bộ mỹ phẩm có mức giá luôn làm tôi há hốc mồm. Trong chiếc tủ gỗ lớn, những bộ đồ hàng hiệu sang chảnh treo sẵn… Mọi thứ đều sẵn sàng để tôi vào vai cô tiểu thư danh giá Trần Hoài Phương.
– Ông bà chủ của bà… có nhà không?
Tôi e dè hỏi, thực lòng chẳng muốn đụng mặt bọn họ. Bà ta lạnh nhạt nhún vai:
– Cô không cần quan tâm. Chiều nay sẽ có người đến dạy dỗ quy tắc cho cô.
– Bao giờ thì… tôi xuất giá?
– Một tháng nữa. Thời gian này cô hãy chú ý học tập sao cho giống với một tiểu thư.
Tôi gật nhẹ. Vậy là tôi còn một tháng tương đối thoải mái ở nơi này, trước khi thực sự bước chân vào nhà họ Lâm.
– Nếu cô khôn ngoan ra, thì hãy cố mà có con với Lâm Đạt.
Bà Mai bỏ lại một câu trước khi bước ra ngoài. Tôi mím chặt môi, nhìn theo người đàn bà có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt cau có thường trực đến tận khi bà ta đi khỏi…
Một tháng tưởng lâu mà hóa nhanh, tôi cũng đã nhớ được những gì cần nhớ, dù thỉnh thoảng vẫn bị bà Mai cốc vào đầu. Làm tiểu thư xem ra phức tạp hơn tôi tưởng. Ăn nói nhỏ nhẹ, từ tướng ngồi cũng phải duyên dáng. Mệt…
Suốt một tháng, tôi không gặp ông Vĩnh bà Liên một lần nào. Bọn họ khinh người ra mặt, không thèm bớt thêm chút thời gian nào dành cho tôi, mọi chuyện đều để bà Mai giải quyết. Tôi sinh hoạt hoàn toàn tách biệt ở khu nhà phía đông, cơm bưng nước rót tận miệng, rất giống… vỗ béo cho ngỗng trước khi đưa vào nồi!
Tôi cũng không gặp Lâm Đạt thêm một lần nào. Anh ta giống như những kẻ kia, không muốn lãng phí một phút giây nào cho tôi. Việc đăng ký kết hôn giữa Trần Hoài Phương và Lâm Đạt cũng thông qua luật sư. Lạnh lùng đến hóa đá. Suy nghĩ Lâm Đạt bị tôi “hạ gục” đã sớm tan biến từ lúc nào. Mục đích hôn nhân của anh ta là gì? Tôi lắc đầu, chịu không thể kết luận được. Trên cương vị một tiểu thư, tôi không thể chủ động gọi anh ta mà hỏi: “Hey, ông cưới tôi làm gì thế?”
Ngày cưới cuối cùng cũng đến. Bữa tiệc kết hôn chỉ diễn ra trong nội bộ, vừa ý cả hai nhà.