Chương : 111
Nếu như nói trong những người này còn có trấn định, đó chính là Lãnh An Thần rồi, anh cũng không giống như những người khác biểu hiện khẩn trương như vậy, nhưng tròng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Mộc, thật giống như trên mặt của cô viết di chúc vậy.
Anh bình tĩnh như vậy nhất định cho là lão thái thái cưng chiều anh, sẽ đem phần lớn di sản cho mình sao? Đoan Mộc Mộc tránh né ánh mắt của Lãnh An Thần, cũng khó tránh khỏi oán thầm.
Mấy tờ giấy thật mỏng đặt ở đầu ngón tay luật sư, giống như là vê vê mạch sống mỗi người, phòng khách to như thế, mười mấy người ngồi ở chỗ đó hẳn là không có chút tiếng vang nào.
Chỉ là tĩnh mật như vậy lại đem lòng của mỗi người nhảy lên tần số cao nhất, nhưng sợ hơn!
“Các vị, bây giờ chúng tôi công bố di chúc” Nói xong, hai vị luật sư lại lướt nhìn mọi người, thật không biết người luật sư này có phải cũng muốn treo ngược khẩu vị mọi người hay không, dừng lại như vậy, hiển nhiên lại đem không khí khẩn trương thăng hoa, ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy một loại đau khổ như vậy, cô cầm chén nước ở một bên lên, uống một ngụm nước, sau đó bình tĩnh nghe nội dung.
“Di chúc này là do lão thái thái khi còn sống đã làm công chứng, có luật pháp chứng nhận” Nói xong, hai vị luật sư lại lấy văn thư chứng nhân tượng trưng ra, cũng biểu diễn một lần đối với mỗi người.
Rốt cuộc có người không chịu nổi, “Các anh có đọc hay không? Muốn hại chết người à!”
Luật sư bị rống hơi lúng túng, nhưng chỉ đẩy mắt kiếng một cái, mỉm cười mà nói: “Tâm tình các vị có thể hiểu được, nhưng gấp gáp cũng không thể thay đổi kết quả.”
Lời này có thâm ý, chỉ là ý định của mọi người đều tập trung ở nội dung ban di chúc, ai cũng không có ý định lại đi suy đoán.
©DĐLQĐ
Âm thanh của luật sư vang lên lần nữa ––
“Nội dung di chúc như sau: 20% cổ phiếu của tập đoàn Lãnh thị tất cả thuộc về trưởng tôn Lãnh An Thần, 20% thuộc về con trai Lãnh Chấn Nghiệp cùng Tô Hoa Nam, trong đó mỗi người có 10%, còn dư lại 60% cổ phần, quyền thừa kế thuộc về đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng người đàn ông Lãnh gia sinh, nếu như cả đời Đoan Mộc Mộc không có năng lực sinh con cho Lãnh gia, như vậy 60% cổ phần này đem toàn bộ hiến cho cho Viện phúc lợi, người còn lại có thể ở tiếp tục làm việc ở Lãnh thị, nhưng không được hưởng bất kỳ đặc quyền nào, tất cả bất động sản Lãnh thị toàn bộ thuộc về trưởng tôn Lãnh An Thần, trên đây chính là toàn bộ nội dung bản di chúc.”
Luật sư nói xong rồi, người của Lãnh gia giống như là bị cái gì đánh tới, mọi người cũng ngu, anh nhìn tôi, tôi nhìn vào anh, hình như ai cũng không tin tưởng kết quả sẽ là như vậy.
Hồi lâu, trong không khí tuôn ra tiếng thét chói tai của người nào ––
“Cái này không thể nào, tuyệt đối không thể nào, di chúc này là giả!”
“Đúng, đúng,… Tại sao lại đem cổ phần lớn nhất cho một người ngoài? Chúng tôi không tin!”
“Phần di chúc này chúng tôi không chấp nhận, nhất định là người đàn bà kia động tay động chân ở sau lưng!”
Phòng khách trước còn an tĩnh, giờ phút này giống như là mở nồi cháo, rối một nùi, những người kia không có được chút cổ phần nào trừ không cam lòng, còn có không tin.
Bọn họ giống như là chó điên, mục tiêu cùng nhau hướng về phía Đoan Mộc Mộc, bộ dáng kia thật giống như hận không thể đem con mắt giết cô mới cam tâm, hai vị luật sư nhìn một màn này, âm thầm lắc đầu, lần nữa nói, “Nếu như các vị hoài nghi tính chân thật của bản di chúc, có thể đi tìm người giám định, nếu các vị hiện tại không có việc gì, chúng tôi cũng muốn cáo từ.”
Luật sư đi, phòng khách lại an tĩnh lại, nhưng là lần này an tĩnh cũng mang theo tính công kích, mục tiêu công kích của bọn họ đương nhiên chỉ có một, đó chính là Đoan Mộc Mộc, bọn họ dù ai cũng không cách nào tiếp nhận người được lợi ích lớn nhất từ bản di chúc là Đoan Mộc Mộc.
Nói thế nào? Cô cũng là một người ngoài!
Từ lúc bắt đầu Lãnh An Thần cũng không có nói chuyện, chỉ là ánh mắt của anh càng giống như là đã khóa trên mặt Đoan Mộc Mộc, thật ra thì anh cũng bị cái này di chúc chấn động đến, mặc dù trước khi lâm chung lão thái thái nói rõ, đã tiến hành đệm lót trong phần di chúc này, thế nhưng kết quả chính là, vẫn để cho mọi người cảm giác không thể tin được.
Lão thái thái nghĩ có thể bồi thường Đoan Mộc Mộc, có thể cho cô cổ phần, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến nhiều như vậy!
Tất cả mọi người mơ ước cổ phần Lãnh thị, cho là mình có thể chia một chén súp, nhưng ai cũng không ngờ tới cuối cùng cũng chỉ là một cuộc không vui, ngược lại người ngoài là Đoan Mộc Mộc lại thành người thắng lớn nhất, cái kết quả này thật là làm cho người ta ngoài ý muốn.
Có phải hay không, từ đó về sau, Lãnh thị muốn sửa họ Đoan?
Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, lão thái thái cũng không có nói đem 60% cổ phần để lại cho Đoan Mộc Mộc, mà là nói để lại cho đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng người đàn ông Lãnh gia sinh, hơn nữa chỉ nói là đứa bé giữa cô và người đàn ông Lãnh gia, cũng không có nói là đứa bé giữa cô cùng Lãnh An Thần…
Một ý lạnh từ sau lưng Lãnh An Thần dâng lên, đầu tiên là kinh, cuối cùng khủng, nhưng dần dần, hình như lại hiểu…
Chẳng lẽ là lão thái thái đang dùng chiêu thức tuyệt sát đến bức anh?
Sẽ phát hiện một mặt. Có lẽ vậy, khi còn sống lão thái thái vẫn buộc bọn họ sinh đứa bé, nhưng cuối cùng cũng không thể như mong muốn của bà, cho nên cuối cùng lão thái thái bất đắc dĩ dùng loại phương pháp này đến bức anh, buộc anh cùng Đoan Mộc Mộc ở chung một chỗ thật tốt, bởi vì chỉ có như vậy, anh có thể là chủ nhân chân chính của Lãnh thị.
Hình như tất cả suy nghĩ đều hiểu rõ, Lãnh An Thần đứng lên, chuẩn bị trấn an nồi loạn cháo này thì cũng có người nhanh hơn anh một bước, “Mọi người vội cái gì, di chúc này lại không nói cho Đoan Mộc Mộc cổ phần…”
Một câu nói của Tô Hoa Nam như một viên đá vỗ lên mặt nước, nhất thời khiến mọi người phản ứng kịp, bọn họ lần nữa cùng nhau nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, thậm chí là trực tiếp nhìn về phía bụng của cô.
Chắc hẳn tất cả mọi người đang suy đoán cái gì?
Thật ra thì nghe xong di chúc này, Đoan Mộc Mộc cũng khiếp sợ, lão thái thái đang bồi thường cô sao? Chỉ sợ là có mục đích khác? Nếu quả như thật muốn bồi thường cho cô, đại khái có thể trực tiếp đem cổ phần này cho cô, nhưng lão thái thái không có, chỉ nói chỉ có đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng người đàn ông Lãnh gia sinh mới có quyền thừa kế!
Đây thật là kế một viên đá trúng hai con chim, kế đầu là thế nào cô muốn bắt được những cổ phần này, thì không thể thoát khỏi quan hệ cùng Lãnh gia, kế thứ hai chính là khiến người đàn ông Lãnh gia vì nhiều cổ phần như vậy không thể vứt bỏ cô.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, không trách được bà ngoại năm đó không đấu lại bà, trước khi chết, lão thái thái vẫn đem cô vào trong tính toán của bà đi.
Thay vì nói một di chúc, không bằng nói lão thái thái làm một trò chơi, nếu bà mất nhiều tâm tư như vậy, nếu như hiện tại Đoan Mộc Mộc bỏ cuộc không chơi, hình như cũng chưa có ý tứ!
Cô nhàn nhạt cười một tiếng, tay rơi vào trên bụng, chỉ là lần này cô nhìn hướng Lãnh An Thần, “Ông xã, không biết bây giờ anh có cảm tưởng như thế nào nhỉ?”
Trong bụng của cô đã từng có một sinh mệnh nhỏ, tuy nhiên nó bị anh hủy rồi, hôm nay đứa bé không có, lão thái thái thế nhưng lại công bố di chúc như vậy, nếu như nếu đổi lại là cô, đoán chừng không bằng gặp trở ngại chết đi coi như xong rồi.
Trái tim Lãnh An Thần đã sớm giống như qua dầu, anh làm sao lại không hối hận, chỉ là bây giờ nói gì cũng đã chậm!
Lão thái thái nằm ở trên giường bệnh mặc dù không hỏi, thật ra thì bà cái gì cũng biết, thậm chí biết quan hệ giữa Đoan Mộc Mộc cùng Tô Hoa Nam, cho nên bà muốn dùng kế sách này tới kiềm chế Lãnh An Thần, để cho anh không còn sợ hãi gì, để cho anh quý trọng cô gái này.
Lão thái thái cuối cùng thương yêu anh, một chiêu này thật đúng là dụng tâm lương khổ!
Nhưng là, bà nội, bà biết không? Trước con đã làm ra quá nhiều sai lầm rồi, bây giờ con thật không có lòng tin!
Lãnh An Thần thì thầm ở trong lòng, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng.
“Tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ anh cũng ngu?” Đoan Mộc Mộc không nghe được Lãnh An Thần trả lời, tiếp tục cười lành lạnh hỏi.
Tròng mắt đen của Lãnh An Thần chậm rãi nâng lên, chỉ là ánh sáng bên trong đã khuếch tán, “Anh không có gì để nói, nhưng em là bà xã của anh, cho nên trong bụng của em cũng chỉ có thể có đứa bé của anh.”
Nói xong, Lãnh An Thần nhìn sang Tô Hoa Nam ở một bên, “Chú hai, cháu nói đúng không?”
Tô Hoa Nam ngoắc ngoắc khóe môi, đi về phía Đoan Mộc Mộc, “Tôi cảm thấy chưa chắc, di chúc của lão thái thái lại không nói nhất định phải là đứa bé của cháu và cô ấy mới có quyền thừa kế, đúng không, Mộc Mộc?”
Sớm đã thành thói quen với hai người đàn ông này tranh đấu, Đoan Mộc Mộc vừa nhìn về phía mọi người không phục ánh mắt lại càng không cam lòng, cũng rất phối hợp gật đầu một cái, “Phải ha, dẫu cho bây giờ tôi là bà xã của Lãnh An Thần, nhưng chưa nói nhất định là tôi và anh sinh con… Hình như chỉ nói nếu là tôi cùng người đàn ông Lãnh gia sinh đứa bé hình như cũng có thể?”
“Em dám!” Lãnh An Thần giống như là bị người dẫm vào cái đuôi, nhất thời nổi trận lôi đình.
Đoan Mộc Mộc nhìn dáng vẻ anh phát điên, chỉ cảm thấy buồn cười, “Đã đến lúc này, anh vẫn như vậy à?”
“Chú hai, tôi cảm thấy chúng ta đi trước thôi, để cho người của Lãnh gia thương lượng đối sách một chút, xem như thế nào mới có thể thay đổi càn khôn?” Đoan Mộc Mộc nói khiến người Lãnh gia khó coi như cà, phải biết trong ngày thường bọn họ cũng không đem Đoan Mộc Mộc cùng Tô Hoa Nam làm thành người Lãnh gia.
Nhưng một phần di chúc của lão thái thái, sửng sốt khiến hai người ngoài lấy được lợi ích lớn nhất, hơn nữa Đoan Mộc Mộc dám cam đoan, nếu như cô và Tô Hoa Nam cứ như vậy đi ra ngoài, người của Lãnh gia nhất định sẽ đập nồi.
Quả nhiên, bọn họ còn chưa đi, đã có người không nén được tức giận.
“Anh không cho, em là bà xã của anh, nơi nào cũng không cho đi!” Tại sao Lãnh An Thần có thể để cho bọn họ có cơ hội đơn độc chung đụng, ngộ nhỡ Tô Hoa Nam thật khiến Đoan Mộc Mộc có con, anh thua không chỉ là cổ phần Lãnh gia, mà là mất tôn nghiêm của đàn ông.
Đoan Mộc Mộc khoác cánh tay Tô Hoa Nam, “Thế nào, anh muốn hạn chế tự do của tôi sao?”
“Đôi cẩu nam nữ này, các người là loạn luân, các người, các người…” Vẫn bị di chúc là cho tức điên, giờ khắc này Lãnh Ngọc Thù nhảy ra, ánh mắt như độc rơi vào trên cánh tay của Đoan Mộc Mộc kéo Tô Hoa Nam.
Đoan Mộc Mộc đón lấy ánh mắt của cô gái kia cho tới bây giờ đều nhìn mình không vừa mắt, “Loạn luân? Cẩu nam nữ? Rốt cuộc cô mắng ra rồi, thật ra thì ở bên trong lòng của cô, chỉ sợ sớm đã nghĩ chúng tôi như vậy nhỉ? Hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy không làm chút gì, thật đúng là thực xin lỗi chửi rủa như vậy của cô nhỉ!”
“Cô…cô thật không biết xấu hổ…” Lãnh Ngọc Thù tức giận ngực phập phồng lên xuống, giơ tay lên sẽ phải hướng về phía Đoan Mộc Mộc, chỉ là tay bị níu lại giữa không trung.
“Đủ rồi, nơi này không có chuyện của em” Là Lãnh An Thần, anh kéo Lãnh Ngọc Thù ra, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc cùng Tô Hoa Nam.
“Tôi không màng các người tính toán thế nào, nhưng mà tôi phải nhắc nhở các người, đừng quên thân phận của mình!” Lãnh An Thần nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt Đoan Mộc Mộc, bên trong không nói ra được bao nhiêu đau đớn.
Tô Hoa Nam cười nhạt, “Dĩ nhiên, tôi nhất định nhớ thân phận của mình, nhớ tôi là người đàn ông Lãnh gia!”