Chương : 123
Cô không thể tin vào ánh mắt của mình, hình như chỉ có mở mắt lớn chút nữa, mới có thể xác định mình không có bị hoa mắt, không có nằm mơ, cho đến khi tay của cô bị cầm, cô mới dám lấy điện thoại di động ra.
Người trên giường tỉnh, mặc dù còn mang theo mệt mỏi không phấn chấn khi mới lành bệnh, nhưng đôi tròng mắt lại cực kỳ trong trẻo, giống như người mệt mỏi thật lâu rốt cuộc mới được ngủ.
“Thế nào, ngu?” Anh mở miệng, âm thanh khô khốc khàn khàn, nhưng rơi vào trong màng nhĩ của Đoan Mộc Mộc lại nghe cảm động, giống như là âm thanh thiên nhiên đẹp nhất cõi đời này.
Môi của cô đang động, nhưng cổ họng lại như bị mắc kẹt, nói không ra lời, chỉ có hơi nước trong mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng đậm.
Lãnh An Thần nhìn thấu tâm tình của cô, tay vỗ trên mặt cô, làn da trơn mềm giống như ngày trước, xúc cảm thật tốt, làm cho người ta quyến luyến không thôi, đêm đó thấy cô bị đánh mặt xưng phù giống đầu heo, cô không biết anh đau lòng bao nhiêu.
Nước mắt cuối cùng từ trong hốc mắt thật to của cô rơi xuống, từng viên một giống như kim cương, rơi vào trên mu bàn tay của anh, sau đó rơi xuống trên chăn, từng vòng sóng gợn…
“Đứa ngốc, khóc cái gì?” Tay của anh lau mắt của cô, muốn ngăn cản những thứ chất lỏng cuồn cuộn mà rơi kia, mới phát hiện căn bản không thể, “Lúc anh ngủ không phải em rất ầm ĩ sao? Anh đã bị em đánh thức, hiện tại anh tỉnh, tại sao lại an tĩnh?”
Thì ra là anh đều nghe được…
Nghe được anh như vậy nói, Đoan Mộc Mộc uất ức hơn, “Anh khốn kiếp, nếu anh nghe được, tại sao không tỉnh lại? Tại sao vẫn còn ngủ? Tại sao…”
Lời nói cắm ở trong cổ họng rốt cuộc bật thốt lên, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện khó chịu trong lòng, giống như bị tảng đá ép, giờ khắc này rốt cuộc có thể tháo xuống.
Lãnh An Thần biết cô nóng nảy, không phải anh không muốn tỉnh lại, cũng không phải là cố ý hù dọa cô, mà là anh vẫn chưa tỉnh lại, giống như có người lôi anh trong mộng, bó tay chân của anh, để cho anh căn bản không thoát khỏi được.
Nhưng mà lần này anh ngủ mê man cũng không phải là chuyện xấu, cho anh biết lòng của cô, biết anh vẫn còn có phân lượng trong lòng cô.
Đều nói phụ nữ là làm bằng nước, lời nói thật không giả, nước mắt của cô giống như là suối nước cuồn cuộn không dứt, khóc làm tim của anh đều ươn ướt.
“Bà xã” Anh kéo cô, bởi vì không thể đứng dậy, chỉ có thể lấy tư thế thân cận cùng cô.
Hai chữ ngắn ngủn, trước kia thường thường nghe được, cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này nghe được, lại có loại cảm giác bảo vật bỏ lỡ lại lần nữa tìm về được, khiến chua xót trong lòng Đoan Mộc Mộc càng thêm nồng đậm.
Thấy nước mắt cô càng chảy càng hung, Lãnh An Thần có chút bó tay hết cách, chớ nhìn anh thường ngày lưu luyến phụ nữ trong bụi rậm, nhưng chuyện dỗ phụ nữ, anh thật đúng là không trải qua.
Giờ khắc này, anh có chút không biết làm sao, vì vậy lại sợ lại loạn ở bên trong, bật thốt lên, “Đừng khóc, vốn xấu xí bị thảm nhất trần gian, còn khóc?”
Âm thanh có chút tàn khốc quả nhiên để cho cô ngừng tiếng khóc, cô dùng một đôi nén lệ nhìn anh, mang theo kinh sợ, mang theo mờ mịt, hình như lại dẫn…
Ánh mắt như thế nhìn làm trái tim Lãnh An Thần như bị một cái tay trêu chọc, tại sao có thể có ánh mắt vô tội này? Để cho anh có loại cảm giác làm việc gì sai, nhưng quan hệ của bọn họ thật không dễ dàng mới có tiến triển, anh làm sao lại phá hư?
Lãnh An Thần chợt có chút ảo não, vì vậy gấp gáp giải thích, “Ý của anh là em quá xấu, cũng đừng khóc…”
Không đúng, không phải nói như vậy!
“Ý của anh là em mặc dù không xinh đẹp…” Lãnh An Thần ở trên thương trường là người đàn ông có miệng đồng răng sắt, đối mặt với suy nghĩ và lời nói không ăn khớp của mình, thật muốn quất miệng rộng của mình.
Khuôn mặt Đoan Mộc Mộc từ đỏ chuyển sang tím, cuối cùng là đen, nước mắt trong mắt đã tản đi, chỉ còn lại tức giận cuồn cuộn mãnh liệt.
“Bà xã…” Lãnh An Thần yếu ớt kêu một tiếng, tiếp kêu đau ra tiếng, “Ưmh, đau…”
Quả đấm của Đoan Mộc Mộc đánh vào trên người của anh, không vì anh nói bậy, mà là vì đoạn thời gian này anh hại cô lo lắng, hại cô ngày đêm cũng không thể an tâm.
Lãnh An Thần mặc cho cô đánh một lần, cho đến khi thân thể của cô nằm ở trên người của anh, không bao giờ động nữa, anh mới nắm cô, “Bà xã, thật xin lỗi!”
Cô lắc đầu, khuôn mặt nhỏ ở trong ngực anh, “Nên nói thật xin lỗi chính là em, là em hại anh bị thương, là em…”
Cô thiện lương, thiện lương thích đem lỗi nắm vào trên người mình, thật ra thì người chân chính sai chính là anh, nếu như không phải là anh trêu chọc Lăng Khả Tâm, cô cũng sẽ không gây ra mầm tai vạ như vậy.
Nhịp tim của anh thùng thùng giống như nhịp trống vang ở bên tai, lúc này Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra tất cả hoảng sợ mấy ngày nay đều lắng đọng xuống, giống như là bồ công anh phiêu du trong không khí, rốt cuộc rơi vào bùn đất mình cần.
Lãnh An Thần chậm rãi nâng mặt của cô lên, vì cô lau khô nước mắt, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn cô, mới phát hiện cô gầy, cằm cũng nhọn, nhọn giống như là chùy thủ ghim vào tim của anh.
“Thế nào gầy như vậy, thường ngày đều không ăn đồ sao?” Anh vuốt ve cằm của cô, nhẹ hỏi.
Đoan Mộc Mộc kêu la nâng miệng, “Hỏi hay lắm, anh ngủ không tỉnh, người trong nhà của anh ngày ngày mắng em là sao chổi, em ăn được mới là lạ!”
Giọng tố cáo, còn có bộ dáng giờ phút này của cô, cực kỳ giống cô gái bị khi dễ, Lãnh An Thần vừa đau lòng vừa muốn cười, cuối cùng đem cô ép chặt ở ngực, “Về sau phải ăn nhiều cơm, gầy, cảm thụ không tốt.”
Đoan Mộc Mộc không có suy nghĩ nhiều, cho đến khi tay người nào đó thăm dò vào quần áo cô, cô mới phản ứng được, vội vàng bắt tay anh lại, “Đồ lưu manh!”
Anh thích cô mắng anh, thật thích, tay của anh đẩy tay cô ra, tiếp tục dọc theo trên da thịt cô, cảm thấy ý đồ của anh, Đoan Mộc Mộc vội vàng muốn ngăn lại, thế nhưng anh lại nói, “Để cho anh sờ nơi đó xem có phải cũng gầy hay không?”
Bàn tay của anh đạt được thứ mềm mại ước muốn, xác thực nhỏ chút, trước kia giống như một bàn tay cầm không hết, bây giờ thế nhưng vừa vặn.
Đoan Mộc Mộc vừa xấu hổ vừa lúng túng, đỏ mặt không dám lộn xộn, một cái tay khác của anh kéo đầu của cô xuống, sau đó dán bên tai của cô thì thầm, “Thật gầy, về sau em phải chịu trách nhiệm đem nó nuôi cho mập nữa.”
Anh nói cái gì?
Đoan Mộc Mộc tròn trợn mắt lên giận dữ nhìn, mặt đỏ đến rỉ máu, thế nhưng anh lại há mồm ngậm môi của cô, mút thật chặt…
Trong mộng, cô chính là hôn anh như vậy, trời mới biết anh muốn đáp lại cô thế nào, nhưng căn bản không thể, giờ khắc này, rốt cuộc ngậm được, anh không bao giờ nghĩ buông ra nữa.
Anh hút cô quá gấp, cũng đem cô hô hấp cũng hút đi, thậm chí ngay cả tất cả không khí trong lồng ngực cô đều không thừa, cô muốn hô hấp, bản năng hé mở đôi môi, nhưng không ngờ đầu lưỡi của anh xâm nhập trong nháy mắt…
Cái lưỡi của cô giống như là con rắn nhỏ bị hoảng sợ tránh loạn chung quanh, anh chỉ có thể ngăn chặn miệng của cô chặt hơn, giữa cánh môi kề nhau nặn ra bất mãn của anh, “Đừng động!”
Cô lại nghe lời bất động, mặc cho lưỡi của anh hút cô…
Anh nhàn trí thật lâu môi lưỡi hình như cũng không xa lạ đối với động tác này, thành thạo ở trong miệng của cô đung đưa, khuấy động lòng của cô.
Thời điểm anh ngủ, bất luận cô cố gắng thế nào, anh đều không có trả lời, anh không biết cô có bao nhiêu tuyệt vọng!
Giờ phút này, anh rốt cuộc còn sống, rốt cuộc có thể khi dễ cô như vậy, cô thật vui vẻ, nhưng nhớ tới trước đây anh thẫn thờ đối với cô, cô vừa tức, vì vậy dùng sức khẽ cắn ––
Nhất thời, người kia phát ra tiếng rên, sau đó nhìn chằm chằm cô, tựa như không hiểu!
“Bây giờ muốn hôn em rồi hả? Thời điểm em hôn anh, em xin anh đáp lại anh, anh làm gì rồi hả?” Đoan Mộc Mộc tố cáo.
Lãnh An Thần biết cô bị uất ức, ngắt chóp mũi của cô, “Cho nên hiện tại anh phải bù lại gấp bội!”
“Không…” Cần, chữ phía sau còn chưa nói ra miệng, liền bị anh lần nữa đặt môi lên hôn chặn lại.
Đầu lưỡi mềm mại của anh dọc theo bờ môi cô phác họa, anh ngủ thì cô hôn anh, thật ra thì Lãnh An Thần thật rất cảm tạ cô, nếu như không phải là cô vẫn kiên trì như vậy, anh đều không biết mình có thể tỉnh lại hay không?
Hôn hồi lâu, cho đến khi hai người cũng sắp không cách nào hô hấp mới bằng lòng ngừng nghỉ, nhìn khuôn mặt cô đỏ rỉ máu, Lãnh An Thần cắn một cái, “Bà xã, về sau chúng ta thật tốt, không bao giờ nữa ầm ĩ nữa không bao giờ náo nữa, cùng nhau sống qua ngày, có được hay không?”
Đây là lúc anh ngủ, cô từng nói với anh như vậy, giờ phút này anh lại lặp lại một lần, trái tim cô ấm áp, gật đầu một cái, cô vùi đầu vào ngực anh, đôi tay cũng cài mười ngón tay của anh.
Một giây này, trong óc cô thoáng qua một câu nói –– nắm tay nhau mà chết, cùng sống tới già.
Thân thể Lãnh An Thần khôi phục rất nhanh, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại biệt thự, đối với chuyện Lãnh An Thần tỉnh lại, người Lãnh gia vừa buồn vừa vui, nhưng ngoài mặt đều là một mảnh hân hoan, thậm chí còn chuẩn bị dạ tiệc phong phú.
Lãnh Ngọc Thù ngồi ở trên ghế sa lon, nói chuyện với Lãnh An Thần, hai người không biết nói cái gì, Lãnh Ngọc Thù cười khanh khách, nhìn nụ cười trên mặt cô, Đoan Mộc Mộc cảm thấy, cô vui mừng đối với chuyện Lãnh An Thần hồi phục.
“Hồi nhỏ nha đầu Ngọc Thù kia đã thích Tiểu Thần, nói chuyện không nhẹ không nặng, con không cần chấp nhặt với nó” Lời nói của mẹ hai đem ánh mắt của Đoan Mộc Mộc kéo về, mặc dù Lãnh Ngọc Thù không phải con ruột, nhưng tâm địa của mẹ hai coi như thiện lương, đối với người nào đều tương đối ôn hòa.
Đoan Mộc Mộc cười cười, “Chị dâu nghi ngại em chồng, đây là từ xưa thì có, con sẽ không chấp nhặt cùng cô ấy.”
Mẹ hai gật đầu, giúp Đoan Mộc Mộc dọn dẹp thực phẩm trên bàn, đúng lúc này, một bàn tay to đưa qua, trên hoa quả và các món nguội nhón một cái, nhất thời mút hoa anh đào bị bắt tới.
“Để xuống, cái tiểu tử hỗn xược này” Mẹ hai rống hướng Lãnh An Đằng.
Lãnh An Đằng lắc đầu, “Con muốn ăn anh đào!”
Nhìn bộ dạng tính trẻ con của cậu, Đoan Mộc Mộc kéo người mẹ hai muốn đánh, “Thôi, Tiểu Đằng thích thì để cho cậu ấy ăn đi, trong phòng bếp còn, thêm nữa liền đủ rồi.”
“Đứa nhỏ này thật là càng ngày càng làm người ta nhức đầu” Mẹ hai một bộ dáng vẻ đau lòng lại tiếc hận.
“Chị, anh đào rất ngọt” Lãnh An Đằng nói xong, liền đem tay nâng lên, một quả anh đào đỏ kiều diễm đưa đến bên môi Đoan Mộc Mộc.
Mặc dù hành động cử chỉ của Lãnh An Đằng đều giống như đứa bé, nhưng dù sao thân thể của cậu cũng cao hơn số tuổi còn là một người đàn ông thành thục, giờ phút này anh đứng ở trước mặt Đoan Mộc Mộc, hai người cách rất gần, thậm chí Đoan Mộc Mộc cũng có thể cảm thấy hô hấp của cậu phun lên tóc bản thân, đó là một loại hơi thở của người đàn ông thành thục, cô có thể cảm giác mãnh liệt.
“Há mồm, ăn” Giọng của Lãnh An Đằng trầm thấp không có ngây thơ thường ngày, giống như là một người đàn ông trưởng thành dụ dỗ cô gái mình yêu thích, hơn nữa cậu đem anh đào hướng bên môi cô, hình như chỉ cần cô há miệng, là có thể đem quả này ngậm vào trong miệng.
Vốn là động tác như thế cũng rất mập mờ, hơn nữa là Lãnh An Đằng, trái tim Đoan Mộc Mộc đầy không hiểu, vì vậy, miệng của cô cứng lại ở đó, cũng không thể mở, không thể mở ra.
“Há mồm…” Âm thanh của Lãnh An Đằng hình như cách cô càng gần, gần đến sát trái tim của cô, huống chi cậu còn dùng hai ánh mắt mang theo hấp dẫn.
“Tôi…” Đoan Mộc Mộc sợ là không được, há mồm nói cô không ăn, nhưng miệng hơi mở, quả anh đào liền bị Lãnh An Đằng đẩy tới trong miệng cô, thậm chí cô có thể cảm thấy môi của mình đụng phải ngón tay của cậu.
Cô nhất thời giống như chạm vào điện, cả người không thể khống chế lui về phía sau một bước, một đôi tròng mắt đen phức tạp nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Ngọt không?” Đối mặt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, Lãnh Anh Đằng cũng hỏi một câu như vậy, trên mặt mang theo mong đợi, còn có khát vọng, giống như đứa trẻ thi được điểm max mong đợi cha khen ngợi.
Đoan Mộc Mộc trừng mắt nhìn, có chút không tin tưởng nhìn anh, trong lúc nhất thời không phân rõ cảm giác trước đây cùng hiện tại đến tột cùng cái nào mới là thật?
“Tiểu Đằng…” Cô mở miệng, cổ họng lại không biết thế nào trở nên khô khốc vô cùng, giống như mới vừa rồi cô nuốt xuống không phải là anh đào, mà là một loại độc dược.
“Chị, ăn một quả nữa” Lãnh An Đằng lại đem một quả anh đào tới, chỉ là lần này Đoan Mộc Mộc né tránh cực nhanh.
“Tôi không ăn!” Cô đột nhiên lớn tiếng, thậm chí kinh động đến Lãnh An Thần vừa ngồi ở trên ghế sa lon.
“Bà xã, thế nào?” Lãnh An Thần đi tới, ánh mắt xuyên qua giữa Lãnh An Đằng cùng cô.
Trái tim Đoan Mộc Mộc sợ đập không quy luật, cô không biết nên giải thích như thế nào cùng Lãnh An Thần, loại cảm giác đó chính là giống như thấy Quỷ Hồn, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin tưởng, vì vậy cô lắc đầu một cái, “Không có việc gì.”
Tròng mắt Lãnh An Đằng ảm đạm chợt lóe lên ánh sáng, nhanh làm cho người ta bắt không tới, cậu nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh An Thần, “Anh, anh đào rất ngọt, ăn ngon!” Nói xong, cầm một quả hướng trong miệng Lãnh An Thần đưa tới.
Lãnh An Thần nhận lấy, cười nói, “Ăn ngon, Tiểu Đằng muốn ăn hơn.”
“Ừm!” Lãnh An Đằng lải nhải miệng, lòng bàn tay cầm anh đào xoay người.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Mộc chợt nhớ tới cái gì, “Tiểu Đằng…”
Lãnh An Đằng xoay người, đáy mắt sáng lên quang minh, “Chị, chị còn muốn ăn à, em đem tất cả những quả này cho chị” Nói xong, cậu đem anh đào trong lòng bàn tay thả vào trước mặt Đoan Mộc Mộc.
Đoan Mộc Mộc vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Lãnh Ngọc Thù đi tới, từ trong lòng bàn tay Lãnh An Đằng nắm một quả anh đào thả vào trong miệng mình, vừa ăn vừa nói, “Ngay cả cái kẻ ngu cũng bị chị thu phục, công phu của chị dâu thật đúng là rất cao.”
“Tiểu Thù, không cho nói chị dâu em như vậy” Lãnh An Thần bảo vệ bà xã của mình.
Đoan Mộc Mộc cười nhạt, giống như lời nói mang theo thương của Lãnh Ngọc Thù cô đã sớm quen rồi, không muốn cùng cô lý luận, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía Lãnh An Đằng, “Tiểu Đằng, còn nhớ rõ chị bảo em vẽ tranh không? Đã vẽ xong chưa?”
Đó là trước chuyện Lãnh An Thần gặp chuyện không may, cô thậm chí đã quên rồi, nhưng mới vừa rồi Lãnh An Đằng xoay người, cô không biết tại sao lại nghĩ tới?
Lãnh An Đằng không nói lời nào, một đôi mắt vải bố lót đầy ngu ngốc, hình như không hiểu, cũng hình như đã sớm quên mất.
“Chính là chị nói em vẽ xong, chị dạy em gấp con ếch, là một con chim nhỏ đứng ở trên cây” Đoan Mộc Mộc lại nhắc nhở.
Đúng lúc này, mẹ hai đi tới đây, đem Lãnh An Đằng túm hướng sau lưng mình, trả lời thay con trai, “Cái đó à, nó vẽ rất nhiều, ta có thể dẫn con đi xem một chút!”