Chương : 146
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, trước mắt tối đen như mực, để cho cô cảm giác giống như hôn mê.
Gáy đau dữ dội, để cho cô nhớ tới chuyện bị người đánh trộm, trái tim Đoan Mộc Mộc rét lạnh, cảm giác đầu tiên của cô không phải sợ, mà là lo lắng, “Bảo bối…”
giọng nói run rẩy kêu con gái, đưa tay muốn bắt thứ gì đó, mới phát hiện tay cùng chân cũng bị trói buộc lại.
Ngu nữa cũng hiểu xảy ra chuyện gì, cô bị bắt cóc rồi!
Cho dù là như vậy, cô vẫn lo lắng cho con gái, “Bảo bối, con ở đâu? Tiểu Đường Tâm, mẹ là mẹ…”
Trong bóng tối vô biên, chỉ có giọng nói của cô đáp lại mình, căn bản không cảm thấy sự tồn tại của Tiểu Đường Tâm, trong lòng Đoan Mộc Mộc sợ hãi tới cực điểm.
“Người tới, người tới…” Cô thét lên.
Cạch ––
Cửa phòng truyền đến tiếng vang, làm một tia sáng chiếu vào, trong nháy mắt Đoan Mộc Mộc không thích ứng được, bản năng nhắm mắt, mở mắt ra, bên trong phòng đã là một mảnh sáng trưng, cô cũng thấy rõ người đàn ông đứng ở trước mặt.
“Là ông?” Một khắc này, Đoan Mộc Mộc khiếp sợ lớn hơn sợ hãi.
“Đã lâu không gặp!” Lãnh Chấn Nghiệp cười một tiếng, cũng làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Lại đã lâu không gặp!
Nếu có thể, đời này Đoan Mộc Mộc cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này, hơn nữa, hiện tại cô cũng không có ý định ôn chuyện cùng ông ta!
“Con gái của tôi đâu? Đem con gái trả lại cho tôi” Đến giờ phút này Đoan Mộc Mộc mới phát hiện con gái là đầu thịt của mình, dù thân vùi lấp nguyên lành, cô lo lắng nhất cũng không phải là mình, mà là con gái bảo bối.
Lãnh Chấn Nghiệp ngồi đối diện với cô, ánh mắt quan sát ở trên mặt của cô, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Cô rất quan tâm con gái mình?”
Đây không phải là nói nhảm sao?
“Lãnh Chấn Nghiệp, ô ngđem con gái của tôi trả lại cho tôi, nếu như nó có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết ôngi!” Dù là năm đó, cô bị người đàn ông này cột vào trên giường Mạnh mẽ lấy trứng, cô đều không có kích động giống như bây giờ.
“Xem ra cô rất thích con mình” Lãnh Chấn Nghiệp luôn nói không rõ, nhưng không đợi Đoan Mộc Mộc mở miệng, ôncòn nói, “Đồng dạng là con của cô, làm sao cô có thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ?”
Đoan Mộc Mộc run lên, liền nhìn thấy ông ta tiện tay nhấn cái gì, tường trắng sau lưng gắn một tấm ảnh, video một bé trai bị chiếu ra ngoài.
Đứa bé này, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên nhận được, chính là đứa bé Huân Huân trên tạp chí, mặc dù đứa bé này làm Đoan Mộc Mộc nhớ sỉ nhục muốn quên, nhưng giờ khắc này khoảng cách gần như vậy, lòng của cô đau xuống.
“Lãnh Chấn Nghiệp, ông vô sỉ!” Đoan Mộc Mộc khổ sở gầm nhẹ.
“Nó rất nhớ cô” Lãnh Chấn Nghiệp nhìn khuôn mặt nhỏ trên màn ảnh, “Mặc dù mấy năm qua cô chưa từng tận qua trách nhiệm người mẹ một ngày, nhưng tôi vẫn luôn nói cho nó biết, cô là mẹ của nó.”
Đoan Mộc Mộc nghe xong máu toàn thân chảy ngược, tay chân bắt đầu rét run từng trận, cô nhín người đàn ông này trước mặt, giọng nói run rẩy, “Ông…ông đến tột cùng muốn làm gì?”
Lãnh Chấn Nghiệp lại nhấn hộp điều khiển ti vi, màn ảnh ngừng ở trên mặt bé trai, ông ta đi tới chỗ Đoan Mộc Mộc, cách cô mười mấy cm thì dừng lại, “Bốn năm trước, tôi từ trên người cô lấy đi vật gì của cô thì cô nên biết tôi muốn làm gì.”
Đúng, cô biết ông ta muốn cái gì!
“Đến tột cùng ông muốn như thế nào?” Đoan Mộc Mộc phát giác toàn thân mình đều đang run, “Ông có đứa bé, ông có thể lấy được cổ phần mình muốn!”
Lời nói như vậy chính cô đều không có sức lực, lúc ấy trên di chúc nói chỉ cần cô và người đàn ông nhà họ Lãnh sinh đứa bé mới có tư cách thừa kế, nhưng bây giờ lập tức có hai đứa bé, hơn nữa đều là cô và người đàn ông nhà họ Nhà họ Lãnh sinh ra, mặc kệ lấy phương thức gì.
“Vốn tôi có thể thuận lợi lấy được, nhưng cô không nên mang theo tiểu nghiệt chủng đó xuất hiện” Lúc nói lời này, trên mặt Lãnh Chấn Nghiệp thay đổi dịu ngoan lúc trước, hai mắt lộ ra sát khí.
“Tôi cùng Tiểu Đường Tâm không muốn tranh cổ phần” Đoan Mộc Mộc quả thật không có nghĩ như vậy, nếu như cô muốn, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
“Nhưng có người nghĩ…” Lãnh Chấn Nghiệp âm lãnh cười một tiếng, “Cô không phải không biết hiện tại Lãnh An Thần cảnh cáo tôi!”
Đoan Mộc Mộc căng thẳng, cô dĩ nhiên biết.
“Cô biết nó kiện tôi cái gì sao?” Lãnh Chấn Nghiệp áp thấp hơn, hơi thở phun ra cũng rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, để cho tóc gáy cô đều bị dựng lên, “Nó kiện tôi ép buộc cô…”
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mặt ngoặt về phía khác, “Chẳng lẽ anh ấy kiện sai rồi sao?”
Mặc dù ôn ta cũng không dùng thân thể cưỡng chiếm cô, nhưng ông ta thế nhưng lại dùng phương thức sỉ nhục nhất ăn mòn linh hồn của cô.
“Nói cho nó biết thu tay lại, cổ phần nó muốn cũng được, nhưng mỗi người 30%” Đây coi như là thối lui, Lãnh Chấn Nghiệp biết hậu quả lên tòa án.
Đoan Mộc Mộc mở mắt ra nhìn ông ta, xa lạ trong mắt kia giống như là cô chưa bao giờ từng biết người này, “Lãnh An Thần là con trai của ông, ông có thể đi tìm anh ấy, mà không phải tới tìm tôi.”
Lời này Đoan Mộc Mộc nói rất hợp lý, bọn họ là cha con ruột thịt, muốn chia tiền tài hoàn toàn có thể lén lút thương lượng, nhưng lời này nhưng lại rắn độc cắn Lãnh Chấn Nghiệp, để cho ông ta bỗng nhiên tức giận, một tay nhéo ở cổ của cô, “Nó không phải là con trai của tôi.”
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tay Lãnh Chấn Nghiệp cũng run lên, còn nói, “Tôi không có con trai như vậy, lại muốn tranh tài sản cùng ông đây.”
“Là các người quá coi trọng tiền tài rồi” Đoan Mộc Mộc cười lạnh.
“Tôi thả cô trở về, cô bảo nó hủy bỏ khởi tố, còn nói cho nó biết, cổ phần chỉ có thể cầm 30%” Lãnh Chấn Nghiệp buông tay ra, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh.
“Cái này tôi không làm chủ được” Đoan Mộc Mộc trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng không ngờ Lãnh Chấn Nghiệp chợt cười một tiếng, “Vậy cô sẽ chờ nhặt xác con gái đi, đến lúc đó nha đầu kia chết rồi, nó một xu đều không lấy được.”
Con gái?
Mải tranh cãi cùng cầm thú, thiếu chút nữa quên mất con gái.
“Con gái của tôi đâu?” Hai mắt Đoan Mộc Mộc bởi vì hoảng sợ mà phóng đại.
“Hiện tại nó rất tốt, chỉ là sau mấy tiếng cũng không khẳng định” Lãnh Chấn Nghiệp nói xong, làm thủ hiệu, có hai người đàn ông thân hình cao lớn đi vào.
“Đưa cô ta đi!” Lãnh Chấn Nghiệp ra lệnh.
“Không, trả con gái cho tôi” Hiện tại Đoan Mộc Mộc tình nguyện sống ở chỗ này, ít nhất cô cách con gái gần, nhưng nếu như rời đi, cô sợ sẽ không cảm thấy con gái nữa.
Đoan Mộc Mộc kêu khóc cũng không có thay đổi gì, mắt cô lại bị bịt kín, cho đến khi bị ném xuống.
Đầu đường trống trải, cũng không có người đi đường, trong không khí trôi nổi mùi sương, nói cho cô biết hiện tại là sáng sớm, Đoan Mộc Mộc nhìn xuống, trong lúc nhất thời không biết mình ở đâu?
Bên cạnh không có con gái, nhưng lời cảnh cáo của Lãnh Chấn Nghiệp vẫn còn vang bên tai.
Bảo bối của cô tuyệt đối không thể có chuyện, cô phải tìm được Lãnh An Thần!
Biệt thự nhà họ Lãnh, đèn dầu sáng rỡ, tất cả mọi người suốt cả đêm không ngủ, Lãnh An Thần càng phải như vậy!
Cô và con gái đều biến mất, anh làm sao ngủ được?
Cặp mắt hiện đầy tia máu, đầu ngón tay là một điếu thuốc chưa cháy hết, nửa đoạn tro thuốc lá lảo đảo muốn ngã.
Biết rất rõ ràng chính là Lãnh Chấn Nghiệp gây nên, nhưng anh không tìm được người kia, nghĩ đến đây, tròng mắt đen của Lãnh An Thần ửng lên tia máu.
“Reng reng ––”
Chuông điện thoại di động đơn điệu đánh vỡ căn phòng tĩnh lặng, tay Lãnh An Thần run lên, tro thuốc lá chợt rơi xuống, rơi nên giày da đen nhánh, dơ bẩn một mảnh, nhưng anh căn bản không có ý định quan tâm, đưa tay cầm di động qua, nhìn mã số xa lạ, nhịp tim gia tốc.
“A lô, tôi là Lãnh An Thần” Anh cố gắng để cho giọng nói của bình tĩnh, cũng không che đậy được thức đêm cùng hút thuốc lá mang tới khàn khàn.
“Lãnh An Thần, cứu cứu Tiểu Đường Tâm, cầu xin anh cứu cứu con…” Mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào cầu khẩn truyền tới màng nhĩ, thân thể cao lớn của Lãnh An Thần chợt run lên.
Anh còn tưởng rằng cú điện thoại này là Lãnh Chấn Nghiệp đánh tới, thì ra là không phải, lại là cô.
“Bà xã em ở đâu? Em ở đâu?” Anh hốt hoảng vừa nói vừa chạy ra ngoài.
“Em không biết, Tiểu Đường Tâm bị ông ta trói đi, anh phải cứu con…” Đoan Mộc Mộc khóc, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống.
Đỗ Vấn cùng cảnh sát ở trong phòng khách lầu dưới coi chừng, anh xuống như vậy, làm bọn họ kinh động, mà điện thoại của Lãnh An Thần từ lâu đã bị theo dõi, có cảnh sát tới đây báo địa chỉ chỗ ở của Đoan Mộc Mộc.
Lúc Lãnh An Thần chạy đến, thấy một bóng dáng nho nhỏ co ro trong buồng điện thoại công cộng, đầu tóc rối bời, cặp mắt ngây ngô, trong miệng nhắc đi nhắc lại, cứu cứu con gái của cô.
Tim của anh như bị người cắm một đao, “Bà xã…”
Nghe giọng nói này, đôi mắt tuyệt vọng của Đoan Mộc Mộc lộ ra ánh sáng hy vọng, cô nhào qua, thật chặt níu lấy Lãnh An Thần, “Em cầu xin anh rút đơn kiện, em cầu xin anh đừng muốn tài sản…”
Lãnh An Thần sững sờ, cánh tay lại bị móng tay của cô bấm đau, “Nói chuyện với anh đó, anh nói đi!”
“Được, được, anh đồng ý!” Lãnh An Thần hình như lường trước cái gì.
Quả nhiên Lãnh Chấn Nghiệp trói cô đi là có mục đích, hiện tại chỉ thả cô trở lại, chính là để cho cô ra điều kiện!
Lão hồ ly kia!
Lãnh An Thần nhìn thần trí Đoan Mộc Mộc cũng có chút hỗn loạn, vừa muốn ôm cô lên, liền nghe đến bên cạnh buồng điện thoại điện thoại vang lên ––
Mới sáng sớm, cú điện thoại này làm sao sẽ vang?
Anh nắm tới nghe, đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc, “Mẹ, mẹ…”
Là giọng của Tiểu Đường Tâm.
Đoan Mộc Mộc cũng đã nghe được, cô yếu đuối giống như có thần lực, đoạt lấy điện thoại, “Bảo bối, bảo bối… Mẹ là mẹ…”
Chỉ một câu như vậy, cô nói không ra lời, chỉ còn nước mắt cuồn cuộn không ngừng.
Lãnh An Thần nắm thật chặt bả vai, ý bảo cô đừng kích động, mà trong điện thoại, tiếng kêu khóc của Tiểu Đường Tâm cũng dần dần xa, một giọng nam trầm muộn thay thế, “Bảo Lãnh An Thần nghe điện thoại!”
Người đầu kia giống như là có Thiên lý nhãn, nhìn thấy tất cả trước mắt, thế nhưng biết Lãnh An Thần đang ở bên cạnh Đoan Mộc Mộc.
Lãnh An Thần nghe được câu này, lập tức lấy điện thoại, nhưng Đoan Mộc Mộc giống như nắm được cây cỏ cứu mạng không chịu buông ra, “Con gái của tôi đây? Tiểu Đường Tâm, mẹ là mẹ…”
Giờ phút này, cô đã mất lý trí, nắm điện thoại kêu gào.
giọng nói lần nữa truyền đến, “Cô không cần mưu toan trì hoãn thời gian, nói nhảm nữa, hiện tại tôi liền vặn gãy cổ tiểu nha đầu kia.”
Hai mắt Lãnh An Thần đầy mây đen, nháy mắt cho Đỗ Vấn bên cạnh, mạnh mẽ đem Đoan Mộc Mộc kéo ra, anh nhận lấy điện thoại, “Ông thật hèn hạ!”
Bốn chữ, tối nghĩa mà cứng ngắc, mỗi một chữ cũng bao hàm sự phẫn nộ của anh, dù người kia đúng là cha, anh cũng không thể không mắng chửi người.
Người đàn ông đầu kia điện thoại cười lạnh, “Mắng chửi nữa đi!”
Tay Lãnh An Thần dùng sức cầm điện thoại di động, khớp xương hiện ra màu xanh trắng, “Lãnh Chấn Nghiệp…”
“Hiện tại cũng dám gọi thẳng họ tên?” Lãnh Chấn Nghiệp hừ một tiếng, “Nhưng không sao, dù sao mày chưa bao giờ coi tao như cha.”
“Ông không xứng!” Lãnh An Thần cắn răng.
“Ít nói nhảm!” Lãnh Chấn Nghiệp quá khôn khéo, hình như cảm thấy cái gì, “Chắc hẳn vợ mày nói cho mày biết rồi chứ? Muốn con gái không có việc gì, vậy thì đi rút đơn kiện, còn có cổ phần tao có thể cho mày 30%!”
Nói giống như ông ta thật hào phóng, thật là vô sỉ chí cực!
Lãnh An Thần biết tại chính mình phát hiện không thể nói không, nếu không tính mạng con gái thật khó giữ, “Được, tôi đồng ý với ông!”
“Vào lúc chín giờ sau khi tòa án làm việc, nếu như mà tao nhận được thông báo không rút đơn kiện, vậy mày chờ nhặt xác con gái đi!” Lãnh Chấn Nghiệp nói xong, cúp điện thoại.
Bởi vì đây là trạm điện thoại công cộng, cảnh sát còn chưa tra được vị trí đối phương điện thoại, tín hiệu liền bị cắt đứt.
“Tổng tài, bây giờ nên làm gì?” Vẻ mặt Đỗ Vấn cũng nặng nề không thôi.
Lãnh An Thần ngắm nhìn sương mù bên ngoài buồng điện thoại, lại nhìn cô gái một bên, chậm rãi mở miệng, “Rút đơn kiện!”
Ba chữ nặng nề chỉ có mình anh biết, vì có thể lấy ra chứng cớ văn ngã Lãnh Chấn Nghiệp, anh bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, nhưng bây giờ cũng theo anh mở miệng nói hai chữ liền tan thành tro bụi.
Nhưng không có cách nào, bởi vì anh không thể đem con gái ra mạo hiểm.
“Oa ––”
Nghe ba chữ đó, Đoan Mộc Mộc khóc lên, tay vô lực nện lên ngực Lãnh An Thần, mặc dù một chữ chưa nói, nhưng anh biết cô hận mình.
Lần lượt, anh luôn để cho cô lâm vào trong hoảng sợ, suy nghĩ một chút, anh đã cảm thấy mình không thể tha thứ.
Lãnh An Thần ôm cô thật chặt, tiếng nghẹn ngào buồn bực vang lên trong ngực, tiếng khóc của cô giống như kim châm ghim tim của anh, anh đã từng hứa hẹn với cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô, nhưng bây giờ anh đã làm được cái gì?
Vào giờ phút này, anh biết nhiều ngôn ngữ hơn nữa đều là phí công, điều duy nhất anh có thể làm, cũng phải làm, chính là đem Tiểu Đường Tâm nguyên vẹn không sứt mẻ mang về.
“Bà xã…” Anh nhẹ giọng kêu, tận lực để cho giọng mình ôn hòa không khô khốc, “Tiểu Đường Tâm nhất định sẽ không có việc gì, anh nhất định sẽ đem con an toàn trở về, có anh thì có con gái…”
Mặc dù anh lần lượt thề cũng rơi vào khoảng không, thế nhưng lần này anh nói ra lời này đầy quyết tâm, dù anh tan xương nát thịt, anh cũng phải bảo vệ con gái của bọn bọ.
Một bên cảnh sát cùng Đỗ Vấn nhìn một màn này, cũng không đành lòng ướt hốc mắt.
Lãnh An Thần cúi đầu hôn gò má Đoan Mộc Mộc một cái, cằm vuốt ve tóc cô, “Hiện tại anh dẫn em trở về, em đi ngủ một giấc, em tỉnh lại, con gái có thể trở lại.”
“Không, em không muốn ngủ!” Đoan Mộc Mộc ôm cổ của Lãnh An Thần thật chặt, đây là sau bốn năm tách ra, lần đầu tiên cô chủ động thân mật dựa vào anh, “Lãnh An Thần em không ngủ, em phải chờ, chờ Tiểu Đường Tâm trở lại.”
Kể từ bây giờ đến chín giờ còn có ba giờ, tuy nhiên nó giống như ba thế kỷ, tòa án đúng 9h mở cửa Lãnh An Thần hủy bỏ chống án, bây giờ bọn họ phải làm chính là chờ đợi điện thoại của Lãnh Chấn Nghiệp.
Quả nhiên, đúng chín giờ, điện thoại của Lãnh An Thần vang lên lần nữa, không đợi đối phương mở miệng, Lãnh An Thần nói trước, “Tiểu Đường Tâm đâu? Lúc nào thì trả lại?”
“Không cần phải gấp” giọng nói tội ác vang lên, so với bên này gấp gáp, trầm ổn làm cho người ta tức giận, “Rút đơn kiện chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai là phải đem cổ phần cho tao!”
Tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động run rẩy, anh biết Lãnh Chấn Nghiệp hồ ly giảo hoạt sẽ không dễ dàng đem con gái trả lại cho anh, nhưng nghe ông ta nhắc điều kiện vô sỉ, anh tức giận đến thân thể run rẩy, ngọn lửa trong mắt càng thêm đan vào…
Nhưng tức giận nữa, anh cũng chỉ có thể đè nén, giờ phút này, tất cả đều đánh không lại an nguy của con gái, Lãnh An Thần hít sâu mở miệng, “Ông muốn làm thế nào?”
“Bảo vợ em đi chỗ luật sư làm xong thủ tục ký tên cổ phần, hơn nữa tao muốn đem toàn bộ cổ phần kia, sau đó sẽ nghe tao thông báo!”
Xương cốt toàn thân Lãnh An Thần đều khanh khách vang dội, tên khốn kiếp này cư nhiên nói lên điều kiện như vậy, anh vạn vạn không ngờ, vì ổn định ông ta, anh chỉ có thể đáp ứng, “Tôi đồng ý ông, nhưng bây giờ tôi muốn xác nhận con gái của tôi vẫn an toàn.”
Lãnh Chấn Nghiệp nghe nói như thế, cười ha hả, “Mày không cần lo lắng, đợi sự tình làm thỏa, tao cũng sẽ đưa bọn mày một phần vui mừng khác.”
Không tiếp tục cho bọn họ cơ hội nói chuyện, điện thoại của Lãnh Chấn Nghiệp cắt đứt lần nữa.
Tiếp đó, Lãnh An Thần lại bận rộn, mang theo Đoan Mộc Mộc đi làm thủ tục ký tên, nhưng 60% cổ phần hiện giờ là chuyện dễ dàng ư? Anh liên lạc ngân hàng, đem cổ phần cùng Lãnh thị làm thế chân.
Thời gian lại qua suốt một ngày đêm, nhưng cũng không có ai nháy mắt, đều giống như mất đi chức năng ngủ.
Cặp mắt Đoan Mộc Mộc sớm đã bị khóc khô rồi, chỉ còn lại hai không đáy trống rỗng, mỗi lần nhìn Lãnh An Thần, đều giống như vực sâu không đáy hút nuốt anh.
“Ngủ một lát đi!” Anh biết tiếp tục nữa, cô sẽ suy sụp mất.
Cô vừa muốn lắc đầu, Lãnh An Thần lại nói, “Anh khẳng định có thể yêu cầu em đi làm giao dịch, nếu như em không có tinh thần, té bất tỉnh thế nào đi cứu con gái? Ngoan, nghe lời…”
Đoan Mộc Mộc hình như cũng cảm thấy có đạo lý, cô rất muốn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của cô giống như chống đối, thế nào cũng không khép được.
Lãnh An Thần hình như cũng phát hiện, cúi đầu hôn cô, cho đến mí mắt cô chậm rãi khép lại.
Cô rốt cuộc ngủ, Lãnh An Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng thừa dịp này, anh liền cùng đám cảnh sát bắt đầu nghiên cứu phương án, chỉ là bọn họ mới bắt đầu, điện thoại của Lãnh An Thần liền vang lên.
“Chuyện thao tác như thế nào?” giọng nói của Lãnh Chấn Nghiệp truyền đến.
Hiện tại Lãnh An Thần vừa nghe được giọng nói của ông ta, liền hận không thể cầm cây đao đem ông bầm thây vạn đoạn mới có thể giải hận, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận, anh cố ý dằn lại, “Tất cả đều theo như yêu cầu của ông mà làm, nói đi, sau đó phải như thế nào?”
Đầu kia cũng không clập tức đáp lại, mà là trầm mặc, nhưng trầm mặc chốc lát, liền bị tiếng khóc đứa bé thay thế…
“Tiểu Đường Tâm!” Ẩn nhẫn của Lãnh An Thần sụp đổ.
“Không cần hốt hoảng như vậy, đây chỉ là nói cho mày biết, con gái bảo bối của mày vẫn còn rất tốt, khóc có nhiều lực… Chỉ là tay nhỏ bé của nó bị rách chút da, đang chảy máu!” Lời nói của Lãnh Chấn Nghiệp giống như Kim Cô Chú lập tức gắn vào đầu Lãnh An Thần.
“Ông…ông làm gì con bé?” Gân xanh trên trán Lãnh An Thần thình thịch trực nhảy, những lời này cơ hồ đã dùng hết hơi sức toàn thân anh.
“Yên tâm, nó là cây rụng tiền của tao, tao sẽ không làm gì nó? Chỉ là tao muốn nhắc nhở mày, nếu như mày dám báo cảnh sát, nó rách nát khẳng định không chỉ là một chút xíu trên tay như vậy đâu!”
Lãnh An Thần khổ sở nhấc đầu đụng vào trên vách tường, giọng nói khàn khàn mở miệng, “Tôi cảnh cáo ông, nếu ông làm con gái tôi thiếu một cọng tóc, tôi không muốn sống, cũng sẽ không bỏ qua cho ông.”
Nghe nói như thế, Lãnh Chấn Nghiệp bật cười, “Thật sao? Con trai cưng của tôi ơi, không ngờ mày luôn máu lạnh với cha mày như thế, lại có tình thâm như thế với con của mình? Hiện tại tao thật hoài nghi mày có phải con của tao hay không?”
Giờ phút này Lãnh An Thần thật muốn quăng điện thoại, thật muốn xuyên qua điện thoại đem người kia kéo tới đây đánh một trận!
Lãnh Chấn Nghiệp lại còn mặt mũi nói là cha anh? Ông ta có biết hiện tại ngay cả cầm thú ông ta cũng không bằng!
Nếu như ông ta coi anh là con trai, vậy thì phải biết Tiểu Đường Tâm là cháu gái của ông ta, ông ta lại có thêr nhẫn tâm làm tổn thương con bé như vậy?
“Tại sao không nói chuyện? Là đang suy nghĩ biện pháp đối phó tao sao? Con trai, tao cảnh cáo mày, không để cho cảnh sát nhúng tay, nếu không đây chẳng qua là đưa con gái mày tìm đường chết, nói thật nhé, tao tìm cách bốn năm, chính là vì hôm nay, cho nên kế hoạch của tao tương đối kín đáo… Dĩ nhiên nếu như mày muốn mạo hiểm thử một lần, tao cũng không có ý kiến, tiểu nha đầu kia xương vô cùng non, tao chỉ cần một cái tay là có thể bóp nát nó, về phần tao có thể làm ra không, một điểm này, tin tưởng mày căn bản không cần hoài nghi, đúng không? Ha ha…”
Ở bên trong tiếng cười âm lãnh, Lãnh Chấn Nghiệp lại một lần nữa cúp điện thoại, Lãnh An Thần vẫn còn cầm điện thoại di động, bên tai rõ ràng truyền đến tiếng rè, nhưng bên tai anh lại vang lên tiếng khóc của con gái…
“Lãnh tiên sinh, vị trí điện thoại đã tra được…” Cảnh sát mừng rỡ nói.
Lãnh An Thần cũng ngơ ngác, không có phản ứng, cuối cùng vẫn là Đỗ Vấn nói, “Tổng tài…”
“Không thể đi!” Lãnh An Thần rốt cuộc hoàn hồn.
“Lãnh tiên sinh…” Cảnh sát hình như cũng bất ngờ khi anh nói như vậy.
“Người kia là kẻ điên, chuyện gì ông ta cũng làm được, chờ một chút…” Lãnh An Thần chỉ cảm thấy mệt mỏi, mấy ngày nay kiên trì, anh đều không có cảm giác mệt mỏi, thế nhưng một khắc kia, anh mệt chết, cơ hồ chống đỡ không được.
Cảnh sát cũng đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi, biết anh làm như vậy tất nhiên là vì đứa bé, trước lúc không có sách lược vẹn toàn, thật ra thì bọn họ cũng không thể lộn xộn.
“Được rồi!” Cảnh sát gật đầu một cái, nhìn mặt Lãnh An Thần xám trắng, không đành lòng nói, “Lãnh tiên sinh nên nghỉ ngơi một chút đi!”
Bước chân của Lãnh An Thần giống như là đạp bọt biển đi ra phòng họp, chỉ là vừa mở cửa phòng, liền nghe phịch một tiếng, một bóng người đã quỳ gối mình bên chân, “Bà xã…”
Chẳng biết lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã tỉnh, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô, tựa như có lẽ đã nghe được toàn bộ nội dung.
“Lãnh An Thần…” Đoan Mộc Mộc quỳ gối trước mặt anh, nước mắt khô khốc lần nữa phun trào giống như suối nước.
“Bà xã, em, em đang làm cái gì vậy?” Lãnh An Thần lòng như đao cắt, đưa tay kéo cô.
Nhưng cô thế nào cũng không chịu, dùng sức cắn môi, một đôi đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy cầu khẩn nhìn anh, sau đó chỉ thấy đôi tay cô chậm rãi giơ lên…
Đây là một cái hộp, chỉ là 1 góc cái hộp, hình như bị chất lỏng đỏ tươi thấm ướt…
Trong chớp nhoáng này, trái tim Lãnh An Thần co rút tựa như co quắp…
Tay của anh run rẩy thật lâu mới vươn ra, mở hộp kia trong nháy mắt, anh không thể hô hấp.
Nhưng khi nắp hộp mở ra, trong nháy mắt, cả người anh lại như bị đấm một quyền, lui về phía sau!