Chương : 157
Đêm đen nhánh bao phủ cả thế giới trong màu đen, có chừng mấy chấm nhỏ lóe lên giống như là kim cương, lại nhanh chóng tiêu tan.
Bình thường Lãnh An Thần cũng sẽ trở về rất khuya, cô đều không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng hôm nay không giống, cô cảm thấy thời gian hôm nay giống như là bị kéo dài, cô cũng cảm thấy sắp không chịu nổi.
Điện thoại di động đang ở trong tầm tay cô, nhưng vẫn luôn an tĩnh, giống như là hỏng, không ai có thể gọi thông, nhưng cô biết điện thoại di động của cô vẫn bình thường.
Cô cứ đứng như vậy, hai mắt đen nhánh nhìn phương xa, giống như là muốn xem được thứ gì, nhưng đập vào mắt đều là màu đen cô đoán không ra, cuối cùng hai chân cũng đứng cứng, mà chuông đêm trong thành phố cũng gõ.
Rạng sáng, một ngày mới đã bắt đầu, nhưng anh vẫn chưa về!
Đã trễ thế này, có phải anh sẽ không trở về nữa hay không?
Trong đầu không khỏi thoáng qua ý nghĩ đó, ngay sau đó lại nghĩ anh sẽ ở chung một chỗ với người nào?
Đột nhiên cảm thấy sợ, đôi tay lập tức đặt trên đầu, cô ép buộc mình không nên suy nghĩ lung tung, nhưng theo thời gian di chuyển từng chút, cô vẫn không khống chế được mình.
Tắt đèn, nhắm mắt, cô nằm ở trên giường, ép buộc mình ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy giường quá lớn, phòng ốc rộng, trống không làm cô cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ là mùa xuân ấm áp mùa hoa nở, không nên lạnh.
Cô co người lại, hình như làm thế là có thể ấm áp một chút, nhưng kết quả là càng co càng lạnh…
Không khỏi nhớ tới cảm giác rất nhiều đêm nằm ở trong ngực anh, ấm áp, làm cho người ta không muốn xa rời, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Vươn tay ra, ở trong bóng tối chạm được khoảng không, làm tâm người băng giá lạnh lẽo, để cho cô cảm thấy sợ, cuối cùng tay bắt được gối gối đầu của anh, liền ôm vào trong ngực, cho đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Một tíc tắc này, nước mắt dâng lên hốc mắt…
Chua xót, uất ức, còn có đau đớn như thủy triều bao chặt lấy cô.
Bắt đầu từ khi nào, cô cần sự hiện hữu của anh mới có thể ngủ?
Bắt đầu từ khi nào, không có anh, cô sẽ cảm thấy lạnh?
Nếu quả thật có một ngày, anh thật không có ở bên cạnh mình nữa, cô phải tiếp tục như thế nào đây?
Nhiều vấn đề đáng sợ làm cô càng thêm lo lắng, căn bản không cách nào ngủ, cho đến khi nghe được âm thanh cửa phòng bị đẩy ra ––
Anh trở lại!
Cô còn tưởng rằng anh sẽ không trở về nữa!
Toàn bộ trái tim bị nhéo cả một buổi tối, bây giờ vì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của anh mà để xuống.
Đêm quá yên tĩnh, cô nghe được âm thanh anh cởi quần áo, sau đó chậm rãi mở mắt ra, mượn ánh sáng từ cửa sổ xuyên vào, cô nhìn thấy thân thể tinh tráng căng đầy của anh, dù ở trong màn đêm, đường cong trên cơ thể cũng không thể che hết, làm cho người ta nghĩ đến bốn chữ –– cứng cáp có lực, còn có lúc cùng anh dây dưa, bắp thịt rắn chắc, có lúc cô sẽ cảm thấy không chịu nổi, nhưng thật thích.
Anh cởi sạch sẽ, một cái cũng không lưu lại, vai rộng hẹp mông hoàn toàn lộ ở trong không khí, thân thể hấp dẫn như vậy trong lúc vô tình đã đốt lên cái gì.
Nhìn phương hướng phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong, cổ họng Đoan Mộc Mộc khô khốc.
Chẳng biết tại sao, nghe tiếng nước chảy, cô lại có kích động muốn đến gần.
Nhưng không thể, ở phương diện này cô luôn luôn dè dặt.
Lật người, Đoan Mộc Mộc thở dài, có loại mùi vị may mắn, may mắn anh trở lại, may mắn anh không qua đêm ở bên ngoài.
Người đàn ông tắm luôn rất nhanh, mấy phút anh đã đi ra, Đoan Mộc Mộc cảm thấy giường lớn lún xuống, chăn đắp vén lên, người đàn ông mang theo sữa tắm mát mẻ trong nháy mắt xâm nhập không gian có chút nhiệt độ mà cô thật vất vả mới làm ấm lên được.
Cô lạnh run lên, anh lại phát hiện.
“Đánh thức em?” Anh hỏi, âm thanh thấm ướt, giống như bị tắm rửa qua.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh, “Mấy giờ rồi?”
“Hai giờ rưỡi” Anh trả lời tự nhiên, tựa như bất kỳ hôm về muộn, nhưng đáp án này đối với cô mà nói cũng không giống nhau.
Tham gia một bữa tiệc cần trễ như thế sao? Đây tuyệt đối là không thể nào, trừ phi…
Cô không muốn mình suy nghĩ nữa, bàn tay ôm hông của anh, nhẹ nói một chữ, “Lạnh!”
Anh sững sờ, cũng cảm thấy mặt cô dán lên ngực anh, dán rất chặt, đặc biệt là hô hấp cũng phun lên, hơi ngứa.
Anh vừa động, muốn kéo cô cách một chút, nhưng cô lại dính sát, “Bà xã…”
“Ông xã, về sau đừng về trễ như thế, em không ngủ được” Lời của cô không phải là nhỏ nhen, mà là cảm thấy mắc cỡ, nhưng tối nay cô đột nhiên cảm tính, cứ thế nói ra.
Hình như cảm thấy sự khác thường của cô, Lãnh An Thần cúi đầu hôn mặt cô một cái, đáp một chữ, “Được!”
Cô dán anh chặt hơn, anh tắm rửa qua cho tới bây giờ chỉ mặc một cái quần lót, cô dán tới gần thế, dán ra nhiệt độ.
“Bà xã…” Âm thanh của anh khàn khàn.
Cô ngẩng đầu, dấu môi son trên yết hầu anh, nháy mắt, tất cả đều bị kích hoạt…
Lật người, cô bị anh đè xuống, lưỡi nóng bỏng mang theo dục vọng hôn môi cô, cuốn hút linh hồn cô.
Tay anh nhanh chóng lột bỏ áo ngủ của cô, mang theo vội vàng, môi hôn cô đã dời xuống, trực tiếp đi tìm nơi nhạy cảm của cô, phía dưới càng thêm không chút do dự xông vào, hình như anh đã nhẫn nại hồi lâu.
Anh ra vào vô cùng nhanh, để cho cô có chút không chịu nổi, nhưng lại không nỡ đẩy anh ra, hình như ôm anh như vậy, tất cả lo lắng trong đêm nay đều là dư thừa.
Anh còn là của cô, giờ phút này khi đang cùng cô thân mật khăng khít, bất luận kẻ nào cũng không giành được.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, nước mắt lại chảy ra, anh cảm thấy, động tác va chạm dừng lại, “Bà xã, sao thế, làm em đau sao?”
Cô không cách nào trả lời, chỉ lắc đầu, sau đó đôi tay có lực leo lên cổ của anh, nhưng anh hiển nhiên không dám tiếp tục nữa, thậm chí có ý thối lui ra.
Bốn năm sau gặp lại, anh và cô đều cẩn thận hơn rất nhiều, cho dù là trên giường, anh cũng sẽ kiêng dè cảm nhận của cô, nhưng tối nay anh có chút hấp tấp, không biết là bởi vì quá muộn sợ ảnh hưởng nghỉ ngơi, hay là bởi vì thứ khác?
Khi anh muốn rút người ra, hai chân cô chợt nâng lên, ôm chặt eo anh, “Ông xã…”
Động tác này là khích lệ, anh hiểu, nhưng rõ ràng cô đang khóc, ở trong bóng tối anh nhìn cô, trong con ngươi viết không hiểu.
Cô không mở miệng được, chỉ có thể chủ động nâng thân thể lên, đến gần hôn anh…
Động tác như thế anh đã không cần suy đoán nữa, thân thể lại tùy ý ra vào, chỉ là tần số va chạm rất nhanh, cho đến cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng, vùi sâu vào thân thể của cô.
Anh thở gấp dừng ở bên tai, rõ ràng như vậy, không phải là mộng, Đoan Mộc Mộc ôm sát anh, lại không muốn buông ra, anh vươn tay, cầm khăn giấy trên đầu giường dọn dẹp thân thể cho cô, cuối cùng hôn cái trán của cô một cái, “Ngủ đi!”
Anh ngủ rất nhanh, nhưng cô không buồn ngủ, vẫn nhìn anh, làm thế anh cũng sẽ không bị người khác cướp đi.
Thì ra là, cô thế nhưng sợ anh sẽ rời xa mình.
Trời sáng, Đoan Mộc Mộc dậy rất sớm.
Làm xong bữa ăn sáng, Lãnh An Thần cùng hai đứa bé còn chưa dậy, cô nhàm chán cầm báo hôm nay lên, liếc mắt liền thấy người bên gối.
Chuyện Lãnh An Thần lên báo cũng không phải chuyện kỳ quái, cô đã quen, nhưng hôm nay khác, tin tức của anh có liên quan với một cô gái.
–– Mối tình đầu té xỉu trong ngực, Thiếu chủ Lãnh thị vào viện giúp đỡ.
Tựa đề bắt mắt, còn có hình ảnh chói mắt, một cô gái dựa vào trong ngực Lãnh An Thần, ôm anh thật chặt, vẻ mặt mang theo khẩn trương cùng hốt hoảng.
Lời Lam Y Nhiên đã nói vang ở bên tai, Đoan Mộc Mộc thấy báo chí gọi cô gái này là Tần Quỳnh, quả nhiên giống trong tưởng tượng của cô, xinh đẹp động lòng người, ngay cả cô nhìn cũng không chuyển mắt được.
“Đây là hiểu lầm, em đừng tin” Cô xem quá nghiêm túc, anh xuống lầu khi nào cô cũng không phát hiện, Đoan Mộc Mộc giương mắt nhìn anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ trừ mệt mỏi do thức đêm, cũng không có bất kỳ vẻ mặt không ổn.
Đoan Mộc Mộc cứng ngắc động khóe môi, mới kéo ra một nụ cười gượng gạo, “Lâu rồi anh không có xì căng đan.”
Anh ngồi xuống, lấy tờ báo trong tay cô ra, ném qua một bên, “Em không tin anh?”
Nếu như không phải là Tần Quỳnh, mà là một minh tinh nào đó, cô sẽ nói tin, nhưng cô gái kia là Tần Quỳnh, anh có thể tự sát vì cô gái đó, cái chữ ‘tin’ đó cắm ở trong cổ họng Đoan Mộc Mộc, cô nói không ra.
“Hôm nay Tô Hoa Nam trở lại” Lãnh An Thần chợt mở miệng, cũng không có giải thích.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, nhưng ánh mắt Lãnh An Thần lại quăng về phía này, mang theo quan sát, hình như muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt cô, kết quả chỉ nói câu, “Vợ chồng chung sống phải tin tưởng lẫn nhau.”
Anh đang nói dù Tô Hoa Nam có trở lại, anh vẫn sẽ tin cô sao? Hay là muốn nhắc nhở cô phải tin tưởng anh và Tần Quỳnh, tựa như anh sẽ tin tưởng cô cùng Tô Hoa Nam?
“Chú ta dẫn theo vị hôn thê trở lại, là con gái quan lớn” Lãnh An Thần đã bắt đầu cúi đầu dùng cơm, nói rất bình thản, giống như là nói việc nhà.
“Em biết rồi!” Đoan Mộc Mộc chợt tiếp lời, lại làm cho Lãnh An Thần sững sờ, hình như tò mò làm sao cô biết, nhưng cũng không hỏi.
Mới vừa rồi anh đã nói tin cô, cho nên không hỏi, là thế này phải không?
Đoan Mộc Mộc chợt phát giác mình và người đàn ông trước mắt ở chung một chỗ, bất luận làm cái gì cũng phải suy đoán, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn so với ngày hôm qua.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh sẽ bảo tài xế đón em” Khi anh đứng dậy, lại nói một câu như vậy.
Nhìn anh mặc áo khoác vào muốn đi, Đoan Mộc Mộc tiến lên, sau đó vươn tay sửa sang lại cổ áo cho anh, không nhịn được hỏi ra lời, “Vị Tần tiểu thư trên báo viết không có việc gì chứ?”
Trên báo nói cô gái kia té xỉu, nhưng làm sao lại đúng lúc như vậy, té xỉu vừa lúc anh ở bên cạnh?
Đối với cái này, Đoan Mộc Mộc không muốn tiếp tục truy cứu, nhưng vẫn muốn biết được chút gì từ trong miệng Lãnh An Thần, ít nhất anh nên nói thân phận của cô gái kia, mà không phải né tránh giống như bây giờ.
“Không sao!” Lãnh An Thần cầm tay của cô, sau đó nắm lấy, hôn xuống cái trán của cô, mềm mại thân mật, “Em không nên suy nghĩ nhiều.”
Là suy nghĩ nhiều sao? Cô cũng hy vọng là như vậy!
Anh đi, trừ không nên suy nghĩ nhiều, không có nhiều một chữ.
Cầm tờ báo lần nữa, rơi vào ánh mắt là khuôn mặt Tần Quỳnh, Đoan Mộc không có chút hoảng hốt, cho đến khi điện thoại trong phòng khách vang lên ––
“A lô” Cô mở miệng, âm thanh có chút vô lực.
“Mộc Mộc, là anh” Đầu kia truyền đến âm thanh quen thuộc lại xa lạ.