Chương : 181
Trên đường trở về, Đoan Mộc Mộc vẫn trầm mặc, đôi tay xoắn chung một chỗ, gương mặt còn vương lệ, nhìn cô như vậy, Khang Vũ Thác tự trách không dứt, vừa rồi anh ta bị kích thích, đó cũng là bởi vì anh quá yêu thương cô.
“Thật xin lỗi…” Xe gần đến biệt thự, anh ta mở miệng, trong tiếng nói trầm thấp mang theo đầy áy náy.
Đoan Mộc Mộc vẫn không nói lời nào, cô không nói ngược lại làm cho Khang Vũ Thác có chút không biết làm sao, thắng gấp một cái, anh ta dừng xe ở một bên, lúc này Đoan Mộc Mộc rốt cuộc có phản ứng, mà phản ứng của cô là sợ.
Một đôi tròng mắt đen sưng sáng quắc nhìn anh ta, bên trong đầy ánh sáng sợ hãi, tay nhỏ bé tái nhợt càng nắm chặt tay nắm cửa hơn, một bộ tư thế đề phòng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị mở cửa chạy trốn, cô như vậy khiếnKhang Vũ Thác nhìn mà đau lòng.
Anh ta không biết mình đụng chạm gì mà cô có hình dạng kinh hãi này?
“Anh…anh muốn làm gì?” Cô rốt cuộc cất tiếng, nhưng giọng nói kia cũng mang theo run rẩy.
Khang Vũ Thác thấy thế, tay nâng lên, muốn xoa nhẹ để an ủi cô, nhưng cô lại co rúm lại theo bản năng, mà anh ta chỉ có thể lúng túng dừng tay ở giữa không trung, “Mộc Mộc đừng sợ, anh không có ý gì khác, vừa rồi anh quá kích động…”
Nghe lời nói đó, Đoan Mộc Mộc lại rớt nước mắt xuống, cô ấp úng mở miệng, “Tại sao muốn khi dễ tôi, tại sao các người đều muốn khi dễ tôi?”
Lời này giống như cây dao, hung hăng cắt lên tim Khang Vũ Thác!
Ở chỗ vừa rồi cô bị Lãnh An Thần tổn thương, nhưng anh ta lại làm cô sợ, mình thật rất khốn kiếp, Khang Vũ Thác hận không thể cho mình hai cái bạt tai, song chuyện đã làm sẽ không có cơ hội hối hận.
“Mộc Mộc, đừng như vậy!” Khang Vũ Thác nói rất khẽ, mang theo cầu khẩn.
Cô lắc đầu, bộ dạng đau đến không muốn sống, “Các người đều khi dễ tôi!” Nói xong, cô giận dữ nhìn Khang Vũ Thác, sau đó kéo cửa xe ra bỏ chạy.
“Mộc Mộc…” Khang Vũ Thác xuống xe đuổi theo, khi nhìn cô càng chạy càng xa, anh ta chỉ có thể dừng bước lại.
Đuổi theo rồi thì có thể thế nào? Cô bị thương, anh ta cũng không chia sẻ được chút nào, thậm chí còn làm cô sợ thêm.
Xa xa, Khang Vũ Thác nhìn cô, cảm giác cái gì cũng không làm được, khổ sở không người nào giúp được.
Đoan Mộc Mộc chạy một hồi lâu, nghe sau lưng cũng không có tiếng bước chân đuổi tới thì cô mới dừng lại, sau đó vô lực ngã ngồi trên ghế đá ở ven đường, có gió thổi tới, rõ ràng là ấm, nhưng cô lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Đèn đường mờ vàng chiếu xuống, kéo dài bóng cây, có điều vô cùng cô đơn, giống như cô lúc này, tịch mịch động lòng người, nhưng trong lòng lại rối ren như cỏ dại.
Trước mắt hiện lên ánh mắt khoe khoang của Tần Quỳnh, Lãnh An Thần trầm mặc, quan trọng nhất là Tần Quỳnh nói anh và mình ly hôn, còn muốn đính hôn cùng Tần Quỳnh, dù anh có nỗi khổ tâm gì, vậy ít nhất cũng nên nói cho cô biết chứ.
Cái gì cô cũng không biết, y như đứa ngốc, bị Tần Quỳnh nhạo báng, nghĩ đến đây, Đoan Mộc Mộc đã cảm thấy tin tưởng của mình đối với Lãnh An Thần càng giống như là lá cây bị gió lay động, kiên định thế nào cũng không được.
Đưa tay vào trong túi xách, tìm được điện thoại di động, nó an tĩnh giống như là mất đi chức năng trò chuyện.
Cắn cắn môi, Đoan Mộc Mộc gạt tóc bị gió thổi loạn, tay nắm điện thoại di động căng cứng, thậm chí ngay cả điện thoại anh cũng không gọi, cho dù là tin nhắn giải thích cũng tốt, nhưng không có…
Có phải giờ phút này anh đang cùng với Tần Quỳnh nghe Vương Lực Hoành biểu diễn hay không? Có phải là anh căn bản không biết một mình cô đang đau lòng khổ sở hay không? Có phải là trong lòng anh căn bản chưa từng có cô hay không, những thứ ngọt ngào cùng ân ái kia, chỉ là che giấu dục vọng đêm khuya thôi ư!
Đoan Mộc Mộc không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu, giống như bị người ta mổ xẻ!
Nhìn bóng đêm vô tận, cô chợt rất muốn hỏi: “Lãnh An Thần, lòng anh rốt cuộc sâu bao nhiêu? Nếu như anh không có ý định nhớ lại em, vậy anh nên nói cho em biết, mà không phải để cho em ôm lấy hi vọng, rồi lại thất vọng một lần nữa…”
Cũng không biết ngồi bao lâu, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình cũng sắp chết lặng, mới vịn vào cột đèn một bên đứng lên, cô biết rằng bất luận hiện tại có bao nhiêu khó khăn, bất luận hiện tại có bao nhiêu mê mang, trước khi chính miệng anh nói ra tất cả, cô vẫn còn tiếp tục, không phải sao?
Đứa bé…
Cô còn có đứa bé của bọn họ!
Mới vừa đi hai bước, điện thoại giữ trong lòng bàn tay rõ ràng rung động, cô cúi đầu thấy tên hiển thị phía trên, chỉ cảm thấy tâm như là bị cắm một dao, đau vô cùng.
Là Lãnh An Thần, cuối cùng anh cũng gọi điện thoại cho cô rồi!
Tay run run, Đoan Mộc Mộc bấm nút nghe, có điều cổ họng như chặn cái gì, cô không nói ra một chữ, chỉ có thể đợi anh mở miệng…
“Ở đâu?” Giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua làn sóng điện thoại truyền tới, quen thuộc giống như lập tức đánh trúng lòng cô.
Cùng giây phút đó, cô chỉ cảm thấy muốn khóc, rất không có tiền đồ, nhưng uất ức!
“Mộc Mộc, ở đâu?” Người bên kia hình như có chút gấp gáp, tốc độ nói nhanh hơn.
Vẫn không có tiếng vang, mà tiếng khóc cô hết sức đè nén vẫn truyền tới chỗ anh, Lãnh An Thần nghe được giọng nói này, tim như là bị véo, tay cầm điện thoại di động nắm chặt, chân mày cũng cau lại, một hồi lâu mới mở miệng, “Em ở một chỗ với Vũ Thác sao?”
Nghe được tên Khang Vũ Thác, Đoan Mộc Mộc uất ức hơn, cô cũng không đè nén được nữa, thút thít biến thành khóc nức nở, ở trong bóng đêm tĩnh lặng, giống như vật bén nhọn cắt đứt thần kinh của Lãnh An Thần.
“Mộc Mộc, em nghe anh giải thích, chuyện không hề giống như em nghe được đâu” Lãnh An Thần biết trong điện thoại không nói rõ được, nhưng đối mặt với tình huống như thế, anh chỉ có thể mở miệng, “Nói cho anh biết, em ở đâu? Anh tự mình nói cho em nghe!”
Đều nói con gái chỉ cần lâm vào tình yêu sẽ biến thành kẻ ngu, trước kia Đoan Mộc Mộc không tin, hiện tại cô tin, mặc dù đã thất vọng lần nữa về anh, nhưng nghe anh nói muốn giải thích, cô lại mềm lòng.
“Em đang đến cửa nhà!” Cô nghẹn ngào nói ra những lời này.
Người đàn ông bên kia điện thoại trầm mặc, Đoan Mộc Mộc chỉ lấy được tiếng hô hấp xuyên thấu qua làn sóng điện truyền đến, thời điểm cô buồn bực đây lại là chuyện gì, chợt nghe được có tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến.
Trong bóng đêm, anh bước nhanh đến hướng này, hóa ra anh đang trong nhà, nghe được cô đang ở gần cửa nhà thì anh liền chạy tới đây.
Ở chỗ cách mấy bước, bọn họ cũng dừng bước lại, điện thoại cũng không có cúp, nhưng đều lấy ra khỏi tai, cô và anh cách đêm tối nhìn nhau ––
Tóc anh rối loạn, áo khoác cũng không mặc, cổ áo sơ mi mở rộng, ước chừng là bởi vì nguyên nhân vừa chạy qua, cô thấy lồng ngực anh đang phập phòng kịch liệt, mà tròng mắt đen kia càng tối tăm giống như biển sâu, cùng bóng đêm thôn tính cô.
“Về nhà đi!” Anh đi tới, sau đó nhẹ nhàng ôm vai cô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì, về nhà rồi nói!”
Cũng không biết là mấy cái chữ về nhà, hay là lồng ngực anh, để cho thân thể cô trống vắng một buổi tối chợt có nhiệt độ, cô cũng không có kiểu cách tránh ra, bởi vì giờ phút này cô cần anh che chở.
Hai người dọc theo ven đường, lẳng lặng đi về phía trước, bóng cây ngô đồng bị ánh đèn kéo dài, hắt lên trên người bọn họ, sặc sỡ đung đưa.
Lúc đi về đến cửa nhà, cô chợt dừng bước lại, Lãnh An Thần không hiểu nhìn về phía cô, trong bóng tối, ánh mắt sưng của cô cực kỳ sáng, giống như hai viên minh châu, chiếu làm anh hoảng hốt.
“Làm sao vậy?” Anh run rẩy hỏi khẽ.
“Anh thật sự muốn ly hôn với em ư?” Nghĩ đến lời Tần Quỳnh nói, cô vẫn không nhịn được hỏi ra lời.
Bờ môi của anh giật giật, cũng không có lập tức trả lời, nhìn người giúp việc đã mở cửa chính ra, anh ôm chặt bả vai cô: “Về nhà rồi nói, được không?”
Cô nhìn người giúp việc chờ ở cửa, gật đầu một cái, lần nữa giơ chân lên đi vào trong biệt thự, cho đến khi vào phòng ngủ của bọn họ, anh đóng cửa phòng, mới nghe được anh mở miệng, “Em đã đồng ý tin tưởng anh!”
Quả nhiên là những lời này, nhưng anh có biết loại tin tưởng này cô cần phải trả giá cao đầy đau lòng hay không?
“Vậy anh thật sự muốn ly hôn với em ư?” Cô có thể tin tưởng anh, có thể tin tưởng anh ở chung một chỗ cùng Tần Quỳnh là có nguyên nhân khác, nhưng còn ly hôn?
Anh cũng không có lập tức đáp lại, mà đi tới phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng đêm, mặc cho gió thổi tấm rèm cửa sổ, cũng thổi tóc anh rối loạn.
Tim Đoan Mộc Mộc càng ngã càng thấp trong sự trầm mặc của anh, cuối cùng rơi vào đáy cốc sâu không thấy đáy.
Anh thừa nhận rồi!
Anh thế nhưng muốn ly hôn với cô thật!
Giờ phút này Đoan Mộc Mộc cũng không còn đau, cả người dường như đã chết lặng, cô rủ mí mắt xuống, cười khổ sở, “Em đồng ý, lúc nào thì làm thủ tục?”
Ngay cả chính cô cũng bất ngờ, thế nhưng lại sảng khoái đồng ý, trước vẫn nói với mình bất luận khó khăn thế nào cũng phải kiên trì, nhưng bây giờ cô lại dễ dàng đồng ý đến thế.
Anh đột nhiên quay đầu lại, hình như cũng cảm thấy khiếp sợ khi cô đồng ý, Đoan Mộc Mộc không nhìn rõ mặt anh, cô sợ nhìn anh sẽ không nói được.
“Ngày mai anh bảo luật sư thảo ra đơn thỏa thuận li hôn, thứ nên cho em thì một chút cũng không thể thiếu, đây là em nên được…” Nói xong, cô nở nụ cười, lời nói này giống như cô rất tham tiền, nhưng không có cách nào, cô còn phải nuôi hai đứa bé, “Còn có hai đứa bé thuộc về em nuôi dưỡng!”
Cô nói nghiêm túc, từng chữ từng chữ đâm đau tim anh, Lãnh An Thần bước tới, sau đó một tay nắm lấy cô, quá gấp, dường như muốn bóp nát cô.
Nếu như có thể, anh tuyệt đối sẽ không đi tới bước này, nhưng không có cách nào khác, nếu như không làm thế, Tần Quỳnh sẽ không tin tưởng anh, người sau lưng cô ta cũng sẽ không hiện thân!
Hơi thở của anh phun trên mặt cô, kinh hãi đến mức mỗi sợi tóc gáy đều bị dựng lên, cô muốn tách rời, nhưng căn bản không thể, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, mặc dù hiện tại rất muốn ngụy trang kiên cường, không sao cả, nhưng trong mắt tràn ra sương mù vẫn bán đứng cô yếu ớt, “Thật ra thì sớm nên như vậy, có lẽ nên là em nói ra, vậy cũng sẽ không quá làm khó anh, cũng sẽ…”
“Anh sẽ không ly hôn với em!” Anh đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô, lời nói bén nhọn lộ ra tức giận, mơ hồ có đau đớn.
Đây là ảo giác ư?
Không phải anh muốn ly hôn ư? Tại sao lại nói ra lời này!
“Chỉ giả vờ ly hôn, chờ anh làm xong chuyện, em chính là của anh” Anh thì thầm, trong giọng nói lộ ra khổ sở không thể nói thành lời.