Chương : 186
Thế nhưng không có ai, nhưng rõ ràng nhìn cô tiến vào phòng thử quần áo, giống như là bị ma thuật che mắt, Quan Tiểu Ưu có chút không tin, kết quả cô tìm khắp toàn bộ phòng thử quần áo trong cửa hàng, chính là không thấy Đoan Mộc Mộc.
Lúc này cô mới hoảng hồn, vội vàng gọi điện thoại di động của cô, nhưng bên kia chỉ vang hai giây liền bị cắt đứt, gọi lại chính là tắt máy.
“Mộc Mộc, cậu đi đâu? Đừng làm tớ sợ…” Quan Tiểu Ưu bị sợ hồn bay phách tán, cơ hồ muốn khóc.
Người vẫn canh giữ ở chỗ tối, giờ phút này hình như phát hiện Quan Tiểu Ưu khác thường, Đỗ Vấn lao ratừ trong xe, túm lấy cô hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta vừa hỏi vừa nhìn khắp nơi, không thấy Đoan Mộc Mộc lại hỏi, “Phu nhân đâu?”
Quan Tiểu Ưu cũng không nói nổi, giờ phút này cánh tay bị Đỗ Vấn bóp cũng sắp nát, cô khóc lắc đầu, “Tôi không biết… Cậu ấy rõ ràng đi thử quần áo, nhưng không thấy!”
Tròng mắt Đỗ Vấn trở tối, chạy hướng phòng thử quần áo, kiểm tra mấy lần, rốt cuộc trên đường đi thông phòng thử quần áo, phát hiện nhà cầu, mà giờ phút này cửa sổ nhà cầu mở ra hoàn toàn.
Vẻ mặt anh ta dừng một giây, ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng gọi điện thoại, bên kia nghe rất nhanh, “Chuyện gì?”
Đỗ Vấn vội vàng nói, “Thiếu gia, không thấy phu nhân!”
“Cậu đang nói gì?” Lãnh An Thần nghe vậy, hơi thở chợt biến, cho dù cách điện thoại di động, Đỗ Vấn cũng cảm thấy anh tức giận cùng hốt hoảng, “Tôi đã dặn dò cậu thế nào? Sao cậu không trông nổi một người?”
Chất vấn bén nhọn khiến Đỗ Vấn im lặng, đi theo Lãnh An Thần nhiều năm, anh ta rất ít dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Đỗ Vấn biết anh như vậy là bởi vì lo lắng.
“Thật xin lỗi, thiếu gia!” Đỗ Vấn nói xin lỗi thật nhỏ.
“Phái người đi tìm, thông báo cảnh sát…” Coi như tức giận hay gấp gáp nữa, nhưng cũng không thể bù lại an nguy của Đoan Mộc Mộc quan trọng hơn, Lãnh An Thần đè nén hốt hoảng, phân phó, “Còn nữa, bảo cảnh sát giữ bí mật!”
“Dạ!” Đỗ Vấn đáp lại.
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần lập tức ngã ngồi trên ghế, anh mới chuẩn bị áp dụng kế hoạch, kết quả cô xảy ra chuyện? Tuyệt đối không phải là trùng hợp, chỉ có thể nói rõ đối phương sớm có mưu đồ.
Cửa phòng đẩy ra, Tần Quỳnh đi vào, mấy ngày nay, sau ly hôn, Lãnh An Thần đều ở trong căn hộ của Tần Quỳnh, anh làm như vậy một là vì để cho cô ta an tâm, hai là cố ý điều tra động tĩnh của cô ta.
Cô ta mặc áo ngủ mỏng manh, trong tay bưng ly cà phê, liếc đã thấy Lãnh An Thần còn chưa thu hồi vẻ mặt hốt hoảng, “An Thần, anh làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lãnh An Thần nhìn về phía cô ta, tròng mắt đen híp thành một đường ngang, lộ ra nguy hiểm, “Anh không sao! Em thấy anh giống như có việc gì ư?”
Anh cố ý hỏi Tần Quỳnh như vậy, chỉ là muốn từ trên người cô tâ nhìn ra chút đầu mối, nhưng không có, vẻ mặt cô ta rất tự nhiên, mặc dù biết công phu cô ta diễn trò rất giỏi, nhưng mà giờ phút này cô ta hoàn toàn không giống như đang giả bộ.
Tần Quỳnh đi tới bên cạnh anh, để cà phê xuống, sau đó đi vòng qua phía sau anh, xoa bóp đầu cho anh, “Em thấy vẻ mặt anh không tốt.”
Ngón tay bóp vô cùng êm ái thoải mái, nhưng Lãnh An Thần cảm thấy phiền não, cầm tay của cô ta, sau đó lấy ra, “Em đi ra ngoài đi, anh còn có chút việc phải làm!”
Hiện tại anh cần yên tĩnh, suy tư xem mắt xích nào có vấn đề, nếu như đối phương thật dùng Đoan Mộc Mộc làm uy hiếp, anh nên làm gì?
Kế hoạch của anh sẽ không thay đổi, nhưng là đối mặt chuyện không kịp chuẩn bị, anh cũng muốn nghĩ ra chiến lược vẹn toàn, mấu chốt là hiện tại anh lo lắng cho Đoan Mộc Mộc, rất lâu không nhìn thấy cô, không biết cô có tốt không? Lần này bị trói đi, cô sẽ sợ chứ?
“An Thần, anh đừng quá mệt mỏi” Tần Quỳnh cũng nhìn thấu anh như đi vào cõi thần tiên, cũng không dây dưa nữa, mà dặn dò một câu liền rời gian phòng.
Đứng ở bệ cửa sổ, Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên, nếu như đối phương là hướng về phía anh, nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh.
***
Một chậu nước lạnh hắt tới, tưới tỉnh Đoan Mộc Mộc đang hôn mê, cô rùng mình một cái nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy quanh mình là một mảnh xa lạ, cô nhớ tới tình huống trước lúc té xỉu, cô cầm y phục đi vào phòng thử, nhưng muốn đi nhà cầu, cô đi hơn hai bước, nhưng không ngờ mới vừa vào nhà cầu, đã bị một bàn tay to bụm miệng, sau đó cái gì cũng không biết.
“Đã tỉnh rồi hả?” Âm thanh mơ hồ quen thuộc, Đoan Mộc Mộc nhìn sang, cả người nhất thời kinh sợ.
Nhiều năm không gặp, thoáng một cái, cô vẫn nhận ra cậu ta, dù giờ phút này cậu ta đeo kính đen.
“Lãnh An Đằng, cậu…cậu muốn làm gì?” Đoan Mộc Mộc co rúm, nhưng vừa động đã nghe được tiếng vang “lạch cạch”, lúc này cô mới phát hiện ra mình cư nhiên bị trói bằng dây xích.
Cậu ta thật đúng là biến thái!
“Anh còn tưởng rằng em quên anh rồi?” Lãnh An Đằng tháo kính mát xuống, trên gương mặt nho nhã mang theo nụ cười làm cho người ta tê dại, cậu ta dựa sát vào cô, Đoan Mộc Mộc muốn tránh, nhưng sau lưng là vách tường lạnh lẽo, cũng không có đường lui.
Nhìn dáng vẻ cô run rẩy, cậu ta tự tay vuốt mặt cô, lau những giọt nước lạnh lẽo, “Không phải sợ, anh sẽ không thương tổn em… Anh nói rồi trên đời này không có người nào yêu em hơn anh!”
Cậu ta thổ lộ làm cho người ta ghê tởm, Đoan Mộc Mộc chịu đựng kích động buồn nôn, phòng bị nhìn cậu ta, “Đối với tôi như vậy, cũng là yêu tôi sao?”
Lãnh An Đằng đá xích sắt, lắc đầu một cái, “Anh làm thế cũng là không có cách nào, ngộ nhỡ em chạy, anh sẽ rất phiền toái… Nếu em ngoan ngoãn phối hợp, anh sẽ không thương tổn em.”
Cậu ta rảnh rỗi nói chuyện, Đoan Mộc Mộc quan sát khắp gian phòng, đây là một phòng ốc chỉ có mười mấy mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cửa thoát, theo lớn nhỏ cùng mờ mờ, xem ra đây là một phòng dưới đất.
Trên vách tường trong phòng treo đầy các loại kỳ kỳ quái quái gì đó, có tranh, có đầu lâu giống nhau đồ trang sức, dĩ nhiên còn có roi cùng xích sắt, tất cả khiến Đoan Mộc Mộc rợn cả tóc gáy, sau khi đoán được Lãnh An Đằng giả ngây giả dại, cô cũng biết người này biến thái, thật không nghĩ đến sẽ biến thái như thế.
Nhìn xích sắt trói chặt hai chân mình, cô có loại khủng hoảng bị nhốt, thậm chí không khỏi nhớ tới đoạn thời gian trước thấy trên ti vi đưa tin người đàn ông biến thái, bắt cô gái xa lạ làm nô lệ tình dục.
Càng nghĩ càng thấy sợ, nhất là bị ánh mắt trần trụi của Lãnh An Đằng nhìn, cô thật lo lắng một giây kế tiếp cậu ta sẽ đánh về phía mình.
Hít sâu lần nữa, cô làm mình không sợ cậu ta, run rẩy nói, “Lãnh An Đằng, cậu trói tôi là có mục đích gì? Cậu làm vậy là phạm pháp!”
Lãnh An Đằng không nói, tay lại nâng lên muốn sờ hướng cô, cô vội vàng né tránh, mà động tác cô cự tuyệt trong nháy mắt kích thích Lãnh An Đằng chinh phục.
“Anh không nói với em sao? Em là của anh… Ai cũng không thể cướp em đi, Lãnh An Thần cũng không thể!” Nói xong, cậu ta cười âm trầm, “Từ hôm nay trở đi, em liền hoàn toàn thuộc về anh!”
Ý nghĩ đáng sợ dưới đáy lòng được chứng thực, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, Lãnh An Thần giống như là kiến bò trên chảo nóng, lo lắng chờ tin tức, một giờ đã trôi qua, điện thoại di động của anh vẫn an tĩnh như hỏng, căn bản không có bất kỳ động tĩnh, mà an tĩnh làm anh càng thấy sợ, bởi vì rất rõ ràng đối phương bắt Đoan Mộc Mộc, cũng không phải muốn tiền.
“Đỗ Vấn, người kia bên có tin tức chưa?” Lãnh An Thần không ngồi yên.
“Không có!” Đỗ Vấn trả lời.
“Lập tức tra Lãnh An Đằng cho tôi, tra tin tức của cậu ta!” Mặc dù Lãnh An Thần không xác định là cậu ta gây nên, nhưng hiện tại bất kỳ một đầu mối gì cũng không muốn bỏ qua.
“Đã tra xét, hơn nữa tôi phái người bí mật đi dò hỏi, tất cả nơi có thể tìm được cậu ta, đều không có chút đầu mối, vì không thể đánh rắn động cỏ, chúng tôi cũng không dám lộn xộn” Đỗ Vấn hồi báo.
Lãnh An Thần nắm chặt quả đấm, cuối cùng nặng nề đánh vào trên vách tường, Đỗ Vấn nói có đạo lý, anh đương nhiên hiểu, nhưng vừa nghĩ tới Đoan Mộc Mộc không rõ tung tích, tim anh như là bị lửa đốt.
Nhìn vết máu trên vách tường chiếu ra, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, hỏi, “Những phương diện khác có động tĩnh sao?”
“Tạm thời còn chưa có!” Đỗ Vấn có thể cảm thấy Lãnh An Thần lo lắng, “Thiếu gia, anh yên tâm, phu nhân ở hiền có trời phù hộ, nhất định không có việc gì!”
Lời an ủi này căn bản không có chút tác dụng nào đối với Lãnh An Thần vào giờ phút này, anh cúp điện thoại, lần nữa lâm vào trong vô dụng cùng mờ mịt, nhưng anh không biết lúc này Đoan Mộc Mộc đang bị hành hạ vô tình.
Nước lạnh lẽo như băng đao phun về phía cô, làm cô sặc hít thở không thông, “A –– phụt ––”
Lãnh An Đằng không biết nổi điên cái gì, cầm cái ống da rắn, nối vòi nước xối mạnh về phía trên người cô, tựa như trên người cô có vật bẩn đáng sợ, cũng không biết trải qua bao lâu, cậu ta xối đủ mới dừng lại, nhìn cô như mới vớt ra từ trong nước, cậu ta lộ nụ cười hài lòng.
“Này mới đúng, rửa sạch, em chính là của anh đấy!” Nghe lời nói biến thái, toàn thân Đoan Mộc Mộc run lợi hại, thậm chí trong miệng còn chứa nước lạnh lẽo.
Cô phun một ngụm, ói lên trên mặt Lãnh An Đằng, “Cái người biến thái, mau thả tôi ra ngoài!”
Lãnh An Đằng vuốt mặt, sau đó tiến lên kéo lấy tóc Đoan Mộc Mộc, “Anh biến thái? Nếu như anh biến thái, em đã sớm là của anh, căn bản cũng không có phần của Lãnh An Thần… Từ ngày em tiến vào nhà họ Lãnh trở đi, anh đã muốn biến em thành của anh đấy…”
Cậu ta nói xong, cặp mắt càng ngày càng đỏ ngầu, cuối cùng ấn đầu cô đụng vào trên tường, cô vốn bị nước lạnh xối choáng váng đầu óc, hơn nữa bị cậu ta chạm vào, cô nhất thời ngất đi.
Nhìn cô gục đầu, Lãnh An Đằng hoảng hốt, đưa tay vỗ vỗ mặt Đoan Mộc Mộc, lại dùng ngón tay thử hơi thở cô, phát hiện cô chỉ là ngủ mê man, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp liền xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại, trong tay cậu ta nhiều hơn một bình sữa tắm.
Cậu ta ngồi xổm người xuống, bắt đầu cởi áo của Đoan Mộc Mộc, cậu ta mất tính nhẫn nại, cuối cùng xé rách, cho đến khi lột sạch quần áo toàn thân cô, sau đó đem sữa tắm hướng trên người cô, vừa xoa vừa nói, “Anh muốn rửa em sạch sẽ, anh không muốn trên người em có mùi người khác, em phải là của anh, chỉ có thể là của anh… Lãnh An Thần không có tư cách tranh cùng anh!”
Cậu ta lau rửa thân thể Đoan Mộc Mộc, hơn nữa tắm rất chuyên chú, cẩn thận lại mang theo dịu dàng, mỗi một cái đều giống như lau chùi đồ sứ dễ vỡ.
Mùi thơm sữa tắm trôi dạt ở trong không gian nhỏ hẹp, nước cùng bọt tràn đầy đất, cậu ta lại làm như không thấy, quỳ ở nơi đó, tắm cho Đoan Mộc Mộc, từ cổ đến ngực, từ bụng đến chân, không nhìn ra thô bạo, cũng không nhìn ra bỉ ổi, giống như hiện tại cậu ta đang tắm sạch không phải là một cô gái, mà là nữ thần trong lòng cậu ta.
Đúng, trong lòng cậu ta, Đoan Mộc Mộc chính là thần thánh không thể xâm phạm, trên thế giới này trừ cậu ta ra, những người khác không có tư cách đụng cô!
Cậu ta rửa sạch phía trước cho cô, lại lật sau lưng rửa cho cô, nhưng trước mắt chạm đến hình xăm trên bụng cô thì nhất thời run rẩy, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Đáng chết…”
Cậu ta cầm sữa tắm cùng khăn lông lên, cọ xát lên hình xăm, nhưng bất luận cậu ta dùng lực thế nào, hình xăm này giống như gắn vào da thịt cô, thế nào cũng không tiêu hết nửa phần, cậu ta càng lau càng nhanh, lực trên tay cũng tăng thêm, cho đến khi Đoan Mộc Mộc bị đau tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, cảm giác đầu tiên chính là hoảng sợ, bàn tay lau chùi khiến cô thét chói tai, bản năng giơ chân lên đá tới người trước mắt, Lãnh An Đằng quá chuyên chú với hình xăm ở trên người cô, căn bản không đề phòng, bị cô một cước đạp ngã nhào trên đất, nhưng cậu ta như là ma, nhìn cô chằm chằm, “Chữ trên người em ở đâu ra? Kẻ nào khắc lên cho em? Nói…”
Dáng vẻ cậu ta cực kỳ dữ tợn kinh khủng, giống như là muốn nuốt cô, Đoan Mộc Mộc sợ co vào góc tường, nhưng Lãnh An Đằng cũng không tính thả cô, cậu ta ép tới, “Nói mau, hình xăm này là ai tạo ra?”
Giờ phút này, mặc dù toàn thân cô trần trụi, nhưng cô hiểu, người đàn ông này cũng không có làm cái gì đối với mình? Nhưng nếu như chọc giận cậu ta, khiến cậu ta mất điên, cô cũng không dám bảo đảm.
Đoan Mộc Mộc ôm sát mình, run rẩy mở miệng, “Là Lãnh An Thần, là anh ấy!”
Trong phút chốc, Lãnh An Đằng dừng lại ép tới gần cô, khăn lông ướt nhẹp theo trong tay cậu ta rơi xuống, cậu ta lui về phía sau, vừa lui vừa nói, “Anh sẽ khiến anh ta trả giá thật lớn, nhất định sẽ!”
Cậu ta đi, cửa phòng bị khóa lại, thân thể Đoan Mộc Mộc căng thẳng nhất thời xụi lơ xuống, nhưng chỉ chốc lát sau, cô liền bò đi tìm y phục của mình, cho dù ướt nát, cô cũng phải mặc vào.
Từ dưới đất đi ra, Lãnh An Đằng như một con khốn thú, trước mắt tất cả đều là chữ trên người Đoan Mộc Mộc, cậu ta nhất định phải xóa cho cô, dù là khoét, cũng muốn xóa bỏ!
Cậu ta cúi đầu chạy ra ngoài, sau đó lái xe chạy thẳng tới tiệm thuốc, nhưng tiệm thuốc cũng không có loại thuốc kia, cậu ta hỏi thăm mới biết trong quán xăm có, cậu ta lại lái xe đi, quả nhiên, cậu ta xài giá cao mua một máy laser xóa chữ, cậu ta đang hả hê chuẩn bị trở về thì điện thoại di động của cậu ta vang lên ––
“Chuyện gì?” Hiện tại cậu ta rất không bình tĩnh, trái tim đều ở trên người Đoan Mộc Mộc.
“Hôm nay muốn chiếm giữ chứ? Nếu như hôm nay chúng ta xây dựng một khoản chiếm giữ, đoán chừng Lãnh thị chính là của chúng ta rồi” Jick cười nhẹ ở bên kia.
Lãnh An Đằng cắn cắn môi, cậu ta vốn tính toán sau khi Lãnh An Thần cưới Tần Quỳnh sẽ mua vào cổ phiếu của Lãnh thị, nhưng nghĩ đến Lãnh An Thần lại dám khắc chữ ở trên người Đoan Mộc Mộc, cậu ta đã cảm thấy không kiềm nén được, trầm giọng trả lời, “Thu, có bao nhiêu thu bấy nhiêu! Tôi muốn để cho anh ta ngày mai xong đời!”
Bên này Jick nhìn người đàn ông dùng súng đè trán anh ta, gật đầu liên tục nói, “Được, tôi lập tức làm!”
Jick vừa nói xong, liền nhìn bên tay nhiều hơn tờ giấy, phía trên viết, hỏi cậu ta ở nơi nào?
“Tôi thiết lập xong chiếm giữ, chúng ta phải thương lượng chi tiết chiếm giữ, cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu!” Jick vội vàng hỏi.
Lãnh An Đằng bên kia chần chờ một giây, nhưng đáp lại: “Tôi sẽ tìm cậu!” Nói xong liền cúp điện thoại.
“Thật là con hồ ly giảo hoạt!” Đỗ Vấn dùng báng súng đập một cái về phía đầu Jick, sau đó ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Lãnh An Thần––
“Thiếu gia, Jick đã bị chúng ta khống chế, hơn nữa hắn cũng liên lạc với Lãnh An Đằng, muốn hôm nay mua vào toàn bộ cổ phiếu của chúng ta, bước kế tiếp làm thế nào?”
Lãnh An Thần nhìn phương xa, vẻ mặt mệt mỏi, “Tìm Mộc Mộc trước, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Dạ!” Đỗ Vấn biết, cho nên nói trước bức bách bọn họ ra tay, cũng chính là muốn sớm ngày khiến Lãnh An Đằng bại lộ bí mật, thật nhanh tìm được phu nhân.
“Vậy hôn lễ ba ngày sau giữa anh và Tần tiểu thư, còn cử hành như thường sao?” Đỗ Vấn lại hỏi.
Bên kia trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Đương nhiên! Có điều trước hôn lễ, phải tìm được vợ tôi.”
Hôn lễ này thật ra là có kế hoạch khác, Đỗ Vấn biết, nếu như thiếu Đoan Mộc Mộc, khẳng định kế hoạch trước đó sẽ không thú vị, nhưng hiện tại bảo anh ta đi nơi nào tìm người đây?
Lãnh An Đằng cầm máy laser đi vào dưới lòng đất lần nữa, nhìn cậu ta đi vào, Đoan Mộc Mộc sợ run run, “Lãnh An Đằng, cậu đừng tới đây!”
Cô thét chói tai, nhưng một giây kế tiếp liền nghe cậu ta hừ lạnh, “Kêu làm gì, cho dù em kêu rách cổ họng cũng không có ai nghe được.”
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy tuyệt vọng, “Vậy rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi cho cậu biết, cho dù chết, tôi cũng không làm cô gái của cậu.”
Vào lúc Lãnh An Đằng rời đi, cô thử rất nhiều biện pháp đều không thể chạy trốn, cô cũng dự tính xấu nhất, dù phải chết, cũng sẽ không để người đàn ông này đụng mình.
“Cái này không thể theo em!” Lãnh An Đằng nhàn nhạt đáp cô, khóe môi mang theo nụ cười tà nịnh, trong phòng tối đen nhánh, cậu ta tựa như cùng ác ma đến từ địa ngục.
“Không phải cậu đi rồi à? Tại sao cậu lại trở về?” Đoan Mộc Mộc hỏi cậu ta.
Nghe vấn đề này, Lãnh An Đằng quay đầu lại, “Anh giống y như chó bị Lãnh An Thần đuổi ra khỏi nhà họ Lãnh, bây giờ anh trở về là muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh!”
“Nhưng cậu căn bản không phải họ Lãnh!” Đoan Mộc Mộc đã sớm biết thân thế người đàn ông trước mắt.
“Vậy thì sao? Anh cũng sinh sống hơn hai mươi năm ở nhà họ Lãnh, mẹ anh bị Lãnh Chấn Nghiệp đùa bỡn giống như là chó, coi như anh không họ Lãnh, nhưng đám người nhà họ Lãnh cũng thiếu anh!” Lãnh An Đằng hoàn toàn biến thành kẻ điên mất trí.
Nhìn tâm tình cậu ta lại gần như mất khống chế, Đoan Mộc Mộc không dám kích cậu ta, vì vậy nói, “Nhưng có quan hệ với tôi ư? Tôi đã ly hôn với Lãnh An Thần! Hiện tại anh ấy thích cô gái khác, tôi chỉ là bị chồng ruồng bỏ!”
“Cho nên anh mới báo thù cho em!” Đoan Mộc Mộc hoàn toàn không ngờ Lãnh An Đằng lại nói như vậy, máy được cậu ta lắp ráp xong trên tay, cũng cắm nguồn điện, sau đó nhìn về phía cô, “Hiện tại anh muốn xóa toàn bộ những thứ anh ta khắc lên trên người em, sau đó sẽ tìm anh ta tính sổ.”
Nhìn cậu ta như vậy, Đoan Mộc Mộc như hiểu cái gì, run rẩy kịch liệt, “Đừng, Lãnh An Đằng, tôi sợ đau, cậu đừng tổn thương tôi!”
“Ngoan” Lãnh An Đằng nghe cô cầu xin tha thứ, âm thanh cũng mềm mại xuống, “Anh làm sao sẽ tổn thương em? Anh đã hỏi, vật này đánh vào người sẽ không đau, chỉ có cảm giác tê tê, một lát là tốt!”
“Không…không nên!” Đoan Mộc Mộc quơ múa đôi tay, phản đối dữ dội.
“Em không nghe lời, anh sẽ tức giận.” Lãnh An Đằng như cha mẹ khiển trách đứa bé, băng nổi lên mặt.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, nước mắt rơi xuống, “Lãnh An Đằng đừng đối với tôi như vậy, tôi đã đủ thảm… Cậu muốn tiền, tôi có thể cho cậu, thời điểm ly hôn, Lãnh An Thần cho tôi 2/3 bất động sản, tôi có thể cho cậu tất cả, chỉ cầu cậu thả tôi!”
Nghe nói như thế, khóe môi Lãnh An Đằng giương lên, “Đứa ngốc, nói cái gì đó? Nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, của em chính là của anh rồi!”
Đoan Mộc Mộc ngẩn tại chỗ, người đàn ông này đang nói cái gì!
“Anh xóa chữ cho em, đem chữ đáng ghét này xóa đi!” Lãnh An Đằng giơ máy laser đi về phía cô…
“Không…không nên!” Đoan Mộc Mộc không muốn cậu ta đụng chạm mình, nhưng khi nhìn cậu ta càng ngày càng gần, cô biết mình chống cự căn bản không ngăn cản được gì, ánh sáng điện nhanh chóng lóe lên, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nói rằng, “Lãnh An Đằng, hiện tại tôi có người đàn ông khác, cho nên tôi căn bản không thể ở chung một chỗ với cậu!”
Cô đột nhiên nói khiến cậu ta dừng bước chân, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô bỗng nhiên tối xuống, “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Nhìn lực chú ý của cậu ta bị hấp dẫn hoàn toàn, Đoan Mộc Mộc vội vàng nói, “Bây giờ tôi là bạn gái Khang Vũ Thác, tôi sẽ nhanh kết hôn cùng anh ấy.”
Máy laser trong tay Lãnh An Đằng rơi trên mặt đất, cậu ta tiến lên bóp cổ Đoan Mộc Mộc, “Em nói bậy, căn bản là không thể nào!”
Cảm giác cổ họng đau rát tràn ra, nhưng cô cũng không e ngại bỏ mạng, nếu như phải lựa chọn giữa cái chết và bị người trước mắt làm nhục, vậy thì cô tình nguyện lựa chọn người trước, hô hấp dần dần không thuận, cô nhìn cậu ta, “Tôi không lừa cậu, không tin, tôi có thể… gọi điện thoại, cho, Khang Vũ Thác,…”
“Được, em gọi, em gọi đi!” Lãnh An Đằng vốn là người đàn ông thần trí có vấn đề, mặc dù đã trải qua trị liệu, đã không khác gì người bình thường, nhưng tâm tình cậu ta vẫn mất khống chế.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra đưa về phía Đoan Mộc Mộc, “Nếu như dám gạt anh, anh sẽ giết chết em… Còn có thằng ranh họ Khang kia, thực có can đảm mơ tưởng đối với người của anh, anh sẽ giết hắn!”
Lãnh An Đằng hoàn toàn điên tiết, cậu ta như thế khiến Đoan Mộc Mộc sợ, đồng thời cũng làm cho cô cảm thấy yên ổn, bởi vì cậu ta càng như vậy, cô chỉ cần động tâm tư là có thể nắm cậu ta trong tay.
Điện thoại Khang Vũ Thác vang lên nửa ngày, vẫn không ai nghe, lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc nhanh chóng xuất hiện mồ hôi, rốt cuộc ở một hồi lâu sau, mới truyền đến âm thanh của anh ta, “Ai vậy?”
Đoan Mộc Mộc vội vàng mở miệng, “Là em, em là Mộc Mộc… Vũ Thác, em dùng điện thoại của Lãnh An Đằng, bây giờ em đang ở cùng cậu ấy!” Cô vừa nhanh chóng nói xong, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt Lãnh An Đằng, “Cậu ấy không tin anh yêu em, không tin chúng ta sắp kết hôn, bây giờ anh nói cho cậu ấy biết, em không có lừa cậu ấy!”
Khang Vũ Thác ngu muội, kết hôn gì?
Nhưng trong nháy mắt anh ra cũng cảm thấy cái gì, khẽ cau mày, hỏi ngược lại, “Anh yêu em, chúng ta kết hôn có quan hệ gì với cậu ta đâu? Vì sao anh phải nói cho cậu ta biết?”
Chỉ là lần này không đợi Đoan Mộc Mộc mở miệng, một tay Lãnh An Đằng cướp lấy điện thoại di động, “Họ Khang kia, tao đây nói cho mày biết, Đoan Mộc Mộc là cô gái của tao, không cho phép mày yêu cô ấy, lại càng không cho phép kết hôn cùng cô ấy, dám động tâm tư với cô ấy, mày cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!”
Nếu như nói lúc trước Khang Vũ Thác còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hiện tại anh ta đã đoán được, một tay anh ta cầm điện thoại di động, vừa cầm bút viết tờ giấy cho người đại diện, bảo anh ta điều tra địa chỉ đối phương trò chuyện, vì trì hoãn thời gian, trong giọng nói của anh ta cố ý lộ ra khinh thường, “Vậy sao? Giọng điệu thật ngông cuồng, ở trên đời này người có thể làm Khang Vũ Thác tôi chết cũng không có nhiều, anh em, cậu ở đâu? Có muốn ra ngoài đấu một trận hay không?”
“Đấu? Mày cũng xứng á!” Lãnh An Đằng không có bị lừa, “Tao đã cảnh cáo mày, nếu để cho tao biết rõ mày có ý gây rối, coi chừng cái mạng nhỏ của mày đấy.”
Nói xong, Lãnh An Đằng cúp điện thoại, mà Khang Vũ Thác chạy hướng phòng công tác, níu lấy người đại diện hỏi, “Như thế nào? Tra được chưa?”
Đối phương chỉ chỉ màn ảnh máy vi tính, “Chỉ tra được nơi này là chung cư, cụ thể còn chưa xác định thì điện thoại đã cúp rồi.”
“Tôi gọi lại!” Khang Vũ Thác gọi điện thoại trở lại, nhưng đầu kia cũng không nhận máy.
Không có cách nào, Khang Vũ Thác quyết định dù tìm khắp chung cư đó cũng phải tìm ra Đoan Mộc Mộc, anh lái xe đi, trên đường, anh ta nghĩ nghĩ vẫn gọi điện thoại cho Lãnh An Thần, “Tôi cho anh biết, Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Đằng bắt cóc!”
Lãnh An Thần cau mày, tin tức này bị khóa, làm sao cậu ta biết?
“Nếu anh còn có một chút lương tri, ngay bây giờ đi chung cư Tây Giao, tôi tra được cô ấy ở chỗ đó, nhưng vị trí cụ thể cũng không rõ lắm!” Nói xong, Khang Vũ Thác liền cúp điện thoại.
Lãnh An Thần sửng sốt mấy giây, sau đó như điên chạy ra ngoài, kết quả đụng thẳng Tần Quỳnh muốn vào, “An Thần, anh định đi đâu?”
Lần này anh không để ý cô ta, mà lái xe tựa như bay xông về chung cư Tây Giao.
Trong phòng dưới đất nhỏ hẹp, Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Đằng đứng sóng đôi, hai mắt cậu ta đỏ thẫm tựa như khát máu, cậu ta hiển nhiên bị chọc giận thành công.
Đối mặt với cậu ta, Đoan Mộc Mộc như con mồi lúc nào cũng có thể bị xé tan, cô sợ hãi níu lấy vật thể phía dưới, gian nan nuốt nước miếng trong cổ họng khô khốc, sợ hãi nói, “Bây giờ cậu tin chưa?”
Cậu ta không nói, tròng mắt quan sát cô càng ngày càng bén nhọn, để cô cảm giác bị bắn thủng, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn nhắm mắt, tiếp tục nói, “Cho nên bây giờ cậu bắt tôi cũng không có uy hiếp gì đối với Lãnh An Thần? Chẳng bằng tôi đem tất cả bất động sản đứng tên tôi cho cậu…cậu thả tôi…”
“Đừng mơ tưởng!” Cậu ta chợt gầm nhẹ, sau đó xông lại, níu lấy tóc cô lần nữa, “Em cho rằng anh là thằng ngu à? Anh thả em ra ngoài, để em ở cùng thằng họ Khang đó ư?”
Da đầu Đoan Mộc Mộc gần như bị kéo rách, đau khiến nước mắt ứa ra, “Vậy cậu muốn thế nào? Dù sao tôi sẽ không ở chung một chỗ cùng kẻ biến thái!”
Cô cũng bị bức ép!
“Anh biến thái? Em dám nói anh biến thái?” Đây là vết sẹo không thể đụng vào của cậu ta, hôm nay bị cô vạch trần, Lãnh An Đằng hoàn toàn mất khống chế, cậu ta hầm hừ, sau đó lôi tóc cô hung hăng đánh tới trên tường.
Trong phút chốc, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy cái ót lập tức bị đụng lõm vào, sau đó nữa cũng cảm giác có dịch nóng xông ra…
Tất cả trước mắt bắt đầu thay đổi thành mơ hồ, mà người đàn ông lôi cô vẫn còn mất điên ném mạnh cô!
Đầu thật là đau, thật là đau…