Chương : 2
Một màn này quá đột ngột, bị chấn động không chỉ là người đàn ông bị ôm, còn có cả những người xem ở hiện trường, mà Hồ Tiểu Liệt đang quỳ trên mặt đất càng thêm hai mắt trừng trừng, nhìn một màn này với vẻ không dám tin.
Đoan Mộc Mộc hướng về phía Hồ Tiểu Liệt đẹp trai cười một tiếng: “Bạn học Tiểu Liệt, cậu thấy rồi đấy, đây là của vị hôn phu của tôi, hơn nữa tôi đã có bảo bảo (BB) của anh ấy.” Nói xong, cô còn kéo bàn tay to lớn của người đàn ông xoa cái bụng phẳng lì của mình.
Hỗn loạn, tất cả mọi người đều nhốn nháo hết rồi. . . . . .
Đoan Mộc Mộc thừa dịp mọi người đang nhốn nháo này, lôi người đàn ông bỏ chạy, cho đến khi khuất tầm mắt của mọi người, cô mới buông tay mình ra, nhưng cũng trong giây phút đó bị người đàn ông đè vào trên tường, thân thể anh ép chặt cô: “Người phụ nữ này, cô đang chơi trò gì thế?”
Âm thanh trầm thấp uốn lượn giống như tiếng chuông cổ ngàn năm, đi thẳng vào lòng người, còn có gương mặt hoàn mỹ của anh quả thật sánh ngang với các tượng thần Hy Lạp, áo sơ mi hiệu Amani màu đen kinh điển, cổ áo rộng mở, lộ ra làn da màu lúa mạch, vô cùng hấp dẫn, chỉ tiếc là, trên đó in lên một cái vết màu tím rất lớn. . . . . .
Có gian tình!
Dường như trong nháy mắt, Đoan Mộc Mộc liền nghĩ đến một màn vừa diễn ra trong phòng vệ sinh, sẽ không phải là người đàn ông này chứ? Nhìn kỹ lại, trời ạ, chính xác, bởi vì vừa nãy nhìn thấy bóng lưng nam chính là mặc một cái áo sơ mi màu đen và một cái quần tây màu xám tro.
Oa! Thật ghê tởm!
Không ngờ cô lại tìm phải một người đàn ông đàng điếm để chịu tội thay như vậy , Đoan Mộc Mộc hối hận a, chỉ có điều cô còn chưa kịp biểu hiện thái độ hối hận, liền vang đến bên tai một giọng nữ bén nhọn: “Các người đang làm gì đấy?”
Một người phụ nữ có mái tóc màu vàng óng dài đến eo, đứng giữa bọn họ, đôi mắt đẹp hình quả hạnh của người phụ nữ như muốn phun ra lửa, Đoan Mộc Mộc trừng mắt nhìn định giải thích, liền nhìn thấy trongđôi mắt đẹp của người phụ nữ có một thứ chất lỏng y như trân châu rơi xuống.
Một giây trước là lửa, một giây sau là nước, kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này cũng quá điêu luyện đi chứ?
Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao lớn đè ép cô đã rời đi, đuổi theo người phụ nữ vừa chạy đi: “Y Nhiên, Y Nhiên. . . . . .”
Người phụ nữ kia đối với anh ta có lẽ rất quan trọng đi, bằng không sao lại khẩn trương như vậy?
Đại não của Đoan Mộc Mộc xoay chuyển rất nhanh, sau đó kéo lại quần áo đã bị nhăn nhúm của mình, lại liếc mắt nhìn hướng người đàn ông chạy đi, sau đó bước đi
Cô hoàn toàn không biết một màn này sớm đã bị đám chó săn núp trong bóng tối chụp lại.
Sai lệch múi giờ đối với Đoan Mộc Mộc mà nói là chuyện thống khổ nhất, mà chuyện khiến cô căm tức nhất là đang sai lệch múi giờ thì điện thoại di động vang lên ——
“Alo” Âm thanh của cô giống như đang còn bay lượn ở ngàn dặm xa xôi.
“Đầu gỗ, cậu lên trang đầu báo giải trí rồi!” Người nói chuyện là Giảm Ưu, người bạn đáng tin cậy của cô.
“Ừm!” Cô đáp một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng còn mắng một câu nha đầu chết tiệt kia dám phá mộng đẹp của ta, sau đó tắt máy.
Đối với nội dung vừa rồi trong điện thoại, một chữ cũng không lọt vào tai cô.
“Bang bang!” Hình như vẫn chưa ngủ được mười phút, tiếng gõ cửa đáng ghét lại vang lên, cô nổi giận trực tiếp dúi đầu vào trong gối nằm, nhưng âm thanh bất đắc dĩ này vẫn kéo dài, giống như nếu không mở cửa sẽ phá cửa mà vào.
“Ba, mở cửa!” Cô rống, nửa ngày nhưng không thấy tiếng đáp lại, tiếng gõ cửa vẫn còn kéo dài.
Rốt cuộc cô không thể không rời đi tấm chăn ấm áp để đi mở cửa, nhưng khi chứng kiến người đứng ngoài cửa thì thoáng chốc sáu hồn cũng bay mất.
Ai ya. . . . . .
Một người đàn ông áo đen, cao lớn đúng tiêu chuẩn 1m8, hơn nữa toàn thân đều đen, người này đang đóng phim bom tấn của Mỹ sao?
Đoan Mộc Mộc nuốt nước miếng, mới nghe được âm thanh của mình, “Anh..anh tìm ai?”
“Xin hỏi cô là Đoan Mộc Mộc sao?” Một người đàn ông trung niên bước tới, ánh mắt tinh nhuệ lướt trên người cô, sắc bén đến độ khiến cho sau lưng người ta căng lên.
“Vâng, các người là. . . . . .” Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi xong, đã bị cắt ngang.
“Làm phiền cô Đoan đi theo chúng tôi một chuyến!”