Chương : 79
Đoan Mộc Mộc đã thay quần áo khô, ngoan ngoãn đứng ở một góc phòng bệnh, yên lặng chịu đựng ánh mắt lăng trì của Lãnh An Thần, ánh mắt hung mãnh như vậy, dường như có thể cứa rách toàn thân cô.
Làm gì mà dùng ánh mắt ác độc này nhìn cô, nếu như không phải do anh động thủ trước, cô cũng sẽ không đá, hơn nữa chuyện xảy ra như vậy, là do cô tự vệ có được hay không? Nhưng Đoan Mộc Mộc không có can đảm nói với anh những suy nghĩ đó, bởi vì gương mặt xanh mét của Lãnh An Thần giống như quái thú muốn ăn thịt người.
“Lăn lại đây cho tôi!” Anh gầm nhẹ không vui, âm thanh còn mang theo đau đớn bị đè nén, bởi vì bác sĩ cô gọi tới cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, điều duy nhất họ làm chính là dời Lãnh An Thần từ phòng tắm lên trên giường.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, bây giờ đi qua chẳng phải là dê vào miệng cọp sao, cô mới không ngu ngốc như vậy, nhưng cô cũng không quên biện giải cho mình, “Cái này không thể trách tôi. . . . . . Là anh, là anh khi dễ tôi trước. . . . . .”
Anh khi dễ cô, cô phải phản kháng, đây là chuyện thường tình, đúng không?
“Cô câm miệng cho tôi.” Lãnh An Thần không ngờ cô lại còn nói nhiều như vậy, “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cho tôi không bị sao đi, nếu không, nếu không cô chờ chết đi.”
Đoan Mộc Mộc bị giọng nói lạnh lùng tàn khốc của anh làm chấn động, hạ quyết tâm, chết thì chết, cho dù có chết cũng phải chết trong sạch, vì vậy tiếp tục nói, “Đây là anh tự chuốc phiền a, ai cho động tay động chân với tôi, đáng đời anh bị đá, tốt nhất là cái đồ chơi này của anh bị hỏng luôn đi.”
Cô lại còn nguyền rủa anh?
Đáng chết!
“Cô lặp lại lần nữa xem!” Trong không khí đã truyền đến tiếng nói lạnh lẽo của Lãnh An Thần như thấu vào tận xương cốt.
Đoan Mộc Mộc co rụt lại góc tường, cô thật sự nghi ngờ một giây kế tiếp anh có thể nhảy bật từ trên giường xuống, tới đây trực tiếp bóp chết cô không?
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, vì vậy Đoan Mộc Mộc quyết định sử dụng đường lối êm dịu, lên tiếng với âm thanh rất mềm mại, “Thật ra thì cũng không thể trách tôi được, nếu như đồ chơi kia của anh thật sự bị tàn phế, như vậy cũng thể hiện rõ là cái thứ đó của anh quá yếu đuối.”
Người phụ nữ này đang nói cái gì?
Cái đó của anh quá yếu đuối?
Cô đang chê cười anh sao?
Cô thật là chán sống rồi.
“Bà xã, một ngày nào đó tôi sẽ cho em biết nó có yếu đuối hay không?” Ánh mắt Lãnh An Thần đỏ lên, bộ dạng thật sự như muốn nhảy từ trên giường xuống, đi tới bóp chết cô.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn đeo chiếc kính gọng vàng đi vào, trên người mặc một bộ đồ bác sĩ trắng, dáng đi khiến người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái, trong đầu Đoan Mộc Mộc hiện ra hai chữ, thú vị.
Người đàn ông này tên là Tiết Tử Hằng, là bạn tốt của Lãnh An Thần, cũng là bác sĩ chuyên ngành nam khoa rất nổi tiếng.
“Lãnh Thiếu, thương thế của anh không tốt sao? Ngay cả Đại Bảo Bối vô địch mà cũng bị đả thương, chậc chậc, thật là khổ cho những người phụ nữ trên thế giới này a.” Tiết Tử Hằng vừa đeo bao tay, vừa nói mát.
Đoan Mộc Mộc âm thầm le lưỡi, người đàn ông diện mạo có vẻ anh tuấn này sao vừa bước vào cửa đã thêm dầu vào lửa? Chỉ sợ thiên hạ không loạn sao?.
Xem ra người đàn ông này cũng chỉ có bề ngoài khoe mẽ mà thôi, hình tượng đẹp đẽ của Tiết Tử Hằng vì câu nói của anh mà bị giảm giá rất nhiều trong lòng Đoan Mộc Mộc.
“Cởi!” Tiết Tử Hằng mở miệng, âm thanh của anh rất tinh khiết, tinh khiết như tấm áo trắng trên người anh.
“Cái gì?” Giọng nói của Lãnh An Thần bởi vì đau đớn nên trở thành trầm trầm, có mười phần từ tính.
“Quần!” Tiết Tử Hằng trả lời khiến phản ứng đầu tiên Đoan Mộc Mộc nghĩ tới chính là cô nên đi ra, bằng không cô cũng không thể ở đây nhìn người đàn ông kia đem công cụ của mình lộ rai.
“Hai người cứ tự nhiên, tôi đi ra ngoài trước!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc không khỏi ửng hồng.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, đã bị Lãnh An Thần gọi lại, “Không cho đi.”
Cô gây ra cho anh sự tình như vậy, lại còn muốn chuồn đi, vậy quá tiện nghi cho cô rồi.
Quay đầu lại, Đoan Mộc Mộc trừng mắt về phía người đàn ông trên giường, ánh mắt kia rõ ràng đang nói…, tôi nhìn thấy Đại Bảo Bối nhà anh không có hứng thú.
Hàng lông mày của Lãnh An Thần nhíu lại, đối với ánh mắt lên án của cô không hề để ý tới, ngược lại khóe môi còn giương lên, câu nói đầu tiên nhẹ nhàng phun ra, “Tới đây, cởi quần cho tôi.”
Cái gì? Cái gì?
Đoan Mộc Mộc hoa hoa lệ lệ hôn mê tại chỗ.
“Lãnh An Thần, anh đừng quá phận!” Đoan Mộc Mộc nghẹn đỏ mặt, nên biết trong nhà này còn có người đàn ông khác, cô lại là phụ nữ, muốn một người phụ nữ như cô đối mặt với hai người đàn ông này, mấu chốt là còn phải đối mặt với cái loại đồ vật của người đàn ông này, tha thứ cô không làm được.
“Đừng quên chức trách của cô.” Lãnh An Thần nhắc nhở cô, rồi vén chăn lên, bộ dạng nhất định nếu cô không cởi thì không thể được.
Tiết Tử Hằng một bên không hề biến sắc, vẻ mặt hoàn toàn như xem kịch vui, vẫn nghe nói người vợ Lãnh Thiếu cưới về rất có cá tính, hôm nay khó có cơ hội gặp, anh há chịu bỏ qua?
Anh không những không chịu bỏ qua, còn chuẩn bị thêm dầu vào lửa, ho nhẹ một tiếng, âm thanh không kiên nhẫn cao vút, “Lãnh Thiếu, ngài có muốn kiểm tra hay không, nếu không kiểm tra, tôi đi ra.”
Câu này của Tiết Tử Hằng vừa rơi xuống, sắc mặt của Lãnh An Thần càng trầm hơn, ánh mắt sắc như dao bắn về phía Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, cô cởi nhanh lên một chút cho tôi, bác sĩ Tiết tính tiền công theo giây, bây giờ cô trễ nải không chỉ là thời gian, mà còn là lãng phí tiền của chúng ta, hơn nữa, chuyện này thì có gì xấu hổ, cũng không phải là cô chưa xem qua.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc nhất thời hồng đến mang tai, cô gần như muốn giơ chân lên, người đàn ông này nói hưu nói vượn cái gì, cô đã nhìn qua cái công cụ kia lúc nào, nếu có nhìn, thì cũng là bị ép buộc.
“Lãnh An Thần, anh tạm thời nói ít đi, anh. . . . . .”
“Bà xã, chúng ta là vợ chồng, đừng nói là nhìn rồi, mà cô dùng cũng đã dùng qua bao nhiêu lần rồi. . . . . .”
Đoan Mộc Mộc thật muốn đào hố chôn mình, sao cô lại chọc phải tên đàn ông bỉ ổi này cơ chứ?
Tiết Tử Hằng nghe hai vợ chồng đối thoại, không nhịn nổi nữa, phì cười ra tiếng, “Đúng vậy a chị dâu, không có gì xấu hổ cả, hơn nữa vận mệnh này của anh hai còn liên quan đến “tính phúc” đời sau của chị, chị cũng đừng nên xem nhẹ.”
Lần này, Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, cái tên Tiết Tử Hằng này quả nhiên cũng là nhân vật phúc hắc, chỉ là cô tuyệt đối sẽ không cởi quần cho anh, kệ anh ta có thích kiểm tra hay không kiểm tra.
“Đứng lại!” Thấy cô đi ra ngoài, Lãnh An Thần lên tiếng, “Cô không cởi cho tôi cũng được, nhưng cô không thể đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi bị thương là do cô làm.”
“Ai bảo anh giở trò lưu manh với tôi, tôi. . . . . .”
“Đối với bà xã, không được gọi là giở trò lưu manh, mà được gọi là yêu, làm, yêu. . . . . .”
“Khụ khụ. . . . . .” Tiết Tử Hằng rốt cuộc nghe không nổi nữa, “Hai vị, nếu hai người lại làm trễ nải thời gian trị liệu, tôi không dám cam đoan Đại Bảo Bối của anh ta còn có thể mạnh như rồng như hổ nữa hay không đấy.”
Lần này, hai người rốt cuộc yên tĩnh lại, nhưng hỏa pháo lại vòng sang hướng người khác, “Vậy sao cậu còn không hành động đi, đứng cứng đờ ra đó làm gì?”
Sắc mặt Tiết Tử Hằng bầm đen, anh đã trêu ai ghẹo ai?
Mấy phút sau.
“Mở rộng chân ra, rộng hơn một chút nữa. . . . . .” Bác sĩ ra lệnh.
“Tiết Tử Hằng, cậu muốn làm gì? Không cho dùng tay của cậu đụng vào . . . . . .” Sắc mặt của người nào đó cũng biến thành màu đen.
“Không để cho tôi đụng, vậy tôi kiểm tra thế nào? Được, tôi đi. . . . . .”
“Cậu đứng lại. . . . . .”
Người nào đó thỏa hiệp, Tiết Tử Hằng đắc chí cười một tiếng, coi như anh đã trả được mối thù.
Nhưng Lãnh An Thần lại càng thêm căm tức, ánh mắt mạnh mẽ bắn thẳng tới Đoan Mộc Mộc, đây đều là do cô làm hại, lại để cho một người đàn ông đụng vào chỗ kín của mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lãnh An Thần anh về sau đừng làm người.
Đoan Mộc Mộc quay đầu đi không nhìn, chốc lát chỉ thấy Tiết Tử Hằng đè thấp thân thể xuống, mang bao tay đặt ở giữa hai chân Lãnh An Thần . . . . . .
Thấy động tác này, phản ứng của Đoan Mộc Mộc chính là cúi đầu xuống gần như chạm đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như trái cà chua đã chín mùi, mang tai nóng lên từng trận, mặc dù không thấy được anh ta làm gì, nhưng cô có thể tưởng tượng a, chỉ trong chốc lát, cô liền bắt đầu YY ——
Bàn tay Tiết Tử Hằng cầm vào Đại Bảo Bối của người nào đó, sau đó vật kia liền trở nên lớn hơn một chút, sau đó nữa người nào đó nhịn không được muốn di chuyển, kết quả người nào đó liền di chuyển lên xuống trong tay Tiết Tử Hằng, cuối cùng dừng lại, chất gì đó phun ra. . . . . .
“Ha ha. . . . . .” Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Mộc không nhịn được, bật cười.
“Đoan Mộc Mộc. . . . . .” Nghe thấy tiếng cười, Lãnh An Thần gầm nhẹ.
“A, tôi…tôi ở đây. . . . . .” Đoan Mộc Mộc lập tức nín cười, nhưng bắp thịt trên mặt vẫn còn giật giật.
“Cô cười cái gì?” Lãnh An Thần bị Tiết Tử Hằng loay hoay vô cùng không thoải mái, mà người phụ nữ này còn dám cười anh .
“Tôi không có cười a!” cô tuyệt đối không thừa nhận, nếu không cô nhất định phải chết.
“Còn nói không? Cô. . . . . .” Lãnh An Thần cắn răng.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa!” Tiết Tử Hằng cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ, sau đó đưa tay về phía Đoan Mộc Mộc, “Chị dâu, lấy giùm tôi hộp khăn giấy tới đây.”
“. . . . . .” Không ai có phản ứng, bởi vì cô không cẩn thận đã nhìn thấy Đại Bảo Bối của Lãnh An Thần, hơn nữa còn thật sự ở trong tay Tiết Tử Hằng ngẩng đầu lên, tư thế to lớn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đây quả thực giống y như tình cảnh cô vừa YY a.
“Chị dâu. . . . . .” Ngẩng đầu, Tiết Tử Hằng nhìn người phụ nữ đang ngẩn người, chỉ thấy ánh mắt cô đang dừng ở giữa hai chân của Lãnh An Thần, tham lam thưởng thức.
Người phụ nữ này cũng quá nóng bỏng đi?
Mặc dù Tiết Tử Hằng là bác sĩ, nhưng anh cũng là một người đàn ông, giờ phút này cũng cảm thấy không chịu nổi ánh mắt của Đoan Mộc Mộc, ho nhẹ hai tiếng, “Chị dâu, chị muốn nhìn sẽ có rất nhiều cơ hội, bây giờ giúp tôi lấy khăn giấy đi!”
“Hả? Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc kịp phản ứng, mặt đỏ như thoa phấn.
Cầm khăn giấy, Đoan Mộc Mộc cưỡng bức mình không được nhìn, nhưng trong lúc xoay người, chợt nhớ tới cái gì, nhất thời đi tới bàn lấy điện thoại di động, hướng về tình cảnh trước mắt chụp một tấm hình.
“Người phụ nữ chết tiệt, cô muốn làm gì? Dừng lại, mau. . . . . .” Khi Lãnh An Thần phát hiện ra ngăn lại thì đã quá chậm.
“Đưa cho tôi!” Lãnh An Thần bắt cô đưa điện thoại di động.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười thắng lợi, để cho anh phách lối, để cho anh hài lòng, hôm nay rốt cuộc lại để cho anh thua trong tay mình rồi, cô không khỏi muốn nâng cuốn kinh phật mà cảm ơn: ông trời ơi, ông địa à, cám ơn các vị Thần Tiên ca ca đã giúp cô hả cơn giận này a!
Quơ quơ điện thoại di động, Đoan Mộc Mộc cười vô cùng rực rỡ, “Lãnh tổng, sau này nếu anh còn dám khi dễ tôi, uy hiếp tôi, tôi sẽ đem tấm hình này đăng trên mạng Microblogging (giống như facebook vậy), bảo đảm anh sẽ trần trụi trên mạng.”
“. . . . . .” Gân xanh trên trán Lãnh An Thần nhảy thình thịch, “Đoan Mộc Mộc, tôi nói lại một lần nữa, đưa di động cho tôi, tôi có thể xem như việc này chưa xảy ra.”
“Không thể nào! ” Đoan Mộc Mộc trực tiếp đưa điện nhét thoại di động vào túi.
“Đoan Mộc Mộc. . . . . .” Lãnh An Thần nổi đóa.
“Còn kêu nữa, tôi liền đăng lên web a. ” Nói xong, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy động tác của cô, Lãnh An Thần đành phải đầu hàng.
“Bà xã, đừng. . . . . . Có chuyện gì nên nói một cách hòa thuận.” Rốt cuộc anh mềm như cây hồng.
“Nói hòa thuận?” Đoan Mộc Mộc cười, “Lãnh tổng cuối cùng cũng biết nên nói chuyện hòa thuận, vậy là tốt rồi!”