Chương : 82
Đoan Mộc Mộc chạy một hơi ra khỏi phòng bệnh, gió thổi vào mặt có chút lạnh, đưa tay quệt mặt, nhưng những ngón tay lại đầy nước mắt, đáng chết, đã nói là không khóc, nhưng cuối cùng lại khóc.
Thì ra, cô cũng không kiên cường như cô tưởng.
Sau lưng có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo, giữa đêm tối yên tĩnh vô cùng vang dội, trong lòng Đoan Mộc Mộc run lên, theo bản năng muốn chạy, nhưng đã có người nhanh hơn cô một bước, chặn lại đường đi.
“Mộc Mộc, em hãy nghe tôi nói…” Giọng nói của Khang Vũ Thác rất gấp gáp, mang theo tiếng hít thở hổn hễn sau khi chạy, “Tôi thật sự không có lừa cô, càng không có lợi dụng cô…cô phải tin tưởng tôi.”
Tròng mắt đen của anh tỏa sáng lấp lánh, mang theo sự chân thành, dù là trong đêm tối lờ mờ cũng tỏ rõ là người trong sáng, không giống như nói dối.
Đoan Mộc Mộc rất muốn tin tưởng anh, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ của anh và Lãnh An Thần, cô thật sự không làm được.
“Anh không cần giải thích nữa, dù có lừa gạt hay lợi dụng cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, chỉ có điều sau này anh cũng không còn cơ hội nữa.” Âm thanh của cô rất thấp, mang theo sự xa cách tuyệt tình, không còn vẻ kích động khi nhìn thấy anh như trước kia nữa.
Trái tim của Khang Vũ Thác giống như bị tay của cô bóp chặt, “Mộc Mộc. . “
“Không phải gọi tôi là chị dâu sao?” Nhớ tới danh xưng anh gọi trong phòng bệnh, cô nhìn anh châm chọc.
Cười nhạo như vậy, khiến Khang Vũ Thác suy sụp, đưa tay nắm cánh tay cô thật chặt, “Em cho rằng tôi nguyện ý gọi sao?” Anh gào thét, âm thanh khàn khàn, “Tôi thích một cô gái, tôi chuẩn bị cưới người đó làm vợ, nhưng cô gái đó lại trở thành vợ của người khác, chấn động như vậy thì làm sao tôi chịu đựng được?”
Đoan Mộc Mộc mặc dù oán hận anh, nhưng khi nghe những lời như thế vẫn khiếp sợ không thôi, anh thích cô, cô biết, nhưng anh nói chuẩn bị cưới cô làm vợ?
Đây là sự thực sao?
“Thời gian trước đây chúng ta bị chụp hình, tôi sợ ảnh hưởng đến em, nên tìm Lãnh An Thần, kêu anh ấy dập tắt chuyện này, sau đó anh ấy cầm tấm hình đó tìm tôi, nói là có thể giúp tôi, muốn tôi rời khỏi em, lúc đó tôi còn thấy bực mình. . . . . . Thì ra, em đã sớm là vợ của anh ấy.” Khang Vũ Thác khổ sở rũ mí mắt xuống, gương mặt tuấn mỹ trong màn đêm trở nên vặn vẹo, “Tại sao em không nói cho tôi biết, em đã kết hôn? Tại sao lại tạo cho tôi hi vọng, nhưng cuối cùng lại khiến tôi tuyệt vọng? Miệng em luôn nói rằng tôi lừa em, lợi dụng em. . . . . . Nhưng bây giờ tôi lại đang nghi ngờ rốt cuộc là ai lợi dụng ai?”
Vốn Đoan Mộc Mộc đang một bụng oán giận, nhưng khi nghe một tràng chỉ trích như thế, cô chợt phát hiện trong khi giao thiệp với Khang Vũ Thác, chính mình cũng mập mờ không rõ.
Hình như phát giác cô đang tự trách, Khang Vũ Thác càng lôi cánh tay cô chặt hơn một chút, “Đừng hoài nghi tình yêu của tôi, dù sau này tôi đã không thể yêu em, nhưng tình cảm đã qua tuyệt đối là thật, không có một chút dối trá, tôi không cùng với Lãnh An Thần lừa em, tuyệt đối không có.”
Anh kéo tay của cô qua, áp lên ngực của anh, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, “Nếu như em còn không tin, có thể cầm dao moi trái tim tôi ra nhìn . . . . . .”
“Đừng nói thế!” Cô nghe không vô, “Tôi tin anh, còn chưa được sao?”
Hẳn là cô quá kích động, nên mới trở nên đa nghi như thế, Đoan Mộc Mộc thuyết phục mình.
“Vậy về sau chúng ta. . . . . .” Khang Vũ Thác nhìn cô, gương mặt đã khóc làm cho người ta đau lòng, giờ phút này anh thật muốn cúi đầu hôn cô, hôn lên vết thương lòng cùng đau đớn của cô, nhưng anh biết là không thể, bởi vì anh không có tư cách này.
“Vẫn là bạn bè!” Đoan Mộc Mộc tiếp lời của anh, “Chỉ là bạn bè.”
Sau bốn chữ vừa nhắc nhở, nếu như không biết quan hệ của anh và Lãnh An Thần, có lẽ cô sẽ mừng rỡ tiếp nhận sự yêu mến của Khang Vũ Thác, nhưng bây giờ thì không thể, ngay cả sau nay cũng không thể.
Khang Vũ Thác sao lại không hiểu, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, anh gật đầu, “Được, bạn bè. . . . . .”
Nói xong, bàn tay của anh từ đầu vai của cô chậm rãi trượt xuống, sau đó xoay người chạy ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước, anh lại quay trở lại, đột ngột vòng tay ôm cô, ôm thật chặt.
Đoan Mộc Mộc sửng sốt, hoàn toàn sững sờ.
“Để cho tôi ôm em một cái, một lần cuối cùng. ” Âm thanh của anh rất thấp, vang lên bên tai của cô, nặng nề nhưng có lực, giống như sắp xuyên thủng màng nhĩ của cô, cũng xuyên thủng vào lòng cô.
Bất gíc, cô cũng đưa tay ôm anh, từ mười bảy, mười tám tuổi cô đã thích người đàn ông này, mặc dù chỉ là thần tượng, nhưng rốt cuộc anh vẫn chiếm cứ trái tim trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp nhất của cô.
Khang Vũ Thác đã đi thật lâu, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn duy trì tư thế đưa tay như cũ, cho đến khi sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng trào phúng, “Nếu không đành lòng như vậy,sao còn để nó đi ?”
Là Lãnh An Thần, anh cư nhiên đuổi tới.
Thu tay lại, Đoan Mộc Mộc cười khổ, “Tôi không giống những người khác, phàm là đồ tốt thì nhất định sẽ chiếm làm của mình.”
Cô lại chọc anh?
“Nói, dấu vết trên người cô có phải là do nó lưu lại hay không?” Trừ nó ra, thì chỉ còn Tô Hoa Nam, Lãnh An Thần vừa nghĩ tới những dấu vết mập mờ kia đã muốn điên lên.
“Lãnh tổng, anh thử cởi hết ra đi, dấu vết trên người anh không thể ít hơn so với tôi chứ, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, vậy nên đừng ai nói ai hết?” Đoan Mộc Mộc nhìn anh, ánh mắt bị nước mắt rửa qua, trong bóng đêm sáng giống y như những ngôi sao nơi chân trời.
Lại còn so với anh, giống như anh phạm sai lầm, thì cô cũng phải phạm một sai lầm như thế.
Nhưng không được, anh là đàn ông, có thể có rất nhiều phụ nữ, nhưng cô không được, cô là vợ của anh, chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Bất tri bất giác, Lãnh An Thần đã đem cô trở thành vật sở hữu của riêng anh mà không hề biết.
“Hay cho câu kẻ tám lạng người nửa cân!” Lãnh An Thần tiến tới gần cô, nhớ tới hình ảnh cô và Khang Vũ Thác ôm nhau lưu luyến, nhớ tới hình ảnh cô thường ngày cùng Tô Hoa Nam liếc mắt đưa tình, anh có cảm giác càng ngày càng không nắm được cô.
Anh ghét loại cảm giác này, ghét cực kỳ.
“Có tin hay không, chỉ cần một cú điện thoại của tôi sẽ phá hủy cậu ta?” Lại uy hiếp, nhưng anh cũng không còn cách nào.
Quả nhiên, lời anh vừa thốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc trong bóng đêm trở nên tái nhợt, “Lãnh An Thần, anh không cần làm loạn, không phải anh ta, hoàn toàn không phải anh ta.”
“Vậy là ai?” Không phải Khang Vũ Thác, chẳng lẽ là Tô Hoa Nam?
Trái tim Đoan Mộc Mộc co rút trở nên vô cùng đau đớn, là anh lưu lại những dấu vết trên người kia, nhưng cô làm sao để nói cho anh biết, những dấu vết này thật ra thì đều do anh lưu lại?
Nếu cô nói, anh sẽ tin sao?
Sáng sớm hôm nay anh tỉnh lại thấy người phụ nữ nằm với mình là Lăng Như Ý, mặc dù không biết người phụ nữ kia làm sao có thể vào phòng được, nhưng cô biết anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô dùng trong sạch của mình để làm thuốc giải cho anh.
“Lãnh An Thần, anh không cần đoán bậy.” Đoan Mộc Mộc coi như là thỏa hiệp.
Nhưng cô càng không nói thì anh càng khó chịu, “Là Tô Hoa Nam?” Anh lại đoán.
“Không phải!” Cô nhìn tròng mắt đen của anh lộ ra một tia hung ác, tại sao anh có thể nghĩ cô xấu xa như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh, cô chính là loại phụ nữ có thể tùy tiện lên giường với đàn ông sao?
“Vậy là ai?”
“Anh không cần biết. . . . . .”
“Có tin bây giờ tôi sẽ phá hủy cả hai người bọn họ ha không?” Anh nổi giận.
Đoan Mộc Mộc khổ sở nhắm mắt, “Tôi tin. . . . . . Cho dù anh phá hủy bọn họ cũng vô ích, bởi vì căn bản cũng không phải là bọn họ. . . . . .”
“Vậy rốt cuộc là ai? Hồ Tiểu Liệt sao?” Anh nhìn cô, dáng vẻ khổ sở mang theo đè nén nào đó, anh cũng có cảm giác bị ép đến điên lên.
Khang Vũ Thác, Tô Hoa Nam, lại còn Hồ Tiểu Liệt, người phụ nữ này đến tột cùng là có bao nhiêu ma lực, mà lại có thể quyến rũ nhiều đàn ông như vậy?
Nghe đến tên Hồ Tiểu Liệt, Đoan Mộc Mộc chợt mở mắt ra, sáng quắc nhìn anh, “Anh thật muốn biết?”
Anh không nói, im lặng thay thế câu trả lời.
Cô cười một tiếng, “Nếu như tôi nói là anh…anh tin không?”
Lòng anh run lên, trong đầu thoáng qua hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, chỉ có điều anh làm sao cũng không nhớ nổi gương mặt đó, chẳng lẽ thật sự chính là cô?
Gần như, anh đã muốn tin, nhưng vừa nhớ tới buổi sáng mở mắt ra thấy người phụ nữ khác, tim của anh lại trở nên cứng rắn, “Đoan Mộc Mộc, cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc sao?”
Nghe nói như thế, nụ cười vừa hiện lên trên mặt Đoan Mộc Mộc hoàn toàn sụp đổ, giống như trong ngày mùa đông bị gió lạnh chà đạp, thê thảm, cô đơn, nhưng lại mang theo vẻ không cam lòng.
“Anh đã không tin, vậy cũng đừng hỏi. ” Cô đèn nén khó chịu trong lòng mình.
Cô cắm sừng cho anh như vậy, lại muốn anh đừng hỏi, xem ra không cho cô thêm một chút trí nhớ, cô sẽ không nhớ được mình là người phụ nữ của ai?
Cô bị anh lôi lên lầu, quanh đi quẩn lại không biết đi đâu, cuối cùng dừng ở khoa chăm sóc sắc đẹp trong bệnh viện.
Không biết anh muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho Đoan Mộc Mộc biết, sẽ không có chuyện gì tốt.
“Đi ra ngoài! ” Vừa vào cửa, anh liền nhìn nhân viên chăm sóc mặc áo trắng bên trong rống lên một tiếng.
Cô y tá sợ hãi lập tức chạy đi, bên trong bước ra một người đàn ông mặc áo trắng, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, trên mặt tươi cười, “Lãnh tổng, anh là. . . . . .”
“Cho tôi mượn chỗ này dùng một chút.” Anh trầm giọng mở miệng.
“Nhưng. . . . . .” Bác sĩ nam hình như có chút bị làm khó, nhưng thoáng qua lại cười một tiếng, “Lãnh tổng, đừng làm chuyện phi pháp là được rồi, bằng không tôi không biết báo cáo thế nào.”
Lãnh An Thần liếc người đàn ông một cái, nhưng anh ta đã xoay người, rời đi.
Đoan Mộc Mộc bị lôi đến tận cùng ở trong phòng, trên vách tường rất nhiều hình ảnh thân thể con người sửa sắc đẹp, thậm chí còn có cả hình người xăm toàn thân, cô ngơ ngác sửng sốt mấy giây, đợi đến khi hiểu được thì phát hiện thấy trong tay Lãnh An Thần đã có thêm một đồ vật giống như chiếc bút máy.
“Ahh…anh muốn làm gì?” Đoan Mộc Mộc sợ hãi muốn chạy trốn.
“Cởi quần áo!” Không trả lời, chỉ ra lệnh.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, kháng cự.
“Đừng để tôi phải ra tay! ” Âm thanh của anh rất lạnh, “Trừ phi cô muốn người tình ngôi sao của cô biến mất cả đêm.”
Nghe như thế, Đoan Mộc Mộc đang lui về phía sau liền dừng lại, sao cô có thể làm liên lụy đến Khang Vũ Thác được?
Nhắm mắt lại, cô chỉ có thể thỏa hiệp.
“Cởi. Hết, nằm trên đó!” Anh vừa nói một tiếng, đã mở ra đèn phẫu thuật trên giường, ánh sáng rất nóng, khiến làm da của cô giống như bị thiêu đốt.
Cồn sát trùng lạnh lẽo lau ở lưng và eo của cô, lạnh lẽo này khiến cô vừa sợ vừa khẩn trương, theo bản năng nắm chặt hai bên thành giường, một giây kế tiếp, một cảm giác đau nhói tan lòng nát dạ từ vùng eo truyền đến, sau đó theo động tác của anh, nỗi đau này càng ngày càng dày.
Mồ hôi từ trán trượt xuống, lướt qua khóe mắt, giống như là lệ. . . . . .
Một hồi lâu, nỗi đau này rốt cuộc cũng chấm dứt, Đoan Mộc Mộc tính thở phào, đột nhiên nghe rắc rắc mấy tiếng, sau đó Lãnh An Thần giơ điện thoại di động cho cô nhìn, “Thấy rõ ràng chưa, đây là dấu ấn của tôi.”
Nơi eo cô lõm xuống, vùng da thịt đó, giờ phút này có thêm một hình vẽ, không, chính xác mà nói thì đó là một chữ, màu xanh dương đậm . . . . . .
Thần!
“Hiểu đây là ý gì không?”
Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu, đây là tên của anh, đây là anh đang tuyên cáo chủ quyền của anh đối với thân thể cô.
Lãnh An Thần ngồi chồm hổm xuống, ngón tay xoa vùng lưng trơn bóng của cô, “Vốn tôi muốn xóa hết những dấu vết này trên người cô, nhưng như vậy quá khó khăn, sẽ ảnh hưởng đến cảm quan sau này của tôi, cho nên mới khắc chữ này. . . . . . Sau này, nếu có người đàn ông nào khác coi trọng cô thì cô cần phải nhắc nhở anh ta, nếu muốn chết, thì cứ đụng vào.”