Chương : 91
Đoan Mộc Mộc lại nằm mộng, trong mộng rất rối loạn, dường như chỗ nào cũng có người, nhưng cô lại không thấy rõ, loại cảm giác đó khiến trong lòng cô buồn bực, giống như bị một tảng đá rất to đè lên ngực, gần như khiến cô hít thở không thông.
Bỗng dưng mở mắt ra, mới phát hiện ra có một cánh tay đang đặt trên ngực mình ——
Không phải là lần đầu tiên cùng giường chung gối với anh, Đoan Mộc Mộc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là cô vừa định nhấc cánh tay đang đè lên ngực mình, mới phát hiện chân của anh cũng đang gác trên người cô, đáng giận hơn là gương mặt của anh cũng chôn ở cần cổ của cô, lại còn ngủ rất say.
Ngược lại anh ngủ rất thoải mái!
Đoan Mộc Mộc dùng sức đẩy cánh tay của anh , muốn từ trong giam cầm của anh né ra, nhưng hoàn toàn không thể, anh giống như là một dây leo, bám chặt trên người cô rất khó gỡ, khiến cô cô căn bản không thể động đậy.
“Lãnh An Thần ——” Cô gầm nhẹ, nhưng khi âm thanh thoát ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng như bị cát mài, thô ráp vô cùng, hơn nữa còn rất đau, giống như đã từng bị lửa thiêu.
Mơ hồ nhớ lại gì đó. . . . . .
Đây là một thân thể đã từng hoan ái với người phụ nữ khác, cô không nên để anh chạm vào người!
Đoan Mộc Mộc lập tức kích động giãy giụa, rốt cuộc cũng kinh động đến anh, nhưng hình như anh còn chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm một tiếng, rồi cánh tay lại buộc chặt, một lầ nữa ôm thân thể nhỏ bé bất an của cô vào trong ngực.
Anh rất ngang ngược, Đoan Mộc Mộc đã biết, nhưng cô thật không muốn cùng với người đàn ông toàn thân đều có thể dính vi khuẩn ở chung một chỗ như vậy, kết quả là, cô cúi đầu hung hăng độc ác cắn cánh tay của anh ——
Lần này, rốt cuộc anh cũng tỉnh táo, tròng mắt đen vần vũ tức giận, “Mới sáng sớm, em đã nổi điên cái gì?”
Nghe thấy trách mắng, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Là anh điên trước, sao lại ngủ ở trên giường tôi?”
Cô vừa nói như vậy, Lãnh An Thần mới phát hiện ra tối hôm qua mình nhìn cô đến nỗi ngủ thiếp đi, vẻ mặt thay đổi rất mất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại, phản bác, “Em cho rằng tôi nguyện ý ngủ ở đây sao? Còn không phải là do người nào đó lôi kéo tôi, muốn tôi hầu hạ sao?”.
Đoan Mộc Mộc 囧 (quýnh)!
Có chuyện này sao?
Chỉ là, trong trí nhớ lờ mờ, dường như cảm thấy có như vậy!
Đoan Mộc Mộc xoa xoa chóp mũi, cúi đầu nhìn đến quần áo bản thân vẫn còn đầy đủ, thở phào nhẹ nhõm, “Tôi là muốn Ngưu Lang hầu hạ, chứ không phải kỹ nam.”
Nghe thấy hai chữ “Ngưu Lang”, Lãnh An Thần lại bốc hỏa, đột ngột lật người, anh kéo cô, đè xuống dưới thân, “Về sau nếu còn dám can đảm tìm Ngưu Lang, tôi sẽ lột sạch cô, ném cô ra đường!”
“Anh dám?” Đoan Mộc Mộc trợn mắt.
“Có dám hay không, vậy thì chờ xem!” Lãnh An Thần bỏ lại những lời này, rồi đứng dậy.
Mới sáng sớm đã rùm beng, đó cũng không phải là chuyện anh muốn.
Phòng ăn đã có người đang dùng cơm, Đoan Mộc Mộc xuống hơi chậm, cảm thấy hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn cô rất khác lạ, nhất là Lãnh Ngọc Thù .
“Trên mặt tôi có gì không sạch sẽ sao?” Đoan Mộc Mộc bị nhìn chòng chọc thật sự thấy không thoải mái.
“Không có. . . . . . Rất sạch!” Lãnh Ngọc Thù nói xong, hé miệng cười nhẹ.
“Không có, vậy sao các người nhìn tôi như vậy? Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc còn muốn nói tiếp, chợt phát hiện mọi người đang nhìn cô bỗng cúi đầu xuống, đang trong lúc buồn bực, bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, Lãnh An Thần đã đổi một thân tây trang ngồi xuống.
Anh chính là con cọp trong cái nhà này, cho nên khi anh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều thay đổi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin dùng cơm!” Người làm nữ dọn bữa ăn sáng lên.
Một phần trứng chiên, một ly sữa tươi, hai miếng sandwich hải sản, còn có một phần salad trái cây, món ăn sáng tại Lãnh gia mỗi ngày đều khác biệt, nhưng phối hợp dinh dưỡng rất hợp lý, hơn nữa vì muốn bảo đảm thành phần dinh dưỡng, mỗi món ăn được khống chế độ lửa rất tốt, thí dụ như trứng chiên đều là chín bảy phần.
Đoan Mộc Mộc vừa định cắn một cái, liền nhìn thấy một chất lỏng vàng nhạt bên trong tràn ra, bình thường khi ăn thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt, không biết hôm nay bị sao mà khi thấy chất lỏng vàng vàng này, cô lại cảm thấy buồn nôn.
Không nhịn được nữa, đứng dậy chạy đến phòng vệ sinh, sau đó ói ra!
Ánh mắt của mọi người lần nữa tập trung vào cô, ngay cả chân mày cua Lãnh An Thần cũng không tự giác nhíu lại, trong lòng nghi ngờ, cô bị sao thế?
Ói một hồi, trừ một chút nước chua, cũng không còn cái gì, Đoan Mộc Mộc với khuôn mặt tái nhợt bước ra ngoài, đối mặt với ánh mắt chất vấncủa mọi người, khóe miệng cô kéo ra, “Tôi…bao tử tôi không tốt!”
Phần trứng chiên đã bị đổi đi, người làm nữ đã bưng tới một phần mới, nhưng Đoan Mộc Mộc không dám đụng nữa!
“Bao tử không tốt? Tôi thấy là rượu cồn quá tốt!” Lãnh An Thần mở miệng âm hiểm, mang theo châm chọc, Đoan Mộc Mộc liếc mắt nhìn anh.
“Chị dâu, uống sữa tươi. . . . . . Sữa tươi tốt cho dạ dày nhất!” Âm thanh ngọt ngào của Lãnh An Đằng giống như ánh mặt trời chiếu vào tận đáy lòng Đoan Mộc Mộc, khiến dạ dày của cô đang lạnh lẽo cũng ấm lên.
“Ừ, cám ơn Tiểu Đằng!” Đoan Mộc Mộc bưng sữa tươi, nhưng còn chưa đưa lên miệng, vừa nghe mùi sữa tươi, cơn buồn nôn cô mới vừa kềm chế, lại bắt đầu cuồn cuộn.
“Ọe —— Ọe ——” Cô lại chạy tới phòng vệ sinh ói như điên.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều đang ăn sáng, cô cứ nôn ọe như vậy, sợ rằng có muốn ăn tới cỡ nào cũng bị cô đả kích không còn cảm giác gì.
Lúc này Đoan Mộc Mộc không chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngay cả đi cũng không đủ hơi sức, mặc dù tửu lượng của cô không cao, nhưng tối hôm qua uống chút rượu, cũng không thể giày vò cô như vậy chứ?
Giờ phút này, ngay cả cô cũng thấy buồn bực!
“Tiểu Thần, anh nên dẫn vợ anh đi khám đi, ói như vậy có để cho người ta ăn cơm hay không?” Nói chuyện là mẹ nhỏ, thường ngày vẫn hay bắt bẻ Đoan Mộc Mộc.
“Đúng vậy a, ta thấy Mộc Mộc không giống như là dạ dày không thoải mái, hay là do viêm ruột?” Mẹ hai này tương đối ôn hòa, đối với Đoan Mộc Mộc cũng xem như là hòa thuận, được như vậy đại khái cũng do dựa hơi Lãnh An Đằng, bởi vì Lãnh An Đằng vô cùng thích cô.
Lãnh Ngọc Thù ở một bên trước sau không nói lời nào, nhưng ánh mắt cũng lia vào người Đoan Mộc Mộc vẻ gian giảo, cuối cùng rốt cuộc cũng xuất ra một câu, “Anh, chị dâu nhỏ không phải là mang thai chứ?”
Rầm!
Câu này quả thật giống như trái bom, nổ tung khiến mọi người ứng phó không kịp, ngay cả ba mẹ từ đầu đến giờ đều trầm mặc ít nói cũng lên tiếng, “Chuyện này cũng không thể qua loa, lão phu nhân đang một lòng mong đợi đấy. . . . . .”
Trong lúc tất cả bối rối, thì chỉ có một người vô cùng bình tĩnh, đó chính là Lãnh An Thần, anh dùng khăn giấy nhẹ lau khóe môi, liếc nhìn vào bụng Đoan Mộc Mộc, “Không được nói lung tung, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Bởi vì anh chưa từng chạm qua cô, cho nên cho rằng cô sẽ không mang thai, nhưng khi Đoan Mộc Mộc nghe thấy câu nói của Lãnh Ngọc Thù thì sắc mặt như sương lạnh. . . . . .
Mang thai? Có thật không?
Nhớ lại thời gian nghỉ lễ lần trước. . . . . .
Không biết là quá hoảng hốt hay là quá sợ hãi, cô nhất thời không nhớ ra.
“Bà xã, nếu như em không muốn ăn nữa, tôi nghĩ chúng ta nên đi.” Âm thanh lạnh lùng của Lãnh An Thần vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đoan Mộc Mộc.
“A!” Cô ngơ ngác, sau đó cầm túi xách lên đuổi theo.
Sau lưng, Lãnh Ngọc Thù còn không cam lòng, “Anh, nhớ mang chị dâu nhỏ đi kiểm tra một chút, nếu chị ấy mang thai, em sẽ được thăng cấp lên làm cô.”
Xe lái ra khỏi Lãnh gia, Đoan Mộc Mộc liền nhấn cửa sổ xe, để không khí lưu thông hóa giải những đè nén trong ngực cô. . . . .
“Hôm nay cô có chuyện gì xảy ra?” Lãnh An Thần mở miệng, không biết là quan tâm, hay là thẩm vấn.
Đoan Mộc Mộc nắm chặt tay cầm cửa, sau lưng căng thẳng, rốt cuộc cô cũng chột dạ, ngộ nhỡ thật sự mang thai, cô nên làm gì?
“Tôi đang hỏi cô!” Không nghe trả lời, Lãnh An Thần lộ ra vẻ không vui.
“A, không sao!” Đoan Mộc Mộc không dám nhìn anh, ánh mắt dời ra ngoài xe.
“Không có việc gì sao lại ói?” Lãnh An Thần có chút đuổi tận giết cùng, Đoan Mộc Mộc đau đớn.
“Muốn ói thì ói, chẳng lẽ chuyện này anh cũng muốn quản.” Hiện tại trong lòng cô đang rất phiền loạn, nênkhông còn nhẫn nại nữa.
Chợt, cằm cô căng thẳng, bị anh kềm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh mạnh mẽ vặn qua, “Đoan Mộc Mộc cô bây giờ càng ngày càng có năng lực, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi”
Đoan Mộc Mộc không muốn ầm ĩ với anh, bây giờ cô hoàn toàn không có ý định này, nhắm mắt lại, âm thanh mệt mỏi, “Anh buông tay, tôi rất phiền!”
“Tại sao ăn trứng gà lại ói?” Không hiểu, anh muốn biết đáp án.
Cuối cùng bị ép hỏi, Đoan Mộc Mộc trả lời anh, “Tôi ghét trứng gà, bởi vì thấy nó, tôi lại nghĩ tới hai cái đó của anh!”
Cô bị ép điên nên mới có thể nói như vậy, mà câu trả lời hiển nhiên là Lãnh An Thần không ngờ tới, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, liền không nhịn được cười lớn.
“Nói như vậy, cô đã nhìn thấy hai cái đó của tôi, hả?” Câu hỏi của anh khiến cô nghẹn lời, cũng chột dạ
“Tôi. . . . . .” Đoan Mộc Mộc cắn môi, “Tôi chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy con heo, hơn nữa bây giờ trên phim cũng có rất nhiều, anh tưởng rằng trên toàn thế giới chỉ duy nhất mình anh có sao?”
Răng nhọn của cô lại bắt đầu đâm người. . . . . .
Cô lại nói cái gì? Người phụ nữ này lại còn dám ở sau lưng anh xem phim? Cô thật là có quá nhiều điều khiến anh không tưởng tượng được.
“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc bị anh bóp đau, hất tay anh ra, nhưng trong lòng cô đang rất sợ hãi, theo thời gian từng giây từng phút, càng ngày càng nhiều.
Tới trưa, cô thật sự bị ý tưởng đáng sợ đó hành hạ không ngồi yên được, thừa dịp Lãnh An Thần sắp đi ra ngoài, cô thuê xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Nửa giờ sau, cô từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra ngoài, trong tay cầm kết quả xét nghiệm bác sĩ đưa.
Cô mang thai! Cô thật sự mang thai!
Một lần đó, cư nhiên khiến cô trúng thưởng rồi !
Hiện nay có nhiều người rất khó có thai, tại sao cố tình để cô chỉ một lần đã trúng phải?
Ông trời thật sự quá đãi ngộ cô, hay là đang hành hạ cô?
Đầu óc Đoan Mộc Mộc trống rỗng, toàn thân mặc dù còn có thể đi lại, còn có thể hô hấp, nhưng ngũ tạng lục phủ giống như bị móc rỗng, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.
Cô cảm thấy lạnh, mặc dù là đứng ở dưới ánh sáng mặt trời, nhưng lại cảm thấy ánh sáng như làm băng, khiến cô như rơi vào hầm băng!
Bàn tay, theo bản năng đặt lên bụng, đến giờ phút này cô vẫn không dám tin tưởng, thậm chí là không muốn tin trong bụng cô thật sự có một sinh mệnh nhỏ, bảo bảo thuộc về anh và cô.
Có một hơi ấm từ trong bụng tràn ra, dần dần lan tỏa, nước mắt Đoan Mộc Mộc không nhịn được nữa rơi xuống. . . . . .
Cô muốn làm mẹ!
Mặc dù đứa bé này tới thật bất ngờ, thậm chí khiến cô cảm thấy sợ, nhưng chẳng biết tại sao, khi bàn tay che trên bụng thì cô cảm giác ấm áp, ấm áp khiến cô muốn khóc.
“Ah, đây không phải là chị dâu nhỏ sao?” Có người đi qua bên cạnh cô, nhưng rất nhanh lại quay trở lại, đứng trước mặt của cô, chặn lại ánh mặt trời.
Đoan Mộc Mộc vội vàng đưa tay lau nước mắt, lúc này mới thấy rõ là Tiết Tử Hằng!
Nghĩ đến những lúng túng khi khám bệnh cho Lãnh An lần trước, Đoan Mộc Mộc còn chưa lên tiếng, sắc mặt đã đỏ trước, “Bác sĩ Tiết, chào anh!”
“Chào cô!” Tiết Chi Hằng cũng cười, “Cái đó của Đại ca hết chứ?”
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp theo mới hiểu ra, anh ta đang hỏi đồ chơi kia của Lãnh An Thần, nhưng cô không biết a! Nhưng dường như lại không thể nói như vậy, mặt cô càng đỏ, chỉ có thể gật đầu coi như là trả lời.
“A, vậy thì tốt!” Tiết Chi Hằng bật cười, khiến Đoan Mộc Mộc càng cảm thấy xấu hổ, “Thật ra thì, anh . . . . . .”
“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc nghe anh nói một nửa, lại dừng lại, không nhịn được hỏi.
“Không có việc gì!” Tiết Chi Hằng ngắt mũi, anh thiếu chút nữa không cẩn thận đã nói lộ ra miệng, “Chị dâu nhỏ hôm nay tới bệnh viện có chuyện gì không?”
Nghe anh hỏi như vậy, Đoan Mộc Mộc sợ hãi lập tức cầm tờ kết quả kiểm tra trong tay giấu ra sau lưng, “Không có, không có việc gì. . . . . .”
Động tác khác thường của cô, Tiết Chi Hằng đã nhìn thấy, cau mày, “Có chuyện cô cứ việc nói, tôi có thể giúp một tay. . . . . .”
“Thật không có việc gì!” Đoan Mộc Mộc ngắt lời anh, “Dạ dày của tôi không thoải mái, tới kiểm tra một chút!”
“Ồ!” Tiết Chi Hằng gật đầu, “Kiểm tra xong rồi sao?”
“Ừ. . . . . . Bác sĩ Tiết, hẹn gặp lại!” Đoan Mộc Mộc nói xong, bước đi không quay đầu lại, một giây đồng hồ cũng không dám ở lâu.
Bây giờ cô còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào? Thậm chí còn không biết có nên giữ lại đứa bé này không? Cho nên kiên quyết không thể để cho Lãnh An Thần biết sự tồn tại của đứa bé này, hơn nữa, thậm chí anh còn không biết người phụ nữ ở cả đêm cùng anh, thật ra là cô.
Nếu để cho anh biết mình có con, không chừng anh sẽ nổi điên?
Đoan Mộc Mộc hoảng hốt tinh thần, ngay cả đi bộ đều không tập trung, cho nên vừa vào công ty liền đụng vào một người.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô nhìn người đàn ông bị mình đụng ngã trên đất, liên tục nói xin lỗi.
Người đàn ông không vui lườm cô một cái, đứng dậy phủi nhẹ bụi bặm trên người, “Cô gặp quỷ a!”
Lâm Ám Dạ chưa từng xấu hổ như vậy, huống chi bây giờ là giờ làm việc buổi chiều, người lui tới tương đối nhiều, anh bị ngã như vậy, gần như bị mọi người nhìn thấy.
Đối với Lâm Ám Dạ, Đoan Mộc Mộc vẫn có ấn tượng, không phải cô muốn đụng vào anh, nhưng anh cũng không phải vì vậy mà mắng chửi người ta? Hơn nữa, cô cũng đã nói xin lỗi!
Trong lòng phiền loạn khiến cô không đè nén được lửa giận, “Tôi gặp quỷ, vậy anh chính là quỷ chạy đi đầu thai, không có việc gì đi nhanh như vậy làm gì?”
Lâm Ám Dạ hoàn toàn không ngờ rõ ràng là cô sai, kết quả bị mắng lại là anh ?
Nhìn người đứng xem xung quanh, do sĩ diện anh không nhịn được, “Nói xin lỗi tôi!”
Thật ra thì nói xin lỗi cũng vẫn là xin lỗi thôi, vừa rồi cô đã nói qua, lặp lại lần nữa cũng không sao, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người đàn ông này, nhớ lại anh ta và Lãnh An Thần căn bản là cá mè một lứa, cô cảm thấy ghét.
“Không xin lỗi, nếu như anh bị gãy tay chân, tôi có thể trả tiền thuốc men.” Đoan Mộc Mộc nói xong, không thèm nhìn tới vẻ mặt thối của Lâm Ám, vạch đám người bước đi.
Không chỉ có không đòi lại được sĩ diện, mà ngược lại còn bị cô nguyền rủa, mặt mũi Lâm Ám Dạ gần như không còn chỗ để, nếu như không phải cô ta là vợ của Lãnh An Thần, anh thật sự hận không thể phá hủy người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này.
“Chuyện gì xảy ra?” Lãnh An Thần từ ngoài trở về, liền nhìn thấy đám người đang vây xem.
Lâm Ám Dạ nhìn thấy anh, mặt lạnh đi qua, “Họ Lãnh, bây giờ cậu phải có trách nhiệm bồi thường tôi!”
Lãnh An Thần không hiểu ra sao, cho đến khi nghe Lâm Ám Dạ kể lại mọi chuyện, anh mới không nhịn được cười lớn, “Như thế nào, lãnh giáo rồi chứ?”
“Ít nói nhảm đi, tối nay cậu phải bồi thường tổn thất về thân thể và tâm hồn cho tôi!” Lâm Ám Dạ giận dữ.
“Nói nhiều, muốn phụ nữ hay là muốn tiền tùy cậu!” Phải biết cái tên Lâm Ám Dạ này rất xảo quyệt, khiến anh ta bị xem thường, không có cửa đâu, không nghĩ tới hôm nay cô vợ nhỏ của anh lại phá lệ, Lãnh An Thần cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Lâm Ám Dạ vào phòng làm việc của Lãnh An Thần ngồi một hồi, đến khi nhận điện thoại có chuyện phải đi, nhưng khi anh đi ra khỏi cao ốc của Lãnh thị, mới phát hiện Đoan Mộc Mộc đụng vào anh khiến anh bị ảnh hưởng bao nhiêu, bởi vì mỗi khi anh đi qua chỗ nào, thì tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện của anh và Mộc Mộc.
Lớn tới như vậy, nhưng vẫn chưa có người nào dám khiến anh khó chịu như vậy, xem ra không giáo huấn người phụ nữ kia, lần tới anh tới cao ốc Lãnh thị cũng đừng nghĩ tới mặt mũi.
Giờ tan việc, Đoan Mộc Mộc đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ lẫm, lại là Lâm Ám Dạ ——
“Nhờ cô nguyền rủa, tôi thật sự bị thương, làm thế nào chứ?” Giọng nói của Lâm Ám Dạ vang lên, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc nhớ tới chuyện buổi chiều.
Nhưng, chỉ va chạm nhẹ như vậy, anh ta lại bị thương? Anh ta làm bằng giấy sao?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn cảm thấy tự trách mình, huống chi cô chiều nay bởi vì đang phiền lòng nên thái độ không tốt, liền vội vàng hỏi, “Bị thương chỗ nào? Anh ở đâu? Bây giờ tôi sẽ tới. . . . . .”
Nghe âm thanh khẩn trương của cô, Lâm Ám Dạ ngoắc ngoắc khóe môi, “Tầng hai khoa ngoại bệnh viện Thành phố, cô ở đó chờ tôi!”
“A, vậy anh. . . . . .” Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi xong, đầu kia đã cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc xách túi chạy thẳng tới bệnh viện, đi tới địa chỉ Lâm Ám Dạ nói, bắt đầu chờ.
Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ. . . . . . Một giờ đã trôi qua rồi, nhưng không thấy Lâm Ám Dạ, hơn nữa cô nhìn thấy trời bên ngoài đã tối, lấy điện thoại di động ra, cô nhấn số của Lâm Ám Dạ.
“Anh Lâm, anh đã đến chưa?”
“A, sắp, tôi đang kiểm tra, một lúc nữa sẽ đến!”
Nói xong, không cho Đoan Mộc Mộc cơ hội để hỏi, lại cúp điện thoại, nghe anh ta nói đang kiểm tra, Đoan Mộc Mộc lại càng thêm tự trách.
Nhìn chung quanh hoàn toàn tối đen, mặc dù Đoan Mộc Mộc có chút sợ, nhưng cũng hết cách, cô chỉ có thể đợi, kết quả cô cứ đợi, bất tri bất giác ngủ thiếp trên ghế.
Có lẽ phụ nữ mang thai đều thèm ngủ, nên cô ngủ rất say sưa.
Không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, nhưng xung quanh tốt đen đưa tay không thấy được năm ngón, nhất thời cô giật mình, một dự cảm xấu lan khắp toàn thân, cô đứng lên muốn đi ra cửa, nhưng do ngồi quá lâu, chân đã tê rần, kết quả thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may cô nắm được cái ghế, nhưng cô lảo đảo nên cũng kéo theo cái ghế ngã xuống, phát ra tiếng vang chói tai, ngoài ý muốn hành lang đang tối đen như mực lại sáng lên.
Đang tối lại đột nhiên sáng, cũng rất dọa người, Đoan Mộc Mộc co rúm lại, mới phát hiện đèn ở đây là đèn cảm ứng.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, thế nhưng đã là mười giờ tối, nhưng tại sao đã trễ thế này, Lâm Ám Dạ còn chưa tới?
Nhất thời, cô ý thức được gì đó?
Nhưng không muốn tin tưởng, một lần nữa cô quay số điện thoại kia, nhưng đáng chết là điện thoại trong nháy mắt chợt tắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại hết pin!
Đoan Mộc Mộc suy nghĩ một chút, quyết định rời khỏi nơi này rồi nói sau, nhưng một chuyện bi thương khác đã xảy ra, khi cô đi tới hành lang thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài, cô không ra được!
Làm thế nào đây?
Đoan Mộc Mộc quay trở lại, gõ cửa từng phòng, giống như muốn tìm lối ra, hoặc là có thể tìm người giúp, nhưng căn bản không có, thêm vào đó cô lại không ngờ tới, cô đi tới đấu kia của hành lang thì thấy một cái cửa, phía trên viết: Nhà xác! (Bây giờ VNam mình gọi là nhà Đại Thể)
Nhất thời, cô sợ hãi té ngồi xuống đất.