Chương : 20
Hắn lái chiếc xe mui trần đến biệt thự nhà họ Lưu nơi hiện diện các bậc đã sinh ra nó , mà nhắc đến con tiểu yêu này đã làm hắn khá nhức đầu
Mới tới đã có một người đàn ông trung niên đã đợi sẵn từ trước
-Chào thiếu gia Phu nhân và ông chủ ở phòng khách . Người đàn ông đó kính cẩn cúi đầu chào, người này chính là quản gia nhà họ Lưu một người rất trung thành.
-Cám ơn. Hắn bước vào trong
-Con chào ba mẹ . Hắn cúi đầu
-Có chuyện gì mà con trông có vẻ gấp rút vậy . Mẹ nó sốt ruột hỏi ngay
-Con muốn biết Tiểu Vi đã xảy ra chuyện gì . Hắn đôi mắt quét sâu vào 2 nhân vật đối diện , trong đôi mắt ấy người ta có thể nhìn thấy được một chút lo lắng một chút tò mò và cả đau khổ cũng có , một ánh mắt phức tạp
-Chuyện gì ?là sao . Ba nó bỏ tờ báo xuống dưới bàn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm , ông luôn là vậy bình tĩnh trước mọi thứ kể cả việc lớn hay nhỏ.
-Hôm nay cô ấy bị ngất con đưa đến bệnh viện bác sĩ bảo cô ấy bị mất trí nhớ . Hắn cố gắng kìm nén để không thất lễ với bậc trên , chứ bây giờ hắn đang rất mất kiểm soát , hắn không thể hiểu được đây có phải người bố của nó hay không , sao mà khi nghe nhắc đến con gái của mình mà ông có thể thờ ơ như vậy.( thưa anh ạ người ta đang cố bình tĩnh đấy)
-Nó ngất sao . Mẹ nó đứng bật dậy
-Phải rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra vậy . Hắn hỏi ngay cũng một phần là muốn xác minh lại , chỉ sợ lúc đó hắn không kiểm soát được làm ông bác sĩ sợ lỡ làm sai gì thì sao >
-Ta ta…..ta. Mẹ nó ấp úng
-4 năm trước nó bị một tai nạn giao thông khi đang ở Mỹ tổn thương vùng đầu dẫn đến mất trí nhớ . Ba nó lạnh lùng nói khuân mặt vẫn cố hữu một màu băng giá đôi mắt ánh lên tia thương xót.
-Thật chứ. Hắn nghi ngờ hỏi bởi vì trông ba nó hết sức lạnh lùng khi nhắc đến chuyện này , chả lẽ đấng được gọi là ba vợ của hắn bị mắc bệnh vô cảm từ nhỏ cũng không chừng, bây giờ mọi việc vẫn có thể……..
-Thật cái gì nữa chở ta đến ngay bệnh viện . Mẹ nó hối, chân tay run run.
Bà đang sợ nó sẽ nhớ ra tất cả , bà không muốn chuyện này xảy ra với đứa con gái bé bỏng của bà .
7 : Mờ ……..mờ …..ảo….. ảo….
Thế là ba mẹ nó và hắn một lần nữa có mặt ở bệnh viện
-Các người bỏ tôi ra . Một giọng người con gái hét lên có sức công phá lớn đến nỗi ai đi qua cũng phải bịt tai lại sợ có nguy cơ lủng màng nhĩ lúc nào không hay
-Tiểu thư cô không được đi . Các y tá và bác sĩ cố gắng giữ nó lại bằng được và họ có thể biết chắc chắn là nó mà đi họ chỉ có nước ra đường ăn xin
-Tại sao tôi không được đi . Nó quát
-Không được bao giờ chủ tịch về thì cô mới được đi ạ xin cô đừng làm khó chúng tôi
-Tiểu Vi con đang làm gì đấy hả .Ba nó quát ông không hài lòng về thái độ của nó một chút nào.
-Ơ ba mẹ . Nó há hốc miệng nhìn ba mẹ , trời ơi con như nó tiêu là cái chắc
-Con gái con đứa mà hét như thế này , ta phải dạy lại con mới được . Ba nó lạnh lùng quét đôi mắt nghiêm nghị về phía nó
-Ông à con nó vừa mới tỉnh dậy mà ông tha cho nó đi . Bà Lưu cô gắng khuyên chồng , bà hiểu hơn ai hết ông là người có tính gia trưởng rất cao
-Cô đó , mới đi có chút xíu mà đã quậy tưng cái bệnh viện người ta nên vậy à.Hắn mỉm cười đểu vô cùng bởi vì sắp có kịch để xem rồi mà diễn viên chính không ai khác lại là cô vợ lắm chiêu của hắn
-Bỏ tôi ran gay lập tức . Nó hét lên đầy bực bội ném ánh mắt hằn học về phía hắn
-Chủ tịch . Các vị y tá bác sĩ hướng đôi mắt như chờ đợi
-Được rồi bỏ cô ấy ra đi . Hắn gật nhẹ
Chỉ chờ có vậy mấy người đó 3 chân 4 cẳng chạy ngay ra cái được xem là “ hang quỉ”
-Tiểu Vi con gái ai lại quát tháo như vậy hả. Ông Lưu nói đôi mắt nghiêm nghị nhưng vẫn ánh lên tia yêu thương
-Con à con có sao không . Bà Lưu chạy ngay tới ôm nó vào lòng vỗ vai hỏi han gương mặt lộ rõ sự lo lắng
-Con không sao rồi ba mẹ đừng lo lắng . Nó chấn an vòng đôi tay trắng ngần mịn màng vỗ lưng bà
-Làm sao mà con bị ngất vậy nghe thằng Phong nó nói mà mẹ sợ quá trời chạy ngay tới đây luôn.Bà Lưu vuốt tóc nó trìu mến hỏi
-Không có gì chắc tại con ngâm nước lâu quá lên bị ngất thôi . Nó mỉm cười với bà đôi mắt ánh lên tia phức tạp
-Phù .. vậy là không sao rồi , làm ta sợ quá , ai lại ngâm nước để rồi bị ngất vậy chứ . bà mắng yêu nhưng hình như bà đã để quên một yếu tố của nguyên nhân nó bị ngất …………yếu tố đó rất quan trọng …………
-Thôi cũng trễ rồi ba mẹ về đi để chồng con ở đây là được rồi . Nó mỉm cười tươi nhưng ai mà biết được chủ nhân của khuân mặt này đang nghĩ cái gì …….một lớp sương mờ mờ ảo ảo
-Ừm thôi đi về mai con đi làm , con có đi học không , thôi nghỉ một bữa đi mới bị bệnh mà . Ba nó dịu dàng nói , bước tới ôm nó thơm lên trán nó một cái mỉm cười hiền hậu
-Vâng chút bệnh thôi mà , ba mẹ về đi , con yêu 2 người . Ba mẹ nó đứng lên đi về không quên dặn dò đủ thứ chuyện nhưng chuyện này khiến hắn và nó phải chột dạ
“ 2 con yêu nhau như vậy là chúng ta yên tâm rồi “
Bây giờ không khí trầm xuống hẳn nó không nói không rằng đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không , hắn thấy thế cũng không hỏi nhiều tự biết là nó đang mệt , yên phận ngắm nhìn nó .
-Cô gái ấy là ai . Chợt nó lên tiếng nhưng giọng nói này ………..rất lạnh lùng
-Cô gái nào ????????? hắn không hiểu nó đang nói tới ai
-Bức ……….ảnh ……….đấy……. gương …..mặt…….. đấy……… nụ ……cười…….. ấy rất quen thuộc . Nó ôm đầu tự thì thầm
Đau quá !đầu nó đang rất đau một mớ hỗn độn đang quanh quẩn trong cái đầu đáng thương hành hạ từng chút từng chút một .
-Cô làm sao vậy . Hắn bật dậy chạy ngay tới giường ôm nó vào lòng xót sa khi nhìn thấy nó đang đau đớn .
Tình trạng ấy vẫn tiếp tục hắn ôm nó , nó nằm gọn lọn trong vòng tay rắn chắc của hắn
-Tôi nhìn thấy bức ảnh ở phòng của anh . Nó nhẹ nhàng tâm tư như trầm mặc trùng hẳn xuống
-Bức ảnh của Tiểu Mỹ sao . Hắn ngạc nhiên nó vô phòng hắn làm gì , chả lẽ nó biết trước đây hắn và Tiểu Mĩ yêu nhau , nhưng sao nó lại buồn như vậy?
-Tiểu Mỹ sao , cứ mỗi lần tôi nghĩ đến gương mặt ấy là đầu tôi lại đau như búa bổ , rất quen thuộc nhưng tôi không thể biết đó là ai cả . Hồi tưởng lại tất cả