Chương : 9
Hắn khi thấy nụ cười cực đểu của nó lạnh sống lưng mồ hôi vã ra quyết tâm tăng cao sự đề phòng không thể để "tiểu yêu" chơi thêm một vố nào nữa
-Anh sao vậy hay chê em nấu dở . Nó cười thùy mị
-ừm anh đâu có chê cơm em dở tại thấy em đổi sắc mặt nhanh quá , anh chưa kịp thích ứng thôi. Không biết tự bao giờ hắn có thêm khả năng.............đóng phim mà nhập vai người chồng tốt như vậy
Nó cười e thẹn nhưng đôi mắt ánh lên sự tinh ranh
Hắn cũng tự hiểu ý ngồi đối diện với nó để tiện quan sát hành động sắc mặt (anh này đa nghi quá)
Nó ngồi ăn hăng say nhanh chóng thức ăn trên bàn vơi dần dần , nó chỉ mỉm cười bắt đầu "chăm sóc" dạ dày của mình sắp có nguy cơ " suy dinh dưỡng"
Hắn dù rất đói nhưng ...............sợ nó dở trò chẳng hạn như cho thuốc sổ hay thuốc diệt chuột gì hay những thứ đại loại như vậy đôi mắt không ngừng hoạt động nhìn nó chằm chằm mặc kệ "bé dạ dày" đang biểu tình dữ dội
Nó cười cực đểu thầm nghĩ :" anh cứ đề phòng đi càng lâu càng tốt hô hô hô"
Khi đã chắc chắn là không có vấn đề gì nguy hại tới mình hắn cầm đũa để dẹp ngay cơn đói
thì ........................................................một sự thật đau lòng là trên bàn rất nhiều đĩa và chén tô cũng có nữa nhưng,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,không còn một tí gì gọi là " đồ ăn" cả
Hắn đau lòng ngước đôi mắt căm phẫn và đồng thời cũng nhận ra được ý đồ của nó lòng thầm nguyền rủa :" cái con tiểu yêu này , lại mắc lừa nữa rồi , đúng là không thể xem thương trình hại người của cái con nhỏ này được"
-Trời ơi chồng ơi là chồng , chết rồi vợ lỡ ăn hết đồ ăn rồi , hix cũng tại chồng cơ ai biểu không ăn đi mà cứ ngồi ngắm vợ hoài "chớp chớp" vợ biết vợ đẹp nhưng cũng đừng như thế mà không ăn gì chứ . cười duyên dáng nó che miệng thốt lên khi thấy từng cái đĩa trắng trơn không còn một it gì cả trắng đến nỗi có thể soi gương được luôn ấy chứ
-Cô cô được lắm. Hắn bực mình đạp cái ghế văng ra xa nhưng hắn nhận ra một điều mình đang ngồi lên nó thế là theo luôn con đường của "cái ghế" mà ngã nhào xuống
-HAHAHAHAHAHAHA. nó cười không ngớt tự tán thưởng mình quá thông minh khi dùng một thủ thuật vô cùng đơn giản để cột dây giày của hắn vào cái ghế
Máu nóng dồn lên não hắn chỉ hận không thể chà cái bản mặt " đáng ghét " của nó xuống mặt đường xem coi nó giày cỡ nào
Gỡ cái đôi giày đáng thương đang cố níu giữ anh "ghế đẹp trai" nhưng không thể đành ngậm ngùi chịu yên số phận theo chủ của mình
Khi đã đứng lên được rồi bực dọc nhìn nó khiến ai đó lạnh toát hết sống lưng:" mình có ác quá không ta"
"brừm brừm"
Hắn lái chiếc xe mui trần phóng đi mất dạng để nó trơ ra vì không hiểu gì hết
-hi cho anh chừa đời đời kiếp anh cũng không thể thắng được tôi đâu. Cưởi tủm tỉm rồi nó phán lại một câu rồi móc con galaxy ra gọi cho ai đó