Chương : 38
Tính tình Tiêu Vũ Khải, à không, là tính tình của Công Tử Tiêu hiện tại, Tiếu Khắc tương đối hiểu. Nếu bây giờ cậu không mời Công Tử Tiêu vào công hội, Công Tử Tiêu sẽ không đi về phía GM xin lại Nam Đường. Cho dù Tiếu Khắc có thời gian lên cơn… cùng Công Tử Tiêu thì người trong công hội cũng sẽ không chấp nhận. Đành phải thêm Công Tử Tiêu vào công hội, hơn nữa đưa lên làm hội trưởng.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại khôi phục công hội ngay lập tức. Mọi người chờ tin tốt của tôi đi.
【 công hội 】Băng Gương: Đệt, tôi còn muốn kéo cái tên Rượu Ủ Lê Hoa vào trong công hội, mà bây giờ công hội đã bị người ta hủy rồi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: GM nói, công hội của chúng ta…
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Cái gì?
【 công hội 】Mariorima: Anh nói mau.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Nói, phải đợi 48 giờ mới có thể khôi phục, nhưng kho hàng gì đó của công hội đều không lấy lại được, cấp bậc vẫn là cấp 25.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Vậy là tốt rồi, làm em sợ quá đi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Nếu toàn bộ đã không còn vấn đề gì, mọi người cứ yên tâm, mấy ngày này mọi người chịu khó ở trong công hội nhỏ này, một khi công hội được lấy về tôi sẽ thông báo cho mọi người quay về công hội cũ. Nhưng mà chờ sau khi mọi người quay về công hội cũ, vậy công hội này để làm gì?
Tiếu Khắc đang nhìn công hội thảo luận sôi nổi, bỗng nghe đươc tiếng wangwang kêu, liền thu tab game xuống. Người mua rất dễ tính, chỉ hỏi vài vấn đề đơn giản đã thanh toán. Tiếu Khắc viết những thứ được mua lên giấy nhớ dán trên màn hình máy tính.
Lúc này di động đột nhiên vang lên, người gọi chính là Tiếu Viễn.
“Anh, anh cùng Tiêu Vũ Khải một chỗ khi nào vậy, sao em không biết?” Tiếu Viễn quát. Có lẽ hắn cảm thấy giọng điệu của mình có vấn đề, hắng giọng hai tiếng, nói: “Em là nói, vì sao lại không nói cho em biết, Lý Hạo cũng biết, vì sao em lại không?”
Tiếu Khắc há miệng thở dốc, không biết nên trả lời như thế nào. Tiếu Viễn hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy, cậu thật sự không biết nên trả lời cái nào.
“Các anh quyết định đến với nhau khi nào?” Tiếu Viễn cũng ý thức được, chia từng câu ra hỏi.
“Mấy ngày trước.”
“Sao Lý Hạo lại biết?”
“Cậu ấy đến nhà anh, gặp.”
“Đệt, em quên mất đóng mạch tự do (trên YY).” Bên kia Tiếu Viễn ngập ngừng nửa ngày mới lại nói tiếp: “Em chỉ cảm thấy, em là em trai anh, thế mà anh lại không nói cho em.”
“Không có, cha nghe nhầm rồi, con đang nói trò chơi.” Tiếng Tiếu Viễn bên kia điện thoại giống như đang nói chuyên cùng với cha Tiếu, còn chưa nói xong di động đã bị lấy đi.
Giọng nói của cha Tiếu vang lên thay thế giọng Tiếu Viễn: “Tiếu Khắc à, có phải con có bạn trai không, người có thể tin cậy được không, nếu được thì mang về nhà ăn bữa cơm.”
“A, này, không có, còn chưa xác định.” Tiếu Khắc căng thẳng cúp điện thoại, xoa bóp cái đầu đang đau gần chết của mình.
Cậu đã định trước cả đời là gay, không định đi gây họa cho người khác, mà Tiêu Vũ Khải cậu lại không dám chắc, cha Tiêu Vũ Khải và cha cậu đều là bạn bè, cậu quả thật không dám tưởng tượng cậu mang Tiêu Vũ Khải về nhà sẽ là loại tình huống gì.
Aiz, hai người bọn họ dường như chưa từng quan tâm đến vấn đề này, luôn không cho mình thời gian.
Lúc Tiếu Khắc mở tab trò chơi, Toái Tâm đứng ở trong chủ thành, trạng thái tạm rời khỏi. Bên cạnh là Tiêu Vũ Khải đang động kinh, quần áo cởi hết chỉ còn lại quần lót nhiệm vụ tự mặc, đứng ở trên hòm thư nhảy nhót.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Bán mình nuôi công hội, vật liệu [Phụ Ma] tự kiếm, sờ một lần ba trăm vàng.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Thân thể cường tráng, tay nghề cao siêu, đi qua đi lại chớ nên bỏ qua.
Có thể là vì kiểu đùa giỡn này của Công Tử Tiêu, hoặc hoặc có thể bởi vì Phụ Ma của anh quả thật rất hời, có không ít người đứng đó chờ anh bán Phụ Ma.
【 công hội 】Hoa Băng: chị dâu hãy nhanh trở lại đi, lão đại ở chủ thành dọa người kia.
【 công hội 】Toái Tâm: Đũng Quần đâu rồi, tôi muốn cậu ấy khắc cho tôi một bộ điêu văn.
【 công hội 】Hoa Băng: Vừa rồi khi bọn em đang thảo luận chuyện nấu ăn, kết quả Đũng Quần và Thú Thú bắt đầu cãi nhau, sau đó hai người cùng nhau logout.
【 công hội 】Toái Tâm: …
【 công hội 】Toái Tâm: Vậy còn Em Nhỏ?
【 công hội 】Hoa Băng: Đi hầu sếp kiếm trang bị rồi.
Toái Tâm nhìn nhìn, phát hiện Thánh Quang Chiếu Rọi cũng đã mãn cấp. Loại tốc độ này, không phải tìm người kéo acc thì chính là thuê người luyện cấp. Ở Người Mạo Hiểm luyện thuê 1 cái acc mãn cấp chỉ cần 80 đồng, cho nên hầu hết mọi người muốn chơi chức nghiệp khác đều đã luyện 1 cái acc mới. Có rất ít người mua lại acc của người khác, trừ khi acc đó có tọa kỵ hoặc thần khí không còn xuất hiện nữa.
Tiếu Khắc nhìn người mua Phụ Ma bên cạnh Công Tử Tiêu tản đi không còn bao nhiêu liền mật Công Tử Tiêu đi làm hằng ngày. Công Tử Tiêu từ trên hòm thư nhảy xuống, đổi một loạt trang bị thành trang bị PVP, biến thành một con rồng vàng đứng bên cạnh Toái Tâm.
Mọi người đều là người chơi đã lâu ở server, nhìn thấy cảnh này sẽ không đến tìm Công Tử Tiêu giao dịch nữa. Công Tử Tiêu mang Toái Tâm đi thẳng đến điểm truyền tống, đi đến bản đồ mới.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Anh chỉ cần ba mươi vạn điểm danh vọng nữa là có thể mua trượt tuyết, đến lúc đó anh mang vợ yêu đi ngắm tuyết được không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Hai người trượt tuyết là mười ba vạn, hiện tại công hội đang như vậy, em thấy anh có muốn mua, sẽ thật sự phải đi bán thân đó.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Vợ yêu cứ yên tâm, chồng em thân thể rất tốt, cho dù phải đi bán mình, cũng sẽ không chậm trễ vợ yêu “vui vẻ” đâu.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Đưa em đội trưởng.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Anh tự biết điều mà câm miệng đây.
Hai người đánh hết phó bản, Tiếu Khắc giao dịch cho Công Tử Tiêu ba khóm Cầu Tuyết và ba nghìn vàng. Số lượng Tuyết Cầu đó cũng đủ để điểm danh vọng của Công Tử Tiêu đạt tới Sùng Kính. Sau này Sùng Kính có thể mua được trang bị cho T rất tốt. Trang bị T ở trong này tuy vốn không phải trang bị tốt trong đoàn đội, nhưng lại có thể thắng được trang bị năm người trong phó bản Anh Hùng.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: OK, trang bị đã mua, chúng ta phù về thành khảm đá lên Phụ Ma.
【 thế giới 】Toái Tâm: Thu mua đá Sức Bền miễn thuế, không đánh thuế là M.
Ứng với việc đấu giá trong trò chơi, chỉ cần bán đi đồ vật gì đó, sẽ khấu trừ tiền theo tỉ lệ làm phí thủ tục, việc này được gọi là khấu trừ thuế. Còn nếu không bán đấu giá, việc người chơi trực tiếp giao dịch với nhau sẽ được gọi là miễn thuế sản phẩm. So ra thì giá cả trong giao dịch miễn thuế sản phẩm thấp hơn nhưng lại được chào đón hơn.
Rất nhanh Tiếu Khắc đã thu được ba viên đá Sức Bền, giao dịch cho Công Tử Tiêu, Công Tử Tiêu ở bên cạnh mua ít lục trang, chia thành vật liệu Phụ Ma.
【 mật 】Hạo Kiếp: Tiếu Khắc, mười giờ tối mai tớ bay về Bắc Kinh.
【 mật 】Toái Tâm: Tớ đưa cậu đi.
【 mật 】Hạo Kiếp: Tớ chỉ đợi những lời này của cậu.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Em logout trước.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Được rồi, cho em một cái hôm nhẹ trước khi ngủ nè ╭(╯3╰)╮.
Tiếu Khắc cũng không xác định được suy nghĩ của Tiêu Vũ Khải, chính cậu cũng không có tìm hiểu… Có một số việc cho dù trong lòng mọi người đều rõ ràng tốt nhất cũng không nên đâm thủng lớp màng che. Huống chi hiểu biết của cậu vè Tiêu Vũ Khải cũng không nhiều. Có nhiều khi, cậu không hỏi, Tiêu Vũ Khải cũng không chủ động nói.
Những chuyện như thế này, Tiếu Khắc chưa từng trải qua cũng không biết nên đi hỏi ai. Hai người Tiếu Viễn và Lý Hạo, cùng lắm chỉ là hai tên thợ giày rởm [1], rởm như nhau, có hỏi cũng như không. Còn lại Phan Triệu Dương, dường như còn chưa đến mức có thể cùng cậu ta thảo luận đời sống tình cảm. Cho dù đến rồi cũng khó chắc cậu ta sẽ không chơi mình một vố.
[1] Ba ông thợ da bằng 1 ông Gia Cát: ý chỉ, nhiều người thì nhiều ý kiến, ắt sẽ ra được ý kiến tốt, nhưng mà đây chỉ có 2 ông => chỉ ra được ý kiến tồi.
Suy nghĩ nửa ngày, Tiếu Khắc quyết định tìm Kỷ Phiền giúp đỡ. Dù sao cũng là người chuyên nghiệp, dù sao cũng có thể cho cậu một ít ý kiến chuyên môn.
Cậu vừa mới nhắn tin cho Kỷ Phiền thì đã bị tin nhắn lại của Kỷ Phiền làm cho kinh ngạc. Tốc độ trả lời tin nhắn của Kỷ Phiền rất nhanh, nhưng chỉ có hơn một trăm chữ, phê phán Tếu Khắc lúc trước hẹn mình mà lại đột nhiên biến mất không tung tích, nội dung giáo huấn rõ ràng, trước khen sau dìm, ngôn ngữ trôi chảy sinh động. Tiếu Khắc có cảm giác như mỗi chữ đều từ di động nhảy ra, đập vào mặt cậu. Hiện tại Tiếu Khắc cảm thấy Kỷ Phiền chính là con chim nhỏ đang phẫn nộ, còn cậu là con heo đầu đội mũ sắt…
Tiếu Khắc lập tức gửi tin nhắn giải thích, hẹn Kỷ Phiền sang thứ bảy, hơn nữa còn cam đoan tuyệt đối sẽ đến, lúc này mới coi như dẹp được phẫn nộ của Kỷ Phiền.
Điều đáng nói chính là, ngày hôm sau Phan Triệu Dương xin phép, nghỉ bệnh, cuối cùng Phó Giám Đốc còn tự mình giúp cậu ta xin nghỉ.
Ngày hôm sau vừa tan ca, Tiếu Khắc vội vàng chạy đến nhà Lý Hạo, từ nội thành đến sân bay có chút xa, chuyến bay của Lý Hạo là mười giờ, gần tám giờ sẽ từ nhà đi.
Mỗi lần Lý Hạo nghỉ, khi vừa mới về, mẹ Lý Hạo coi hắn như bảo bối. Sau đó theo thời gian, loại tình cảm này đã không những không tăng thêm mà còn bị thằng nhóc Lý Hạo cả ngày ngồi xổm trước bàn chơi game này làm cho phai nhạt sạch sẽ. Đến tận khi Lý Hạo rời nhà chuẩn bị đi học, mẹ Lý Hạo hận không thể dùng gàu hốt rác hất tất cả những thứ rách nát liên quan đến Lý Hạo cùng ra khỏi nhà.
Khi Tiếu Khắc vào nhà Lý Hạo, chỉ có Lý Hạo ở nhà một mình, quàn áo vẫn còn vứt đống ở trên giường.
“Tiếu Khắc, đồ ăn ở phòng bếp.”
Tiếu Khắc thở dài, cậu chính là số đầu bếp, tới chỗ nào cũng là người nấu cơm. Tiếu Khắc đuổi Lý Hạo về phòng thu dọn đồ đạc, nhanh tay nhanh chân làm ra ba món ăn.
“Ái phi, nàng quả thật là vợ hiền của trẫm.”
“Hoàng Thượng, nếu người còn không ăn cơm, sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”
“Ái phi, trẫm thật không nỡ rời nàng.” Lý Hạo gào khóc một tiếng nhào vào người Tiếu Khắc. Di động Tiếu Khắc bỗng vang lên, là Tiêu Vũ Khải gọi tới.
Lý Hạo vừa thấy cuộc gọi của Tiêu Vũ Khải, kỳ quái trở lại chỗ bắt đầu ăn cơm.
“Tối nay có khai hoang không?” Tiêu Vũ Khải hỏi.
“Không được, hôm nay Lý Hạo quay về Bắc Kinh, em đưa cậu ấy ra sân bay.”
“Vậy anh sẽ thông báo cho mọi người tự do hoạt động, khi về nhớ cẩn thận.”
“Uhm.”
“Ái phi, trẫm rất sợ gian (khụ) phu của nàng.” Lý Hạo chắc chắn Tiếu Khắc đã cúp điện thoại mở mở miệng.
Tiếu Khắc đặt bát cơm thật mạnh xuống trước mặt Lý Hạo: “Ăn.”
“Ái phi, nàng càng ngày càng bạo lực.”
Sau khi ăn xong, Lý Hạo và Tiếu Khắc lái xe đến sân bay, không ngoài dự tính liền bị kẹt xe. Đợi khi hai người đi vào sân bay, đã chín rưỡi. Tiếu Khắc giúp Lý Hạo trông hành lý, Lý Hạo vội vàng tiến hành các thủ tục, toàn bộ quá trình không khác gì đi đánh giặc. Song khá may là đến mười giờ, dù sao, Lý Hạo vẫn kịp thời ngồi lên máy bay quay về Đế Đô.
Sau khi tiến Lý Hạo chỉ còn Tiếu Khắc đứng một mình ở cửa. Đã là tháng mười rồi, thời tiết rất lạnh, sân bay xây ở ngoại thành, gió từ bốn phía thổi đến, so vớ hai ngày trước lạnh hơn nhiều.
Lúc này di động của Tiếu Khắc vang lên, người gọi đến là Tiêu Vũ Khải.
“Gì thế?” Tiếu Khắc nghe điện thoại.
“Anh ở bãi đỗ xe, em vào bãi đỗ xe rồi rẽ phải là có thể thấy anh.”
“Anh đến sân bay làm gì?”
Tiêu Vũ Khải nghe câu hỏi của Tiếu Khắc, cười khẽ một tiếng: “Đón em về nhà.”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
“Bánh sủi cảo em có ăn không?” Đỗ Tranh bê bát đũa hỏi Phan Triệu Dương vẻ mặt uể oải nằm úp xấp trên giường.
Phan Triệu Dương nâng mí mắt lên, nhìn thấy sủi cảo đông lạnh trên tay Đỗ Tranh nói: “Không ăn.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Thịt của anh.” Nghiến răng nghiến lợi.
Đỗ Tranh ngồi bên cửa sổ xoa xoa đầu Phan Triệu Dương, bị Phan Triệu Dương tránh ra: “Anh nói, chuyện này không thể trách anh, nếu em có thời gian nói trước cho anh biết, em tính kế chồng chống Tiêu Vũ Khải, anh có thể chuẩn bị trước, kết quả lại bị hai người họ phản kích thành công.”
“Em còn chưa kịp nói với anh, thì đã…”
“Không sao, anh sẽ giúp em báo thù, tìm của hàng đồ dùng tình thú, mua một đống lớn còng (khụ) tay (khụ) roi tặng cho Tiêu Vũ Khải. Yêu cầu người bán hàng ghi tên đồ ở ngoài túi, hơn nữa còn gửi túi đồ cho người bảo vệ ở khu chung cư của Tiêu Vũ Khải.”
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại khôi phục công hội ngay lập tức. Mọi người chờ tin tốt của tôi đi.
【 công hội 】Băng Gương: Đệt, tôi còn muốn kéo cái tên Rượu Ủ Lê Hoa vào trong công hội, mà bây giờ công hội đã bị người ta hủy rồi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: GM nói, công hội của chúng ta…
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Cái gì?
【 công hội 】Mariorima: Anh nói mau.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Nói, phải đợi 48 giờ mới có thể khôi phục, nhưng kho hàng gì đó của công hội đều không lấy lại được, cấp bậc vẫn là cấp 25.
【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Vậy là tốt rồi, làm em sợ quá đi.
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Nếu toàn bộ đã không còn vấn đề gì, mọi người cứ yên tâm, mấy ngày này mọi người chịu khó ở trong công hội nhỏ này, một khi công hội được lấy về tôi sẽ thông báo cho mọi người quay về công hội cũ. Nhưng mà chờ sau khi mọi người quay về công hội cũ, vậy công hội này để làm gì?
Tiếu Khắc đang nhìn công hội thảo luận sôi nổi, bỗng nghe đươc tiếng wangwang kêu, liền thu tab game xuống. Người mua rất dễ tính, chỉ hỏi vài vấn đề đơn giản đã thanh toán. Tiếu Khắc viết những thứ được mua lên giấy nhớ dán trên màn hình máy tính.
Lúc này di động đột nhiên vang lên, người gọi chính là Tiếu Viễn.
“Anh, anh cùng Tiêu Vũ Khải một chỗ khi nào vậy, sao em không biết?” Tiếu Viễn quát. Có lẽ hắn cảm thấy giọng điệu của mình có vấn đề, hắng giọng hai tiếng, nói: “Em là nói, vì sao lại không nói cho em biết, Lý Hạo cũng biết, vì sao em lại không?”
Tiếu Khắc há miệng thở dốc, không biết nên trả lời như thế nào. Tiếu Viễn hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy, cậu thật sự không biết nên trả lời cái nào.
“Các anh quyết định đến với nhau khi nào?” Tiếu Viễn cũng ý thức được, chia từng câu ra hỏi.
“Mấy ngày trước.”
“Sao Lý Hạo lại biết?”
“Cậu ấy đến nhà anh, gặp.”
“Đệt, em quên mất đóng mạch tự do (trên YY).” Bên kia Tiếu Viễn ngập ngừng nửa ngày mới lại nói tiếp: “Em chỉ cảm thấy, em là em trai anh, thế mà anh lại không nói cho em.”
“Không có, cha nghe nhầm rồi, con đang nói trò chơi.” Tiếng Tiếu Viễn bên kia điện thoại giống như đang nói chuyên cùng với cha Tiếu, còn chưa nói xong di động đã bị lấy đi.
Giọng nói của cha Tiếu vang lên thay thế giọng Tiếu Viễn: “Tiếu Khắc à, có phải con có bạn trai không, người có thể tin cậy được không, nếu được thì mang về nhà ăn bữa cơm.”
“A, này, không có, còn chưa xác định.” Tiếu Khắc căng thẳng cúp điện thoại, xoa bóp cái đầu đang đau gần chết của mình.
Cậu đã định trước cả đời là gay, không định đi gây họa cho người khác, mà Tiêu Vũ Khải cậu lại không dám chắc, cha Tiêu Vũ Khải và cha cậu đều là bạn bè, cậu quả thật không dám tưởng tượng cậu mang Tiêu Vũ Khải về nhà sẽ là loại tình huống gì.
Aiz, hai người bọn họ dường như chưa từng quan tâm đến vấn đề này, luôn không cho mình thời gian.
Lúc Tiếu Khắc mở tab trò chơi, Toái Tâm đứng ở trong chủ thành, trạng thái tạm rời khỏi. Bên cạnh là Tiêu Vũ Khải đang động kinh, quần áo cởi hết chỉ còn lại quần lót nhiệm vụ tự mặc, đứng ở trên hòm thư nhảy nhót.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Bán mình nuôi công hội, vật liệu [Phụ Ma] tự kiếm, sờ một lần ba trăm vàng.
【 phụ cận 】Công Tử Tiêu: Thân thể cường tráng, tay nghề cao siêu, đi qua đi lại chớ nên bỏ qua.
Có thể là vì kiểu đùa giỡn này của Công Tử Tiêu, hoặc hoặc có thể bởi vì Phụ Ma của anh quả thật rất hời, có không ít người đứng đó chờ anh bán Phụ Ma.
【 công hội 】Hoa Băng: chị dâu hãy nhanh trở lại đi, lão đại ở chủ thành dọa người kia.
【 công hội 】Toái Tâm: Đũng Quần đâu rồi, tôi muốn cậu ấy khắc cho tôi một bộ điêu văn.
【 công hội 】Hoa Băng: Vừa rồi khi bọn em đang thảo luận chuyện nấu ăn, kết quả Đũng Quần và Thú Thú bắt đầu cãi nhau, sau đó hai người cùng nhau logout.
【 công hội 】Toái Tâm: …
【 công hội 】Toái Tâm: Vậy còn Em Nhỏ?
【 công hội 】Hoa Băng: Đi hầu sếp kiếm trang bị rồi.
Toái Tâm nhìn nhìn, phát hiện Thánh Quang Chiếu Rọi cũng đã mãn cấp. Loại tốc độ này, không phải tìm người kéo acc thì chính là thuê người luyện cấp. Ở Người Mạo Hiểm luyện thuê 1 cái acc mãn cấp chỉ cần 80 đồng, cho nên hầu hết mọi người muốn chơi chức nghiệp khác đều đã luyện 1 cái acc mới. Có rất ít người mua lại acc của người khác, trừ khi acc đó có tọa kỵ hoặc thần khí không còn xuất hiện nữa.
Tiếu Khắc nhìn người mua Phụ Ma bên cạnh Công Tử Tiêu tản đi không còn bao nhiêu liền mật Công Tử Tiêu đi làm hằng ngày. Công Tử Tiêu từ trên hòm thư nhảy xuống, đổi một loạt trang bị thành trang bị PVP, biến thành một con rồng vàng đứng bên cạnh Toái Tâm.
Mọi người đều là người chơi đã lâu ở server, nhìn thấy cảnh này sẽ không đến tìm Công Tử Tiêu giao dịch nữa. Công Tử Tiêu mang Toái Tâm đi thẳng đến điểm truyền tống, đi đến bản đồ mới.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Anh chỉ cần ba mươi vạn điểm danh vọng nữa là có thể mua trượt tuyết, đến lúc đó anh mang vợ yêu đi ngắm tuyết được không?
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Hai người trượt tuyết là mười ba vạn, hiện tại công hội đang như vậy, em thấy anh có muốn mua, sẽ thật sự phải đi bán thân đó.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Vợ yêu cứ yên tâm, chồng em thân thể rất tốt, cho dù phải đi bán mình, cũng sẽ không chậm trễ vợ yêu “vui vẻ” đâu.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Đưa em đội trưởng.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Anh tự biết điều mà câm miệng đây.
Hai người đánh hết phó bản, Tiếu Khắc giao dịch cho Công Tử Tiêu ba khóm Cầu Tuyết và ba nghìn vàng. Số lượng Tuyết Cầu đó cũng đủ để điểm danh vọng của Công Tử Tiêu đạt tới Sùng Kính. Sau này Sùng Kính có thể mua được trang bị cho T rất tốt. Trang bị T ở trong này tuy vốn không phải trang bị tốt trong đoàn đội, nhưng lại có thể thắng được trang bị năm người trong phó bản Anh Hùng.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: OK, trang bị đã mua, chúng ta phù về thành khảm đá lên Phụ Ma.
【 thế giới 】Toái Tâm: Thu mua đá Sức Bền miễn thuế, không đánh thuế là M.
Ứng với việc đấu giá trong trò chơi, chỉ cần bán đi đồ vật gì đó, sẽ khấu trừ tiền theo tỉ lệ làm phí thủ tục, việc này được gọi là khấu trừ thuế. Còn nếu không bán đấu giá, việc người chơi trực tiếp giao dịch với nhau sẽ được gọi là miễn thuế sản phẩm. So ra thì giá cả trong giao dịch miễn thuế sản phẩm thấp hơn nhưng lại được chào đón hơn.
Rất nhanh Tiếu Khắc đã thu được ba viên đá Sức Bền, giao dịch cho Công Tử Tiêu, Công Tử Tiêu ở bên cạnh mua ít lục trang, chia thành vật liệu Phụ Ma.
【 mật 】Hạo Kiếp: Tiếu Khắc, mười giờ tối mai tớ bay về Bắc Kinh.
【 mật 】Toái Tâm: Tớ đưa cậu đi.
【 mật 】Hạo Kiếp: Tớ chỉ đợi những lời này của cậu.
【 tiểu đội 】Toái Tâm: Em logout trước.
【 đội trưởng 】Công Tử Tiêu: Được rồi, cho em một cái hôm nhẹ trước khi ngủ nè ╭(╯3╰)╮.
Tiếu Khắc cũng không xác định được suy nghĩ của Tiêu Vũ Khải, chính cậu cũng không có tìm hiểu… Có một số việc cho dù trong lòng mọi người đều rõ ràng tốt nhất cũng không nên đâm thủng lớp màng che. Huống chi hiểu biết của cậu vè Tiêu Vũ Khải cũng không nhiều. Có nhiều khi, cậu không hỏi, Tiêu Vũ Khải cũng không chủ động nói.
Những chuyện như thế này, Tiếu Khắc chưa từng trải qua cũng không biết nên đi hỏi ai. Hai người Tiếu Viễn và Lý Hạo, cùng lắm chỉ là hai tên thợ giày rởm [1], rởm như nhau, có hỏi cũng như không. Còn lại Phan Triệu Dương, dường như còn chưa đến mức có thể cùng cậu ta thảo luận đời sống tình cảm. Cho dù đến rồi cũng khó chắc cậu ta sẽ không chơi mình một vố.
[1] Ba ông thợ da bằng 1 ông Gia Cát: ý chỉ, nhiều người thì nhiều ý kiến, ắt sẽ ra được ý kiến tốt, nhưng mà đây chỉ có 2 ông => chỉ ra được ý kiến tồi.
Suy nghĩ nửa ngày, Tiếu Khắc quyết định tìm Kỷ Phiền giúp đỡ. Dù sao cũng là người chuyên nghiệp, dù sao cũng có thể cho cậu một ít ý kiến chuyên môn.
Cậu vừa mới nhắn tin cho Kỷ Phiền thì đã bị tin nhắn lại của Kỷ Phiền làm cho kinh ngạc. Tốc độ trả lời tin nhắn của Kỷ Phiền rất nhanh, nhưng chỉ có hơn một trăm chữ, phê phán Tếu Khắc lúc trước hẹn mình mà lại đột nhiên biến mất không tung tích, nội dung giáo huấn rõ ràng, trước khen sau dìm, ngôn ngữ trôi chảy sinh động. Tiếu Khắc có cảm giác như mỗi chữ đều từ di động nhảy ra, đập vào mặt cậu. Hiện tại Tiếu Khắc cảm thấy Kỷ Phiền chính là con chim nhỏ đang phẫn nộ, còn cậu là con heo đầu đội mũ sắt…
Tiếu Khắc lập tức gửi tin nhắn giải thích, hẹn Kỷ Phiền sang thứ bảy, hơn nữa còn cam đoan tuyệt đối sẽ đến, lúc này mới coi như dẹp được phẫn nộ của Kỷ Phiền.
Điều đáng nói chính là, ngày hôm sau Phan Triệu Dương xin phép, nghỉ bệnh, cuối cùng Phó Giám Đốc còn tự mình giúp cậu ta xin nghỉ.
Ngày hôm sau vừa tan ca, Tiếu Khắc vội vàng chạy đến nhà Lý Hạo, từ nội thành đến sân bay có chút xa, chuyến bay của Lý Hạo là mười giờ, gần tám giờ sẽ từ nhà đi.
Mỗi lần Lý Hạo nghỉ, khi vừa mới về, mẹ Lý Hạo coi hắn như bảo bối. Sau đó theo thời gian, loại tình cảm này đã không những không tăng thêm mà còn bị thằng nhóc Lý Hạo cả ngày ngồi xổm trước bàn chơi game này làm cho phai nhạt sạch sẽ. Đến tận khi Lý Hạo rời nhà chuẩn bị đi học, mẹ Lý Hạo hận không thể dùng gàu hốt rác hất tất cả những thứ rách nát liên quan đến Lý Hạo cùng ra khỏi nhà.
Khi Tiếu Khắc vào nhà Lý Hạo, chỉ có Lý Hạo ở nhà một mình, quàn áo vẫn còn vứt đống ở trên giường.
“Tiếu Khắc, đồ ăn ở phòng bếp.”
Tiếu Khắc thở dài, cậu chính là số đầu bếp, tới chỗ nào cũng là người nấu cơm. Tiếu Khắc đuổi Lý Hạo về phòng thu dọn đồ đạc, nhanh tay nhanh chân làm ra ba món ăn.
“Ái phi, nàng quả thật là vợ hiền của trẫm.”
“Hoàng Thượng, nếu người còn không ăn cơm, sẽ không bắt kịp chuyến bay đâu.”
“Ái phi, trẫm thật không nỡ rời nàng.” Lý Hạo gào khóc một tiếng nhào vào người Tiếu Khắc. Di động Tiếu Khắc bỗng vang lên, là Tiêu Vũ Khải gọi tới.
Lý Hạo vừa thấy cuộc gọi của Tiêu Vũ Khải, kỳ quái trở lại chỗ bắt đầu ăn cơm.
“Tối nay có khai hoang không?” Tiêu Vũ Khải hỏi.
“Không được, hôm nay Lý Hạo quay về Bắc Kinh, em đưa cậu ấy ra sân bay.”
“Vậy anh sẽ thông báo cho mọi người tự do hoạt động, khi về nhớ cẩn thận.”
“Uhm.”
“Ái phi, trẫm rất sợ gian (khụ) phu của nàng.” Lý Hạo chắc chắn Tiếu Khắc đã cúp điện thoại mở mở miệng.
Tiếu Khắc đặt bát cơm thật mạnh xuống trước mặt Lý Hạo: “Ăn.”
“Ái phi, nàng càng ngày càng bạo lực.”
Sau khi ăn xong, Lý Hạo và Tiếu Khắc lái xe đến sân bay, không ngoài dự tính liền bị kẹt xe. Đợi khi hai người đi vào sân bay, đã chín rưỡi. Tiếu Khắc giúp Lý Hạo trông hành lý, Lý Hạo vội vàng tiến hành các thủ tục, toàn bộ quá trình không khác gì đi đánh giặc. Song khá may là đến mười giờ, dù sao, Lý Hạo vẫn kịp thời ngồi lên máy bay quay về Đế Đô.
Sau khi tiến Lý Hạo chỉ còn Tiếu Khắc đứng một mình ở cửa. Đã là tháng mười rồi, thời tiết rất lạnh, sân bay xây ở ngoại thành, gió từ bốn phía thổi đến, so vớ hai ngày trước lạnh hơn nhiều.
Lúc này di động của Tiếu Khắc vang lên, người gọi đến là Tiêu Vũ Khải.
“Gì thế?” Tiếu Khắc nghe điện thoại.
“Anh ở bãi đỗ xe, em vào bãi đỗ xe rồi rẽ phải là có thể thấy anh.”
“Anh đến sân bay làm gì?”
Tiêu Vũ Khải nghe câu hỏi của Tiếu Khắc, cười khẽ một tiếng: “Đón em về nhà.”
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
“Bánh sủi cảo em có ăn không?” Đỗ Tranh bê bát đũa hỏi Phan Triệu Dương vẻ mặt uể oải nằm úp xấp trên giường.
Phan Triệu Dương nâng mí mắt lên, nhìn thấy sủi cảo đông lạnh trên tay Đỗ Tranh nói: “Không ăn.”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Thịt của anh.” Nghiến răng nghiến lợi.
Đỗ Tranh ngồi bên cửa sổ xoa xoa đầu Phan Triệu Dương, bị Phan Triệu Dương tránh ra: “Anh nói, chuyện này không thể trách anh, nếu em có thời gian nói trước cho anh biết, em tính kế chồng chống Tiêu Vũ Khải, anh có thể chuẩn bị trước, kết quả lại bị hai người họ phản kích thành công.”
“Em còn chưa kịp nói với anh, thì đã…”
“Không sao, anh sẽ giúp em báo thù, tìm của hàng đồ dùng tình thú, mua một đống lớn còng (khụ) tay (khụ) roi tặng cho Tiêu Vũ Khải. Yêu cầu người bán hàng ghi tên đồ ở ngoài túi, hơn nữa còn gửi túi đồ cho người bảo vệ ở khu chung cư của Tiêu Vũ Khải.”