Chương : 34
Hiện tại Hách Phúng đã rất ít tức giận hơn so với lúc ban đầu.
Dùng theo cách nói của cậu thì tức giận chính là đặc quyền của người trẻ tuổi, nhưng cậu đã qua thời kì khí thịnh của tuổi trẻ rồi.
Nhưng mà thật sự không nghĩ đến, ở cái nơi thâm sơn dù đã rời xa chốn đô thị ồn ào như thế, cậu lại bị người khác chọc giận đến tình trạng này.
Hoàn toàn đã không còn lý trí. Giống như đại não chia thành hai phe, một bên lửa giận ngút trời, hận rằng không thể đem người trước mắt này khiến hắn tan xương nát thịt; bên còn lại tuy rằng còn chút lý trí, nhưng cũng không muốn ngăn cản gì bên kia.
Nói như vậy,bởi vì một mình Hách Phúng trước đến nay không có cách nào giải quyết cục diện tương tự do tình huống này sinh ra.
Cậu hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ có thể mặc cho tức giận dâng lên.
Giống như hiện tại, mỗi một câu nói oán hận của Vương Hi đều như đâm vào tim cậu, khiến cậu chỉ ước gì giây kế tiếp con người tàn nhẫn này sẽ biến mất trên đời ngay lập tức.
Nếu nói nuôi con để dưỡng già, nuôi một đứa con trai còn như thế không bằng nuôi một con chó! Gã là thứ trời sinh lòng lang dạ thú, không, nói gã lòng lang dạ thú thật đúng là vũ nhục cái từ này.
Hách Phúng càng nghĩ càng căm giận, nhưng khí lực của cậu không được tính là kinh người, nên việc hai tay treo một đại nam nhân giữa không trung lâu như vậy có chút ăn không tiêu. Làm cho tay không khỏi run lên.
Vương Hi lập tức bị dọa đến thất thanh la to.
“Buông! Thả tao xuống mau! Buông!”
Hách Phúng ha hả nở nụ cười:”Mày xác định?”
Tay cậu làm bộ hơi buông lòng một chút:”Nếu tao bây giờ thả mày xuống, mày có thể sẽ không nào thấy được mặt trời ngày mai.”
Vương Hi nhìn nụ cười của cậu, sau lưng bỗng dâng lên một cỗ ớn lạnh rùng cả mình, tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
“Mày, mày có giỏi thì ném tao xuống, sau đó bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày! Sẽ không! Bọn họ sẽ thay tao báo thù! Bọn mày chờ đấy!”
Đã đến thời điểm này,vậy mà gã cũng không biết thế nào là thỏa hiệp, lại khơi mào lửa giận của Hách Phúng, thật không biết nói là gã quá đần độn hay đã hết thuốc trị.
“Tao ghét nhất một việc, chính là bị người khác uy hiếp!”
Hách Phúng lạnh lùng nhướn mày, cố ý đung đưa tay.
“Dù sao không phải mấy năm trước mày đã chết rồi sao? Người chết không khả năng chết lần thứ hai đi.”
Cậu nhớ đến việc gì đó thú vị, nhẹ giọng nói:”Cho nên mày hiểu chưa? Cho dù tao bây giờ ở đây đem mày ném xuống, cũng không có ai có bất kỳ lí do gì đổ tội cho tao.”
“Bởi vì mày đã sớm là ma quỷ, không ai quan tâm đến sự sống chết của mày nữa đâu.”
Hách Phúng liền nhớ đến chuyện này, tâm tình liền vui vẻ khiến cho Vương Hi cảm thấy khó hiểu.
“Giống như u linh phiêu đãng, căn bản không có người đế ý.Có chết cũng là cái chết vô ích, chậc chậc, thật không có gì đáng nói.”
“Mày ——! Mày là kẻ điên.”
Vương Hi bắt đầu không chịu nổi ngữ khí quỷ dị này của Hách Phúng, nhưng lại không dám giãy dụa mạnh mẽ, chỉ có thể dùng hết sức chửi rủa.
“Kẻ điên! Mày là tên điên!”
“Ai nha, đoán thật đúng, nhưng mà tên thân mật này cũng không phải người nào cũng có thể gọi.” Hách Phúng buông một bên tay:”Nhất là tên căn bã như mày, thì lại càng không có tư cách.”
“A a a a a a a, không cần, không cần!” Vương Hi sợ đến mức hồn vía quay cuồng, không quản mặt mũi, lên tiếng cầu xin:”Không cần đem tao ném xuống! Tao xin mày, xin mày. Không! Cứu tôi, ai cứu tôi với! Hắc…”
Lâm Thâm luôn thờ ơ giật giật lỗ tai, nhìn chằm chằm miệng Vương Hi
Vương Hi cũng biết gã lỡ lời, sắc mặt lập tức trở nên hết trắng rồi xanh, dù cho ngay cả bản thân đang đứng trước nguy cơ sinh tử cũng không để ý đến, gắt gao ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
Lâm Thâm nheo mắt, nếu vừa rồi anh nghe không lầm, khẩu hình miệng của Vương Hi khi nãy là—–Hắc.
Cái tên này, hình như có chút quen thuôc?
Mà lý trí của Hách Phúng không biết đang vứt ở xó nào, cũng không chú ý đến điểm ấy. Một tay cậu giơ Vương Hi lên, có cảm giác không nắm bắt được.
Bất quá, ngã xuống chắc cũng không có sao đi?
Hách Phúng chỉ đơn giản nghĩ người này mau biến mất,thì xong hết mọi chuyện, Vương bá sẽ không lại vì tên này mà phiền não thương tâm, cùng lắm là cậu đi phụng dưỡng hai lão nhân.
Càng nghĩ cậu càng thấy mình làm đúng, nguyên bản bàn tay đã nắm không tốn sức, dần dần có xu hướng buông ra.
Vào lúc này, một đôi tay từ bên cạnh vươn ra, thừa dịp Hách Phúng còn chưa chuẩn bị, đem Vương Hi từ vách đá kéo lên.
Hách Phúng bởi vì phòng bị không kịp, cũng bị kéo về sau lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu căm tức nói:”Anh làm cái gì?!”
“Những lời này là tôi hỏi cậu mới đúng.” Lâm Thâm không chút nào yếu thế, cũng không tiếp tục đứng ngoài cuộc:”Cậu vừa rồi thật sự định đem gã ném xuống?”
Bị Lâm Thâm nhìn vậy trong lòng Hách Phúng không hiểu sao có chút chột dạ, nói quanh co.
“Không phải chỉ trượt tay thôi sao, nếu thật ngã xuống tôi cũng không phải cố ý.”
Lâm Thâm nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Hách Phúng nháy mắt sợ hãi, một người bình thường rất ít khi cười đột nhiên lại cười với ngươi thì ngươi sẽ có cảm giác gì?
Cậu cảm thụ không phải thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) mà là hoảng sợ vạn phần.
Khi Lâm Thâm cười nhất định không phải chuyện gì tốt!
“Cậu cố ý.” Lâm Thâm hình như rất tức giận nhưng vẫn nở nụ cười:”Cậu muốn giết gã??”
Bị anh dùng ngữ khí này nói ra suy nghĩ sâu nhất trong lòng, Hách Phúng có chút thẹn quá hóa giận.
Cậu trừng Lâm Thâm, chỉ vào Vương Hi trên mặt đất, nói:
“Nếu như vậy thì sao? Vậy anh không thấy gã mất đi nhân tính, không biết đến hiếu nghĩa, cái tên này sinh ra trên đời làm gì? Dù sao nếu giết gã chết, bất quá là vì dân trừ hại, có cái gì không được?”
“Nói rất hay, vì dân trừ hại, vậy cậu thay mặt cho ai?”
Lâm Thâm nhìn cậu, lãnh tỉnh nói:”Cậu là vương pháp hay thiên đạo(lẽ trời, đạo trời)? Hách Phúng, đừng quá tự mãn, cậu cho rằng mình có thể tùy ý định đoạt sống chết của người khác sao?”
“Tôi —–!”
“Nếu cậu cho là thế, vậy thì cậu cùng những tên mưu toan tự sát, cũng không có gì khác nhau.” Lâm Thâm chậm rãi nói:”Nhưng mà so ra, bọn họ chỉ là định đoạt sống chết của chính mình, mà cậu lại muốn nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay, đó mới chính là điều đáng sợ.”
“Tôi không có! Chẵng lẽ anh không tức giận gã đã làm thế nào với Vương bá, Vương bá như thế nào đợi gã? Cái này thật không công bằng!”
Lâm Thâm đánh gãy lời cậu:”Thì ra cậu còn nhớ Vương bá đối với gã như thế nào, tôi tưởng cậu quên rồi.”
Hách Phúng nghẹn lời.
“Cậu nhớ kĩ, người mà cậu có ý đồ “giết chết” này là thân sinh cốt nhục của Vương bá. Gã có nên chết hay không, không phải do cậu quyết định.” Lâm Thâm nhìn Vương Hi trên mặt đất run rẩy vì sợ, thản nhiên nói:”Cho dù gã là một con rệp, là một tên rác rưởi, chừng nào Vương bá còn sống thì gã không thể chết được.”
“Vì cái gì?!”
“Bởi vì họ là cha mẹ.” Lâm Thâm nâng cao giọng:”Công bằng? Cho tới bây giờ cũng không có công bằng.”
Cha mẹ đối với con cái yêu thương, con cái quay về đối đãi cha mẹ như thế nào, nếu thật sự đặt lên cán cân, trọng lượng hai bên hoàn toàn không bằng nhau.
Hách Phúng oán hận, nhưng cũng bất lực. Bởi vì sau khi cậu tỉnh táo lại đã hiểu được, cho dù bây giờ Vương Hi là người mà còn thua kém quỷ, Vương bá chỉ cần biết rằng gã còn sống, nhất định sẽ kinh hỉ vạn phần. Đây là huyết thống, là cha mẹ.
“Thiết, tôi không cam tâm.” Hách Phúng nhìn trên mặt đất không ngừng lầu bầu, nhìn Vương Hi xấu xí, không cam lòng nói:”Chẵng lẽ cứ như vậy nhìn gã sống, sau đó làm một con trùng hút máu hút khô Vương bá bọn họ, ai biết tiểu tử này còn có thể làm ra trò gì!”
Lâm Thâm thấy cậu không còn xúc động nữa, mới an tâm nói.
“Cái này cậu không cần lo lắng.”
Anh nhìn Vương Hi bằng ánh mắt phức tạp, giống như còn ẩn ẩn mang theo một tia thương hại.
“Một người sớm phải chết đi đột nhiên sống lại, sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì.”
Hách Phúng thấy Lâm Thâm liếc mắt, luôn cảm thấy trong lời nói dường như có hàm ý khác.
“Hơn nữa——” Lâm Thâm nói:”Tôi sẽ không để gã sống quá thoải mái.”
“Phải không? Tùy anh đó.” Hách Phúng phẫn nộ nói.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thâm đột nhiên vang lên. Thì ra bác sĩ và nhân viên y tế đã lên núi, bọn họ hỏi vị trí cụ thể của Lâm Thâm.
Sự tình đã đến bước này, Vương Hi vẫn luôn trốn tránh rốt cục bị phơi bày trước mắt của nhân thế.
Hách Phúng căn bản không cách nào dự đóan trước được, cậu cùng bác sĩ và nhân viên y tế mang theo Vương thẩm, vào thời điểm lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Vương Hi.
Bà gần như không chút suy nghĩ xông lên ôm lấy con trai của mình, cho dù nhiều năm qua đi,tất cả vẫn như khi gã còn nhỏ mà ôm lấy nhau thâm tình, ôn nhu.
“A Tế, A Tế! Con rốt cục trở lại. Mẹ biết con không chết mà….Mẹ…A Tế!”
Tình cảm giấu trong lòng của lão phụ đột nhiên tuôn trào, ôm Vương Hi gào khóc không ngừng.
Chồng bị thương, con trai đột nhiên sống lại, các sự việc nối đuôi nhau đánh sâu vào làm cho bà trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi.
Nhưng mà Hách Phúng chú ý đến, nước mắt từ đôi mắt vẩn đục tràn ra chính là vui quá mà khóc.
Trên đời báu vật trân quý nhất bị mất đi sau đó trở lại đó là vui sướng nhất, đại khái chính là như vậy.
Bác sĩ và nhân viên y tế nghi hoặc đi đến hỏi.
“Người bên kia cũng bị thương?”
Lâm Thâm lắc đầu, nói:”Không, y là người mất tích, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.”
“Ly kì như vậy?”
“Phỏng chừng có nguyên nhân bên trong đi, nhưng mà các ông tốt nhất đem gã đi kiểm tra một chút, thời điểm tôi cùng nhân viên của mình phát hiện, tinh thần hắn hình như có chút không bình thường.”
“Không bình thường?”
Lâm Thâm bình tĩnh gật đầu.
“Ân, chỉ cần có ai muốn tiếp cận, gã liền cho rằng người khác muốn thương tổn mình, đây có thể là chứng hoang tưởng đi.”
Đang lúc nói, một vị bác sĩ và nhân viên y tế đã muốn hướng Vương Hi đến gần, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nguyên bản Vương Hi thất thần đang bị Vương thẩm ôm, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
“Không được lại đây! Không được đến gần tao, cút, cút, cút!” Gã sau khi rống to lại biến thành đau khổ cầu xin:”A, a! Không cần đánh tôi, cứu tôi, cứu tôi!”
Mọi người sợ hãi, nhìn Vương Hi lâm vào trạng thái điên dại, đều đi tới ngăn gã lại.
Lâm Thâm nhìn hắn mà không giải thích được:”Hắn giống như đem những người muốn tiếp cận mình thành những người thương tổn hắn, ngay từ đầu đã đối với chúng tôi quyền đấm cước đá.”
Một vị bác sĩ nói:”Có lẽ khi hắn mất tích đã chịu ngược đãi, tinh thần không chịu nổi mà sụp đổ.”
Lâm Thâm gật đầu, làm ra bộ dáng thì ra là thế.
“Xem ra hắn thật sự có chút dị thường, có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một phen?”
Vị bác sị nọ không có ý muốn trả lời anh, cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, liền tiến lên tham gia chế ngự Vương Hi trong trạng thái điên dại.
Từ đầu đến cuối Hách Phúng linh động không có xen mồm vào, mở mắt trừng trừng nhìn Lâm Thâm nói mấy câu Vương Hi liền đổi thành “Tinh thần không bình thường”, về sau còn có khả năng chẩn đoán thành bệnh nhân tâm thần.
Đây cũng quá thái quá đi.
Thừa dịp mọi người còn đang quây quanh Vương Hi cùng Vương bá, Hách Phúng lặng lẽ đi qua, hỏi:”Anh làm sao làm được? Gã chẳng lẽ thật sự điên rồi?”
Lâm Thâm lườm cậu một cái.
“Đây không phải một ít do cậu làm sao? Như vậy kích thích gã, bây giờ tôi nói gã không điên cũng không có ai tin.” Hai người nhìn về phía Vương Hi, gã hình như còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi trước khi chết, thần trí có chút không rõ. Bất quá điểm này cũng bị Lâm Thâm hảo hảo tận dụng.
Thời điểm Hách Phúng trừng trị Vương Hi, anh sở dĩ đến cuối cùng mới ra mặt ngăn cản cũng vì đã có suy tính.
Mà trước mắt, Vương Hi giống như thật sự trở nên điên điên khùng khùng, bất luận kẻ nào tiếp cận đều bài xích, cử chỉ hành vi dị thường cổ quái, khiến người khác không có khả năng không tin tưởng lời nói của Lâm Thâm.
Lâm Thâm thờ ơ, lạnh nhạt, thản nhiên nói:”Không bằng nói, từ thật lâu trước kia, tinh thần gã đã không bình thường.”
“Vì sao nói thế?”
Lâm Thâm nhìn cây đại thụ trước mắt, cành lá đan chen khó gỡ, cắm thật sâu vào đất.
“Không có nguồn gốc, không có bóng, như thế nào sống?”
Vô luận rằng đó là một con quỷ sống du đãng trên thế gian cùng nghiệt tử bất hiếu quên đi nguồn gốc, Vương Hi tự tay chắt đứt mối liên hệ duy nhất trên đời của gã, sống một cách thương hại trên thế giới. Điên hay không điên cũng chỉ ở một ý niệm.
Sự tình kết thúc, Vương Hi giống như thật dự điên rồi. Mỗi ngày đều lảm nhảm những câu nói người khác nghe không hiểu, mà Vương bá sau khi hồi phục chấp nhận thẩm vấn, cũng chỉ nói mình lên núi không cẩn thận đạp trúng bẫy rập.
Đối với Vương Hi đột nhiên xuất hiện cùng nguyên nhân chính mình bị thương, Vương bá thật ăn ý cùng Lâm Thâm nhất trí lời khai.
Không có bằng chứng lại thêm Vương bá cố ý giấu diếm, không ai nghĩ đến chuyện này liên quan đến người kiểm lâm. Việc kiểm lâm gặp bọn họ tựa hồ ngẫu nhiên trong lúc tuần tra.
Tất nhìn như rất đơn giản, nhưng sự thật lại không đơn giản như vậy, có cái gì ẩn trong sương mù, nhưng không ai nguyện ý tìm tòi nghiên cứu.
Cảnh cục trên trấn không muốn cùng Lâm Thâm dính líu với nhau, nếu Vương bá đã nói như vậy, Vương Hi lại trong trạng thái rối loạn, bọn họ cũng sẽ không dính dáng đến Lâm Thâm nữa.
Sự tình, lại quay về nguyên trạng.
Không, có một việc thay đổi, để chiếu cố đứa con nhập viện lại không thể tự lo liệu, một nhà Vương bá dọn khỏi trấn đi lên huyện, từ nay về sau không thể tiếp tục lên núi đưa lương thực.
Ngày đi, ông còn đặc biệt lên núi gặp mặt Lâm Thâm. Hách Phúng không biết hai người bọn họ nói cái gì, chỉ là lúc rời đi, Vương bá được Vương thẩm nâng, khập khiễng mà cười.
“Tiểu Hách a, về sau ông không thể tới nữa, phải hảo hảo chiếu cố chính mình a.”
Trước khi đi, ông còn cùng Hách Phúng chào đón.
“Vương bá.” Hách Phúng muốn nói lại thôi, cậu muốn hòi lão nhân trước mắt có phải đã đoán được gì hay không, có phải hay không biết sự tình của Vương Hi cùng bọn họ có liên quan. Lại muốn hỏi ông, hiện tại mang theo đứa con trai phế vật, chẵng lẽ không mệt mỏi sao?
Nhưng mà cậu còn chưa kịp hỏi ra miệng, lại thấy Vương bá tươi cười.
“Con người a, mệt mỏi cùng đau khổ, chỉ cần có một tia hi vọng liền có thể nhịn xuống.”
Đúng vậy, Vương Hi chính là hi vọng của vợ chồng họ. Chẵng sợ gã hiện tại tựa hồ điên rồi, dù cho gã hiếu thuận như thế nào, lại đoạn tuyệt quan hệ với lão phu thê. Ít nhất đối với vợ chồng Vương bá, con trai trở về, chính là một loại hạnh phúc.
Bóng dáng hai lão nhân đỡ nhai ở trên sơn đạo càng lúc càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa.
Hách Phúng đứng nhìn hồi lâu, cậu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không thể không thừa nhận.
Lâm Thâm muốn cậu lưu lại mạng sống của Vương Hi là đúng. Trước kia mạng sống của Vương Hi không đáng một xu, bây giờ, ngược lại kéo dài sinh mệnh của hai lão nhân, là hi vọng cho họ tiếp tục sống.
“Phát ngốc cái gì?”
Lâm Thâm xuất quỷ nhập thần, lén đến phía sau lưng cậu:”Chúng ta còn có chuyện phải làm.”
“Cái gì.”
Đôi mắt Lâm Thâm lóe lên.
“Vô ảnh không có nguồn gốc, du hồn cố ý chỉ tránh ở chỗ tối, cũng không chỉ có một Vương Hi.”
Vương Hi kêu Hắc, là ai, còn có tên Hắc sau lưng đến tột cùng còn âm mưu gì?
Lâm Thâm hiện tại suy nghĩ làm thế nào đem đám du hồn này tóm hết, không chừa một mống!
Nhưng mà quỷ ảnh vô tung vô ảnh, dễ bắt đến thế sao?
Ở phương xa, trong bệnh viện, Vương Hi xuyên qua cửa sổ nhìn không trung, ánh mắt si ngốc.
“Ta hữu dụng, ta có giá trị! Ta…”
Gã thì thào nhắc tới gì đó, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, lưu lại từng đạo quang ảnh. Nhưng mà có bóng sau lưng Vương Hi lại mỏng manh yếu ớt, như là làn sương, nhẹ nhàng thổi liền tán đi.
Còn sống, lại cùng chết đi không có gì khác.
Cái này thật đáng thương đáng buồn, lại thật đáng giận, còn có người yêu gã, nguyện ý vì gã không tiếc tất cả mọi thứ.
Cuộc sống của bọn họ cứ như vậy tiếp tục, bức màn không được vén lên.
Cây không có rễ, không có nguồn gốc, người vô ảnh.
Phiêu đãng trên đời, chặt đứt căn nguyên, người tự tìm diệt vong, còn có bao nhiêu?
Kế tiếp, sẽ là ai?
Hách Phúng nghe Lâm Thâm nói vậy, ánh mắt cậu không khỏi nhìn về phía ngọn núi.
Một dải xanh biếc, tán cây hai bên đan xen lẫn nhau, một tòa thâm sơn rừng rậm, đến tột cùng còn muốn dính dáng đến bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu tình cừu.
Mà chính bản thân cậu, cũng không biết khi nào gặp người nào tiếp theo.
Thật khó hiểu, cậu nhớ đến câu nói kia của Vương bá.
Người chỉ còn hi vọng, là có thể tiếp tục sống.
Hách Phúng cười cười, nói:”Quản hắn, tôi liền tạm thời chờ tên Hắc này, còn có thần thần quỷ quỷ sau lưng hắn, cứ coi như giết thời gian đi. Tới môt tên còn ngại ít, một đôi luôn đi.”
Lâm Thâm gật đầu, yên lặng tán thưởng khí khái không biết sợ của cậu, liền tìm một tảng đá ngồi xuống, trong tay lột một đống thật dài tống diệp.
“….Anh kiếm ở đâu ra thế.”
Nhai, nhai, nhai.
“Anh đem dấu đi, không chịu cho tôi.”
Nhai, nhai, nhai.
“Tôi tự mình đi lấy.”
Cái gì?
Nhai a nhai a nhai, Lâm Thâm nuốt một ngụm:”Ngày lúc lúc trở về thuận tay lấy.” Anh nghĩ nghĩ, nói:”Dù sao Vương Hi cũng không ăn, không nên lãng phí.”
A ô một ngụm nuốt vào, Lâm Thâm tiện tay ném đống tống diệp(lá bánh ú), như là đem hết sự tình không vui vẻ vứt sau đầu.
Mộ phần trơ trọi khoảng không phía Tây, cũng nên triệt để xóa sạch đi.
Không, còn có thể giữ lại tương đối tốt.
Bởi vì mộ phần cúng tế kia, đã muốn hoàn toàn không tồn tại trên đời này.
Tống diệp bị gió thổi bay, rơi xuống vách núi.
Một lúc sau, trên sườn núi truyền đến một trận rống giận.
“Lâm Thâm, ai cho phép anh ném rác bừa bãi!!”
“…”
“Tối nay không được ăn cơm.”
“….”
“Cũng không cho phép đi mộ phần ăn vụng tế phẩm của người khác! Nếu không về sau anh đi ăn mì ăn liền đi!!”
Trên núi gió lớn, những lời này truyền đi thật xa, vào tai Lâm Thâm phảng phất như có tiếng vang.
Ăn mì ăn liền đi, mì ăn liền đi, mì đi, đi….
Lâm Thâm nghĩ không biết bây giờ đi nhặt đống tống diệp, còn kịp không ha.
Gió thổi qua trên đỉnh núi, giống như nhỏ giọng cười hai người kia, khe khẽ mà thổi xa, thổi về phía thế giới rộng lớn bên ngoài núi.
Nơi đây tràn ngập yêu ma quỷ quái, thế giới kì lạ đến rực rỡ.
Người vô ảnh- hết
————————————————————————————–
Sau khi khi kết thúc phần này, có thật nhiều câu hỏi được đặt ra:
1.Người tên Hắc kia là ai?
2.Vương Hi sẽ ra sao?
3.Thân phận của Lâm đại hôi lang và Hách tiểu hồng mao là gì?
4.Khi nào hai người xác định tình cảm cho con dân?
5.Còn có những chuyện gì sẽ tìm đến Lâm Thâm và Hách Phúng đây?
Xin mời đón đọc Có giỏi thì đừng chết!
Và
Tui nhịn hết nổi rồi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaLâm Thâm à anh là kiểm lâm kiểm lâm đó, ăn xong quăng tùm lum là sao????!!! Nghe Tiểu Phúng uy hiếp xong anh có cần làm hành động kinh bỉ vậy không?? (¯―¯٥) tui kinh bỉ anh, mặt thanh lạnh lùng của tui đâu….hình tượng phá vỡ (¯―¯٥), anh ngoan hiền khi nào thế lày…không đâm chọt em nó hả, quan trọng là tui phát hiện ảnh ăn bánh ú chứ không phải bánh chưng ∈(´﹏﹏﹏`)∋. Thuộc tính của hai người được xác định là: Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, nó là canh trong suốt các bác ạ, không một cảnh hun hít gì. Tui đi an ủi tâm hồn bị tổn thương đây. Mà chương cuối mỗi phần dài quá hừ…
Dùng theo cách nói của cậu thì tức giận chính là đặc quyền của người trẻ tuổi, nhưng cậu đã qua thời kì khí thịnh của tuổi trẻ rồi.
Nhưng mà thật sự không nghĩ đến, ở cái nơi thâm sơn dù đã rời xa chốn đô thị ồn ào như thế, cậu lại bị người khác chọc giận đến tình trạng này.
Hoàn toàn đã không còn lý trí. Giống như đại não chia thành hai phe, một bên lửa giận ngút trời, hận rằng không thể đem người trước mắt này khiến hắn tan xương nát thịt; bên còn lại tuy rằng còn chút lý trí, nhưng cũng không muốn ngăn cản gì bên kia.
Nói như vậy,bởi vì một mình Hách Phúng trước đến nay không có cách nào giải quyết cục diện tương tự do tình huống này sinh ra.
Cậu hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ có thể mặc cho tức giận dâng lên.
Giống như hiện tại, mỗi một câu nói oán hận của Vương Hi đều như đâm vào tim cậu, khiến cậu chỉ ước gì giây kế tiếp con người tàn nhẫn này sẽ biến mất trên đời ngay lập tức.
Nếu nói nuôi con để dưỡng già, nuôi một đứa con trai còn như thế không bằng nuôi một con chó! Gã là thứ trời sinh lòng lang dạ thú, không, nói gã lòng lang dạ thú thật đúng là vũ nhục cái từ này.
Hách Phúng càng nghĩ càng căm giận, nhưng khí lực của cậu không được tính là kinh người, nên việc hai tay treo một đại nam nhân giữa không trung lâu như vậy có chút ăn không tiêu. Làm cho tay không khỏi run lên.
Vương Hi lập tức bị dọa đến thất thanh la to.
“Buông! Thả tao xuống mau! Buông!”
Hách Phúng ha hả nở nụ cười:”Mày xác định?”
Tay cậu làm bộ hơi buông lòng một chút:”Nếu tao bây giờ thả mày xuống, mày có thể sẽ không nào thấy được mặt trời ngày mai.”
Vương Hi nhìn nụ cười của cậu, sau lưng bỗng dâng lên một cỗ ớn lạnh rùng cả mình, tóc gáy cũng dựng thẳng lên.
“Mày, mày có giỏi thì ném tao xuống, sau đó bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày! Sẽ không! Bọn họ sẽ thay tao báo thù! Bọn mày chờ đấy!”
Đã đến thời điểm này,vậy mà gã cũng không biết thế nào là thỏa hiệp, lại khơi mào lửa giận của Hách Phúng, thật không biết nói là gã quá đần độn hay đã hết thuốc trị.
“Tao ghét nhất một việc, chính là bị người khác uy hiếp!”
Hách Phúng lạnh lùng nhướn mày, cố ý đung đưa tay.
“Dù sao không phải mấy năm trước mày đã chết rồi sao? Người chết không khả năng chết lần thứ hai đi.”
Cậu nhớ đến việc gì đó thú vị, nhẹ giọng nói:”Cho nên mày hiểu chưa? Cho dù tao bây giờ ở đây đem mày ném xuống, cũng không có ai có bất kỳ lí do gì đổ tội cho tao.”
“Bởi vì mày đã sớm là ma quỷ, không ai quan tâm đến sự sống chết của mày nữa đâu.”
Hách Phúng liền nhớ đến chuyện này, tâm tình liền vui vẻ khiến cho Vương Hi cảm thấy khó hiểu.
“Giống như u linh phiêu đãng, căn bản không có người đế ý.Có chết cũng là cái chết vô ích, chậc chậc, thật không có gì đáng nói.”
“Mày ——! Mày là kẻ điên.”
Vương Hi bắt đầu không chịu nổi ngữ khí quỷ dị này của Hách Phúng, nhưng lại không dám giãy dụa mạnh mẽ, chỉ có thể dùng hết sức chửi rủa.
“Kẻ điên! Mày là tên điên!”
“Ai nha, đoán thật đúng, nhưng mà tên thân mật này cũng không phải người nào cũng có thể gọi.” Hách Phúng buông một bên tay:”Nhất là tên căn bã như mày, thì lại càng không có tư cách.”
“A a a a a a a, không cần, không cần!” Vương Hi sợ đến mức hồn vía quay cuồng, không quản mặt mũi, lên tiếng cầu xin:”Không cần đem tao ném xuống! Tao xin mày, xin mày. Không! Cứu tôi, ai cứu tôi với! Hắc…”
Lâm Thâm luôn thờ ơ giật giật lỗ tai, nhìn chằm chằm miệng Vương Hi
Vương Hi cũng biết gã lỡ lời, sắc mặt lập tức trở nên hết trắng rồi xanh, dù cho ngay cả bản thân đang đứng trước nguy cơ sinh tử cũng không để ý đến, gắt gao ngậm miệng lại, không dám nhiều lời.
Lâm Thâm nheo mắt, nếu vừa rồi anh nghe không lầm, khẩu hình miệng của Vương Hi khi nãy là—–Hắc.
Cái tên này, hình như có chút quen thuôc?
Mà lý trí của Hách Phúng không biết đang vứt ở xó nào, cũng không chú ý đến điểm ấy. Một tay cậu giơ Vương Hi lên, có cảm giác không nắm bắt được.
Bất quá, ngã xuống chắc cũng không có sao đi?
Hách Phúng chỉ đơn giản nghĩ người này mau biến mất,thì xong hết mọi chuyện, Vương bá sẽ không lại vì tên này mà phiền não thương tâm, cùng lắm là cậu đi phụng dưỡng hai lão nhân.
Càng nghĩ cậu càng thấy mình làm đúng, nguyên bản bàn tay đã nắm không tốn sức, dần dần có xu hướng buông ra.
Vào lúc này, một đôi tay từ bên cạnh vươn ra, thừa dịp Hách Phúng còn chưa chuẩn bị, đem Vương Hi từ vách đá kéo lên.
Hách Phúng bởi vì phòng bị không kịp, cũng bị kéo về sau lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu căm tức nói:”Anh làm cái gì?!”
“Những lời này là tôi hỏi cậu mới đúng.” Lâm Thâm không chút nào yếu thế, cũng không tiếp tục đứng ngoài cuộc:”Cậu vừa rồi thật sự định đem gã ném xuống?”
Bị Lâm Thâm nhìn vậy trong lòng Hách Phúng không hiểu sao có chút chột dạ, nói quanh co.
“Không phải chỉ trượt tay thôi sao, nếu thật ngã xuống tôi cũng không phải cố ý.”
Lâm Thâm nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười.
Hách Phúng nháy mắt sợ hãi, một người bình thường rất ít khi cười đột nhiên lại cười với ngươi thì ngươi sẽ có cảm giác gì?
Cậu cảm thụ không phải thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) mà là hoảng sợ vạn phần.
Khi Lâm Thâm cười nhất định không phải chuyện gì tốt!
“Cậu cố ý.” Lâm Thâm hình như rất tức giận nhưng vẫn nở nụ cười:”Cậu muốn giết gã??”
Bị anh dùng ngữ khí này nói ra suy nghĩ sâu nhất trong lòng, Hách Phúng có chút thẹn quá hóa giận.
Cậu trừng Lâm Thâm, chỉ vào Vương Hi trên mặt đất, nói:
“Nếu như vậy thì sao? Vậy anh không thấy gã mất đi nhân tính, không biết đến hiếu nghĩa, cái tên này sinh ra trên đời làm gì? Dù sao nếu giết gã chết, bất quá là vì dân trừ hại, có cái gì không được?”
“Nói rất hay, vì dân trừ hại, vậy cậu thay mặt cho ai?”
Lâm Thâm nhìn cậu, lãnh tỉnh nói:”Cậu là vương pháp hay thiên đạo(lẽ trời, đạo trời)? Hách Phúng, đừng quá tự mãn, cậu cho rằng mình có thể tùy ý định đoạt sống chết của người khác sao?”
“Tôi —–!”
“Nếu cậu cho là thế, vậy thì cậu cùng những tên mưu toan tự sát, cũng không có gì khác nhau.” Lâm Thâm chậm rãi nói:”Nhưng mà so ra, bọn họ chỉ là định đoạt sống chết của chính mình, mà cậu lại muốn nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay, đó mới chính là điều đáng sợ.”
“Tôi không có! Chẵng lẽ anh không tức giận gã đã làm thế nào với Vương bá, Vương bá như thế nào đợi gã? Cái này thật không công bằng!”
Lâm Thâm đánh gãy lời cậu:”Thì ra cậu còn nhớ Vương bá đối với gã như thế nào, tôi tưởng cậu quên rồi.”
Hách Phúng nghẹn lời.
“Cậu nhớ kĩ, người mà cậu có ý đồ “giết chết” này là thân sinh cốt nhục của Vương bá. Gã có nên chết hay không, không phải do cậu quyết định.” Lâm Thâm nhìn Vương Hi trên mặt đất run rẩy vì sợ, thản nhiên nói:”Cho dù gã là một con rệp, là một tên rác rưởi, chừng nào Vương bá còn sống thì gã không thể chết được.”
“Vì cái gì?!”
“Bởi vì họ là cha mẹ.” Lâm Thâm nâng cao giọng:”Công bằng? Cho tới bây giờ cũng không có công bằng.”
Cha mẹ đối với con cái yêu thương, con cái quay về đối đãi cha mẹ như thế nào, nếu thật sự đặt lên cán cân, trọng lượng hai bên hoàn toàn không bằng nhau.
Hách Phúng oán hận, nhưng cũng bất lực. Bởi vì sau khi cậu tỉnh táo lại đã hiểu được, cho dù bây giờ Vương Hi là người mà còn thua kém quỷ, Vương bá chỉ cần biết rằng gã còn sống, nhất định sẽ kinh hỉ vạn phần. Đây là huyết thống, là cha mẹ.
“Thiết, tôi không cam tâm.” Hách Phúng nhìn trên mặt đất không ngừng lầu bầu, nhìn Vương Hi xấu xí, không cam lòng nói:”Chẵng lẽ cứ như vậy nhìn gã sống, sau đó làm một con trùng hút máu hút khô Vương bá bọn họ, ai biết tiểu tử này còn có thể làm ra trò gì!”
Lâm Thâm thấy cậu không còn xúc động nữa, mới an tâm nói.
“Cái này cậu không cần lo lắng.”
Anh nhìn Vương Hi bằng ánh mắt phức tạp, giống như còn ẩn ẩn mang theo một tia thương hại.
“Một người sớm phải chết đi đột nhiên sống lại, sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì.”
Hách Phúng thấy Lâm Thâm liếc mắt, luôn cảm thấy trong lời nói dường như có hàm ý khác.
“Hơn nữa——” Lâm Thâm nói:”Tôi sẽ không để gã sống quá thoải mái.”
“Phải không? Tùy anh đó.” Hách Phúng phẫn nộ nói.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thâm đột nhiên vang lên. Thì ra bác sĩ và nhân viên y tế đã lên núi, bọn họ hỏi vị trí cụ thể của Lâm Thâm.
Sự tình đã đến bước này, Vương Hi vẫn luôn trốn tránh rốt cục bị phơi bày trước mắt của nhân thế.
Hách Phúng căn bản không cách nào dự đóan trước được, cậu cùng bác sĩ và nhân viên y tế mang theo Vương thẩm, vào thời điểm lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Vương Hi.
Bà gần như không chút suy nghĩ xông lên ôm lấy con trai của mình, cho dù nhiều năm qua đi,tất cả vẫn như khi gã còn nhỏ mà ôm lấy nhau thâm tình, ôn nhu.
“A Tế, A Tế! Con rốt cục trở lại. Mẹ biết con không chết mà….Mẹ…A Tế!”
Tình cảm giấu trong lòng của lão phụ đột nhiên tuôn trào, ôm Vương Hi gào khóc không ngừng.
Chồng bị thương, con trai đột nhiên sống lại, các sự việc nối đuôi nhau đánh sâu vào làm cho bà trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi.
Nhưng mà Hách Phúng chú ý đến, nước mắt từ đôi mắt vẩn đục tràn ra chính là vui quá mà khóc.
Trên đời báu vật trân quý nhất bị mất đi sau đó trở lại đó là vui sướng nhất, đại khái chính là như vậy.
Bác sĩ và nhân viên y tế nghi hoặc đi đến hỏi.
“Người bên kia cũng bị thương?”
Lâm Thâm lắc đầu, nói:”Không, y là người mất tích, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.”
“Ly kì như vậy?”
“Phỏng chừng có nguyên nhân bên trong đi, nhưng mà các ông tốt nhất đem gã đi kiểm tra một chút, thời điểm tôi cùng nhân viên của mình phát hiện, tinh thần hắn hình như có chút không bình thường.”
“Không bình thường?”
Lâm Thâm bình tĩnh gật đầu.
“Ân, chỉ cần có ai muốn tiếp cận, gã liền cho rằng người khác muốn thương tổn mình, đây có thể là chứng hoang tưởng đi.”
Đang lúc nói, một vị bác sĩ và nhân viên y tế đã muốn hướng Vương Hi đến gần, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nguyên bản Vương Hi thất thần đang bị Vương thẩm ôm, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
“Không được lại đây! Không được đến gần tao, cút, cút, cút!” Gã sau khi rống to lại biến thành đau khổ cầu xin:”A, a! Không cần đánh tôi, cứu tôi, cứu tôi!”
Mọi người sợ hãi, nhìn Vương Hi lâm vào trạng thái điên dại, đều đi tới ngăn gã lại.
Lâm Thâm nhìn hắn mà không giải thích được:”Hắn giống như đem những người muốn tiếp cận mình thành những người thương tổn hắn, ngay từ đầu đã đối với chúng tôi quyền đấm cước đá.”
Một vị bác sĩ nói:”Có lẽ khi hắn mất tích đã chịu ngược đãi, tinh thần không chịu nổi mà sụp đổ.”
Lâm Thâm gật đầu, làm ra bộ dáng thì ra là thế.
“Xem ra hắn thật sự có chút dị thường, có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một phen?”
Vị bác sị nọ không có ý muốn trả lời anh, cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, liền tiến lên tham gia chế ngự Vương Hi trong trạng thái điên dại.
Từ đầu đến cuối Hách Phúng linh động không có xen mồm vào, mở mắt trừng trừng nhìn Lâm Thâm nói mấy câu Vương Hi liền đổi thành “Tinh thần không bình thường”, về sau còn có khả năng chẩn đoán thành bệnh nhân tâm thần.
Đây cũng quá thái quá đi.
Thừa dịp mọi người còn đang quây quanh Vương Hi cùng Vương bá, Hách Phúng lặng lẽ đi qua, hỏi:”Anh làm sao làm được? Gã chẳng lẽ thật sự điên rồi?”
Lâm Thâm lườm cậu một cái.
“Đây không phải một ít do cậu làm sao? Như vậy kích thích gã, bây giờ tôi nói gã không điên cũng không có ai tin.” Hai người nhìn về phía Vương Hi, gã hình như còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi trước khi chết, thần trí có chút không rõ. Bất quá điểm này cũng bị Lâm Thâm hảo hảo tận dụng.
Thời điểm Hách Phúng trừng trị Vương Hi, anh sở dĩ đến cuối cùng mới ra mặt ngăn cản cũng vì đã có suy tính.
Mà trước mắt, Vương Hi giống như thật sự trở nên điên điên khùng khùng, bất luận kẻ nào tiếp cận đều bài xích, cử chỉ hành vi dị thường cổ quái, khiến người khác không có khả năng không tin tưởng lời nói của Lâm Thâm.
Lâm Thâm thờ ơ, lạnh nhạt, thản nhiên nói:”Không bằng nói, từ thật lâu trước kia, tinh thần gã đã không bình thường.”
“Vì sao nói thế?”
Lâm Thâm nhìn cây đại thụ trước mắt, cành lá đan chen khó gỡ, cắm thật sâu vào đất.
“Không có nguồn gốc, không có bóng, như thế nào sống?”
Vô luận rằng đó là một con quỷ sống du đãng trên thế gian cùng nghiệt tử bất hiếu quên đi nguồn gốc, Vương Hi tự tay chắt đứt mối liên hệ duy nhất trên đời của gã, sống một cách thương hại trên thế giới. Điên hay không điên cũng chỉ ở một ý niệm.
Sự tình kết thúc, Vương Hi giống như thật dự điên rồi. Mỗi ngày đều lảm nhảm những câu nói người khác nghe không hiểu, mà Vương bá sau khi hồi phục chấp nhận thẩm vấn, cũng chỉ nói mình lên núi không cẩn thận đạp trúng bẫy rập.
Đối với Vương Hi đột nhiên xuất hiện cùng nguyên nhân chính mình bị thương, Vương bá thật ăn ý cùng Lâm Thâm nhất trí lời khai.
Không có bằng chứng lại thêm Vương bá cố ý giấu diếm, không ai nghĩ đến chuyện này liên quan đến người kiểm lâm. Việc kiểm lâm gặp bọn họ tựa hồ ngẫu nhiên trong lúc tuần tra.
Tất nhìn như rất đơn giản, nhưng sự thật lại không đơn giản như vậy, có cái gì ẩn trong sương mù, nhưng không ai nguyện ý tìm tòi nghiên cứu.
Cảnh cục trên trấn không muốn cùng Lâm Thâm dính líu với nhau, nếu Vương bá đã nói như vậy, Vương Hi lại trong trạng thái rối loạn, bọn họ cũng sẽ không dính dáng đến Lâm Thâm nữa.
Sự tình, lại quay về nguyên trạng.
Không, có một việc thay đổi, để chiếu cố đứa con nhập viện lại không thể tự lo liệu, một nhà Vương bá dọn khỏi trấn đi lên huyện, từ nay về sau không thể tiếp tục lên núi đưa lương thực.
Ngày đi, ông còn đặc biệt lên núi gặp mặt Lâm Thâm. Hách Phúng không biết hai người bọn họ nói cái gì, chỉ là lúc rời đi, Vương bá được Vương thẩm nâng, khập khiễng mà cười.
“Tiểu Hách a, về sau ông không thể tới nữa, phải hảo hảo chiếu cố chính mình a.”
Trước khi đi, ông còn cùng Hách Phúng chào đón.
“Vương bá.” Hách Phúng muốn nói lại thôi, cậu muốn hòi lão nhân trước mắt có phải đã đoán được gì hay không, có phải hay không biết sự tình của Vương Hi cùng bọn họ có liên quan. Lại muốn hỏi ông, hiện tại mang theo đứa con trai phế vật, chẵng lẽ không mệt mỏi sao?
Nhưng mà cậu còn chưa kịp hỏi ra miệng, lại thấy Vương bá tươi cười.
“Con người a, mệt mỏi cùng đau khổ, chỉ cần có một tia hi vọng liền có thể nhịn xuống.”
Đúng vậy, Vương Hi chính là hi vọng của vợ chồng họ. Chẵng sợ gã hiện tại tựa hồ điên rồi, dù cho gã hiếu thuận như thế nào, lại đoạn tuyệt quan hệ với lão phu thê. Ít nhất đối với vợ chồng Vương bá, con trai trở về, chính là một loại hạnh phúc.
Bóng dáng hai lão nhân đỡ nhai ở trên sơn đạo càng lúc càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa.
Hách Phúng đứng nhìn hồi lâu, cậu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không thể không thừa nhận.
Lâm Thâm muốn cậu lưu lại mạng sống của Vương Hi là đúng. Trước kia mạng sống của Vương Hi không đáng một xu, bây giờ, ngược lại kéo dài sinh mệnh của hai lão nhân, là hi vọng cho họ tiếp tục sống.
“Phát ngốc cái gì?”
Lâm Thâm xuất quỷ nhập thần, lén đến phía sau lưng cậu:”Chúng ta còn có chuyện phải làm.”
“Cái gì.”
Đôi mắt Lâm Thâm lóe lên.
“Vô ảnh không có nguồn gốc, du hồn cố ý chỉ tránh ở chỗ tối, cũng không chỉ có một Vương Hi.”
Vương Hi kêu Hắc, là ai, còn có tên Hắc sau lưng đến tột cùng còn âm mưu gì?
Lâm Thâm hiện tại suy nghĩ làm thế nào đem đám du hồn này tóm hết, không chừa một mống!
Nhưng mà quỷ ảnh vô tung vô ảnh, dễ bắt đến thế sao?
Ở phương xa, trong bệnh viện, Vương Hi xuyên qua cửa sổ nhìn không trung, ánh mắt si ngốc.
“Ta hữu dụng, ta có giá trị! Ta…”
Gã thì thào nhắc tới gì đó, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, lưu lại từng đạo quang ảnh. Nhưng mà có bóng sau lưng Vương Hi lại mỏng manh yếu ớt, như là làn sương, nhẹ nhàng thổi liền tán đi.
Còn sống, lại cùng chết đi không có gì khác.
Cái này thật đáng thương đáng buồn, lại thật đáng giận, còn có người yêu gã, nguyện ý vì gã không tiếc tất cả mọi thứ.
Cuộc sống của bọn họ cứ như vậy tiếp tục, bức màn không được vén lên.
Cây không có rễ, không có nguồn gốc, người vô ảnh.
Phiêu đãng trên đời, chặt đứt căn nguyên, người tự tìm diệt vong, còn có bao nhiêu?
Kế tiếp, sẽ là ai?
Hách Phúng nghe Lâm Thâm nói vậy, ánh mắt cậu không khỏi nhìn về phía ngọn núi.
Một dải xanh biếc, tán cây hai bên đan xen lẫn nhau, một tòa thâm sơn rừng rậm, đến tột cùng còn muốn dính dáng đến bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu tình cừu.
Mà chính bản thân cậu, cũng không biết khi nào gặp người nào tiếp theo.
Thật khó hiểu, cậu nhớ đến câu nói kia của Vương bá.
Người chỉ còn hi vọng, là có thể tiếp tục sống.
Hách Phúng cười cười, nói:”Quản hắn, tôi liền tạm thời chờ tên Hắc này, còn có thần thần quỷ quỷ sau lưng hắn, cứ coi như giết thời gian đi. Tới môt tên còn ngại ít, một đôi luôn đi.”
Lâm Thâm gật đầu, yên lặng tán thưởng khí khái không biết sợ của cậu, liền tìm một tảng đá ngồi xuống, trong tay lột một đống thật dài tống diệp.
“….Anh kiếm ở đâu ra thế.”
Nhai, nhai, nhai.
“Anh đem dấu đi, không chịu cho tôi.”
Nhai, nhai, nhai.
“Tôi tự mình đi lấy.”
Cái gì?
Nhai a nhai a nhai, Lâm Thâm nuốt một ngụm:”Ngày lúc lúc trở về thuận tay lấy.” Anh nghĩ nghĩ, nói:”Dù sao Vương Hi cũng không ăn, không nên lãng phí.”
A ô một ngụm nuốt vào, Lâm Thâm tiện tay ném đống tống diệp(lá bánh ú), như là đem hết sự tình không vui vẻ vứt sau đầu.
Mộ phần trơ trọi khoảng không phía Tây, cũng nên triệt để xóa sạch đi.
Không, còn có thể giữ lại tương đối tốt.
Bởi vì mộ phần cúng tế kia, đã muốn hoàn toàn không tồn tại trên đời này.
Tống diệp bị gió thổi bay, rơi xuống vách núi.
Một lúc sau, trên sườn núi truyền đến một trận rống giận.
“Lâm Thâm, ai cho phép anh ném rác bừa bãi!!”
“…”
“Tối nay không được ăn cơm.”
“….”
“Cũng không cho phép đi mộ phần ăn vụng tế phẩm của người khác! Nếu không về sau anh đi ăn mì ăn liền đi!!”
Trên núi gió lớn, những lời này truyền đi thật xa, vào tai Lâm Thâm phảng phất như có tiếng vang.
Ăn mì ăn liền đi, mì ăn liền đi, mì đi, đi….
Lâm Thâm nghĩ không biết bây giờ đi nhặt đống tống diệp, còn kịp không ha.
Gió thổi qua trên đỉnh núi, giống như nhỏ giọng cười hai người kia, khe khẽ mà thổi xa, thổi về phía thế giới rộng lớn bên ngoài núi.
Nơi đây tràn ngập yêu ma quỷ quái, thế giới kì lạ đến rực rỡ.
Người vô ảnh- hết
————————————————————————————–
Sau khi khi kết thúc phần này, có thật nhiều câu hỏi được đặt ra:
1.Người tên Hắc kia là ai?
2.Vương Hi sẽ ra sao?
3.Thân phận của Lâm đại hôi lang và Hách tiểu hồng mao là gì?
4.Khi nào hai người xác định tình cảm cho con dân?
5.Còn có những chuyện gì sẽ tìm đến Lâm Thâm và Hách Phúng đây?
Xin mời đón đọc Có giỏi thì đừng chết!
Và
Tui nhịn hết nổi rồi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaLâm Thâm à anh là kiểm lâm kiểm lâm đó, ăn xong quăng tùm lum là sao????!!! Nghe Tiểu Phúng uy hiếp xong anh có cần làm hành động kinh bỉ vậy không?? (¯―¯٥) tui kinh bỉ anh, mặt thanh lạnh lùng của tui đâu….hình tượng phá vỡ (¯―¯٥), anh ngoan hiền khi nào thế lày…không đâm chọt em nó hả, quan trọng là tui phát hiện ảnh ăn bánh ú chứ không phải bánh chưng ∈(´﹏﹏﹏`)∋. Thuộc tính của hai người được xác định là: Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, nó là canh trong suốt các bác ạ, không một cảnh hun hít gì. Tui đi an ủi tâm hồn bị tổn thương đây. Mà chương cuối mỗi phần dài quá hừ…