Chương 6
Thứ hai đến công ty, Tạ Oánh Thảo cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, Nghiêm Từ Mộc cũng đã đến từ sáng sớm, thấy Tạ Oánh Thảo rất tự nhiên chào hỏi cô: "Sư phụ, chào buổi sáng! "
Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng hỏi hắn: "Hôm nay có chuyện gì vậy, sao tôi có cảm giác rất kì lạ."
Nghiêm Từ Mộc có chút kinh ngạc nhìn cô: "Thứ sáu tuần trước không phải nói tuần này giám đốc mới sẽ đến sao."
Sau đó lắc đầu: "Cô vẫn giống như khi còn đi học, không thích nghe giảng."
Tạ Oánh Thảo vỗ đầu một cái nhớ lại có nghe trưởng phòng nói về chuyện này gần đây. Giám đốc hiện tại muốn chuyển công tác đến chi nhánh của công ty ở các thành phố khác vì lý do gia đình, sắp đến sẽ có giám đốc mới thay thế.
Trong cuộc họp vào thứ sáu tuần trước, cô không chú ý đến giám đốc nói gì, đến cả biên bản cuộc họp cũng là Nghiêm Từ Mộc làm giúp cô, vì đầu óc cô bị chuyện trong giới bạn thân làm cho rối bời.
Trong cuộc họp sáng nay, trưởng phòng đã nói lời tạm biệt, tiếp tục nói: "Xin mời giám đốc mới, đồng chí Nghiêm Từ Mộc nói chuyện với mọi người."
Cái gì?! Tạ Oánh Thảo trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn Nghiêm Từ Mộc đi lên đài, đầu ong ong, hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì.
"Xin chào mọi người, tôi là giám đốc bộ phận mới, Nghiêm Từ Mộc..."
Hắn đang nói cái gì vậy, Tạ Oánh Thảo choáng váng, điều này không phải có nghĩa là từ hôm nay trở đi, cấp trên trực tiếp của cô liền biến thành Nghiêm Từ Mộc sao? Sao cô lại ngốc như vậy, người ta đến công ty là quân nhảy dù*, trực tiếp đến làm giám sát. Vậy mà cô cũng tỉ mỉ kiên nhẫn hướng dẫn cho hắn như người mới.
*Là một tiếng lóng dùng để chỉ những người được bổ nhiệm vào một vị trí cao cấp mà không có kinh nghiệm hoặc thời gian làm việc trong công ty. Với nghĩa tích cự thì chỉ những người được gọi là "lính dù" có thể là những người có năng lực và kinh nghiệm, và họ có thể mang lại những ý tưởng mới và cách làm mới cho công ty.
"Trợ lý Tạ." Nghiêm Từ Mộc gọi cô.
"Hả?" Cuối cùng Tạ Oánh Thảo cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt mờ mịt đứng lên.
Biết vừa rồi cô căn bản không nghe lời mình nói, Nghiêm Từ Mộc nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Nhờ cô gửi những tư liệu này cho mọi người."
"Được..." Tạ Oánh Thảo cầm tập tư liệu, phân phát cho đồng nghiệp ở các bộ phận. Cô cũng ngồi xuống, mở một phần ra xem. Toàn bộ đều là tư liệu được chỉnh lý rõ ràng, bao gồm cả vụ án những năm trước, hệ thống bộ phận mới, sửa đổi nhiều quy định hiện hành, và thêm một số địa phương vốn chưa được đề cập.
Tạ Oánh Thảo nhìn thấy đống tài liệu dày cộm trên bàn, trong lòng không khỏi giật mình. Đây đều do Nghiêm Từ Mộc làm trong mấy ngày gần đây? Cô vốn biết Nghiêm Từ Mộc là một học bá, nhưng không ngờ năng lực làm việc của hắn cũng mạnh mẽ như vậy.
Thời gian tiếp theo của ngày hôm nay, hai vị giám đốc đều đang bận rộn với các loại công tác bàn giao, rất nhiều thứ cần trợ lý như cô phối hợp hoàn thành, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng chỉ có thể gọi cơm hộp giải quyết.
Đến giờ tan tầm, Tạ Oánh Thảo mệt đến gần như muốn nằm sấp trên bàn trực tiếp ngủ đi.
Tối hôm đó, nhân viên bộ phận tổ chức tiệc chia tay cho lão quản lý. Tạ Oánh Thảo, với tư cách là trợ lý, đã đặt chỗ trước khi tan tầm. Mọi người cùng nhau ăn uống và ca hát rất vui vẻ.
Đã lâu không có hoạt động nào, một đám thanh niên đều rất hào hứng. Nghiêm Từ Mộc tuyên bố kết thúc công việc sớm nửa tiếng để mọi người di chuyển, khiến cả bộ phận đều hoan hô vang dội. Thậm chí còn khiến người phòng bên cạnh nhìn sang liên tục.
Tạ Oánh Thảo không ngờ Nghiêm Từ Mộc cũng sẽ đi cùng. Cô nghĩ rằng với sự thay đổi của đội ngũ lãnh đạo cũ và mới, có thể sẽ không được tự nhiên. Nhưng không ngờ đồng nghiệp trong bộ phận lại rất thân thiết với Nghiêm Từ Mộc, ai cũng rất nhiệt tình. Có vẻ như trong vòng một tuần qua, hắn đã thu phục được không ít lòng dân.
Dù sao thì, học bá Nghiêm Từ Mộc khi còn bé EQ đích xác không cao. Nhưng hiện tại lại quá cao, cao đến mức khiến cô có chút sợ.
Một đám người ăn uống no nê đi hát, mở hai phòng riêng, một lớn một nhỏ. Dù sao ở cùng một chỗ với lãnh đạo cũng không được tự nhiên lắm. Có hai lãnh đạo phòng bên cạnh cũng chạy tới tiễn lão quản lý, mấy người ở trong phòng nói chuyện là chủ yếu, ca hát là phụ. Tạ Oánh Thảo cùng mấy nam lãnh đạo ngây ngốc trong phòng cảm thấy không được tự nhiên, vì thế chạy đến phòng lớn bên cạnh, bên trong đã bắt đầu khóc lóc gào thét.
Nhiều khi, điều quan trọng của karaoke không phải là hát có hay không mà là nó vui.
Mấy người thay phiên nhau hát xong bắt đầu thúc giục Tạ Oánh Thảo đổi bài, cô từ chối không được, tiện tay chọn trong bài hát hot trên trang chủ, bỗng nhiên tiện tay bấm một cái, chọn đúng bài hát này.
Đó là một bài hát cũ của mà cô thường hát khi còn là thiếu niên.
Em yêu vị cà phê, cảm giác thật trầm lặng
Loại nhạc em thích sưu tầm nghe cũng lạ lùng ghê
Em vô cùng đặc biệt ở mọi điểm
Ôi trời ơi, hợp khẩu vị của tôi quá đi
Tôi sợ tốn công, do tâm trạng thất thường ấy
Tôi ghét mình sao giống loài nhím luôn lo lắng đề phòng
Tôi không thích cảnh khóc lóc vì thất tình
Ôi trời ơi, tránh xa em ra thôi
(Trích từ bài Kẻ Nhát Gan - Ninh Thái Thần | 胆小鬼 - 宁采臣)
......
Tạ Oánh Thảo hát say sưa, trong ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ mặt cô, nhưng trong mắt cô lóe lên những tia sáng, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Khi hát đến hai câu cuối:
Tôi ở trong thế giới của mình không thể phạm quy
Em ở trong thế giới của em cười tôi, không sao cả.
Âm nhạc kết thúc, đồng nghiệp bên cạnh vỗ tay tán thưởng: "Trợ lý Tạ, không ngờ cô hát hay quá!"
"Đúng vậy, bình thường cũng không thấy cô nói chuyện nhiều, ai ngờ giọng hát lại tuyệt vời như vậy!"
Tạ Oánh Thảo có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn..."
Cô quay đầu định đưa micro cho người bên cạnh, nhưng khi nhìn kỹ, cô thấy người đang lặng lẽ ngồi bên cạnh là Nghiêm Từ Mộc. Cô không biết hắn đã chạy sang phòng bên này từ lúc nào.
"Hát rất hay." Nghiêm Từ Mộc tán thưởng nói: "Bài hát này rất dễ nghe."
Bên cạnh lại có người ồn ào: "Quản lý Nghiêm cũng hát một bài đi."
Tạ Oánh Thảo cũng rất tò mò Nghiêm Từ Mộc hát như thế nào, liền đem micro nhét vào tay hắn.
"Được rồi." Hắn cười cười nhận lấy micro, rất thoải mái đồng ý, ngồi xuống bên cạnh máy hát, rất nhanh đã chọn được bài hát.
Khi bài hát bắt đầu, Tạ Oánh Thảo có cảm giác như mình đã từng nghe giọng hát này ở đâu đó. Nghiêm Từ Mộc cất giọng hát, thanh âm từ tính, uyển chuyển, khí tức ổn định, rõ ràng. Tạ Oánh Thảo không kìm được mà che miệng lại, run rẩy.
Đã yêu thì đừng giả vờ
Nếu lạc lối thì đừng ngần ngại
Dù tương lai có ra sao
Em phải mạnh mẽ lên
Nếu ngày mai trái tim em vẫn lang thang
Anh nguyện gánh chịu tình yêu này
Cùng em tạo nên một thế giới
Từ nay thế giới của anh sẽ có em
Mỗi ngày là một vở kịch
Dù cốt truyện có lãng mạn đến mức nào
Nhân vật chính là em
Trong thế giới của anh từ nay có thêm một người
Có lúc nắng, có lúc mưa
Anh sẽ nói với em khi trời nhiều mây
Anh yêu em hơn vẻ đẹp của cầu vồng
(Trích bài 彩虹 (Cầu vòng) - 羽泉)
......
Bên cạnh, tiếng khen ngợi vang lên không ngừng: "Quản lý Nghiêm, Mạch Bá Mạch Bá, hát hay quá!"
Tạ Oánh Thảo không nói gì, cô chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nhìn Nghiêm Từ Mộc đang nghiêng mặt hát. Hắn vẫn đang hát đoạn thứ hai, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô và tiếp tục hát:
Trong thế giới của anh từ nay có thêm một người
Có lúc nắng, có lúc mưa
Anh sẽ nói với em khi trời nhiều mây
Anh yêu em hơn vẻ đẹp của cầu vồng
Có lúc nắng, có lúc mưa
Tạ Oánh Thảo bỗng nhiên nước mắt ứa ra, ký ức mãnh liệt ập đến. Bài hát này, Nghiêm Từ Mộc đã từng hát cho cô nghe, cô đã quên mất rồi.
Nửa học kỳ cuối năm lớp 12, mọi người đều như mũi tên trên dây cung, sẵn sàng bùng nổ. Mỗi ngày, bọn họ đều bận rộn với bài tập và thi cử, đến nỗi không còn thời gian và sức lực để ngước lên nhìn bầu trời xanh. Nhìn vào ngày đếm ngược trước lớp học, bọn họ cảm thấy căng thẳng đến mức không thở nổi. Tạ Oánh Thảo lúc này gặp khó khăn nghiêm trọng với các môn tự nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô rất có thể sẽ không đỗ đại học trọng điểm. Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó không phân tự nhiên và xã hội, mà chỉ thi 3 môn tổng hợp, thiên vị môn tự nhiên là một khuyết điểm chí mạng.
Cuộc sống lúc này của Tạ Oánh Thảo nhàm chán và tê liệt. Cô không còn tâm trí để xem TV hay chơi game, chỉ có thể nghe nhạc để giải tỏa tâm trạng. Bài hát 'Cầu vồng' này đã phát hành từ lâu, nhưng Tạ Oánh Thảo bình thường không thích nghe nhạc, nên cô chưa từng nghe qua.
Một buổi tối tự học, Nghiêm Từ Mộc và Hoàng Xuyên cùng nhau đi xuống cầu thang. Tạ Oánh Thảo đi phía sau họ và lần đầu tiên nghe thấy họ cùng nhau hát bài 'Cầu vồng'. Đêm đó, ánh trăng dịu dàng, tòa nhà giảng dạy phía trước họ sáng rực ánh đèn. Tiếng hát du dương, bóng lưng thiếu niên dưới ánh đèn ban ngày đẹp đến mức không chân thực.
Tạ Oánh Thảo lặng lẽ ghi lại một vài lời bài hát, rồi vội vàng chạy về nhà tìm lời bài hát đầy đủ và sao chép lại trên một tờ giấy.
Buổi chiều hôm sau, Tạ Oánh Thảo đến lớp học rất sớm. Vì Nghiêm Từ Mộc thường đến trường sớm nên lớp học lúc này vẫn còn trống rỗng, ngoại trừ vài bạn học ngồi ở hàng ghế sau. Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng nói với Nghiêm Từ Mộc: "Cậu có thể hát cho mình nghe bài 'Cầu vồng' hôm qua không?"
Nghiêm Từ Mộc liếc nhìn cô một cái: "Mình không nhớ lời bài hát."
Tạ Oánh Thảo biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng mình như vậy, vì vậy cô lấy tờ giấy trong túi ra đặt trước mặt Nghiêm Từ Mộc: "Mình có lời bài hát, cậu hát cho mình nghe đi!"
Nghiêm Từ Mộc đang đọc sách, không thèm để ý đến cô.
Tạ Oánh Thảo thất vọng quay đầu lại, lấy bài tập ra làm. Viết được một lúc, cô đột nhiên nghe thấy chàng trai bên cạnh bắt đầu hát. Cô quay đầu nhìn Nghiêm Từ Mộc, thấy hắn đang hát bài 'Cầu vồng'. Hắn không nhìn lời bài hát mà cô sao chép, cũng không nhìn cô. Ánh mắt hắn như đang nhìn về phía trước, nhưng cũng như không nhìn thấy gì.
Giọng hát của một thiếu niên mười mấy tuổi đã bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn mang theo nét non nớt, trong trẻo. Hắn hát rất nghiêm túc, không chút ủy mị, thậm chí còn hát cả những chi tiết nhỏ ở cuối bài.
Khi hát được một nửa, Hoàng Xuyên bước vào lớp. Cậu ta nghe thấy Nghiêm Từ Mộc đang hát, nhưng cũng không lên tiếng ngắt lời. Cậu cũng lấy ra bài tập và bắt đầu làm.
Khi Nghiêm Từ Mộc hát xong, Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Hoàng Xuyên lập tức sáp lại: "Này, cậu hát cho cô ấy à?" Cậu ta nhìn Nghiêm Từ Mộc rồi nhìn Tạ Oánh Thảo, cười một cách xấu xa.
Tạ Oánh Thảo sửng sốt một chút, định lấy lại tờ giấy lời bài hát thì thấy Nghiêm Từ Mộc lườm Hoàng Xuyên một cái, mím môi, rồi xé vụn tờ giấy.
Sau đó không lâu, Tạ Oánh Thảo nói đùa với Nghiêm Từ Mộc rằng hắn và Đường Hân đang bí mật gửi thư tình cho nhau. Sau đó, cô bị Nghiêm Từ Mộc tố cáo và bị chuyển chỗ ngồi. Khi trở lại chỗ cũ, cô đã không còn nói chuyện với Nghiêm Từ Mộc nữa.
Cái cảm giác thích một người mà không dám nói rõ ràng, luôn phải cẩn thận, mông lung, không chắc chắn, giờ đã không còn nữa.
- -------------------------------------------------------------
Vài lời của Editor:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Sau một thời gian vắng bóng ta đã quay lại rồi đây ^^
Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng hỏi hắn: "Hôm nay có chuyện gì vậy, sao tôi có cảm giác rất kì lạ."
Nghiêm Từ Mộc có chút kinh ngạc nhìn cô: "Thứ sáu tuần trước không phải nói tuần này giám đốc mới sẽ đến sao."
Sau đó lắc đầu: "Cô vẫn giống như khi còn đi học, không thích nghe giảng."
Tạ Oánh Thảo vỗ đầu một cái nhớ lại có nghe trưởng phòng nói về chuyện này gần đây. Giám đốc hiện tại muốn chuyển công tác đến chi nhánh của công ty ở các thành phố khác vì lý do gia đình, sắp đến sẽ có giám đốc mới thay thế.
Trong cuộc họp vào thứ sáu tuần trước, cô không chú ý đến giám đốc nói gì, đến cả biên bản cuộc họp cũng là Nghiêm Từ Mộc làm giúp cô, vì đầu óc cô bị chuyện trong giới bạn thân làm cho rối bời.
Trong cuộc họp sáng nay, trưởng phòng đã nói lời tạm biệt, tiếp tục nói: "Xin mời giám đốc mới, đồng chí Nghiêm Từ Mộc nói chuyện với mọi người."
Cái gì?! Tạ Oánh Thảo trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn Nghiêm Từ Mộc đi lên đài, đầu ong ong, hoàn toàn không nghe được hắn đang nói cái gì.
"Xin chào mọi người, tôi là giám đốc bộ phận mới, Nghiêm Từ Mộc..."
Hắn đang nói cái gì vậy, Tạ Oánh Thảo choáng váng, điều này không phải có nghĩa là từ hôm nay trở đi, cấp trên trực tiếp của cô liền biến thành Nghiêm Từ Mộc sao? Sao cô lại ngốc như vậy, người ta đến công ty là quân nhảy dù*, trực tiếp đến làm giám sát. Vậy mà cô cũng tỉ mỉ kiên nhẫn hướng dẫn cho hắn như người mới.
*Là một tiếng lóng dùng để chỉ những người được bổ nhiệm vào một vị trí cao cấp mà không có kinh nghiệm hoặc thời gian làm việc trong công ty. Với nghĩa tích cự thì chỉ những người được gọi là "lính dù" có thể là những người có năng lực và kinh nghiệm, và họ có thể mang lại những ý tưởng mới và cách làm mới cho công ty.
"Trợ lý Tạ." Nghiêm Từ Mộc gọi cô.
"Hả?" Cuối cùng Tạ Oánh Thảo cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt mờ mịt đứng lên.
Biết vừa rồi cô căn bản không nghe lời mình nói, Nghiêm Từ Mộc nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Nhờ cô gửi những tư liệu này cho mọi người."
"Được..." Tạ Oánh Thảo cầm tập tư liệu, phân phát cho đồng nghiệp ở các bộ phận. Cô cũng ngồi xuống, mở một phần ra xem. Toàn bộ đều là tư liệu được chỉnh lý rõ ràng, bao gồm cả vụ án những năm trước, hệ thống bộ phận mới, sửa đổi nhiều quy định hiện hành, và thêm một số địa phương vốn chưa được đề cập.
Tạ Oánh Thảo nhìn thấy đống tài liệu dày cộm trên bàn, trong lòng không khỏi giật mình. Đây đều do Nghiêm Từ Mộc làm trong mấy ngày gần đây? Cô vốn biết Nghiêm Từ Mộc là một học bá, nhưng không ngờ năng lực làm việc của hắn cũng mạnh mẽ như vậy.
Thời gian tiếp theo của ngày hôm nay, hai vị giám đốc đều đang bận rộn với các loại công tác bàn giao, rất nhiều thứ cần trợ lý như cô phối hợp hoàn thành, thậm chí ngay cả cơm trưa cũng chỉ có thể gọi cơm hộp giải quyết.
Đến giờ tan tầm, Tạ Oánh Thảo mệt đến gần như muốn nằm sấp trên bàn trực tiếp ngủ đi.
Tối hôm đó, nhân viên bộ phận tổ chức tiệc chia tay cho lão quản lý. Tạ Oánh Thảo, với tư cách là trợ lý, đã đặt chỗ trước khi tan tầm. Mọi người cùng nhau ăn uống và ca hát rất vui vẻ.
Đã lâu không có hoạt động nào, một đám thanh niên đều rất hào hứng. Nghiêm Từ Mộc tuyên bố kết thúc công việc sớm nửa tiếng để mọi người di chuyển, khiến cả bộ phận đều hoan hô vang dội. Thậm chí còn khiến người phòng bên cạnh nhìn sang liên tục.
Tạ Oánh Thảo không ngờ Nghiêm Từ Mộc cũng sẽ đi cùng. Cô nghĩ rằng với sự thay đổi của đội ngũ lãnh đạo cũ và mới, có thể sẽ không được tự nhiên. Nhưng không ngờ đồng nghiệp trong bộ phận lại rất thân thiết với Nghiêm Từ Mộc, ai cũng rất nhiệt tình. Có vẻ như trong vòng một tuần qua, hắn đã thu phục được không ít lòng dân.
Dù sao thì, học bá Nghiêm Từ Mộc khi còn bé EQ đích xác không cao. Nhưng hiện tại lại quá cao, cao đến mức khiến cô có chút sợ.
Một đám người ăn uống no nê đi hát, mở hai phòng riêng, một lớn một nhỏ. Dù sao ở cùng một chỗ với lãnh đạo cũng không được tự nhiên lắm. Có hai lãnh đạo phòng bên cạnh cũng chạy tới tiễn lão quản lý, mấy người ở trong phòng nói chuyện là chủ yếu, ca hát là phụ. Tạ Oánh Thảo cùng mấy nam lãnh đạo ngây ngốc trong phòng cảm thấy không được tự nhiên, vì thế chạy đến phòng lớn bên cạnh, bên trong đã bắt đầu khóc lóc gào thét.
Nhiều khi, điều quan trọng của karaoke không phải là hát có hay không mà là nó vui.
Mấy người thay phiên nhau hát xong bắt đầu thúc giục Tạ Oánh Thảo đổi bài, cô từ chối không được, tiện tay chọn trong bài hát hot trên trang chủ, bỗng nhiên tiện tay bấm một cái, chọn đúng bài hát này.
Đó là một bài hát cũ của mà cô thường hát khi còn là thiếu niên.
Em yêu vị cà phê, cảm giác thật trầm lặng
Loại nhạc em thích sưu tầm nghe cũng lạ lùng ghê
Em vô cùng đặc biệt ở mọi điểm
Ôi trời ơi, hợp khẩu vị của tôi quá đi
Tôi sợ tốn công, do tâm trạng thất thường ấy
Tôi ghét mình sao giống loài nhím luôn lo lắng đề phòng
Tôi không thích cảnh khóc lóc vì thất tình
Ôi trời ơi, tránh xa em ra thôi
(Trích từ bài Kẻ Nhát Gan - Ninh Thái Thần | 胆小鬼 - 宁采臣)
......
Tạ Oánh Thảo hát say sưa, trong ánh đèn mờ mịt, không nhìn rõ mặt cô, nhưng trong mắt cô lóe lên những tia sáng, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Khi hát đến hai câu cuối:
Tôi ở trong thế giới của mình không thể phạm quy
Em ở trong thế giới của em cười tôi, không sao cả.
Âm nhạc kết thúc, đồng nghiệp bên cạnh vỗ tay tán thưởng: "Trợ lý Tạ, không ngờ cô hát hay quá!"
"Đúng vậy, bình thường cũng không thấy cô nói chuyện nhiều, ai ngờ giọng hát lại tuyệt vời như vậy!"
Tạ Oánh Thảo có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn..."
Cô quay đầu định đưa micro cho người bên cạnh, nhưng khi nhìn kỹ, cô thấy người đang lặng lẽ ngồi bên cạnh là Nghiêm Từ Mộc. Cô không biết hắn đã chạy sang phòng bên này từ lúc nào.
"Hát rất hay." Nghiêm Từ Mộc tán thưởng nói: "Bài hát này rất dễ nghe."
Bên cạnh lại có người ồn ào: "Quản lý Nghiêm cũng hát một bài đi."
Tạ Oánh Thảo cũng rất tò mò Nghiêm Từ Mộc hát như thế nào, liền đem micro nhét vào tay hắn.
"Được rồi." Hắn cười cười nhận lấy micro, rất thoải mái đồng ý, ngồi xuống bên cạnh máy hát, rất nhanh đã chọn được bài hát.
Khi bài hát bắt đầu, Tạ Oánh Thảo có cảm giác như mình đã từng nghe giọng hát này ở đâu đó. Nghiêm Từ Mộc cất giọng hát, thanh âm từ tính, uyển chuyển, khí tức ổn định, rõ ràng. Tạ Oánh Thảo không kìm được mà che miệng lại, run rẩy.
Đã yêu thì đừng giả vờ
Nếu lạc lối thì đừng ngần ngại
Dù tương lai có ra sao
Em phải mạnh mẽ lên
Nếu ngày mai trái tim em vẫn lang thang
Anh nguyện gánh chịu tình yêu này
Cùng em tạo nên một thế giới
Từ nay thế giới của anh sẽ có em
Mỗi ngày là một vở kịch
Dù cốt truyện có lãng mạn đến mức nào
Nhân vật chính là em
Trong thế giới của anh từ nay có thêm một người
Có lúc nắng, có lúc mưa
Anh sẽ nói với em khi trời nhiều mây
Anh yêu em hơn vẻ đẹp của cầu vồng
(Trích bài 彩虹 (Cầu vòng) - 羽泉)
......
Bên cạnh, tiếng khen ngợi vang lên không ngừng: "Quản lý Nghiêm, Mạch Bá Mạch Bá, hát hay quá!"
Tạ Oánh Thảo không nói gì, cô chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nhìn Nghiêm Từ Mộc đang nghiêng mặt hát. Hắn vẫn đang hát đoạn thứ hai, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô và tiếp tục hát:
Trong thế giới của anh từ nay có thêm một người
Có lúc nắng, có lúc mưa
Anh sẽ nói với em khi trời nhiều mây
Anh yêu em hơn vẻ đẹp của cầu vồng
Có lúc nắng, có lúc mưa
Tạ Oánh Thảo bỗng nhiên nước mắt ứa ra, ký ức mãnh liệt ập đến. Bài hát này, Nghiêm Từ Mộc đã từng hát cho cô nghe, cô đã quên mất rồi.
Nửa học kỳ cuối năm lớp 12, mọi người đều như mũi tên trên dây cung, sẵn sàng bùng nổ. Mỗi ngày, bọn họ đều bận rộn với bài tập và thi cử, đến nỗi không còn thời gian và sức lực để ngước lên nhìn bầu trời xanh. Nhìn vào ngày đếm ngược trước lớp học, bọn họ cảm thấy căng thẳng đến mức không thở nổi. Tạ Oánh Thảo lúc này gặp khó khăn nghiêm trọng với các môn tự nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô rất có thể sẽ không đỗ đại học trọng điểm. Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó không phân tự nhiên và xã hội, mà chỉ thi 3 môn tổng hợp, thiên vị môn tự nhiên là một khuyết điểm chí mạng.
Cuộc sống lúc này của Tạ Oánh Thảo nhàm chán và tê liệt. Cô không còn tâm trí để xem TV hay chơi game, chỉ có thể nghe nhạc để giải tỏa tâm trạng. Bài hát 'Cầu vồng' này đã phát hành từ lâu, nhưng Tạ Oánh Thảo bình thường không thích nghe nhạc, nên cô chưa từng nghe qua.
Một buổi tối tự học, Nghiêm Từ Mộc và Hoàng Xuyên cùng nhau đi xuống cầu thang. Tạ Oánh Thảo đi phía sau họ và lần đầu tiên nghe thấy họ cùng nhau hát bài 'Cầu vồng'. Đêm đó, ánh trăng dịu dàng, tòa nhà giảng dạy phía trước họ sáng rực ánh đèn. Tiếng hát du dương, bóng lưng thiếu niên dưới ánh đèn ban ngày đẹp đến mức không chân thực.
Tạ Oánh Thảo lặng lẽ ghi lại một vài lời bài hát, rồi vội vàng chạy về nhà tìm lời bài hát đầy đủ và sao chép lại trên một tờ giấy.
Buổi chiều hôm sau, Tạ Oánh Thảo đến lớp học rất sớm. Vì Nghiêm Từ Mộc thường đến trường sớm nên lớp học lúc này vẫn còn trống rỗng, ngoại trừ vài bạn học ngồi ở hàng ghế sau. Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng nói với Nghiêm Từ Mộc: "Cậu có thể hát cho mình nghe bài 'Cầu vồng' hôm qua không?"
Nghiêm Từ Mộc liếc nhìn cô một cái: "Mình không nhớ lời bài hát."
Tạ Oánh Thảo biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng mình như vậy, vì vậy cô lấy tờ giấy trong túi ra đặt trước mặt Nghiêm Từ Mộc: "Mình có lời bài hát, cậu hát cho mình nghe đi!"
Nghiêm Từ Mộc đang đọc sách, không thèm để ý đến cô.
Tạ Oánh Thảo thất vọng quay đầu lại, lấy bài tập ra làm. Viết được một lúc, cô đột nhiên nghe thấy chàng trai bên cạnh bắt đầu hát. Cô quay đầu nhìn Nghiêm Từ Mộc, thấy hắn đang hát bài 'Cầu vồng'. Hắn không nhìn lời bài hát mà cô sao chép, cũng không nhìn cô. Ánh mắt hắn như đang nhìn về phía trước, nhưng cũng như không nhìn thấy gì.
Giọng hát của một thiếu niên mười mấy tuổi đã bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn mang theo nét non nớt, trong trẻo. Hắn hát rất nghiêm túc, không chút ủy mị, thậm chí còn hát cả những chi tiết nhỏ ở cuối bài.
Khi hát được một nửa, Hoàng Xuyên bước vào lớp. Cậu ta nghe thấy Nghiêm Từ Mộc đang hát, nhưng cũng không lên tiếng ngắt lời. Cậu cũng lấy ra bài tập và bắt đầu làm.
Khi Nghiêm Từ Mộc hát xong, Tạ Oánh Thảo nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Hoàng Xuyên lập tức sáp lại: "Này, cậu hát cho cô ấy à?" Cậu ta nhìn Nghiêm Từ Mộc rồi nhìn Tạ Oánh Thảo, cười một cách xấu xa.
Tạ Oánh Thảo sửng sốt một chút, định lấy lại tờ giấy lời bài hát thì thấy Nghiêm Từ Mộc lườm Hoàng Xuyên một cái, mím môi, rồi xé vụn tờ giấy.
Sau đó không lâu, Tạ Oánh Thảo nói đùa với Nghiêm Từ Mộc rằng hắn và Đường Hân đang bí mật gửi thư tình cho nhau. Sau đó, cô bị Nghiêm Từ Mộc tố cáo và bị chuyển chỗ ngồi. Khi trở lại chỗ cũ, cô đã không còn nói chuyện với Nghiêm Từ Mộc nữa.
Cái cảm giác thích một người mà không dám nói rõ ràng, luôn phải cẩn thận, mông lung, không chắc chắn, giờ đã không còn nữa.
- -------------------------------------------------------------
Vài lời của Editor:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Sau một thời gian vắng bóng ta đã quay lại rồi đây ^^