Chương 10
Editor: Yeee
Beta: An Nhiên
Sau khi Tiêu Tiêu rời đi, Trình Gia Dũng ngay lập tức triệu tập đồng sự trong đội mở cuộc họp.
Chuyện nước hoa là một phát hiện quan trọng, bọn họ đã phỏng đoán vô số loại động cơ phạm tội của hung thủ, chủ yếu xoay quanh ở vòng tình cảm hoặc hận thù giữa hung thủ và người bị hại. Nhiều lần khám xét chẳng qua là cố gắng thành lập những liên hệ bí ẩn có thể tồn tại giữa hai người bị hại.
Nhưng không bao giờ nghĩ đến, nhóm đối tượng hấp dẫn hung thủ lựa chọn ra tay, vậy mà là những phụ nữ thường dùng nước hoa.
Trình Gia Dũng vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Tiểu Thì, trên người cô ấy đúng là tỏa ra mùi nước hoa có chút gay mũi, tuy rằng chỉ là vội vàng gặp qua, cũng làm Trình Gia Dũng ấn tượng sâu sắc, cả người trang điểm đều không giống những y tá bình thường khác.
Trương Mộ Đồng cầm túi trong suốt, đùa nghịch vật chứng, nhịn không được tò mò, lấy nước hoa ra xịt một chút, chỉ là một ít chất lỏng, hắc đến mức cậu ấy phải hắt hơi vài cái liên tục.
“Nước hoa này là mùi gì vậy? Gay mũi như vậy”. Trương Mộ Đồng chọt chọt cái mũi, lại hắt hơi mạnh một cái.
Tiểu Chu người phụ nữ duy nhất của đội, ngửi ngửi mùi còn lưu lại trong không khí, cũng nhịn không được nói ra cách nhìn của bản thân: “Mùi nước hoa này quả là kỳ lạ, mùi hương mạnh gay mũi, cách thật xa cũng ngửi được. Phụ nữ bình thường đa số là mùi ngọt hoặc mùi thanh mát, mùi lố lăng như vậy, lượng tiêu thụ sẽ không quá cao đi”?
Vương Vũ nhận lấy chiếc túi trong tay Trương Mộ Đồng, cẩn thận đọc chữ trên chai nước hoa, nhỏ giọng nói thầm: “Fatal attraction, tên tiếng Trung là dụ hoặc trí mạng, nó đúng thật là danh xứng với thực, phụ nữ dùng nó đều chết oan uổng”.
Mọi người mồm năm miệng mười, anh một câu tôi một câu, nói ra cách nghĩ của mình với án tử.
Trình Gia Dũng chống cằm lẳng lặng mà nghe, có một việc vẫn luôn nghĩ không ra, nếu hung thủ có sự chán ghét đặc thù với ‘dụ hoặc trí mạng’, vậy thập tự giá trước ngực người chết lại đại biểu cho cái gì?
Trừng phạt hay là cứu rỗi?
“Tiểu Chu, cô điều tra công ty đồ trang điểm, thăm dò một chút người thiết kế ra loại nước hoa này, cảm hứng phát triển nước hoa với ý nghĩa chính là gì”?
“Mộ Đồng, cậu hẹn y tá trưởng Lâm Miểu, tôi có một số việc muốn tìm bà ấy hỏi một chút”.
…
Trình Gia Dũng lần nữa phân phối nhiệm vụ cho tổ viên, muốn biết động cơ phạm tội của hung thủ, hết thảy phải từ con số không điều tra lại lần nữa.
Lúc Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng tới bệnh viện, Lâm Miểu đang họp trong phòng, trong phòng trực chỉ còn y tá trẻ Tiểu Lý đang viết phiếu bàn giao.
Trình Gia Dũng đi qua, câu có câu không dò hỏi cô ấy: “Y tá Lý, cô với y tá Vương là cùng một lúc tới bệnh viện đúng không”?
“Đúng vậy”!
Tiểu Lý ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Vương Tiểu Thì xảy ra chuyện tới nay, các cảnh sát thường xuyên tới bệnh viện điều tra, lúc nào cũng gặp mặt, mọi người đoạn thời gian này cũng tính là ‘người quen’.
“Như anh biết, cô ấy vẫn luôn thích đi hộp đêm”?
Y tá Lý ngừng bút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Gia Dũng, thở dài một hơi, lần đầu tiên thay Vương Tiểu Thì nói chuyện: “Tiểu Thì thật ra là người rất tốt, không phải ‘thích chơi’ như mọi người thấy. Tôi biết gánh nặng nhà cô ấy rất lớn, ba mẹ lớn tuổi, còn có một đứa em trai tuổi vị thành niên, gánh nặng kinh tế hoàn toàn dựa vào một mình Tiểu Thì, tôi nghĩ cô ấy mỗi đêm đều đến chỗ ăn chơi, có lẽ là muốn quen biết những đứa con trai có tiền, tương lai có thể gả vào một nhà tốt, giải quyết gánh nặng trong nhà”.
Trình Gia Dũng bám vào bậc y tá, nhỏ giọng hỏi y tá Lý một câu: “Tôi nghe nói y tá Vương với chủ nhiệm Trần của các cô…”.
Thân mình y tá Lý run lên một chút, kinh ngạc nhìn Trình Gia Dũng trong chốc lát, giống như một tên trộm, lấm la lấm lét quan sát hoàn cảnh xung quanh, như một đặc vụ nắm tình hình, đầu cũng không nhấc mà trả lời câu hỏi của Trình Gia Dũng: “Thật ra những việc bát quái này tôi không nên nói, nhưng Tiểu Thì chết thảm như vậy, chúng tôi lại là bạn tốt, tôi muốn các anh sớm chút bắt được hung thủ”.
“Trước kia, tôi từng nghe Tiểu Thì phàn nàn với tôi, chủ nhiệm Trần vẫn luôn muốn quy tắc ngầm Tiểu Thì, nhưng Tiểu Thì vẫn luôn không đồng ý. Cũng đúng, chủ nhiệm Trần đã hơn 50 rồi, còn có vợ…”.
“Đại Dũng, thật ngại quá, đợi lâu rồi, họp muộn rồi”.
Lời của y tá Lý vẫn chưa nói xong, Lâm Miểu đã trở lại rồi. Đối thoại giữa y tá Lý và Trình Gia Dũng, bà ấy vô tình nghe được một chút.
Lâm Miểu căng mặt, cực kỳ nghiêm túc, thiện ý mà nhắc nhở y tá Lý: “Tiểu Lý, tai vách mạch rừng, những lời này không được nói lần thứ hai với bất kỳ người nào”.
“Bác sĩ Trần dù sao cũng là chủ nhiệm, thời gian công tác chúng ta ở nơi này nói vu vơ, vô cớ sinh sự. Những lời này truyền tới tai ông ta, không chỉ là bản thân cô, đối với đoàn thể y tá chúng ta cũng ảnh hưởng không tốt”.
Mặt Tiểu Lý đỏ lên, le lưỡi, trả lời: “ Em biết rồi, y tá trưởng”.
Lâm Miểu xoay người, lập tức thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười với hai người Trình Gia Dũng, thái độ hiền lành, làm người nhịn không được tâm tình vui vẻ: “Chúng ta đến phòng làm việc của bác sĩ nói chuyện đi, thời gian này các bác sĩ đều đang kiểm tra phòng, khám bệnh, phòng làm việc không có người”.
Tính cách cẩn thận này của Lâm Miểu, từ trẻ liền như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Trình Gia Dũng sợ lát nữa y tá Tiểu Lý lại bị Lâm Miểu trách cứ lần nữa, không có trái ngon để ăn*, lén lút giúp cô ấy hòa giải: “Dì Lâm, lúc nãy là tôi chủ động hỏi y tá Lý, cô ấy mới không để ý nói ra chuyện của y tá Vương, dì đừng nghiêm khắc như vậy với cấp dưới, xem cô ấy bị dọa, mặt cũng trắng rồi”.
*Phép ẩn dụ ý chỉ không có kết quả tốt.
“Tôi là vì tốt cho bọn họ, người trẻ tuổi đều thích gì làm nấy, nghĩ cái gì nói cái đấy. Tại sao tôi phải hẹn cậu ra bên ngoài nói chuyện, bệnh viện nhiều người nhiều miệng, nếu như lời bát quái nào truyền tới tai chủ nhiệm Trần, ông ta người này luôn là lòng dạ hẹp hòi, tôi cũng không giữ được các cô ấy…”.
“Lâm…dì Lâm. Dì ngửi thử xem, mùi hương này có quen thuộc không”?
Lại bắt đầu chế độ ‘lải nhải’ rồi.
Trình Gia Dũng đưa tấm card mùi hương của ‘dụ hoặc trí mạng’ cho Lâm Miểu, cắt ngang lời bà ấy muốn nói, cứ như vậy nói tiếp, đạo lý lớn của bà ấy phải nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Lâm Miểu đem tấm card vừa giao đưa đến trước mũi, liền liên tục hắt hơi mấy cái, bà ấy ngay lập tức đem tấm card mùi hương trả lại cho Trình Gia Dũng nói: “Xin lỗi, tôi có chút viêm mũi dị ứng, ngửi không ra mùi nước hoa này”.
“Loại nước hoa này là chúng tôi tìm được ở nhà Vương Tiểu Thì. Dì Lâm, lúc cô ấy đi làm, thường xuyên xịt loại nước hoa này sao”?
Lâm Miểu nhíu nhíu mi, vẻ mặt chán ghét: “Tiểu Vương đứa trẻ này, trên người thường xuyên xịt nước hoa đi làm, tôi chính là cảm thấy gay mũi, bình thường tôi luôn đeo khẩu trang tránh đi”.
‘Tôi đã nói với cô ấy, đi làm không nên xịt nước hoa, dù sao chúng tôi phải tiếp xúc với bệnh nhân, ảnh hưởng không tốt. Cô ấy cũng không nghe khuyên bảo. Lời nói nhiều lần, cô ấy liền đi kể khổ với chủ nhiệm Trần, trái lại chủ nhiệm Trần còn muốn tìm lí do trách mắng tôi. Thời gian dài, tôi cũng lười quản, chủ nhiệm cũng không để ý ảnh hưởng, tôi còn làm cái chuyện rảnh rỗi đó làm gì”.
“Dì Lâm, chủ nhiệm Trần là giáo đồ”? Trình Gia Dũng hỏi.
“Đúng vậy, giáo đường ông ta đi bái lễ cách nhà tôi rất gần, có lúc còn nhờ tôi gửi một ít đồ vật quyên tặng cho giáo hội”.
“Dì Lâm, có thể cho tôi địa chỉ của giáo hội không”?
“Hiện tại các cậu liền muốn đi qua sao”?
“Không phải bây giờ, chủ nhật đi”.
Lâm Miểu do dự một lát, sau đó gật gật đầu nói: “Không cần nói với người trong bệnh viện là tôi cho địa chỉ, lát nữa tôi viết cho cậu”.
“Cảm ơn dì, dì Lâm”.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Gia Dũng nhận được điện thoại của Tiểu Chu: “Người sáng lập ra nước hoa ‘dụ hoặc trí mạng’ là Châu Tiêu”.
Trình Gia Dũng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi ra sau sống lưng, Tiêu Tiêu nói không sai, hai người phụ nữ bị hại thoát không khỏi có quan hệ với ‘dụ hoặc trí mạng’.
Trong đêm, Trình Gia Dũng tra xong án tử, trở về nhà vừa mới tắm rửa xong, cửa phòng liền bị gõ cốc cốc.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thời gian, đã nửa đêm hơn 10 giờ rồi, thời gian này ai lại đến tìm anh?
Mang theo nghi hoặc, Trình Gia Dũng mở cửa ra một cái khe, thấy Tiêu Tiêu xách theo một túi trái cây, đứng trước cửa nhà anh.
Giờ này cô còn đến tìm anh, Trình Gia Dũng đều không cần đoán cũng biết, đến vì chuyện án tử.
Khó được lần này Tiêu Tiêu ở nhà không mặc quần áo ‘đen đen trắng trắng’ kỳ quái, áo thun hồng nhạt thêm quần jean ống rộng, như vậy nhìn mới giống phong cách ăn mặc của con gái bình thường nên có.
“Cô tìm tôi”? Trình Gia Dũng cố ý liếc nhìn đồng hồ, đem túi hoa quả nhét vào trong tay anh, vào phòng thay giày, một câu hàn huyên vô nghĩa cũng không có, trực tiếp vào vấn đề chính: “Án tử điều tra thế nào rồi”?
Miệng lưỡi này của Tiêu Tiêu cực kỳ giống lãnh đạo tới tra hỏi công việc.
“Cô giống như còn muốn quan tâm tiến triển hơn cả đại đội Tô của chúng tôi vậy”?
Tiêu Tiêu vẫn luôn kiệm lời, lười nói những chuyện vô nghĩa này với Trình Gia Dũng, đem đề tài lần nữa dẫn trở về: “Các anh chứng thực chưa, án tử với nước hoa có quan hệ phải không”?
Nhắc đến vấn đề nước hoa, Trình Gia Dũng phải cảm ơn Tiêu Tiêu đàng hoàng, nếu không phải cô phát hiện hai người bị hại đều dùng một loại nước hoa, bọn họ không biết phải vòng bao nhiêu vòng lớn, mới có thể tìm ra nguyên nhân dẫn dắt hung thủ phạm tội.
“Cô đoán không sai, chúng tôi đã điều tra nhà Vương Tiểu Thì, cô ấy chỉ dùng một loại nước hoa này, mà Châu Tiêu lại là người phát minh của ‘dụ hoặc trí mạng’, đủ loại chứng cứ cho thấy, đối tượng hung thủ lựa chọn, đều có quan hệ to lớn với ‘dụ hoặc trí mạng’”.
Nghe xong giải thích của Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu hài lòng gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tìm được người tình nghi chưa”?
Trình Gia Dũng cười khổ, phảng phất như lại lần nữa cảm nhận được cảm giác gấp gáp khi cấp trên ra chỉ tiêu nhanh chóng phá án: “Cô xem chúng tôi đều có ba đầu sáu tay sao? Điều tra yêu cầu thời gian, chẳng qua đã chốt một người tình nghi rồi”.
“Là ai”?
Trình Gia Dũng vừa muốn trả lời, đột nhiên đem lời nói nuốt trở lại, anh trên dưới đánh giá Tiêu Tiêu vài cái, hỏi lại cô: “Cô giống như rất liên quan đến án tử này”?
Mặt Tiêu Tiêu vô biểu tình, thanh âm nhàn nhạt trả lời: “Tôi cũng là nhân viên công tác thuộc bộ điều tra của bộ công an, chúng ta cũng chỉ là phân công không giống nhau. Tôi quan tâm tiến triển công việc trên tay, sớm chút bắt được hung thủ, như vậy có vấn đề không”?
Trình Gia Dũng bẹp bẹp miệng, không phản bác được.
Tiêu Tiêu mặc dù kiệm lời, nhưng mỗi câu nói đều hợp tình hợp lí, làm anh ngay cả cơ hội phản bác lại cũng không có.
Ý định ban đầu của Trình Gia Dũng là không muốn báo cáo lại tình huống điều tra cho Tiêu Tiêu, cô lại không phải lãnh đạo trực thuộc, nhưng việc qua cầu rút ván anh lại không làm được.
Anh run chân, đôi mắt nhìn nghiêng phía trước, tâm không cam, tình không nguyện mà nói cho Tiêu Tiêu tiến triển mới nhất của án tử: “Chúng tôi nghi ngờ nghi phạm giết hại Vương Tiểu Thì là bác sĩ Trần chủ nhiệm khoa nội hô hấp của bệnh viện bọn họ”.
“Động cơ thì sao”?
“Tranh chấp chuyện tình cảm! Vương Tiểu Thì có khả năng là tình nhân của bác sĩ Trần, kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta. Đương nhiên, cũng có thể là cô ấy kết giao bạn bè khác, Vương Tiểu Thì trong đồng nghiệp, nhận xét rất không tốt, là một người phụ nữ ăn chơi”.
“Dựa vào cái gì chỉ trích cô ấy, xảy ra loại chuyện như vậy, không phải vấn đề của đàn ông các người càng lớn sao”?
Đối diện với hỏi trách của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng quay đầu kinh ngạc nhìn cô, anh chỉ là tôn trọng sự thật khách quan điều tra được, cô sao lại tức giận như vậy?
- -----oOo------
Beta: An Nhiên
Sau khi Tiêu Tiêu rời đi, Trình Gia Dũng ngay lập tức triệu tập đồng sự trong đội mở cuộc họp.
Chuyện nước hoa là một phát hiện quan trọng, bọn họ đã phỏng đoán vô số loại động cơ phạm tội của hung thủ, chủ yếu xoay quanh ở vòng tình cảm hoặc hận thù giữa hung thủ và người bị hại. Nhiều lần khám xét chẳng qua là cố gắng thành lập những liên hệ bí ẩn có thể tồn tại giữa hai người bị hại.
Nhưng không bao giờ nghĩ đến, nhóm đối tượng hấp dẫn hung thủ lựa chọn ra tay, vậy mà là những phụ nữ thường dùng nước hoa.
Trình Gia Dũng vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Tiểu Thì, trên người cô ấy đúng là tỏa ra mùi nước hoa có chút gay mũi, tuy rằng chỉ là vội vàng gặp qua, cũng làm Trình Gia Dũng ấn tượng sâu sắc, cả người trang điểm đều không giống những y tá bình thường khác.
Trương Mộ Đồng cầm túi trong suốt, đùa nghịch vật chứng, nhịn không được tò mò, lấy nước hoa ra xịt một chút, chỉ là một ít chất lỏng, hắc đến mức cậu ấy phải hắt hơi vài cái liên tục.
“Nước hoa này là mùi gì vậy? Gay mũi như vậy”. Trương Mộ Đồng chọt chọt cái mũi, lại hắt hơi mạnh một cái.
Tiểu Chu người phụ nữ duy nhất của đội, ngửi ngửi mùi còn lưu lại trong không khí, cũng nhịn không được nói ra cách nhìn của bản thân: “Mùi nước hoa này quả là kỳ lạ, mùi hương mạnh gay mũi, cách thật xa cũng ngửi được. Phụ nữ bình thường đa số là mùi ngọt hoặc mùi thanh mát, mùi lố lăng như vậy, lượng tiêu thụ sẽ không quá cao đi”?
Vương Vũ nhận lấy chiếc túi trong tay Trương Mộ Đồng, cẩn thận đọc chữ trên chai nước hoa, nhỏ giọng nói thầm: “Fatal attraction, tên tiếng Trung là dụ hoặc trí mạng, nó đúng thật là danh xứng với thực, phụ nữ dùng nó đều chết oan uổng”.
Mọi người mồm năm miệng mười, anh một câu tôi một câu, nói ra cách nghĩ của mình với án tử.
Trình Gia Dũng chống cằm lẳng lặng mà nghe, có một việc vẫn luôn nghĩ không ra, nếu hung thủ có sự chán ghét đặc thù với ‘dụ hoặc trí mạng’, vậy thập tự giá trước ngực người chết lại đại biểu cho cái gì?
Trừng phạt hay là cứu rỗi?
“Tiểu Chu, cô điều tra công ty đồ trang điểm, thăm dò một chút người thiết kế ra loại nước hoa này, cảm hứng phát triển nước hoa với ý nghĩa chính là gì”?
“Mộ Đồng, cậu hẹn y tá trưởng Lâm Miểu, tôi có một số việc muốn tìm bà ấy hỏi một chút”.
…
Trình Gia Dũng lần nữa phân phối nhiệm vụ cho tổ viên, muốn biết động cơ phạm tội của hung thủ, hết thảy phải từ con số không điều tra lại lần nữa.
Lúc Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng tới bệnh viện, Lâm Miểu đang họp trong phòng, trong phòng trực chỉ còn y tá trẻ Tiểu Lý đang viết phiếu bàn giao.
Trình Gia Dũng đi qua, câu có câu không dò hỏi cô ấy: “Y tá Lý, cô với y tá Vương là cùng một lúc tới bệnh viện đúng không”?
“Đúng vậy”!
Tiểu Lý ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Vương Tiểu Thì xảy ra chuyện tới nay, các cảnh sát thường xuyên tới bệnh viện điều tra, lúc nào cũng gặp mặt, mọi người đoạn thời gian này cũng tính là ‘người quen’.
“Như anh biết, cô ấy vẫn luôn thích đi hộp đêm”?
Y tá Lý ngừng bút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Gia Dũng, thở dài một hơi, lần đầu tiên thay Vương Tiểu Thì nói chuyện: “Tiểu Thì thật ra là người rất tốt, không phải ‘thích chơi’ như mọi người thấy. Tôi biết gánh nặng nhà cô ấy rất lớn, ba mẹ lớn tuổi, còn có một đứa em trai tuổi vị thành niên, gánh nặng kinh tế hoàn toàn dựa vào một mình Tiểu Thì, tôi nghĩ cô ấy mỗi đêm đều đến chỗ ăn chơi, có lẽ là muốn quen biết những đứa con trai có tiền, tương lai có thể gả vào một nhà tốt, giải quyết gánh nặng trong nhà”.
Trình Gia Dũng bám vào bậc y tá, nhỏ giọng hỏi y tá Lý một câu: “Tôi nghe nói y tá Vương với chủ nhiệm Trần của các cô…”.
Thân mình y tá Lý run lên một chút, kinh ngạc nhìn Trình Gia Dũng trong chốc lát, giống như một tên trộm, lấm la lấm lét quan sát hoàn cảnh xung quanh, như một đặc vụ nắm tình hình, đầu cũng không nhấc mà trả lời câu hỏi của Trình Gia Dũng: “Thật ra những việc bát quái này tôi không nên nói, nhưng Tiểu Thì chết thảm như vậy, chúng tôi lại là bạn tốt, tôi muốn các anh sớm chút bắt được hung thủ”.
“Trước kia, tôi từng nghe Tiểu Thì phàn nàn với tôi, chủ nhiệm Trần vẫn luôn muốn quy tắc ngầm Tiểu Thì, nhưng Tiểu Thì vẫn luôn không đồng ý. Cũng đúng, chủ nhiệm Trần đã hơn 50 rồi, còn có vợ…”.
“Đại Dũng, thật ngại quá, đợi lâu rồi, họp muộn rồi”.
Lời của y tá Lý vẫn chưa nói xong, Lâm Miểu đã trở lại rồi. Đối thoại giữa y tá Lý và Trình Gia Dũng, bà ấy vô tình nghe được một chút.
Lâm Miểu căng mặt, cực kỳ nghiêm túc, thiện ý mà nhắc nhở y tá Lý: “Tiểu Lý, tai vách mạch rừng, những lời này không được nói lần thứ hai với bất kỳ người nào”.
“Bác sĩ Trần dù sao cũng là chủ nhiệm, thời gian công tác chúng ta ở nơi này nói vu vơ, vô cớ sinh sự. Những lời này truyền tới tai ông ta, không chỉ là bản thân cô, đối với đoàn thể y tá chúng ta cũng ảnh hưởng không tốt”.
Mặt Tiểu Lý đỏ lên, le lưỡi, trả lời: “ Em biết rồi, y tá trưởng”.
Lâm Miểu xoay người, lập tức thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười với hai người Trình Gia Dũng, thái độ hiền lành, làm người nhịn không được tâm tình vui vẻ: “Chúng ta đến phòng làm việc của bác sĩ nói chuyện đi, thời gian này các bác sĩ đều đang kiểm tra phòng, khám bệnh, phòng làm việc không có người”.
Tính cách cẩn thận này của Lâm Miểu, từ trẻ liền như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Trình Gia Dũng sợ lát nữa y tá Tiểu Lý lại bị Lâm Miểu trách cứ lần nữa, không có trái ngon để ăn*, lén lút giúp cô ấy hòa giải: “Dì Lâm, lúc nãy là tôi chủ động hỏi y tá Lý, cô ấy mới không để ý nói ra chuyện của y tá Vương, dì đừng nghiêm khắc như vậy với cấp dưới, xem cô ấy bị dọa, mặt cũng trắng rồi”.
*Phép ẩn dụ ý chỉ không có kết quả tốt.
“Tôi là vì tốt cho bọn họ, người trẻ tuổi đều thích gì làm nấy, nghĩ cái gì nói cái đấy. Tại sao tôi phải hẹn cậu ra bên ngoài nói chuyện, bệnh viện nhiều người nhiều miệng, nếu như lời bát quái nào truyền tới tai chủ nhiệm Trần, ông ta người này luôn là lòng dạ hẹp hòi, tôi cũng không giữ được các cô ấy…”.
“Lâm…dì Lâm. Dì ngửi thử xem, mùi hương này có quen thuộc không”?
Lại bắt đầu chế độ ‘lải nhải’ rồi.
Trình Gia Dũng đưa tấm card mùi hương của ‘dụ hoặc trí mạng’ cho Lâm Miểu, cắt ngang lời bà ấy muốn nói, cứ như vậy nói tiếp, đạo lý lớn của bà ấy phải nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Lâm Miểu đem tấm card vừa giao đưa đến trước mũi, liền liên tục hắt hơi mấy cái, bà ấy ngay lập tức đem tấm card mùi hương trả lại cho Trình Gia Dũng nói: “Xin lỗi, tôi có chút viêm mũi dị ứng, ngửi không ra mùi nước hoa này”.
“Loại nước hoa này là chúng tôi tìm được ở nhà Vương Tiểu Thì. Dì Lâm, lúc cô ấy đi làm, thường xuyên xịt loại nước hoa này sao”?
Lâm Miểu nhíu nhíu mi, vẻ mặt chán ghét: “Tiểu Vương đứa trẻ này, trên người thường xuyên xịt nước hoa đi làm, tôi chính là cảm thấy gay mũi, bình thường tôi luôn đeo khẩu trang tránh đi”.
‘Tôi đã nói với cô ấy, đi làm không nên xịt nước hoa, dù sao chúng tôi phải tiếp xúc với bệnh nhân, ảnh hưởng không tốt. Cô ấy cũng không nghe khuyên bảo. Lời nói nhiều lần, cô ấy liền đi kể khổ với chủ nhiệm Trần, trái lại chủ nhiệm Trần còn muốn tìm lí do trách mắng tôi. Thời gian dài, tôi cũng lười quản, chủ nhiệm cũng không để ý ảnh hưởng, tôi còn làm cái chuyện rảnh rỗi đó làm gì”.
“Dì Lâm, chủ nhiệm Trần là giáo đồ”? Trình Gia Dũng hỏi.
“Đúng vậy, giáo đường ông ta đi bái lễ cách nhà tôi rất gần, có lúc còn nhờ tôi gửi một ít đồ vật quyên tặng cho giáo hội”.
“Dì Lâm, có thể cho tôi địa chỉ của giáo hội không”?
“Hiện tại các cậu liền muốn đi qua sao”?
“Không phải bây giờ, chủ nhật đi”.
Lâm Miểu do dự một lát, sau đó gật gật đầu nói: “Không cần nói với người trong bệnh viện là tôi cho địa chỉ, lát nữa tôi viết cho cậu”.
“Cảm ơn dì, dì Lâm”.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Gia Dũng nhận được điện thoại của Tiểu Chu: “Người sáng lập ra nước hoa ‘dụ hoặc trí mạng’ là Châu Tiêu”.
Trình Gia Dũng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi ra sau sống lưng, Tiêu Tiêu nói không sai, hai người phụ nữ bị hại thoát không khỏi có quan hệ với ‘dụ hoặc trí mạng’.
Trong đêm, Trình Gia Dũng tra xong án tử, trở về nhà vừa mới tắm rửa xong, cửa phòng liền bị gõ cốc cốc.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thời gian, đã nửa đêm hơn 10 giờ rồi, thời gian này ai lại đến tìm anh?
Mang theo nghi hoặc, Trình Gia Dũng mở cửa ra một cái khe, thấy Tiêu Tiêu xách theo một túi trái cây, đứng trước cửa nhà anh.
Giờ này cô còn đến tìm anh, Trình Gia Dũng đều không cần đoán cũng biết, đến vì chuyện án tử.
Khó được lần này Tiêu Tiêu ở nhà không mặc quần áo ‘đen đen trắng trắng’ kỳ quái, áo thun hồng nhạt thêm quần jean ống rộng, như vậy nhìn mới giống phong cách ăn mặc của con gái bình thường nên có.
“Cô tìm tôi”? Trình Gia Dũng cố ý liếc nhìn đồng hồ, đem túi hoa quả nhét vào trong tay anh, vào phòng thay giày, một câu hàn huyên vô nghĩa cũng không có, trực tiếp vào vấn đề chính: “Án tử điều tra thế nào rồi”?
Miệng lưỡi này của Tiêu Tiêu cực kỳ giống lãnh đạo tới tra hỏi công việc.
“Cô giống như còn muốn quan tâm tiến triển hơn cả đại đội Tô của chúng tôi vậy”?
Tiêu Tiêu vẫn luôn kiệm lời, lười nói những chuyện vô nghĩa này với Trình Gia Dũng, đem đề tài lần nữa dẫn trở về: “Các anh chứng thực chưa, án tử với nước hoa có quan hệ phải không”?
Nhắc đến vấn đề nước hoa, Trình Gia Dũng phải cảm ơn Tiêu Tiêu đàng hoàng, nếu không phải cô phát hiện hai người bị hại đều dùng một loại nước hoa, bọn họ không biết phải vòng bao nhiêu vòng lớn, mới có thể tìm ra nguyên nhân dẫn dắt hung thủ phạm tội.
“Cô đoán không sai, chúng tôi đã điều tra nhà Vương Tiểu Thì, cô ấy chỉ dùng một loại nước hoa này, mà Châu Tiêu lại là người phát minh của ‘dụ hoặc trí mạng’, đủ loại chứng cứ cho thấy, đối tượng hung thủ lựa chọn, đều có quan hệ to lớn với ‘dụ hoặc trí mạng’”.
Nghe xong giải thích của Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu hài lòng gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tìm được người tình nghi chưa”?
Trình Gia Dũng cười khổ, phảng phất như lại lần nữa cảm nhận được cảm giác gấp gáp khi cấp trên ra chỉ tiêu nhanh chóng phá án: “Cô xem chúng tôi đều có ba đầu sáu tay sao? Điều tra yêu cầu thời gian, chẳng qua đã chốt một người tình nghi rồi”.
“Là ai”?
Trình Gia Dũng vừa muốn trả lời, đột nhiên đem lời nói nuốt trở lại, anh trên dưới đánh giá Tiêu Tiêu vài cái, hỏi lại cô: “Cô giống như rất liên quan đến án tử này”?
Mặt Tiêu Tiêu vô biểu tình, thanh âm nhàn nhạt trả lời: “Tôi cũng là nhân viên công tác thuộc bộ điều tra của bộ công an, chúng ta cũng chỉ là phân công không giống nhau. Tôi quan tâm tiến triển công việc trên tay, sớm chút bắt được hung thủ, như vậy có vấn đề không”?
Trình Gia Dũng bẹp bẹp miệng, không phản bác được.
Tiêu Tiêu mặc dù kiệm lời, nhưng mỗi câu nói đều hợp tình hợp lí, làm anh ngay cả cơ hội phản bác lại cũng không có.
Ý định ban đầu của Trình Gia Dũng là không muốn báo cáo lại tình huống điều tra cho Tiêu Tiêu, cô lại không phải lãnh đạo trực thuộc, nhưng việc qua cầu rút ván anh lại không làm được.
Anh run chân, đôi mắt nhìn nghiêng phía trước, tâm không cam, tình không nguyện mà nói cho Tiêu Tiêu tiến triển mới nhất của án tử: “Chúng tôi nghi ngờ nghi phạm giết hại Vương Tiểu Thì là bác sĩ Trần chủ nhiệm khoa nội hô hấp của bệnh viện bọn họ”.
“Động cơ thì sao”?
“Tranh chấp chuyện tình cảm! Vương Tiểu Thì có khả năng là tình nhân của bác sĩ Trần, kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta. Đương nhiên, cũng có thể là cô ấy kết giao bạn bè khác, Vương Tiểu Thì trong đồng nghiệp, nhận xét rất không tốt, là một người phụ nữ ăn chơi”.
“Dựa vào cái gì chỉ trích cô ấy, xảy ra loại chuyện như vậy, không phải vấn đề của đàn ông các người càng lớn sao”?
Đối diện với hỏi trách của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng quay đầu kinh ngạc nhìn cô, anh chỉ là tôn trọng sự thật khách quan điều tra được, cô sao lại tức giận như vậy?
- -----oOo------