Chương 17: Chạm mặt Hoàng Vũ Hiên
7 giờ 30 phút tối
Tiệc tối diễn ra tại dinh thự Bách gia vô cùng hào nhoáng, tráng lệ, lần lượt các khách mời có tiếng trong giới kinh doanh đều xuất hiện. Cũng chính vì lý do đó từ lúc bắt đầu bữa tiệc tới giờ Hạ Di Giai chẳng thấy mặt mũi Bách Ảnh Quân đâu.
Suốt từ lúc đầu tiệc, Bách Ảnh Quân bận phải đi giao lưu với các nhà đầu tư, các nhân vật cầm cán của giới kinh doanh vì thế không có thời gian ở bên cô. Tuy nói Bách gia là gia tộc có quyền thế bậc nhất thế giới nhưng việc hợp tác làm ăn cũng vẫn vô cùng quan trọng.
Các thế hệ đương nhiệm hay thừa kế của Bách gia xưa giờ lúc nào cũng phải chú trọng đến các mối quan hệ xã giao nên đôi khi đều vô cùng bận rộn. Đó là điều Hạ Di Giai có thể hiểu được.
Vì Bách Ảnh Quân bận phải đi chào hỏi khách khứa lại sợ Hạ Di Giai đi theo sẽ nhàm chán nên anh để cô ngồi lại với Vũ Kiều. Hạ Di Giai ngồi bên cạnh Bách phu nhân cùng bà giao lưu với các quý phu nhân và tiểu thư một hồi thì cảm thấy hơi đói nên cô quyết định đi kiếm đồ ăn.
Hạ Di Giai đảo mắt quanh sân một vòng vẫn không thấy chồng đâu nên cuối cùng tự mình đi đến bàn tiệc. Sau khi đến gần nơi trưng bày đồ ngọt thì Hạ Di Giai bị lóa mắt bởi cả một thế giới đồ ăn ngon mắt. Trên bàn đặt nào là bánh kem, bánh tart rồi bánh dâu, bánh trứng... đủ thứ các loại bánh trên đời. Chưa hết đâu bên cạnh còn có kem đủ các vị rồi món mặn lẫn salad và cả trái cây tráng miệng làm Hạ Di Giai vô cùng phấn khích muốn nhào đến chiếm lấy tất cả thức ăn.
Trong lúc cô đang hân hoan tận hưởng các món ăn ngon thì bỗng từ đâu cô nghe một tiếng xoảng lớn. Hạ Di Giai giật mình vội đặt đĩa thức ăn lên bàn rồi vội vàng chạy đến chỗ phát ra âm thanh xem thử. Vừa đến nơi cô đã thấy một người hầu nam đang không ngừng cúi đầu nhận lỗi còn phía trước anh ta là một người đàn ông đang cầm giấy lau sạch đi các vết bẩn trên quần áo mình.
Hạ Di Giai vừa nhìn quần áo của người đàn ông thì đã phần nào hiểu được câu chuyện. Người đàn ông kia đang mặc một bộ âu phục màu kem trắng, trên y phục hiện rõ một vệt màu đỏ chói mắt xung quanh còn vương vài vết bắn của rượu. Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng Hạ Di Giai không chần chừ lập tức đi đến chỗ người đàn ông.
Lúc cô đến bên cạnh thì phát hiện người hầu nam kia không ngừng cúi đầu, cơ thể còn đang không tự chủ được mà run rẩy. Thấy thế Hạ Di Giai nhanh chóng bước lên chắn trước mặt người hầu rồi xoay sang nói với anh ta:
- Cậu lui xuống trước đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết.
Người hầu nam nghe thấy giọng nói của cô thì khẽ ngẩng đầu, thấy cô gật đầu ra hiệu anh ta liền tự biết mà nhanh chóng xoay người đi vào trong. Sau khi người hầu đã đi vào thì Hạ Di Giai mới từ từ xoay mặt đối diện người đang ông nói:
- Xin lỗi anh, là do tôi không biết dạy dỗ người hầu mong anh đừng trách. Trước hết anh cứ đi vào, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ để anh thay còn bộ vest này cứ để tôi giải quyết. Sau khi tôi giặt sạch sẽ xong sẽ mang gửi đến tận nhà.
Người đàn ông nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Hạ Di Giai, chỉ đứng đó nhìn cô không nói. Sau khi nghe xong lời cô nói anh ta khẽ cười:
- Không sao, là do tôi bất cẩn va phải người hầu không phải lỗi của họ. Đồ của tôi không sao, tôi có mang theo quần áo dự phòng để tôi tự xử lý.
Nghe xong lời nói của người đàn ông Hạ Di Giai khẽ mỉm cười lịch sự:
- Cảm ơn anh đã hiểu cho đồng thời cũng xin lỗi anh vì sai lầm không đáng có.
Nói xong Hạ Di Giai khẽ cúi đầu chào rồi xoay người định rời đi. Ngay khi cô vừa xoay lưng về phía người đàn ông thì giọng nói của anh ta chợt vang lên:
- Xin lỗi tiểu thư, không biết cô là...
Giọng nói của người đàn ông vang lên làm Hạ Di Giai xoay người lại, cô vẫn phong thái đó lịch sự đáp:
- Tôi là Hạ Di Giai, là vợ của Bách Ảnh Quân.
Câu nói của Hạ Di Giai chợt khiến người đàn ông sững người, gương mặt anh thoáng nét ngạc nhiên rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- À, thì ra là Bách thiếu phu nhân! Là do tôi thất lễ rồi.
Nói rồi người đàn ông kia khẽ cúi đầu rồi lại nói tiếp:
- Tôi là Hoàng Vũ Hiên, là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Vũ. Gần đây tôi với Bách tổng đang hợp tác làm ăn.
- Thì ra anh là tổng giám của tập đoàn Hoàng Vũ, vài ngày trước tôi có nghe chồng mình nói về dự án hợp tác với các anh. Mong chúng ta hợp tác vui vẻ!
Nói rồi Hạ Di Giai lịch sự bắt tay người đàn ông xong khẽ cúi đầu chào sau đó xoay người rời đi nơi khác.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng của Hạ Di Giai khóe miệng khẽ cong lên, anh ta nhấp nhẹ một ngụm rượu vang rồi lẩm bẩm:
- Không ngờ vợ của Bách Ảnh Quân lại là người xinh đẹp nho nhã đến như thế, lại còn khéo léo dịu dàng. Đúng là con người thú vị, Hạ Di Giai đúng không tôi bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy.
Tiệc tối diễn ra tại dinh thự Bách gia vô cùng hào nhoáng, tráng lệ, lần lượt các khách mời có tiếng trong giới kinh doanh đều xuất hiện. Cũng chính vì lý do đó từ lúc bắt đầu bữa tiệc tới giờ Hạ Di Giai chẳng thấy mặt mũi Bách Ảnh Quân đâu.
Suốt từ lúc đầu tiệc, Bách Ảnh Quân bận phải đi giao lưu với các nhà đầu tư, các nhân vật cầm cán của giới kinh doanh vì thế không có thời gian ở bên cô. Tuy nói Bách gia là gia tộc có quyền thế bậc nhất thế giới nhưng việc hợp tác làm ăn cũng vẫn vô cùng quan trọng.
Các thế hệ đương nhiệm hay thừa kế của Bách gia xưa giờ lúc nào cũng phải chú trọng đến các mối quan hệ xã giao nên đôi khi đều vô cùng bận rộn. Đó là điều Hạ Di Giai có thể hiểu được.
Vì Bách Ảnh Quân bận phải đi chào hỏi khách khứa lại sợ Hạ Di Giai đi theo sẽ nhàm chán nên anh để cô ngồi lại với Vũ Kiều. Hạ Di Giai ngồi bên cạnh Bách phu nhân cùng bà giao lưu với các quý phu nhân và tiểu thư một hồi thì cảm thấy hơi đói nên cô quyết định đi kiếm đồ ăn.
Hạ Di Giai đảo mắt quanh sân một vòng vẫn không thấy chồng đâu nên cuối cùng tự mình đi đến bàn tiệc. Sau khi đến gần nơi trưng bày đồ ngọt thì Hạ Di Giai bị lóa mắt bởi cả một thế giới đồ ăn ngon mắt. Trên bàn đặt nào là bánh kem, bánh tart rồi bánh dâu, bánh trứng... đủ thứ các loại bánh trên đời. Chưa hết đâu bên cạnh còn có kem đủ các vị rồi món mặn lẫn salad và cả trái cây tráng miệng làm Hạ Di Giai vô cùng phấn khích muốn nhào đến chiếm lấy tất cả thức ăn.
Trong lúc cô đang hân hoan tận hưởng các món ăn ngon thì bỗng từ đâu cô nghe một tiếng xoảng lớn. Hạ Di Giai giật mình vội đặt đĩa thức ăn lên bàn rồi vội vàng chạy đến chỗ phát ra âm thanh xem thử. Vừa đến nơi cô đã thấy một người hầu nam đang không ngừng cúi đầu nhận lỗi còn phía trước anh ta là một người đàn ông đang cầm giấy lau sạch đi các vết bẩn trên quần áo mình.
Hạ Di Giai vừa nhìn quần áo của người đàn ông thì đã phần nào hiểu được câu chuyện. Người đàn ông kia đang mặc một bộ âu phục màu kem trắng, trên y phục hiện rõ một vệt màu đỏ chói mắt xung quanh còn vương vài vết bắn của rượu. Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng Hạ Di Giai không chần chừ lập tức đi đến chỗ người đàn ông.
Lúc cô đến bên cạnh thì phát hiện người hầu nam kia không ngừng cúi đầu, cơ thể còn đang không tự chủ được mà run rẩy. Thấy thế Hạ Di Giai nhanh chóng bước lên chắn trước mặt người hầu rồi xoay sang nói với anh ta:
- Cậu lui xuống trước đi, việc ở đây cứ để tôi giải quyết.
Người hầu nam nghe thấy giọng nói của cô thì khẽ ngẩng đầu, thấy cô gật đầu ra hiệu anh ta liền tự biết mà nhanh chóng xoay người đi vào trong. Sau khi người hầu đã đi vào thì Hạ Di Giai mới từ từ xoay mặt đối diện người đang ông nói:
- Xin lỗi anh, là do tôi không biết dạy dỗ người hầu mong anh đừng trách. Trước hết anh cứ đi vào, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ để anh thay còn bộ vest này cứ để tôi giải quyết. Sau khi tôi giặt sạch sẽ xong sẽ mang gửi đến tận nhà.
Người đàn ông nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Hạ Di Giai, chỉ đứng đó nhìn cô không nói. Sau khi nghe xong lời cô nói anh ta khẽ cười:
- Không sao, là do tôi bất cẩn va phải người hầu không phải lỗi của họ. Đồ của tôi không sao, tôi có mang theo quần áo dự phòng để tôi tự xử lý.
Nghe xong lời nói của người đàn ông Hạ Di Giai khẽ mỉm cười lịch sự:
- Cảm ơn anh đã hiểu cho đồng thời cũng xin lỗi anh vì sai lầm không đáng có.
Nói xong Hạ Di Giai khẽ cúi đầu chào rồi xoay người định rời đi. Ngay khi cô vừa xoay lưng về phía người đàn ông thì giọng nói của anh ta chợt vang lên:
- Xin lỗi tiểu thư, không biết cô là...
Giọng nói của người đàn ông vang lên làm Hạ Di Giai xoay người lại, cô vẫn phong thái đó lịch sự đáp:
- Tôi là Hạ Di Giai, là vợ của Bách Ảnh Quân.
Câu nói của Hạ Di Giai chợt khiến người đàn ông sững người, gương mặt anh thoáng nét ngạc nhiên rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- À, thì ra là Bách thiếu phu nhân! Là do tôi thất lễ rồi.
Nói rồi người đàn ông kia khẽ cúi đầu rồi lại nói tiếp:
- Tôi là Hoàng Vũ Hiên, là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Vũ. Gần đây tôi với Bách tổng đang hợp tác làm ăn.
- Thì ra anh là tổng giám của tập đoàn Hoàng Vũ, vài ngày trước tôi có nghe chồng mình nói về dự án hợp tác với các anh. Mong chúng ta hợp tác vui vẻ!
Nói rồi Hạ Di Giai lịch sự bắt tay người đàn ông xong khẽ cúi đầu chào sau đó xoay người rời đi nơi khác.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng của Hạ Di Giai khóe miệng khẽ cong lên, anh ta nhấp nhẹ một ngụm rượu vang rồi lẩm bẩm:
- Không ngờ vợ của Bách Ảnh Quân lại là người xinh đẹp nho nhã đến như thế, lại còn khéo léo dịu dàng. Đúng là con người thú vị, Hạ Di Giai đúng không tôi bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy.