Chương 34
Phía trên bức tường đen có một vật thể giống như màng bào thai khổng lồ treo lơ lửng, nửa trong suốt, bên trong có sương đen lượn lờ, như là có một bóng đen lớn đang chuyển động, bên cạnh bóng đen đó là những vật thể hình quả trứng dày đặc, Giang Tứ chỉ liếc mắt nhìn qua, hội chứng sợ lỗ bùng phát khiến đầu cậu sắp nổ tung!
Giang Tứ nhịn không được lùi về sau một bước, tê dại từ đầu đến chân, nhìn thấy cái thứ như màng bào thai đang rơi xuống, lại nhìn Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đứng phía dưới, Giang Tứ kêu bọn họ một tiếng, "Đoạn Hoằng, anh Lộ, đi qua đây."
Đoạn Hoằng vẫn đang chỉ đạo Từ Hiến Du lùi xe, Lộ Nguyên Minh cũng đi theo, "Làm sao vậy?"
"Nhìn bên kia xem, cậu nhìn thấy gì?" Giang Tứ ý bảo Đoạn Hoằng nhìn xem.
Đoạn Hoằng nhìn qua đó, cẩn thận quan sát một lúc lâu, "Một bức tường, còn rất tối."
Giang Tứ: "Nhìn lên trên xem."
Đoạn Hoằng ngẩng đầu, nhìn hồi lâu, như là nghĩ tới cái gì, hạ giọng nói: "Cậu...... Nhìn thấy gì? Có phải có quỷ hay không?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ lại nhìn thoáng qua, cái màng nọ vẫn còn ở đó, "Cậu không nhìn thấy sao?"
Đoạn Hoằng lập tức khẩn trương, "Tớ không nhìn thấy cái gì hết! Ngoài bức tường ra, ở đó còn có gì nữa?"
Giang Tứ trầm mặc, nhìn dáng vẻ của Đoạn Hoằng hẳn là thật sự không nhìn thấy, nếu không một món đồ to như vậy treo ở đó, là có thể bị người khác phát hiện ra dễ dàng.
Vẻ mặt của Giang Tứ nói cho Đoạn Hoằng biết, chỗ đó nhất định có thứ gì đó, có thứ gì đó mà hắn không nhìn thấy được!
Đoạn Hoằng vội la lên: "Anh cá mặn mau nhanh lên đi! Lùi cái xe mà gì đâu còn khó hơn sinh con nữa!"
Từ Hiến Du cuối cùng cũng cho xe ra ngoài, Giang Tứ nhìn chằm chằm vào cái màng đó, thấy cái màng bào thai khổng lồ kẽ rung lên, như là có thứ gì muốn rơi xuống, da đầu Giang Tứ nổ tung, "Mau lên xe, mau rời khỏi đây!"
Đoạn Hoằng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ phán đoán của Giang Tứ, nhanh chóng kéo cửa xe ra chui vào, phát hiện Giang Tứ vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, không biết đang nhìn cái gì, "Anh Tứ! Mau lên đây!"
Giang Tứ lắc đầu, "Tôi sẽ ở chỗ này, các cậu đi mau, tôi sẽ gọi điện kêu người tới!"
Từ Hiến Du dự cảm được sẽ xảy ra một chuyện một chuyện gì đó rất đáng sợ nên đạp chân ga xông ra ngoài, quẹo ở phía trước suýt nữa là đâm vào xe của người khác, lái xe cỡ này thiệt khiến cho trái tim con người ta run sợ, không biết dạng giáo viên như thế nào mới có thể dạy ra một học sinh như vậy.
Giang Tứ lấy điện thoại ra, không có một vạch sóng nào cả, cậu rất muốn gọi đám Đoạn Hoằng trở về.
Một đôi nam nữ đi qua phía sau Giang Tứ phía, Giang Tứ vội vàng nói: "Quấy rầy một chút, điện thoại của hai vị có sóng không?"
Cô gái trẻ tuổi nhìn dáng vẻ của Giang Tứ, cười nói: "Em trai à, có phải phương thức bắt chuyện của em có hơi sai sai không? Em là đang hỏi chị hay là hỏi anh ấy?"
Giang Tứ giơ điện thoại của mình lên, "Tôi muốn gọi điện nhưng điện thoại của tôi lại không có sóng, điện thoại của hai vị thế nào?"
Người đàn ông lấy điện thoại ra xem, chỉ có một vạch đáng thương, "Tín hiệu ở đây luôn không tốt, cậu có thể ra ngoài trước rồi gọi điện."
Giang Tứ lúc này sao có thể rời đi, cậu nhìn chằm chằm cái màng thai đang rung động kia, ở điểm thấp nhất có một quả cầu nhỏ màu đen như đang chui ra khỏi màng đen, giống như giọt nước đang rơi xuống, "Tách" mộ tiếng rơi xuống nóc ô tô bên dưới
Giang Tứ không để ý chuyện tín hiệu nữa, nhanh chóng đi qua, thứ đồ vừa rơi xuống quay cuồng trên nóc xe, là một loại sâu nhỏ màu đen như là con đỉa, không có thực thể, trông giống như một khối không khí đen đặc ngưng tụ.
Khung thoại đột nhiên xuất hiện.
【 Ấu trùng Thi Khôi Trùng sơ sinh, khi gặp máu thịt tươi sẽ nhanh chóng lớn lên, có thể chọn nướng hoặc chiên, cả hai đều ăn rất ngon. 】
Giang Tứ đâu thèm là nướng hay là chiên, trực tiếp cho một cái tát chết đi, đạt được vô cùng ít giá trị quỷ dị.
Giang Tứ đã đoán được bên trong thứ đó là gì, chắc hẳn là Thi Khôi Mẫu Trùng đời thứ nhất mà Bạc Hoài vẫn luôn tìm kiếm!
Giang Tứ đọc một dãy số, làm phiền họ đi ra ngoài hỗ trợ gọi điện thoại, nói là đã tìm thấy con côn trùng khổng lồ ở tầng hầm thứ hai trong trung tâm mua sắm, tình huống nguy cấp, yêu cầu sơ tán đám đông ngay lập tức!
Sắc mặt cô gái thay đổi, "Thật, thực sự có côn trùng lớn sao?"
"Là thật!" Giang Tứ đang lo lắng muốn chết, nhưng nhìn hai người họ còn đang nửa tin nửa ngờ.
"Dãy số này của cậu là gì? Có nguy hiểm không phải nên gọi 110 sao?" Cô gái lại hỏi.
Giờ phút này Giang Tứ có ngàn lời muốn nói, chỉ cầu cho cô gái đừng hỏi nữa mà nhanh lên đi, dãy số cậu đưa là của Cục quản lý quỷ dị, hiện tại đã được kích hoạt, không biết khi nào sẽ được công khai với bên ngoài, tóm lại hiện giờ có thể gọi, có điện thoại viên chuyên chịu trách nhiệm những việc này.
Không đợi Giang Tứ giải thích thì nghe thấy một tiếng gầm vang, một chiếc xe mới xiêu xiêu vẹo vẹo vọt trở về.
Đoạn Hoằng lao ra khỏi xe, không nói lời nói kéo Giang Tứ lên xe, chen chúc cả cậu và hắn vào trong, "Mau lái xe!"
Trước khi đi vẫn không quên hét lên với đôi nam nữ, "Bên kia có quỷ, còn không mau chạy đi!"
Cô gái ngẩn người, sau đó chửi ầm lên, "Mấy người bị bệnh tâm thân à! Một người nói con sâu lớn, một người nói có quỷ! Còn kêu tôi gọi báo cảnh sát, không gọi 110 mà lại gọi 118, là số điện thoại cảnh sát do mấy người tự chế đó à?!"
"Sao lại quay lại đây?" Giang Tứ cũng không nghĩ tới, bọn họ vậy mà sẽ trở về.
"Tớ chính là Người trấn quỷ, làm gì có lý nào mà để cậu ở đây một mình, có đi thì chúng ta cùng đi!" Đoạn Hoằng vô cùng nghĩa khí.
Lái xe chính là Từ Hiến Du, lúc ấy phản ứng được có nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy thật nhanh, hơn nữa Giang Tứ cũng nói bọn họ đi trước, vậy không đi thì con chờ cái gì? Nhưng Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đều nói phải trở về, Đoạn Hoằng kích động đến mức thiếu chút nữa nắm tóc đánh người, Từ Hiến Du chỉ đành phải lái quay về.
Giang Tứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, tín hiệu quả nhiên đã đầy vạch.
"Dừng xe! Để tôi ở bên đường là được, các cậu đi trước đi!" Giang Tứ muốn xuống xe.
Đoạn Hoằng lập tức quyết định, "Nếu cậu nhất định phải xuống xe thì tớ sẽ cũng đi với cậu."
Từ Hiến Du dừng xe lại bên đường, ba người Giang Tứ, Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đều xuống, Từ Hiến Du nhìn bọn họ, không có gì để nói, chỉ có thể lái xe đi, chờ đậu xe xong xuôi hắn lại đi vòng vèo trở về.
Đối mặt với ánh mắt không ngờ tới của ba người, Từ Hiến Du bất đắc dĩ nói: "Các cậu đều ở lại, tớ mà đi thì còn gì là nghĩa khí nữa."
Giang Tứ chỉ huy Đoạn Hoằng, "Gọi 118, nói ở tầng hầm thứ hai ở trung tâm thương mại phát hiện con quỷ khủng bố, kêu Cục quản lý quỷ dị tổ chức sơ tán đám đông, nhanh lên!"
Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh cùng nhau gọi điện thoại, hai điện thoại viên đồng thời nhận được cảnh báo, một người nói được, một người khác liền báo lên trên.
Chỉ có Từ Hiến Du không có việc gì để làm, đứng ở một bên nhìn bọn họ bận rộn.
Giang Tứ gọi điện thoại cho Bạc Hoài, cậu biết Bạc Hoài vẫn luôn tìm mẫu trùng thế hệ thứ nhất, nhưng vẫn cứ luôn không tìm thấy, ai có thể ngờ đâu con mẫu trùng này lại có thể xuất hiện với một phương thức như vậy, rõ ràng là ở ngay bãi đậu xe, nhưng vẫn không ai phát hiện...... Không, người bình thường căn bản không phát hiện được, ngay cả Người trấn quỷ cũng không nhìn thấy thứ đó, Giang Tứ đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhưng cũng không hề cảm giác được một chút quỷ khí nào, muốn phát hiện cũng khó.
Khi Bạc Hoài nhận được điện thoại của Giang Tứ thì hắn đang gặp một người, một vị Linh Giả kỳ cựu tên Lương Sĩ Quân được Tổng Cục quản lý quỷ dị phái tới để xử lý vụ việc của thi thể nữ, sau khi ông hoàn thành nhiệm vụ trước đó xong thì trực tiếp tới đây, đi qua Phồn thị, nghe được một ít chuyện, rồi mua một chiếc hộp gỗ nghi ngờ là được lưu truyền từ Quỷ Dị Tràng.
Lương Sĩ Quân lấy chiếc hộp gỗ cũ ra cho Bạc Hoài xem, "Cái hộp gỗ này có quỷ khí, tôi dám khẳng định nó đến từ Quỷ Dị Tràng."
Bạc Hoài cũng cảm nhận được quỷ khí, chỉ là khi mở hộp gỗ ra thì bên trong trống không, "Đồ trong hộp đâu?"
Vẻ mặt Lương Sĩ Quân ngưng trọng, "Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất, khi người buôn đồ cổ chụp chiếc hộp này nói lúc ông ta chụp thì bên trong không có bất cứ thứ gì cả, chỉ là cảm thấy chiếc hộp gỗ cũ này rất đẹp, giống như đồ cổ vậy, nên mới mua để sưu tầm."
Linh Giả từng vào Quỷ Dị Tràng đều biết, trong Quỷ Dị Tràng nếu xuất hiện hộp gỗ, không phải chứa đồ thì chính là phong ấn quỷ dị gì đó, gần như không có khả năng chiếc hộp trống không, bây giờ hộp gỗ được mở ra những đồ bên trong không thấy tung tích đâu, đây mới là điều đáng sợ nhất, bọn họ căn bản không biết nguyên bản trong chiếc hộp gỗ phong ấn cái gì, độ nguy hại lớn bao nhiêu.
Bạc Hoài đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, vừa thấy người gọi thì lập tức bắt máy.
Giang Tứ nói: "Tôi phát hiện mẫu trùng đời thứ nhất! Trạng thái rất quỷ dị, anh nhanh chóng đến đây đi!"
Bạc Hoài chạy tới hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể, Cục quản lý quỷ dị, sở cứu hỏa và cục an ninh đều đã đến đang phong tỏa đoạn đường, giải tán đám đông, nhóm Giang Tứ đã đi vòng ra cổng chính của trung tâm thương mại, chờ Bạc Hoài tới đây.
Bạc Hoài không đến một mình, Lương Sĩ Quân cũng đi theo tới đây, nhưng không nhìn thấy Bạch Ngộ.
Bạc Hoài giới thiệu đơn giản, "Đây là Lương Sĩ Quân đội trưởng Lương, một Linh Giả kỳ cựu."
Lại giới thiệu Giang Tứ với Lương Sĩ Quân, "Tân sinh Linh Giả, Giang Tứ."
Lương Sĩ Quân cười nói: "Vừa lúc, gần đây tôi cũng mới thu nhận một tân sinh Linh Giả, đều là người trẻ tuổi, hẳn là sẽ có đề tài chung."
Giang Tứ: "......"
Tân sinh Linh Giả mà ngài mới nhận chẳng lẽ là Hứa Minh Dập đi? Nếu vậy, thì bọn họ không có đề tài chung nào hết.
Giang Tứ không muốn nghĩ đến hắn cũng không được, lúc trước vẫn luôn chưa gặp Linh Giả, bây giờ đã gặp được, Hứa Minh Dập mới vừa nhắc tới một đội trưởng Linh Giả, giờ đã xuất hiện một vị, còn nói mới nhận một tân sinh Linh Giả, chỉ kém trực tiếp nói ra số chứng minh của Hứa Minh Dập luôn rồi.
Bạc Hoài: "Mẫu trùng đời thứ nhất ở đâu? Đứa tôi đi nhìn xem."
Giang Tứ xoay người dẫn đường, ba người Đoạn Hoằng đang định đi theo, Lương Sĩ Quân nói: "Các cậu là người bình thường đúng không? Gặp phải sự kiện quỷ dị thì đừng đối mặt với chúng, rất nguy hiểm, hãy ở bên ngoài chờ đi."
Đoạn Hoằng nói: "Tôi là Người trấn quỷ, tôi có thể đi chứ?"
Lương Sĩ Quân nhìn về phía Bạc Hoài, "Người của cậu à?"
Bạc Hoài là đội trưởng Linh Giả trong số các đội trưởng thích thu nhận Người trấn quỷ làm thành viên trong đội, Lương Sĩ Quân cho rằng Giang Tứ đã là đội viên của Bạc Hoài, như vậy Người trấn quỷ ở cạnh đội viên của Bạc Hoài thì cũng coi như là người của hắn. Đọc t???ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ( Т?ù mТ???ệ?.v? )
"Không phải." Bạc Hoài có ấn tượng với Đoạn Hoằng, cậu ta chính là người bình thường đi vào Quỷ Dị Tràng, một trường hợp đặc biệt còn sống sót thoát ra.
Bạc Hoài nhìn về phía Giang Tứ, Giang Tứ nói: "Đoạn Hoằng, các cậu chờ ở bên ngoài đi, đừng theo vào."
Đoạn Hoằng nhất thời ỉu xìu, "Tớ mới vừa quyết tâm trở thành một Người trấn quỷ mạnh mẽ đáng tin cậy mà, cậu vậy mà cắt đứt sự nhiệt huyết của tớ, có phải anh em không vậy?"
Giang Tứ: "Là anh em nên mới giữ lại cái mạng chó của cậu, không để cậu đi chịu chết, cậu là Người trấn quỷ, chủ yếu đối phó với quỷ, nhưng cái thứ phía dưới lại không phải, cậu đi theo để hò hét cổ vũ cố lên à?"
Huống chi trên người ấu trùng rơi xuống, thứ mang theo không phải là năng lượng quỷ mà là quỷ khí, mà cái màng bào thai to lớn kia đều là quỷ khí, này nếu như bị phá hủy rồi khuếch tán, Đoạn Hoằng là Người trấn quỷ cũng vô dụng, tốc độ tăng trưởng của hạt giống quỷ sẽ tăng như tốc độ tên lửa, và không ai có thể nói trước được tình huống sẽ như thế nào, Giang Tứ chưa chắc có đã có thời gian rút quỷ khí của hắn ra.
Lộ Nguyên Minh kéo Đoạn Hoằng trở về, "Chúng ta chờ ở bên ngoài đi, cậu cẩn thận một chút."
Nhìn thấy người rời đi, Đoạn Hoằng vẫn là không cam lòng hét lên một câu, "Anh Đoạn của cậu không còn là anh Đoạn của ngày hôm qua nữa! Có chuyện thì kêu lên đó, anh Đoạn tớ dù liều cái mạng này cũng sẽ vớt cậu ra ngoài!"
Giang Tứ không quay đầu lại, chỉ giơ lên một thủ thế quốc tế văn mình trên không.
Đoạn Hoằng cười mắng một câu, "Đệt! Anh Tứ cậu đúng là không có tâm mà!"
Ba người đi thang máy xuống tầng hầm thứ hai, phía dưới đã có người của Cục quản lý quỷ dị đến kiểm tra, đuổi hết những người muốn lái xe xuống, bảo đảm không có một ai.
Mục Vi cũng ở đây, dẫn theo giám sát viên đi lại mấy lần nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả, nếu không phải là Giang Tứ tự mình báo án, thì Mục Vi cũng phải hoài nghi là có người đang giở trò báo động giả không, nhưng Giang Tứ cũng gọi cả trưởng quan Bạc tới đây, không có khả năng là giả.
Nhìn thấy ba người đi tới, Mục Vi tiến lên chào hỏi, "Đội trưởng Bạc, đội trưởng Lương."
Đội trưởng Lương là đội trưởng Linh Giả được cấp trên phái xuống để giải quyết vụ việc thi thể nữ, Cục quản lý quỷ dị Thanh thị đích thân đến đón người, Mục Vi đương nhiên quen biết, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra hành tung của thi thể nữa, giám sát viên vẫn đang tìm kiếm, nên đội trưởng Lương cần phải ở lại Thanh thị chờ đợi một chút.
Lương Sĩ Quân gật đầu, "Tình huống như thế nào?"
Mục Vi liếc nhìn Giang Tứ một cái, "Không phát hiện được gì, một chút năng lượng bất thường cũng không có, dụng cụ hoàn toàn không có phản ứng gì cả."
Bạc Hoài đã sớm đoán trước được, nếu có thể phát hiện ra thì cũng đã sớm bị phát hiện, cũng sẽ không để thứ đó che giấu đến bây giờ.
Giang Tứ không nói nhiều, dẫn họ đi đến nơi phát hiện cái màng đen khổng lồ, cái màng đen vẫn còn đang rung động, bóng đen bên trong như sắp vỡ ra, những quả trứng xung quanh dường như càng ngày càng nhiều, "Những quả trứng đó đều là ấu trùng, vừa mới rơi xuống một con đã bị tôi một phát đánh chết."
Giang Tứ nói xong, hồi lâu cũng không nghe được lời đáp trả nào, kỳ quái quay đầu lại, thấy mấy người đều đang nhìn cậu.
Giang Tứ: "???"
Nhìn tôi làm gì? Nhìn cái màng đen mới là chính sự kia kìa?
Thần sắc Lương Sĩ Quân khó hiểu nhìn về phía Bạc Hoài, "Đội trưởng Bạc nhìn thấy cái gì?"
Lương Sĩ Quân không biết có phải là do năng lực của mình không đủ hay không, ông không nhìn thấy trên bức tường kia có cái gì hết, chỉ có thể dò hỏi Bạc Hoài.
Bạc Hoài cũng nhìn chằm chằm bức tường tối tăm hết lần này đến lần khác, thần sắc ngưng trọng, "Tôi không nhìn thấy."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "!!!!!"
Ôi má ơi! Không phải chứ?! Người trấn quỷ và Linh Giả đều không nhìn thấy sao? Vậy tại sao cậu lại có thể nhìn thấy thế này?!
Bạc Hoài nhìn đôi mắt đen đang trợn tròn của Giang Tứ, hiển nhiên là bị dọa rồi, chậm rãi nói: "Sự hiểu biết của chúng ta với quỷ dị vẫn là rất cơ bản, gặp phải tình huống không thể giải thích được là điều rất bình thường, đây hẳn là có liên quan đến năng lực Linh Giả của cậu, năng lực của cậu cũng rất đặc biệt, nói cho tôi nghe cậu nhìn thấy gì?"
Bạc Hoài đưa ra cho Giang Tứ một lời giải thích có vẻ hợp lý.
Giang Tứ bình tĩnh lại nói, "Một thứ như cái màng bào thai màu đen thật lớn, đang treo ở trên đó, trong cái màng đó có rất nhiều những bóng đen, xung quanh đều là những quả trứng to như trứng chim bồ cầu, rậm rạp và có rất nhiều rất nhiều, bên trong chắc hẳn đều là ấu trùng, cái màng đen đó vẫn luôn đang rung động, cái bóng đen kia như muốn chui ra từ bên trong, còn có ấu trùng rơi xuống."
Với tình huống như hiện giờ, Giang Tứ không có sự lựa chọn nào khác, cho dù bị bại lộ cũng phải nói ra, cái màng đen kia một khi bị phá vỡ, những thứ này trút xuống, vô số ấu trùng xuất hiện, vậy thương vong là điều không thể tưởng tượng nổi!
Bạc Hoài nhíu mày, hắn tin tưởng Giang Tứ thật sự nhìn thấy, nhưng hắn không nhìn thấy thì thật là phiền toái.
Bạc Hoài nói: "Nếu màng đen bị phá vỡ, mẫu trùng thế hệ đầu và toàn bộ ấu trùng đều sẽ xuất hiện, đúng không?"
Giang Tứ gật đầu, "Đúng! Có rất nhiều rất nhiều ấu trùng."
Một con ấu trùng khi tiếp xúc với máu thịt thì sẽ phát triển thành Khống Thi Mẫu Trùng, nhiều con như vậy cùng nhau xuất hiện, vậy chẳng phải Thanh thị sẽ chấm hết sao?
Lương Sĩ Quân nói: "Nếu có thể làm cho chúng nó xuất hiện, đội trưởng Bạc mở Linh Vực ra, giam hết tất cả ấu trùng vào trong, chỉ cần không cho ấu trùng khuếch tán, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn, tôi và đội trưởng Bạc sẽ cùng nhau tiến vào Linh Vực, giết chết con mẫu trùng thế hệ đầu tiên."
Trên đường tới đây, Lương Sĩ Quân đã biết chuyện về Khống Thi Trùng, biết chỉ cần giết chết con mẫu trùng thế hệ đầu thì tất cả những chuyện này sẽ kết thúc, cho nên chỉ cần giam giữ ấu trùng không cho khuếch tán, chờ bọn họ giải quyết mẫu trùng thế hệ đầu là được.
Lương Sĩ Quân: "Tôi sẽ ra tay, đội trưởng Bạc chuẩn bị mở Linh Vực ra."
Bạc Hoài gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Đội trưởng Mục có muốn dẫn người rời khỏi đây không?" Mục Vi cũng là Người trấn quỷ, mà giám sát viên đều là người thường.
Bạc Hoài nói Mục Vi dọn dẹp địa điểm, toàn bộ người lui ra ngoài, không nên ở lại đây.
Mọi người trong trung tâm thương mại đều đã được sơ tán, chỉ còn lại người trong ba cục, Bạc Hoài yêu cầu bọn họ di chuyển ra xa hơn, không đến gần trung tâm thương mại này, để tránh xuất hiện những nguy hiểm không thể đoán trước.
Chờ tất cả mọi người đã sơ tán hết, trong bãi đậu xe chỉ còn Giang Tứ, Bạc Hoài và Lương Sĩ Quân, Lương Sĩ Quân dựa theo hướng mà Giang Tứ chỉ, bắn ra một tia linh quang nhỏ, linh quang đánh vào bức tường đen, tiêu tán không thấy đâu.
Một chút thử nghiệm này đã khiến Bạc Hoài và Lương Sĩ Quân đều nhíu mày, ở đó dường như không có gì cả, linh quang cũng không chạm vào bất cứ thứ gì.
Giang Tứ nhìn mà kinh hồn táng đảm, ở trong mắt cậu, một tia linh quang kia như xuyên qua chiếc màng đen, đánh vào bức tường đen phía sau cái màng đen đó, màng đen kia giống như một hư ảnh, đòn tấn công dường như không có hiệu quả với nó.
Một đoàn linh quang lớn hơn xuất hiện trong tay Lương Sĩ Quân, linh quang biến dạng, tạo thành một chiếc mũi tên hình chóp nón, một lần nữa bay vụt về phía chiếc màng đen không thấy kia!
Mũi tên linh quang lại một lần nữa xuyên qua màng đen, đánh vào trên tường, để lại một cái lỗ lớn!
Đòn tấn công vẫn không hề có hiệu quả!
Giang Tứ nhìn mà sốt ruột, cậu nhìn xung quang rồi chạy tới kéo một chiếc thang rút đôi, đây là của giám sát viên để lại, trong lúc sơ tán không có mang đi.
"Chờ một chút, để tôi lên đó nhìn xem." Giang Tứ nói, dựng xong chiếc thang rút đôi rồi leo lên.
Bạc Hoài gắt gao nhìn chằm chằm cậu, sợ xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Giang Tứ leo lên trên cùng của thang rút đôi, đứng thẳng người dậy, vươn tay trái chạm vào cái màng đen, cậu muốn biết rốt cuộc đây là cái gì, tại sao ngay cả Linh Giả cũng không thể làm gì được nó.
Đầu ngón tay đụng vào cái màng đen, khung thoại xuất hiện.
【 Màng của nơi biên giới, đây không phải là phương thức chính xác để mở ra nơi biên giới, mà là một cửa sổ nhỏ, một khi bị tổn hại thì quỷ khí ở nơi biên giới sẽ tràn vào, này sẽ như một thứ đại bổ cho Quỷ Thể của ngươi, có màng của nơi biên giới, ngươi có thể sửa chữa cửa sổ nhỏ, miếng vá phải được thực hiện thật là xinh đẹp, nếu không thì quỷ khí sẽ không lỗ nào mà không chui! 】
Cửa sổ nhỏ nơi biên giới...... Nói cách khác, một khi cái màng của nơi biên giới bị phá, tương đương với việc mở một lối vào nhỏ nơi biên giới ở chỗ này, đến lúc đó sẽ có vô số quỷ khí dũng mãnh chảy vào, nói không chừng còn có thứ gì đó đáng sợ lao ra khỏi "Cửa sổ nhỏ"!
Ở đây chính là trung tâm thành phố! Nếu như một lối vào nơi biên giới được mở ra ở đây, vậy thì toàn bộ Thanh thị sẽ diệt vong! Cái màng biên giới này căn bản không thể phá, nếu phá sẽ xảy ra vấn đề lớn!
"Giang Tứ!"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạc Hoài, Giang Tứ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một ánh sáng trắng chói mắt đang lao về phía cậu, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Giang Tứ, xung quanh bóng đen kia đều có quỷ khí vờn quanh, đánh về phía Giang Tứ!
Là con quỷ cắn nuốt mẹ!
Giang Tứ nghiêng người sang rồi rơi xuống khỏi thang rút đôi, ánh sáng trắng chói mắt đã lao tới bên cạnh cậu, Giang Tứ bị người nào đó kéo vào trong lồng ngực, lập tức xuất hiện trên mặt đất, con quỷ có quỷ khí vờn quanh kia va chạm với ánh sáng trắng của Bạc Hoài, quỷ khí xung quanh kích động, quỷ khí quấn quanh con quỷ đó trong chốc lát bị quét sạch, hiện ra dung mạo và hình dáng thật của nó! Đúng là "Giang Tư Lâm"!
Một màn này ngay cả Bạc Hoài cũng chưa dự đoán được, khi nhìn thấy một sinh vật quái dị được quỷ khí bao phủ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn chính là con quỷ mang theo Quỷ Vực chạy đua với hắn lại xuất hiện, hoàn toàn không ngờ rằng dưới lớp quỷ khí đó là khuôn mặt của Giang Tư Lâm!
Con quỷ bị đánh ngược về phía sau, đụng trúng cái màng biên giới!
Là đụng trúng! Mà không phải xuyên qua!
Quỷ khí vừa bị quét sạch một lần nữa bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, cánh tay quỷ hung hăng xé nát màng biên giới!
"Đừng để cho nó xé cái màng đen!" Giang Tứ hét lên, những đã quá muộn, con quỷ đó kéo một cái màng biên giới ra rồi nhanh chóng lui lại, rất nhanh, cái màng biên giới bị quỷ khí bao phủ, cắn nuốt!
Tấm màng biên giới đã vỡ vụn, một bóng đen thật lớn mang theo vô số trứng ấu trùng trút xuống!
Giang Tứ nhịn không được lùi về sau một bước, tê dại từ đầu đến chân, nhìn thấy cái thứ như màng bào thai đang rơi xuống, lại nhìn Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đứng phía dưới, Giang Tứ kêu bọn họ một tiếng, "Đoạn Hoằng, anh Lộ, đi qua đây."
Đoạn Hoằng vẫn đang chỉ đạo Từ Hiến Du lùi xe, Lộ Nguyên Minh cũng đi theo, "Làm sao vậy?"
"Nhìn bên kia xem, cậu nhìn thấy gì?" Giang Tứ ý bảo Đoạn Hoằng nhìn xem.
Đoạn Hoằng nhìn qua đó, cẩn thận quan sát một lúc lâu, "Một bức tường, còn rất tối."
Giang Tứ: "Nhìn lên trên xem."
Đoạn Hoằng ngẩng đầu, nhìn hồi lâu, như là nghĩ tới cái gì, hạ giọng nói: "Cậu...... Nhìn thấy gì? Có phải có quỷ hay không?"
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ lại nhìn thoáng qua, cái màng nọ vẫn còn ở đó, "Cậu không nhìn thấy sao?"
Đoạn Hoằng lập tức khẩn trương, "Tớ không nhìn thấy cái gì hết! Ngoài bức tường ra, ở đó còn có gì nữa?"
Giang Tứ trầm mặc, nhìn dáng vẻ của Đoạn Hoằng hẳn là thật sự không nhìn thấy, nếu không một món đồ to như vậy treo ở đó, là có thể bị người khác phát hiện ra dễ dàng.
Vẻ mặt của Giang Tứ nói cho Đoạn Hoằng biết, chỗ đó nhất định có thứ gì đó, có thứ gì đó mà hắn không nhìn thấy được!
Đoạn Hoằng vội la lên: "Anh cá mặn mau nhanh lên đi! Lùi cái xe mà gì đâu còn khó hơn sinh con nữa!"
Từ Hiến Du cuối cùng cũng cho xe ra ngoài, Giang Tứ nhìn chằm chằm vào cái màng đó, thấy cái màng bào thai khổng lồ kẽ rung lên, như là có thứ gì muốn rơi xuống, da đầu Giang Tứ nổ tung, "Mau lên xe, mau rời khỏi đây!"
Đoạn Hoằng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ phán đoán của Giang Tứ, nhanh chóng kéo cửa xe ra chui vào, phát hiện Giang Tứ vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, không biết đang nhìn cái gì, "Anh Tứ! Mau lên đây!"
Giang Tứ lắc đầu, "Tôi sẽ ở chỗ này, các cậu đi mau, tôi sẽ gọi điện kêu người tới!"
Từ Hiến Du dự cảm được sẽ xảy ra một chuyện một chuyện gì đó rất đáng sợ nên đạp chân ga xông ra ngoài, quẹo ở phía trước suýt nữa là đâm vào xe của người khác, lái xe cỡ này thiệt khiến cho trái tim con người ta run sợ, không biết dạng giáo viên như thế nào mới có thể dạy ra một học sinh như vậy.
Giang Tứ lấy điện thoại ra, không có một vạch sóng nào cả, cậu rất muốn gọi đám Đoạn Hoằng trở về.
Một đôi nam nữ đi qua phía sau Giang Tứ phía, Giang Tứ vội vàng nói: "Quấy rầy một chút, điện thoại của hai vị có sóng không?"
Cô gái trẻ tuổi nhìn dáng vẻ của Giang Tứ, cười nói: "Em trai à, có phải phương thức bắt chuyện của em có hơi sai sai không? Em là đang hỏi chị hay là hỏi anh ấy?"
Giang Tứ giơ điện thoại của mình lên, "Tôi muốn gọi điện nhưng điện thoại của tôi lại không có sóng, điện thoại của hai vị thế nào?"
Người đàn ông lấy điện thoại ra xem, chỉ có một vạch đáng thương, "Tín hiệu ở đây luôn không tốt, cậu có thể ra ngoài trước rồi gọi điện."
Giang Tứ lúc này sao có thể rời đi, cậu nhìn chằm chằm cái màng thai đang rung động kia, ở điểm thấp nhất có một quả cầu nhỏ màu đen như đang chui ra khỏi màng đen, giống như giọt nước đang rơi xuống, "Tách" mộ tiếng rơi xuống nóc ô tô bên dưới
Giang Tứ không để ý chuyện tín hiệu nữa, nhanh chóng đi qua, thứ đồ vừa rơi xuống quay cuồng trên nóc xe, là một loại sâu nhỏ màu đen như là con đỉa, không có thực thể, trông giống như một khối không khí đen đặc ngưng tụ.
Khung thoại đột nhiên xuất hiện.
【 Ấu trùng Thi Khôi Trùng sơ sinh, khi gặp máu thịt tươi sẽ nhanh chóng lớn lên, có thể chọn nướng hoặc chiên, cả hai đều ăn rất ngon. 】
Giang Tứ đâu thèm là nướng hay là chiên, trực tiếp cho một cái tát chết đi, đạt được vô cùng ít giá trị quỷ dị.
Giang Tứ đã đoán được bên trong thứ đó là gì, chắc hẳn là Thi Khôi Mẫu Trùng đời thứ nhất mà Bạc Hoài vẫn luôn tìm kiếm!
Giang Tứ đọc một dãy số, làm phiền họ đi ra ngoài hỗ trợ gọi điện thoại, nói là đã tìm thấy con côn trùng khổng lồ ở tầng hầm thứ hai trong trung tâm mua sắm, tình huống nguy cấp, yêu cầu sơ tán đám đông ngay lập tức!
Sắc mặt cô gái thay đổi, "Thật, thực sự có côn trùng lớn sao?"
"Là thật!" Giang Tứ đang lo lắng muốn chết, nhưng nhìn hai người họ còn đang nửa tin nửa ngờ.
"Dãy số này của cậu là gì? Có nguy hiểm không phải nên gọi 110 sao?" Cô gái lại hỏi.
Giờ phút này Giang Tứ có ngàn lời muốn nói, chỉ cầu cho cô gái đừng hỏi nữa mà nhanh lên đi, dãy số cậu đưa là của Cục quản lý quỷ dị, hiện tại đã được kích hoạt, không biết khi nào sẽ được công khai với bên ngoài, tóm lại hiện giờ có thể gọi, có điện thoại viên chuyên chịu trách nhiệm những việc này.
Không đợi Giang Tứ giải thích thì nghe thấy một tiếng gầm vang, một chiếc xe mới xiêu xiêu vẹo vẹo vọt trở về.
Đoạn Hoằng lao ra khỏi xe, không nói lời nói kéo Giang Tứ lên xe, chen chúc cả cậu và hắn vào trong, "Mau lái xe!"
Trước khi đi vẫn không quên hét lên với đôi nam nữ, "Bên kia có quỷ, còn không mau chạy đi!"
Cô gái ngẩn người, sau đó chửi ầm lên, "Mấy người bị bệnh tâm thân à! Một người nói con sâu lớn, một người nói có quỷ! Còn kêu tôi gọi báo cảnh sát, không gọi 110 mà lại gọi 118, là số điện thoại cảnh sát do mấy người tự chế đó à?!"
"Sao lại quay lại đây?" Giang Tứ cũng không nghĩ tới, bọn họ vậy mà sẽ trở về.
"Tớ chính là Người trấn quỷ, làm gì có lý nào mà để cậu ở đây một mình, có đi thì chúng ta cùng đi!" Đoạn Hoằng vô cùng nghĩa khí.
Lái xe chính là Từ Hiến Du, lúc ấy phản ứng được có nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy thật nhanh, hơn nữa Giang Tứ cũng nói bọn họ đi trước, vậy không đi thì con chờ cái gì? Nhưng Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đều nói phải trở về, Đoạn Hoằng kích động đến mức thiếu chút nữa nắm tóc đánh người, Từ Hiến Du chỉ đành phải lái quay về.
Giang Tứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, tín hiệu quả nhiên đã đầy vạch.
"Dừng xe! Để tôi ở bên đường là được, các cậu đi trước đi!" Giang Tứ muốn xuống xe.
Đoạn Hoằng lập tức quyết định, "Nếu cậu nhất định phải xuống xe thì tớ sẽ cũng đi với cậu."
Từ Hiến Du dừng xe lại bên đường, ba người Giang Tứ, Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh đều xuống, Từ Hiến Du nhìn bọn họ, không có gì để nói, chỉ có thể lái xe đi, chờ đậu xe xong xuôi hắn lại đi vòng vèo trở về.
Đối mặt với ánh mắt không ngờ tới của ba người, Từ Hiến Du bất đắc dĩ nói: "Các cậu đều ở lại, tớ mà đi thì còn gì là nghĩa khí nữa."
Giang Tứ chỉ huy Đoạn Hoằng, "Gọi 118, nói ở tầng hầm thứ hai ở trung tâm thương mại phát hiện con quỷ khủng bố, kêu Cục quản lý quỷ dị tổ chức sơ tán đám đông, nhanh lên!"
Đoạn Hoằng và Lộ Nguyên Minh cùng nhau gọi điện thoại, hai điện thoại viên đồng thời nhận được cảnh báo, một người nói được, một người khác liền báo lên trên.
Chỉ có Từ Hiến Du không có việc gì để làm, đứng ở một bên nhìn bọn họ bận rộn.
Giang Tứ gọi điện thoại cho Bạc Hoài, cậu biết Bạc Hoài vẫn luôn tìm mẫu trùng thế hệ thứ nhất, nhưng vẫn cứ luôn không tìm thấy, ai có thể ngờ đâu con mẫu trùng này lại có thể xuất hiện với một phương thức như vậy, rõ ràng là ở ngay bãi đậu xe, nhưng vẫn không ai phát hiện...... Không, người bình thường căn bản không phát hiện được, ngay cả Người trấn quỷ cũng không nhìn thấy thứ đó, Giang Tứ đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhưng cũng không hề cảm giác được một chút quỷ khí nào, muốn phát hiện cũng khó.
Khi Bạc Hoài nhận được điện thoại của Giang Tứ thì hắn đang gặp một người, một vị Linh Giả kỳ cựu tên Lương Sĩ Quân được Tổng Cục quản lý quỷ dị phái tới để xử lý vụ việc của thi thể nữ, sau khi ông hoàn thành nhiệm vụ trước đó xong thì trực tiếp tới đây, đi qua Phồn thị, nghe được một ít chuyện, rồi mua một chiếc hộp gỗ nghi ngờ là được lưu truyền từ Quỷ Dị Tràng.
Lương Sĩ Quân lấy chiếc hộp gỗ cũ ra cho Bạc Hoài xem, "Cái hộp gỗ này có quỷ khí, tôi dám khẳng định nó đến từ Quỷ Dị Tràng."
Bạc Hoài cũng cảm nhận được quỷ khí, chỉ là khi mở hộp gỗ ra thì bên trong trống không, "Đồ trong hộp đâu?"
Vẻ mặt Lương Sĩ Quân ngưng trọng, "Đây cũng là điều tôi lo lắng nhất, khi người buôn đồ cổ chụp chiếc hộp này nói lúc ông ta chụp thì bên trong không có bất cứ thứ gì cả, chỉ là cảm thấy chiếc hộp gỗ cũ này rất đẹp, giống như đồ cổ vậy, nên mới mua để sưu tầm."
Linh Giả từng vào Quỷ Dị Tràng đều biết, trong Quỷ Dị Tràng nếu xuất hiện hộp gỗ, không phải chứa đồ thì chính là phong ấn quỷ dị gì đó, gần như không có khả năng chiếc hộp trống không, bây giờ hộp gỗ được mở ra những đồ bên trong không thấy tung tích đâu, đây mới là điều đáng sợ nhất, bọn họ căn bản không biết nguyên bản trong chiếc hộp gỗ phong ấn cái gì, độ nguy hại lớn bao nhiêu.
Bạc Hoài đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, vừa thấy người gọi thì lập tức bắt máy.
Giang Tứ nói: "Tôi phát hiện mẫu trùng đời thứ nhất! Trạng thái rất quỷ dị, anh nhanh chóng đến đây đi!"
Bạc Hoài chạy tới hiện trường với tốc độ nhanh nhất có thể, Cục quản lý quỷ dị, sở cứu hỏa và cục an ninh đều đã đến đang phong tỏa đoạn đường, giải tán đám đông, nhóm Giang Tứ đã đi vòng ra cổng chính của trung tâm thương mại, chờ Bạc Hoài tới đây.
Bạc Hoài không đến một mình, Lương Sĩ Quân cũng đi theo tới đây, nhưng không nhìn thấy Bạch Ngộ.
Bạc Hoài giới thiệu đơn giản, "Đây là Lương Sĩ Quân đội trưởng Lương, một Linh Giả kỳ cựu."
Lại giới thiệu Giang Tứ với Lương Sĩ Quân, "Tân sinh Linh Giả, Giang Tứ."
Lương Sĩ Quân cười nói: "Vừa lúc, gần đây tôi cũng mới thu nhận một tân sinh Linh Giả, đều là người trẻ tuổi, hẳn là sẽ có đề tài chung."
Giang Tứ: "......"
Tân sinh Linh Giả mà ngài mới nhận chẳng lẽ là Hứa Minh Dập đi? Nếu vậy, thì bọn họ không có đề tài chung nào hết.
Giang Tứ không muốn nghĩ đến hắn cũng không được, lúc trước vẫn luôn chưa gặp Linh Giả, bây giờ đã gặp được, Hứa Minh Dập mới vừa nhắc tới một đội trưởng Linh Giả, giờ đã xuất hiện một vị, còn nói mới nhận một tân sinh Linh Giả, chỉ kém trực tiếp nói ra số chứng minh của Hứa Minh Dập luôn rồi.
Bạc Hoài: "Mẫu trùng đời thứ nhất ở đâu? Đứa tôi đi nhìn xem."
Giang Tứ xoay người dẫn đường, ba người Đoạn Hoằng đang định đi theo, Lương Sĩ Quân nói: "Các cậu là người bình thường đúng không? Gặp phải sự kiện quỷ dị thì đừng đối mặt với chúng, rất nguy hiểm, hãy ở bên ngoài chờ đi."
Đoạn Hoằng nói: "Tôi là Người trấn quỷ, tôi có thể đi chứ?"
Lương Sĩ Quân nhìn về phía Bạc Hoài, "Người của cậu à?"
Bạc Hoài là đội trưởng Linh Giả trong số các đội trưởng thích thu nhận Người trấn quỷ làm thành viên trong đội, Lương Sĩ Quân cho rằng Giang Tứ đã là đội viên của Bạc Hoài, như vậy Người trấn quỷ ở cạnh đội viên của Bạc Hoài thì cũng coi như là người của hắn. Đọc t???ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ( Т?ù mТ???ệ?.v? )
"Không phải." Bạc Hoài có ấn tượng với Đoạn Hoằng, cậu ta chính là người bình thường đi vào Quỷ Dị Tràng, một trường hợp đặc biệt còn sống sót thoát ra.
Bạc Hoài nhìn về phía Giang Tứ, Giang Tứ nói: "Đoạn Hoằng, các cậu chờ ở bên ngoài đi, đừng theo vào."
Đoạn Hoằng nhất thời ỉu xìu, "Tớ mới vừa quyết tâm trở thành một Người trấn quỷ mạnh mẽ đáng tin cậy mà, cậu vậy mà cắt đứt sự nhiệt huyết của tớ, có phải anh em không vậy?"
Giang Tứ: "Là anh em nên mới giữ lại cái mạng chó của cậu, không để cậu đi chịu chết, cậu là Người trấn quỷ, chủ yếu đối phó với quỷ, nhưng cái thứ phía dưới lại không phải, cậu đi theo để hò hét cổ vũ cố lên à?"
Huống chi trên người ấu trùng rơi xuống, thứ mang theo không phải là năng lượng quỷ mà là quỷ khí, mà cái màng bào thai to lớn kia đều là quỷ khí, này nếu như bị phá hủy rồi khuếch tán, Đoạn Hoằng là Người trấn quỷ cũng vô dụng, tốc độ tăng trưởng của hạt giống quỷ sẽ tăng như tốc độ tên lửa, và không ai có thể nói trước được tình huống sẽ như thế nào, Giang Tứ chưa chắc có đã có thời gian rút quỷ khí của hắn ra.
Lộ Nguyên Minh kéo Đoạn Hoằng trở về, "Chúng ta chờ ở bên ngoài đi, cậu cẩn thận một chút."
Nhìn thấy người rời đi, Đoạn Hoằng vẫn là không cam lòng hét lên một câu, "Anh Đoạn của cậu không còn là anh Đoạn của ngày hôm qua nữa! Có chuyện thì kêu lên đó, anh Đoạn tớ dù liều cái mạng này cũng sẽ vớt cậu ra ngoài!"
Giang Tứ không quay đầu lại, chỉ giơ lên một thủ thế quốc tế văn mình trên không.
Đoạn Hoằng cười mắng một câu, "Đệt! Anh Tứ cậu đúng là không có tâm mà!"
Ba người đi thang máy xuống tầng hầm thứ hai, phía dưới đã có người của Cục quản lý quỷ dị đến kiểm tra, đuổi hết những người muốn lái xe xuống, bảo đảm không có một ai.
Mục Vi cũng ở đây, dẫn theo giám sát viên đi lại mấy lần nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường cả, nếu không phải là Giang Tứ tự mình báo án, thì Mục Vi cũng phải hoài nghi là có người đang giở trò báo động giả không, nhưng Giang Tứ cũng gọi cả trưởng quan Bạc tới đây, không có khả năng là giả.
Nhìn thấy ba người đi tới, Mục Vi tiến lên chào hỏi, "Đội trưởng Bạc, đội trưởng Lương."
Đội trưởng Lương là đội trưởng Linh Giả được cấp trên phái xuống để giải quyết vụ việc thi thể nữ, Cục quản lý quỷ dị Thanh thị đích thân đến đón người, Mục Vi đương nhiên quen biết, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra hành tung của thi thể nữa, giám sát viên vẫn đang tìm kiếm, nên đội trưởng Lương cần phải ở lại Thanh thị chờ đợi một chút.
Lương Sĩ Quân gật đầu, "Tình huống như thế nào?"
Mục Vi liếc nhìn Giang Tứ một cái, "Không phát hiện được gì, một chút năng lượng bất thường cũng không có, dụng cụ hoàn toàn không có phản ứng gì cả."
Bạc Hoài đã sớm đoán trước được, nếu có thể phát hiện ra thì cũng đã sớm bị phát hiện, cũng sẽ không để thứ đó che giấu đến bây giờ.
Giang Tứ không nói nhiều, dẫn họ đi đến nơi phát hiện cái màng đen khổng lồ, cái màng đen vẫn còn đang rung động, bóng đen bên trong như sắp vỡ ra, những quả trứng xung quanh dường như càng ngày càng nhiều, "Những quả trứng đó đều là ấu trùng, vừa mới rơi xuống một con đã bị tôi một phát đánh chết."
Giang Tứ nói xong, hồi lâu cũng không nghe được lời đáp trả nào, kỳ quái quay đầu lại, thấy mấy người đều đang nhìn cậu.
Giang Tứ: "???"
Nhìn tôi làm gì? Nhìn cái màng đen mới là chính sự kia kìa?
Thần sắc Lương Sĩ Quân khó hiểu nhìn về phía Bạc Hoài, "Đội trưởng Bạc nhìn thấy cái gì?"
Lương Sĩ Quân không biết có phải là do năng lực của mình không đủ hay không, ông không nhìn thấy trên bức tường kia có cái gì hết, chỉ có thể dò hỏi Bạc Hoài.
Bạc Hoài cũng nhìn chằm chằm bức tường tối tăm hết lần này đến lần khác, thần sắc ngưng trọng, "Tôi không nhìn thấy."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "!!!!!"
Ôi má ơi! Không phải chứ?! Người trấn quỷ và Linh Giả đều không nhìn thấy sao? Vậy tại sao cậu lại có thể nhìn thấy thế này?!
Bạc Hoài nhìn đôi mắt đen đang trợn tròn của Giang Tứ, hiển nhiên là bị dọa rồi, chậm rãi nói: "Sự hiểu biết của chúng ta với quỷ dị vẫn là rất cơ bản, gặp phải tình huống không thể giải thích được là điều rất bình thường, đây hẳn là có liên quan đến năng lực Linh Giả của cậu, năng lực của cậu cũng rất đặc biệt, nói cho tôi nghe cậu nhìn thấy gì?"
Bạc Hoài đưa ra cho Giang Tứ một lời giải thích có vẻ hợp lý.
Giang Tứ bình tĩnh lại nói, "Một thứ như cái màng bào thai màu đen thật lớn, đang treo ở trên đó, trong cái màng đó có rất nhiều những bóng đen, xung quanh đều là những quả trứng to như trứng chim bồ cầu, rậm rạp và có rất nhiều rất nhiều, bên trong chắc hẳn đều là ấu trùng, cái màng đen đó vẫn luôn đang rung động, cái bóng đen kia như muốn chui ra từ bên trong, còn có ấu trùng rơi xuống."
Với tình huống như hiện giờ, Giang Tứ không có sự lựa chọn nào khác, cho dù bị bại lộ cũng phải nói ra, cái màng đen kia một khi bị phá vỡ, những thứ này trút xuống, vô số ấu trùng xuất hiện, vậy thương vong là điều không thể tưởng tượng nổi!
Bạc Hoài nhíu mày, hắn tin tưởng Giang Tứ thật sự nhìn thấy, nhưng hắn không nhìn thấy thì thật là phiền toái.
Bạc Hoài nói: "Nếu màng đen bị phá vỡ, mẫu trùng thế hệ đầu và toàn bộ ấu trùng đều sẽ xuất hiện, đúng không?"
Giang Tứ gật đầu, "Đúng! Có rất nhiều rất nhiều ấu trùng."
Một con ấu trùng khi tiếp xúc với máu thịt thì sẽ phát triển thành Khống Thi Mẫu Trùng, nhiều con như vậy cùng nhau xuất hiện, vậy chẳng phải Thanh thị sẽ chấm hết sao?
Lương Sĩ Quân nói: "Nếu có thể làm cho chúng nó xuất hiện, đội trưởng Bạc mở Linh Vực ra, giam hết tất cả ấu trùng vào trong, chỉ cần không cho ấu trùng khuếch tán, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn, tôi và đội trưởng Bạc sẽ cùng nhau tiến vào Linh Vực, giết chết con mẫu trùng thế hệ đầu tiên."
Trên đường tới đây, Lương Sĩ Quân đã biết chuyện về Khống Thi Trùng, biết chỉ cần giết chết con mẫu trùng thế hệ đầu thì tất cả những chuyện này sẽ kết thúc, cho nên chỉ cần giam giữ ấu trùng không cho khuếch tán, chờ bọn họ giải quyết mẫu trùng thế hệ đầu là được.
Lương Sĩ Quân: "Tôi sẽ ra tay, đội trưởng Bạc chuẩn bị mở Linh Vực ra."
Bạc Hoài gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Đội trưởng Mục có muốn dẫn người rời khỏi đây không?" Mục Vi cũng là Người trấn quỷ, mà giám sát viên đều là người thường.
Bạc Hoài nói Mục Vi dọn dẹp địa điểm, toàn bộ người lui ra ngoài, không nên ở lại đây.
Mọi người trong trung tâm thương mại đều đã được sơ tán, chỉ còn lại người trong ba cục, Bạc Hoài yêu cầu bọn họ di chuyển ra xa hơn, không đến gần trung tâm thương mại này, để tránh xuất hiện những nguy hiểm không thể đoán trước.
Chờ tất cả mọi người đã sơ tán hết, trong bãi đậu xe chỉ còn Giang Tứ, Bạc Hoài và Lương Sĩ Quân, Lương Sĩ Quân dựa theo hướng mà Giang Tứ chỉ, bắn ra một tia linh quang nhỏ, linh quang đánh vào bức tường đen, tiêu tán không thấy đâu.
Một chút thử nghiệm này đã khiến Bạc Hoài và Lương Sĩ Quân đều nhíu mày, ở đó dường như không có gì cả, linh quang cũng không chạm vào bất cứ thứ gì.
Giang Tứ nhìn mà kinh hồn táng đảm, ở trong mắt cậu, một tia linh quang kia như xuyên qua chiếc màng đen, đánh vào bức tường đen phía sau cái màng đen đó, màng đen kia giống như một hư ảnh, đòn tấn công dường như không có hiệu quả với nó.
Một đoàn linh quang lớn hơn xuất hiện trong tay Lương Sĩ Quân, linh quang biến dạng, tạo thành một chiếc mũi tên hình chóp nón, một lần nữa bay vụt về phía chiếc màng đen không thấy kia!
Mũi tên linh quang lại một lần nữa xuyên qua màng đen, đánh vào trên tường, để lại một cái lỗ lớn!
Đòn tấn công vẫn không hề có hiệu quả!
Giang Tứ nhìn mà sốt ruột, cậu nhìn xung quang rồi chạy tới kéo một chiếc thang rút đôi, đây là của giám sát viên để lại, trong lúc sơ tán không có mang đi.
"Chờ một chút, để tôi lên đó nhìn xem." Giang Tứ nói, dựng xong chiếc thang rút đôi rồi leo lên.
Bạc Hoài gắt gao nhìn chằm chằm cậu, sợ xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Giang Tứ leo lên trên cùng của thang rút đôi, đứng thẳng người dậy, vươn tay trái chạm vào cái màng đen, cậu muốn biết rốt cuộc đây là cái gì, tại sao ngay cả Linh Giả cũng không thể làm gì được nó.
Đầu ngón tay đụng vào cái màng đen, khung thoại xuất hiện.
【 Màng của nơi biên giới, đây không phải là phương thức chính xác để mở ra nơi biên giới, mà là một cửa sổ nhỏ, một khi bị tổn hại thì quỷ khí ở nơi biên giới sẽ tràn vào, này sẽ như một thứ đại bổ cho Quỷ Thể của ngươi, có màng của nơi biên giới, ngươi có thể sửa chữa cửa sổ nhỏ, miếng vá phải được thực hiện thật là xinh đẹp, nếu không thì quỷ khí sẽ không lỗ nào mà không chui! 】
Cửa sổ nhỏ nơi biên giới...... Nói cách khác, một khi cái màng của nơi biên giới bị phá, tương đương với việc mở một lối vào nhỏ nơi biên giới ở chỗ này, đến lúc đó sẽ có vô số quỷ khí dũng mãnh chảy vào, nói không chừng còn có thứ gì đó đáng sợ lao ra khỏi "Cửa sổ nhỏ"!
Ở đây chính là trung tâm thành phố! Nếu như một lối vào nơi biên giới được mở ra ở đây, vậy thì toàn bộ Thanh thị sẽ diệt vong! Cái màng biên giới này căn bản không thể phá, nếu phá sẽ xảy ra vấn đề lớn!
"Giang Tứ!"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bạc Hoài, Giang Tứ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một ánh sáng trắng chói mắt đang lao về phía cậu, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Giang Tứ, xung quanh bóng đen kia đều có quỷ khí vờn quanh, đánh về phía Giang Tứ!
Là con quỷ cắn nuốt mẹ!
Giang Tứ nghiêng người sang rồi rơi xuống khỏi thang rút đôi, ánh sáng trắng chói mắt đã lao tới bên cạnh cậu, Giang Tứ bị người nào đó kéo vào trong lồng ngực, lập tức xuất hiện trên mặt đất, con quỷ có quỷ khí vờn quanh kia va chạm với ánh sáng trắng của Bạc Hoài, quỷ khí xung quanh kích động, quỷ khí quấn quanh con quỷ đó trong chốc lát bị quét sạch, hiện ra dung mạo và hình dáng thật của nó! Đúng là "Giang Tư Lâm"!
Một màn này ngay cả Bạc Hoài cũng chưa dự đoán được, khi nhìn thấy một sinh vật quái dị được quỷ khí bao phủ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn chính là con quỷ mang theo Quỷ Vực chạy đua với hắn lại xuất hiện, hoàn toàn không ngờ rằng dưới lớp quỷ khí đó là khuôn mặt của Giang Tư Lâm!
Con quỷ bị đánh ngược về phía sau, đụng trúng cái màng biên giới!
Là đụng trúng! Mà không phải xuyên qua!
Quỷ khí vừa bị quét sạch một lần nữa bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, cánh tay quỷ hung hăng xé nát màng biên giới!
"Đừng để cho nó xé cái màng đen!" Giang Tứ hét lên, những đã quá muộn, con quỷ đó kéo một cái màng biên giới ra rồi nhanh chóng lui lại, rất nhanh, cái màng biên giới bị quỷ khí bao phủ, cắn nuốt!
Tấm màng biên giới đã vỡ vụn, một bóng đen thật lớn mang theo vô số trứng ấu trùng trút xuống!