Chương 53
Giang Tứ nhớ lại vài phút, xác định cánh tay không có cảm giác bỏng rát, lúc này mới hít một hơi, đặt bút mực linh hồn phỏng chế xuống, sau khi đặt bút cậu chỉ vẽ từng nét một, trên giấy để lại từng vết đen của mực linh hồn phỏng chế, đường nét phức tạp hỗn độn, khi ngòi bút của Giang Tứ quay trở lại điểm xuất phát khiến Linh Văn khép kín lại thì những đường nét màu đen trong nháy mắt biến thành những vệt ánh sáng trắng, vầng sáng đó rõ ràng mạnh hơn Linh Văn trong cuốn tập vẽ.
【 Linh Văn phòng ngự cấp một thứ đẳng, giá trị tinh thần: 324, có thể kích hoạt phòng ngự ba lần. 】
Giang Tứ đưa Linh Văn phòng ngự đã vẽ xong cho Bạc Hoài, rồi lấy ra một tờ giấy linh hồn phỏng chế khác tiếp tục vẽ, giá trị tinh thần còn lại của Giang Tứ đã đạt tiêu chuẩn để vẽ một Linh Văn cấp hai, cậu đã vẽ ra được Thiên Lang cấp hai, mặc dù có thêm "Phỏng theo" cũng không liên quan gì đến thuộc tính, nhưng giá trị tinh thần thật sự đã tăng lên rất nhiều, Linh Văn thì không phụ thuộc vào thuộc tính, giá trị tinh thần chính là tất cả.
Giang Tứ dần dần hiểu rõ kỹ xảo của mình, nếu như cậu thu thập tất cả giá trị tinh thần rồi rót vào, thành phẩm cho ra chính là cấp hai, mà nếu như cậu không thu thập giá trị tinh thần rồi rót vào thì sẽ là cấp một thứ đẳng, giống như hai con gà Brahma và Hoa Tiêu đều là cấp một thứ đẳng, lần này cậu muốn dùng tất cả giá trị tinh thần đang có, xem thử Linh Văn phòng ngự cấp hai thứ đẳng sẽ có hiệu quả như thế nào.
Lần này Giang Tứ vẽ Linh Văn với tốc độ chậm hơn nhiều so với lần đầu, hơn nữa linh tử tràn ra nghiêm trọng, Bạc Hoài đứng ở bên cạnh, rõ ràng có thể cảm giác được linh tử của Giang Tứ không có hội tụ vào Linh Văn, mà tất cả đều phiêu tán trong không khí, chờ đến khi Giang Tứ vẽ xong, ánh sáng trắng chói mắt, phẩm chất rõ ràng tốt hơn bức đầu tiên, chỉ là lãng phí quá nhiều linh tử, Giang Tứ đã tiêu một số tiền khổng lồ.
【 Linh Văn phòng ngực cấp hai thứ đẳng, giá trị tinh thần: 624, không rõ số lần kích hoạt phòng ngự, trạng thái không ổn định, có thể là ba lần, có thể là năm lần, cũng có thể dùng một lần xong sẽ bị tiêu hủy, loại Cỏ Linh Minh phỏng chế mắc gớm như vậy, không thể chịu được quá nhiều linh tử, không có năng lực tự phục hồi còn chưa nói, còn có khả năng tự nổ tung cho ngươi xem, ngươi có ngạc nhiên không nào? 】
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ quả thực muốn chửi thề mà, chất lượng của Cỏ Linh Minh không tốt, giá trị tinh thần mới vượt quá 600 đã không ổn định, nhìn Thiên Lang trên Cỏ Linh Minh thật sự kiakìa, người ta hơn 3000 điểm cũng không hề có báo động, Cỏ Linh Minh phỏng chế quả thực là kéo chân sau quá nhiều mà.
Giang Tứ cẩn thận lấy Linh Văn phòng ngự cấp hai mới vẽ từ bảng vẽ xuống, Bạc Hoài thấy cậu cứ như đang ôm một quả bom, đoán được tờ Linh Văn phòng ngự này có khả năng không tốt, "Sao vậy?"
Giang Tứ nói: "Giá trị tinh thần của tôi đủ để vẽ ra những Linh Văn có chất lượng tốt hơn, tôi không dám thử với linh hồn thú cưng nên đã thử qua Linh Văn phòng ngự một chút, nhưng giấy linh hồn phỏng chế không thể chịu được có quá nhiều giá trị tinh thần, linh tử bị phiêu tán nghiêm trọng, mà Linh Văn phòng ngự này cũng rất không ổn định, không cẩn thận sẽ tự nổ tung luôn."
Hơn 600 điểm mà có thể nổ tung, đó không phải là chuyện đùa, đừng nói đến hai người bọn họ, ngay cả nhà của Giang Tứ cũng có thể bị phá hủy.
"Đưa cho tôi." Bạc Hoài nhẹ nhàng nhận lấy rồi cho vào chiếc hộp đen, dùng dụng cụ kiểm tra giá trị tinh thần của hai tấm Linh Văn, số điểm của giá trị tinh thần này khiến Bạc Hoài phải kinh ngạc, sau đó cau mày thật sâu, hắn tự hỏi có phải sự tồn tại của mực linh hồn và giấy linh hồn trong Quỷ Dị Tràng vốn là nhằm mục đích để vẽ Linh Văn không.
Rất hiển nhiên, Linh Giả vẽ Linh Văn thì cần phải có mẫu văn trong tay, nếu không căn bản sẽ không vẽ ra được, mà giấy linh hồn và mực linh hồn này vốn chuẩn bị cho việc vẽ Linh Văn, Linh quặng cũng có thể sao chép Linh Văn, cấp bậc của Linh quặng càng cao thì giá trị tinh thần của Linh Văn được sao chép ra cũng sẽ càng cao, không bị hạn chế về cấp bậc, chỉ phụ thuộc vào chất lượng của Linh quặng và giá trị tinh thần của người sao chép đưa vào, nhưng Linh quặng là vật phẩm khan hiếm, rất khó để phát huy toàn diện.
Bạc Hoài bỏ hai tấm Linh Văn phòng ngự vào trong chiếc hộp đen, "Tôi lấy hai cái này về để kiểm tra, xem hiệu quả và số lần phòng ngự như thế nào."
Giang Tứ chần chờ nói: "Linh Văn vẽ trên giấy bình thường có khoảng mấy chục điểm giá trị tinh thần, chỉ có thể sử dụng một lần, mà với 324 điểm giá trị tinh thần, hẳn là có thể sử dụng hai ba lần."
Dừng một chút, Giang Tứ lại nói: "Thực ra tôi cảm thấy vẽ Linh Văn trên giấy thường có lẽ sẽ tiết kiệm hơn, chỉ cần có mực linh hồn là có thể vẽ, mặc dù chúng chỉ dùng được một lần, mấy chục điểm giá trị tinh thần đối với chúng ta cũng không nhiều gì, nhưng đối người thường hoặc nhân viên hậu cần của Cục quản lý quỷ dị mà nói, một tấm Linh Văn phòng ngự chính là một cơ hội cứu mạng."
Điều này không chỉ có Giang Tứ nghĩ đến, mà Bạc Hoài và phó cục trưởng Đường đều nghĩ đến, nhưng Giang Tứ chỉ có một mình, cũng không thể để cậu một mình chu cấp hết cho mọi người, nên họ mới không đề cập đến, vậy mà Giang Tứ đã chủ động nói ra.
"Nếu cậu có thời gian thì hãy vẽ, Cục quản lý quỷ dị sẽ mua nó từ cậu."
Giang Tứ gật đầu đồng ý, cậu cũng nghĩ như vậy, giá trị tinh thần mỗi ngày đều còn dư, không sử dụng thì cũng thật lãng phí.
Bạc Hoài nói: "Qua một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ tiến vào Quỷ Dị Tràng chưa từng biết tới, những người tiến vào cần có Linh Văn phòng ngự để phòng thân, cấp trên muốn tôi sao chép thêm vài Linh Văn trung đẳng, hiện tại có thể chứ?"
Giang Tứ vừa nghe đến việc sao chép Linh Văn, trong đầu tự động xuất hiện 3 viên Linh Nguyên, "Đương nhiên là được, tôi có thể nhân lúc này nhờ anh sao chép giúp tôi hai khối Linh quặng cao đẳng không? Linh Nguyên của tôi có thể chia cho anh một viên."
Bạc Hoài: "Không cần, tôi không cần Linh Nguyên, tôi có thể giúp cậu sao chép nhưng cần phải chờ lần sau sau khi mẫu văn hồi phục, giá trị tinh thần tiêu hao của Linh quặng cao đẳng cao hơn rất nhiều so với Linh quặng trung đẳng, hơn nữa tôi không thể cùng một lúc thực hiện năm khối trung đẳng và hai khối cao đẳng được, như vậy thì giá trị tinh thần của Linh Văn phòng ngự sẽ giảm đi, lãng phí Linh quặng trung đẳng và cao đẳng, tốt nhất là nên làm hai lần."
Có thể giúp cho chất lượng của Linh Văn cao hơn, Giang Tứ không có lý do gì để không đồng ý, cậu lập tức xắn tay áo chuẩn bị hiện Linh Văn ra.
Tất cả công tác chuẩn bị đều đã xong, Linh Văn hiện ra, việc sao chép Linh Văn bắt đầu, Bạc Hoài vẫn giữ tay trên đó, rồi lại nói chuyện với Giang Tứ, "Nếu như có biện pháp lấy mẫu văn của cậu ra, cậu có đồng ý không?"
Giang Tứ đau đến mức hô hấp run run, "Đương nhiên là đồng ý, nếu có thể...... Lấy ra, tôi muốn đặt nó trở lại...... Tay phải, khi gặp phải nguy hiểm...... Tay phải vung lên, xuất hiện một Linh Văn phòng ngự, nổ đẹp sịt ——!"
Giang Tứ đau đớn rít lên, Bạc Hoài cũng dần cau mày, tốc độ sao chép nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để Giang Tứ khỏi đau đớn......
"Được rồi." Hai từ này vừa nói ra, Giang Tứ lập tức thu mẫu văn lại, cả người tê liệt ngã xuống sô pha.
"Cậu không sao chứ?" Bạc Hoài lo lắng cho tình trạng của cậu.
Giang Tứ yếu ớt nói, "Không sao đâu, cứ để tôi từ từ hồi phục."
Bạc Hoài mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, im lặng thu dọn đồ đạc, tốc độ sao chép của lần này nhanh hơn lần đầu, nhưng Bạc Hoài lại cảm thấy lâu hơn nhiều lắm, Giang Tứ đau đến mức đổ mồ hôi, Bạc Hoài cũng đổ mồ hôi theo, hắn có hơi lo lắng.
Chờ sau khi thu dọn xong chiếc hộp đen, Bạc Hoài đứng dậy rót cho Giang Tứ một ly nước, Giang Tứ duỗi tay muốn nhận lấy, lại phát hiện tay phải run rẩy vô cùng lợi hại.
Bạc Hoài ngồi xuống bên cạnh Giang Tứ, đỡ cậu ngồi dậy trên sô pha, đưa ly nước đến bên môi cậu, ý tứ rất rõ ràng, là muốn đút cậu uống nước.
Giang Tứ: "???"
Giang Tứ giương mắt nhìn hắn, nhìn vào đường cong hàm dưới sạch sẽ của Bạc Hoài, mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, mí mắt hơi rũ xuống che đậy vẻ lạnh lùng bên trong, Giang Tứ bất giác ý thức được, hiện tại Bạc Hoài dễ ở chung hơn nhiều so với lần đầu gặp nhau, khi đó chỉ cần nhìn hắn từ xa sẽ khiến cậu đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc băng, ánh mắt sắc bén càng khiến con người ra sợ hãi, nhưng đã lâu rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt đó của Bạc Hoài nữa.
Loại cảm giác đút cơm đút nước này, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẹ thì chưa có bất cứ người nào làm cho Giang Tứ, cậu rất không quen, chống cơ thể ngồi thẳng dậy, tay trái nhận lấy ly nước, "Tôi tự mình làm được rồi."
Bạc Hoài đưa ly nước cho cậu, nhìn cậu uống nửa ly, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Giang Tứ đặt ly xuống, "Tôi không sao đâu, máu đầy sống lại rồi, anh bận thì tiếp tục làm việc đi."
Bạc Hoài nhìn cậu một lúc lâu rồi nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."
Giang Tứ đứng dậy tiễn hắn đến cửa, rối rắm hồi lâu mới hỏi: "Ừm thì...... đã bắt được Cố Mậu Sinh chưa?"
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài trong lòng thở dài, "Không bắt được, ông ta giấu mình trong quỷ khí, chạy trốn khỏi Thanh thị rồi."
Giang Tứ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo chút nhẹ nhàng, "Vụ con quỷ Vô Hình đã giải quyết được chưa? Anh có cần trở lại Phồn thị không?"
Bạc Hoài: "Đã xử lý xong rồi, không cần qua đó nữa."
Giang Tứ đã giết được một con quỷ Vô Hình, Bạc Hoài cũng giết được hai con bằng cách lần theo manh mối trong mấy ngày ở Phồn thị, mạng lưới kết nối đã hoàn toàn chặt đứt, nếu vẫn còn những con quỷ Vô Hình, trước khi chúng nó gây án thì sẽ không ai biết chúng đang ẩn náu ở đâu.
Giang Tứ vẫy tay tiễn Bạc Hoài đi, thể xác và tinh thần thoải mái tiếp tục vào nhà nằm.
Chờ cơn đau ở tay phải qua đi, Giang Tứ nóng lòng lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra, bên trong có 3 viên Linh Nguyên, Giang Tứ không có thói quen để dành, đồ tốt đương nhiên là dùng ngay cho mình mới an toàn nhất, thế nhưng hôm nay cậu không thể dùng, giá trị tinh thần của cậu đã tiêu hao quá nhiều, thứ cậu muốn là nâng cao giá trị tinh thần sơ khai chứ không phải là tăng giá trị tinh thần hiện có lên, cho nên còn phải chờ, chờ đến khi giá trị tinh thần gần như phục hồi rồi mới hấp thu.
Giang Tứ còn sót lại một ít giá trị tinh thần, không thể lãng phí, cậu vẽ luôn con gà Brahma thứ ba, đây là một con gà Brahma thuần trắng, trong ba linh hồn gà cưng thì chỉ có mỗi con này là không kết thù với Hoa Tiêu và Thiên Lang, Giang Tứ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con gà này có thể hòa hợp với hai chú chó.
Sau khi vẽ xong gà Brahma, Giang Tứ ra ngoài mua một cuốn tập vẽ, cậu muốn mua một cuốn tập vẽ không to lắm, có thể mang theo bên mình, chỉ cần có thời gian và còn dư giá trị tinh thần, cậu sẽ vẽ mấy tấm Linh Văn phòng ngự, tích tiểu thành đại, mỗi lần được mỗi quyền.
Giang Tứ đen một chồng cuốn tập vẽ về nhà, vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Lộ Nguyên Minh.
Lộ Nguyên Minh sắp điên đầu tới nơi vì bị mọi người cứ chặn lại rồi hỏi thăm đủ kiểu, hắn chỉ có thể gọi điện cho Giang Tứ, hỏi chuyện linh hồn thú cưng sẽ giải quyết như thế nào, Giang Tứ chính miệng nói rằng sẽ suy nghĩ, mà sinh viên đại học Q chắc chắn đang đuổi theo kết quả, bọn họ đều muốn nhanh chóng chứng thực chuyện này, bọn họ thân là người bình thường, ở trong cái thế giới tồn tại quỷ như bây giờ, họ sẽ cảm giác không an toàn, nhu cầu cấp bách của bọn họ hiện giờ là tìm một "Cảm giác an toàn" mà họ có thể tin tưởng và thuộc về mình.
Giang Tứ nói: "Nếu như có người hỏi, cậu hãy hỏi bọn họ có từng nuôi thú cưng hay không, thú cưng đó còn sống không, nếu như còn sống thì không cần hỏi thêm gì nữa, nếu thú cưng đã chết thì hỏi xem nó có hạnh phúc và được yêu thương khi còn sống không, rồi cậu xin vài bức ảnh chụp toàn thân của thú cưng đó, tôi sẽ thử chiêu hồn, tỷ lệ thành công sẽ không cao, cho nên đừng hứa hẹn gì với bọn họ hết, đương nhiên, việc tôi chiêu hồn này không phải là miễn phí, nên phải giải thích trước với họ."
Tình huống hiện tại của Giang Tứ không quá thích hợp để quay lại trường học, không phải là vấn đề thân phận hay sự chú ý, mà là vấn đề quỷ dị trên cơ thể cậu, cái bóng và thân thể của cậu không đồng bộ với nhau, quả thực rất đáng sợ, hơn nữa xuất hiện mà không hề báo trước, nên tốt hơn hết là cậu tạm thời không đến trường.
Giang Tứ nói với Lộ Nguyên Minh, gà Brahma và vịt gọi của Hạ Tri Vi đều trở thành linh hồn thú cưng, nói Lộ Nguyên Minh ngày mai đến đây đón chúng, hôm nay đã muộn rồi đừng có ra ngoài, trong một thế giới có quỷ thì tốt nhất đừng nên ra ngoài vào buổi tối, để tránh gặp phải nguy hiểm.
Nhân buổi đêm nay, Giang Tứ quyết định nói chuyện với ba con gà Brahma, giúp chúng làm một số công tác tư tưởng.
Đầu tiên Giang Tứ gọi con gà Brahma thuần trắng mà cậu vừa vẽ xong, nó có kích thước tương đương với hai con gà kia, nguyên bộ lông thuần trắng, chỉ có cái mèo là màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi gà Brahma thuần trắng xuất hiện, đầu tiên là nó nhìn xung quanh, không nhìn thấy người bạn nào cả, chỉ có mỗi nó là gà ở đây, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Giang Tứ.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Hình như đây không phải là chuồng gà của ta? 】
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Đúng vậy, đây không phải là chuồng gà của mày, đây là nhà tao, sau này chúng ta chính là người một nhà, mày đồng ý không?"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta không phải là người, ngươi không phải là gà, sao chúng ta lại trở thành người một nhà được? 】
Giang Tứ: "......"
Cái đệt, đây là một con gà có học vấn à, nhìn vào tư duy logic này đi, nếu không cho điểm tối đa chỉ vì nó là một con gà thì thật đáng tiếc.
Giang Tứ trực tiếp ngả bài, "Hay nói như vầy đi, từ nay tao là chủ của mày, mày chính là gà của tao, chúng ta là người một nhà như vậy."
Gà Brahma thuần trắng sững người, nó vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng bất động, Giang Tứ tự hỏi rằng nó đang chạy băng cassette à.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Chủ trước của ta đã chết rồi à? 】
Giang Tứ dở khóc dở cười, "Không chết, vẫn đang sống tốt lắm, tao là bạn với chủ trước của mày, cậu ấy tặng mày cho tao."
Gà Brahma thuần trắng như chấn động trước tin này.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Hoằng ngốc bị chó bắt đi rồi à?! 】
Giang Tứ: "???"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta biết Hoằng ngốc không hề đáng tin cậy chút nào mà, cậu ta sợ chó lắm, nhìn thấy chó mà cũng không dám xông lên, cứ luôn chỉ đạo đám gà chúng ta lao về phía trước, đây là chuyện mà con người có thể làm à? Không phải người thì nên bảo vệ đám gà nhỏ yếu như chúng ta sao? 】
Giang Tứ: "......"
Sự hiểu lầm này có phải hơi lớn rồi không? Đoạn Hoằng hiển nhiên không sợ chó, lúc trước hắn còn vác hai con chó trên vai chứ đừng nói là sợ.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Thôi được rồi, đi theo cậu cũng không xấu, cậu chắc là không chỉ thị ta đánh chó đúng không? 】
Giang Tứ trả lời với tốc độ nhanh nhất, "Sẽ không, tao hy vọng mày có thể sống hòa bình với chó, đừng có mà đánh nhau."
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Cái này còn phải tùy tình huống, gà không muốn bị chó ức hiếp, chó mà dám ức hiếp gà, ta cho đầu nó trọc sạch luôn! 】
Giang Tứ: "......"
Là một con gà rất có nguyên tắc, chỉ cần không phải không phân xanh đỏ đen trắng mà cứ tấn công bừa bãi thì vẫn có thể cứu được.
Giang Tứ: "Mày có tên không?"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta tên là gà chọi. 】
Giang Tứ nghe thấy cái này tên này thì đau đầu, "Cái tên này quá bình thường, không phù hợp với khí chất uy vũ của mày, tao sẽ đổi cho mày một cái tên hay hơn, mày là một con gà toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cái mào là màu đỏ, sau này tên là 'Nhất Điểm Hồng', đây là cái tên chỉ mày mới có, không cùng tên với một con gà nào khác, thế nào?"
Gà Brahma thuần trắng suy nghĩ cẩn thận, một lát sau cuối cùng cũng gật đầu, sau này nó tên là Nhất Điểm Hồng, cuối cùng cũng bỏ đi cái tên gà chọi này rồi.
Sau khi thỏa thuận với Nhất Điểm Hồng xong, Giang Tứ kêu nói trở về giấy linh hồn phỏng chế, để phòng ngừa Nhất Điểm Hồng bị hai con gà khác dụ sang con đường xấu, Giang Tứ lặng lẽ đặt tờ giấy linh hồn phỏng chế vào hộp gỗ nhỏ, lúc này mới bắt đầu tìm hai con gà Brahma kia nói chuyện.
Cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ, trong đầu của gà chọi số 1 và số 2 chỉ có đánh nhau và đánh nhau, nhìn thấy chó thì nhất định phải nhào lên đánh, hoàn toàn không thấu tình đạt lý như Nhất Điểm Hồng, Giang Tứ giáo dục đến mức miệng đắng lưỡi khô nhưng chúng nó vẫn cứ cố chấp như cũ, trên đời này không có con chó nào tốt hết, tất cả các con chó đều đáng bị đập cho một trận!
Công tác giáo dục đầu tiên của Giang Tứ chấm dứt bằng sự thất bại, cậu nói với hai con gà chọi này, ngày mai sẽ có người tới đón chúng nó rời đi, sau này chúng nó sẽ đi theo Lộ Nguyên Minh, bảo vệ cậu ấy không bị quỷ dị thương tổn, chờ Đoạn Hoằng trở về.
Hai con gà chọi vui vẻ đáp ứng, chúng nó hiển nhiên cũng không muốn sống chung một mái nhà với hai con chó kia.
Lộ Nguyên Minh biết trên người Giang Tứ có chút vấn đề, không tiện để đi ra ngoài, nên hắn đã đến nhà gặp cậu.
Giang Tứ đưa hai con gà Brahma cho Lộ Nguyên Minh, "Một con của Đoạn Hoằng còn một con của cậu, tụi nó đều không hề thân thiện với chó, nếu cậu muốn thả ra thì hãy xem xung quanh coi có con chó nào không, đừng để thú cưng của người khác bị thương."
Giang Tứ cũng giao vịt gọi của Hạ Tri Vi cho Lộ Nguyên Minh, nhờ hắn giao lại cho cô.
Lần này Lộ Nguyên Minh tới đây còn mang theo mười mấy tấm ảnh toàn thân của thú cưng, nghe nói những con này đều phù hợp với điều kiện, mười mấy con này cũng phải tốn ít nhất hai ngày của Giang Tứ, còn phải xác định xem có bao nhiêu linh hồn thú cưng sẽ xuất hiện.
Lộ Nguyên Minh nói: "Hạ Tri Vi đề nghị tớ thành lập 'Câu lạc bộ linh hồn thú cưng' ở trường, muốn để cậu, tớ và Đoạn Hoằng làm hội trưởng, tiêu chuẩn để gia nhập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng chính là phải có linh hồn thú cưng, ý của Hạ Tri Vi chính là, những người có linh hồn thú cưng sẽ không còn bình thường nữa, linh hồn thú cưng chính là cách mà họ đối phó với quỷ dị, thì những người có linh hồn thú cưng cũng nên được tổ chức, chắc chắn sau này sẽ trở thành một trợ giúp lớn, cho dù là đối với mình hay đối với Thanh thị."
Giang Tứ: "Cậu nghĩ thế nào?"
Lộ Nguyên Minh: "Tớ nghe cậu, nếu cậu nói có thể làm thì tớ sẽ nộp đơn lên cho trường, nếu cậu nói không làm thì tớ sẽ không nhúng tay."
Giang Tứ gõ gõ vào hai tờ giấy linh hồn phỏng chế trong tay Lộ Nguyên Minh, triệu hồi hai con gà Brahma ra, gà Brahma uy vũ khí phách vừa xuất hiện, cho dù là Lộ Nguyên Minh cao lớn thì cũng bị khí chất của nó nghiền áp.
Giang Tứ nói: "Hai linh hồn gà cưng Brahma này đều có giá trị tinh thần là 304 điểm, một con tương đương với một Linh Giả cấp D, hơn nữa với sức chiến đấu của một mình gà Brahma, muốn đối phó với quỷ cấp âm linh là điều rất dễ dàng, những con quỷ cấp ác quỷ bình thường cũng có thể đấu một trận, nhưng đừng nghĩ đến điều gì khác, khi gặp phải quỷ mạnh thật sự, không chỉ cậu sẽ phải mất mạng mà ngay cả linh hồn thú cưng cũng sẽ đi tong theo.
Vật liệu để chiêu hồn hai con gà Brahma tương đối tốt, cho nên giá trị tinh thần mới cao, còn vịt gọi của Hạ Tri Vi tôi chỉ dùng một nửa vật liệu để chiêu hồn, nên giá trị tinh thần con vịt của cô ấy chỉ có 26 điểm, ngoại trừ vấn đề về vật liệu thì còn có vấn đề về sức tấn công của nó, sự chênh lệch này vừa nhìn là hiểu ngày, tôi không có khả năng chiều hồn thú cưng của mọi người bằng vật liệu tốt, vật liệu đối phó với quỷ dị trên thế giới này rất khan hiếm, tôi chắc chắn phải sử dụng chúng ở những nơi quan trọng để tối đa hóa lợi ích.
Tôi chỉ muốn nói một điều, nếu cậu muốn thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, cũng được, nhưng đừng nhằm vào mục đích là đối phó với quỷ dị, linh hồn thú cưng của họ có thể báo động trước, có thể dẫn bọn họ chạy trốn, nhưng sẽ không thể đối đầu trực diện với quỷ, đừng để cho bọn họ cảm thấy mình có linh hồn thú cưng trong tay thì sẽ là nửa Linh Giả, chuyện không đơn giản như vậy, nếu bọn họ không quý trọng linh hồn thú cưng thì tôi sẽ lập tức lấy lại."
Lộ Nguyên Minh nói: "Nếu đã như vậy, tớ cảm thấy cần phải thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, để luôn luôn nhắc nhở những người có linh hồn thú cưng, tránh để bọn họ mơ mộng mình là nửa Linh Giả...... Tớ đã nghe điều này ở trường, bọn họ đều muốn có một linh hồn thú cưng để làm vệ sĩ, còn có chủ nhân up bài tìm tớ, muốn mang theo linh hồn thú cưng ra ngoài để khám phá những linh hồn."
Giang Tứ đã nghĩ tới những chuyện như vậy, muốn ngăn chặn những hành vi tự tìm đường chết này chỉ có thể bắt đầu từ cửa ải sàng lọc, những người không an phận, tâm tư không trong sạch, muốn lợi dụng thì không cần nhận đơn của những người này.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định Lộ Nguyên Minh có thể thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, Giang Tứ và Đoạn Hoằng không có thời gian nên chức hội trưởng chỉ có thể để Lộ Nguyên Minh đảm nhiệm, sau này ảnh thú cưng được gửi cho Giang Tứ cần phải nghiêm khắc sàng lọc, chi phí cao chắc chắn sẽ ngăn cản một bộ phận người, như vậy bọn họ sẽ không mang thú cưng ra thử nghiệm, Giang Tứ cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, có thời gian cậu sẽ vẽ được rất nhiều Linh Văn phòng ngự.
Hiện giờ đã có Cát Thải Nhung phỏng chế, giá cả thì nước lên thì thuyền lên, cuối cùng Giang Tứ đã định giá, mèo là từ 10 vạn, chó từ 20 vạn, những thú cưng khác sẽ căn cứ vào giá trị tinh thần mà thu phí, những người muốn có linh hồn thú cưng hãy suy nghĩ cẩn thận, nếu như xuất hiện linh hồn thú cưng mà chủ không thể trả tiền, Giang Tứ có quyền giữ luôn linh hồn thú cưng, nếu như linh hồn thú cưng đã bị tổn hại hoặc đối xử bất công, Giang Tứ cũng có quyền thu hồi lại, sau này khi Giang Tứ nhận đơn, chuyện quan trọng trước mắt là phải ký hợp đồng, giấy trắng mực đen rõ ràng, tránh cho sau này xảy ra tranh chấp.
Giang Tứ chắc chắn không có thời gian làm những việc này, Lộ Nguyên Minh cũng bằng lòng làm thay cậu, cho nên Giang Tứ giao hết những chuyện này cho Lộ Nguyên Minh, những tấm ảnh lần này hãy mang về trước, làm xong công tác sơ bộ rồi hãy gửi cho Giang Tứ.
Một khi đã liên quan đến tiền, mười mấy bức ảnh có thể giữ lại một nửa đã là không tồi rồi, tin rằng những người muốn có linh hồn thú cưng sẽ cân nhắc kỹ càng, càng không dễ có thì sẽ càng quý trọng, Giang Tứ hiểu được đạo lý này.
Sau khi Lộ Nguyên Minh trở về thì bắt tay vào làm chuyện này, một ngày sau đó hắn liên lạc với Giang Tứ, mười mấy bức ảnh chỉ còn lại có ba bức, một con mèo hai con chó, hợp đồng đã ký, Giang Tứ có thể ra tay chiêu hồn.
Sau khi Hạ Tri Vi nhận được linh hồn vịt gọi, cô đã dựa theo tiêu chuẩn của Giang Tứ mà thanh toán 26 vạn, cô giúp Lộ Nguyên Minh thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, Lộ Nguyên Minh là hội trưởng, cô là hội phó, hợp đồng là cô nhờ công ty pháp lý nhà mình hỗ trợ soạn thảo, bọn họ cùng nhau giúp Giang Tứ chọn ra thú cưng.
Trong ba con thú cưng đã ký hợp đồng, xuất hiện hai linh hồn là một mèo một chó, bởi vì thu phí là dựa theo giá trị tinh thần, cho nên nhất định phải cung cấp bằng chứng về giá trị tinh thần đó, tốt nhất là nên có thiết bị để đo giá trị tinh thần cụ thể, Giang Tứ chụp ảnh linh hồn thú cưng và giá trị đó để chứng nhận.
Giang Tứ không có máy đo giá trị tinh thần, cậu cần mượn máy từ Bạc Hoài nên đã gọi điện cho hắn, Bạc Hoài đang bận, nghe được lý do mượn máy đo giá trị tinh thần thì Bạc Hoài cũng phải bất đắc dĩ, "Bây giờ tôi đang ở nhà xác của bệnh viện Thanh thị, cậu có muốn qua đây không?"
Giang Tứ chợt nhớ tới việc sản sinh hàng loạt thi quỷ trong nhà xác ở bệnh viện Thanh thị, ngày đó Quỷ Vực vội vàng quét qua bệnh viện Thanh thị nên cũng chưa kiểm tra kỹ càng, Quỷ Vực của cậu không thể dừng lại quá lâu, nếu không quỷ khí của cậu còn sẽ gây hại hơn nữa.
Giang Tứ: "Bây giờ tôi qua đó."
Giang Tứ bắt taxi đến bệnh viện Thanh thị, ngoài cổng đã có người của Cục quản lý quỷ dị chờ cậu, dẫn cậu đến đi đến nhà xác.
Có một số người đang đứng trước cửa nhà xác, đều là người của Cục quản lý quỷ dị, Mục Vi cũng ở đây, bên cạnh Mục Vi có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, lúc Giang Tứ nhìn thấy cô gái này thì có chút ngạc nhiên.
Giang Tứ biết cô gái này, cô ấy tên là Ninh Khê, là sinh viên năm tư khoa văn học của đại học Q, là một đàn chị siêu ngầu siêu cool, thường buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc quần áo da bó sát người, chân đi bốt Martin, dáng vẻ chơi trống Jazz rất bá cháy.
Giang Tứ - một người gần như không tiếp xúc với xã hội, sở dĩ biết đến đàn chị này cũng là vì Lộ Nguyên Minh, khoảng thời gian trước hắn vô cùng u mê đàn chị này, Giang Tứ từng bị Lộ Nguyên Minh kéo tới quán bar chỉ để xem đàn chị Ninh Khê chơi trống Jazz, quả thực là vô cùng ngầu.
Sau đó nghe nói Ninh Khê trong một lần biểu diễn không cẩn thận bị ngã khỏi sân khấu, bị gãy chân, xin nghỉ để về nhà dưỡng thương, cũng vì thế Lộ Nguyên Minh cứ nhắc đi nhắc lại mãi, vậy là vết thương đã lành rồi sao? Nhưng tại sao chị ấy lại ở đây?
Mục Vi thấy Giang Tứ nhìn chằm chằm vào người ta, cười nói: "Hai người này đều là Người trấn quỷ tân sinh được cấp trên chuyển đến Thanh thị, Ninh Khê và Ô Kiềm."
Sau đó Mục Vi giới thiệu Giang Tứ cho họ, "Tân sinh Linh Giả Giang Tứ, năng lực rất đặc biệt, thực lực rất mạnh."
Giang Tứ không ngờ Ninh Khê lại trở thành Người trấn quỷ, nghĩ rằng chắc chắn sinh viên đại học Q vẫn chưa nhận được tin tức, nếu không thì sẽ không lưu truyền mỗi Giang Tứ và Đoạn Hoằng, không phải còn vị đàn chị siêu ngầu này sao?
Giang Tứ vừa đến thì Bạc Hoài đã thấy cậu, nhưng tầm mắt của Giang Tứ cứ luôn dán chặt vào Người trấn quỷ nữ kia, còn không thèm nhìn hắn một cái.
Bạc Hoài đi tới, "Hai người quen nhau à?"
Giang Tứ lắc đầu, là cậu biết người ta, nhưng người ta không có biết cậu.
Mục Vi: "Chắc là gặp nhau trong trường, Ninh Khê cũng là sinh viên đại học Q, đang học năm tư."
Ninh Khê cười nói: "Quả thực đã gặp qua, cậu đàn em này trông rất đáng yêu, đã gặp qua một lần là sẽ nhớ kỹ, chị đã gặp cậu ở quán bar."
Giang Tứ có chút xấu hổ, "Là, là tới đó cùng với bạn."
Ninh Khê gật đầu, "Người cao to ở bên cạnh cậu chị cũng có ấn tượng, cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị, là bị vẻ ngầu của chị thu hút rồi à?"
Quả thực là rất ngầu? Nếu như Lộ Nguyên Minh biết Ninh Khê có ấn tượng với hắn, chắc chắn hắn sẽ phấn khích đến điên luôn.
Tầm mắt Bạc Hoài đảo qua hai người, đặt bàn tay mang găng tay trắng lên lưng Giang Tứ, dẫn cậu đi vào nhà xác, "Vào xem xem có phát hiện gì không."
Tủ đựng xác bên trong bị đẩy ra chính giữa, lộ ra cả một bức tường trắng, Bạc Hoài nói: "Vào cái đêm mà làn sương mù quỷ dị thứ hai xuất hiện, đã có 13 cổ thi thể ở bệnh viện Thanh thị rời khỏi nhà xác, những thi thể đó được đặt bên trong nhà xác này, hiện tại có 3 cổ thi thể đã bị phong ấn, cả ba đều là siêu dung thể, điều này quả thực rất không bình thường, mà trong cuộc thanh trừ lớn không hề tìm thấy thân ảnh bọn nó, chắc chắn bọn nó đã rời khỏi Thanh thị, mà xác xuất những thi thể đó là siêu dung thể cũng rất cao."
Giang Tứ cũng nghĩ như vậy, đã xuất hiện ba con đều là thi quỷ, khả năng mười con quỷ khác cũng là thi quỷ là rất cao.
Trước khi Giang Tứ đến, nhà xác đã được lục soát, thậm chí ngay cả tủ đựng xác cũng bị tháo ra xem, nhưng không phát hiện ra điều gì cả. Giang Tứ có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy, nên Bạc Hoài đã để cậu đến xem.
【 Linh Văn phòng ngự cấp một thứ đẳng, giá trị tinh thần: 324, có thể kích hoạt phòng ngự ba lần. 】
Giang Tứ đưa Linh Văn phòng ngự đã vẽ xong cho Bạc Hoài, rồi lấy ra một tờ giấy linh hồn phỏng chế khác tiếp tục vẽ, giá trị tinh thần còn lại của Giang Tứ đã đạt tiêu chuẩn để vẽ một Linh Văn cấp hai, cậu đã vẽ ra được Thiên Lang cấp hai, mặc dù có thêm "Phỏng theo" cũng không liên quan gì đến thuộc tính, nhưng giá trị tinh thần thật sự đã tăng lên rất nhiều, Linh Văn thì không phụ thuộc vào thuộc tính, giá trị tinh thần chính là tất cả.
Giang Tứ dần dần hiểu rõ kỹ xảo của mình, nếu như cậu thu thập tất cả giá trị tinh thần rồi rót vào, thành phẩm cho ra chính là cấp hai, mà nếu như cậu không thu thập giá trị tinh thần rồi rót vào thì sẽ là cấp một thứ đẳng, giống như hai con gà Brahma và Hoa Tiêu đều là cấp một thứ đẳng, lần này cậu muốn dùng tất cả giá trị tinh thần đang có, xem thử Linh Văn phòng ngự cấp hai thứ đẳng sẽ có hiệu quả như thế nào.
Lần này Giang Tứ vẽ Linh Văn với tốc độ chậm hơn nhiều so với lần đầu, hơn nữa linh tử tràn ra nghiêm trọng, Bạc Hoài đứng ở bên cạnh, rõ ràng có thể cảm giác được linh tử của Giang Tứ không có hội tụ vào Linh Văn, mà tất cả đều phiêu tán trong không khí, chờ đến khi Giang Tứ vẽ xong, ánh sáng trắng chói mắt, phẩm chất rõ ràng tốt hơn bức đầu tiên, chỉ là lãng phí quá nhiều linh tử, Giang Tứ đã tiêu một số tiền khổng lồ.
【 Linh Văn phòng ngực cấp hai thứ đẳng, giá trị tinh thần: 624, không rõ số lần kích hoạt phòng ngự, trạng thái không ổn định, có thể là ba lần, có thể là năm lần, cũng có thể dùng một lần xong sẽ bị tiêu hủy, loại Cỏ Linh Minh phỏng chế mắc gớm như vậy, không thể chịu được quá nhiều linh tử, không có năng lực tự phục hồi còn chưa nói, còn có khả năng tự nổ tung cho ngươi xem, ngươi có ngạc nhiên không nào? 】
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ quả thực muốn chửi thề mà, chất lượng của Cỏ Linh Minh không tốt, giá trị tinh thần mới vượt quá 600 đã không ổn định, nhìn Thiên Lang trên Cỏ Linh Minh thật sự kiakìa, người ta hơn 3000 điểm cũng không hề có báo động, Cỏ Linh Minh phỏng chế quả thực là kéo chân sau quá nhiều mà.
Giang Tứ cẩn thận lấy Linh Văn phòng ngự cấp hai mới vẽ từ bảng vẽ xuống, Bạc Hoài thấy cậu cứ như đang ôm một quả bom, đoán được tờ Linh Văn phòng ngự này có khả năng không tốt, "Sao vậy?"
Giang Tứ nói: "Giá trị tinh thần của tôi đủ để vẽ ra những Linh Văn có chất lượng tốt hơn, tôi không dám thử với linh hồn thú cưng nên đã thử qua Linh Văn phòng ngự một chút, nhưng giấy linh hồn phỏng chế không thể chịu được có quá nhiều giá trị tinh thần, linh tử bị phiêu tán nghiêm trọng, mà Linh Văn phòng ngự này cũng rất không ổn định, không cẩn thận sẽ tự nổ tung luôn."
Hơn 600 điểm mà có thể nổ tung, đó không phải là chuyện đùa, đừng nói đến hai người bọn họ, ngay cả nhà của Giang Tứ cũng có thể bị phá hủy.
"Đưa cho tôi." Bạc Hoài nhẹ nhàng nhận lấy rồi cho vào chiếc hộp đen, dùng dụng cụ kiểm tra giá trị tinh thần của hai tấm Linh Văn, số điểm của giá trị tinh thần này khiến Bạc Hoài phải kinh ngạc, sau đó cau mày thật sâu, hắn tự hỏi có phải sự tồn tại của mực linh hồn và giấy linh hồn trong Quỷ Dị Tràng vốn là nhằm mục đích để vẽ Linh Văn không.
Rất hiển nhiên, Linh Giả vẽ Linh Văn thì cần phải có mẫu văn trong tay, nếu không căn bản sẽ không vẽ ra được, mà giấy linh hồn và mực linh hồn này vốn chuẩn bị cho việc vẽ Linh Văn, Linh quặng cũng có thể sao chép Linh Văn, cấp bậc của Linh quặng càng cao thì giá trị tinh thần của Linh Văn được sao chép ra cũng sẽ càng cao, không bị hạn chế về cấp bậc, chỉ phụ thuộc vào chất lượng của Linh quặng và giá trị tinh thần của người sao chép đưa vào, nhưng Linh quặng là vật phẩm khan hiếm, rất khó để phát huy toàn diện.
Bạc Hoài bỏ hai tấm Linh Văn phòng ngự vào trong chiếc hộp đen, "Tôi lấy hai cái này về để kiểm tra, xem hiệu quả và số lần phòng ngự như thế nào."
Giang Tứ chần chờ nói: "Linh Văn vẽ trên giấy bình thường có khoảng mấy chục điểm giá trị tinh thần, chỉ có thể sử dụng một lần, mà với 324 điểm giá trị tinh thần, hẳn là có thể sử dụng hai ba lần."
Dừng một chút, Giang Tứ lại nói: "Thực ra tôi cảm thấy vẽ Linh Văn trên giấy thường có lẽ sẽ tiết kiệm hơn, chỉ cần có mực linh hồn là có thể vẽ, mặc dù chúng chỉ dùng được một lần, mấy chục điểm giá trị tinh thần đối với chúng ta cũng không nhiều gì, nhưng đối người thường hoặc nhân viên hậu cần của Cục quản lý quỷ dị mà nói, một tấm Linh Văn phòng ngự chính là một cơ hội cứu mạng."
Điều này không chỉ có Giang Tứ nghĩ đến, mà Bạc Hoài và phó cục trưởng Đường đều nghĩ đến, nhưng Giang Tứ chỉ có một mình, cũng không thể để cậu một mình chu cấp hết cho mọi người, nên họ mới không đề cập đến, vậy mà Giang Tứ đã chủ động nói ra.
"Nếu cậu có thời gian thì hãy vẽ, Cục quản lý quỷ dị sẽ mua nó từ cậu."
Giang Tứ gật đầu đồng ý, cậu cũng nghĩ như vậy, giá trị tinh thần mỗi ngày đều còn dư, không sử dụng thì cũng thật lãng phí.
Bạc Hoài nói: "Qua một khoảng thời gian nữa chúng ta sẽ tiến vào Quỷ Dị Tràng chưa từng biết tới, những người tiến vào cần có Linh Văn phòng ngự để phòng thân, cấp trên muốn tôi sao chép thêm vài Linh Văn trung đẳng, hiện tại có thể chứ?"
Giang Tứ vừa nghe đến việc sao chép Linh Văn, trong đầu tự động xuất hiện 3 viên Linh Nguyên, "Đương nhiên là được, tôi có thể nhân lúc này nhờ anh sao chép giúp tôi hai khối Linh quặng cao đẳng không? Linh Nguyên của tôi có thể chia cho anh một viên."
Bạc Hoài: "Không cần, tôi không cần Linh Nguyên, tôi có thể giúp cậu sao chép nhưng cần phải chờ lần sau sau khi mẫu văn hồi phục, giá trị tinh thần tiêu hao của Linh quặng cao đẳng cao hơn rất nhiều so với Linh quặng trung đẳng, hơn nữa tôi không thể cùng một lúc thực hiện năm khối trung đẳng và hai khối cao đẳng được, như vậy thì giá trị tinh thần của Linh Văn phòng ngự sẽ giảm đi, lãng phí Linh quặng trung đẳng và cao đẳng, tốt nhất là nên làm hai lần."
Có thể giúp cho chất lượng của Linh Văn cao hơn, Giang Tứ không có lý do gì để không đồng ý, cậu lập tức xắn tay áo chuẩn bị hiện Linh Văn ra.
Tất cả công tác chuẩn bị đều đã xong, Linh Văn hiện ra, việc sao chép Linh Văn bắt đầu, Bạc Hoài vẫn giữ tay trên đó, rồi lại nói chuyện với Giang Tứ, "Nếu như có biện pháp lấy mẫu văn của cậu ra, cậu có đồng ý không?"
Giang Tứ đau đến mức hô hấp run run, "Đương nhiên là đồng ý, nếu có thể...... Lấy ra, tôi muốn đặt nó trở lại...... Tay phải, khi gặp phải nguy hiểm...... Tay phải vung lên, xuất hiện một Linh Văn phòng ngự, nổ đẹp sịt ——!"
Giang Tứ đau đớn rít lên, Bạc Hoài cũng dần cau mày, tốc độ sao chép nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để Giang Tứ khỏi đau đớn......
"Được rồi." Hai từ này vừa nói ra, Giang Tứ lập tức thu mẫu văn lại, cả người tê liệt ngã xuống sô pha.
"Cậu không sao chứ?" Bạc Hoài lo lắng cho tình trạng của cậu.
Giang Tứ yếu ớt nói, "Không sao đâu, cứ để tôi từ từ hồi phục."
Bạc Hoài mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, im lặng thu dọn đồ đạc, tốc độ sao chép của lần này nhanh hơn lần đầu, nhưng Bạc Hoài lại cảm thấy lâu hơn nhiều lắm, Giang Tứ đau đến mức đổ mồ hôi, Bạc Hoài cũng đổ mồ hôi theo, hắn có hơi lo lắng.
Chờ sau khi thu dọn xong chiếc hộp đen, Bạc Hoài đứng dậy rót cho Giang Tứ một ly nước, Giang Tứ duỗi tay muốn nhận lấy, lại phát hiện tay phải run rẩy vô cùng lợi hại.
Bạc Hoài ngồi xuống bên cạnh Giang Tứ, đỡ cậu ngồi dậy trên sô pha, đưa ly nước đến bên môi cậu, ý tứ rất rõ ràng, là muốn đút cậu uống nước.
Giang Tứ: "???"
Giang Tứ giương mắt nhìn hắn, nhìn vào đường cong hàm dưới sạch sẽ của Bạc Hoài, mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, mí mắt hơi rũ xuống che đậy vẻ lạnh lùng bên trong, Giang Tứ bất giác ý thức được, hiện tại Bạc Hoài dễ ở chung hơn nhiều so với lần đầu gặp nhau, khi đó chỉ cần nhìn hắn từ xa sẽ khiến cậu đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc băng, ánh mắt sắc bén càng khiến con người ra sợ hãi, nhưng đã lâu rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt đó của Bạc Hoài nữa.
Loại cảm giác đút cơm đút nước này, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẹ thì chưa có bất cứ người nào làm cho Giang Tứ, cậu rất không quen, chống cơ thể ngồi thẳng dậy, tay trái nhận lấy ly nước, "Tôi tự mình làm được rồi."
Bạc Hoài đưa ly nước cho cậu, nhìn cậu uống nửa ly, "Có đỡ hơn chút nào không?"
Giang Tứ đặt ly xuống, "Tôi không sao đâu, máu đầy sống lại rồi, anh bận thì tiếp tục làm việc đi."
Bạc Hoài nhìn cậu một lúc lâu rồi nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."
Giang Tứ đứng dậy tiễn hắn đến cửa, rối rắm hồi lâu mới hỏi: "Ừm thì...... đã bắt được Cố Mậu Sinh chưa?"
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài trong lòng thở dài, "Không bắt được, ông ta giấu mình trong quỷ khí, chạy trốn khỏi Thanh thị rồi."
Giang Tứ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo chút nhẹ nhàng, "Vụ con quỷ Vô Hình đã giải quyết được chưa? Anh có cần trở lại Phồn thị không?"
Bạc Hoài: "Đã xử lý xong rồi, không cần qua đó nữa."
Giang Tứ đã giết được một con quỷ Vô Hình, Bạc Hoài cũng giết được hai con bằng cách lần theo manh mối trong mấy ngày ở Phồn thị, mạng lưới kết nối đã hoàn toàn chặt đứt, nếu vẫn còn những con quỷ Vô Hình, trước khi chúng nó gây án thì sẽ không ai biết chúng đang ẩn náu ở đâu.
Giang Tứ vẫy tay tiễn Bạc Hoài đi, thể xác và tinh thần thoải mái tiếp tục vào nhà nằm.
Chờ cơn đau ở tay phải qua đi, Giang Tứ nóng lòng lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra, bên trong có 3 viên Linh Nguyên, Giang Tứ không có thói quen để dành, đồ tốt đương nhiên là dùng ngay cho mình mới an toàn nhất, thế nhưng hôm nay cậu không thể dùng, giá trị tinh thần của cậu đã tiêu hao quá nhiều, thứ cậu muốn là nâng cao giá trị tinh thần sơ khai chứ không phải là tăng giá trị tinh thần hiện có lên, cho nên còn phải chờ, chờ đến khi giá trị tinh thần gần như phục hồi rồi mới hấp thu.
Giang Tứ còn sót lại một ít giá trị tinh thần, không thể lãng phí, cậu vẽ luôn con gà Brahma thứ ba, đây là một con gà Brahma thuần trắng, trong ba linh hồn gà cưng thì chỉ có mỗi con này là không kết thù với Hoa Tiêu và Thiên Lang, Giang Tứ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào con gà này có thể hòa hợp với hai chú chó.
Sau khi vẽ xong gà Brahma, Giang Tứ ra ngoài mua một cuốn tập vẽ, cậu muốn mua một cuốn tập vẽ không to lắm, có thể mang theo bên mình, chỉ cần có thời gian và còn dư giá trị tinh thần, cậu sẽ vẽ mấy tấm Linh Văn phòng ngự, tích tiểu thành đại, mỗi lần được mỗi quyền.
Giang Tứ đen một chồng cuốn tập vẽ về nhà, vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Lộ Nguyên Minh.
Lộ Nguyên Minh sắp điên đầu tới nơi vì bị mọi người cứ chặn lại rồi hỏi thăm đủ kiểu, hắn chỉ có thể gọi điện cho Giang Tứ, hỏi chuyện linh hồn thú cưng sẽ giải quyết như thế nào, Giang Tứ chính miệng nói rằng sẽ suy nghĩ, mà sinh viên đại học Q chắc chắn đang đuổi theo kết quả, bọn họ đều muốn nhanh chóng chứng thực chuyện này, bọn họ thân là người bình thường, ở trong cái thế giới tồn tại quỷ như bây giờ, họ sẽ cảm giác không an toàn, nhu cầu cấp bách của bọn họ hiện giờ là tìm một "Cảm giác an toàn" mà họ có thể tin tưởng và thuộc về mình.
Giang Tứ nói: "Nếu như có người hỏi, cậu hãy hỏi bọn họ có từng nuôi thú cưng hay không, thú cưng đó còn sống không, nếu như còn sống thì không cần hỏi thêm gì nữa, nếu thú cưng đã chết thì hỏi xem nó có hạnh phúc và được yêu thương khi còn sống không, rồi cậu xin vài bức ảnh chụp toàn thân của thú cưng đó, tôi sẽ thử chiêu hồn, tỷ lệ thành công sẽ không cao, cho nên đừng hứa hẹn gì với bọn họ hết, đương nhiên, việc tôi chiêu hồn này không phải là miễn phí, nên phải giải thích trước với họ."
Tình huống hiện tại của Giang Tứ không quá thích hợp để quay lại trường học, không phải là vấn đề thân phận hay sự chú ý, mà là vấn đề quỷ dị trên cơ thể cậu, cái bóng và thân thể của cậu không đồng bộ với nhau, quả thực rất đáng sợ, hơn nữa xuất hiện mà không hề báo trước, nên tốt hơn hết là cậu tạm thời không đến trường.
Giang Tứ nói với Lộ Nguyên Minh, gà Brahma và vịt gọi của Hạ Tri Vi đều trở thành linh hồn thú cưng, nói Lộ Nguyên Minh ngày mai đến đây đón chúng, hôm nay đã muộn rồi đừng có ra ngoài, trong một thế giới có quỷ thì tốt nhất đừng nên ra ngoài vào buổi tối, để tránh gặp phải nguy hiểm.
Nhân buổi đêm nay, Giang Tứ quyết định nói chuyện với ba con gà Brahma, giúp chúng làm một số công tác tư tưởng.
Đầu tiên Giang Tứ gọi con gà Brahma thuần trắng mà cậu vừa vẽ xong, nó có kích thước tương đương với hai con gà kia, nguyên bộ lông thuần trắng, chỉ có cái mèo là màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi gà Brahma thuần trắng xuất hiện, đầu tiên là nó nhìn xung quanh, không nhìn thấy người bạn nào cả, chỉ có mỗi nó là gà ở đây, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Giang Tứ.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Hình như đây không phải là chuồng gà của ta? 】
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Đúng vậy, đây không phải là chuồng gà của mày, đây là nhà tao, sau này chúng ta chính là người một nhà, mày đồng ý không?"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta không phải là người, ngươi không phải là gà, sao chúng ta lại trở thành người một nhà được? 】
Giang Tứ: "......"
Cái đệt, đây là một con gà có học vấn à, nhìn vào tư duy logic này đi, nếu không cho điểm tối đa chỉ vì nó là một con gà thì thật đáng tiếc.
Giang Tứ trực tiếp ngả bài, "Hay nói như vầy đi, từ nay tao là chủ của mày, mày chính là gà của tao, chúng ta là người một nhà như vậy."
Gà Brahma thuần trắng sững người, nó vẫn không nhúc nhích, ngay cả đôi mắt cũng bất động, Giang Tứ tự hỏi rằng nó đang chạy băng cassette à.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Chủ trước của ta đã chết rồi à? 】
Giang Tứ dở khóc dở cười, "Không chết, vẫn đang sống tốt lắm, tao là bạn với chủ trước của mày, cậu ấy tặng mày cho tao."
Gà Brahma thuần trắng như chấn động trước tin này.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Hoằng ngốc bị chó bắt đi rồi à?! 】
Giang Tứ: "???"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta biết Hoằng ngốc không hề đáng tin cậy chút nào mà, cậu ta sợ chó lắm, nhìn thấy chó mà cũng không dám xông lên, cứ luôn chỉ đạo đám gà chúng ta lao về phía trước, đây là chuyện mà con người có thể làm à? Không phải người thì nên bảo vệ đám gà nhỏ yếu như chúng ta sao? 】
Giang Tứ: "......"
Sự hiểu lầm này có phải hơi lớn rồi không? Đoạn Hoằng hiển nhiên không sợ chó, lúc trước hắn còn vác hai con chó trên vai chứ đừng nói là sợ.
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Thôi được rồi, đi theo cậu cũng không xấu, cậu chắc là không chỉ thị ta đánh chó đúng không? 】
Giang Tứ trả lời với tốc độ nhanh nhất, "Sẽ không, tao hy vọng mày có thể sống hòa bình với chó, đừng có mà đánh nhau."
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Cái này còn phải tùy tình huống, gà không muốn bị chó ức hiếp, chó mà dám ức hiếp gà, ta cho đầu nó trọc sạch luôn! 】
Giang Tứ: "......"
Là một con gà rất có nguyên tắc, chỉ cần không phải không phân xanh đỏ đen trắng mà cứ tấn công bừa bãi thì vẫn có thể cứu được.
Giang Tứ: "Mày có tên không?"
【 Gà Brahma cấp một thứ đẳng: Ta tên là gà chọi. 】
Giang Tứ nghe thấy cái này tên này thì đau đầu, "Cái tên này quá bình thường, không phù hợp với khí chất uy vũ của mày, tao sẽ đổi cho mày một cái tên hay hơn, mày là một con gà toàn thân trắng như tuyết, chỉ có cái mào là màu đỏ, sau này tên là 'Nhất Điểm Hồng', đây là cái tên chỉ mày mới có, không cùng tên với một con gà nào khác, thế nào?"
Gà Brahma thuần trắng suy nghĩ cẩn thận, một lát sau cuối cùng cũng gật đầu, sau này nó tên là Nhất Điểm Hồng, cuối cùng cũng bỏ đi cái tên gà chọi này rồi.
Sau khi thỏa thuận với Nhất Điểm Hồng xong, Giang Tứ kêu nói trở về giấy linh hồn phỏng chế, để phòng ngừa Nhất Điểm Hồng bị hai con gà khác dụ sang con đường xấu, Giang Tứ lặng lẽ đặt tờ giấy linh hồn phỏng chế vào hộp gỗ nhỏ, lúc này mới bắt đầu tìm hai con gà Brahma kia nói chuyện.
Cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ, trong đầu của gà chọi số 1 và số 2 chỉ có đánh nhau và đánh nhau, nhìn thấy chó thì nhất định phải nhào lên đánh, hoàn toàn không thấu tình đạt lý như Nhất Điểm Hồng, Giang Tứ giáo dục đến mức miệng đắng lưỡi khô nhưng chúng nó vẫn cứ cố chấp như cũ, trên đời này không có con chó nào tốt hết, tất cả các con chó đều đáng bị đập cho một trận!
Công tác giáo dục đầu tiên của Giang Tứ chấm dứt bằng sự thất bại, cậu nói với hai con gà chọi này, ngày mai sẽ có người tới đón chúng nó rời đi, sau này chúng nó sẽ đi theo Lộ Nguyên Minh, bảo vệ cậu ấy không bị quỷ dị thương tổn, chờ Đoạn Hoằng trở về.
Hai con gà chọi vui vẻ đáp ứng, chúng nó hiển nhiên cũng không muốn sống chung một mái nhà với hai con chó kia.
Lộ Nguyên Minh biết trên người Giang Tứ có chút vấn đề, không tiện để đi ra ngoài, nên hắn đã đến nhà gặp cậu.
Giang Tứ đưa hai con gà Brahma cho Lộ Nguyên Minh, "Một con của Đoạn Hoằng còn một con của cậu, tụi nó đều không hề thân thiện với chó, nếu cậu muốn thả ra thì hãy xem xung quanh coi có con chó nào không, đừng để thú cưng của người khác bị thương."
Giang Tứ cũng giao vịt gọi của Hạ Tri Vi cho Lộ Nguyên Minh, nhờ hắn giao lại cho cô.
Lần này Lộ Nguyên Minh tới đây còn mang theo mười mấy tấm ảnh toàn thân của thú cưng, nghe nói những con này đều phù hợp với điều kiện, mười mấy con này cũng phải tốn ít nhất hai ngày của Giang Tứ, còn phải xác định xem có bao nhiêu linh hồn thú cưng sẽ xuất hiện.
Lộ Nguyên Minh nói: "Hạ Tri Vi đề nghị tớ thành lập 'Câu lạc bộ linh hồn thú cưng' ở trường, muốn để cậu, tớ và Đoạn Hoằng làm hội trưởng, tiêu chuẩn để gia nhập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng chính là phải có linh hồn thú cưng, ý của Hạ Tri Vi chính là, những người có linh hồn thú cưng sẽ không còn bình thường nữa, linh hồn thú cưng chính là cách mà họ đối phó với quỷ dị, thì những người có linh hồn thú cưng cũng nên được tổ chức, chắc chắn sau này sẽ trở thành một trợ giúp lớn, cho dù là đối với mình hay đối với Thanh thị."
Giang Tứ: "Cậu nghĩ thế nào?"
Lộ Nguyên Minh: "Tớ nghe cậu, nếu cậu nói có thể làm thì tớ sẽ nộp đơn lên cho trường, nếu cậu nói không làm thì tớ sẽ không nhúng tay."
Giang Tứ gõ gõ vào hai tờ giấy linh hồn phỏng chế trong tay Lộ Nguyên Minh, triệu hồi hai con gà Brahma ra, gà Brahma uy vũ khí phách vừa xuất hiện, cho dù là Lộ Nguyên Minh cao lớn thì cũng bị khí chất của nó nghiền áp.
Giang Tứ nói: "Hai linh hồn gà cưng Brahma này đều có giá trị tinh thần là 304 điểm, một con tương đương với một Linh Giả cấp D, hơn nữa với sức chiến đấu của một mình gà Brahma, muốn đối phó với quỷ cấp âm linh là điều rất dễ dàng, những con quỷ cấp ác quỷ bình thường cũng có thể đấu một trận, nhưng đừng nghĩ đến điều gì khác, khi gặp phải quỷ mạnh thật sự, không chỉ cậu sẽ phải mất mạng mà ngay cả linh hồn thú cưng cũng sẽ đi tong theo.
Vật liệu để chiêu hồn hai con gà Brahma tương đối tốt, cho nên giá trị tinh thần mới cao, còn vịt gọi của Hạ Tri Vi tôi chỉ dùng một nửa vật liệu để chiêu hồn, nên giá trị tinh thần con vịt của cô ấy chỉ có 26 điểm, ngoại trừ vấn đề về vật liệu thì còn có vấn đề về sức tấn công của nó, sự chênh lệch này vừa nhìn là hiểu ngày, tôi không có khả năng chiều hồn thú cưng của mọi người bằng vật liệu tốt, vật liệu đối phó với quỷ dị trên thế giới này rất khan hiếm, tôi chắc chắn phải sử dụng chúng ở những nơi quan trọng để tối đa hóa lợi ích.
Tôi chỉ muốn nói một điều, nếu cậu muốn thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, cũng được, nhưng đừng nhằm vào mục đích là đối phó với quỷ dị, linh hồn thú cưng của họ có thể báo động trước, có thể dẫn bọn họ chạy trốn, nhưng sẽ không thể đối đầu trực diện với quỷ, đừng để cho bọn họ cảm thấy mình có linh hồn thú cưng trong tay thì sẽ là nửa Linh Giả, chuyện không đơn giản như vậy, nếu bọn họ không quý trọng linh hồn thú cưng thì tôi sẽ lập tức lấy lại."
Lộ Nguyên Minh nói: "Nếu đã như vậy, tớ cảm thấy cần phải thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, để luôn luôn nhắc nhở những người có linh hồn thú cưng, tránh để bọn họ mơ mộng mình là nửa Linh Giả...... Tớ đã nghe điều này ở trường, bọn họ đều muốn có một linh hồn thú cưng để làm vệ sĩ, còn có chủ nhân up bài tìm tớ, muốn mang theo linh hồn thú cưng ra ngoài để khám phá những linh hồn."
Giang Tứ đã nghĩ tới những chuyện như vậy, muốn ngăn chặn những hành vi tự tìm đường chết này chỉ có thể bắt đầu từ cửa ải sàng lọc, những người không an phận, tâm tư không trong sạch, muốn lợi dụng thì không cần nhận đơn của những người này.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định Lộ Nguyên Minh có thể thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, Giang Tứ và Đoạn Hoằng không có thời gian nên chức hội trưởng chỉ có thể để Lộ Nguyên Minh đảm nhiệm, sau này ảnh thú cưng được gửi cho Giang Tứ cần phải nghiêm khắc sàng lọc, chi phí cao chắc chắn sẽ ngăn cản một bộ phận người, như vậy bọn họ sẽ không mang thú cưng ra thử nghiệm, Giang Tứ cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, có thời gian cậu sẽ vẽ được rất nhiều Linh Văn phòng ngự.
Hiện giờ đã có Cát Thải Nhung phỏng chế, giá cả thì nước lên thì thuyền lên, cuối cùng Giang Tứ đã định giá, mèo là từ 10 vạn, chó từ 20 vạn, những thú cưng khác sẽ căn cứ vào giá trị tinh thần mà thu phí, những người muốn có linh hồn thú cưng hãy suy nghĩ cẩn thận, nếu như xuất hiện linh hồn thú cưng mà chủ không thể trả tiền, Giang Tứ có quyền giữ luôn linh hồn thú cưng, nếu như linh hồn thú cưng đã bị tổn hại hoặc đối xử bất công, Giang Tứ cũng có quyền thu hồi lại, sau này khi Giang Tứ nhận đơn, chuyện quan trọng trước mắt là phải ký hợp đồng, giấy trắng mực đen rõ ràng, tránh cho sau này xảy ra tranh chấp.
Giang Tứ chắc chắn không có thời gian làm những việc này, Lộ Nguyên Minh cũng bằng lòng làm thay cậu, cho nên Giang Tứ giao hết những chuyện này cho Lộ Nguyên Minh, những tấm ảnh lần này hãy mang về trước, làm xong công tác sơ bộ rồi hãy gửi cho Giang Tứ.
Một khi đã liên quan đến tiền, mười mấy bức ảnh có thể giữ lại một nửa đã là không tồi rồi, tin rằng những người muốn có linh hồn thú cưng sẽ cân nhắc kỹ càng, càng không dễ có thì sẽ càng quý trọng, Giang Tứ hiểu được đạo lý này.
Sau khi Lộ Nguyên Minh trở về thì bắt tay vào làm chuyện này, một ngày sau đó hắn liên lạc với Giang Tứ, mười mấy bức ảnh chỉ còn lại có ba bức, một con mèo hai con chó, hợp đồng đã ký, Giang Tứ có thể ra tay chiêu hồn.
Sau khi Hạ Tri Vi nhận được linh hồn vịt gọi, cô đã dựa theo tiêu chuẩn của Giang Tứ mà thanh toán 26 vạn, cô giúp Lộ Nguyên Minh thành lập Câu lạc bộ linh hồn thú cưng, Lộ Nguyên Minh là hội trưởng, cô là hội phó, hợp đồng là cô nhờ công ty pháp lý nhà mình hỗ trợ soạn thảo, bọn họ cùng nhau giúp Giang Tứ chọn ra thú cưng.
Trong ba con thú cưng đã ký hợp đồng, xuất hiện hai linh hồn là một mèo một chó, bởi vì thu phí là dựa theo giá trị tinh thần, cho nên nhất định phải cung cấp bằng chứng về giá trị tinh thần đó, tốt nhất là nên có thiết bị để đo giá trị tinh thần cụ thể, Giang Tứ chụp ảnh linh hồn thú cưng và giá trị đó để chứng nhận.
Giang Tứ không có máy đo giá trị tinh thần, cậu cần mượn máy từ Bạc Hoài nên đã gọi điện cho hắn, Bạc Hoài đang bận, nghe được lý do mượn máy đo giá trị tinh thần thì Bạc Hoài cũng phải bất đắc dĩ, "Bây giờ tôi đang ở nhà xác của bệnh viện Thanh thị, cậu có muốn qua đây không?"
Giang Tứ chợt nhớ tới việc sản sinh hàng loạt thi quỷ trong nhà xác ở bệnh viện Thanh thị, ngày đó Quỷ Vực vội vàng quét qua bệnh viện Thanh thị nên cũng chưa kiểm tra kỹ càng, Quỷ Vực của cậu không thể dừng lại quá lâu, nếu không quỷ khí của cậu còn sẽ gây hại hơn nữa.
Giang Tứ: "Bây giờ tôi qua đó."
Giang Tứ bắt taxi đến bệnh viện Thanh thị, ngoài cổng đã có người của Cục quản lý quỷ dị chờ cậu, dẫn cậu đến đi đến nhà xác.
Có một số người đang đứng trước cửa nhà xác, đều là người của Cục quản lý quỷ dị, Mục Vi cũng ở đây, bên cạnh Mục Vi có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, lúc Giang Tứ nhìn thấy cô gái này thì có chút ngạc nhiên.
Giang Tứ biết cô gái này, cô ấy tên là Ninh Khê, là sinh viên năm tư khoa văn học của đại học Q, là một đàn chị siêu ngầu siêu cool, thường buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc quần áo da bó sát người, chân đi bốt Martin, dáng vẻ chơi trống Jazz rất bá cháy.
Giang Tứ - một người gần như không tiếp xúc với xã hội, sở dĩ biết đến đàn chị này cũng là vì Lộ Nguyên Minh, khoảng thời gian trước hắn vô cùng u mê đàn chị này, Giang Tứ từng bị Lộ Nguyên Minh kéo tới quán bar chỉ để xem đàn chị Ninh Khê chơi trống Jazz, quả thực là vô cùng ngầu.
Sau đó nghe nói Ninh Khê trong một lần biểu diễn không cẩn thận bị ngã khỏi sân khấu, bị gãy chân, xin nghỉ để về nhà dưỡng thương, cũng vì thế Lộ Nguyên Minh cứ nhắc đi nhắc lại mãi, vậy là vết thương đã lành rồi sao? Nhưng tại sao chị ấy lại ở đây?
Mục Vi thấy Giang Tứ nhìn chằm chằm vào người ta, cười nói: "Hai người này đều là Người trấn quỷ tân sinh được cấp trên chuyển đến Thanh thị, Ninh Khê và Ô Kiềm."
Sau đó Mục Vi giới thiệu Giang Tứ cho họ, "Tân sinh Linh Giả Giang Tứ, năng lực rất đặc biệt, thực lực rất mạnh."
Giang Tứ không ngờ Ninh Khê lại trở thành Người trấn quỷ, nghĩ rằng chắc chắn sinh viên đại học Q vẫn chưa nhận được tin tức, nếu không thì sẽ không lưu truyền mỗi Giang Tứ và Đoạn Hoằng, không phải còn vị đàn chị siêu ngầu này sao?
Giang Tứ vừa đến thì Bạc Hoài đã thấy cậu, nhưng tầm mắt của Giang Tứ cứ luôn dán chặt vào Người trấn quỷ nữ kia, còn không thèm nhìn hắn một cái.
Bạc Hoài đi tới, "Hai người quen nhau à?"
Giang Tứ lắc đầu, là cậu biết người ta, nhưng người ta không có biết cậu.
Mục Vi: "Chắc là gặp nhau trong trường, Ninh Khê cũng là sinh viên đại học Q, đang học năm tư."
Ninh Khê cười nói: "Quả thực đã gặp qua, cậu đàn em này trông rất đáng yêu, đã gặp qua một lần là sẽ nhớ kỹ, chị đã gặp cậu ở quán bar."
Giang Tứ có chút xấu hổ, "Là, là tới đó cùng với bạn."
Ninh Khê gật đầu, "Người cao to ở bên cạnh cậu chị cũng có ấn tượng, cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chị, là bị vẻ ngầu của chị thu hút rồi à?"
Quả thực là rất ngầu? Nếu như Lộ Nguyên Minh biết Ninh Khê có ấn tượng với hắn, chắc chắn hắn sẽ phấn khích đến điên luôn.
Tầm mắt Bạc Hoài đảo qua hai người, đặt bàn tay mang găng tay trắng lên lưng Giang Tứ, dẫn cậu đi vào nhà xác, "Vào xem xem có phát hiện gì không."
Tủ đựng xác bên trong bị đẩy ra chính giữa, lộ ra cả một bức tường trắng, Bạc Hoài nói: "Vào cái đêm mà làn sương mù quỷ dị thứ hai xuất hiện, đã có 13 cổ thi thể ở bệnh viện Thanh thị rời khỏi nhà xác, những thi thể đó được đặt bên trong nhà xác này, hiện tại có 3 cổ thi thể đã bị phong ấn, cả ba đều là siêu dung thể, điều này quả thực rất không bình thường, mà trong cuộc thanh trừ lớn không hề tìm thấy thân ảnh bọn nó, chắc chắn bọn nó đã rời khỏi Thanh thị, mà xác xuất những thi thể đó là siêu dung thể cũng rất cao."
Giang Tứ cũng nghĩ như vậy, đã xuất hiện ba con đều là thi quỷ, khả năng mười con quỷ khác cũng là thi quỷ là rất cao.
Trước khi Giang Tứ đến, nhà xác đã được lục soát, thậm chí ngay cả tủ đựng xác cũng bị tháo ra xem, nhưng không phát hiện ra điều gì cả. Giang Tứ có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy, nên Bạc Hoài đã để cậu đến xem.