Chương : 13
“Xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Giang từ trong ngực lấy miếng bích họa đã bị rơi ra kia đưa cho Viên Dã, một bên cũng tiến lại gần, cẩn thận nhìn.
“Sao lại. . . . . . Sao lại không thấy chứ?” Viên Dã giơ lên bích họa trong tay để sát gần ánh nến tỉ mỉ nhìn, rồi mới quay đầu lại đối chiếu với bức bích họa kia, sau một lúc lâu, hắn hỏi Bách Lý Giang: “Ngươi tìm được miếng bích họa bị rơi ra chưa? “
“Ai, thực là quỷ quái, sao lại không thấy đâu?” Bách Lý Giang nhức đầu: “Chẳng lẽ trong mộ này còn có một con quỷ công tượng (thợ thủ công), chuyên môn phụ trách tu bổ, bị tên gia khỏa tìm không được đường ra mà thẹn quá thành giận làm tổn hại đến bích hoạ, giờ đã chữa lại sao?”
“Ngươi. . . . . .” Viên Dã không giận mà cười, xem ra hắn quả thật rất thích trêu đùa, vươn tay, ở trên gương mặt không có bao nhiêu thịt của Bách Lý Giang hung hăng nhéo một cái: “Ngươi a, không thể nói vài lời dễ nghe sao? Cái gì mà kêu tìm không thấy đường ra thẹn quá thành giận, ta hiện tại cũng đã tìm được đường ra .”
“Không được phép dùng loại động tác chỉ dành cho nữ nhân và trẻ con này đối với ta, cẩn thận ta cáo ngươi đấy.” Bách Lý Giang tức giận kêu, thật là, tên lễ Vương gia này thoạt nhìn rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn, cho dù là niết mặt cũng phải là mình niết hắn mới đúng.
“Không đôi co với ngươi, Bách Lý, ngươi nghe ta nói, nơi này căn bản không phải bức tường quỷ gì đó, chúng ta vốn vẫn luôn đi xuống, nên chắc chắn sẽ có đường ra.” Viên Dã hưng phấn nói, mà Bách Lý Giang thì rõ ràng vẻ mặt nghe không hiểu gì.
“Sao có thể như vậy? Không phải bức tường quỷ thì là cái gì? Chúng ta đã đi trong một cái vòng tuần hoàn vô tận a.” Hắn hỏi, mà Viên Dã thì lắc đầu: “Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật đã đi trong một vòng tuần hoàn vô tận, nhưng chỉ là giống nhau thôi.”
Hắn chỉ vào bức bích họa trên tường kia, rất nghiêm túc hỏi Bách Lý Giang: “Bích họa trước đấy bị ta đấm có phải bức có hình ảnh này không?” Bách Lý Giang gật gật đầu: “Đúng là bức bích họa xui xẻo này”. “Vậy trước đấy ta đấm rơi ra một miếng đúng không?” Viên Dã tiếp tục hỏi, mà Bách Lý Giang thì như con chó nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. “Một miếng bị rơi ra kia đang ở trong tay ngươi, nhưng bức bích hoạ này ngươi xem xem, đâu có một dấu vết nào rơi ra đâu? Điều này chứng minh cái gì?” Viên Dã tiếp tục hướng dẫn từng bước.
“Chứng minh cái gì?” Bách Lý Giang thì thào lặp lại, nhìn kỹ lần nữa miếng quốc bảo nhỏ kia, lại chạy đi chạy lại về phía bích hoạ tìm kiếm ba lần, cuối cùng hắn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đã biết, chứng minh bích họa vừa rồi ngươi đã đấm lên có lẽ chính là bức phía bên kia.”
Hắn thình thịch chạy đi, mà Viên Dã ở phía sau hắn, biểu cảm không thể tin được vào mắt mình. Một lát sau, Bách Lý Giang nghi hoặc trở lại: “Viên Dã, kỳ quái, bức đối diện kia cũng không có dấu vết bị tróc ra.” Hắn một bộ dáng trầm tư không thể giải thích được .
Viên Dã cúi đầu, vô lực nói: “Ta xem ngươi bề ngoài cũng thông minh, không nghĩ tới ngươi lại ngu ngốc như thế, thực xin lỗi, là ta sai, ta không nên trông mong vào việc ngươi có thể hiểu rõ tuần tự những gì ta muốn nói, ta hẳn là nên trực tiếp nói cho ngươi sự thật.” Hắn lại ngẩng đầu lên, chỉ vào bức bích họa trên tường kia nói: “Bách Lý, ý của ta vừa rồi là nói, bức bích họa này căn bản không phải bức ta đã đấm lên trước đấy, nói cách khác, đây không phải một vòng tuần hoàn vô tận, chỉ là một thông đạo rất dài, mà trên tường đó những bích hoạ quay vòng được lặp đi lặp lại, chỉ sợ cũng là để mê hoặc người ta.”
Bách Lý Giang rốt cuộc cũng hiểu ra, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nếu bất động liền sẽ nói cho người khác biết bản thân mình đầu óc ít căn cơ, bất quá lúc này hắn nếu còn không hiểu được, sẽ không chỉ là ít căn cơ đâu, cho nên hắn lập tức tiếp lời. “Ý của ngươi, đây là một thông đạo rất dài, chúng ta căn bản là vẫn đi về phía trước, bích hoạ chỉ dùng để mê hoặc chúng ta?”
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Viên Dã dù vẫn ung dung nói, hắn chờ xem phản ứng của Bách Lý Giang, sau khi hắn nghĩ thông suốt chuyện này rồi, hắn thật sự rất muốn gửi lời ‘thăm hỏi’ một chút tới vị tổ tiên Đông Đế, bất quá dù sao cũng là thần tượng của mình, cho nên hắn không phải không biết xấu hổ, chỉ là Bách Lý Giang thì không như vậy, Đông Đế cũng không phải là thần tượng của hắn, nghe hắn mắng Đông Đế, bản thân cũng làm theo đó mà thành nghiện.
“Đông Đế của các ngươi thật sự là cái kia. . . . . . Rất vĩ đại .” Bách Lý Giang phi thường cảm thán nói, suýt nữa làm cho Viên Dã đâm đầu xuống đất, hắn mở to hai mắt nhìn: “Ngươi nói. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi cảm thấy rằng Đông Đế vĩ đại? Ngươi. . . . . . Ngươi không muốn chửi hắn sao?”
“Chửi hắn? Vì cái gì? Đối mặt với một vị tiền bối cơ trí như vậy, chúng ta thay mặt cho con cháu thế hệ sau phải cảm thấy kiêu hãnh mới đúng, sao có thể ở trong lòng bất kính chứ.” Bách Lý Giang hai mắt tỏa sáng làm như thật:”Viên Dã, ngươi muốn a, hắn thành công lợi dụng lòng người, nếu không có những bích họa không ngừng lặp lại này, mọi người vì để xác định mình có tiến vào trong vòng tuần hoàn của bức tường quỷ hay không, đều sẽ ở trên vách đá đồng dạng làm những ký hiệu hoặc là dấu hiệu gì đó khác, lấy đó để phán đoán, như vậy cái gọi là thông đạo tuần hoàn vô tận rất nhanh sẽ bị phá giải, chính là hiện tại hắn chuẩn bị trên đó những bích họa giống nhau, người đi vào thực dễ dàng đã đem bích hoạ làm vật tham chiếu, cho nên cũng lập tức nhận định đây là bức tường quỷ, còn tâm lý muốn được ra ngoài cũng không dễ dàng nữa, cho nên Đông Đế các ngươi. . . . . .”
“Câm miệng, chúng ta đi.” Viên Dã buồn bực rống to, đi đầu về phía trước, thật là, không nghe đến hắn cùng mình lại cùng chung mối thù mắng to Đông Đế, nhưng thật ra nghe xong một tràng thao thao bất tuyệt, hắn tức giận đầu cũng không quay lại, bởi vậy cũng không phát hiện Bách Lý Giang đã muốn cười trộm bên miệng đều đang rất nhanh giật giật.
“Sao lại. . . . . . Sao lại không thấy chứ?” Viên Dã giơ lên bích họa trong tay để sát gần ánh nến tỉ mỉ nhìn, rồi mới quay đầu lại đối chiếu với bức bích họa kia, sau một lúc lâu, hắn hỏi Bách Lý Giang: “Ngươi tìm được miếng bích họa bị rơi ra chưa? “
“Ai, thực là quỷ quái, sao lại không thấy đâu?” Bách Lý Giang nhức đầu: “Chẳng lẽ trong mộ này còn có một con quỷ công tượng (thợ thủ công), chuyên môn phụ trách tu bổ, bị tên gia khỏa tìm không được đường ra mà thẹn quá thành giận làm tổn hại đến bích hoạ, giờ đã chữa lại sao?”
“Ngươi. . . . . .” Viên Dã không giận mà cười, xem ra hắn quả thật rất thích trêu đùa, vươn tay, ở trên gương mặt không có bao nhiêu thịt của Bách Lý Giang hung hăng nhéo một cái: “Ngươi a, không thể nói vài lời dễ nghe sao? Cái gì mà kêu tìm không thấy đường ra thẹn quá thành giận, ta hiện tại cũng đã tìm được đường ra .”
“Không được phép dùng loại động tác chỉ dành cho nữ nhân và trẻ con này đối với ta, cẩn thận ta cáo ngươi đấy.” Bách Lý Giang tức giận kêu, thật là, tên lễ Vương gia này thoạt nhìn rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn, cho dù là niết mặt cũng phải là mình niết hắn mới đúng.
“Không đôi co với ngươi, Bách Lý, ngươi nghe ta nói, nơi này căn bản không phải bức tường quỷ gì đó, chúng ta vốn vẫn luôn đi xuống, nên chắc chắn sẽ có đường ra.” Viên Dã hưng phấn nói, mà Bách Lý Giang thì rõ ràng vẻ mặt nghe không hiểu gì.
“Sao có thể như vậy? Không phải bức tường quỷ thì là cái gì? Chúng ta đã đi trong một cái vòng tuần hoàn vô tận a.” Hắn hỏi, mà Viên Dã thì lắc đầu: “Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật đã đi trong một vòng tuần hoàn vô tận, nhưng chỉ là giống nhau thôi.”
Hắn chỉ vào bức bích họa trên tường kia, rất nghiêm túc hỏi Bách Lý Giang: “Bích họa trước đấy bị ta đấm có phải bức có hình ảnh này không?” Bách Lý Giang gật gật đầu: “Đúng là bức bích họa xui xẻo này”. “Vậy trước đấy ta đấm rơi ra một miếng đúng không?” Viên Dã tiếp tục hỏi, mà Bách Lý Giang thì như con chó nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. “Một miếng bị rơi ra kia đang ở trong tay ngươi, nhưng bức bích hoạ này ngươi xem xem, đâu có một dấu vết nào rơi ra đâu? Điều này chứng minh cái gì?” Viên Dã tiếp tục hướng dẫn từng bước.
“Chứng minh cái gì?” Bách Lý Giang thì thào lặp lại, nhìn kỹ lần nữa miếng quốc bảo nhỏ kia, lại chạy đi chạy lại về phía bích hoạ tìm kiếm ba lần, cuối cùng hắn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đã biết, chứng minh bích họa vừa rồi ngươi đã đấm lên có lẽ chính là bức phía bên kia.”
Hắn thình thịch chạy đi, mà Viên Dã ở phía sau hắn, biểu cảm không thể tin được vào mắt mình. Một lát sau, Bách Lý Giang nghi hoặc trở lại: “Viên Dã, kỳ quái, bức đối diện kia cũng không có dấu vết bị tróc ra.” Hắn một bộ dáng trầm tư không thể giải thích được .
Viên Dã cúi đầu, vô lực nói: “Ta xem ngươi bề ngoài cũng thông minh, không nghĩ tới ngươi lại ngu ngốc như thế, thực xin lỗi, là ta sai, ta không nên trông mong vào việc ngươi có thể hiểu rõ tuần tự những gì ta muốn nói, ta hẳn là nên trực tiếp nói cho ngươi sự thật.” Hắn lại ngẩng đầu lên, chỉ vào bức bích họa trên tường kia nói: “Bách Lý, ý của ta vừa rồi là nói, bức bích họa này căn bản không phải bức ta đã đấm lên trước đấy, nói cách khác, đây không phải một vòng tuần hoàn vô tận, chỉ là một thông đạo rất dài, mà trên tường đó những bích hoạ quay vòng được lặp đi lặp lại, chỉ sợ cũng là để mê hoặc người ta.”
Bách Lý Giang rốt cuộc cũng hiểu ra, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nếu bất động liền sẽ nói cho người khác biết bản thân mình đầu óc ít căn cơ, bất quá lúc này hắn nếu còn không hiểu được, sẽ không chỉ là ít căn cơ đâu, cho nên hắn lập tức tiếp lời. “Ý của ngươi, đây là một thông đạo rất dài, chúng ta căn bản là vẫn đi về phía trước, bích hoạ chỉ dùng để mê hoặc chúng ta?”
“Đúng vậy, chính là như vậy.” Viên Dã dù vẫn ung dung nói, hắn chờ xem phản ứng của Bách Lý Giang, sau khi hắn nghĩ thông suốt chuyện này rồi, hắn thật sự rất muốn gửi lời ‘thăm hỏi’ một chút tới vị tổ tiên Đông Đế, bất quá dù sao cũng là thần tượng của mình, cho nên hắn không phải không biết xấu hổ, chỉ là Bách Lý Giang thì không như vậy, Đông Đế cũng không phải là thần tượng của hắn, nghe hắn mắng Đông Đế, bản thân cũng làm theo đó mà thành nghiện.
“Đông Đế của các ngươi thật sự là cái kia. . . . . . Rất vĩ đại .” Bách Lý Giang phi thường cảm thán nói, suýt nữa làm cho Viên Dã đâm đầu xuống đất, hắn mở to hai mắt nhìn: “Ngươi nói. . . . . . Ngươi nói cái gì? Ngươi cảm thấy rằng Đông Đế vĩ đại? Ngươi. . . . . . Ngươi không muốn chửi hắn sao?”
“Chửi hắn? Vì cái gì? Đối mặt với một vị tiền bối cơ trí như vậy, chúng ta thay mặt cho con cháu thế hệ sau phải cảm thấy kiêu hãnh mới đúng, sao có thể ở trong lòng bất kính chứ.” Bách Lý Giang hai mắt tỏa sáng làm như thật:”Viên Dã, ngươi muốn a, hắn thành công lợi dụng lòng người, nếu không có những bích họa không ngừng lặp lại này, mọi người vì để xác định mình có tiến vào trong vòng tuần hoàn của bức tường quỷ hay không, đều sẽ ở trên vách đá đồng dạng làm những ký hiệu hoặc là dấu hiệu gì đó khác, lấy đó để phán đoán, như vậy cái gọi là thông đạo tuần hoàn vô tận rất nhanh sẽ bị phá giải, chính là hiện tại hắn chuẩn bị trên đó những bích họa giống nhau, người đi vào thực dễ dàng đã đem bích hoạ làm vật tham chiếu, cho nên cũng lập tức nhận định đây là bức tường quỷ, còn tâm lý muốn được ra ngoài cũng không dễ dàng nữa, cho nên Đông Đế các ngươi. . . . . .”
“Câm miệng, chúng ta đi.” Viên Dã buồn bực rống to, đi đầu về phía trước, thật là, không nghe đến hắn cùng mình lại cùng chung mối thù mắng to Đông Đế, nhưng thật ra nghe xong một tràng thao thao bất tuyệt, hắn tức giận đầu cũng không quay lại, bởi vậy cũng không phát hiện Bách Lý Giang đã muốn cười trộm bên miệng đều đang rất nhanh giật giật.