Chương : 4
“Phi phi phi. . . . . . Phi phi. . . . . .” Bách Lý Giang quay mặt qua một bên phun nước miếng, đồng thời lầm rầm chửi mắng: “Diễn cái trò gì không biết, làm cho ta lạc mất lão cha, lão mẹ còn chưa tính, còn thí nghiệm trên người ta một phen xuyên qua, lão thiên gia ngươi có phải là nhàn rỗi không có việc gì lấy một nhà chúng ta ra chơi đùa không?”
Hắn đứng lên phủi bụi bặm trên người, một tay chỉ về phía Viên Dã: “Còn có ngươi, ngươi sao lại trẻ con như vậy? Nhà các ngươi cương thi có thể biến thành hình dáng một người sống hả, mắt ngươi đúng là mọc trên đỉnh đầu đi?” Hắn vừa nói vừa đánh giá một chút hoàn cảnh bốn phía: “Oa, không phải chứ, mặc như vậy tiến vào trong cổ mộ sao? Chẳng lẽ đụng phải kẻ trộm mộ cổ đại?” Hắn lại quay đầu đánh giá Viên Dã, như thể nhìn một quái vật.
Từ nhỏ đến lớn, nào có ai dám nói chuyện như thế với hắn, nhất là nam nhân. Dám bất kính như vậy với mình, quả thực là tội ác tày trời không thể tha.
“Đem tay của ngươi bỏ xuống, ta ghét nhất bị người ta lấy tay chỉa vào mặt ta.” Ngữ điệu lạnh lùng, lại làm cho khách không mời trước mắt hắn bắt đầu cười ha ha: “Nguyên lai mấy lời thoại trong phim đều lấy ra từ chỗ này a.” Dựng thẳng thắt lưng đang khom khom dậy, ngữ khí nghiêm túc đứng đắn: “Ta ghét nhất bị người ta dùng súng chĩa vào đầu của ta.” Rồi lại một trận cười.
Viên Dã cơ hồ có thể khẳng định tên gia khỏa từ trên trời giáng xuống kia là kẻ điên, nhưng mà cho dù là kẻ điên, dám đối với mình khinh thường như thế, cũng không thể buông tha hắn, tối trọng yếu là, nếu mình mềm lòng, để cho người này sống sót, vạn nhất bị oán linh của vị Đông Đế kia hiểu lầm hắn là người giúp đỡ mình, đem khảo nghiệm trong cổ mộ gia tăng gấp hai mươi lần khó khăn, thậm chí giận dữ khiến mình chết không toàn thây, vậy quá oan uổng.
Trong mắt Viên Dã xuất hiện sát khí mãnh liệt, hắn bỏ xuống mặt nạ phong lưu nho nhã hòa ái, tâm địa lãnh khốc vốn bị chiến tranh bồi dưỡng giờ xuất ra, huống chi trước mắt người này chẳng những khinh thường hắn, vẫn rất có khả năng trở thành gánh nặng của hắn, vậy càng không thể lưu lại.
Ái kiếm “Thu Hoằng” đeo bên mình đột nhiên ra khỏi vỏ, hắn từ trước đến nay luôn cẩn thận, kẻ điên này không rõ lai lịch, vẫn là không nên khinh thường. Hắn đang cân nhắc có nên để cho Bách Lý Giang lưu lại toàn thây hay không, liền thấy đối phương rõ ràng là thoáng sửng sốt.
“Muốn giết ta?” Hắn hỏi, rồi mới lắc đầu: “Tính tình thế này không tốt, quá tàn nhẫn, việc đấy ở thời đại chúng ta, cố ý giết người là phải phán án tử hình.”
“Ngươi phải chết.” Viên Dã thản nhiên nói, nếu là một mỹ nữ, hắn còn có thể thương hương tiếc ngọc một phen, thậm chí có thể mang người đẹp cùng ra khỏi cổ mộ, nói vậy, cho dù chết cũng đáng, nhưng trước mặt nam nhân này con ngươi nhỏ đôi mắt một mí cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thật sự làm cho hắn không dậy nổi tí hứng thú nào, càng khỏi nói mềm lòng .
“Vậy được rồi, nếu trong chúng ta chỉ có thể một người sống.” Nam nhân đối diện có đôi mắt nhỏ tựa hồ thờ ơ, từ trong quần áo quái dị của hắn lấy ra một cái gì đấy màu bạc, rồi mới mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết chỉnh tề: “Tin tưởng ta, nếu trong chúng ta phải có một người chết, kia tuyệt đối là ngươi.”
Ngay cả hàm răng cũng đều nhỏ như vậy. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Viên Dã, song hắn chợt tỉnh ngộ: mẹ nó, hàm răng nhỏ của hắn cùng ta thì có quan hệ gì, nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia, có thể mở ra một hàm răng sao? Hắn lắc đầu, ném đi suy nghĩ nhàm chán trong đầu mình, rồi mới cười lạnh nói: “Phải không? Vậy ngươi có thể thử một lần, ta cho ngươi trước ba chiêu.”
“Đừng a, một chiêu ngươi nhất định phải chết, còn ba chiêu gì chứ.” Bách Lý Giang tiếp tục cười: “Như vậy đi, ta từ trước đến nay luôn coi trọng công bằng, không bằng ta cho ngươi xem trước công phu của ta.” Hắn có chút đắc ý dương dương tự đắc vũ khí màu bạc trong tay: “Cái kia ta báo trước một tiếng rõ ràng, kỹ thuật bắn súng của ta không chính xác, bất quá ngươi to lớn như thế đứng chỗ ấy, bắn vào tim, cổ họng hay nơi nào tuy rằng ta không dám cam đoan, nhưng bắn loạn một lần, ta nghĩ vẫn có thể làm cho ngươi trọng thương ngã xuống đất, đương nhiên, thời điểm sinh tử của ngươi ta có thể mặc kệ a.”
Viên Dã tự nhận là tức chết người, bản lĩnh không đền mạng của mình là có, nhưng quái nhân trước mắt này còn có thể làm mình tức giận, cái gì gọi là trọng thương ngã xuống đất, gì mà thời điểm sinh tử sẽ không quản. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, chờ hắn biểu diễn hết cái gì gọi là thuật bắn súng chó má, mình sẽ lập tức ra mấy kiếm đâm xuyên thật nhiều lỗ thủng trên người hắn, cái gì mà thời điểm sinh tử của mình cũng không quản.
“Bang” một thanh âm vang lên, kéo thần trí Viên Dã quay về, hắn kinh ngạc nhìn cái bàn bên trong phó mộ thất đang mở nháy mắt liền vỡ thành một đống gỗ ở đàng kia.
“Kháo, súng gì đây?” Bách Lý Giang cũng kêu lên sợ hãi: “A Tam ngu ngốc kia có phải hay không đưa nhầm hàng, bột lãng thông thường nào có thể có uy lực lớn như thế, ha ha ha, lúc này có thể nói ta kiếm được món hời rồi.” Hắn đắc ý cười to.
Tiếng cười bị nghẽn dừng lại, ánh mắt Bách Lý Giang chậm rãi đi xuống dưới, cuối cùng nhìn chăm chú đến khoảng cách chưa đến một tấc giữa cổ họng hắn với mũi kiếm: ” Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì? Ngươi không thể không có phép tắc, ta cũng chỉ biểu diễn trước có một chút. . . . .” Đáng giận, nguyên lai mấy tiểu thuyết võ hiệp đều là gạt người, xem tên gia khỏa lạnh lùng tàn khốc này, tưởng rằng hắn sẽ coi trọng chút đạo nghĩa, thật vô dụng.
“Không có ý gì, binh bất yếm trá*.” Viên Dã thản nhiên mà phóng khoáng mở đầu, rồi mỉm cười: “Nga, quên chưa nói cho ngươi, ta gọi là Viên Dã, Vương gia kiêm binh mã đại nguyên soái của Vũ Vân hoàng triều , những quy củ trong võ lâm đối với ta không ảnh hưởng.”
“Bách Lý Giang, một nhân viên khảo cổ đơn giản.” Bách Lý Giang tiếp tục ngắm mũi kiếm nói chuyện, tính sai a tính sai, ai ngờ đến, thiếu niên cao thủ toàn thân khí phách trước mắt lại là một tên tội phạm chiến tranh không hơn không kém chứ, nhìn bộ dáng của hắn ngạo mạn lạnh như băng, khẳng định đã xâm lược không ít quốc gia : “Ta. . . . . . Ta chính là không cẩn thận rơi vào nơi này, ta đối với ngươi không hề có bất cứ uy hiếp nào, ngươi. . . . . . Ngươi muốn lấy đồ vật gì ở nơi này, ta. . . . . . Ta cũng sẽ không tranh.” Hắn nỗ lực chứng tỏ lập trường của bản thân.
*Binh bất yêm trá : chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không nề dối trá
Hắn đứng lên phủi bụi bặm trên người, một tay chỉ về phía Viên Dã: “Còn có ngươi, ngươi sao lại trẻ con như vậy? Nhà các ngươi cương thi có thể biến thành hình dáng một người sống hả, mắt ngươi đúng là mọc trên đỉnh đầu đi?” Hắn vừa nói vừa đánh giá một chút hoàn cảnh bốn phía: “Oa, không phải chứ, mặc như vậy tiến vào trong cổ mộ sao? Chẳng lẽ đụng phải kẻ trộm mộ cổ đại?” Hắn lại quay đầu đánh giá Viên Dã, như thể nhìn một quái vật.
Từ nhỏ đến lớn, nào có ai dám nói chuyện như thế với hắn, nhất là nam nhân. Dám bất kính như vậy với mình, quả thực là tội ác tày trời không thể tha.
“Đem tay của ngươi bỏ xuống, ta ghét nhất bị người ta lấy tay chỉa vào mặt ta.” Ngữ điệu lạnh lùng, lại làm cho khách không mời trước mắt hắn bắt đầu cười ha ha: “Nguyên lai mấy lời thoại trong phim đều lấy ra từ chỗ này a.” Dựng thẳng thắt lưng đang khom khom dậy, ngữ khí nghiêm túc đứng đắn: “Ta ghét nhất bị người ta dùng súng chĩa vào đầu của ta.” Rồi lại một trận cười.
Viên Dã cơ hồ có thể khẳng định tên gia khỏa từ trên trời giáng xuống kia là kẻ điên, nhưng mà cho dù là kẻ điên, dám đối với mình khinh thường như thế, cũng không thể buông tha hắn, tối trọng yếu là, nếu mình mềm lòng, để cho người này sống sót, vạn nhất bị oán linh của vị Đông Đế kia hiểu lầm hắn là người giúp đỡ mình, đem khảo nghiệm trong cổ mộ gia tăng gấp hai mươi lần khó khăn, thậm chí giận dữ khiến mình chết không toàn thây, vậy quá oan uổng.
Trong mắt Viên Dã xuất hiện sát khí mãnh liệt, hắn bỏ xuống mặt nạ phong lưu nho nhã hòa ái, tâm địa lãnh khốc vốn bị chiến tranh bồi dưỡng giờ xuất ra, huống chi trước mắt người này chẳng những khinh thường hắn, vẫn rất có khả năng trở thành gánh nặng của hắn, vậy càng không thể lưu lại.
Ái kiếm “Thu Hoằng” đeo bên mình đột nhiên ra khỏi vỏ, hắn từ trước đến nay luôn cẩn thận, kẻ điên này không rõ lai lịch, vẫn là không nên khinh thường. Hắn đang cân nhắc có nên để cho Bách Lý Giang lưu lại toàn thây hay không, liền thấy đối phương rõ ràng là thoáng sửng sốt.
“Muốn giết ta?” Hắn hỏi, rồi mới lắc đầu: “Tính tình thế này không tốt, quá tàn nhẫn, việc đấy ở thời đại chúng ta, cố ý giết người là phải phán án tử hình.”
“Ngươi phải chết.” Viên Dã thản nhiên nói, nếu là một mỹ nữ, hắn còn có thể thương hương tiếc ngọc một phen, thậm chí có thể mang người đẹp cùng ra khỏi cổ mộ, nói vậy, cho dù chết cũng đáng, nhưng trước mặt nam nhân này con ngươi nhỏ đôi mắt một mí cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thật sự làm cho hắn không dậy nổi tí hứng thú nào, càng khỏi nói mềm lòng .
“Vậy được rồi, nếu trong chúng ta chỉ có thể một người sống.” Nam nhân đối diện có đôi mắt nhỏ tựa hồ thờ ơ, từ trong quần áo quái dị của hắn lấy ra một cái gì đấy màu bạc, rồi mới mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết chỉnh tề: “Tin tưởng ta, nếu trong chúng ta phải có một người chết, kia tuyệt đối là ngươi.”
Ngay cả hàm răng cũng đều nhỏ như vậy. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Viên Dã, song hắn chợt tỉnh ngộ: mẹ nó, hàm răng nhỏ của hắn cùng ta thì có quan hệ gì, nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia, có thể mở ra một hàm răng sao? Hắn lắc đầu, ném đi suy nghĩ nhàm chán trong đầu mình, rồi mới cười lạnh nói: “Phải không? Vậy ngươi có thể thử một lần, ta cho ngươi trước ba chiêu.”
“Đừng a, một chiêu ngươi nhất định phải chết, còn ba chiêu gì chứ.” Bách Lý Giang tiếp tục cười: “Như vậy đi, ta từ trước đến nay luôn coi trọng công bằng, không bằng ta cho ngươi xem trước công phu của ta.” Hắn có chút đắc ý dương dương tự đắc vũ khí màu bạc trong tay: “Cái kia ta báo trước một tiếng rõ ràng, kỹ thuật bắn súng của ta không chính xác, bất quá ngươi to lớn như thế đứng chỗ ấy, bắn vào tim, cổ họng hay nơi nào tuy rằng ta không dám cam đoan, nhưng bắn loạn một lần, ta nghĩ vẫn có thể làm cho ngươi trọng thương ngã xuống đất, đương nhiên, thời điểm sinh tử của ngươi ta có thể mặc kệ a.”
Viên Dã tự nhận là tức chết người, bản lĩnh không đền mạng của mình là có, nhưng quái nhân trước mắt này còn có thể làm mình tức giận, cái gì gọi là trọng thương ngã xuống đất, gì mà thời điểm sinh tử sẽ không quản. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, chờ hắn biểu diễn hết cái gì gọi là thuật bắn súng chó má, mình sẽ lập tức ra mấy kiếm đâm xuyên thật nhiều lỗ thủng trên người hắn, cái gì mà thời điểm sinh tử của mình cũng không quản.
“Bang” một thanh âm vang lên, kéo thần trí Viên Dã quay về, hắn kinh ngạc nhìn cái bàn bên trong phó mộ thất đang mở nháy mắt liền vỡ thành một đống gỗ ở đàng kia.
“Kháo, súng gì đây?” Bách Lý Giang cũng kêu lên sợ hãi: “A Tam ngu ngốc kia có phải hay không đưa nhầm hàng, bột lãng thông thường nào có thể có uy lực lớn như thế, ha ha ha, lúc này có thể nói ta kiếm được món hời rồi.” Hắn đắc ý cười to.
Tiếng cười bị nghẽn dừng lại, ánh mắt Bách Lý Giang chậm rãi đi xuống dưới, cuối cùng nhìn chăm chú đến khoảng cách chưa đến một tấc giữa cổ họng hắn với mũi kiếm: ” Ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì? Ngươi không thể không có phép tắc, ta cũng chỉ biểu diễn trước có một chút. . . . .” Đáng giận, nguyên lai mấy tiểu thuyết võ hiệp đều là gạt người, xem tên gia khỏa lạnh lùng tàn khốc này, tưởng rằng hắn sẽ coi trọng chút đạo nghĩa, thật vô dụng.
“Không có ý gì, binh bất yếm trá*.” Viên Dã thản nhiên mà phóng khoáng mở đầu, rồi mỉm cười: “Nga, quên chưa nói cho ngươi, ta gọi là Viên Dã, Vương gia kiêm binh mã đại nguyên soái của Vũ Vân hoàng triều , những quy củ trong võ lâm đối với ta không ảnh hưởng.”
“Bách Lý Giang, một nhân viên khảo cổ đơn giản.” Bách Lý Giang tiếp tục ngắm mũi kiếm nói chuyện, tính sai a tính sai, ai ngờ đến, thiếu niên cao thủ toàn thân khí phách trước mắt lại là một tên tội phạm chiến tranh không hơn không kém chứ, nhìn bộ dáng của hắn ngạo mạn lạnh như băng, khẳng định đã xâm lược không ít quốc gia : “Ta. . . . . . Ta chính là không cẩn thận rơi vào nơi này, ta đối với ngươi không hề có bất cứ uy hiếp nào, ngươi. . . . . . Ngươi muốn lấy đồ vật gì ở nơi này, ta. . . . . . Ta cũng sẽ không tranh.” Hắn nỗ lực chứng tỏ lập trường của bản thân.
*Binh bất yêm trá : chiến tranh không ngại dối lừa, việc quân cơ không nề dối trá