Chương 1
Lucas đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới mái hiên, thưởng thức ly cà phê trong tay. Ánh mặt trời vừa đẹp vừa ấm nhẹ nhàng vuốt ve làn da cậu, nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau với tiếng thở dài mãn nguyện.
Điều bất ngờ là, cậu là người đầu tiên thức dậy nhưng sự tĩnh lặng lại bị phá vỡ bởi những tiếng chim hót quanh vườn và cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá rời khỏi cành cây. Cậu đã không cảm thấy thư giãn như thế này trong một khoảng thời gian rồi. Kì diệu thật, Lucas thường phải mất đến hai đêm mới quen được với hoàn cảnh mới, nhưng giờ đây, cậu chỉ muốn đắm mình trong khoảng thời gian yên bình này càng lâu càng tốt.
Đám bạn và cậu dự định ở trong ngôi nhà của ông bà Authur ở nông thôn một tuần. Bọn họ đang trong kì nghỉ, tất cả bài kiểm tra cuối cùng cũng bị bọn họ quăng ra phía sau và Lucas cảm thấy rằng bản thân đã có thể hít thở trở lại sau những ngày tháng đầy nỗi bối rối, nước mắt và đa phần là sự hoài nghi về bản thân trong mọi quyết định của cậu.
Ngôi nhà ở trong một ngôi làng nhỏ tại phía Bắc nước Pháp, xung quanh là những khu rừng tối tăm bao quanh và những mặt hồ nhỏ, tất cả làm cho thời tiết ở đây hơi se lạnh giữa khí trời tháng Bảy. Tuy không có nhiều ngôi nhà xung quanh nhưng nơi này lại mang đến cảm giác được chào đón khác hẳn với cuộc sống bận rộn thường ngày của họ ở Paris. Căn nhà cũ kĩ chắc đã được sử dụng trong khoảng ngày dài nhưng nó mang lại cảm giác giản dị, đầy mùi gỗ, nước sơn và sách cũ.
Bọn họ đến nơi này vào trước nửa đêm ngày hôm qua, cả đám đều mệt mỏi sau khi dành cả một ngày lái xe trên chuyến hành trình đầy sự sợ hãi. Basile là người duy nhất có bằng lái và Lucas không thể không tự hỏi là ai trong số cái đám này tỉnh táo tới mức nghĩ rằng cho cậu ta lái xe là một ý kiến hay. Basile rất có máu liều, cậu ta chuyển làn mà không cần nhìn xung quanh và luôn bị phân tâm bởi những thứ ngẫu nhiên nhất. Lucas nghiêm túc tỏ ý thà cho cậu bắt tàu về nhà còn hơn là ngồi trên chiếc xe Basile lái lần nữa.
Cậu còn chưa viết di chúc đâu, cảm ơn.
Lucas nghe tiếng bước chân phía sau cậu, lười biếng ngoảnh đầu nhìn bên cạnh. Cậu nheo mắt khi mắt trời chiếu thẳng vào mắt. Lucas nhìn thấy Basile đang tiến lại gần, lê những bước chân nặng nè.
“Chào buổi sáng, Baz.”
Lucas chào cậu ta.
Basile ngáp dài, miệng cậu ta mở to rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Lucas. Cậu ta ngước nhìn trời một lát, Lucas để ý thấy có quầng thâm dưới mắt cậu ta.
“Mày làm cà phê à?”
Basile càu nhàu, giọng cậu ta khàn khàn vì buồn ngủ rồi ưỡn lưng ra sau, duỗi thẳng cánh tay. Cậu ta nhìn không khác gì một vũ công đương đại, mái toán xoăn bù xù trên đầu và hai cánh tay di chuyển quanh người một cách kì lạ. Lucas cảm thấy khóe môi mình đang giật giật, cậu che miệng mình lại để che giấu sự thích thú của mình.
Cậu nâng chiếc cốc của mình lên.
“Ấm ở trong bếp đó.”
Cậu lầm bầm, ngoắt đầu về phía ngôi nhà.
Basile gật đầu rồi ngáp, cậu ta đứng dậy khỏi ghế rồi đi vào bên trong, từng bước chân dẫm lên nền nhà bằng gỗ.
Cậu ta trở lại sau vài phút, tay cầm hai chiếc cốc. Yann đang đi phía sau Basile, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ nhưng môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng như ngọc trai của mình. Một bịch bánh mì bị cậu ấy kẹp ngay dưới nách, hai tay cầm hộp bơ và một hủ mức nhà làm, mấy thứ đó là một trong số thức ăn mà bà của Arthur để lại cho họ, cậu ấy cẩn thận đặt nó xuống bàn trước khi ngồi xuống đối diện Lucas.
Yann cười với Lucas. Cậu ấy vui vẻ chào Lucas. “Xin chào!”, nụ cười càng ngày càng rộng. Không thể chờ lâu thêm được nữa, cậu ta quay sang ổ bánh mì và xé một lát trước khi chộp lấy miếng bơ ở tay trái. Sau đó, Yann cau mày, nhìn chằm chằm người trước mặt mình một cách vô hồn, mắt Yann đảo khắp bàn, miệng Lucas nhếch lên đầy thích thú. Trạng thái buồn ngủ của Yann rõ ràng làm não của cậu ấy bị lag chút đỉnh rồi.
Lông mày của Yann đột nhiên nhảy lên tận trán rồi phì phò, như thể đang chửi bản thân trong đầu vậy.
“Vãi thật, tao quên con dao rồi.”
Cậu ta thì thầm rồi đứng lên.
“Tao trở lại liền.” Yann lầm bầm rồi bước ngược trở lại nhà.
Lucas cười khúc khích, cậu cầm lấy miếng bánh mì lúc nãy mà Yann xé ra, chắc rằng thằng bạn của mình không thể nhìn thấy. Cậu mở hủ mứt ra rồi nhúng thẳng đầu bánh mì vào trong rồi vội vàng bỏ vào mồm.
Nếu có ai hỏi đến, thì đó là Basile, Lucas hoàn toàn vô tội.
Cậu nhanh chóng nhai miếng bánh mì, liếc nhìn phía bên cạnh để chắc rằng Yann không trở lại ngay rồi cậu đem sự chú ý của mình quay ngược lại cho Basile người đang cau có nhìn chiếc cốc.
“Sao vậy, Baz? Nhìn mày thảm vãi.”
Lucas bình tĩnh hớp một ngụm cà phê rồi nuốt vài vụn bánh mì còn đang mắc kẹt giữa răng cậu.
Basile chùng vai, thở dài nặng nề. “Tối qua tao không ngủ được.”, cậu ta lầm bầm “Tao nhớ là bản thân ngủ lúc… Tao còn không biết nữa. Lúc đó mặt trời chiếu vô phòng rồi.”
Cậu ta nói thêm, chà hai tay lên mặt mình. Cậu ta cầm chiếc cốc đưa lên miệng rồi nhăn mặt khi chất lỏng nóng hổi chạm vào lưỡi cậu ta. Basile dịch chiếc cốc ra xa rồi chửi thề, liếc nhìn nó như thể đó là lỗi của nó vậy.
Lucas cười khúc khích nhưng khuôn mặt cậu lại nhanh chóng biến thành vẻ mặt đồng cảm.
“À, sao đến nỗi vậy?”
Cậu hỏi và nhìn Basile ngậm môi dưới của cậu ta, đôi mắt dò tìm qua khắp ngôi nhà mọi lúc.
“Tao nghe thấy nhiều tiếng động ghê lắm. Một lúc thì tao nghĩ rằng có ai đó đang gõ gõ vào tường, ở ngay trên đầy tao.”
Cậu ta thấp giọng giải thích, hai tay múa may phía trên đầu.
“Giống thế này này…..”
Cậu ta bỏ tay xuống, gõ vài cái lên mặt bàn.
Lucas nhướng một bên lông mày khó chịu, không mấy ấn tượng.
“Tao biết tiếng gõ kêu ra sao mà.”
Basile đảo mắt.
“Tao chỉ nói thôi mà! Nó ngừng gõ một hồi nhưng lúc tao định đi ngủ thì nó lại gõ tiếp, làm tao sợ chết khiếp.”
Cậu ta thú nhận, cụp mắt xuống cốc, cặp má cậu ta đỏ bừng.
Lucas nghi ngờ liếc nhìn ngôi nhà.
“Mày chắc là đó không phải là gió chứ? Hoặc là bọn kia đang chọc mày cho vui vậy thôi?”
Lucas thắc mắc.
Basile lắc đầu, những lọn tóc nâu xoăn của cậu ta nhảy múa xung quanh.
“Không, giường dựa vào bức tường phía ngoài, bên trong thì là bức tường chia cách ngôi nhà ra. Vì vậy nên không ai trong số bọn mày có thể làm được hết.”
Cậu ta ngưng lại rồi rùng mình.
“Ugh, nói tới nó thôi cũng đủ làm tao sợ rồi.”
Cậu ta nhăn mặt thừa nhận.
Lucas cau mày. Nó lẽ ra không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà Basile có vẻ khá run.
“Ờ. Kì lạ thật.”
Cậu bình luận đơn giản một câu.
Yann đúng lúc xuất hiện trở lại, trên tay cầm con dao.
“Mày lâu thế. Đi lạc à?”
Lucas nhếch miệng nhìn Yann chĩa dao về phía mình đe dọa.
“Tao có vũ khí đấy, đừng có chọc tao.”
Yann thu dao lại rồi ngồi xuống đối diện Lucas, đặt dao lên bàn. Lucas nhìn con dao, thách thức nhếch một bên lông mày. Yann lắc lắc đầu.
“Tao đi tè.”
Cậu ta thông báo với Lucas.
“Đã thỏa mãn chưa, chàng thám tử.”
Lucas khịt mũi rồi Yann cười thích thú chộp lấy miếng bơ cẩn thận mở bao bì.
“Nè, Yann, tối qua mày có bị mất ngủ không?”
Basile hỏi.
“Hở, không hẳn lắm?”
Yann trả lời hời hợt, ánh mắt cậu ta đảo quanh bàn. Cậu ta nhíu mày khó hiểu.
“Tao tưởng là tao….”
Cậu ta ngừng lại rồi nhìn chằm chằm vào ghé, ánh mắt lia về phía Lucas, người đang cười cười vô tội.
“Lucas…”
Yann thở dài, cậu ta nheo mắt nghi ngờ, Lucas giơ tay ra hiệu mình vô tội, trên mặt viết đầy chữ “Tao không làm gì hết á nha.”
“Sao cũng đươc.”
Yann lầm bầm, ánh mắt cậu ta từ Lucas chuyển qua Basile, nối lại cuộc trò chuyện lúc nãy.
“Chỗ này kì lạ thật. Tao không biết thế nào nhưng mà giống như là… Tao không biết nữa, khá đáng sợ chăng?”
“Ha!”
Basile kêu lên, xé một mẩu bảnh mì rồi cướp lấy con dao trước khi Yann kịp dùng.
“Thấy chưa!”
Basile nói với Lucas, chỉ con dao trực tiếp về phía cậu. Lucas nhìn chằm chằm vào nó, hơi lo lắng rằng lỡ Basile trượt tay rồi làm rớt nó xuống bụng dưới của cậu.
Cậu tin Yann sẽ không làm bị thương cậu nhưng mà Basile là trường hợp khác. Cậu ta khá mất tập trung nên Lucas đã di chuyển ghế của cậu ra sau một chút, giữ khoảng cách với cậu ta.
Lucas còn quá trẻ để chết, đi gặp mặt tổ tiên của mình chỉ vì vài lát bánh mì, nghe thật bi kịch. Nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng nếu mà như thế thật thì đối với một người đàn ông Pháp mà nói thì chẳng khác gì trò hề. Cậu hoàn toàn có thể hình dung ra khung cảnh Mika viết một câu cáo phó đầy chế giễu lên trên bia mộ của mình.
Nên không thể để chuyện này xảy ra được.
Basile cầm bơ rồi bắt đầu phết lung tung lên bánh mì.
“Tao bảo với mày rồi, có cái gì đó sai sai trong cái nhà này. Đầu tiên là tiếng động sau đó là thứ này.”
Cậu ta nói rồi lắc đầu về phía Yann. Cậu ta mở nắp hủ mứt ra rồi cho con dao vào.
“Được rồi Baz, bình tĩnh.”
Lucas thì thầm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào tay Basile một cách mệt mỏi.
“Còn mày thì sao, Lucas?”
Yann hỏi, khuỷu tay đưa lên trên bàn rồi đặt cằm vào lòng bàn tay.
Lucas nhúng vai.
“Tao ngủ như con nít vậy.”
“Mày may mắn đấy.”
Basile lầm bầm. Cậu ta cắn một miếng bánh mì.
“Chúng ta cần phải làm gì đó.”
Yann dừng lại.
“Là làm gì?”
“Hello!”
Arthur nhảy ra từ đằng sau bọn họ, cái đầu ướt sũng thò ra khỏi của làm Lucas giật mình. Cậu xoay người trên ghế rồi chào Arthur bằng một cái vẫy tay lười biếng.
Arthur bước tới bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Yann, chào cả nhóm bằng một nụ cười toe toét.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh ta hỏi, ánh nắng phản chiếu lên cặp kính của anh ta làm anh ta che mặt.
“Tao đang nghĩ đến chuyện tìm một thầy trừ tà về.”
Basile lẩm bẩm.
Arthur nhìn cậu ta đầy bối rối.
“Hở? Sao?”
Anh ta hỏi.
“Nhà của mày bị một thứ nghiện gõ tường ám rồi.”
Basile giải thích, ăn một lát bánh mì cuối cùng.
“Chúng ta phải giải quyết thứ này nếu cả đám còn muốn ở lại đây. Tao cần ngủ, tao đang tuổi phát triển mà.”
Cậu ta tiếp tục nói với cái miệng đầy bánh mì, vụn bánh rớt xuống. Lucas nhăn mũi tỏ vẻ không tán thành rồi ném cho cậu ta một cái nhìn không mấy hài lòng.
Arthur ngừng lại một chút, Lucas chú ý thấy mắt anh ta đột ngột sáng lên.
“À phải rồi, không có gì đâu.”
Anh ta nói rồi vẫy tay.
“Chỉ là Elliot mà thôi.”
Lucas chậm rãi nhếch mày, trong mắt cậu hiện lên vẻ tò mò. Có ai khác trong căn nhà này sao?
“Ai là Elliot?”
Yann buột miệng hỏi, một nụ cười bí ẩn hiện lên trên môi Arthur.
“Cơ bản thì ông ta là là cụ cụ cụ cụ, ờ chắc là thêm một đời cụ nữa, cụ cố của họ hàng bên mẹ tao. Ổng chết vào những năm 1830 gì đó. Tao không nhớ nữa nhưng mà nó là một câu chuyện dài.”
Arthur nhún vai rồi kể.
Lucas nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Mày biết chuyện này là không thể mà, phải không?”
Cậu nói xong rồi thấy nụ cười của Arthur càng mở rộng thêm.
Anh ta đặt chiếc cốc xuống bàn rồi sáp mặt lại gần Lucas hơn.
“Ý tao là, tao biết chuyện này là không thể rồi. Nhưng mà đây giống như là một câu chuyện xưa trong gia đình hơn. Tao đoán là cha của ông ta là người đã xây lên căn nhà này vào đầu những năm 80 và Elliot là đứa con duy nhất của ông.”
Anh ta giải thích rồi gãi cằm trầm ngâm, đưa tay lên gần tai.
“Tao không biết là liệu tao có thể lắc cái phần tóc mai của tao không nữa.”
“Arthur?”
Lucas hỏi, bối rối nhìn Arthur đang lầm bầm cái gì đó rồi anh ta vẫy tay đằng trước khuôn mặt đám bạn của mình.
Arthur lắc đầu.
“À phải rồi, xin lỗi.”
Anh ta nói.
“Câu chuyện kể là Elliot đã chết khi ổng chỉ vừa 20. Và kể từ ngày ông ta chết, ngôi nhà bắt đầu có nhiều tiếng động lạ, tiếng gõ cốc cốc, tiếng đập cửa rồi lại là tiếng cào trên vách tường bằng gỗ rẹt rẹt.”
Lucas chú ý thấy vai của Basile đang khúm lại gần cậu, cậu ta huých khuỷu tay vào anh ta. Basile ném cho anh ta một cái nhìn dữ tợn, rõ ràng là không hài lòng lắm với những gì mà anh ta nghe được.
“Rồi, tuyệt vời, làm sao mà tao ngủ qua được đêm nay bây giờ?”
Cậu ta rên rỉ.
Arthur nhún vai và cho Basile nụ cười trấn an.
“Đừng có tin thật chứ mày. Chỉ là một câu chuyện mà thôi. Mày biết mọi câu chuyện sẽ đi đến đâu rồi đó, nó thay đổi theo thời gian và trước khi mày được biết đến nó thì cổ tích về người cá bị xé lưỡi biến thành một bộ phim của Disney, nơi mà cô ta sống hạnh phúc trọn đời với chiếc lưỡi của mình.”
Anh ta dừng lại một lúc.
“Đợi đã, cổ vẫn còn lưỡi mà đúng không?”
Anh ta trầm ngâm rồi lắc đầu mỉm cười.
“Dù sao thì gia đình tao đã quyết định chuyển từ Disney sang Grimm, thế thôi.”
Lucas khịt mũi thích thú. Arthur không sai, Lucas ngầm thừa nhận. Ai trong số họ tin rằng có một ngôi nhà thực sự bị ma ám chứ?
Không ai cả.
Đúng vậy đó.
Arthur lấy tay vòng quanh cốc rồi đưa nó lên miệng mình, anh ta thổi thổi để làm nguội cà phê một chút.
“Hồi nhỏ, tao từng sợ muốn tè ra quần, bởi vì người bà ngoại kính mến của tao đã kể cho tao câu chuyện đó khi tao quậy tung nhà.”
Anh ta nói, nhấp một ngụm cà phê:
“Giờ thì tao không còn để tâm đến mấy tiếng động đó nữa.”
Anh ta thông họng, cười với Basile.
“Ma không có thật đâu Baz. Đây chỉ là một ngôi nhà cũ và chẳng có gì xung quanh đây nên mấy tiếng động mà mày nghe không chắc là thứ gì rõ ràng tạo ra đâu.”
Anh ta tiếp tục nói:
“Tao đến đây vào mỗi dịp hè mà và chẳng có gì xảy ra cả. Mày sẽ không bị đâu.”
Arthur hứa với đôi mắt ấm áp.
“Nếu mày đã nói thế….”
Basile lầm bầm sau đó quay đầu nhìn về phía bàn rồi liếc mắt nghi ngờ nhìn xung quanh căn nhà.
Bọn họ chỉ ở đây một tuần mà thôi. Chẳng sẽ có gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy cả.
Phải không?
“Yann?”
Arthur la vào phòng khách từ cửa chính, đặt ba lô xuống dưới chân. Anh ta tìm đôi giày của mình và mang vào, đứng bằng một chân, chân còn lại thì bấp bênh trên không trung.
Tiếng xả nước vang lên trong phòng tắm, khuôn mặt của Yann xuất hiện ở hành lang, một nụ cười ngại ngùng nở trên môi cậu ta.
“Tao ở đây. Xin lỗi, tao đang tìm cặp mắt kính của tao.”
Cậu ta vừa nói vừa bước về phía cả nhóm.
Lucas nhếch mày.
“Trong phòng tắm?”
Cậu nói thầm gì đó trong miệng rồi thấy Yann đang cảnh cáo nhìn cậu.
Arthur gật đầu, hiển nhiên là không để ý tới cuộc trò chuyện ngầm giữa hai thằng bạn bên cạnh mình.
“Tuyệt, giờ thì đi thôi.”
Anh ta mở cánh cửa chính, cánh cửa tạo ra tiếng két ầm ĩ khiến cả bọn nhăn mặt rồi anh ta bước ra ngoài. Lucas định đi theo thì chợt nhớ ra là mình đã bỏ quên thứ gì đó trong phòng.
Cậu đập lòng bàn tay lên trán mình.
“Chờ chút, khăn tắm của tao ở trên lầu.”
Cậu rên lên và thấy Yann lắc đầy với vẻ bực tức, chế giễu. Lucas quay gót rồi lao tới cầu thang.
“Bọn mày đi trước đi, tao sẽ theo sau.”
Cậu hét lên mà không thèm ngoái đầu lại rồi leo từng hai bậc thang.
“OK, bọn tao sẽ đi từ từ.”
Lúc bước vào phòng cậu, Lucas nghe Arthur la lên và một lát sau là tiếng đóng cửa chính.
Cậu liếc nhìn quanh phòng, thấy cái đống hỗn độn mà cậu tạo ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Quần áo treo trên lưng ghế, mấy đôi tất thì nằm vươn vãi trên sàn nhà gần phía giường. Cậu bước tới chiếc túi của mình, cúi xuống nhặt nó. Khi tay cậu nắm lấy lớp vải của chiếc khăn tắm, anh từ từ kéo nó ra cho thẳng thớt.
Lúc cậu đang định qua đầu bước đi thì cậu nhận ra không khí trong căn phòng thay đổi. Nhịp tim của cậu tăng lên và cậu nín thở. Da cậu ngứa ran vì rợn, cậu cảm giác bên trong cậu đang gào thét rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra và nếu Lucas giỏi về bất kì thứ gì thì nó là giác quan nắm bắt mấy thứ như thế.
Có gì đó không đúng, sự im lặng kì lạ trong ngôi nhà không thể giúp cậu bình tĩnh lại. Lưng Lucas ép thẳng và căng cứng, cậu gần như sợ phải cử động từng tắc trên cơ thể của mình, mặc dù từng thớ thịt đang cầu xin cậu hãy chạy ngay đi.
Sau đó cậu nghe thấy.
Một tiếng gõ.
Rồi lại thêm một cái, ở đằng kia, ở ngay bức tường phía bên tay phải của cậu.
Hơi thở Lucas nghẹn lại, cậu theo phản xạ quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Mắt cậu trơn tròn khi nhận ra bản thân không ở một mình.
Một người đàn ông vẻ ngoài tái nhợt đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào Lucas. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta bình tĩnh, Lucas nuốt nước bọt khi thấy một ánh nhìn u ám lướt qua khuôn mặt cậu. Lucas thật sự không đoán được người đàn ông đang đứng đó ở độ tuổi bao nhiêu, vị thành niên hay đầu hai mươi, với kiểu tóc mà cậu đã từng thấy không biết bao nhiêu lần qua những thước phim lịch sử hay những trang sách báo về thế kỉ 19. Mái tóc anh ta được chải sang một bên, tuy có vẻ hơi xuề xòa nhưng trông vẫn rất thanh lịch. Khuôn mặt của anh ta được bao quanh bởi những sợi tóc mai màu nâu đậm, đậm hơn cả màu tóc cậu. Người đàn ông trên người mặc một chiếc sơ mi trắng có cổ và một chiếc quần đen vừa vặn.
Nhưng hơn hết, Lucas lại cảm thấy bị thu hút bởi sự mãnh liệt trong đôi mắt xanh kia của người đàn ông, như thế anh ta đang đòi hỏi hết mọi sự chú ý của Lucas thông qua đôi mắt đó, một dấu hiệu nguy hiểm đằng sau vẻ đẹp của chúng.
Lucas sẽ thành thật nghĩ rằng người đàn ông nọ thật hấp dẫn nếu bỏ qua cái cảm giác rằng phổi cậu đang muốn hét toáng cả lên.
Tên đột nhập không nói gì, ánh mắt chằm chằm của anh ta không hề nao núng và sự im lặng kéo dài này chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng thở to và đứt quãng của Lucas khi hai người bọn họ quan sát nhau.
Lucas cảm thấy máu trong cơ thể mình trở nên lạnh lẽo, một trận rùng mình chạy dọc thẳng sống lưng. Những suy nghĩ của Lucas giờ đây là một mớ hỗn độn của sự bối rối và nỗi kinh hoàng. Cậu nhắm mắt lại, cầu mong người đàn ông đó biến đi. Cậu lùi một bước, cố gắng tạo khoảng cách với người đàn ông đó nhưng lại vấp phải một bộ quần áo đang ở dưới sàn khiến cậu loạng choạng, ngã đập mông xuống sàn.
Cơn đau đớn truyền tới từ phần dưới nhưng cậu không quan tâm, cậu dịch thân mình ra phía sau cho đến khi lưng đập vào tủ quần áo màu nâu.
Chuyện này không có thật, cậu lặp đi lặp lại với bản thân.
Cậu hít sâu một hơi và đếm đến ba trong đầu. Khi cậu mở mắt ra, người đàn ông đã biến mất.
Lucas thở ra nặng nề, trái tim cậu đang đập như điên trong ngực.
Chuyện quái quỷ gì mới xảy ra vậy? Là do trí tưởng tượng trong đầu cậu? Hay là do hiệu ứng ánh sáng đây?
Cậu nhanh chóng đứng dậy rồi nhìn quanh phòng hòng tìm kiếm dấu vết của người đàn ông nó nhưng không thấy anh ta đâu cả. Trong một giây, Lucas lao ra khỏi phòng, tay nắm chặt khăn tắm trong khi lao xuống cầu thang.
Cậu chắc chắn đã gặp ảo giác rồi, cậu vừa nghĩ vừa chạy như bay ra khỏi nhà.
Không còn lời giải thích nào khác nữa.
—
Sau khi thăm thú ngôi làng nhỏ và bơi quanh mặt hồ gần đó đến lúc chiều muộn, đám thanh niên trai trẻ cuối cùng cũng về nhà để ăn sau khi ghé lại cửa hàng tiện lợi dưới thị trấn.
Yann đề nghị bản thân sẽ nấu ăn và Lucas vui mừng hơn ai hết vì cậu biết rằng mình sẽ không cần động đến một đầu ngón tay. Bất ngờ là Yann nấu ăn khá ngon. Mẹ của Yann, người mà Lucas vô cùng yêu quý, đã luôn khuyến khích Yann học cách tự lập khi còn nhỏ và nấu ăn chắc chắn là một trong những điều mà bà đã khắc sâu vào não của cậu ta. Nói chung là đây cũng coi như là một chuyện đôi bên cùng có lợi cho Lucas.
Buổi tối thật sự rất tuyệt vời, họ dành thời gian để hít cần, uống bia rồi nói về mấy thứ linh tinh nhất ở ngoài hiên, nhưng Lucas lại cảm thấy căng thẳng kể từ khi họ về đến nhà. Cậu không muốn quay vào trong rồi vấp phải một thứ gì đó…. Bất kể là người đàn ông kia là thứ gì đi chăng nữa.
Nếu muốn cậu thành thật thì cậu luôn cảm thấy như thế suốt cả ngày hôm nay, tai nạn lúc chiều cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu không ngừng nghỉ. Như thể như não của cậu từ chối để gạt phăng nó đi và Lucas cảm thấy bản thân đang bối rối đến phát điên. Nếu có một ai như người đàn ông đó…. tồn tại, thì chuyện gì mới là thật?
“Yann, món này tuyệt vãi cú mèo.”
Basile nhồm nhoàn nói chuyện, háo hức đưa chiếc nĩa vào miệng, mắt đảo ngược ra sau đầu trong sự sung sướng.
“Cảm ơn, Baz. Món này không ngon bằng mẹ tao làm nhưng là tao làm cũng khá tạm rồi.”
Yann ngượng ngùng nhúng vai, nhưng Lucas có thể nói rằng cậu ta rất hài lòng với lời khen của Basile.
“Mày giỡn với tao à?”
Basile kêu lên, chiếc nĩa bị cậu ta quơ quào trên không trung.
“Đây có lẽ là bữa tối ngon miệng duy nhất mà chúng ta có trong tuần này. Mày tin tao đi, nó ngon thật đó.”
Lucas cuối đầu, cậu lơ đãng đảo đảo bông cái xanh trong dĩa. Lucas đang cố gắng theo kịp cuộc trò chuyện, cậu càu nhàu tán thành mỗi khi cần và cố gắng tham gia vào nhiều nhất có thể, nhưng cậu không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mình đang bị theo dõi. Ngôi nhà này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bất an, cứ vài giây là cậu lại liếc nhìn xung quanh, từng nỗi sợ hãi cứ cuộn lên trong lòng.
Cậu biết đám bạn của mình cũng chú ý đến những hành động kì lạ của cậu, như Yann và Arthur cứ quăng những ánh mắt quan tâm vào cậu nhưng không một ai trong cả hai đề cập đến. Lucas thật lòng không muốn họ làm thế.
Cậu phải nói thế nào đây? Rằng cậu đã nhìn thấy một người đang ông có vẻ ngoài tái nhợt ở trong phòng cậu? Một người đàn ông trông có vẻ như là còn sống? Họ có thể sẽ không để tâm và Lucas thậm chí còn không thể chắc chắn rằng mình không gặp ảo giác.
Cậu thấy Yann nhìn cậu nên cậu ngước lên.
“Hửm?”
Yann hắt cằm chỉ vào dĩa của Lucas.
“Mày có sao không? Tao không thấy mày ăn nhiều lắm.”
Lucas nhún vai.
“Tao ổn mà không sao đâu. Tao không đói lắm mà thôi. Món này ngon phết, mẹ mày hẳn là tự hào lắm.”
Cậu nói chuyện vui vẻ, cố gắng thuyết phục thằng bạn.
Yann nheo mắt, chăm chú quan sát khuôn mặt của Lucas. Cậu ta gật đầu, mặc dù cái nhếch miệng của cậu ta nói rằng cậu ta không tin một chút nào, nhưng cậu ta vẫn nói với Lucas.
“Nếu mày đã nói thế.”
Lucas cười ngặt nghẽo rồi nhìn vào đĩa của mình. Cậu dùng nĩa đâm một ít bông cải xanh rồi đưa lên miệng. Lucas không thể phủ nhận rằng thức ăn rất ngon, ngon đến chảy nước miếng nhưng tâm hồn của cậu lại không đặt vào trong đó. Sự căng thẳng của cậu khiến cậu mất tập trung, không thể hoàn toàn thưởng thức hương vị món ăn mà Yann nấu hay là niềm vui của đám bạn mình.
Lưng cậu đau nhức, cậu ngập ngừng ngọ nguậy trên ghế cố gắng tìm một tư thế thoải mái nhất. Cậu kín đáo liếc nhìn đám bạn của mình, không ai trong số họ chú ý tới cậu, ánh mắt họ tập trung vào Basile, người đang phát biểu sôi nổi bằng cả hai tay.
Một thứ gì đó xẹt qua cửa sổ lọt vào mắt cậu, Lucas có thể thề rằng nó trông rất giống một bóng người đi ngang qua… hoặc là đi qua đằng sau anh. Cậu hít hơi rồi quay đầu lại nhìn ngó xung quanh. Không thấy có gì bất thường, cậu lắc đầu và cố gắng điều hòa nhịp thở của mình.
Chắc là do mớ cần hồi nãy mình hít thôi? Chắc chắn là vậy.
Hoặc có lẽ là có thứ gì đó ở bên ngoài thật, ở trong vườn?
Chết tiệt, Lucas nghĩ tới cảnh một gã biến thái đang trộm nhìn cậu ở bên ngoài làm toàn thân cậu không thoải mái nổi. Không một ai khác ngoài họ có thể đi vào trong sân vườn, ý nghĩ này khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Có khi không phải chỉ một người đàn ông kia? Có lẽ nào có thêm nhiều người như anh ta nữa?
Lucas cảm thấy mình sợ đến phát ốm nhưng cậu còn chẳng kịp nhận ra mình đang căng thẳng, tay cậu nắm chặt chiếc nĩa và hành vi kì lạ của cậu đã thu hút tất cả sự chú ý của đám bạn, họ nghi ngờ nhìn cậu. Cậu cảm nhận được có một bàn tay lay lay vai mình đưa cậu ra khỏi cơn hoảng loạn.
Khi Lucas nhận ra đám bạn đang nhìn cậu, cậu cố gắng cười tươi nhất có thể.
“Mấy con muỗi đấy mà nhỉ? Tao ghét muỗi lắm.”
Cậu lắp bắp trả lời rồi quơ tay như thể cậu đang đuổi mấy con bọ đang bu quanh người cậu.
Arthur bối rối nhìn cậu.
“Được rồi.”
Anh ta nói không chắc chắn lắm rồi đưa tay cầm lấy chai bia đưa lên miệng.
Lucas hạ tầm mắt xuống dĩa đồ ăn của mình.
Cậu cần phải thả lỏng. Tất cả chỉ là trí tưởng tượng trong đầu của mình mà thôi.
Mọi thứ đều ổn cả, cậu nói với bản thân mình như thế rồi ép mình múc một thìa đầy bông cải xanh.
Ổn cả thôi.
—
Lucas đang nằm trên giường, mệt mỏi nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu đã cố gắng ngủ nhưng não của cậu cứ ép phải nhớ về người đàn ông mà cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy trong phòng của cậu và điều duy nhất cậu muốn lúc này đó chính là nhắm mắt lại.
Hoặc có thể vậy.
Một phần trong cậu cứ cảm thấy rằng bản thân mình đang ở trong một bộ phim kinh dị, nơi cậu là một người sống sót phải chống chọi lại một thực thể vô danh muốn giết cậu. Chắc chắn rằng phần còn lại của cậu thì nghĩ rằng cậu đã tự tưởng tượng ra toàn bộ cuộc gặp gỡ đó, nhưng sâu thẩm bên trong, cậu biết rằng mình không có.
Mấy bộ phim kinh dị thường làm cho Lucas cười bởi vì cậu không tin đó là thật. Đầu tiên, những nhân vật trong phim luôn đưa ra những quyết định ngu ngốc nhất mà có thể dẫn họ đến cái chết kinh hoàng, nhưng trên hết, Lucas không tin rằng bất cứ phân cảnh nào trong phim sẽ xuất hiện ngoài đời. Lucas tin vào khoa học và thực tiễn, tuy cậu thích những câu chuyện về các hiện tượng siêu nhiên nhưng đó chỉ là vì nó thường giúp cậu tránh khỏi cuộc sống thực tế hằng ngày của mình, thoát khỏi thực tại, thứ mà không phải lúc nào cũng hoàn hảo.
Trong phim kinh dị, không có thứ gì là thật.
Nhưng bây giờ, ngay tại đây, có một chút ít gì đó quá thật.
Cậu xoay người, để lộ tấm lưng cậu và khi nghĩ đến có thứ gì đó sẽ đánh cậu thì cậu lập tức xoay lại về vị trí ban đầu. Cậu không muốn cho ai một cơ hội để làm tổn thương cậu từ đằng sau. Cậu cảm thấy mình như một con mồi của một kẻ đi săn khó đoán đang ẩn mình trong bóng tối. Tất cả bản năng sinh tồn của cậu dường như trỗi dậy, thúc đẩy cậu mau mau hành động đi.
Cả căn nhà chìm trong sự tĩnh mịch kì quái. Lucas giờ đây hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của Basile trong đêm đầu tiên của cả bọn. Thế quái nào mà mình có thể ngủ được khi toàn bộ cơ thể của Lucas đang cảm thấy bất an, bồn chồn?
Không khí thay đổi xung quanh cậu và Lucas bắt đầu run rẩy hít sâu, lông trên tay và chân của cậu nổi lên. Cậu thấy một chuyển động bằng khóe mắt của mình rồi kéo chăn lên đến mũi, giấu đi nửa khuôn mặt mình dưới lớp chăn. Mắt cậu điên cuồng chuyển động sang trái để tìm xem người đàn ông nọ đang ở đâu.
Đó là anh ta, Lucas chắc chắn thế, nhưng bóng đêm trong căn phòng làm cho cậu khó có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Sau vài phút im lặng, người đàn ông đó không di chuyển thêm một căn ti mét nào, Lucas đột nhiên thấy chán cái cảnh sợ sệt này rồi. Nếu trong phim kinh dị, các nhân vật thường thì thầm vô nghĩa thì Lucas không định hạ mình trước đối mặt đánh nhau với thứ đó.
“Tôi biết anh ở đây.”
Cậu thầm thì, giọng cậu như thế bị bóp nghẹt bởi những tấm chăn, cậu bực mình đẩy chúng ra. Cậu hung hăng trở mình ngồi dậy, lưng đập vào đầu giường. Nắm tay cậu siết chặt lấy tấm chăn rồi cậu gần như nhe răng ra, cảm thấy mình như là một con thú bị thương.
Cậu nghe tiếng người đàn ông di chuyển sang bên trái, Lucas nao núng cuộn người lại, kéo hai chân lên ngực.
“Đừng có gan mà lại gần tôi.”
Cầu gầm lên cảnh báo, chậm rãi di chuyển cánh tay dưới chăn, cố gắng chạm vào chiếc điện thoại cậu đặt ở dưới gối.
“Anh là ai?”
Cậu hỏi, giọng cậu gay gắt, nóng nảy.
Người đàn ông nọ không trả lời, dường như là đang quan sát Lucas từ trong bóng tối, dạ dày của Lucas xoắn lại.
Anh ta muốn làm gì đây? Anh ta muốn gì từ cậu sao?
Ngón tay của Lucas cuối cùng cũng chạm vào điện thoại, cậu chụp lấy nó, mắt cậu không rời khỏi nơi mà Lucas nghĩ người đàn ông đó đang đứng. Cậu chà bàn tay cậu lên chăn, nhận ra rằng lòng bàn tay không biết đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi. Cậu mở khóa điện thoại bằng vân tay ở ngón cái, ánh sáng phát ra lờ mờ bên dưới lớp chăn.
Cậu đặt điện thoại đến trước mặt cậu, chiếu sáng chỗ của người đàn ông, thầm hi vọng rằng sẽ làm cho anh ta bị mù mắt.
Lucas cảm thấy bụng mình xoắn lại khi ánh mắt cậu và người đàn ông kia chạm nhau, anh ta nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt vô cảm. Cậu run rẩy thở ra, nghiến răng ken két. Cậu kêu lên vài tiếng khi người đàn ông đi vài bước đến chỗ cậu, ánh mắt anh ta vừa kiên định vừa lạnh lùng.
“Tôi bảo không được cử động!”
Lucas la lên, người đàn ông đứng lại chỉ cách giường tầm một feet, lông mày anh ta nhíu lại.
“Cậu có thể thấy được tôi?”
Anh ta nói bằng một giọng điệu mà Lucas không thể giải thích được, lông mày của cậu nhướng lên tận trán trước khi giọng nói nhẹ nhàng và bình thường một cách đáng ngạc nhiên của anh ta cất lên, bất kể chất giọng đó có hợp với cái loại người mà chẳng biết là gì như người đàn ông này đi chăng nữa.
Lucas lắc đầu, tay điện thoại càng siết chặt hơn.
“Tất nhiên là tôi có thể.”
Cậu vặn lại, giọng run run.
“Tôi không phải là thằng mù.”
Anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“Cậu không nên thấy được tôi.”
“Ừm….”
Lucas lắp bắp, sửng sốt.
“Anh không nên ở trong phòng của tôi.”
Cậu gắt gỏng rồi nhìn anh ta với vẻ thách thức.
Người đàn ông nhìn quanh phòng rồi bảo:
“Về cơ bản thì căn phòng này thuộc về tôi. Mấy thứ mà gia đình tôi trang trí trong này… không hợp với sở thích của tôi lắm, tôi phải thừa nhận như vậy.”
Anh ta tuyên bố thẳng thừng.
Lucas há hốc miệng.
“Gì? Thật á?”
Cậu chết lặng rồi lắc đầu, cảm giác như tình huống bây giờ bị chệch hướng chỉ trong một giây hít thở của cậu thôi vậy.
Cậu ở đây, cố gắng để chứng minh rằng bản thân không phải là một cô nàng khốn đốn, co rúm khi sợ hãi còn anh ta thì lại đang muốn nói về cách bày trí trong căn phòng này?
“Ý tôi là trọng điểm không phải là chuyện này. Anh là ai?”
Cậu hỏi lại lần nữa, tông giọng sắc bén ra lệnh.
Người đàn ông trả lời.
“Tôi là Elliot Demaury. Rất hân hạnh được gặp cậu.”
Anh tự giới thiệu bản thân rồi cúi chào lịch thiệp.
Lucas cảm thấy khóe miệng của mình đang nhếch lên, cậu nuốt ngược tiếng cười của mình vào trong, cảm giác như thần kinh của mình đang trong bờ vực suy nhược.
Vậy là, tất cả câu chuyện mà Arthur kể đều là thật, Lucas nghĩ. Đây là Elliot khét tiếng, một gã đã chết cách đây 200 năm về trước.
Giả sử là vậy đi.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
“Còn cậu là?”
Elliot hỏi ngược lại, anh ngồi xuống giường, chờ đợi ngước nhìn cậu.
Lucas thấp giọng càu nhàu, đầu lưỡi cậu đang muốn bảo anh ta cút đi nhưng cậu kìm lại, thay vào đó cậu trừng mắt cảnh cáo. Lucas nhận ra rằng Elliot không có vẻ đe dọa chút nào, không phải là sau khi phàn nàn về mấy món nội thất trong căn phòng.
Tuy vậy, Lucas phải đồng ý với anh ta. Giấy dán tường hoa văn lỗi thời, những tấm ảnh về những con vịt cũng không phải là gu của Lucas, bất kể là cậu đã cười không biết bao nhiêu lần khi lần đầu nhìn thấy hiện trạng của căn phòng này.
Ít nhất thì con ma này cũng có gu thẩm mỹ, Lucas nghĩ. Cậu ngước lên nhìn Elliot rồi ngước xuống, trầm mặc.
Ừ thì, đại khái là thế.
Lucas ngã đầu ra sau dựa vào đầu giường.
“Lucas, tôi tên Lucas.”
Cậu lẩm bẩm, đan tay vào mái tóc mình để cố hiểu rõ khi nào mà cậu đã đánh mất lý trí thế này. Là cái ngày mà bọn họ vừa đến căn nhà này? Trước đó? Hay là cậu đang mơ về cả một kì nghỉ này và giờ cậu đang ở trên giường trong căn hộ thuê ghép của mình?
Lucas thở dài, thả điện thoại xuống dưới, rút tay ra khỏi chăn.
“Anh định giết tôi sao?
Cậu hỏi.
“Nếu là vì tôi hát trong phòng tắm, tôi có thể ngừng.”
Cậu nhìn Elliot rồi dí sát lên gần.
“Tôi không phản đối việc giao dịch. Tôi không hát, anh không giết tôi, nghe ổn không?”
Cậu thì thầm.
Đôi mắt Elliot mở to trong sự ngạc nhiên, anh ta lắc đầu, tóc trên đầu anh ta không nhúc nhích dù chỉ là một căn ti mét.
“Xin lỗi? Tôi không muốn giết cậu? Cậu nghĩ tôi là loại người gì vậy?”
“Vậy là do tiếng ngáy của Basile? Tôi có thể đá nó ra khỏi nhà để nó ngủ ngoài vườn.”
Lucas đề nghị với nụ cười chần chừ trên khuôn mặt.
Elliot bối rối nhìn Lucas rồi Lucas khép miệng mình lại, đem tầm mắt mình xuống dưới bàn tay.
“Tôi sẽ không giết cậu.”
Elliot lặp lại lần nữa. Sau một khoảng im lặng, anh bổ sung thêm.
“Hay là Basile gì đó. Cậu ta là ai thế?”
Lucas nghển cổ quan sát Elliot.
“Đứa tóc xoăn.”
Cậu ngọ nguậy, thoải mái ngồi thẳng.
“Vậy, anh có thể giải thích lý do tại sao anh lại ở trong phòng t… sao cũng được, ở đây?”
Cậu hỏi rồi bật đèn flash điện thoại cậu lên khi bóng tối nhấn chìm căn phòng một lần nữa.
Cậu cảm thấy có chút nhẹ nhõm nhưng không đồng nghĩa với việc cậu sẽ để tên Elliot này rời khỏi tầm nhìn của mình.
“Tôi tò mò về cậu.”
Elliot đáp lại bằng cái nhìn chằm chằm.
“Rất vinh hạnh.”
Cậu lầm bầm mỉa mai.
“Nhưng mà… Anh có thể tò mò vào ban ngày được không? Hoặc là, viết cho tôi một bức thư cũng được.”
Cậu cười toe toét, đề nghị.
Elliot nhìn chăm chăm cậu một hồi, không để ý đến câu trả lời của Lucas.
“Cậu là người đầu tiên.”
Anh trả lời nghiêm túc.
Lucas thở dài rồi mệt mỏi dụi mắt.
“Đầu tiên gì cơ?”
Cậu hỏi.
Elliot cười với cậu, nhưng nụ cười không lên được trên mắt anh ta.
“Tôi đã ở trạng thái này từ rất lâu rồi và không ai có thể nhìn thấy được tôi cả. Cho đến lượt cậu.”
Anh giải thích.
Ồ, Lucas nghĩ, nghe tệ vãi. Bằng cách nào đó, cậu ghen tị với Elliot có thể tàng hình nhưng xét trên khuôn mặt của anh ta thì đó dường như không phải là trải nghiệm gì tuyệt vời cho lắm.
Cậu cẩn thận nhìn anh.
“À…”
Cậu lẩm bẩm.
“Tôi xin lỗi.”
Elliot cười nhẹ nhìn cậu.
“Vậy là thật nhỉ. Anh thật sự đã chết rồi?”
Lucas tiếp tục.
Elliot nhún vai.
“Tôi đoán là cậu có thể nói thế. Tôi không chắc mình là thứ gì. Một linh hồn? Một hồn ma? Suy nghĩ của cậu gần giống với tôi vậy.”
Anh trầm ngâm.
Lucas ậm ừ.
“Arthur có kể cho chúng tôi về anh. Tôi tưởng đó chỉ là chuyện viễn vông thôi, nhưng mà bây giờ… tôi vẫn không thể tin đây là thật được. Tôi đang mơ, phải không?”
“Tôi e là không.”
Elliot nói, miệng anh ta như mím lại.
Lucas gật đầu. Đầu lưỡi của cậu như đang bị đốt cháy với sự tò mò và từng câu chữ kia tuôn ra trước khi cậu kịp ngăn nó lại.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
Cậu ngừng lại, nhận ra bản thân vô tâm đến mức nào, cậu ngập ngừng nói thêm.
“Ý tôi là… anh có thể cho tôi biết… được không?”
Elliot nhìn Lucas một lúc.
“Tôi không chắc rằng mình có thể.”
Anh thừa nhận.
Lucas nhíu mày, tự hỏi là Elliot đang giấu chuyện gì rồi cậu ngáp một hơi, cậu dùng tay che miệng đang mở rộng của mình.
“Xin lỗi.”
Cậu nhanh chóng nói, mi mắt cụp xuống.
Elliot mỉm cười bí ẩn.
“Tôi sẽ để cậu ngủ. Ta sẽ nói chuyện với nhau vào dịp khác.”
Anh baot rồi đứng dậy đi về phía cửa, Lucas thấy vậy nên cũng đứng dậy theo.
“Vậy…. Gặp lại anh sau?”
Cậu hỏi, không chắc rằng mình liệu có mong chờ vào dịp đó hay không. Cảm giác tò mò vì cú sốc khi gặp được Elliot lúc nãy đã qua, giờ đây phần lớn là cậu không thực sự muốn anh ta tìm lại mình lần nữa. Tình huống bây giờ quá đỗi điên rồ, và Lucas vẫn không hoàn toàn tin rằng tất cả mọi thứ đều là thật. Với tất cả sự hiểu biết của cậu, Elliot có thể là một kẻ mất trí đột nhập vào trong nhà của ai đó để đuổi họ đi rồi cướp hết tài sản của họ.
Hoặc là Lucas chỉ đang ngủ từ đầu đến giờ.
“Tôi chưa bao giờ có thể rời khỏi căn nhà này.”
Elliot trả lời một cách mơ hồ, đáp án của anh ta không thực sự là thứ mà Lucas đang ngóng chờ. Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc rồi Elliot mỉm cười dịu dàng.
“Chúc ngủ ngon, Lucas.”
Những câu từ cuối cùng qua đi, Elliot tan biến ngay trước mắt Lucas.
Lucas ngửa đầu ra sau, cậu giật mình để cơ thể cậu trở lại tư thế nắm rồi nhắm mắt lại.
Vài phút sau, cậu chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức vì cả một ngày phải ngồi trên tàu lượn cảm xúc.
—
Basile chắc chắn là người thô lỗ nhất mà cậu từng gặp, Lucas nghĩ với vẻ mặt kinh tởm khi nghe Basile cứ luyên thuyên mãi về khoảng thời gian mà cậu ta làm việc ở viện dưỡng lão.
Nói Lucas bị sốc bởi những gì mà cậu nghe được chỉ là cách nói giảm nói tránh thôi. Phải giúp một số người vệ sinh không phải là điều quá ngạc nhiên, nhưng ai biết là mấy người già còn có thể cuồng dâm đến thế này? Lucas chắc chắn không biết rồi, ít nhất là cho đến bây giờ.
Cậu thật lòng có thể sống cả đời sung sướng trong sự thiếu hiểu biết của bản thân, nhưng nhờ có Basile, bây giờ cậu có thể kể chính xác đến đáng kinh ngạc về cái đêm mà Barnadette, 82 tuổi, làm tình với cả Marcel, 75 tuổi và Louis, 86 tuổi, trong phòng vệ sinh tại nhà nhân viên hưu trí.
Sốc vãi cú mèo.
Cậu nhìn thấy Arthur đang nhìn Basile với ánh mắt tò mò, như thể anh ta đang cố gắng hiểu được não của thằng bạn mình hoạt động thế nào. Rõ ràng là anh ta cạn hết lời rồi, vì một lúc sau, anh ta quay sang Lucas rồi cười đau khổ, đôi mắt anh ta hét lên sự đau đớn.
“Xin lỗi Baz, mày thua rồi.”
Yann nói bên cạnh Lucas, thành công cắt ngang đoạn độc thoại của Basile.
Lucas thở phào nhẹ nhõm, mừng vì được nghỉ.
Bọn họ chơi vài ván bài Tarot trong vườn và Basile xoay sở để thua từng ván một.
“Gì?”
Basile bật ra khỏi ghế, cầm lấy lá bài mà Yann dùng để tính điểm. Cậu liếc nhìn nó rồi trừng mắt, càu nhàu.
“Đệt, tao ghét trò này.”
Cậu ném tờ giấy lên bàn rồi bĩu môi đẩy mấy quân bài đang nằm trên người cậu ta ra xa. Cậu ta ngồi xuống, khoanh tay, nhíu mày.
Yann đảo mắt.
“Ê, trong trường hợp này thì mày không nên nói là sẽ bốc lá này. Ba người bọn tao đang đấu với mày nên tất nhiên là mày thua gãy cổ rồi. Mày có nhìn thấy bài của mày không? Hầu như là chẳng có lá nào là có mặt.”
Cậu ta bình tĩnh, chỉ vào những quân bài trên bàn.
“Phải rồi nhưng mà tao có lá 21!”
Basile cãi lại, chộp lấy lá bài có số 21 trên tay rồi lắc lắc chứng minh.
“Không đủ đâu mày.”
Yann trả lời lại, cậu ta nhún vai như thường ngày.
“Dù sao thì chung tiền đi. Mày là đứa nằm cuối ở bảng điểm rồi.”
Basile thở dài, ngọ nguậy trên ghế, rút ví ra khỏi túi sau. Cậu ta đặt chiếc ví trước mặt rồi thở dài lấy ra ba đồng 2 euro rồi thả mỗi đồng trước mỗi đứa bạn.
Cậu ta nhìn lên với vẻ mặt nghiêm túc rồi tuyên bố chắc nịch.
“Tao muốn trả thù.”
Arthur cười ngặt nghẽo nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tao vô. Tao bất ngờ là mày vẫn muốn bị đá đít tới vậy.”
Lucas đẩy ghế ra sau rồi đứng dậy.
“Xin lỗi bọn mày, tao cần phải đi tè đây. Cứ chơi mà không có tao đi.”
Cậu nói với đám bạn của mình rồi bắt đầu bước đi trước khi cả đám kịp lên tiếng.
“Nhưng mà phải cần đủ bốn người mà.”
Basile la lên. Lucas dừng lại rồi quay đầu.
“Tao không biết nữa Baz, đọc trước tương lai của đám kia thử? Mấy lá bài đó hay được dùng để làm vậy mà?
Lucas không hứng thú lắm.
Vai Yann rung lên vì cười.
“Thôi nào, nó chỉ rời đi có hai phút thôi.”
Cậu ta nói với Basile rồi quay cổ nhìn Lucas.
“Bọn tao có thể đợi.”
Lucas gật đầu rồi bước đi, bước vào nhà, bàng quang đầy nước khiến cậu phải tăng tốc độ của mình lên. Khi gần đến cửa, cậu nghe thấy tiếng Yann gọi.
“Lu! Lúc ra mày mang theo vài lon bia nhá?”
Giọng cậu ta oang oang, Lucas giơ ngón tay cái lên mà không ngoái đầu lại, tiếp tục đi tới nhà vệ sinh ở sảnh phòng khách.
Trong nhà có chút lạnh hơn bên ngoài, cậu cảm thấy lông chân mình dựng lên khi bước qua phòng khách. Cậu đi vào nhà vệ sinh rồi đóng cánh cửa phía sau cậu lại.
Ngay khi cậu giải quyết xong xuôi, cậu nhanh chóng rửa tay quay người về phía cửa rồi mở ra. Thay vì đối diện với bức tường thì cậu lại đối mặt với một người. Cậu hét lên rồi lùi bước, lưng cậu đập vào cái tủ màu trắng, mắt cậu vì ngạc nhiên mà mở to.
“Đệt! Đừng có làm thế!”
Cậu la làng, để tay lên trên ngực, tim cậu đập như điên dưới lòng bàn tay cậu.
“Anh thích gõ lắm à? Hồi nãy là cơ hội tuyệt vời để làm vậy ha.”
Elliot ăn năn cười với Lucas.
“Hello, Lucas.”
Anh ta chào hỏi nhìn Lucas đảo mắt.
“Yeah, hi.”
Cậu trả lời cụt lủn.
“Anh cần gì à?”
Elliot ngọ nguậy chân của mình một lúc, rõ ràng là anh đang rất lo lắng và khi Lucas đến gần, cậu hầu như có thể nhìn thấy những chiếc bánh răng đang quay trong đầu anh.
“Thực ra thì cũng có.”
Elliot cuối cùng cũng nói.
“Okay?”
Lucas trả lời, nheo mắt lôi mấy lá thư ra. Cậu nhìn Elliot từ trên xuống dưới rồi nói thêm.
“Phiền anh có thể rời phòng vệ sinh trước được không? Bây giờ… có hơi lạ.”
“Ồ… được, thứ lỗi cho tôi.”
Elliot lùi bước, Lucas nhận ra Elliot không thực sự có một cơ thể thật sự và cậu có thể dễ dàng đi qua anh hoặc có thể xuyên qua anh, vì không có từ nào có thể miêu tả tốt hơn. Nghĩ về chuyện Elliot là một hồn ma là một chuyện, nhưng thật khó để nhớ ra điều đó vì Elliot trông rất thật.
Chà, thì trừ làn da trắng nõn rồi anh ta phát sáng kì lạ.
Cả hai di chuyển tới phòng khác, Lucas nhìn ra cửa sổ chợt nhớ đám bạn của mình đang đợi mình ở ngoài.
“Đi tới chỗ nào kín đáo một chút đi. Đám kia không biết anh.”
Cậu khẽ nói với anh, Elliot gật đầu bước đi qua Lucas.
Anh đi đến một cánh cửa ở hành lang, nghiêng đầu mời Lucas đi theo anh. Anh ta đi sang qua cánh cửa, Lucas gần như cố gắng làm theo mà quên mất rằng bản thân không phải là ma.
Duh.
Cậu úp mặt vào trong rồi cầm tay nắm cửa mở ra, để lộ một phòng đọc sách ấm cúng với một cây đàn piano đặt ở chính giữa.
“Ồ.”
Cậu thì thầm, bước tới cây đàn piano. Cậu đã lâu không chơi nó rồi, đầu ngón tay cậu ngứa ran vì khao khát được vuốt ve những phím đen trắng trên cây đàn.
“Cậu từng chơi à?”
Elliot cất tiếng hỏi từ đằng sau, vực Lucas dậy khỏi sự mơ màng.
Cậu quay đầu ra sau nhìn anh, giật mình lắc đầu, luồn tay qua mái tóc nâu bù xù của cậu.
“Không còn nữa.”
Cậu liếc nhìn quanh phòng, để ý thấy một giá sách đầy ấp, một số cuốn sách trông hơi cũ kĩ và xuống cấp, mấy chiếc ghế bành trông rất thoải mái. Cậu do dự một lúc rồi đi tới chiếc ghế bành gần nhất, ngồi phịch xuống.
“Vậy… Anh muốn gì?”
Cậu hỏi thẳng thừng, phòng thủ khoanh tay trước ngực.
Elliot hắt giọng, cúi đầu, ngọ nguậy chân. Nhìn anh ta như vậy Lucas cảm thấy anh như nhỏ đi vậy, cậu tự hỏi là sao trong một giây trong đầu cậu lại có cảm giác rằng Elliot là một mối đe dọa nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã đòi hỏi cậu nhưng cậu có lẽ là hi vọng cuối cùng của tôi.”
Elliot bắt đầu lầm bầm. Anh bước đến gần cửa sổ, quay lưng về phía Lucas rồi nhìn ra bên ngoài. Lucas không thể thấy khuôn mặt của anh, nó làm anh ta trong có vẻ mệt mỏi.
“Hi vọng?”
Cậu hỏi.
Elliot không đáp lại ngay và chỉ quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn Lucas với ánh mắt gần như là hoảng loạn. Bụng Lucas xoắn lại, cậu ngồi thẳng lên nhìn anh ta gần hơn.
“Để rời khỏi đây.”
Elliot thì thầm rồi di chuyển tới kệ sách, chậm rãi vuốt ve từng cuốn sách. Bằng cách nào đó, Lucas tin rằng Elliot có lẽ không thực sự chạm vào được nó.
Rời khỏi?
“Rời khỏi căn nhà này?”
Cậu nhíu mày đoán.
Elliot lắc đầu.
“Không chỉ là ngôi nhà này.
Anh nói, quay người lại đối diện với gương mặt của Lucas. Anh ta nhìn như đang nín thở, điều mà Lucas nghĩ thật là vô nghĩa. Elliot đã chết rồi và không cần thở chút nào, phải không?
“Có người nghĩ bất tử là một phước lành…”
Elliot ngừng lại, khuôn mặt anh xuất hiện một nụ cười khinh khỉnh.
“Tin tôi đi, đó chỉ là một lời nguyền rủa mà thôi.”
Anh nói xong, mắt nhìn đi chỗ khác, Lucas nhìn thấy vai anh ta buông thõng xuống.
Cậu cau mày, bối rối trong giây lát không biết chính xác là Elliot muốn gì trước khi cậu kịp hiểu ra.
“Anh… Anh muốn chết thật sự.”
Lucas nói.
Elliot gật đầu.
Trong một khoảng khắc, không ai trong cả hai nói một câu nào. Lucas không biết mình có thể làm gì trong trường hợp như Elliot. Chắc rằng là cậu có thể thấy được anh ta, điều này hơi đáng lo ngại nhưng không đồng nghĩa với việc là anh ấy cứ mỗi lần gặp ma là phải giúp đỡ mỗi ngày. Đây là một thế giới hoàn toàn mới mà chưa kịp khám phá đối với cậu.
Cậu liếc nhìn Elliot, chú ý thấy sự mệt mỏi giấu trong cặp mắt xanh kia.
Lucas hắt giọng rồi hỏi.
“Anh còn chưa trả lời tôi. Chuyện gì xảy ra với anh?”
Elliot do dự.
“Tôi chết.”
“Yeah, chẳng vớ vẩn gì cả.”
Lucas lẩm bẩm mỉa mai rồi nói to hơn.
“Anh có nhớ là anh chết thế nào không?”
Elliot chần chừ.
“Tôi không biết… Chúng như bị giam giữ… Tôi nghĩ là cậu có thể nói đó là những ký ức trong đời tôi, nhưng nó còn hơn thế nữa…”
Anh dừng lại, tìm kiếm thêm từ ngữ để diễn tả. Anh nhìn xung quanh một lúc.
“Nó giống như là âm thanh và hình ảnh hơn, tôi không thể nào nhớ những khoảng khắc cụ thể trong quá khứ của tôi. Tôi nghĩ cách tốt nhất mà tôi có thể giải thích là tôi đang đi bộ trong một màn sương dày đặc. Cậu có thể nhìn thấy hình dáng của mọi thứ xưng quanh nhưng không thể nào thấy rõ nó được.”
Anh ta ngắt cậu rồi bước ra khỏi tủ sách, dừng ngay gần cây đàn piano.
“Tôi không thể nhớ rõ gương mặt của mẹ.”
Elliot thừa nhận, khóe môi anh chùng xuống.
“Tôi có thể hình dùng ra được màu tóc, hình dáng mũi của bà, còn toàn bộ những phần khác đều bị lu mờ.”
Lucas trầm ngâm quan sát anh, lông mày cậu nhíu lại.
“Vậy… về cơ bản là anh bị mất trí nhớ.”
Cậu thì thầm, đầu óc quay cuồng.
Cậu có thể làm gì đây? Làm sao mà cậu có thể giúp được khi chỉ có một ít thông tin như vậy chứ?
Elliot chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, lời xin lỗi như được in lên dáng môi anh.
“Và anh muốn tôi giúp anh.”
Lucas bổ sung thêm, cậu nhíu mày càng chặt.
Elliot lại gật đầu rồi bước về phía Lucas.
Lucas chăm chú theo dõi mọi chuyển động của Elliot. Cậu ngập ngừng rồi luồn tay vào những lọn tóc nâu lộn xộn của mình.
“Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không?”
Elliot nhún vai, vẫy tay như khuyến khích cậu có thể làm bất kì chuyện gì mà cậu muốn.
“Tất nhiên rồi.”
Lucas cắn môi. Cậu biết điều cậu muốn hỏi có một chút thô lỗ, nhưng mà nó cứ đốt cháy đầu lưỡi của cậu miết.
“Tôi hi vọng là tôi không xúc phạm đến anh… nhưng mà… tiếng gõ cửa, âm thanh mà anh tạo ra… Anh làm như thế nào?”
“Này là câu hỏi xúc phạm của cậu đấy sao?”
Elliot trả lời lại rồi cười nhẹ, Lucas nhún vai.
“Tôi cũng không biết. Tôi thực sự không thể chạm vào hay cảm nhận bất cứ thứ gì.”
“Anh không thể? Nhưng mà….”
Lucas ngừng lại, cau mày bối rối.
Chắc chắn là Elliot đã làm gì đó để tạo ra những âm thanh kia, mặc dù nghĩ về nó một cách nghiêm túc hơn thì dù sao chẳng có gì xảy ra trong những ngày gần đây là hợp lý cả. Việc một người chết ám lấy ngôi nhà đã là một chuyện viễn vông rồi, Lucas không thực sự cảm thấy mình muốn soi mói thêm về mấy chi tiết nhỏ nhặt hơn nữa.
“Không.”
Elliot ngồi xuống tay vịn ghế gần Lucas.
“Chỉ có duy nhất một điều mà tôi không thể giải thích. Thứ để tôi có thể so sánh gần nhất là hơi thở. Này không phải là thứ mà cậu hay nghĩ đến phải không? Nó diễn ra hoàn toàn trong vô thức. Đối với trường hợp tôi cũng vậy. Tôi luôn có thể cho mọi người biết về sự hiện diện của mình nhưng tôi không thể chạm vào bất kì vật gì đang sống. Sự sống xung quanh các cậu, trong từng miếng gỗ, từng miếng kim loại, trong không khí, trong làn da của một người…”
Anh ta ngừng lại rồi chần chừ giơ tay lên, đưa nó tới gần gò má của Lucas.
“Tôi có thể chứ?”
Anh thì thầm, nhìn Lucas rồi giương cằm.
Lucas gật đầu, chờ đợi làn da của Elliot chạm vào cậu. Cậu liếc nhìn Elliot dưới lông mi của mình rồi nhìn thấy nụ cười thất vọng của anh.
Ồ.
Cậu chợt nhận ra bàn tay của Elliot đang đặt trên da anh, nhưng Lucas không hề cảm nhận được.
“Thấy không?”
Elliot nhẹ nhàng bảo.
“Tôi cũng không cảm giác được cậu.”
Lucas gật đầu, nụ cười xin lỗi hiện lên trên môi cậu.
“Tôi phải thừa nhận rằng bản thân đã không ngừng hi vọng nó có thể có tác dụng dù chỉ một lần.”
Elliot bày tỏ, thu tay lại về đùi của anh ta.
“Tôi xin lỗi.”
Lucas thì thầm, hạ mắt nhìn tay của Elliot.
Họ im lặng một lát rồi Lucas nhìn Elliot với khuôn mặt trầm ngâm. Lucas không biết mình có thể làm gì, nhưng có thứ gì đó bên trong cậu bảo rằng cậu nên thử. Có lẽ là nhà khoa học trong cậu không muốn gì hơn là hiểu rõ tình hình của Elliot trước mặt như thế nào, nhưng trên hết, Lucas nhận ra rằng mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất của Elliot vào phút này nếu không phải nói là lựa chọn duy nhất mà anh ta từng có.
Nhưng nó lại khiến cậu lo lắng. Lỡ như cậu thất bại thì sao?
Nhưng lỡ như cậu thành công thì sao?
Lucas mở miệng, bằng một ánh nhìn kiên quyết, cậu bảo.
“Tôi muốn giúp anh.”
“Thật sao?”
Elliot hỏi, khuôn mặt anh ta đầy hi vọng.
Lucas gật đầu.
“Thật lòng là tôi không biết mình có thể làm được gì…”
Cậu thừa nhận.
“Nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ thử.”
Elliot cười toe toét, một tia hi vọng dấy lên trong mắt anh.
“Cảm ơn cậu.”
Anh bảo.
—
Khi Lucas tụ họp lại với đám bạn với mấy lon bia trên tay, cả đám nghi ngờ nhìn anh.
“Bộ mày bị đuối ở trỏng hay gì?”
Arthur cau mày hỏi.
“Mày đi được nửa tiếng rồi.”
Lucas nhún vai không có vẻ gì là hối lỗi, đặt mấy lon bia xuống bàn.
“Mẹ tao gọi nên tao phải bắt máy.”
Cậu giải thích, Arthur hiểu rõ gật đầu.
“Dì thế nào rồi?”
Yann hỏi rồi lấy một lon bia trên bàn, khui nắp cái bật lửa của cậu ta.
“Bà ấy ổn.”
Lucas kéo ghế rồi ngồi xuống.
“Giờ thì, cả bọn đến đâu rồi?”
Cậu hỏi, đưa mắt nhìn khắp bàn rồi thấy mấy lá bài vẫn còn vương vãi lộn xộn.
Cậu thận trọng liếc nhìn Arthur. Nếu có ai đó có thể giúp được Elliot thì đó chính là anh ta.
Bây giờ thì cậu chỉ cần thuyết phúc anh ta rằng chuyện này là thật.
Nó sẽ không dễ dàng chút nào.
Điều bất ngờ là, cậu là người đầu tiên thức dậy nhưng sự tĩnh lặng lại bị phá vỡ bởi những tiếng chim hót quanh vườn và cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá rời khỏi cành cây. Cậu đã không cảm thấy thư giãn như thế này trong một khoảng thời gian rồi. Kì diệu thật, Lucas thường phải mất đến hai đêm mới quen được với hoàn cảnh mới, nhưng giờ đây, cậu chỉ muốn đắm mình trong khoảng thời gian yên bình này càng lâu càng tốt.
Đám bạn và cậu dự định ở trong ngôi nhà của ông bà Authur ở nông thôn một tuần. Bọn họ đang trong kì nghỉ, tất cả bài kiểm tra cuối cùng cũng bị bọn họ quăng ra phía sau và Lucas cảm thấy rằng bản thân đã có thể hít thở trở lại sau những ngày tháng đầy nỗi bối rối, nước mắt và đa phần là sự hoài nghi về bản thân trong mọi quyết định của cậu.
Ngôi nhà ở trong một ngôi làng nhỏ tại phía Bắc nước Pháp, xung quanh là những khu rừng tối tăm bao quanh và những mặt hồ nhỏ, tất cả làm cho thời tiết ở đây hơi se lạnh giữa khí trời tháng Bảy. Tuy không có nhiều ngôi nhà xung quanh nhưng nơi này lại mang đến cảm giác được chào đón khác hẳn với cuộc sống bận rộn thường ngày của họ ở Paris. Căn nhà cũ kĩ chắc đã được sử dụng trong khoảng ngày dài nhưng nó mang lại cảm giác giản dị, đầy mùi gỗ, nước sơn và sách cũ.
Bọn họ đến nơi này vào trước nửa đêm ngày hôm qua, cả đám đều mệt mỏi sau khi dành cả một ngày lái xe trên chuyến hành trình đầy sự sợ hãi. Basile là người duy nhất có bằng lái và Lucas không thể không tự hỏi là ai trong số cái đám này tỉnh táo tới mức nghĩ rằng cho cậu ta lái xe là một ý kiến hay. Basile rất có máu liều, cậu ta chuyển làn mà không cần nhìn xung quanh và luôn bị phân tâm bởi những thứ ngẫu nhiên nhất. Lucas nghiêm túc tỏ ý thà cho cậu bắt tàu về nhà còn hơn là ngồi trên chiếc xe Basile lái lần nữa.
Cậu còn chưa viết di chúc đâu, cảm ơn.
Lucas nghe tiếng bước chân phía sau cậu, lười biếng ngoảnh đầu nhìn bên cạnh. Cậu nheo mắt khi mắt trời chiếu thẳng vào mắt. Lucas nhìn thấy Basile đang tiến lại gần, lê những bước chân nặng nè.
“Chào buổi sáng, Baz.”
Lucas chào cậu ta.
Basile ngáp dài, miệng cậu ta mở to rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Lucas. Cậu ta ngước nhìn trời một lát, Lucas để ý thấy có quầng thâm dưới mắt cậu ta.
“Mày làm cà phê à?”
Basile càu nhàu, giọng cậu ta khàn khàn vì buồn ngủ rồi ưỡn lưng ra sau, duỗi thẳng cánh tay. Cậu ta nhìn không khác gì một vũ công đương đại, mái toán xoăn bù xù trên đầu và hai cánh tay di chuyển quanh người một cách kì lạ. Lucas cảm thấy khóe môi mình đang giật giật, cậu che miệng mình lại để che giấu sự thích thú của mình.
Cậu nâng chiếc cốc của mình lên.
“Ấm ở trong bếp đó.”
Cậu lầm bầm, ngoắt đầu về phía ngôi nhà.
Basile gật đầu rồi ngáp, cậu ta đứng dậy khỏi ghế rồi đi vào bên trong, từng bước chân dẫm lên nền nhà bằng gỗ.
Cậu ta trở lại sau vài phút, tay cầm hai chiếc cốc. Yann đang đi phía sau Basile, đôi mắt lim dim vì buồn ngủ nhưng môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng như ngọc trai của mình. Một bịch bánh mì bị cậu ấy kẹp ngay dưới nách, hai tay cầm hộp bơ và một hủ mức nhà làm, mấy thứ đó là một trong số thức ăn mà bà của Arthur để lại cho họ, cậu ấy cẩn thận đặt nó xuống bàn trước khi ngồi xuống đối diện Lucas.
Yann cười với Lucas. Cậu ấy vui vẻ chào Lucas. “Xin chào!”, nụ cười càng ngày càng rộng. Không thể chờ lâu thêm được nữa, cậu ta quay sang ổ bánh mì và xé một lát trước khi chộp lấy miếng bơ ở tay trái. Sau đó, Yann cau mày, nhìn chằm chằm người trước mặt mình một cách vô hồn, mắt Yann đảo khắp bàn, miệng Lucas nhếch lên đầy thích thú. Trạng thái buồn ngủ của Yann rõ ràng làm não của cậu ấy bị lag chút đỉnh rồi.
Lông mày của Yann đột nhiên nhảy lên tận trán rồi phì phò, như thể đang chửi bản thân trong đầu vậy.
“Vãi thật, tao quên con dao rồi.”
Cậu ta thì thầm rồi đứng lên.
“Tao trở lại liền.” Yann lầm bầm rồi bước ngược trở lại nhà.
Lucas cười khúc khích, cậu cầm lấy miếng bánh mì lúc nãy mà Yann xé ra, chắc rằng thằng bạn của mình không thể nhìn thấy. Cậu mở hủ mứt ra rồi nhúng thẳng đầu bánh mì vào trong rồi vội vàng bỏ vào mồm.
Nếu có ai hỏi đến, thì đó là Basile, Lucas hoàn toàn vô tội.
Cậu nhanh chóng nhai miếng bánh mì, liếc nhìn phía bên cạnh để chắc rằng Yann không trở lại ngay rồi cậu đem sự chú ý của mình quay ngược lại cho Basile người đang cau có nhìn chiếc cốc.
“Sao vậy, Baz? Nhìn mày thảm vãi.”
Lucas bình tĩnh hớp một ngụm cà phê rồi nuốt vài vụn bánh mì còn đang mắc kẹt giữa răng cậu.
Basile chùng vai, thở dài nặng nề. “Tối qua tao không ngủ được.”, cậu ta lầm bầm “Tao nhớ là bản thân ngủ lúc… Tao còn không biết nữa. Lúc đó mặt trời chiếu vô phòng rồi.”
Cậu ta nói thêm, chà hai tay lên mặt mình. Cậu ta cầm chiếc cốc đưa lên miệng rồi nhăn mặt khi chất lỏng nóng hổi chạm vào lưỡi cậu ta. Basile dịch chiếc cốc ra xa rồi chửi thề, liếc nhìn nó như thể đó là lỗi của nó vậy.
Lucas cười khúc khích nhưng khuôn mặt cậu lại nhanh chóng biến thành vẻ mặt đồng cảm.
“À, sao đến nỗi vậy?”
Cậu hỏi và nhìn Basile ngậm môi dưới của cậu ta, đôi mắt dò tìm qua khắp ngôi nhà mọi lúc.
“Tao nghe thấy nhiều tiếng động ghê lắm. Một lúc thì tao nghĩ rằng có ai đó đang gõ gõ vào tường, ở ngay trên đầy tao.”
Cậu ta thấp giọng giải thích, hai tay múa may phía trên đầu.
“Giống thế này này…..”
Cậu ta bỏ tay xuống, gõ vài cái lên mặt bàn.
Lucas nhướng một bên lông mày khó chịu, không mấy ấn tượng.
“Tao biết tiếng gõ kêu ra sao mà.”
Basile đảo mắt.
“Tao chỉ nói thôi mà! Nó ngừng gõ một hồi nhưng lúc tao định đi ngủ thì nó lại gõ tiếp, làm tao sợ chết khiếp.”
Cậu ta thú nhận, cụp mắt xuống cốc, cặp má cậu ta đỏ bừng.
Lucas nghi ngờ liếc nhìn ngôi nhà.
“Mày chắc là đó không phải là gió chứ? Hoặc là bọn kia đang chọc mày cho vui vậy thôi?”
Lucas thắc mắc.
Basile lắc đầu, những lọn tóc nâu xoăn của cậu ta nhảy múa xung quanh.
“Không, giường dựa vào bức tường phía ngoài, bên trong thì là bức tường chia cách ngôi nhà ra. Vì vậy nên không ai trong số bọn mày có thể làm được hết.”
Cậu ta ngưng lại rồi rùng mình.
“Ugh, nói tới nó thôi cũng đủ làm tao sợ rồi.”
Cậu ta nhăn mặt thừa nhận.
Lucas cau mày. Nó lẽ ra không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà Basile có vẻ khá run.
“Ờ. Kì lạ thật.”
Cậu bình luận đơn giản một câu.
Yann đúng lúc xuất hiện trở lại, trên tay cầm con dao.
“Mày lâu thế. Đi lạc à?”
Lucas nhếch miệng nhìn Yann chĩa dao về phía mình đe dọa.
“Tao có vũ khí đấy, đừng có chọc tao.”
Yann thu dao lại rồi ngồi xuống đối diện Lucas, đặt dao lên bàn. Lucas nhìn con dao, thách thức nhếch một bên lông mày. Yann lắc lắc đầu.
“Tao đi tè.”
Cậu ta thông báo với Lucas.
“Đã thỏa mãn chưa, chàng thám tử.”
Lucas khịt mũi rồi Yann cười thích thú chộp lấy miếng bơ cẩn thận mở bao bì.
“Nè, Yann, tối qua mày có bị mất ngủ không?”
Basile hỏi.
“Hở, không hẳn lắm?”
Yann trả lời hời hợt, ánh mắt cậu ta đảo quanh bàn. Cậu ta nhíu mày khó hiểu.
“Tao tưởng là tao….”
Cậu ta ngừng lại rồi nhìn chằm chằm vào ghé, ánh mắt lia về phía Lucas, người đang cười cười vô tội.
“Lucas…”
Yann thở dài, cậu ta nheo mắt nghi ngờ, Lucas giơ tay ra hiệu mình vô tội, trên mặt viết đầy chữ “Tao không làm gì hết á nha.”
“Sao cũng đươc.”
Yann lầm bầm, ánh mắt cậu ta từ Lucas chuyển qua Basile, nối lại cuộc trò chuyện lúc nãy.
“Chỗ này kì lạ thật. Tao không biết thế nào nhưng mà giống như là… Tao không biết nữa, khá đáng sợ chăng?”
“Ha!”
Basile kêu lên, xé một mẩu bảnh mì rồi cướp lấy con dao trước khi Yann kịp dùng.
“Thấy chưa!”
Basile nói với Lucas, chỉ con dao trực tiếp về phía cậu. Lucas nhìn chằm chằm vào nó, hơi lo lắng rằng lỡ Basile trượt tay rồi làm rớt nó xuống bụng dưới của cậu.
Cậu tin Yann sẽ không làm bị thương cậu nhưng mà Basile là trường hợp khác. Cậu ta khá mất tập trung nên Lucas đã di chuyển ghế của cậu ra sau một chút, giữ khoảng cách với cậu ta.
Lucas còn quá trẻ để chết, đi gặp mặt tổ tiên của mình chỉ vì vài lát bánh mì, nghe thật bi kịch. Nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng nếu mà như thế thật thì đối với một người đàn ông Pháp mà nói thì chẳng khác gì trò hề. Cậu hoàn toàn có thể hình dung ra khung cảnh Mika viết một câu cáo phó đầy chế giễu lên trên bia mộ của mình.
Nên không thể để chuyện này xảy ra được.
Basile cầm bơ rồi bắt đầu phết lung tung lên bánh mì.
“Tao bảo với mày rồi, có cái gì đó sai sai trong cái nhà này. Đầu tiên là tiếng động sau đó là thứ này.”
Cậu ta nói rồi lắc đầu về phía Yann. Cậu ta mở nắp hủ mứt ra rồi cho con dao vào.
“Được rồi Baz, bình tĩnh.”
Lucas thì thầm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào tay Basile một cách mệt mỏi.
“Còn mày thì sao, Lucas?”
Yann hỏi, khuỷu tay đưa lên trên bàn rồi đặt cằm vào lòng bàn tay.
Lucas nhúng vai.
“Tao ngủ như con nít vậy.”
“Mày may mắn đấy.”
Basile lầm bầm. Cậu ta cắn một miếng bánh mì.
“Chúng ta cần phải làm gì đó.”
Yann dừng lại.
“Là làm gì?”
“Hello!”
Arthur nhảy ra từ đằng sau bọn họ, cái đầu ướt sũng thò ra khỏi của làm Lucas giật mình. Cậu xoay người trên ghế rồi chào Arthur bằng một cái vẫy tay lười biếng.
Arthur bước tới bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Yann, chào cả nhóm bằng một nụ cười toe toét.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh ta hỏi, ánh nắng phản chiếu lên cặp kính của anh ta làm anh ta che mặt.
“Tao đang nghĩ đến chuyện tìm một thầy trừ tà về.”
Basile lẩm bẩm.
Arthur nhìn cậu ta đầy bối rối.
“Hở? Sao?”
Anh ta hỏi.
“Nhà của mày bị một thứ nghiện gõ tường ám rồi.”
Basile giải thích, ăn một lát bánh mì cuối cùng.
“Chúng ta phải giải quyết thứ này nếu cả đám còn muốn ở lại đây. Tao cần ngủ, tao đang tuổi phát triển mà.”
Cậu ta tiếp tục nói với cái miệng đầy bánh mì, vụn bánh rớt xuống. Lucas nhăn mũi tỏ vẻ không tán thành rồi ném cho cậu ta một cái nhìn không mấy hài lòng.
Arthur ngừng lại một chút, Lucas chú ý thấy mắt anh ta đột ngột sáng lên.
“À phải rồi, không có gì đâu.”
Anh ta nói rồi vẫy tay.
“Chỉ là Elliot mà thôi.”
Lucas chậm rãi nhếch mày, trong mắt cậu hiện lên vẻ tò mò. Có ai khác trong căn nhà này sao?
“Ai là Elliot?”
Yann buột miệng hỏi, một nụ cười bí ẩn hiện lên trên môi Arthur.
“Cơ bản thì ông ta là là cụ cụ cụ cụ, ờ chắc là thêm một đời cụ nữa, cụ cố của họ hàng bên mẹ tao. Ổng chết vào những năm 1830 gì đó. Tao không nhớ nữa nhưng mà nó là một câu chuyện dài.”
Arthur nhún vai rồi kể.
Lucas nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Mày biết chuyện này là không thể mà, phải không?”
Cậu nói xong rồi thấy nụ cười của Arthur càng mở rộng thêm.
Anh ta đặt chiếc cốc xuống bàn rồi sáp mặt lại gần Lucas hơn.
“Ý tao là, tao biết chuyện này là không thể rồi. Nhưng mà đây giống như là một câu chuyện xưa trong gia đình hơn. Tao đoán là cha của ông ta là người đã xây lên căn nhà này vào đầu những năm 80 và Elliot là đứa con duy nhất của ông.”
Anh ta giải thích rồi gãi cằm trầm ngâm, đưa tay lên gần tai.
“Tao không biết là liệu tao có thể lắc cái phần tóc mai của tao không nữa.”
“Arthur?”
Lucas hỏi, bối rối nhìn Arthur đang lầm bầm cái gì đó rồi anh ta vẫy tay đằng trước khuôn mặt đám bạn của mình.
Arthur lắc đầu.
“À phải rồi, xin lỗi.”
Anh ta nói.
“Câu chuyện kể là Elliot đã chết khi ổng chỉ vừa 20. Và kể từ ngày ông ta chết, ngôi nhà bắt đầu có nhiều tiếng động lạ, tiếng gõ cốc cốc, tiếng đập cửa rồi lại là tiếng cào trên vách tường bằng gỗ rẹt rẹt.”
Lucas chú ý thấy vai của Basile đang khúm lại gần cậu, cậu ta huých khuỷu tay vào anh ta. Basile ném cho anh ta một cái nhìn dữ tợn, rõ ràng là không hài lòng lắm với những gì mà anh ta nghe được.
“Rồi, tuyệt vời, làm sao mà tao ngủ qua được đêm nay bây giờ?”
Cậu ta rên rỉ.
Arthur nhún vai và cho Basile nụ cười trấn an.
“Đừng có tin thật chứ mày. Chỉ là một câu chuyện mà thôi. Mày biết mọi câu chuyện sẽ đi đến đâu rồi đó, nó thay đổi theo thời gian và trước khi mày được biết đến nó thì cổ tích về người cá bị xé lưỡi biến thành một bộ phim của Disney, nơi mà cô ta sống hạnh phúc trọn đời với chiếc lưỡi của mình.”
Anh ta dừng lại một lúc.
“Đợi đã, cổ vẫn còn lưỡi mà đúng không?”
Anh ta trầm ngâm rồi lắc đầu mỉm cười.
“Dù sao thì gia đình tao đã quyết định chuyển từ Disney sang Grimm, thế thôi.”
Lucas khịt mũi thích thú. Arthur không sai, Lucas ngầm thừa nhận. Ai trong số họ tin rằng có một ngôi nhà thực sự bị ma ám chứ?
Không ai cả.
Đúng vậy đó.
Arthur lấy tay vòng quanh cốc rồi đưa nó lên miệng mình, anh ta thổi thổi để làm nguội cà phê một chút.
“Hồi nhỏ, tao từng sợ muốn tè ra quần, bởi vì người bà ngoại kính mến của tao đã kể cho tao câu chuyện đó khi tao quậy tung nhà.”
Anh ta nói, nhấp một ngụm cà phê:
“Giờ thì tao không còn để tâm đến mấy tiếng động đó nữa.”
Anh ta thông họng, cười với Basile.
“Ma không có thật đâu Baz. Đây chỉ là một ngôi nhà cũ và chẳng có gì xung quanh đây nên mấy tiếng động mà mày nghe không chắc là thứ gì rõ ràng tạo ra đâu.”
Anh ta tiếp tục nói:
“Tao đến đây vào mỗi dịp hè mà và chẳng có gì xảy ra cả. Mày sẽ không bị đâu.”
Arthur hứa với đôi mắt ấm áp.
“Nếu mày đã nói thế….”
Basile lầm bầm sau đó quay đầu nhìn về phía bàn rồi liếc mắt nghi ngờ nhìn xung quanh căn nhà.
Bọn họ chỉ ở đây một tuần mà thôi. Chẳng sẽ có gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy cả.
Phải không?
“Yann?”
Arthur la vào phòng khách từ cửa chính, đặt ba lô xuống dưới chân. Anh ta tìm đôi giày của mình và mang vào, đứng bằng một chân, chân còn lại thì bấp bênh trên không trung.
Tiếng xả nước vang lên trong phòng tắm, khuôn mặt của Yann xuất hiện ở hành lang, một nụ cười ngại ngùng nở trên môi cậu ta.
“Tao ở đây. Xin lỗi, tao đang tìm cặp mắt kính của tao.”
Cậu ta vừa nói vừa bước về phía cả nhóm.
Lucas nhếch mày.
“Trong phòng tắm?”
Cậu nói thầm gì đó trong miệng rồi thấy Yann đang cảnh cáo nhìn cậu.
Arthur gật đầu, hiển nhiên là không để ý tới cuộc trò chuyện ngầm giữa hai thằng bạn bên cạnh mình.
“Tuyệt, giờ thì đi thôi.”
Anh ta mở cánh cửa chính, cánh cửa tạo ra tiếng két ầm ĩ khiến cả bọn nhăn mặt rồi anh ta bước ra ngoài. Lucas định đi theo thì chợt nhớ ra là mình đã bỏ quên thứ gì đó trong phòng.
Cậu đập lòng bàn tay lên trán mình.
“Chờ chút, khăn tắm của tao ở trên lầu.”
Cậu rên lên và thấy Yann lắc đầy với vẻ bực tức, chế giễu. Lucas quay gót rồi lao tới cầu thang.
“Bọn mày đi trước đi, tao sẽ theo sau.”
Cậu hét lên mà không thèm ngoái đầu lại rồi leo từng hai bậc thang.
“OK, bọn tao sẽ đi từ từ.”
Lúc bước vào phòng cậu, Lucas nghe Arthur la lên và một lát sau là tiếng đóng cửa chính.
Cậu liếc nhìn quanh phòng, thấy cái đống hỗn độn mà cậu tạo ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Quần áo treo trên lưng ghế, mấy đôi tất thì nằm vươn vãi trên sàn nhà gần phía giường. Cậu bước tới chiếc túi của mình, cúi xuống nhặt nó. Khi tay cậu nắm lấy lớp vải của chiếc khăn tắm, anh từ từ kéo nó ra cho thẳng thớt.
Lúc cậu đang định qua đầu bước đi thì cậu nhận ra không khí trong căn phòng thay đổi. Nhịp tim của cậu tăng lên và cậu nín thở. Da cậu ngứa ran vì rợn, cậu cảm giác bên trong cậu đang gào thét rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra và nếu Lucas giỏi về bất kì thứ gì thì nó là giác quan nắm bắt mấy thứ như thế.
Có gì đó không đúng, sự im lặng kì lạ trong ngôi nhà không thể giúp cậu bình tĩnh lại. Lưng Lucas ép thẳng và căng cứng, cậu gần như sợ phải cử động từng tắc trên cơ thể của mình, mặc dù từng thớ thịt đang cầu xin cậu hãy chạy ngay đi.
Sau đó cậu nghe thấy.
Một tiếng gõ.
Rồi lại thêm một cái, ở đằng kia, ở ngay bức tường phía bên tay phải của cậu.
Hơi thở Lucas nghẹn lại, cậu theo phản xạ quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Mắt cậu trơn tròn khi nhận ra bản thân không ở một mình.
Một người đàn ông vẻ ngoài tái nhợt đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào Lucas. Biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta bình tĩnh, Lucas nuốt nước bọt khi thấy một ánh nhìn u ám lướt qua khuôn mặt cậu. Lucas thật sự không đoán được người đàn ông đang đứng đó ở độ tuổi bao nhiêu, vị thành niên hay đầu hai mươi, với kiểu tóc mà cậu đã từng thấy không biết bao nhiêu lần qua những thước phim lịch sử hay những trang sách báo về thế kỉ 19. Mái tóc anh ta được chải sang một bên, tuy có vẻ hơi xuề xòa nhưng trông vẫn rất thanh lịch. Khuôn mặt của anh ta được bao quanh bởi những sợi tóc mai màu nâu đậm, đậm hơn cả màu tóc cậu. Người đàn ông trên người mặc một chiếc sơ mi trắng có cổ và một chiếc quần đen vừa vặn.
Nhưng hơn hết, Lucas lại cảm thấy bị thu hút bởi sự mãnh liệt trong đôi mắt xanh kia của người đàn ông, như thế anh ta đang đòi hỏi hết mọi sự chú ý của Lucas thông qua đôi mắt đó, một dấu hiệu nguy hiểm đằng sau vẻ đẹp của chúng.
Lucas sẽ thành thật nghĩ rằng người đàn ông nọ thật hấp dẫn nếu bỏ qua cái cảm giác rằng phổi cậu đang muốn hét toáng cả lên.
Tên đột nhập không nói gì, ánh mắt chằm chằm của anh ta không hề nao núng và sự im lặng kéo dài này chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng thở to và đứt quãng của Lucas khi hai người bọn họ quan sát nhau.
Lucas cảm thấy máu trong cơ thể mình trở nên lạnh lẽo, một trận rùng mình chạy dọc thẳng sống lưng. Những suy nghĩ của Lucas giờ đây là một mớ hỗn độn của sự bối rối và nỗi kinh hoàng. Cậu nhắm mắt lại, cầu mong người đàn ông đó biến đi. Cậu lùi một bước, cố gắng tạo khoảng cách với người đàn ông đó nhưng lại vấp phải một bộ quần áo đang ở dưới sàn khiến cậu loạng choạng, ngã đập mông xuống sàn.
Cơn đau đớn truyền tới từ phần dưới nhưng cậu không quan tâm, cậu dịch thân mình ra phía sau cho đến khi lưng đập vào tủ quần áo màu nâu.
Chuyện này không có thật, cậu lặp đi lặp lại với bản thân.
Cậu hít sâu một hơi và đếm đến ba trong đầu. Khi cậu mở mắt ra, người đàn ông đã biến mất.
Lucas thở ra nặng nề, trái tim cậu đang đập như điên trong ngực.
Chuyện quái quỷ gì mới xảy ra vậy? Là do trí tưởng tượng trong đầu cậu? Hay là do hiệu ứng ánh sáng đây?
Cậu nhanh chóng đứng dậy rồi nhìn quanh phòng hòng tìm kiếm dấu vết của người đàn ông nó nhưng không thấy anh ta đâu cả. Trong một giây, Lucas lao ra khỏi phòng, tay nắm chặt khăn tắm trong khi lao xuống cầu thang.
Cậu chắc chắn đã gặp ảo giác rồi, cậu vừa nghĩ vừa chạy như bay ra khỏi nhà.
Không còn lời giải thích nào khác nữa.
—
Sau khi thăm thú ngôi làng nhỏ và bơi quanh mặt hồ gần đó đến lúc chiều muộn, đám thanh niên trai trẻ cuối cùng cũng về nhà để ăn sau khi ghé lại cửa hàng tiện lợi dưới thị trấn.
Yann đề nghị bản thân sẽ nấu ăn và Lucas vui mừng hơn ai hết vì cậu biết rằng mình sẽ không cần động đến một đầu ngón tay. Bất ngờ là Yann nấu ăn khá ngon. Mẹ của Yann, người mà Lucas vô cùng yêu quý, đã luôn khuyến khích Yann học cách tự lập khi còn nhỏ và nấu ăn chắc chắn là một trong những điều mà bà đã khắc sâu vào não của cậu ta. Nói chung là đây cũng coi như là một chuyện đôi bên cùng có lợi cho Lucas.
Buổi tối thật sự rất tuyệt vời, họ dành thời gian để hít cần, uống bia rồi nói về mấy thứ linh tinh nhất ở ngoài hiên, nhưng Lucas lại cảm thấy căng thẳng kể từ khi họ về đến nhà. Cậu không muốn quay vào trong rồi vấp phải một thứ gì đó…. Bất kể là người đàn ông kia là thứ gì đi chăng nữa.
Nếu muốn cậu thành thật thì cậu luôn cảm thấy như thế suốt cả ngày hôm nay, tai nạn lúc chiều cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu không ngừng nghỉ. Như thể như não của cậu từ chối để gạt phăng nó đi và Lucas cảm thấy bản thân đang bối rối đến phát điên. Nếu có một ai như người đàn ông đó…. tồn tại, thì chuyện gì mới là thật?
“Yann, món này tuyệt vãi cú mèo.”
Basile nhồm nhoàn nói chuyện, háo hức đưa chiếc nĩa vào miệng, mắt đảo ngược ra sau đầu trong sự sung sướng.
“Cảm ơn, Baz. Món này không ngon bằng mẹ tao làm nhưng là tao làm cũng khá tạm rồi.”
Yann ngượng ngùng nhúng vai, nhưng Lucas có thể nói rằng cậu ta rất hài lòng với lời khen của Basile.
“Mày giỡn với tao à?”
Basile kêu lên, chiếc nĩa bị cậu ta quơ quào trên không trung.
“Đây có lẽ là bữa tối ngon miệng duy nhất mà chúng ta có trong tuần này. Mày tin tao đi, nó ngon thật đó.”
Lucas cuối đầu, cậu lơ đãng đảo đảo bông cái xanh trong dĩa. Lucas đang cố gắng theo kịp cuộc trò chuyện, cậu càu nhàu tán thành mỗi khi cần và cố gắng tham gia vào nhiều nhất có thể, nhưng cậu không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mình đang bị theo dõi. Ngôi nhà này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bất an, cứ vài giây là cậu lại liếc nhìn xung quanh, từng nỗi sợ hãi cứ cuộn lên trong lòng.
Cậu biết đám bạn của mình cũng chú ý đến những hành động kì lạ của cậu, như Yann và Arthur cứ quăng những ánh mắt quan tâm vào cậu nhưng không một ai trong cả hai đề cập đến. Lucas thật lòng không muốn họ làm thế.
Cậu phải nói thế nào đây? Rằng cậu đã nhìn thấy một người đang ông có vẻ ngoài tái nhợt ở trong phòng cậu? Một người đàn ông trông có vẻ như là còn sống? Họ có thể sẽ không để tâm và Lucas thậm chí còn không thể chắc chắn rằng mình không gặp ảo giác.
Cậu thấy Yann nhìn cậu nên cậu ngước lên.
“Hửm?”
Yann hắt cằm chỉ vào dĩa của Lucas.
“Mày có sao không? Tao không thấy mày ăn nhiều lắm.”
Lucas nhún vai.
“Tao ổn mà không sao đâu. Tao không đói lắm mà thôi. Món này ngon phết, mẹ mày hẳn là tự hào lắm.”
Cậu nói chuyện vui vẻ, cố gắng thuyết phục thằng bạn.
Yann nheo mắt, chăm chú quan sát khuôn mặt của Lucas. Cậu ta gật đầu, mặc dù cái nhếch miệng của cậu ta nói rằng cậu ta không tin một chút nào, nhưng cậu ta vẫn nói với Lucas.
“Nếu mày đã nói thế.”
Lucas cười ngặt nghẽo rồi nhìn vào đĩa của mình. Cậu dùng nĩa đâm một ít bông cải xanh rồi đưa lên miệng. Lucas không thể phủ nhận rằng thức ăn rất ngon, ngon đến chảy nước miếng nhưng tâm hồn của cậu lại không đặt vào trong đó. Sự căng thẳng của cậu khiến cậu mất tập trung, không thể hoàn toàn thưởng thức hương vị món ăn mà Yann nấu hay là niềm vui của đám bạn mình.
Lưng cậu đau nhức, cậu ngập ngừng ngọ nguậy trên ghế cố gắng tìm một tư thế thoải mái nhất. Cậu kín đáo liếc nhìn đám bạn của mình, không ai trong số họ chú ý tới cậu, ánh mắt họ tập trung vào Basile, người đang phát biểu sôi nổi bằng cả hai tay.
Một thứ gì đó xẹt qua cửa sổ lọt vào mắt cậu, Lucas có thể thề rằng nó trông rất giống một bóng người đi ngang qua… hoặc là đi qua đằng sau anh. Cậu hít hơi rồi quay đầu lại nhìn ngó xung quanh. Không thấy có gì bất thường, cậu lắc đầu và cố gắng điều hòa nhịp thở của mình.
Chắc là do mớ cần hồi nãy mình hít thôi? Chắc chắn là vậy.
Hoặc có lẽ là có thứ gì đó ở bên ngoài thật, ở trong vườn?
Chết tiệt, Lucas nghĩ tới cảnh một gã biến thái đang trộm nhìn cậu ở bên ngoài làm toàn thân cậu không thoải mái nổi. Không một ai khác ngoài họ có thể đi vào trong sân vườn, ý nghĩ này khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Có khi không phải chỉ một người đàn ông kia? Có lẽ nào có thêm nhiều người như anh ta nữa?
Lucas cảm thấy mình sợ đến phát ốm nhưng cậu còn chẳng kịp nhận ra mình đang căng thẳng, tay cậu nắm chặt chiếc nĩa và hành vi kì lạ của cậu đã thu hút tất cả sự chú ý của đám bạn, họ nghi ngờ nhìn cậu. Cậu cảm nhận được có một bàn tay lay lay vai mình đưa cậu ra khỏi cơn hoảng loạn.
Khi Lucas nhận ra đám bạn đang nhìn cậu, cậu cố gắng cười tươi nhất có thể.
“Mấy con muỗi đấy mà nhỉ? Tao ghét muỗi lắm.”
Cậu lắp bắp trả lời rồi quơ tay như thể cậu đang đuổi mấy con bọ đang bu quanh người cậu.
Arthur bối rối nhìn cậu.
“Được rồi.”
Anh ta nói không chắc chắn lắm rồi đưa tay cầm lấy chai bia đưa lên miệng.
Lucas hạ tầm mắt xuống dĩa đồ ăn của mình.
Cậu cần phải thả lỏng. Tất cả chỉ là trí tưởng tượng trong đầu của mình mà thôi.
Mọi thứ đều ổn cả, cậu nói với bản thân mình như thế rồi ép mình múc một thìa đầy bông cải xanh.
Ổn cả thôi.
—
Lucas đang nằm trên giường, mệt mỏi nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu đã cố gắng ngủ nhưng não của cậu cứ ép phải nhớ về người đàn ông mà cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy trong phòng của cậu và điều duy nhất cậu muốn lúc này đó chính là nhắm mắt lại.
Hoặc có thể vậy.
Một phần trong cậu cứ cảm thấy rằng bản thân mình đang ở trong một bộ phim kinh dị, nơi cậu là một người sống sót phải chống chọi lại một thực thể vô danh muốn giết cậu. Chắc chắn rằng phần còn lại của cậu thì nghĩ rằng cậu đã tự tưởng tượng ra toàn bộ cuộc gặp gỡ đó, nhưng sâu thẩm bên trong, cậu biết rằng mình không có.
Mấy bộ phim kinh dị thường làm cho Lucas cười bởi vì cậu không tin đó là thật. Đầu tiên, những nhân vật trong phim luôn đưa ra những quyết định ngu ngốc nhất mà có thể dẫn họ đến cái chết kinh hoàng, nhưng trên hết, Lucas không tin rằng bất cứ phân cảnh nào trong phim sẽ xuất hiện ngoài đời. Lucas tin vào khoa học và thực tiễn, tuy cậu thích những câu chuyện về các hiện tượng siêu nhiên nhưng đó chỉ là vì nó thường giúp cậu tránh khỏi cuộc sống thực tế hằng ngày của mình, thoát khỏi thực tại, thứ mà không phải lúc nào cũng hoàn hảo.
Trong phim kinh dị, không có thứ gì là thật.
Nhưng bây giờ, ngay tại đây, có một chút ít gì đó quá thật.
Cậu xoay người, để lộ tấm lưng cậu và khi nghĩ đến có thứ gì đó sẽ đánh cậu thì cậu lập tức xoay lại về vị trí ban đầu. Cậu không muốn cho ai một cơ hội để làm tổn thương cậu từ đằng sau. Cậu cảm thấy mình như một con mồi của một kẻ đi săn khó đoán đang ẩn mình trong bóng tối. Tất cả bản năng sinh tồn của cậu dường như trỗi dậy, thúc đẩy cậu mau mau hành động đi.
Cả căn nhà chìm trong sự tĩnh mịch kì quái. Lucas giờ đây hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của Basile trong đêm đầu tiên của cả bọn. Thế quái nào mà mình có thể ngủ được khi toàn bộ cơ thể của Lucas đang cảm thấy bất an, bồn chồn?
Không khí thay đổi xung quanh cậu và Lucas bắt đầu run rẩy hít sâu, lông trên tay và chân của cậu nổi lên. Cậu thấy một chuyển động bằng khóe mắt của mình rồi kéo chăn lên đến mũi, giấu đi nửa khuôn mặt mình dưới lớp chăn. Mắt cậu điên cuồng chuyển động sang trái để tìm xem người đàn ông nọ đang ở đâu.
Đó là anh ta, Lucas chắc chắn thế, nhưng bóng đêm trong căn phòng làm cho cậu khó có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Sau vài phút im lặng, người đàn ông đó không di chuyển thêm một căn ti mét nào, Lucas đột nhiên thấy chán cái cảnh sợ sệt này rồi. Nếu trong phim kinh dị, các nhân vật thường thì thầm vô nghĩa thì Lucas không định hạ mình trước đối mặt đánh nhau với thứ đó.
“Tôi biết anh ở đây.”
Cậu thầm thì, giọng cậu như thế bị bóp nghẹt bởi những tấm chăn, cậu bực mình đẩy chúng ra. Cậu hung hăng trở mình ngồi dậy, lưng đập vào đầu giường. Nắm tay cậu siết chặt lấy tấm chăn rồi cậu gần như nhe răng ra, cảm thấy mình như là một con thú bị thương.
Cậu nghe tiếng người đàn ông di chuyển sang bên trái, Lucas nao núng cuộn người lại, kéo hai chân lên ngực.
“Đừng có gan mà lại gần tôi.”
Cầu gầm lên cảnh báo, chậm rãi di chuyển cánh tay dưới chăn, cố gắng chạm vào chiếc điện thoại cậu đặt ở dưới gối.
“Anh là ai?”
Cậu hỏi, giọng cậu gay gắt, nóng nảy.
Người đàn ông nọ không trả lời, dường như là đang quan sát Lucas từ trong bóng tối, dạ dày của Lucas xoắn lại.
Anh ta muốn làm gì đây? Anh ta muốn gì từ cậu sao?
Ngón tay của Lucas cuối cùng cũng chạm vào điện thoại, cậu chụp lấy nó, mắt cậu không rời khỏi nơi mà Lucas nghĩ người đàn ông đó đang đứng. Cậu chà bàn tay cậu lên chăn, nhận ra rằng lòng bàn tay không biết đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi. Cậu mở khóa điện thoại bằng vân tay ở ngón cái, ánh sáng phát ra lờ mờ bên dưới lớp chăn.
Cậu đặt điện thoại đến trước mặt cậu, chiếu sáng chỗ của người đàn ông, thầm hi vọng rằng sẽ làm cho anh ta bị mù mắt.
Lucas cảm thấy bụng mình xoắn lại khi ánh mắt cậu và người đàn ông kia chạm nhau, anh ta nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt vô cảm. Cậu run rẩy thở ra, nghiến răng ken két. Cậu kêu lên vài tiếng khi người đàn ông đi vài bước đến chỗ cậu, ánh mắt anh ta vừa kiên định vừa lạnh lùng.
“Tôi bảo không được cử động!”
Lucas la lên, người đàn ông đứng lại chỉ cách giường tầm một feet, lông mày anh ta nhíu lại.
“Cậu có thể thấy được tôi?”
Anh ta nói bằng một giọng điệu mà Lucas không thể giải thích được, lông mày của cậu nhướng lên tận trán trước khi giọng nói nhẹ nhàng và bình thường một cách đáng ngạc nhiên của anh ta cất lên, bất kể chất giọng đó có hợp với cái loại người mà chẳng biết là gì như người đàn ông này đi chăng nữa.
Lucas lắc đầu, tay điện thoại càng siết chặt hơn.
“Tất nhiên là tôi có thể.”
Cậu vặn lại, giọng run run.
“Tôi không phải là thằng mù.”
Anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò.
“Cậu không nên thấy được tôi.”
“Ừm….”
Lucas lắp bắp, sửng sốt.
“Anh không nên ở trong phòng của tôi.”
Cậu gắt gỏng rồi nhìn anh ta với vẻ thách thức.
Người đàn ông nhìn quanh phòng rồi bảo:
“Về cơ bản thì căn phòng này thuộc về tôi. Mấy thứ mà gia đình tôi trang trí trong này… không hợp với sở thích của tôi lắm, tôi phải thừa nhận như vậy.”
Anh ta tuyên bố thẳng thừng.
Lucas há hốc miệng.
“Gì? Thật á?”
Cậu chết lặng rồi lắc đầu, cảm giác như tình huống bây giờ bị chệch hướng chỉ trong một giây hít thở của cậu thôi vậy.
Cậu ở đây, cố gắng để chứng minh rằng bản thân không phải là một cô nàng khốn đốn, co rúm khi sợ hãi còn anh ta thì lại đang muốn nói về cách bày trí trong căn phòng này?
“Ý tôi là trọng điểm không phải là chuyện này. Anh là ai?”
Cậu hỏi lại lần nữa, tông giọng sắc bén ra lệnh.
Người đàn ông trả lời.
“Tôi là Elliot Demaury. Rất hân hạnh được gặp cậu.”
Anh tự giới thiệu bản thân rồi cúi chào lịch thiệp.
Lucas cảm thấy khóe miệng của mình đang nhếch lên, cậu nuốt ngược tiếng cười của mình vào trong, cảm giác như thần kinh của mình đang trong bờ vực suy nhược.
Vậy là, tất cả câu chuyện mà Arthur kể đều là thật, Lucas nghĩ. Đây là Elliot khét tiếng, một gã đã chết cách đây 200 năm về trước.
Giả sử là vậy đi.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
“Còn cậu là?”
Elliot hỏi ngược lại, anh ngồi xuống giường, chờ đợi ngước nhìn cậu.
Lucas thấp giọng càu nhàu, đầu lưỡi cậu đang muốn bảo anh ta cút đi nhưng cậu kìm lại, thay vào đó cậu trừng mắt cảnh cáo. Lucas nhận ra rằng Elliot không có vẻ đe dọa chút nào, không phải là sau khi phàn nàn về mấy món nội thất trong căn phòng.
Tuy vậy, Lucas phải đồng ý với anh ta. Giấy dán tường hoa văn lỗi thời, những tấm ảnh về những con vịt cũng không phải là gu của Lucas, bất kể là cậu đã cười không biết bao nhiêu lần khi lần đầu nhìn thấy hiện trạng của căn phòng này.
Ít nhất thì con ma này cũng có gu thẩm mỹ, Lucas nghĩ. Cậu ngước lên nhìn Elliot rồi ngước xuống, trầm mặc.
Ừ thì, đại khái là thế.
Lucas ngã đầu ra sau dựa vào đầu giường.
“Lucas, tôi tên Lucas.”
Cậu lẩm bẩm, đan tay vào mái tóc mình để cố hiểu rõ khi nào mà cậu đã đánh mất lý trí thế này. Là cái ngày mà bọn họ vừa đến căn nhà này? Trước đó? Hay là cậu đang mơ về cả một kì nghỉ này và giờ cậu đang ở trên giường trong căn hộ thuê ghép của mình?
Lucas thở dài, thả điện thoại xuống dưới, rút tay ra khỏi chăn.
“Anh định giết tôi sao?
Cậu hỏi.
“Nếu là vì tôi hát trong phòng tắm, tôi có thể ngừng.”
Cậu nhìn Elliot rồi dí sát lên gần.
“Tôi không phản đối việc giao dịch. Tôi không hát, anh không giết tôi, nghe ổn không?”
Cậu thì thầm.
Đôi mắt Elliot mở to trong sự ngạc nhiên, anh ta lắc đầu, tóc trên đầu anh ta không nhúc nhích dù chỉ là một căn ti mét.
“Xin lỗi? Tôi không muốn giết cậu? Cậu nghĩ tôi là loại người gì vậy?”
“Vậy là do tiếng ngáy của Basile? Tôi có thể đá nó ra khỏi nhà để nó ngủ ngoài vườn.”
Lucas đề nghị với nụ cười chần chừ trên khuôn mặt.
Elliot bối rối nhìn Lucas rồi Lucas khép miệng mình lại, đem tầm mắt mình xuống dưới bàn tay.
“Tôi sẽ không giết cậu.”
Elliot lặp lại lần nữa. Sau một khoảng im lặng, anh bổ sung thêm.
“Hay là Basile gì đó. Cậu ta là ai thế?”
Lucas nghển cổ quan sát Elliot.
“Đứa tóc xoăn.”
Cậu ngọ nguậy, thoải mái ngồi thẳng.
“Vậy, anh có thể giải thích lý do tại sao anh lại ở trong phòng t… sao cũng được, ở đây?”
Cậu hỏi rồi bật đèn flash điện thoại cậu lên khi bóng tối nhấn chìm căn phòng một lần nữa.
Cậu cảm thấy có chút nhẹ nhõm nhưng không đồng nghĩa với việc cậu sẽ để tên Elliot này rời khỏi tầm nhìn của mình.
“Tôi tò mò về cậu.”
Elliot đáp lại bằng cái nhìn chằm chằm.
“Rất vinh hạnh.”
Cậu lầm bầm mỉa mai.
“Nhưng mà… Anh có thể tò mò vào ban ngày được không? Hoặc là, viết cho tôi một bức thư cũng được.”
Cậu cười toe toét, đề nghị.
Elliot nhìn chăm chăm cậu một hồi, không để ý đến câu trả lời của Lucas.
“Cậu là người đầu tiên.”
Anh trả lời nghiêm túc.
Lucas thở dài rồi mệt mỏi dụi mắt.
“Đầu tiên gì cơ?”
Cậu hỏi.
Elliot cười với cậu, nhưng nụ cười không lên được trên mắt anh ta.
“Tôi đã ở trạng thái này từ rất lâu rồi và không ai có thể nhìn thấy được tôi cả. Cho đến lượt cậu.”
Anh giải thích.
Ồ, Lucas nghĩ, nghe tệ vãi. Bằng cách nào đó, cậu ghen tị với Elliot có thể tàng hình nhưng xét trên khuôn mặt của anh ta thì đó dường như không phải là trải nghiệm gì tuyệt vời cho lắm.
Cậu cẩn thận nhìn anh.
“À…”
Cậu lẩm bẩm.
“Tôi xin lỗi.”
Elliot cười nhẹ nhìn cậu.
“Vậy là thật nhỉ. Anh thật sự đã chết rồi?”
Lucas tiếp tục.
Elliot nhún vai.
“Tôi đoán là cậu có thể nói thế. Tôi không chắc mình là thứ gì. Một linh hồn? Một hồn ma? Suy nghĩ của cậu gần giống với tôi vậy.”
Anh trầm ngâm.
Lucas ậm ừ.
“Arthur có kể cho chúng tôi về anh. Tôi tưởng đó chỉ là chuyện viễn vông thôi, nhưng mà bây giờ… tôi vẫn không thể tin đây là thật được. Tôi đang mơ, phải không?”
“Tôi e là không.”
Elliot nói, miệng anh ta như mím lại.
Lucas gật đầu. Đầu lưỡi của cậu như đang bị đốt cháy với sự tò mò và từng câu chữ kia tuôn ra trước khi cậu kịp ngăn nó lại.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
Cậu ngừng lại, nhận ra bản thân vô tâm đến mức nào, cậu ngập ngừng nói thêm.
“Ý tôi là… anh có thể cho tôi biết… được không?”
Elliot nhìn Lucas một lúc.
“Tôi không chắc rằng mình có thể.”
Anh thừa nhận.
Lucas nhíu mày, tự hỏi là Elliot đang giấu chuyện gì rồi cậu ngáp một hơi, cậu dùng tay che miệng đang mở rộng của mình.
“Xin lỗi.”
Cậu nhanh chóng nói, mi mắt cụp xuống.
Elliot mỉm cười bí ẩn.
“Tôi sẽ để cậu ngủ. Ta sẽ nói chuyện với nhau vào dịp khác.”
Anh baot rồi đứng dậy đi về phía cửa, Lucas thấy vậy nên cũng đứng dậy theo.
“Vậy…. Gặp lại anh sau?”
Cậu hỏi, không chắc rằng mình liệu có mong chờ vào dịp đó hay không. Cảm giác tò mò vì cú sốc khi gặp được Elliot lúc nãy đã qua, giờ đây phần lớn là cậu không thực sự muốn anh ta tìm lại mình lần nữa. Tình huống bây giờ quá đỗi điên rồ, và Lucas vẫn không hoàn toàn tin rằng tất cả mọi thứ đều là thật. Với tất cả sự hiểu biết của cậu, Elliot có thể là một kẻ mất trí đột nhập vào trong nhà của ai đó để đuổi họ đi rồi cướp hết tài sản của họ.
Hoặc là Lucas chỉ đang ngủ từ đầu đến giờ.
“Tôi chưa bao giờ có thể rời khỏi căn nhà này.”
Elliot trả lời một cách mơ hồ, đáp án của anh ta không thực sự là thứ mà Lucas đang ngóng chờ. Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc rồi Elliot mỉm cười dịu dàng.
“Chúc ngủ ngon, Lucas.”
Những câu từ cuối cùng qua đi, Elliot tan biến ngay trước mắt Lucas.
Lucas ngửa đầu ra sau, cậu giật mình để cơ thể cậu trở lại tư thế nắm rồi nhắm mắt lại.
Vài phút sau, cậu chìm vào giấc ngủ sâu, kiệt sức vì cả một ngày phải ngồi trên tàu lượn cảm xúc.
—
Basile chắc chắn là người thô lỗ nhất mà cậu từng gặp, Lucas nghĩ với vẻ mặt kinh tởm khi nghe Basile cứ luyên thuyên mãi về khoảng thời gian mà cậu ta làm việc ở viện dưỡng lão.
Nói Lucas bị sốc bởi những gì mà cậu nghe được chỉ là cách nói giảm nói tránh thôi. Phải giúp một số người vệ sinh không phải là điều quá ngạc nhiên, nhưng ai biết là mấy người già còn có thể cuồng dâm đến thế này? Lucas chắc chắn không biết rồi, ít nhất là cho đến bây giờ.
Cậu thật lòng có thể sống cả đời sung sướng trong sự thiếu hiểu biết của bản thân, nhưng nhờ có Basile, bây giờ cậu có thể kể chính xác đến đáng kinh ngạc về cái đêm mà Barnadette, 82 tuổi, làm tình với cả Marcel, 75 tuổi và Louis, 86 tuổi, trong phòng vệ sinh tại nhà nhân viên hưu trí.
Sốc vãi cú mèo.
Cậu nhìn thấy Arthur đang nhìn Basile với ánh mắt tò mò, như thể anh ta đang cố gắng hiểu được não của thằng bạn mình hoạt động thế nào. Rõ ràng là anh ta cạn hết lời rồi, vì một lúc sau, anh ta quay sang Lucas rồi cười đau khổ, đôi mắt anh ta hét lên sự đau đớn.
“Xin lỗi Baz, mày thua rồi.”
Yann nói bên cạnh Lucas, thành công cắt ngang đoạn độc thoại của Basile.
Lucas thở phào nhẹ nhõm, mừng vì được nghỉ.
Bọn họ chơi vài ván bài Tarot trong vườn và Basile xoay sở để thua từng ván một.
“Gì?”
Basile bật ra khỏi ghế, cầm lấy lá bài mà Yann dùng để tính điểm. Cậu liếc nhìn nó rồi trừng mắt, càu nhàu.
“Đệt, tao ghét trò này.”
Cậu ném tờ giấy lên bàn rồi bĩu môi đẩy mấy quân bài đang nằm trên người cậu ta ra xa. Cậu ta ngồi xuống, khoanh tay, nhíu mày.
Yann đảo mắt.
“Ê, trong trường hợp này thì mày không nên nói là sẽ bốc lá này. Ba người bọn tao đang đấu với mày nên tất nhiên là mày thua gãy cổ rồi. Mày có nhìn thấy bài của mày không? Hầu như là chẳng có lá nào là có mặt.”
Cậu ta bình tĩnh, chỉ vào những quân bài trên bàn.
“Phải rồi nhưng mà tao có lá 21!”
Basile cãi lại, chộp lấy lá bài có số 21 trên tay rồi lắc lắc chứng minh.
“Không đủ đâu mày.”
Yann trả lời lại, cậu ta nhún vai như thường ngày.
“Dù sao thì chung tiền đi. Mày là đứa nằm cuối ở bảng điểm rồi.”
Basile thở dài, ngọ nguậy trên ghế, rút ví ra khỏi túi sau. Cậu ta đặt chiếc ví trước mặt rồi thở dài lấy ra ba đồng 2 euro rồi thả mỗi đồng trước mỗi đứa bạn.
Cậu ta nhìn lên với vẻ mặt nghiêm túc rồi tuyên bố chắc nịch.
“Tao muốn trả thù.”
Arthur cười ngặt nghẽo nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tao vô. Tao bất ngờ là mày vẫn muốn bị đá đít tới vậy.”
Lucas đẩy ghế ra sau rồi đứng dậy.
“Xin lỗi bọn mày, tao cần phải đi tè đây. Cứ chơi mà không có tao đi.”
Cậu nói với đám bạn của mình rồi bắt đầu bước đi trước khi cả đám kịp lên tiếng.
“Nhưng mà phải cần đủ bốn người mà.”
Basile la lên. Lucas dừng lại rồi quay đầu.
“Tao không biết nữa Baz, đọc trước tương lai của đám kia thử? Mấy lá bài đó hay được dùng để làm vậy mà?
Lucas không hứng thú lắm.
Vai Yann rung lên vì cười.
“Thôi nào, nó chỉ rời đi có hai phút thôi.”
Cậu ta nói với Basile rồi quay cổ nhìn Lucas.
“Bọn tao có thể đợi.”
Lucas gật đầu rồi bước đi, bước vào nhà, bàng quang đầy nước khiến cậu phải tăng tốc độ của mình lên. Khi gần đến cửa, cậu nghe thấy tiếng Yann gọi.
“Lu! Lúc ra mày mang theo vài lon bia nhá?”
Giọng cậu ta oang oang, Lucas giơ ngón tay cái lên mà không ngoái đầu lại, tiếp tục đi tới nhà vệ sinh ở sảnh phòng khách.
Trong nhà có chút lạnh hơn bên ngoài, cậu cảm thấy lông chân mình dựng lên khi bước qua phòng khách. Cậu đi vào nhà vệ sinh rồi đóng cánh cửa phía sau cậu lại.
Ngay khi cậu giải quyết xong xuôi, cậu nhanh chóng rửa tay quay người về phía cửa rồi mở ra. Thay vì đối diện với bức tường thì cậu lại đối mặt với một người. Cậu hét lên rồi lùi bước, lưng cậu đập vào cái tủ màu trắng, mắt cậu vì ngạc nhiên mà mở to.
“Đệt! Đừng có làm thế!”
Cậu la làng, để tay lên trên ngực, tim cậu đập như điên dưới lòng bàn tay cậu.
“Anh thích gõ lắm à? Hồi nãy là cơ hội tuyệt vời để làm vậy ha.”
Elliot ăn năn cười với Lucas.
“Hello, Lucas.”
Anh ta chào hỏi nhìn Lucas đảo mắt.
“Yeah, hi.”
Cậu trả lời cụt lủn.
“Anh cần gì à?”
Elliot ngọ nguậy chân của mình một lúc, rõ ràng là anh đang rất lo lắng và khi Lucas đến gần, cậu hầu như có thể nhìn thấy những chiếc bánh răng đang quay trong đầu anh.
“Thực ra thì cũng có.”
Elliot cuối cùng cũng nói.
“Okay?”
Lucas trả lời, nheo mắt lôi mấy lá thư ra. Cậu nhìn Elliot từ trên xuống dưới rồi nói thêm.
“Phiền anh có thể rời phòng vệ sinh trước được không? Bây giờ… có hơi lạ.”
“Ồ… được, thứ lỗi cho tôi.”
Elliot lùi bước, Lucas nhận ra Elliot không thực sự có một cơ thể thật sự và cậu có thể dễ dàng đi qua anh hoặc có thể xuyên qua anh, vì không có từ nào có thể miêu tả tốt hơn. Nghĩ về chuyện Elliot là một hồn ma là một chuyện, nhưng thật khó để nhớ ra điều đó vì Elliot trông rất thật.
Chà, thì trừ làn da trắng nõn rồi anh ta phát sáng kì lạ.
Cả hai di chuyển tới phòng khác, Lucas nhìn ra cửa sổ chợt nhớ đám bạn của mình đang đợi mình ở ngoài.
“Đi tới chỗ nào kín đáo một chút đi. Đám kia không biết anh.”
Cậu khẽ nói với anh, Elliot gật đầu bước đi qua Lucas.
Anh đi đến một cánh cửa ở hành lang, nghiêng đầu mời Lucas đi theo anh. Anh ta đi sang qua cánh cửa, Lucas gần như cố gắng làm theo mà quên mất rằng bản thân không phải là ma.
Duh.
Cậu úp mặt vào trong rồi cầm tay nắm cửa mở ra, để lộ một phòng đọc sách ấm cúng với một cây đàn piano đặt ở chính giữa.
“Ồ.”
Cậu thì thầm, bước tới cây đàn piano. Cậu đã lâu không chơi nó rồi, đầu ngón tay cậu ngứa ran vì khao khát được vuốt ve những phím đen trắng trên cây đàn.
“Cậu từng chơi à?”
Elliot cất tiếng hỏi từ đằng sau, vực Lucas dậy khỏi sự mơ màng.
Cậu quay đầu ra sau nhìn anh, giật mình lắc đầu, luồn tay qua mái tóc nâu bù xù của cậu.
“Không còn nữa.”
Cậu liếc nhìn quanh phòng, để ý thấy một giá sách đầy ấp, một số cuốn sách trông hơi cũ kĩ và xuống cấp, mấy chiếc ghế bành trông rất thoải mái. Cậu do dự một lúc rồi đi tới chiếc ghế bành gần nhất, ngồi phịch xuống.
“Vậy… Anh muốn gì?”
Cậu hỏi thẳng thừng, phòng thủ khoanh tay trước ngực.
Elliot hắt giọng, cúi đầu, ngọ nguậy chân. Nhìn anh ta như vậy Lucas cảm thấy anh như nhỏ đi vậy, cậu tự hỏi là sao trong một giây trong đầu cậu lại có cảm giác rằng Elliot là một mối đe dọa nữa.
“Tôi xin lỗi vì đã đòi hỏi cậu nhưng cậu có lẽ là hi vọng cuối cùng của tôi.”
Elliot bắt đầu lầm bầm. Anh bước đến gần cửa sổ, quay lưng về phía Lucas rồi nhìn ra bên ngoài. Lucas không thể thấy khuôn mặt của anh, nó làm anh ta trong có vẻ mệt mỏi.
“Hi vọng?”
Cậu hỏi.
Elliot không đáp lại ngay và chỉ quay đầu nhìn xung quanh rồi nhìn Lucas với ánh mắt gần như là hoảng loạn. Bụng Lucas xoắn lại, cậu ngồi thẳng lên nhìn anh ta gần hơn.
“Để rời khỏi đây.”
Elliot thì thầm rồi di chuyển tới kệ sách, chậm rãi vuốt ve từng cuốn sách. Bằng cách nào đó, Lucas tin rằng Elliot có lẽ không thực sự chạm vào được nó.
Rời khỏi?
“Rời khỏi căn nhà này?”
Cậu nhíu mày đoán.
Elliot lắc đầu.
“Không chỉ là ngôi nhà này.
Anh nói, quay người lại đối diện với gương mặt của Lucas. Anh ta nhìn như đang nín thở, điều mà Lucas nghĩ thật là vô nghĩa. Elliot đã chết rồi và không cần thở chút nào, phải không?
“Có người nghĩ bất tử là một phước lành…”
Elliot ngừng lại, khuôn mặt anh xuất hiện một nụ cười khinh khỉnh.
“Tin tôi đi, đó chỉ là một lời nguyền rủa mà thôi.”
Anh nói xong, mắt nhìn đi chỗ khác, Lucas nhìn thấy vai anh ta buông thõng xuống.
Cậu cau mày, bối rối trong giây lát không biết chính xác là Elliot muốn gì trước khi cậu kịp hiểu ra.
“Anh… Anh muốn chết thật sự.”
Lucas nói.
Elliot gật đầu.
Trong một khoảng khắc, không ai trong cả hai nói một câu nào. Lucas không biết mình có thể làm gì trong trường hợp như Elliot. Chắc rằng là cậu có thể thấy được anh ta, điều này hơi đáng lo ngại nhưng không đồng nghĩa với việc là anh ấy cứ mỗi lần gặp ma là phải giúp đỡ mỗi ngày. Đây là một thế giới hoàn toàn mới mà chưa kịp khám phá đối với cậu.
Cậu liếc nhìn Elliot, chú ý thấy sự mệt mỏi giấu trong cặp mắt xanh kia.
Lucas hắt giọng rồi hỏi.
“Anh còn chưa trả lời tôi. Chuyện gì xảy ra với anh?”
Elliot do dự.
“Tôi chết.”
“Yeah, chẳng vớ vẩn gì cả.”
Lucas lẩm bẩm mỉa mai rồi nói to hơn.
“Anh có nhớ là anh chết thế nào không?”
Elliot chần chừ.
“Tôi không biết… Chúng như bị giam giữ… Tôi nghĩ là cậu có thể nói đó là những ký ức trong đời tôi, nhưng nó còn hơn thế nữa…”
Anh dừng lại, tìm kiếm thêm từ ngữ để diễn tả. Anh nhìn xung quanh một lúc.
“Nó giống như là âm thanh và hình ảnh hơn, tôi không thể nào nhớ những khoảng khắc cụ thể trong quá khứ của tôi. Tôi nghĩ cách tốt nhất mà tôi có thể giải thích là tôi đang đi bộ trong một màn sương dày đặc. Cậu có thể nhìn thấy hình dáng của mọi thứ xưng quanh nhưng không thể nào thấy rõ nó được.”
Anh ta ngắt cậu rồi bước ra khỏi tủ sách, dừng ngay gần cây đàn piano.
“Tôi không thể nhớ rõ gương mặt của mẹ.”
Elliot thừa nhận, khóe môi anh chùng xuống.
“Tôi có thể hình dùng ra được màu tóc, hình dáng mũi của bà, còn toàn bộ những phần khác đều bị lu mờ.”
Lucas trầm ngâm quan sát anh, lông mày cậu nhíu lại.
“Vậy… về cơ bản là anh bị mất trí nhớ.”
Cậu thì thầm, đầu óc quay cuồng.
Cậu có thể làm gì đây? Làm sao mà cậu có thể giúp được khi chỉ có một ít thông tin như vậy chứ?
Elliot chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, lời xin lỗi như được in lên dáng môi anh.
“Và anh muốn tôi giúp anh.”
Lucas bổ sung thêm, cậu nhíu mày càng chặt.
Elliot lại gật đầu rồi bước về phía Lucas.
Lucas chăm chú theo dõi mọi chuyển động của Elliot. Cậu ngập ngừng rồi luồn tay vào những lọn tóc nâu lộn xộn của mình.
“Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không?”
Elliot nhún vai, vẫy tay như khuyến khích cậu có thể làm bất kì chuyện gì mà cậu muốn.
“Tất nhiên rồi.”
Lucas cắn môi. Cậu biết điều cậu muốn hỏi có một chút thô lỗ, nhưng mà nó cứ đốt cháy đầu lưỡi của cậu miết.
“Tôi hi vọng là tôi không xúc phạm đến anh… nhưng mà… tiếng gõ cửa, âm thanh mà anh tạo ra… Anh làm như thế nào?”
“Này là câu hỏi xúc phạm của cậu đấy sao?”
Elliot trả lời lại rồi cười nhẹ, Lucas nhún vai.
“Tôi cũng không biết. Tôi thực sự không thể chạm vào hay cảm nhận bất cứ thứ gì.”
“Anh không thể? Nhưng mà….”
Lucas ngừng lại, cau mày bối rối.
Chắc chắn là Elliot đã làm gì đó để tạo ra những âm thanh kia, mặc dù nghĩ về nó một cách nghiêm túc hơn thì dù sao chẳng có gì xảy ra trong những ngày gần đây là hợp lý cả. Việc một người chết ám lấy ngôi nhà đã là một chuyện viễn vông rồi, Lucas không thực sự cảm thấy mình muốn soi mói thêm về mấy chi tiết nhỏ nhặt hơn nữa.
“Không.”
Elliot ngồi xuống tay vịn ghế gần Lucas.
“Chỉ có duy nhất một điều mà tôi không thể giải thích. Thứ để tôi có thể so sánh gần nhất là hơi thở. Này không phải là thứ mà cậu hay nghĩ đến phải không? Nó diễn ra hoàn toàn trong vô thức. Đối với trường hợp tôi cũng vậy. Tôi luôn có thể cho mọi người biết về sự hiện diện của mình nhưng tôi không thể chạm vào bất kì vật gì đang sống. Sự sống xung quanh các cậu, trong từng miếng gỗ, từng miếng kim loại, trong không khí, trong làn da của một người…”
Anh ta ngừng lại rồi chần chừ giơ tay lên, đưa nó tới gần gò má của Lucas.
“Tôi có thể chứ?”
Anh thì thầm, nhìn Lucas rồi giương cằm.
Lucas gật đầu, chờ đợi làn da của Elliot chạm vào cậu. Cậu liếc nhìn Elliot dưới lông mi của mình rồi nhìn thấy nụ cười thất vọng của anh.
Ồ.
Cậu chợt nhận ra bàn tay của Elliot đang đặt trên da anh, nhưng Lucas không hề cảm nhận được.
“Thấy không?”
Elliot nhẹ nhàng bảo.
“Tôi cũng không cảm giác được cậu.”
Lucas gật đầu, nụ cười xin lỗi hiện lên trên môi cậu.
“Tôi phải thừa nhận rằng bản thân đã không ngừng hi vọng nó có thể có tác dụng dù chỉ một lần.”
Elliot bày tỏ, thu tay lại về đùi của anh ta.
“Tôi xin lỗi.”
Lucas thì thầm, hạ mắt nhìn tay của Elliot.
Họ im lặng một lát rồi Lucas nhìn Elliot với khuôn mặt trầm ngâm. Lucas không biết mình có thể làm gì, nhưng có thứ gì đó bên trong cậu bảo rằng cậu nên thử. Có lẽ là nhà khoa học trong cậu không muốn gì hơn là hiểu rõ tình hình của Elliot trước mặt như thế nào, nhưng trên hết, Lucas nhận ra rằng mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất của Elliot vào phút này nếu không phải nói là lựa chọn duy nhất mà anh ta từng có.
Nhưng nó lại khiến cậu lo lắng. Lỡ như cậu thất bại thì sao?
Nhưng lỡ như cậu thành công thì sao?
Lucas mở miệng, bằng một ánh nhìn kiên quyết, cậu bảo.
“Tôi muốn giúp anh.”
“Thật sao?”
Elliot hỏi, khuôn mặt anh ta đầy hi vọng.
Lucas gật đầu.
“Thật lòng là tôi không biết mình có thể làm được gì…”
Cậu thừa nhận.
“Nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ thử.”
Elliot cười toe toét, một tia hi vọng dấy lên trong mắt anh.
“Cảm ơn cậu.”
Anh bảo.
—
Khi Lucas tụ họp lại với đám bạn với mấy lon bia trên tay, cả đám nghi ngờ nhìn anh.
“Bộ mày bị đuối ở trỏng hay gì?”
Arthur cau mày hỏi.
“Mày đi được nửa tiếng rồi.”
Lucas nhún vai không có vẻ gì là hối lỗi, đặt mấy lon bia xuống bàn.
“Mẹ tao gọi nên tao phải bắt máy.”
Cậu giải thích, Arthur hiểu rõ gật đầu.
“Dì thế nào rồi?”
Yann hỏi rồi lấy một lon bia trên bàn, khui nắp cái bật lửa của cậu ta.
“Bà ấy ổn.”
Lucas kéo ghế rồi ngồi xuống.
“Giờ thì, cả bọn đến đâu rồi?”
Cậu hỏi, đưa mắt nhìn khắp bàn rồi thấy mấy lá bài vẫn còn vương vãi lộn xộn.
Cậu thận trọng liếc nhìn Arthur. Nếu có ai đó có thể giúp được Elliot thì đó chính là anh ta.
Bây giờ thì cậu chỉ cần thuyết phúc anh ta rằng chuyện này là thật.
Nó sẽ không dễ dàng chút nào.