Chương 43
Editor: Gấu Gầy
Ngự liễn thật lâu không nhúc nhích, rốt cục cũng chậm rãi chạy đi, rời khỏi Đại vu từ.
Mọi người nhìn thấy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vị Phật lớn này không đi, bọn họ ngay cả thảo luận cũng không dám, lúc này tiếng hít thở tựa hồ nhẹ đi.
Hôm nay trong Thanh Tự phát sinh quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn trở về, các Hoàng tử cũng cần trao đổi với môn khách, nếu Tam hoàng tử đã thật sự trở về, nên tính toán thế nào.
Vừa rồi có Uyên Đế ở đây, không ai dám lên tiếng. Ngay cả Tông Nguyên Vũ, sau khi bị quát lớn cũng chỉ dám nhìn Tông Lạc từ xa, không dám lại gần nói thêm một câu.
Chỉ khi bọn họ rời đi, những cơn sóng ngầm mãnh liệt mới bộc phát rõ ràng, không ngừng trỗi dậy tại Hoàng thành.
Bên kia.
Bạch y Hoàng tử ngồi cứng ngắc trên xe, sống lưng thẳng tắp, trong lòng tê dại.
Tông Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ ông trời biết hắn đời trước chết oan, cho nên đời này mới cho hắn nhiều hư tình giả ý ấm áp.
Một câu khẳng định, dù hắn cố gắng hy vọng thế nào, đời trước cũng không cầu được, vậy mà đời này Uyên Đế lại nói ra.
Thật mỉa mai, rốt cuộc vẫn là bộ dạng hiện giờ của hắn may mắn.
Kiếp trước nếu hắn biết tỏ ra yếu thế, mọi chuyện có phải đã khác rồi không?
Uyên Đế nói xong câu "Trẫm chưa bao giờ thất vọng về ngươi" thì không nói nữa.
Trong xe tĩnh lặng trở lại, như thể cuộc đối thoại vừa qua chưa từng tồn tại.
Đây mới là bộ dạng quen thuộc của Tông Lạc mỗi khi ở gần Uyên Đế, hắn hầu như luôn im lặng.
Ngự liễn rời đi, mặc dù từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng bày biện bên trong xe ngựa không thể nghi ngờ phù hợp với thân phận của người đứng đầu một nước, lấy tông màu trang nghiêm làm chủ đạo, ngay cả khi xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá xanh, cảm giác xóc nảy cũng không nhiều lắm, vô cùng thoải mái.
Đi được một lúc, xe ngựa dừng lại.
Nguyên Gia ở bên ngoài hành lễ: "Bệ hạ, tới phủ Tam Hoàng Tử rồi."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tông Lạc hơi cuộn lại.
Trước đó hắn đã cùng Uyên Đế nói qua, không khôi phục thân phận, chỉ muốn trở về phủ Hoàng tử, an tâm tiếp nhận trị liệu.
"Đi thôi." Uyên Đế nhắm mắt, không nói nhiều.
Nguyên Gia nhấc rèm xe lên, Tông Lạc đáp một tiếng rồi khom lưng bước ra ngoài.
Xa xa, mặt trời nghiêng về phía tây, sắc trời đã sắp hoàng hôn, giống như đám lửa cháy lan hừng hực.
Phủ Tam Hoàng Tử được xây gần hoàng cung nhất, nghe nói là nơi ở của Uyên Đế khi ông còn là Hoàng tử. Uyên Đế lại là Đại hoàng tử, xuất cung xây phủ đầu tiên, cho nên đã chọn một vị trí tuyệt vời, đi về phía tây vài bước là hoàng cung, phía đông là Đông thị*, phía nam là Đại vu từ, phía bắc là quân doanh Huyền Kỵ bên ngoài cổng Huyền Vũ, xuất hành rất thuận tiện.
(*Đông thị: chợ phía Đông, pháp trường.)
Cho dù Tông Lạc hiện giờ không nhìn thấy, hắn cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của phủ Hoàng Tử.
Lúc hắn vừa mới từ Vệ quốc trở về, bởi vì chưa cập quan, cho nên vẫn ở trong cung một năm, đợi đến khi lấy được binh quyền luyện binh, hắn mới được phép xuất cung.
Luyện binh mỗi ngày đều từ sáng sớm đến hoàng hôn, bỏ lỡ giờ giấc giới nghiêm của hoàng thành, vào cung cũng phiền toái. Vì thế để thuận tiện, Uyên Đế mới ban phủ Hoàng tử này cho hắn, để hắn không cần phải tuân theo giờ giấc trong cung nữa.
Được ban thưởng phủ Hoàng tử trước đây của phụ hoàng, khi tuổi còn chưa cập quan, theo lý không thể xuất cung, trong lòng Tông Lạc vui mừng khỏi phải nói, coi đây là một loại khẳng định chí cao vô thượng.
Cho nên sau khi phủ Hoàng được giao cho hắn, hắn cũng không hề phô trương cải tạo. Bề ngoài cũng không trang trí hoa lệ, vẫn noi theo phong cách của Uyên Đế, trang nghiêm lãnh đạm.
"Cung nghênh Điện hạ hồi phủ!"
"Cung nghênh Điện hạ hồi phủ!"
Lão quản gia đã sớm dẫn theo tất cả hạ nhân, treo đèn lồng chờ ở cổng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, xem ra đã chuẩn bị thỏa đáng.
Đến gần hơn, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tông Lạc, cả phủ yên lặng như kim rơi, chỉ nghe tiếng đội danh dự và tiếng ngựa kéo xe dẫm lên đá ở bên ngoài.
Rất nhiều lão nhân trong phủ trước kia đều từng hầu hạ Uyên Đế, lòng trung thành của bọn họ không cần phải nói nhiều. Còn lại phần lớn là binh lính dưới tay hắn, bị trọng thương trên chiến trường dẫn đến tàn tật, được lãnh trợ cấp đưa về nhà, nhưng họ vẫn ở chỗ này, thề cả đời vì Điện hạ làm trâu làm ngựa. Còn có một số là cô nhi không cha không mẹ, được Tông Lạc thu nhận.
Bây giờ nhìn thấy Tam hoàng tử mắt quấn lụa trắng, vẻ mặt vẫn như cũ nho nhã hiền hòa, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không giảm bớt nửa phần, rất nhiều hạ nhân hốc mắt đều đỏ.
Năm ngoái, sau khi nhận được tin Tam hoàng tử chết trận tại Hàm Cốc quan, phủ Tam hoàng tử đáng lẽ phải giải thể, thế nhưng trong cung chưa từng lên tiếng, thậm chí còn ban chi phí hàng tháng, vì thế một năm qua vẫn danh bất chính ngôn bất thuận tồn tại như vậy.
Ai ngờ một năm sau, người trong phủ lại nhận được tin Tam hoàng tử chưa chết.
"Liêu thúc, đã lâu không về, quý phủ nhờ có thúc."
Tông Lạc dừng một chút, không muốn ở trước mặt lão quản gia cố ý giả bộ mất trí nhớ.
Liêu quản gia nước mắt lưng tròng, âm thanh nghẹn ngào: "Tam điện hạ đừng nói vậy, người vì Đại Uyên mà chinh chiến, có thể thay người quán xuyến trong phủ là vinh hạnh của lão nô. Bây giờ người đã trở về...... Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Nguyên Gia bên cạnh cũng gật đầu với lão.
Nguyên Gia và lão Liêu đều là lão nhân bên cạnh Uyên Đế, hai người quen biết đã rất nhiều năm.
Bên kia, một chiếc xe ngựa từ trong cung chạy ra vừa lúc dừng ở ven đường. Nội thị mang tới mấy hộp gấm đựng dược liệu dâng lên trước, sau đó lần lượt dỡ xuống từng thùng thuốc đã cất kỹ. Theo sau là lão nhân mang theo hòm thuốc, nhìn cách ăn mặc đã biết là Ngự y trong cung.
Nguyên Gia cẩn thận dặn dò: "Đây đều là thuốc và người do Bệ hạ phân phó, bọn họ sẽ điều chế thuốc thang cho Điện hạ. Thi châm thì ba ngày một lần, Điện hạ cần nhớ cứ cách ba ngày phải vào cung."
Liêu thúc gật đầu: "Lão nô sẽ sắp xếp."
Nhìn đám người hầu khiêng từng rương thuốc vào phủ, Nguyên Gia cúi đầu: "Đã như vậy, lão nô xin theo Bệ hạ hồi cung."
"Tam điện hạ." Lão bộc râu tóc bạc trắng lúc rời đi dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Điện hạ xin hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Tuy rằng lời này lão nô thật sự không thích hợp nói, nhưng nếu có thời gian...... Lúc ngài vào trong cung xin hãy đi thăm Bệ hạ nhiều hơn, từ năm ngoái, thân thể Bệ hạ ngày một yếu đi, nếu có ngài nói chuyện, có lẽ sẽ thoải mái một chút......"
Ngay khi Nguyên Gia đang nói nửa chừng, thình lình ngự liễn cách đó không xa truyền đến hừ lạnh.
Nguyên Gia lập tức chắp tay, cười khổ một tiếng: "Là lão nô đi quá giới hạn."
"Khởi giá hồi cung!"
Ngự liễn uy nghiêm lại xuất phát, chậm rãi rời đi trước phủ Tam Hoàng Tử.
Đợi đến khi tiếng vó ngựa biến mất trước phủ, Tông Lạc lúc này mới quay đầu, cười nói: "Mọi người xụ mặt như vậy làm gì? Hôm nay ta đã trở về, phải vui lên chứ."
"Vâng." Liêu thúc phấn chấn tinh thần, lại nghiêm giọng nói: "Lão nô nhất định sẽ giám sát Điện hạ uống thuốc đúng giờ."
Tông Lạc: "......"
Hắn thật sự không thích uống thuốc.
Vu dược chế thành dược tắm nằm trong phạm vi có thể chịu đựng, một khi chế thành thuốc uống quả thực chính là đại nạn, chỉ cần một ngụm sẽ khiến ngũ giác tê liệt.
Cho nên Tông Lạc mấy năm nay bị bệnh, đều ngây thơ không chịu uống thuốc.
Cũng may hắn tập võ nhiều năm, thể chất tốt, mấy năm mới bệnh một lần.
Cách một tầng vải, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khiển trách của lão quản gia. Hắn tự biết đuối lý, cũng không ở cửa nữa, hàn huyên vài câu liền vào trong phủ.
Bởi vì ngự liễn, cả một con đường đều bị lính gác dọn sạch, gần như không thấy bóng người. Thanh Tự vừa mới kết thúc không lâu, tin tức Tam hoàng tử chết đi sống lại còn chưa truyền ra ngoài, cho nên cũng không có dấu hiệu hấp dẫn dân tình tới xem.
Ở góc đường, thanh niên áo tím ngồi trên hắc mã, nhìn về phía phủ Tam hoàng tử, thần sắc thay đổi khó lường.
Nếu như cuộc mật đàm nghe lén được trước đó vẫn khiến cho Diệp Lăng Hàn có chút hoài nghi, thì sau khi nhìn thấy Uyên Đế không chỉ ban thuốc, mà còn phái Ngự y trong cung tới, hắn đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn luôn tự mãn khi biết được bộ mặt thật của Tam hoàng tử. Nhưng thật không ngờ, hoá ra tất cả những thứ này, đều do hắn có định kiến trước.
"Điện hạ, chúng ta nên sớm trở về. Nếu chậm trễ, lại bị ghi nhớ."
Là con tin sống ở Đại Uyên, dĩ nhiên phải có quy tắc, buổi tối không được trở về quá muộn, nếu vi phạm nhiều lần sẽ bị trừng phạt. Đương nhiên, nếu những đại nhân vật kia phái người tới nói giúp, những người ghi sổ tất nhiên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở."
Người hầu thấp giọng khuyên nhủ: "Lần trước Tam hoàng tử đâm ngài một nhát, mà ngài cũng không nói ra bí mật của hắn, coi như đã báo đáp ân tình trước kia chiếu cố, bây giờ ngài nên chuyên tâm vào chuyện hồi quốc đi..."
Việc cấp bách hiện giờ là cứu vãn ấn tượng sai lầm do lời nói của Bạch Thái Ninh để lại, phải nhanh chóng đi gặp sứ thần Vệ quốc, cố gắng chu toàn mới phải.
Nô bộc nghĩ không ra, Thái tử nhà mình nhẫn nhục, đối với người khác lòng dạ ác độc, đối với chính mình lại càng nhẫn tâm, không có khả năng không phân nặng nhẹ. Nhưng sau khi Thanh Tự kết thúc, hắn vẫn đuổi tới nơi này, muốn nhìn Tam hoàng tử từ xa, khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Lăng Hàn thì thào tự nói: "Đúng vậy, ơn thì cũng trả rồi, đúng là không sao."
Chỉ là...... Hắn chưa bao giờ nếm qua loại ấm áp này, cho nên càng muốn nắm chặt, chặt thêm một chút, thậm chí đến mức gần như hoang tưởng.
Kết quả cuối cùng, vẫn là làm hỏng hết thảy.
......
Nguyên Gia trở lại trước ngự liễn, sáu con chiến mã lần nữa cất bước, chạy về phía hoàng cung.
Nói tới cũng lạ, rõ ràng những lời vừa rồi đã đi quá giới hạn đến mức không thể đi thêm, nhưng Uyên Đế luôn luôn tàn bạo vô tình trong mắt mọi người lại không có biểu thị gì, chỉ thản nhiên nói: "Sau khi hồi cung tự mình đi lĩnh phạt."
So với hình phạt hà khắc tàn khốc của Đại Uyên, tự nhận hình phạt cho mình nhẹ nhàng không ít.
Huống chi bản thân Nguyên Gia chính là nội vụ tổng quản, bình thường ngoài miệng một câu, nhiều lắm là khấu trừ một ít tiền lương hàng tháng, nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa.
Trong lòng Nguyên Gia hiểu rõ, vì thế vội vàng dập đầu nói: "Tạ Bệ hạ long ân."
Bên trong màn xe không còn âm thanh nữa.
Uyên Đế nhắm mắt lại, một tay chống lên bàn vuông rộng rãi, nghỉ ngơi dưỡng thần.
Đội danh dự trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng tiến vào trong cung.
Bởi vì đi đường vòng tiễn Tam hoàng tử, lại ở trước phủ hồi lâu, đến khi ngự liễn dừng lại, màn đêm đã buông xuống.
Đêm đông bao giờ cũng đến sớm và dài hơn.
Nội thị cầm đèn cung đình, ánh lửa màu vàng ấm chập chờn thắp sáng hoàng cung, đung đưa chậm rãi đẩy ra một con đường, giống như những vì sao điểm xuyết.
Uyên Đế xuống xe, thấy trời vẫn còn sớm, quyết định đi đến Chương cung tiếp tục xử lý chính sự.
Một số tấu chương đem theo phê duyệt trong Đại vu từ, đã dùng xe gỗ vận chuyển trở về, bởi vì trì hoãn, dư lượng rất nhiều.
Ngay khi ông vừa cầm bút lên, cau mày phê một bài hịch diễn đạt rối rắm, Nguyên Gia bất chợt bước vào thấp giọng thông báo.
"Bệ hạ, Cửu hoàng tử cầu kiến."
—----
Ngự liễn thật lâu không nhúc nhích, rốt cục cũng chậm rãi chạy đi, rời khỏi Đại vu từ.
Mọi người nhìn thấy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vị Phật lớn này không đi, bọn họ ngay cả thảo luận cũng không dám, lúc này tiếng hít thở tựa hồ nhẹ đi.
Hôm nay trong Thanh Tự phát sinh quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn trở về, các Hoàng tử cũng cần trao đổi với môn khách, nếu Tam hoàng tử đã thật sự trở về, nên tính toán thế nào.
Vừa rồi có Uyên Đế ở đây, không ai dám lên tiếng. Ngay cả Tông Nguyên Vũ, sau khi bị quát lớn cũng chỉ dám nhìn Tông Lạc từ xa, không dám lại gần nói thêm một câu.
Chỉ khi bọn họ rời đi, những cơn sóng ngầm mãnh liệt mới bộc phát rõ ràng, không ngừng trỗi dậy tại Hoàng thành.
Bên kia.
Bạch y Hoàng tử ngồi cứng ngắc trên xe, sống lưng thẳng tắp, trong lòng tê dại.
Tông Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ ông trời biết hắn đời trước chết oan, cho nên đời này mới cho hắn nhiều hư tình giả ý ấm áp.
Một câu khẳng định, dù hắn cố gắng hy vọng thế nào, đời trước cũng không cầu được, vậy mà đời này Uyên Đế lại nói ra.
Thật mỉa mai, rốt cuộc vẫn là bộ dạng hiện giờ của hắn may mắn.
Kiếp trước nếu hắn biết tỏ ra yếu thế, mọi chuyện có phải đã khác rồi không?
Uyên Đế nói xong câu "Trẫm chưa bao giờ thất vọng về ngươi" thì không nói nữa.
Trong xe tĩnh lặng trở lại, như thể cuộc đối thoại vừa qua chưa từng tồn tại.
Đây mới là bộ dạng quen thuộc của Tông Lạc mỗi khi ở gần Uyên Đế, hắn hầu như luôn im lặng.
Ngự liễn rời đi, mặc dù từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng bày biện bên trong xe ngựa không thể nghi ngờ phù hợp với thân phận của người đứng đầu một nước, lấy tông màu trang nghiêm làm chủ đạo, ngay cả khi xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá xanh, cảm giác xóc nảy cũng không nhiều lắm, vô cùng thoải mái.
Đi được một lúc, xe ngựa dừng lại.
Nguyên Gia ở bên ngoài hành lễ: "Bệ hạ, tới phủ Tam Hoàng Tử rồi."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tông Lạc hơi cuộn lại.
Trước đó hắn đã cùng Uyên Đế nói qua, không khôi phục thân phận, chỉ muốn trở về phủ Hoàng tử, an tâm tiếp nhận trị liệu.
"Đi thôi." Uyên Đế nhắm mắt, không nói nhiều.
Nguyên Gia nhấc rèm xe lên, Tông Lạc đáp một tiếng rồi khom lưng bước ra ngoài.
Xa xa, mặt trời nghiêng về phía tây, sắc trời đã sắp hoàng hôn, giống như đám lửa cháy lan hừng hực.
Phủ Tam Hoàng Tử được xây gần hoàng cung nhất, nghe nói là nơi ở của Uyên Đế khi ông còn là Hoàng tử. Uyên Đế lại là Đại hoàng tử, xuất cung xây phủ đầu tiên, cho nên đã chọn một vị trí tuyệt vời, đi về phía tây vài bước là hoàng cung, phía đông là Đông thị*, phía nam là Đại vu từ, phía bắc là quân doanh Huyền Kỵ bên ngoài cổng Huyền Vũ, xuất hành rất thuận tiện.
(*Đông thị: chợ phía Đông, pháp trường.)
Cho dù Tông Lạc hiện giờ không nhìn thấy, hắn cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của phủ Hoàng Tử.
Lúc hắn vừa mới từ Vệ quốc trở về, bởi vì chưa cập quan, cho nên vẫn ở trong cung một năm, đợi đến khi lấy được binh quyền luyện binh, hắn mới được phép xuất cung.
Luyện binh mỗi ngày đều từ sáng sớm đến hoàng hôn, bỏ lỡ giờ giấc giới nghiêm của hoàng thành, vào cung cũng phiền toái. Vì thế để thuận tiện, Uyên Đế mới ban phủ Hoàng tử này cho hắn, để hắn không cần phải tuân theo giờ giấc trong cung nữa.
Được ban thưởng phủ Hoàng tử trước đây của phụ hoàng, khi tuổi còn chưa cập quan, theo lý không thể xuất cung, trong lòng Tông Lạc vui mừng khỏi phải nói, coi đây là một loại khẳng định chí cao vô thượng.
Cho nên sau khi phủ Hoàng được giao cho hắn, hắn cũng không hề phô trương cải tạo. Bề ngoài cũng không trang trí hoa lệ, vẫn noi theo phong cách của Uyên Đế, trang nghiêm lãnh đạm.
"Cung nghênh Điện hạ hồi phủ!"
"Cung nghênh Điện hạ hồi phủ!"
Lão quản gia đã sớm dẫn theo tất cả hạ nhân, treo đèn lồng chờ ở cổng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, xem ra đã chuẩn bị thỏa đáng.
Đến gần hơn, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tông Lạc, cả phủ yên lặng như kim rơi, chỉ nghe tiếng đội danh dự và tiếng ngựa kéo xe dẫm lên đá ở bên ngoài.
Rất nhiều lão nhân trong phủ trước kia đều từng hầu hạ Uyên Đế, lòng trung thành của bọn họ không cần phải nói nhiều. Còn lại phần lớn là binh lính dưới tay hắn, bị trọng thương trên chiến trường dẫn đến tàn tật, được lãnh trợ cấp đưa về nhà, nhưng họ vẫn ở chỗ này, thề cả đời vì Điện hạ làm trâu làm ngựa. Còn có một số là cô nhi không cha không mẹ, được Tông Lạc thu nhận.
Bây giờ nhìn thấy Tam hoàng tử mắt quấn lụa trắng, vẻ mặt vẫn như cũ nho nhã hiền hòa, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không giảm bớt nửa phần, rất nhiều hạ nhân hốc mắt đều đỏ.
Năm ngoái, sau khi nhận được tin Tam hoàng tử chết trận tại Hàm Cốc quan, phủ Tam hoàng tử đáng lẽ phải giải thể, thế nhưng trong cung chưa từng lên tiếng, thậm chí còn ban chi phí hàng tháng, vì thế một năm qua vẫn danh bất chính ngôn bất thuận tồn tại như vậy.
Ai ngờ một năm sau, người trong phủ lại nhận được tin Tam hoàng tử chưa chết.
"Liêu thúc, đã lâu không về, quý phủ nhờ có thúc."
Tông Lạc dừng một chút, không muốn ở trước mặt lão quản gia cố ý giả bộ mất trí nhớ.
Liêu quản gia nước mắt lưng tròng, âm thanh nghẹn ngào: "Tam điện hạ đừng nói vậy, người vì Đại Uyên mà chinh chiến, có thể thay người quán xuyến trong phủ là vinh hạnh của lão nô. Bây giờ người đã trở về...... Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Nguyên Gia bên cạnh cũng gật đầu với lão.
Nguyên Gia và lão Liêu đều là lão nhân bên cạnh Uyên Đế, hai người quen biết đã rất nhiều năm.
Bên kia, một chiếc xe ngựa từ trong cung chạy ra vừa lúc dừng ở ven đường. Nội thị mang tới mấy hộp gấm đựng dược liệu dâng lên trước, sau đó lần lượt dỡ xuống từng thùng thuốc đã cất kỹ. Theo sau là lão nhân mang theo hòm thuốc, nhìn cách ăn mặc đã biết là Ngự y trong cung.
Nguyên Gia cẩn thận dặn dò: "Đây đều là thuốc và người do Bệ hạ phân phó, bọn họ sẽ điều chế thuốc thang cho Điện hạ. Thi châm thì ba ngày một lần, Điện hạ cần nhớ cứ cách ba ngày phải vào cung."
Liêu thúc gật đầu: "Lão nô sẽ sắp xếp."
Nhìn đám người hầu khiêng từng rương thuốc vào phủ, Nguyên Gia cúi đầu: "Đã như vậy, lão nô xin theo Bệ hạ hồi cung."
"Tam điện hạ." Lão bộc râu tóc bạc trắng lúc rời đi dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Điện hạ xin hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Tuy rằng lời này lão nô thật sự không thích hợp nói, nhưng nếu có thời gian...... Lúc ngài vào trong cung xin hãy đi thăm Bệ hạ nhiều hơn, từ năm ngoái, thân thể Bệ hạ ngày một yếu đi, nếu có ngài nói chuyện, có lẽ sẽ thoải mái một chút......"
Ngay khi Nguyên Gia đang nói nửa chừng, thình lình ngự liễn cách đó không xa truyền đến hừ lạnh.
Nguyên Gia lập tức chắp tay, cười khổ một tiếng: "Là lão nô đi quá giới hạn."
"Khởi giá hồi cung!"
Ngự liễn uy nghiêm lại xuất phát, chậm rãi rời đi trước phủ Tam Hoàng Tử.
Đợi đến khi tiếng vó ngựa biến mất trước phủ, Tông Lạc lúc này mới quay đầu, cười nói: "Mọi người xụ mặt như vậy làm gì? Hôm nay ta đã trở về, phải vui lên chứ."
"Vâng." Liêu thúc phấn chấn tinh thần, lại nghiêm giọng nói: "Lão nô nhất định sẽ giám sát Điện hạ uống thuốc đúng giờ."
Tông Lạc: "......"
Hắn thật sự không thích uống thuốc.
Vu dược chế thành dược tắm nằm trong phạm vi có thể chịu đựng, một khi chế thành thuốc uống quả thực chính là đại nạn, chỉ cần một ngụm sẽ khiến ngũ giác tê liệt.
Cho nên Tông Lạc mấy năm nay bị bệnh, đều ngây thơ không chịu uống thuốc.
Cũng may hắn tập võ nhiều năm, thể chất tốt, mấy năm mới bệnh một lần.
Cách một tầng vải, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khiển trách của lão quản gia. Hắn tự biết đuối lý, cũng không ở cửa nữa, hàn huyên vài câu liền vào trong phủ.
Bởi vì ngự liễn, cả một con đường đều bị lính gác dọn sạch, gần như không thấy bóng người. Thanh Tự vừa mới kết thúc không lâu, tin tức Tam hoàng tử chết đi sống lại còn chưa truyền ra ngoài, cho nên cũng không có dấu hiệu hấp dẫn dân tình tới xem.
Ở góc đường, thanh niên áo tím ngồi trên hắc mã, nhìn về phía phủ Tam hoàng tử, thần sắc thay đổi khó lường.
Nếu như cuộc mật đàm nghe lén được trước đó vẫn khiến cho Diệp Lăng Hàn có chút hoài nghi, thì sau khi nhìn thấy Uyên Đế không chỉ ban thuốc, mà còn phái Ngự y trong cung tới, hắn đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Hắn luôn tự mãn khi biết được bộ mặt thật của Tam hoàng tử. Nhưng thật không ngờ, hoá ra tất cả những thứ này, đều do hắn có định kiến trước.
"Điện hạ, chúng ta nên sớm trở về. Nếu chậm trễ, lại bị ghi nhớ."
Là con tin sống ở Đại Uyên, dĩ nhiên phải có quy tắc, buổi tối không được trở về quá muộn, nếu vi phạm nhiều lần sẽ bị trừng phạt. Đương nhiên, nếu những đại nhân vật kia phái người tới nói giúp, những người ghi sổ tất nhiên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở."
Người hầu thấp giọng khuyên nhủ: "Lần trước Tam hoàng tử đâm ngài một nhát, mà ngài cũng không nói ra bí mật của hắn, coi như đã báo đáp ân tình trước kia chiếu cố, bây giờ ngài nên chuyên tâm vào chuyện hồi quốc đi..."
Việc cấp bách hiện giờ là cứu vãn ấn tượng sai lầm do lời nói của Bạch Thái Ninh để lại, phải nhanh chóng đi gặp sứ thần Vệ quốc, cố gắng chu toàn mới phải.
Nô bộc nghĩ không ra, Thái tử nhà mình nhẫn nhục, đối với người khác lòng dạ ác độc, đối với chính mình lại càng nhẫn tâm, không có khả năng không phân nặng nhẹ. Nhưng sau khi Thanh Tự kết thúc, hắn vẫn đuổi tới nơi này, muốn nhìn Tam hoàng tử từ xa, khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Lăng Hàn thì thào tự nói: "Đúng vậy, ơn thì cũng trả rồi, đúng là không sao."
Chỉ là...... Hắn chưa bao giờ nếm qua loại ấm áp này, cho nên càng muốn nắm chặt, chặt thêm một chút, thậm chí đến mức gần như hoang tưởng.
Kết quả cuối cùng, vẫn là làm hỏng hết thảy.
......
Nguyên Gia trở lại trước ngự liễn, sáu con chiến mã lần nữa cất bước, chạy về phía hoàng cung.
Nói tới cũng lạ, rõ ràng những lời vừa rồi đã đi quá giới hạn đến mức không thể đi thêm, nhưng Uyên Đế luôn luôn tàn bạo vô tình trong mắt mọi người lại không có biểu thị gì, chỉ thản nhiên nói: "Sau khi hồi cung tự mình đi lĩnh phạt."
So với hình phạt hà khắc tàn khốc của Đại Uyên, tự nhận hình phạt cho mình nhẹ nhàng không ít.
Huống chi bản thân Nguyên Gia chính là nội vụ tổng quản, bình thường ngoài miệng một câu, nhiều lắm là khấu trừ một ít tiền lương hàng tháng, nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa.
Trong lòng Nguyên Gia hiểu rõ, vì thế vội vàng dập đầu nói: "Tạ Bệ hạ long ân."
Bên trong màn xe không còn âm thanh nữa.
Uyên Đế nhắm mắt lại, một tay chống lên bàn vuông rộng rãi, nghỉ ngơi dưỡng thần.
Đội danh dự trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng tiến vào trong cung.
Bởi vì đi đường vòng tiễn Tam hoàng tử, lại ở trước phủ hồi lâu, đến khi ngự liễn dừng lại, màn đêm đã buông xuống.
Đêm đông bao giờ cũng đến sớm và dài hơn.
Nội thị cầm đèn cung đình, ánh lửa màu vàng ấm chập chờn thắp sáng hoàng cung, đung đưa chậm rãi đẩy ra một con đường, giống như những vì sao điểm xuyết.
Uyên Đế xuống xe, thấy trời vẫn còn sớm, quyết định đi đến Chương cung tiếp tục xử lý chính sự.
Một số tấu chương đem theo phê duyệt trong Đại vu từ, đã dùng xe gỗ vận chuyển trở về, bởi vì trì hoãn, dư lượng rất nhiều.
Ngay khi ông vừa cầm bút lên, cau mày phê một bài hịch diễn đạt rối rắm, Nguyên Gia bất chợt bước vào thấp giọng thông báo.
"Bệ hạ, Cửu hoàng tử cầu kiến."
—----