Chương 25: Buồn trông chênh chếch sao mai
Trong đêm tối tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu lích rích bên tai, Thường ngớ người ra nhìn Dương Khanh. Dương Khanh thấy cậu không nói năng gì, bụng dạ càng khó chịu, mày cũng nhíu chặt, tay siết chặt giỏ tre nặng trình trịch.
Thường giật mình, đầu cúi thấp, hai tay vò vò vạt áo bạc màu lí nhí nói:
"Con xin lỗi, con với em Mai không có gì đâu, cậu bớt giận, sau này con cũng không qua lại với em ấy nữa."
Dương Khanh nghe thấy chữ "nữa" của cậu, thầm nghĩ hóa ra còn qua lại nhiều lần. Cậu tư Khanh từ trên cao nhìn xuống mái tóc cháy nắng, cất giọng hỏi:
"Năm nay mày mười tám rồi?"
"Dạ. Cuối năm nay là tròn mười tám." - Thường không hiểu gì trả lời hắn.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Dương Khanh vẫn chăm chăm nhìn mình, có vẻ còn đang nghiền ngẫm gì đó. Đợi một chốc, cậu tư Khanh lại nói tiếp:
"Lớn rồi, hình như bằng tuổi mày chắc giờ đã có con hết rồi."
"Cậu tư..."
Thường có linh cảm chẳng lành, mắt giật giật run rẩy gọi hắn một tiếng. Dương Khanh xoa xoa cằm, gật gù tiếp lời:
"Sao hả? Có ưng mối nào không? Để tao nói với mợ ba giúp mày một câu, tranh thủ dạm ngõ hỏi cưới con gái người ta..."
"Cậu tư!"
Thường lần nữa gọi lớn ngắt lời hắn. Cả hai lại im lặng nhìn nhau. Thường cảm thấy hôm nay cậu tư Khanh kỳ lạ quá, cậu biết hắn giận, nhưng cái giận này lại làm Thường bí bách hốt hoảng, cứ đau đáu trông ngóng hắn về để còn giải thích.
"Cậu đừng nói vậy. Con... con không ưng ai cả... Cũng... cũng không định lấy vợ đâu..."
Thường lúng búng nói, người kia lại thản nhiên hỏi:
"Tại sao?"
"Tại sao?" - Thường lập lại câu hỏi của hắn.
"Tao hỏi mày tại sao?" - Dương Khanh cất giọng không rõ buồn vui - "Bằng mày người ta đều nghĩ tới chuyện có vợ có con. Ngay cả thằng Chất cả ngày như đứa ngáo ngơ cũng biết để ý con gái. Không lẽ mày chưa từng muốn sao?"
"Thưa cậu con không."
Thường cụp mắt đáp ngay tắp lự. Cậu biết cậu tư Khanh nói đúng, lúc bọn họ tầm mười hai mười ba tuổi, cậu cũng thường xuyên nghe mấy đứa trạc tuổi để ý cô này cô kia. Đến khi bọn họ lớn hơn mốt tí, đứa nào có dư chút đỉnh thì đã kiếm bà mai đi hỏi cưới con gái mà nó ưng, đứa không có của nả gì sẽ mượn nợ, hay như thằng Chất thì quả quyết chờ tao giàu nhất định tao sẽ làm cái đám cưới lớn nhất xứ này cho nàng nở mày nở mặt.
Thế nhưng, Thường chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
"Tại sao?"
Dương Khanh lại lập lại câu hỏi đó lần nữa. Thường hít một hơi sâu, lần đầu nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi của cậu tư Khanh.
Tại sao? Có lẽ vì cậu vẫn phải lo cho mợ ba. Mợ có ơn cứu cậu, nhờ mợ cậu mới sống được trong cái nhà đó, giờ mợ khổ quá, chẳng lẽ cậu lại bỏ mợ mà đi tìm hạnh phúc riêng?
Nhưng nếu cậu lấy vợ, cậu có thể nhờ vợ phụ cậu lo cho mợ ba. Có lẽ vợ sẽ nấu đồ ăn ngon, thi thoảng cùng mợ ba tâm sự chuyện phụ nữ với nhau để mợ không phải cô đơn một mình nữa.
Chỉ là... Đôi mắt Thường giam chặt hình ảnh Dương Khanh, trái tim lập tức không tự chủ mà đập nhanh hơn. Thường không mường tượng nổi đám cưới của mình sẽ ra sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ:
"Nếu nằm cạnh mình trên giường mỗi đêm không phải cậu tư Khanh, vậy chẳng thà cứ như trước đây, một mình lăn lộn trên giường tre đơn sơ, tự đắp tấm mền cũ nát ngủ còn hơn."
"Thuốc sắp nguội rồi kìa."
Lời nhắc của Dương Khanh kéo Thường khỏi những suy vẩn vơ không hồi kết. Cậu kiểm tra lại chén thuốc đã bị bỏ quên nãy giờ, đúng là chỉ còn âm ấm, nếu còn chần chừ ở đây thêm nữa thì e rằng phải nấu lại chén khác, trễ mất giờ uống thuốc của cậu ba.
"Con xin phép cậu con đi trước."
Thường bưng khay lễ phép cúi chào, nhìn ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh nhưng nào biết trong lòng đang gấp rút muốn rời khỏi đây. Có thể vì sợ thuốc nguội mất, cũng có thể vì sợ không cho cậu tư Khanh nổi một đáp án rõ ràng.
"Mang cái này theo."
Dương Khanh đưa cái giỏ tre hắn cầm nãy giờ đến trước mặt cậu. Thường ngạc nhiên ngó thử vào bên trong, một cái nồi đất nhỏ được đậy cẩn thận, hương thơm phức thoang thoảng bay vào mũi, cậu nhận ra là mùi cháo gà.
"Cậu tư..."
"Không phải mày đòi sao?" - Dương Khanh nhíu mày nhìn cậu - "Mau mang cho mợ ba của mày đi, nặng muốn chết."
"Dạ." - Thường vội vàng nhận lấy, đôi mắt chớp chớp nhìn cái mặt vẫn ra chiều khó chịu kia, môi mấp máy thốt lên - "Con cảm ơn cậu."
"Ừ."
Dương Khanh nhìn ánh mắt sáng như sao kia đang hàm chứa hình ảnh mình, hắn hòa hoãn đôi phần, bàn tay thản nhiên đặt lên mái tóc xù xù vỗ vỗ mấy cái rồi nói:
"Đi đi."
"Dạ."
Thường nhỏ giọng đáp, hai bên tai nóng lên, lòng ngực cứ nhộn nhịp không sao kìm chế nổi.
"Thường..."
Thường vừa đi chưa bao xa đã nghe tiếng Dương Khanh gọi mình đằng sau, cơ thể sắp chìm trong bóng đêm khựng lại, ngoái đầu nhìn dáng người cao cao của hắn mà đáp:
"Dạ..."
"Hết tuần sau tao phải đi rồi."
Dương Khanh bình bình nói, Thường lại ngẩn ra trong phút chốc, rồi cậu khẽ khàng "Dạ" một tiếng:
"Tối nay khỏi đến chỗ tao. Về sau cũng không cần đến nữa."
Dương Khanh đứng ngay chỗ sáng, nhưng chẳng hiểu sao Thường không trông rõ mặt mũi hắn nữa. Cổ họng cậu đau rát, môi miệng cứ run rẩy cả lên. Thường muốn nói chuyện, thế nhưng cậu tư Khanh đã cất lời trước:
"Được rồi, đi đi."
"Dạ. Cậu ngủ ngon."
Thường cúi đầu chào, chợt cậu nghe được một tiếng thở dài thường thượt nẫu cả ruột gan.
Thường vừa bưng khay thuốc đến trước cửa phòng vợ chồng cậu mợ ba, đương lúc cậu định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng nôn ọe dữ dội.
"Cô chủ, cô làm sao vậy?"
Thường lóng ngóng cất giọng hỏi, nhưng đáp lại cậu vẫn âm thanh khó chịu kia. Cậu lo lắng đi qua đi lại trước cửa một hồi, mãi sau sốt ruột quá định đẩy cửa vào luôn thì Ngọc Diệp mới khàn khàn gọi:
"Vào đi."
Thường bước vào trong, Ngọc Diệp không có nằm trên giường nhỏ như lần trước mà đang ngồi gục đầu cạnh bàn, trán đổ mồ hôi, môi trắng bệch, mặt mũi xanh xao.
"Cô chủ, cô sao rồi?"
Thường vừa nhìn thấy cảnh ấy liền nhanh chóng đặt khay thuốc lẫn giỏ đựng cháo gà lên bàn. Ngọc Diệp yếu ớt lừ mắt liếc cậu một cái, mệt mỏi hỏi:
"Hôm nay sao trễ vậy?"
Thường chột dạ, ậm ừ đáp:
"Dạ, có chút việc..."
Ngọc Diệp cũng không gặng hỏi tới, phần vì kiệt sức, phần vì sự chú ý của cô va vào cái giỏ tre phát ra mùi thơm hấp dẫn kia:
"Cái gì vậy?"
Thường theo ánh mắt cô nhìn qua, thật thà trả lời:
"Dạ, là cháo gà cho cô."
"Bà ta cho à?" - Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên.
"Dạ..."
Tim Thường đập thình thịch, nuốt khan mấy lần mới nói trôi chảy được một câu:
"Bà chủ nghe cô không khỏe, nên đồng ý vặt lông con gà mang đi nấu cháo để cô bồi bổ."
Ngọc Diệp nhướng mày, cười khẩy mỉa mai nói:
"Cá vàng bụng bọ. Chắc lại sắp bày trò gì mới tử tế thế." - Đoạn cô xoay sang nhìn Thường - "Được rồi, mày vào trong lo cho cậu ba đi."
Thường giật mình, đầu cúi thấp, hai tay vò vò vạt áo bạc màu lí nhí nói:
"Con xin lỗi, con với em Mai không có gì đâu, cậu bớt giận, sau này con cũng không qua lại với em ấy nữa."
Dương Khanh nghe thấy chữ "nữa" của cậu, thầm nghĩ hóa ra còn qua lại nhiều lần. Cậu tư Khanh từ trên cao nhìn xuống mái tóc cháy nắng, cất giọng hỏi:
"Năm nay mày mười tám rồi?"
"Dạ. Cuối năm nay là tròn mười tám." - Thường không hiểu gì trả lời hắn.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Dương Khanh vẫn chăm chăm nhìn mình, có vẻ còn đang nghiền ngẫm gì đó. Đợi một chốc, cậu tư Khanh lại nói tiếp:
"Lớn rồi, hình như bằng tuổi mày chắc giờ đã có con hết rồi."
"Cậu tư..."
Thường có linh cảm chẳng lành, mắt giật giật run rẩy gọi hắn một tiếng. Dương Khanh xoa xoa cằm, gật gù tiếp lời:
"Sao hả? Có ưng mối nào không? Để tao nói với mợ ba giúp mày một câu, tranh thủ dạm ngõ hỏi cưới con gái người ta..."
"Cậu tư!"
Thường lần nữa gọi lớn ngắt lời hắn. Cả hai lại im lặng nhìn nhau. Thường cảm thấy hôm nay cậu tư Khanh kỳ lạ quá, cậu biết hắn giận, nhưng cái giận này lại làm Thường bí bách hốt hoảng, cứ đau đáu trông ngóng hắn về để còn giải thích.
"Cậu đừng nói vậy. Con... con không ưng ai cả... Cũng... cũng không định lấy vợ đâu..."
Thường lúng búng nói, người kia lại thản nhiên hỏi:
"Tại sao?"
"Tại sao?" - Thường lập lại câu hỏi của hắn.
"Tao hỏi mày tại sao?" - Dương Khanh cất giọng không rõ buồn vui - "Bằng mày người ta đều nghĩ tới chuyện có vợ có con. Ngay cả thằng Chất cả ngày như đứa ngáo ngơ cũng biết để ý con gái. Không lẽ mày chưa từng muốn sao?"
"Thưa cậu con không."
Thường cụp mắt đáp ngay tắp lự. Cậu biết cậu tư Khanh nói đúng, lúc bọn họ tầm mười hai mười ba tuổi, cậu cũng thường xuyên nghe mấy đứa trạc tuổi để ý cô này cô kia. Đến khi bọn họ lớn hơn mốt tí, đứa nào có dư chút đỉnh thì đã kiếm bà mai đi hỏi cưới con gái mà nó ưng, đứa không có của nả gì sẽ mượn nợ, hay như thằng Chất thì quả quyết chờ tao giàu nhất định tao sẽ làm cái đám cưới lớn nhất xứ này cho nàng nở mày nở mặt.
Thế nhưng, Thường chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
"Tại sao?"
Dương Khanh lại lập lại câu hỏi đó lần nữa. Thường hít một hơi sâu, lần đầu nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi của cậu tư Khanh.
Tại sao? Có lẽ vì cậu vẫn phải lo cho mợ ba. Mợ có ơn cứu cậu, nhờ mợ cậu mới sống được trong cái nhà đó, giờ mợ khổ quá, chẳng lẽ cậu lại bỏ mợ mà đi tìm hạnh phúc riêng?
Nhưng nếu cậu lấy vợ, cậu có thể nhờ vợ phụ cậu lo cho mợ ba. Có lẽ vợ sẽ nấu đồ ăn ngon, thi thoảng cùng mợ ba tâm sự chuyện phụ nữ với nhau để mợ không phải cô đơn một mình nữa.
Chỉ là... Đôi mắt Thường giam chặt hình ảnh Dương Khanh, trái tim lập tức không tự chủ mà đập nhanh hơn. Thường không mường tượng nổi đám cưới của mình sẽ ra sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ:
"Nếu nằm cạnh mình trên giường mỗi đêm không phải cậu tư Khanh, vậy chẳng thà cứ như trước đây, một mình lăn lộn trên giường tre đơn sơ, tự đắp tấm mền cũ nát ngủ còn hơn."
"Thuốc sắp nguội rồi kìa."
Lời nhắc của Dương Khanh kéo Thường khỏi những suy vẩn vơ không hồi kết. Cậu kiểm tra lại chén thuốc đã bị bỏ quên nãy giờ, đúng là chỉ còn âm ấm, nếu còn chần chừ ở đây thêm nữa thì e rằng phải nấu lại chén khác, trễ mất giờ uống thuốc của cậu ba.
"Con xin phép cậu con đi trước."
Thường bưng khay lễ phép cúi chào, nhìn ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh nhưng nào biết trong lòng đang gấp rút muốn rời khỏi đây. Có thể vì sợ thuốc nguội mất, cũng có thể vì sợ không cho cậu tư Khanh nổi một đáp án rõ ràng.
"Mang cái này theo."
Dương Khanh đưa cái giỏ tre hắn cầm nãy giờ đến trước mặt cậu. Thường ngạc nhiên ngó thử vào bên trong, một cái nồi đất nhỏ được đậy cẩn thận, hương thơm phức thoang thoảng bay vào mũi, cậu nhận ra là mùi cháo gà.
"Cậu tư..."
"Không phải mày đòi sao?" - Dương Khanh nhíu mày nhìn cậu - "Mau mang cho mợ ba của mày đi, nặng muốn chết."
"Dạ." - Thường vội vàng nhận lấy, đôi mắt chớp chớp nhìn cái mặt vẫn ra chiều khó chịu kia, môi mấp máy thốt lên - "Con cảm ơn cậu."
"Ừ."
Dương Khanh nhìn ánh mắt sáng như sao kia đang hàm chứa hình ảnh mình, hắn hòa hoãn đôi phần, bàn tay thản nhiên đặt lên mái tóc xù xù vỗ vỗ mấy cái rồi nói:
"Đi đi."
"Dạ."
Thường nhỏ giọng đáp, hai bên tai nóng lên, lòng ngực cứ nhộn nhịp không sao kìm chế nổi.
"Thường..."
Thường vừa đi chưa bao xa đã nghe tiếng Dương Khanh gọi mình đằng sau, cơ thể sắp chìm trong bóng đêm khựng lại, ngoái đầu nhìn dáng người cao cao của hắn mà đáp:
"Dạ..."
"Hết tuần sau tao phải đi rồi."
Dương Khanh bình bình nói, Thường lại ngẩn ra trong phút chốc, rồi cậu khẽ khàng "Dạ" một tiếng:
"Tối nay khỏi đến chỗ tao. Về sau cũng không cần đến nữa."
Dương Khanh đứng ngay chỗ sáng, nhưng chẳng hiểu sao Thường không trông rõ mặt mũi hắn nữa. Cổ họng cậu đau rát, môi miệng cứ run rẩy cả lên. Thường muốn nói chuyện, thế nhưng cậu tư Khanh đã cất lời trước:
"Được rồi, đi đi."
"Dạ. Cậu ngủ ngon."
Thường cúi đầu chào, chợt cậu nghe được một tiếng thở dài thường thượt nẫu cả ruột gan.
Thường vừa bưng khay thuốc đến trước cửa phòng vợ chồng cậu mợ ba, đương lúc cậu định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng nôn ọe dữ dội.
"Cô chủ, cô làm sao vậy?"
Thường lóng ngóng cất giọng hỏi, nhưng đáp lại cậu vẫn âm thanh khó chịu kia. Cậu lo lắng đi qua đi lại trước cửa một hồi, mãi sau sốt ruột quá định đẩy cửa vào luôn thì Ngọc Diệp mới khàn khàn gọi:
"Vào đi."
Thường bước vào trong, Ngọc Diệp không có nằm trên giường nhỏ như lần trước mà đang ngồi gục đầu cạnh bàn, trán đổ mồ hôi, môi trắng bệch, mặt mũi xanh xao.
"Cô chủ, cô sao rồi?"
Thường vừa nhìn thấy cảnh ấy liền nhanh chóng đặt khay thuốc lẫn giỏ đựng cháo gà lên bàn. Ngọc Diệp yếu ớt lừ mắt liếc cậu một cái, mệt mỏi hỏi:
"Hôm nay sao trễ vậy?"
Thường chột dạ, ậm ừ đáp:
"Dạ, có chút việc..."
Ngọc Diệp cũng không gặng hỏi tới, phần vì kiệt sức, phần vì sự chú ý của cô va vào cái giỏ tre phát ra mùi thơm hấp dẫn kia:
"Cái gì vậy?"
Thường theo ánh mắt cô nhìn qua, thật thà trả lời:
"Dạ, là cháo gà cho cô."
"Bà ta cho à?" - Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên.
"Dạ..."
Tim Thường đập thình thịch, nuốt khan mấy lần mới nói trôi chảy được một câu:
"Bà chủ nghe cô không khỏe, nên đồng ý vặt lông con gà mang đi nấu cháo để cô bồi bổ."
Ngọc Diệp nhướng mày, cười khẩy mỉa mai nói:
"Cá vàng bụng bọ. Chắc lại sắp bày trò gì mới tử tế thế." - Đoạn cô xoay sang nhìn Thường - "Được rồi, mày vào trong lo cho cậu ba đi."